← Hồi 0044 | Hồi 0046 → |
Lúc Hạng Thanh Ngưu nhìn thấy đôi mắt của Phương Giải đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, trái tim liền đập như trống.
Hắn chưa từng thấy một đôi mắt khủng bố như vậy.
Càng chưa từng nghĩ một người bình thường lại có đôi mắt yêu dị như vậy.
Trước đây Phương Giải từng trải qua rất nhiều lần ám sát.
Nhưng bởi vì bên cạnh luon có hộ vệ có tu vị không tầm thường, nên hữu kinh vô hiểm.
Mà trận ám sát hôm nay, thoạt nhìn cũng hữu kinh vô hiểm, giết người có chút thoải mái.
Nhưng lại là lần nguy hiểm nhất từ lúc hắn chào đời tới nay.
Nếu hắn phản ứng chậm nửa giây, thì hắn đã là một trong những cỗ thi thể nằm trên mặt đất kia rồi.
Thích khách gần hắn nhất chưa tới hai mươi bộ.
Cự ly này, mũi tên bắn ra từ đơn nỗ không giết được hắn, là vì phản ứng của hắn cùng một chút may mắn.
Lúc tên thích khách kia nhảy lên, ánh mắt của Phương Giải hơi bị chói vì ánh nắng chiếu ra từ đầu mũi tên bắn ra từ đơn nỗ.
Nếu không phải vì cái chói mắt nho nhỏ này, Phương Giải căn bản không kịp rút hoành đao ra.
Chuyện hôm nay, là lần đầu tiên Phương Giải khẩn trương như vậy.
Hiện tại cả người hắn vẫn căng cứng, cứng rắn giống như sắt vậy.
Tay phải cầm đao, tay trái nắm chặt vạt áo của Hạng Thanh Ngưu, cơ hồ khiến cho Hạng Thanh Ngưu không thở nổi.
- Mấy lời ngươi vừa nói, ta đều nghe thấy, những người kia rốt cuộc là ai?
Phương Giải nhìn chằm chằm vào mắt Hạng Thanh Ngưu, hỏi.
Một người thường rõ ràng không thể tu hành, thậm chí ngay cả Khí Hải cũng không bằng người thường, ở thời khắc này lại phát ra khí thế bức nhân.
Hạng Thanh Ngưu từng cảm thụ khí thế không gì ngăn cản nổi của Nhị sư huynh khi Nhị sư huynh muốn giết người.
Nhưng khí thế của Nhị sư huynh là một áp lực không ai so nổi.
Mà khí thế trên người Phương Giải, , là một sự tàn khốc âm lãnh, khiến cho người ta phải sợ hãi.
Như rắn, như đao, như ác ma.
- Ngươiánh mắt của ngươi.
Hạng Thanh Ngưu không trả lời câu hỏi của Phương Giải, mà vô ý thức chỉ chỉ vào đôi mắt của Phương Giải.
Hắn vừa hỏi vậy, Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển cũng nhận ra biến hóa của Phương Giải.
Phương Giải hơi sững sờ, thần kinh căng cứng hơi buông lỏng.
Màu đỏ trong mắt dần dần thối lui, khôi phục lại màu trắng đen.
- Sao vậy?
Hắn hỏi.
Lúc này hắn mới phát hiện Hạng Thanh Ngưu trong tay mình sắp hít thở không thông rồi.
Hắn chậm rãi buông tay ra, lui về sau một bước.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy khí lực trên người như mất hết.
Cũng không biết là vì chuyển từ khẩn trương sang thư giãn mới tạo thành như vậy, hay là vì nguyên nhân khác.
Hắn cảm thấy mệt đến nỗi chỉ muốn nằm xuống đất nghỉ.
Hai cái chân mềm oặt cơ hồ không chống nổi thân thể.
Nhưng hắn không ngã xuống, mà dùng hoành đao chống.
- Nói cho ta biết, những người kia rốt cuộc là ai?
Lúc hắn hỏi những lời này, đội xe ngựa của Hồng Tụ Chiêu ở phía trước khá xa cũng dừng lại.
Sau một lát, lão già què dắt cái hồ lô đi tới.
Lão già què nhìn những thi thể trên mặt đất vài lần, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng.
- Nếu
Hạng Thanh Ngưu cố gắng nuốt nước miếng, biểu lộ có chút đau đớn:
- Nếu ta nhớ không nhầm, trên thế giới này chỉ có một loại người có thể che giấu hoàn toàn mình vào với thiên địa.
Dù tu vị của bọn họ có lẽ rất thấp, nhưng dù cao thủ tuyệt đỉnh cũng rất khó cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ.
Cho nênbọn họ từng lập qua rất nhiều kỳ tích, dùng thân phận người thường giết chết một cao thủ.
- Tuy nhiênđiều đó không có khả năng!
- Vì sao không có khả năng?
Phương Giải thở hổn hển, cảm giác trong đầu loạn hết lên.
Hiện tại trong đầu hắn tràn ngập nghi vấn, lại xem nhẹ một việc cần chú ý.
Lúc hắn nhảy xuống con ngựa, lăn xuống đường, chẳng những không tránh né mà xông vào đám thích khách kia.
Là phản ứng vô ý thức, hay là lúc gặp phải chuyện, hắn liền nhận ra những thích khách kia vốn không mạnh.
Nếu thật vậy, thì phải có sự phán đoán và tỉnh táo cỡ nào a?
Nhưng hiện tại, hắn đâu giống một người tỉnh táo?
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu, không nói ra đáp án.
Lão già què ngồi xổm xuống nhìn một cỗ thi thể, sau đó thở dài, quay đầu nhìn Phương Giải:
- Nếu tiểu đạo sĩ kia đoán đúng, vậy thì ta thực hoài nghi rốt cuộc ngươi có lai lịch như thế nào.
Bởi vì những người này, chưa bao giờ ra tay với người bình thường.
Mục tiêu của bọn họ, thường là những người không thể giết ngoài sáng.
Bọn họ vốn là thích khách để giết thích khách, là thám báo giết thám báo
Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu nhìn nhau, đều nhìn ra được sự lo lắng trong mắt đối phương.
Lão già què không nói thêm nữa, chỉ là có thâm ý nhìn Phương Giải, lập tức rời đi.
Hạng Thanh Ngưu cũng không nói nữa.
Dù Phương Giải ép hỏi, hắn vẫn không chịu nói.
Nhưng Phương Giải có thể cảm giác ra được, ánh mắt của Hạng Thanh Ngưu và lão già què nhìn hắn đã thay đổi.
Trở nên có chút lạ lẫm.
Trong lạ lẫm còn chứa một tia thù địch.
Điều này làm cho hắn căm tức, thậm chí phẫn nộ.
Rõ ràng Hạng Thanh Ngưu và lão già què đều đoán được thân phận của đám thích khách.
Nhưng ngữ khí lại không có chút căm thù nào với bọn họ.
Thậm chí còn mang theo chút tôn kính.
Cũng chính vì sự tôn kính loáng thoáng kia, mà Phương Giải thậm chí ảo giác mình mới là kẻ đáng chết.
Mà những thích khách kia, đều là anh hùng.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Thoạt nhìn yên ổn, nhưng không hề nghi ngờ rằng, trong lòng mỗi người đều bao phủ một tầng mây đen.
Cũng không biết là vì e ngại đôi mắt kinh khủng kia của Phương Giải, hay là vì lý do khác, mà Hạng Thanh Ngưu không muốn ngồi trên xe ngựa nữa, mà gian nan trèo lên một con ngựa, đi sóng vai với Thôi Lược Thương.
Hình như hắn đang cố gắng cách xa Phương Giải, là do kính sợ, hoặc là căm thù.
Cảm giác này thật không tốt.
Lúc đầu là năm người đi với nhau, hiện tại đi bên cạnh chỉ còn lại Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu.
Bởi vì nhận lấy kinh hãi và đả kích, nên thần sắc của Thôi Lược Thương luôn có chút hoảng hốt.
Hắn cưỡi ngựa đi trước xe ngựa, khiến cho người ta có cảm giác như hắn đang bị mông du vậy.
Mà tên béo Hạng Thanh Ngưu, thỉnh thoảng dùng đôi mắt ti hí nhìn trộm Phương Giải ngồi trên xe ngựa.
Có mấy lần hắn muốn nói lại thôi, Phương Giải đều nhìn thấy.
- Phương Giải
Đại Khuyển vung mạnh roi ngựa, giống như đang tiết bớt đè nén trong lòng:
- Nếu không chúng ta không đi đế đô Đại Tùy nữa.
Ta cảm thấy, con đường còn lại thật không dễ đi.
- Ngươi đang sợ?
Phương Giải hỏi.
- Có một chút.
Đại Khuyển gật đầu, tựa vào thùng xe, nhìn đoàn xe Hồng Tụ Chiêu đã cách xa ba trăm mét.
Giống như đám người đó cũng đang bảo trì cự ly, không muốn liên quan gì tới bọn họ vậy.
- Những thích khách vừa nãy, không có cao thủ
Đại Khuyển thở dài.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Ta biết, ta giết liên tiếp năm người, thân thủ của những người này còn kém hơn cả lão binh. Một chọi một, cũng không phải là đối thủ của những binh lính Tinh Bộ Doanh Hữu Kiêu Vệ kia. Dù phản ứng của bọn họ không tồi, nhưng thân thủ của bọn họ căn bản không theo kịp phản ứng. Cho nên bọn họ giết ta thực ra chỉ có một thủ đoạn. Chính là một kích đầu tiênMưa tên bay hết, là không thể giết được ta nữa. Lúc đó bọn họ coi như đã thất bại. Thủ đoạn chỉ có một, tu vị lại thấpNhưng nếu không cẩn thận sẽ bị bọn họ giết chết. Thích khách như vậythật đáng sợ.
- Xác thực rất đáng sợ.
Đại Khuyển nhớ lại trận chém giết vừa nãy, gõ thùng xe hỏi Mộc Tiểu Yêu bên trong:
- Có phải ngươi đang nghĩ tới điều gì đó không?
Mộc Tiểu Yêu chưa ngủ, chỉ khoanh chân nằm đó. Nàng buông túi rượu xuống, thở dài một tiếng.
- Tu vị của bọn họ thấp, là để tiện cho việc dung nhập vào thiên nhiên. Tu vị càng cao sẽ càng khó mà làm được. Bởi vì tu vị càng cao, khí thế sẽ càng cao, rất khó để che dấu. Mà phản ứng của bọn họ tốt như vậy, là vì bọn họ được luyện trong một thời gian khá dài. Nhưng bọn họ huấn luyện không phải là tu vị, mà là một kích tất sát. Việc huấn luyện kia đương nhiên là tàn khốcchỉ riêng một điểm này thôi, không phải đơn giản có thể làm được.
- Điểm gì?
Phương Giải hỏi.
- Che dấu tình cảm của mình, không lộ ra một tia tình cảm nào. Lúc mai phục, bọn họ chính là một phần của tự nhiên, là một gốc cây, là một tảng đá, là một bãi cát vàng, nhưng không phải là người. Trên người bọn họ không có một chút khí tức nào của người, không có một chút tình cảm nào.
Đại Khuyển gật đầu:
- Cho nên một khi bọn họ còn chưa động thủ, sẽ không lộ ra sát khí.
Phương Giải ngơ ngẩn, cẩn thận nghĩ lại những suy luận của Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển. Càng nghĩ càng cảm thấy những người này cực kỳ đáng sợ. Nếu không phải vì may mắn, nếu không phải vì mười lăm năm qua hắn đã trải qua rất nhiều lần ám sát, thì hôm nay hắn chết chắc rồi.
Một đám người thường, lại có thể ngăn cản được tình cảm của mình. Không kích động, không hưng phấn, không thấp thỏm, trước khi bọn họ động thủ, bọn họ thậm chí không phải là người.
- Những năm qua chúng ta không ngừng bị đuổi giết.
Đại Khuyển chăm chú nói
- Nếu những người đuổi giết chúng ta lúc trước có một đám thích khách như vậy, chỉ sợchúng ta đã chết hết rồi. Bọn họ hòa vào tự nhiên, hòa vào phố phường. Lúc ăn cơm ở quán bọn họ ở bên cạnh ngươi, ngươi sẽ không thèm liếc bọn họ một cái. Lúc bọn họ đi qua ngươi, ngươi thậm chí không chú ý tới bọn họ. So với những người có tu vị cao thâm, thích khách như bọn họ mới khó phòng bị nhất. Bởi vì ngươi không biết bọn họ sẽ từ chỗ nào tung một kích trí mạng vào ngươi.
- Cho nên
Hắn nhìn Phương Giải, khuyên nhủ:
- Chúng ta không tới đế đô Trường An được không?
- Phải đi.
Trầm mặc một lúc, Phương Giải chém đinh chặt sắt nói.
Hắn vuốt ve hoành đao trong tay, thanh âm dần dần bình tĩnh:
- Dù những người này đáng sợ cỡ nào, nhưng ta có thể xác định được một nhược điểm của bọn họ
- Nhược điểm gì?
- Bọn họ không dám giết ta ở đế đô.
Phương Giải lạnh lùng nói:
- Dù ta không biết bọn họ là ai, cũng không biết vì sao bọn họ muốn giết ta. Nhưng ta có thể chắc chắn rằng, mục đích của bọn họ là muốn ngăn cản ta tới đế đô. Có lẽ sau khi ta tới đế đô, sẽ mang tới uy hiếp cho chủ nhân ở phía sau bọn họ. Có lẽ tới đế đô, người đó thấy rằng rất khó có cơ hội để giết ta.
Suy nghĩ của hắn dần rõ ràng, nghĩ ngợi một lát, tiếp tục nói:
- Tới đế đô, ta sẽ tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện. Nếu như ta không thi đỗ Diễn Vũ Viện, sẽ phải tới Binh Bộ báo cáo hoặc là triệu hối Phan Cố, hoặc là điều tới quân đội khác. Chỉ khi rời khỏi đế đô, bọn họ mới có cơ hội giết ta. Hơn nữa chỉ cần ta rời đi, ta sẽ không còn uy hiếp bọn họ nữaCho nên bọn họ e ngại chính là ta thi đỗ Diễn Vũ Viện. E ngại chính là sau khi ta tiến vào Diễn Vũ Viện, liền không có biện pháp ra tay. Hơn nữaHình như bọn họ xác đinh ta có thể thi đỗ Diễn Vũ Viện, cho nên mới phải vội vã giết ta. Bởi vậy đủ biếtnhững người này tới từ Trường An.
- Vì sao bọn họ có thể xác định ta sẽ tiến vào Diễn Vũ Viện? Lẽ nào bọn họ nhận được tin tức gì?
- Bọn họ e ngại ta vào Diễn Vũ Viện sẽ làm chuyện gì?
- Những thích khách này phối hợp nghiêm mật, chắc chắn không phải là người trong giang hồ.
- Ta đã ảnh hưởng tới lợi ích của ai? Ta uy hiếp được ai?
Hắn liên tiếp đưa ra nghi vấn.
- Lý Hiếu Tông?
Đại Khuyển do dự một lát, trả lời.
- Lý Hiếu Tông không có thực lực đó.
Phương Giải lắc đầu:
- Cũng không phải là Hữu Kiêu Vệ Đại tướng quân Lý Viễn Sơn. Nếu là hắn, thì hắn không cần xuất động Tinh Bộ Doanh rồi.
Nghi vấn
Quá nhiều nghi vấn.
Mà vào lúc này, trong phủ tướng quân của Lý Hiếu Tông ở Phan Cố. Lý Viễn Sơn vẫn mặc thường phục nhìn bản đồ treo trên tường, chỉ vào vị trí núi Lang Nhũ, mỉm cười nói với Lý Hiếu Tông:
- Nơi này, có lẽ không bao lâu nữa sẽ biến thành chiến trường. Quân uy của Đại Tùy, sắp sửa được thể hiện ở bên kia. Cho nên ngươi cần chuẩn bị một chút. Đây là cơ hội tuyệt vời để ngươi tấn thân. Một khi trận chiến đánh xong, chỉ sợ sẽ lại có vài chục năm thái bình. Quân nhândù sao chỉ có thể rực rỡ trên chiến trường mà thôi.
- Bệ hạ đã quyết định rồi?
Lý Hiếu Tông cả kinh.
Lý Viễn Sơn lắc đầu:
- Có người bí mật gửi tin tức này từ kinh thành tới cho ta. Có lẽ bệ hạ sẽ dùng Hữu Kiêu Vệ của ta để đánh một trận. Người kia cũng có ý tốt nhắc nhở ta, bảo ta chuẩn bị sẵn sàng.
- Liệu việc của Phương Giải có ảnh hưởng tới việc này không?
Lý Hiếu Tông nhịn không được hỏi.
Lý Viễn Sơn cười thoải mái, nói:
- Việc đó chúng ta không cần nghĩ lại làm gì. Ngươi cũng biết tin chiến thắng của Phan Cố đã được Binh Bộ dâng lên cho bệ hạ. Bệ hạ cũng đã phênchuẩn. Ngô Bồi Thắng là chết trận, ba mươi sáu quan viên từ kinh thành phái tới đều chết trận. Cho nênviệc này không liên quan gì tới chúng ta nữa. Nếu bệ hạ hoài nghingười không may nhất chính là ai?
- Là Binh Bộ!
Lý Hiếu Tông gật đầu nói.
- Không chỉ là Binh Bộ.
Lý Viễn Sơn khẽ cười nói:
- Còn có con mắt và lỗ tai của bệ hạ. Những người kia không muốn bệ hạ nhìn thấy chân tướng. Bọn họ đã cầm ngân phiếu của ta, đã giúp ta nói dối. Một khi bệ hạ biết chuyện, sẽ tức giận mà trách phạt. Bọn họ sẽ trở thành người đứng mũi chịu sào. Yên tâm đinhững người kia một khi ra tay, một thám báo biên quân nho nhỏ làm sao có thể không chết?
← Hồi 0044 | Hồi 0046 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác