← Hồi 0515 | Hồi 0517 → |
Khoát Khắc Đài Mông Liệt nhìn nam tử trẻ tuổi một mình đi tới kia, kỳ thực trong lòng rất khẩn trương. Chuyện ngày hôm qua y đã biết rõ ràng, với thân phận của y, rất nhiều chuyện của Phật tông y đều biết. Đương nhiên y biết Phật tông có kim cương bất hoại, cho nên y cảm thấy người tu hành Đại Tùy có khả năng đó cũng không phải là việc kỳ lạ. Huống chi y hoàn toàn không biết gì về Phương Giải.
Kỳ thực y rất phản cảm với cái kiểu người đại tu hành gia nhập chiến tranh này. Bởi vì như vậy chiến tranh sẽ mất đi sự công bằng. Nếu Phương Giải biết rằng Mông Liệt quy mình về hàng ngũ người đại tu hành, thì có lẽ hắn sẽ rất cao hứng.
Dù hiện tại trong lòng Mông Liệt bất an, nhưng không thể không đối mặt với người Hán kia.
Đương nhiên, y biết rằng người Hán kia sẽ không làm gì mình, bởi vì y đoán được vì sao đột nhiên đối phương lại muốn nói chuyện với mình. Lúc song phương có chung một lợi ích, thì có thể chấm dứt chiến tranh ngay lập tức.
- Ta tên là Phương Giải.
Phương Giải đi tới gần Mông Liệt, chắp tay nói:
- Chỉ huy Hắc Kỳ Quân phòng thủ Thanh Hạp núi Lang Nhũ, bái kiến Đặc Cần.
Khoát Khắc Đài Mông Liệt ngồi trên lưng ngựa hơi cúi người đáp lễ, sau đó hỏi:
- Không biết Phương tướng quân gặp ta có điều gì muốn nói?
Phương Giải nói:
- Đặc Cần đồng ý gặp ta chứng tỏ rằng Đặc Cần đã đoán được dụng ý của ta rồi. Vậy thì ta thẳng thắng luôn vậy. Ta dẫn binh rời khỏi Thanh Hạp, Đặc Cần có thể dẫn binh mã trở về thảo nguyên. Nguyên nhân trong đó, ta sẽ không nói.
Tuy Mông Liệt đã đoán được ít nhiều, nhưng vẫn không nhịn được có chút kinh ngạc:
- Ngươi dẫn binh ngăn cản quân đội của ta ở chỗ này đã mười ngày rồi, đột nhiên nói muốn cho bọn ta đi qua, nếu như không có một lời giải thích hợp lý thì ta khó mà tin được vào thành ý của ngươi. Nếu sau khi binh mã của ta tiến vào khe núi, ngươi lại dẫn theo quân đội tập kích phía sau của ta, mà ta khó có thể quay lại tiếp viện được, cho nên...
- Tin hay không tùy ngươi.
Phương Giải nói:
- Ở khe núi này ta tồn trữ lương thảo đủ dùng cho ba tháng, mà lương thảo trong tay Đặc Cần chỉ sợ không đủ cho ba ngày nữa phải không? Cho nên ta không sợ kéo dài thêm vài ngày.
Mông Liệt trầm mặc, sau đó đi xuống ngựa ra dấu mời. Phương Giải đi theo sau, thân binh của Mông Liệt muốn đi theo lại bị Mông Liệt ngăn cản. Đã tới lúc này, Mông Liệt không còn lo lắng Phương Giải giết y rồi. Nếu Phương Giải giết y, thì song phương sẽ không chết không ngừng.
- Trừ cái đó ra, ngươi còn lời nào muốn nói không?
Sau khi rời khỏi đội ngũ, Mông Liệt hỏi Phương Giải.
Phương Giải nhìn núi Lang Nhũ kéo dài liên miên bất tận, nói:
- Lúc trước ta suất quân đóng ở nơi này, trong lòng suy nghĩ cho dù toàn quân chết trận cũng phải ngăn cản Đặc Cần lại. Nhưng hiện tại ta thay đổi chủ ý, ta đã nói, ta không muốn nói ra lý do trong đó. Nhưng ta có một điều kiện.
- Điều kiện gì?
Mông Liệt hỏi.
- Ta muốn biết, Hoàng Đế Đại Tùy rốt cuộc đã đạt thành hiệp nghị gì với Đại Hãn Mông Nguyên của các ngươi. Ta muốn biết, vì sao Đặc Cần không tiếc hàng trăm ngươi tu hành cũng muốn ám sát La Diệu. Thân phận của La Diệu rốt cuộc là gì? Vì sao người của Phật tông muốn giết y, các ngươi cũng muốn giết y.
Khoát Khắc Đài Mông Liệt trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ta có thể nói cho ngươi biết những điều đó, nhưng ta muốn trao đổi.
- Trao đổi cái gì?
- Ta muốn biết quan hệ giữa ngươi và La Diệu.
Phương Giải nói:
- Nếu như ta nói chính bản thân ta cũng không biết, ngươi có tin không?
Mông Liệt ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu:
- Lời đó của ngươi làm ta tin tưởng hơn bất kỳ câu chuyện nào đã được thêu dệt lên. Ta biết rằng La Diệu đối xử với ngươi rất tốt. Để giết được La Diệu, từ rất lâu trước ta đã quan sát nhất cử nhất động của y. Mà hơn một năm trước ngươi đã tiến vào tầm mắt của ta, ta cũng biết được La Diệu khoan dung với ngươi như thế nào.
- Ta còn biết, thể chất của ngươi khá giống với La Diệu. Nhưng một năm trước ngươi không có mối liên quan gì với La Diệu, cũng không có tình báo nói rằng ngươi có mối quan hệ gần gũi với La Diệu. Cho nên ta đoán được một việc, hy vọng ngươi có thể xác nhận cho ta.
Phương Giải nhíu mày:
- Sau khi xác nhận thì sao?
Khoát Khắc Đài Mông Liệt chân thành nói:
- Nếu ngươi cho ta được một đáp án xác nhận suy đoán của ta, vậy thì có lẽ đàm phán hôm nay sẽ không có bất kỳ ý nghĩa nào. Cho dù ngươi là kim cương bất hoại, ta cũng sẽ dùng hai mươi vạn lang kỵ liều chết với ngươi.
- Không cần nhiều như vậy, hơn nữa ngươi cũng không có cơ hội đó.
Phương Giải nói:
- Nếu ta muốn đi, thì dù ngươi có hai mươi vạn đại quân thì làm được gì?
Khoát Khắc Đài Mông Liệt biến sắc:
- Ngươi đang xác nhận suy đoán của ta?
Phương Giải lắc đầu:
- Ta vừa nói qua, ngay bản thân ta đều không biết, thì làm sao có thể trả lời cho ngươi được. Tuy nhiên bởi vì những lời này của ngươi, đã giúp ta có được đáp án...Nếu ta đoán đúng, vậy thì đã tìm ra được đáp án vì sao Đại Tùy Hoàng Đế liên thủ với người Mông Nguyên, vì sao Phật tông muốn giết La Diệu, vì sao Vương đình Mông Nguyên cũng muốn giết La Diệu.
Mông Liệt trầm mặc một lúc lâu, mới thở dài một tiếng:
- La Diệu là một tên điên.
Phương Giải gật đầu:
- Cảm ơn.
Mông Liệt ngẩn ra:
- Cảm ơn?
Phương Giải nói:
- Cảm ơn cái câu "La Diệu là người điên" này, nó giúp ta biết dự đoán của ta là đúng. Ta chỉ là không rõ, vì sao y phải buông bỏ quyền lực và địa vị cao vời vợi mà y đang có.
- Bởi vì y là người điên...
Mông Liệt lặp lại, thanh âm đầy bi phẫn.
- Như vậy đi.
Phương Giải bỗng nhiên nói:
- Ngươi mang theo quân đội rút lui ba mươi dặm, ta sẽ dẫn người của mình rời khỏi Thanh Hạp.
Mông Liệt nhìn Phương Giải, dò xét nam tử trẻ tuổi này:
- Ta không biết, liệu có phải mình sai sót mà bỏ qua cơ hội này không. Thả ngươi rời đi, có lẽ không phải là một chuyện tốt với Mông Nguyên.
- Là ta thả ngươi rời đi mới đúng.
Phương Giải rất nghiêm túc sửa lời:
- Ngươi chỉ có thể chấp nhận hoặc tiếp tục đánh.
Sắc mặt của Mông Liệt biến ảo không ngừng, do dự một hồi lâu, hỏi:
- Ngươi tính toán đến đâu rồi?
- Ngươi yên tâm, không tới Mông Nguyên là được.
Phương Giải cười cười, xoay người rời đi:
- Sau buổi trưa hôm nay, ta hy vọng nhìn thấy binh mã của ngươi lui về phía sau. Nếu ngươi tính toán thừa dịp ta suất quân đi ra khe núi rồi đột nhiên giết tới, thì ta rất phụ trách nói cho ngươi biết, mặc dù ngươi đánh thắng trận này thì cũng phải tổn thất hơn nửa binh mã. Mà ở phía tây khe núi, còn có ba mươi vạn mục dân đang tụ tập, bao gồm cả người của Phật tông...cho nên ngươi nghĩ kỹ vào.
Khoát Khắc Đài Mông Liệt không nói nữa, chỉ nhìn Phương Giải rời đi.
Y nghĩ thầm trong lòng, nếu người này thực sự là người thừa kế mà La Diệu đã chọn thì mình để hắn rời đi như vậy sẽ có hậu quả như thế nào? Một lúc lâu sau, y quăng sợ lo lắng ra sau đầu, bởi vì hiện tại điều y phải lo lắng chuyện quan trọng hơn. HIển nhiên lúc này La Diệu còn chưa vội vã tìm người kế thừa, mà chuyện của Vương đình bên kia đã rất khẩn cấp rồi, có khả năng thua trận bất kỳ lúc nào.
SO sánh, thì hiện tại gia tộc Hoàng Kim đang phải đối mặt với nguy cơ cao hơn. Nếu trận chiến tranh này thất bại, thì gia tộc Hoàng Kim sẽ tan thành mây khói.
- Lệnh cho đại quân lui về phía sau ba mươi dặm.
Khoát Khắc Đài Mông Liệt bỗng nhiên quay đầu hô một tiếng.
Lúc y nhìn về hướng nam tử trẻ tuổi kia, thân hình mạnh mẽ đó đã biến mất khỏi tầm mắt.
Chuyện kế tiếp khá là thuận lợi, người Mông Nguyên không thừa dịp Phương Giải dẫn binh rời khỏi khe núi mà vây công. Bọn họ chỉ phái thám báo theo dõi đại quân rút lui. Sau khi rời khỏi khe núi, sắc mặt của từng binh lính Hắc Kỳ Quân đều rất khó coi. Bọn họ không thoải mái không phải vì chiến tranh kết thúc vội vàng như vậy, mà là vì một chuyện khác.
Bọn họ đều đã biết chuyện Hoàng Đế tính toán hy sinh năm vạn Hắc Kỳ Quân để ngăn cản Mông Liệt. Phương Giải không giấu diếm, làm cho những binh sĩ tràn đầy kính yêu với Hoàng Đế Đại Tùy này làm sao có thể tiếp nhận được? Bọn họ đã vì đế quốc này, đã vì những dân chúng bị ức hiếp mà quyết chiến một trận. Nhưng giờ bọn họ lại trở thành con tốt thí.
Người nào cũng cảm thấy đau đớn và mờ mịt, không biết phương hướng kế tiếp của mình là ở đâu.
Khí thế của đội ngũ rơi rất thấp, may mắn không xuất hiện lính đào ngũ nào.
Các tướng lĩnh trong quân biết rằng lúc này không thể gây thêm nhiễu loạn, cho nên thần kinh rất căng cứng. Mãi tới khi đội ngũ rời đi được hơn mười dặm, bọn họ mới thoáng thở phào. Phương Giải lệnh cho Trần Bàn Sơn thủ vững Phan Cố, sau đó mang theo đội ngũ trở lại sơn trại núi Lang Nhũ.
Tôn Khai Đạo đã nhận được thông báo từ trước, nên dẫn theo người tới dưới núi nghênh đón. Nhìn binh lính cúi đầu đi đường, trong lòng Tôn Khai Đạo cũng không thoải mái gì. Có lẽ đứng ở vị trí khác nhau, cho nên y không đoán được Hoàng Đế lại làm như vậy. Y vốn tưởng rằng dựa vào trận chiến này y có thể tiến vào tầm mắt của Hoàng Đế, sau đó tiến thân vào triều đình. Nhưng hiện tại, Phương Giải dẫn theo người rời khỏi Thanh Hạp, giấc mộng của y cũng theo đó mà tan biến.
Tuy nhiên, y chỉ có chút buồn bực mà thôi, chứ không có sự thương cảm.
Bởi vì ngay từ lúc đầu, y đã xác định giang sơn sẽ loạn.
Lúc ở dưới chân núi chờ Phương Giải, Tôn Khai Đạo đã nghĩ tới rất nhiều chuyện. Về sau y mỉm cười, khiến cho rất nhiều người khó khiểu.
Sau khi trở lại sơn trại, binh lính trở về chỗ mình người nghỉ ngơi, Phương Giải cũng không triệu tập bọn họ lại hô hào cái gì. Đám người Tôn Khai Đạo đi theo Phương Giải, tất cả quan quân từ Ngũ Phẩm trở lại tụ tập ở bên ngoài thư phòng của Phương Giải, chờ tướng quân đưa ra quyết định. Bọn họ đều biết, phương hướng mà Phương Giải chọn, sẽ ảnh hưởng tới cả đời bọn họ.
Trong lòng mỗi người đều có dự tính cho bản thân.
Nếu bọn họ thực sự bị Hoàng Đế buông tha, một khi bọn họ trở về Trung Nguyên, thì có lẽ sẽ bị triều đình coi là phản nghịch. Một đám chiến sĩ đã liều chết cho đế quốc mấy năm này, sao phải lâm vào hoàn cảnh như vậy? Nếu Phương tướng quân không phát hiện ra chuyện này, thì có lẽ bây giờ bọn họ đã biến thành thi thể ở khe núi rồi.
Phương Giải ngồi ở trong phòng, nhìn các tướng lĩnh ở bên ngoài, suy nghĩ xuất thần.
Hắn cũng biết, quyết định của mình sẽ ảnh hưởng tới vận mệnh của toàn bộ đội ngũ này. Nếu không cẩn thận, có thể khiến cho cỗ lực lượng mà mình vất vả tụ lại được sẽ tan thành tro bụi.
Cam tâm sao?
Phương Giải hỏi mình, cam tâm sao?
Kỳ thực chắc Hoàng Đế cũng đã tính tới đây. Hoàng Đế tin tưởng rằng cho dù những binh lính Đại Tùy này phát hiện ra bọn họ chỉ là con tốt thí, thì cũng không dám biến thành phản nghịch. Bởi vì bọn họ đều có gia quyến, nhất cử nhất động của bọn họ sẽ liên lụy tới hàng ngàn, hàng vạn gia đình, chứ không phải chỉ riêng cá nhân bọn họ.
Người bên ngoài đều đang nhìn hắn, chờ hắn ra quyết định.
...
...
Hoàn Nhan Vân Thù ngồi ngẩn người ở dòng suối. Nàng một cành cây gõ gõ xuống mặt nước, ánh mắt có chút mê man.
Hoàn Nhan Trọng Đức đi tới ngồi xuống bên cạnh nàng, hỏi:
- Nghĩ gì vậy?
Hoàn Nhan Vân Thù quay đầu nhìn anh trai của mình một cái, lại chuyển tầm mắt về lại mặt nước. Một con cá bị cành cây của nàng hù sợ, nhanh chóng lẩn đi.
- Nếu đội người Hán này đã bị Hoàng Đế Đại Tùy từ bỏ, vậy thì chúng ta có lưu lại cũng không có ý nghĩa gì. Sở dĩ ta vẫn chưa mang người của chúng ta rời đi, không chỉ vì Phương Giải là bằng hữu của ta, còn vì Phương Giải đã hứa sẽ giúp người Bắc Liêu chúng ta sống ổn định ở Đại Tùy. Ta biết rằng muội thích hắn, nhưng hiện tại thân phận của hắn đã thay đổi. Lúc rời khỏi Thanh hạp, kỳ thực hắn đã không còn là tướng quân của Đại Tùy nữa. Hoàng Đế Đại Tuyết Sơn sẽ không dễ dàng tha thứ cho chuyện như vậy xảy ra. Vận mệnh của hắn có lẽ là lưu lạc khắp nơi, hoặc là bị giết.
- Chúng ta đã nỗ lực rất lâu, để cho con dân Bắc Liêu tới một nơi ấm áp để định cư, rời khỏi cái nơi có hoàn cảnh ác nghiệt kia. Nhưng hiện tại một nơi ấm áp như Đại Tùy cũng đã trở nên hỗn loạn. Lúc trở về ta sẽ nhận sai với Phụ Hãn. Cho dù muốn tiến vào Trung Nguyên, thì cũng phải chờ tới khi Đại Tùy an định lại.
- Không!
Hoàn Nhan Vân Thù ngẩng mạnh đầu, thả cành cây xuống suối.
- Ca ca, huynh luôn làm mọi chuyện vì bộ tộc. Huynh vì bộ tộc mà giúp Phương Giải, huynh vì bộ tộc mà lưu lại. Hiện tại huynh tính toán rời đi, cũng vì suy xét cho bộ tộc. Nhưng muội thì không phải.
Nàng đứng dậy, nắm chặt tay:
- Muội vì chính bản thân mình...muội lưu lại không phải vì bộ tộc, mà vì chính mình!
Hoàn Nhan Trọng Đức sửng sốt, thật lâu không nói gì.
- Ừ...đi theo hắn đi...nếu thấy vất vả, thì hãy về nhà.
Y đứng dậy ôm lấy Hoàn Nhan Vân Thù:
- Dù thế nào đi chăng nữa thì muội vẫn là muội muội mà ta yêu thương nhất!
Lúc Phương Giải đi ra từ thư phòng, các tướng lĩnh chờ ở bên ngoài đều xúm lại. Chỉ mười phút ngắn ngủi nhưng dài như hàng thế kỷ. Trong ánh mắt của bọn họ đầy sự bức thiết, bức thiết chờ đợi Phương Giải chỉ một con đường quang minh cho bọn họ.
Giống như đoạn thời gian hắc ám nhất ở Tây Bắc, có Húc Quận Vương dẫn theo theo bọn họ kiên trì tới cùng.
Bọn họ nhìn Phương Giải, Phương Giải cũng nhìn bọn họ.
Một đám nam tử trong núi thây biển máu cũng không sợ hãi, lúc này lại khó có thể bình tĩnh được. Người nào cũng cảm thấy sự lo âu bất an này rất quen thuộc. Bởi vì ba năm trước lúc bọn họ sinh tồn trong khe hẹp giữa hai mươi vạn lang kỵ Mông Nguyên và hàng chục vạn phản quân, tâm tình cũng giống như vậy.
- Trong sơn trại của năm vạn người.
Phương Giải mở miệng, giọng điệu nhẹ nhàng.
- Ta ngồi trong phòng lâu như vậy là để cho bản thân bình tĩnh lại. Nhưng tới lúc này ta vẫn thấp thỏm lo âu, bởi vì sự quyết định của ta sẽ ảnh hưởng tới không chỉ là bản thân, mà còn lại sự tồn vong của mọi người. Các ngươi nên biết, hiện tại Hắc Kỳ Quân của chúng ta đang bị vây trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu chúng ta rút quân về, liệu Hoàng Đế có lấy lý do là để Mông Nguyên chạy thoát để định tội chúng ta không? Nếu định tội thì các ngươi nhận tội hay là không phục?
- Không phục!
Trong sự trầm mặc, không biết là ai hô lên một tiếng, thanh âm khàn khàn, cực kỳ bi phẫn bất bình:
- Chúng ta ở núi Lang Nhũ đã gần bốn năm, chưa cầm một đồng bổng lộc nào của triều đình, chưa từng ăn một hạt lương thực nào của triều đình! Nhưng chúng ta vẫn giơ cao chiến kỳ Đại Tùy, ngày đêm chém giết với phản quân và mọi rợ. Lúc đầu Mãn Đô Kỳ chiến bại là tại chúng ta sao? Dựa vào cái gì mà Hoàng Đế khiến chúng ta thành tốt thí? Dựa vào cái gì?
Y mới mở miệng, các tướng lĩnh khác đều biểu đạt sự bất mãn và phẫn nộ của mình.
Trận đại bại ở Mãn Đô Kỳ kia, quả thực không liên quan gì tới bọn họ. Mấy năm qua bọn họ đã vì đế quốc này, vì vinh quang của quân nhân mà không ngừng chiến đấu. Bọn họ dùng máu và mồ hôi của mình duy trì sự tôn nghiêm. Nhưng hiện tại, bọn họ lại trở thành kẻ vứt bỏ của Hoàng Đế Đại Tùy.
Lúc bọn họ tiến vào Thanh Hap, ý chí sao mà sục sôi. Lúc rời khỏi Thanh Hạp, sao mà nản lòng thoái chí!
← Hồi 0515 | Hồi 0517 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác