Vay nóng Tima

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0470

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0470: Tuần sát sứ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

Màn đêm buông xuống, tướng lĩnh phản quân Trịnh Đa Bảo không biết làm sao lẻn vào nhà Tưởng Vận rồi ám sát Tưởng Vận, trên đường chạy trốn vì trọng thương bị mất máu quá nhiều nên chết. Chủ tướng phản quân Lý Liêu nghi ngờ chuyện này có ẩn tình khác, lập tức ra lệnh điều tra vụ việc!

Ngay lúc trời sắp sáng, Lý Liêu cũng bị người giết.

Đợi tới hửng đông, mọi người mới kinh khủng phát hiện, trong vòng một đêm đã có sáu, bảy tướng lĩnh bị ám sát. Tướng quân Ngũ Phẩm trở lên chỉ còn một người sống sót.

Toàn bộ Ninh huyện như nổ nồi, phản quân cơ hồ dốc toàn bộ lực lượng tìm tòi thích khách, từng tòa nhà đều điều tra, rốt cuộc tìm được dấu vết trong một căn nhà nhỏ, nhưng không thấy người đâu cả. Trong một đêm, tất cả tướng lĩnh từ Ngũ Phẩm trở lên cơ hồ chết hết, chỉ còn lại một mình Hạ Hàn Ân sứt đầu mẻ trán.

Trước giờ Tý, có người nhìn thấy Trịnh Đa Bảo người đầy máu chạy ra từ nhà của Tưởng Vận, vừa chạy vừa vung tay điên cuồng, cổ họng phát ra thanh âm khàn khàn. Không biết là hô cái gì, nhưng chạy được một đoạn thì ngã vật xuống đất. Cả người đều có vết thương, lưỡi đã bị cắt đứt nên mọi người không hiểu y muốn hô cái gì, cứu đã không cứu được. Lý Liêu dẫn theo người chạy tới, lập tức phái người thăm dò điều tra vụ việc. Kết quả không ai thấy Trịnh Đa Bảo tiến vào nhà Tưởng Vận khi nào, tới thân binh của Tưởng Vận cũng không biết làm sao y vào được phòng ngủ của Tưởng Vận.

Lý Liêu an bài người xử lý, sau đó trở về chỗ ở của mình. Kết quả sáng sớm ngày thứ hai có người chạy tới báo cáo rằng vài vị tướng quân đã chết, thân binh đẩy cửa đi vào thì mới phát hiện Lý Liêu đã chết từ bao giờ. Thi thể gục xuống bàn, thi thể đã cứng ngắc.

Tới sáng sớm, xác định người chết càng ngày càng nhiều.

Lại nói tiếp, Hàn Ân là người kém nhất trong đám tướng lĩnh phản quân. Nếu không phải bá phụ của y Hàn Nhân Tảo là một mưu sĩ tâm phúc dưới trướng của Lý Viễn Sơn, thì y đã không được phong Ngũ Phẩm tướng quân rồi. Có hai mưu sĩ mà Lý Viễn Sơn tin tưởng, một người tên là Đường Văn Tĩnh, xuất thân từ thế gia Lũng Hữu, nhưng gia đạo sa sút. Hàn Nhân Tảo nguyên quán ở Giang Nam, Hàn gia ở Giang Nam tuy không tính là thế gia hạng nhất, nhưng cũng là danh môn có lịch sử mấy trăm năm.

Sau khi biết được hiện tại mình chính là tướng lĩnh cao nhất của Ninh huyện, trong lòng Hàn Ân một mực rối bời. Đầu tiên là sợ chết, sợ đám thích khách giết người kia còn chưa đi. Thứ hai là sợ không biết phải xử lý quân vụ như thế nào. Vẫn phải nhờ đội trưởng đội thân binh của Lý Liêu là Lý Nhị, người am hiểu quân vụ hơn nhắc nhở y, y mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần.

- Làm sao bây giờ?

Hàn ân nhỏ giọng hỏi Lý Nhị.

- Gia quyến của tướng quân còn cần ngài đi trấn án, sau đó thì bảo quản thi thể lại. Phái người ra khỏi thành điều tra, tuy hy vọng không lớn nhưng đó là việc nhất thiết phải làm. Còn có, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì chiều hôm nay Tuần Sát Sứ đại nhân sẽ tới. Xảy ra chuyện lớn như vậy, tướng quân chỉ cần giao mọi việc cho Tuần Sát Sứ quyết định là được rồi. Đương nhiên, bạc vẫn phải đưa đủ.

Lý Liêu chết rồi, Lý Nhị biết rằng mình muốn sống sót cũng chỉ có thể nhanh chóng tìm chủ mới. Hàn Ân tuy rác rưởi, nhưng giờ y là chủ nhân duy nhất của Ninh huyện. Hơn nữa Tuần Sát Sứ sắp tới, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Tuần Sát Sứ nhất định sẽ để Hàn Ân chủ trì quân vụ.

Nơi này cách Tương thành quá xa, trong quân lại không thể không có chủ tướng. Hơn nữa Tuần Sát Sứ vốn có quyền lực đó, cho nên Hàn Ân ngồi lên vị trí chủ tướng là việc hiển nhiên.

Lý Nhị nghĩ thầm, hiện tại điều mình nên làm là thân cận với Hàn Ân hơn.

Y ngẫm nghĩ một lát rồi tiếp tục nói:

- Sau khi Tuần Sát Sứ tới, khẳng định sẽ giận dữ, sẽ quát mắng tướng quân, tuy nhiên tướng quân đừng để ý, đây là thái độ mà Tuần Sát Sứ nên có. Tướng quân không cần cãi lại cũng không cần phải kháng cự, Tuần Sát Sứ nói gì thì chính là cái đó. Sau đó đưa đủ bạc, Tuần Sát Sứ tám chín phần sẽ để cho ngài chủ trì quân vụ. Có lẽ từ hôm nay trở đi, hơn một vạn người trong Ninh huyện này sẽ nằm dưới quyền chỉ huy của tướng quân.

- À?

Hàn Ân hơi sửng sốt, ngẫm nghĩ một lát đúng là như vậy, y không nhịn được cười:

- Nếu là như vậy, chuyện này là chuyện tốt với ta chứ không phải chuyện xấu.

Lý Nhị thầm nghĩ, thật là một tên ngu ngốc, tới lúc này còn có thể cười...

- Lý Nhị, vừa rồi ngươi nói ta nên làm những gì trước?

Cười ngây ngô một lát Hàn Ân mới nhớ tới những lời vừa nãy Lý Nhị nói.

- Trước hết sai người bảo tồn thi thể của các vị tướng quân, phái người ra khỏi thành điều tra đám thích khách, sau đó thì trấn an gia quyến của Lý tướng quân.

- Đúng đúng.

Hàn Ân vỗ trán, vừa đi vừa nói:

- Ngươi đi theo ta, có chuyện gì thì ngươi lại nhắc nhở ta, không ta lại quên.

Đang nói chuyện, bỗng có bốn, năm kỵ binh từ đường chính chạy tới. Mấy người này mặc áo bào gầm màu lục, đầu đội lương quan, khoác áo choàng màu đen. Người đi đầu ghìm chiến mã lại, cũng không xuống ngựa, mà hô một tiếng:

- Tuần Sát Sứ đại nhân đang nghỉ ngơi ở cách đây ba mươi dặm, Lý tướng quân đâu, mau ra khỏi thành nghênh đón.

Lời này vừa thốt ra, Hàn Ân lập tức sửng sốt.

Lý Nhị ở phía sau huých y một cái, y mới phản ứng, lập tức đi về phía trước vài bước

- Mời về bẩm báo với Tuần Sát Sứ, tỵ chức lập tức ra khỏi thành nghênh đón.

Người nọ dùng roi ngựa chỉ chỉ, nhíu mày hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì, Lý tướng quân đâu?

- Lý tướng quân...đã chết.

Hàn Ân trở nên thông minh, làm bộ như rất đau buồn nói:

- Đêm hôm qua có thích khách đột nhập vào thành, ám sát Lý tướng quân, tỵ chức đang phái người lùng bắt.

Người nọ biến sắc, sau đó chắp tay nói:

- Ta đi về trước, ti nữa tướng quân tự mình bẩm báo với Tuần Sát Sứ.

...

...

Tuần Sát Sứ được thiết lập cũng không lâu lắm. Lúc đại quân triều đình đánh vào Hà Tây Đạo, Lý Viễn Sơn mới bổ nhiệm thân tín làm Tuần Sát Sứ. Mặc dù không có chức quan cụ thể, nhưng quyền hạn lớn làm cho người ta líu lưỡi. Sau khi Lý Viễn Sơn tự xưng vương, càng thêm tin tưởng đồng tộc. Tất cả binh mã tinh nhuệ đều giao cho con cháu Lý gia dẫn dắt. Tuần Sát Sứ cũng không ngoại lệ, đều là người của Lý gia.

Phần lớn mọi người đều có chút khó hiểu với sự sắp xếp của Lý Viễn Sơn. Binh mã bố trí ở tiền phương đều do tướng lĩnh trong Thất Hổ tướng chỉ huy, đều là dân chúng bị ép tới tòng quân, chiến lực chẳng mạnh mẽ gì. Tuy có số lượng lớn nhưng khó mà ngăn cản được thế công của triều đình. Mà những binh mã được huấn luyện bài bản, được trang bị tốt nhất đều bố trí ở phía sau Tương thành. Còn tinh nhuệ Hữu Kiêu Vệ thì ở bên cạnh Lý Viễn Sơn phòng thủ Tương thành.

Không có nhiều người biết được mục đích mà Lý Viễn Sơn an bài như vậy. Mà các Tuần Sát Sứ phụ trách đốc tra các quân ở phía tây Tương thành lại biết. Bởi vì mọi sắp xếp của Lý Viễn Sơn đều phải thông qua bảy Tuần Sát Sứ này.

Cách đó ba mươi dặm, Tuần Sát Sứ Lý Hiếu Liêm đứng thất thần dưới một cây đại thụ. Dựa theo bối phận, y là cháu họ của Lý Viễn Sơn, cùng bối phận với Lý Hiếu Tông. Nhưng y là trưởng tử của vợ cả em trai Lý Viễn Sơn, địa vị tất nhiên là hơn xa Lý Hiếu Tông.

Chiến cuộc ở tiền phương càng ngày càng khiến người ta lo lắng. Tốc độ của đại quân triều đình tuy không còn nhanh như lúc trước nhưng chưa bao giờ dừng lại. Lý Hiếu Liêm biết sắp xếp của Lý Viễn Sơn là cái gì, nhưng trong lòng vẫn lo lắng. Lần quyết chiến này là cuộc chiến quyết định sinh tử tồn vong của Lý gia. Không hề nghi ngờ rằng, Lý Viễn Sơn quả thực là một kiêu hùng, rất có khả năng đưa Lý gia lên chỗ cao nhất của thế giới này. Nhưng nếu bị thất bại, thì tất cả người của Lý gia sẽ không còn đường sống.

Lý Hiếu Liêm biết thế cục hiện giờ đang diễn ra với đúng dự tính của Lý Viễn Sơn. Cơ hồ mỗi bước đều không lệch ra khỏi kế hoạch của Lý Viễn Sơn. Bất kể là bên mình hay là bên triều đình, đều đi theo con đường mà Lý Viễn Sơn vẽ trước. Nhưng điều đó vẫn không khiến cho Lý Hiếu Liêm yên tâm.

Được Lý Viễn Sơn bổ nhiệm là Tuần Sát Sứ, đủ để cho bất kỳ người nào hưng phấn. Một khi Lý gia trở thành người chiến thắng cuối cùng, thì Lý Hiếu Liêm biết rằng tiền đồ của mình rực rỡ như thế nào. Nhưng một khi thất bại, mình sẽ một trong những người bị triều đình chém đầu đầu tiên.

- Đại nhân, chúng ta đợi Lý Liêu mang theo người tới đón hay là xuất phát luôn?

Hộ vệ đưa cho y túi nước, hỏi một câu.

- Nghỉ ngơi một lát rồi xuất phát. Dù sao chỉ còn cách 30 dặm, trước khi trời tối là tới Ninh huyện.

Lý Hiếu Liêm trả lời, nhưng trong đầu vẫn nghĩ tới chiến cuộc.

Là người đi theo Lý Viễn Sơn những lúc đầu, y biết từ lúc khởi binh tới giờ, Lý Viễn Sơn đã chuẩn bị sẵn kế hoạch rồi. Ba năm qua, Lý Viễn Sơn không ngừng tăng cường quan bị, không ngừng đưa binh lính tới Hà Tây Đạo thiết lập phòng tuyến, thật giống như là phong kín ba đạo Tây Bắc lại, chưa từng nếm thử đi ra Tây Bắc, là vì Lý Viễn Sơn đang đợi đại quân của triều đình tới. Người ngoài nhìn vậy tưởng y không có hùng tâm tráng chí, chiếm được ba đạo Tây Bắc liền thỏa mãn không muốn phát triển nữa. Đối với những lời nghị luận này, Lý Hiếu Liêm chỉ cười nhạt. Y khâm phục Lý Viễn Sơn từ tận đáy lòng.

Chỉ có người chân chính đứng ở chỗ cao, mới nhìn thấy chuyện xảy ra vài năm sau, hơn nữa còn khiến chuyện xảy ra vài năm sau, hoàn toàn dựa theo kế hoạch của mình. Những người nghị luận sau lưng kia, căn bản không hiểu Lý Viễn Sơn vì thành công mà liên tiếp bố trí cạm bẫy. Lý Viễn Sơn giống như một cao thủ cờ vây, dùng thời gian ba năm bày thế cờ, một khi hoàn thành, không có người nào giải được.

Đang lúc Lý Hiếu Tông trầm tư, hộ vệ đứng ở trên nóc nhà bỗng nhiên cảnh báo:

- Phía bắc có quân đội xuất hiện, bụi bay mùi mịt, hẳn là kỵ binh.

Lý Hiếu Liêm ngẩn ra, tung người lên tường viện rồi nhảy lên nóc nhà, nhận lấy Thiên Lý Nhãn rồi nhìn về phía bắc.

- Bảo mọi người lên ngựa, chuẩn bị rút lui bất kỳ lúc nào.

Y nhìn chằm chằm về phía bắc, phân phó.

Ba trăm thân vệ Tuần Sát Sứ mặc áo bào gấm màu lục, khoác áo choàng đen lập tức lên ngựa, đợi mệnh lệnh kế tiếp.

- À?

Lý Hiếu Liêm buông Thiên Lý Nhãn xuống, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Dường như có chuyện gì đó nằm ngoài dự liệu của y, y lại giơ Thiên Lý Nhãn lên cẩn thận nhìn.

- Nơi này sao lại có lang kỵ của Mông Nguyên?

Y thì thầm một tiếng, sau đó nhảy từ nóc nhà xuống, phân phó:

- Tới là lang kỵ, tốc độ của bọn họ nhanh hơn chúng ta, không thể tùy tiện bỏ chạy, đám mọi rợ này mặc kệ chúng ta có thân phận gì, một khi bỏ chạy sẽ khiến bọn chúng chú ý, mà chúng ta thì không ngăn cản được mưa tên của bọn chúng.

- Tam Lang.

Y gọi thủ lĩnh hộ vệ tới, thấp giọng phân phó:

- Tí nữa ngươi tới hỏi đám người Mông Nguyên kia xem, hỏi bọn chúng là thủ hạ của ai.

Tam Lang lên tiếng, dẫn theo người rời khỏi thôn đi lên quan đạo. Chỉ chờ giây lát, cờ phi lang đã xuất hiện trong tầm mắt. Tam Lang nhận ra bì giáp của người Mông Nguyên, biết đám mọi rợ này chẳng kiêng sợ gì ở Tây Bắc, mặc dù bọn họ là thân tín dưới trướng Lý Viễn Sơn, thì những mọi rợ Mông Nguyên này cũng chưa chắc để vào mắt. Đám người này là quân cờ do Định Tây Vương bố trí, hiện tại vẫn chưa thể đắc tội được.

Đám lang kỵ này hiển nhiên cũng phát hiện ra bọn họ. Lúc sắp tới gần liền tản ra thành hình trăng lưỡi liềm, nhanh chóng bao vây cả cái thôn lại.

Lý Hiếu Liêm ra lệnh cho thủ hạ thu binh khí lại, chớ hành động thiếu suy nghĩ. Tam Lang dẫn theo vài người đi tới, chắp tay thi lễ:

- Bọn ta là đội Tuần Sát Sứ dưới trướng của Định Tây Vương, xin hỏi là vị tướng quân nào mang binh vậy?

Cầm đầu là một người để râu quai nón, y khinh miệt nhìn Tam Lang một cái:

- Ta là Cáp Mật Xích, thủ hạ của tướng quân Bách Hỏa, phụng lệnh tướng quân nhà ta đi bái kiến Đặc Cần. Các ngươi muốn đi đâu vậy?

Tam Lang thấy đám mọi rợ này đều đặt tay lên chuôi loan đao, cũng không dám khinh thường, cười đáp:

- Định Tây Vương phái Tuần Sát Sứ tuần kiểm các nơi, tướng quân từ Phong thành bên kia tới chắc rất khổ cực.

Người Mông Nguyên để râu quai nón ừ một tiếng, cẩn thận đánh giá Tam Lang, dường như dần buông lỏng cảnh giác:

- Ta nghe tướng quân Bách Hỏa nhắc qua, Định Tây Vương chọn bảy người làm Tuần Sát Sứ. Tuần Sát Sứ đại nhân có ở đây không, ta vừa lúc có chuyện quan trọng muốn hỏi.

Tam Lang quay đầu nhìn về phía Lý Hiếu Liêm, Lý Hiếu Liêm khẽ lắc đầu ra hiệu.

- Ta chính là Tuần Sát Sứ.

Tam Lang gật đầu nói.

Người râu quai nón nhảy xuống lưng ngựa, đi nhanh về phía trước:

- Thám báo của bọn ta ở Phong thành phát hiện một đội ngũ có rất nhiều người Hán, cờ không phải là cờ của Định Tây Vương. Tướng quân Bách Hỏa phái người điều tra, đội ngũ kia đã công phá Phong thành. Việc này rất cấp bách, tướng quân phái ta lập tức tới Tương thành báo cáo với Đặc Cần. Ngươi đã là Tuần Sát Sứ dưới trướng của Định Tây Vương, vậy thì liền đi cùng ta tới Tương thành, thế nào?

Y vừa đi vừa nói, đã tới trước mặt Tam Lang.

Tam Lang biến sắc, vô thức quay đầu nhìn Lý Hiếu Liêm. Chuyện này quá lớn, đã vượt qua năng lực xử lý của y.

- Phong thành bị công phá?

Lý Hiếu Liêm cũng không nhịn được nữa, bước nhanh tới, lớn tiếng hỏi:

- Có bao nhiêu binh mã công pháp Phong thành? Cờ hiệu có phải là cờ phi long màu đỏ?

Lúc y hỏi xong những lời này, chợt phát hiện người Mông Nguyên để râu quai nón kia cười cười, nụ cười rất quỷ dị. Lý Hiếu Tông không nhịn được sửng sốt, bỗng nhiên biến sắc.

- Các ngươi là ai?

Y lùi lại, rút hoành đao ra.

Kỵ binh bao vây cái thôn lập tức giương cung cứng lên, mấy nghìn mũi tên nhắm ngay vào bọn họ.

- Bỏ binh khí xuống.

Một nam tử mặc áo dài màu đen từ phía sau đi lên, quần áo tuy dính không ít bụi bặm, nhưng nụ cười sạch sẽ, ánh mắt sáng ngời. Nam tử trẻ tuổi này rất anh tuấn, ngay cả một người tự phụ với dung mạo của mình như Lý Hiếu Liêm cũng khỏi kinh ngạc.

Nam tử áo đen nhìn Lý Hiếu Liêm, ôn hòa nói:

- Nếu ngươi cảm thấy rút đao có tác dụng, thì ta không ngại nếm thử. Tuy rằng đều là chết, nhưng thi thể đầy đủ vẫn hơn đứt từng khúc, đúng không?


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-1228)


<