Vay nóng Tima

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0446

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0446: Giang sơn của trẫm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

Đại quân triều đình vượt qua Thấm Thủy đã hơn một tháng, chuyện các triều thần lo lắng trước đó đã không xuất hiện, tất cả mọi người đều không kìm được thở phào nhẹ nhõm. Chiến lực của dân dũng mặc dù bình thường, nhưng đến bây giờ chiến sự có chút thuận lợi cho nên sĩ khí rất cao. Tàn sát ban đầu đều là do chiến binh hoàn thành, dưới sự phối hợp của thủy sư, tinh nhuệ Đại Tùy đã được huấn luyện bài bản đánh qua Thấm Thủy không phải là chuyện quá khó khăn. Giai đoạn đầu dân dũng chỉ đứng bên cạnh hò hét cổ vũ chiến binh sau khi vượt sông cũng dần dần tham gia chiến đấu, mặc dù tố chất của họ không quá xuất sắc, nhưng vẫn được trang bị đầy đủ hơn phản quân.

Sau vài trận chiến thắng, sĩ khí của những dân dũng này càng ngày càng cao, phòng tuyến phản quân từng bước bị đẩy lùi, sau khi tìm được tự tin kiêu dũng doanh dần dần đã có thể một mình tác chiến.

Thấm Thủy là lá chắn tự nhiên lớn nhất của phản quân, nhưng phản quân không có thủy sư là nhược điểm lớn nhất.

Thủy sư Đại Tùy trước giờ luôn rất khiêm tốn, nhưng thực lực thì không thể nghi ngờ. Năm xưa bình diệt Nam Trần, thủy sư Nam Trần hiệu xưng thiên hạ đệ nhất đứng trước thủy quân Đại Tùy cũng chẳng kiên trì được bao lâu. Hai mươi mấy năm trước tấn công Thương Quốc, quân đội Thương Quốc vốn nổi tiếng bởi thủy sư đồng dạng cũng bị thủy sự Đại Tùy nghiền nát không kịp trở tay.

Sự vững mạnh của quân đội, được xây dựng trên thực lực quốc gia.

Thủy sư Đại Tùy phân phối đầy đủ, chiến hạm kiên cố, hơn nữa một trăm năm qua đã hình thành nên chiến thuật thành thục.

Vượt qua Thấm Thủy, đại quân tiến vào Hà Tây Đạo, gần như mỗi ngày đều phải chiến đấu. Phòng tuyến phản quân bố trí rất dày đặc, mỗi một thôn trang mỗi một bảo trại (làng có tường vây quanh) đều phải đi đánh cướp. Lý Viễn Sơn cho các tướng lĩnh dưới trướng không ngừng tạo áp lực cho phản quân, nói cho họ biết không chống cự cũng không có đường sống. Bọn họ tham gia phản quân đối với triều đình mà nói chính là tội lỗi không thể tha thứ. Muốn sống, chỉ có thể cầm vũ khí chống cự.

Cho nên, ban đầu tốc độ tiến quân của đại quân triều đình mặc dù không chậm, nhưng rất ít có phản quân chủ động đầu hàng.

Đối với điểm này, quan viên triều đình tùy quân thực sự không hiểu. Họ không sao lý giải được, những ngu dân kia tại sao thà tin vào mấy lời hoang đường của Lý Viễn Sơn chứ không chịu tin tưởng lệnh ân xá của triều đình. Trước khi Tây chinh bệ hạ đã hạ chỉ, tất cả binh sĩ phản quân buông vũ khí đầu hàng, chỉ cần chưa làm điều ác đều có thể tha thứ. Lệnh ân xá này đã được ban bố rất lâu, nhưng phản quân vẫn không có mấy người tin tưởng.

Kỳ thực cũng khó trách, những bách tính này mặc dù bất đắc dĩ mới phải theo giặc, nhưng hành động này chẳng khác gì bất đắc dĩ đi cướp, quan phủ ra thông báo nói chỉ cần chủ động tự thú là có thể miễn tội, trên cơ bản trộm cướp cũng không tin.

Nói cho cùng, tất cả cũng cho vì bốn chữ trong lòng có quỷ.

Tháng 11, đại quân đánh hạ Hằng Nguyên, bệ hạ thu phục Hằng Nguyên hành cung một trong bảy tòa hành cung Tây Bắc. Mặc dù đồ đạc trong hành cung sớm đã bị cướp sạch, nhưng chiến thắng này tương đối mà nói rất có tác dụng khích lệ lòng người. Phản quân đại tướng Thạch Lỗi đóng ở Hằng Nguyên lùi về phía Tây bốn mươi dặm, bố trí lại phòng tuyến ở Dương Giác Sơn.

Hằng Nguyên hành cung quy mô không lớn, cũng không có trữ bị phong phú như Quảng Dương Cung ở Tương Châu. Lương thảo, giáp giới trữ bị của một Quảng Dương Cung đủ cung cấp cho một vạn đại quân sử dụng.

Hoàng đế rõ ràng gầy đi không ít, không cho Tô Bất Úy đỡ mình bước lên thềm đá Hằng Nguyên Cung. Chỉ mới hai ba năm ngắn ngủi, quang cảnh của tòa hành cung đã hoàn toàn thay đổi. Mặc dù đây cũng là lần đầu tiên Hoàng đế bệ hạ đặt chân đến đây, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự suy tàn của tòa cung điện này trong hai năm qua.

Những phiến đá trong sân đã phủ đầy rêu xanh, không có người quét dọn, cỏ dại dễ dàng chui ra từ trong các khe hở và chỉ cần một mùa xuân để công chiếm toàn bộ hành cung. Không ai giữ gìn, tốc độ suy tàn của phòng ốc không ngờ lại đáng sợ như vậy, tường cung vốn được sơn một màu đỏ thắm, da tường này đã bong tróc từng mảng, trên tường cung còn được xây dựng thêm một ít lầu quan sát và vọng tháp, khiến tường cung thoạt nhìn chẳng ra một cái gì cả.

Bên ngoài cửa cung bày một con cự mã, khiến cảnh vật càng thêm càng thêm thê lương, sa sút.

Hoàng đế dẫm lên thềm đá phủ đầy bụi đất và cỏ dại, chậm rãi bước vào. Hắn không ngừng xem xét xung quanh, ánh mắt có một loại nộ ý nhàn nhạt.

Đây là hành cung của hắn, là nơi đại diện cho uy nghiêm Hoàng đế, hiện tại nơi này đã biến thành một cái chuồng ngựa, một cái trại chăn nuôi gia súc.

Tầm mắt của hắn dừng lại trên lá cờ phản quân vẫn còn cắm trên nóc cung điện chưa kịp nhổ đi, sắc mặt trở nên càng lúc càng khó coi. Tô Bất Úy lập tức hiểu ý Hoàng đế, giơ tay chỉ lên vị trí của lá cờ kia khiển trách vài câu, mấy thị vệ mặc cẩm y lập tức chạy đến, tìm thang leo lên nhổ lá cờ.

Đại Nội Thị Vệ Xử bây giờ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, La Úy Nhiên sau khi bị Hoàng đế đuổi khỏi ra khỏi Trường An, tiếp quản chức trách của Đại Nội Thị Vệ Xử, là Ám Thị Vệ của Tô Bất Úy. Ám Thị Vệ bây giờ đã chuyển từ chỗ tối sang chỗ sáng, dùng danh nghĩa Đại Nội Thị Vệ Xử, nhưng để phân biệt, mọi người bây giờ đều gọi người của Tô Bất Úy là Cẩm Y Giáo.

Phi Ngư Bào suy tàn, Cẩm Y Giáo ngang ngược.

- Trẫm mặc dù chưa từng đến đây, nhưng viện tử này chính là ngôi nhà của trẫm. Thân là đế vương, ngay cả nhà riêng của mình cũng không giữ được, trẫm thật có lỗi với liệt tổ liệt tông.

Hoàng đế đứng trên nguyệt đài độc thoại một mình, khiến cho đám đại thần phía sau không khỏi sợ hãi. Văn thần võ tướng đồng loạt quỳ xuống, ai cũng không biết tại sao hoàng đế lại đột nhiên cảm khái như vậy. Hoàng đế nói hắn có lỗi với liệt tổ liệt tông, vậy những người làm thần tử như họ chẳng phải là tội lỗi không thể tha thứ.

- Bệ hạ...

Tô Bất Úy lên tiếng, nhưng lại bị Hoàng đế ngăn lại:

- Không cần khuyên nhủ trẫm, trẫm chỉ là tự trách mà thôi. Thái tổ lập quốc, Thái tông gây dựng sự nghiệp, người của Dương gia dùng hơn một trăm năm kiến tạo nên đất nước cường đại này đặt vào trong tay trẫm, trẫm lại không bảo vệ được nó. Cái này không liên quan gì đến các ngươi, là chuyện của một mình trẫm.

Nói không liên quan, sao có thể không liên quan được?

Các thần tử vội vàng dập đầu nói:

- Chúng thần tội chết!

- Tất cả đứng lên đi.

Hoàng đế khoát khoát tay:

- Đây chỉ là cảm nhận trong lòng trẫm, các ngươi không cần phải lo lắng như vậy. Dù sao cũng phải trải qua một số chuyện không thuận lợi, mới khiến con người ta làm việc cần cù cẩn thận hơn. Không có Lý Viễn Sơn tạo phản, trẫm cũng sẽ không nhìn thấy một mặt khác của bách tính. Tiền nhân có câu phá nhi hậu lập, Tây Bắc đã loạn đến gốc rễ, chỉ có thể chỉnh lại từ đầu. Nhưng từ trị chuyển loạn rất dễ, từ loạn chuyển trị không dễ. Hiện giờ chúng ta đã thu lại được không ít đất đai, các ngươi hiện tại cần phải nghĩ, làm thế nào để bách tính thuần phục, không làm giặc nữa!

- Bọn thần cẩn tuân chỉ bảo của bệ hạ.

Mọi ngươi đứng dậy, nối đuôi nhau đi theo Hoàng đế.

- Trước khi đến Tây Bắc, mặc dù căm hận Lý Viễn Sơn mưu nghịch tạo phản. Nhưng sao có thể không biết con người này có chút tâm kế có chút can đảm? Lúc trẫm còn ở Trường An, đã tự dặn bản thân mình phải nhìn thẳng vào đối thủ. Nhưng sau khi đến Tây Bắc, trẫm ngược lại đã thả lỏng rất nhiều, các ngươi xem đi...

Hoàng đế giơ tay chỉ bốn phía xung quanh:

- Cho dù là cướp được, không cai quản cẩn thận sớm muộn rồi cũng sẽ mất. Lý Viễn Sơn chỉ biết cướp đoạt mà không biết dưỡng dân, sao có thể lâu dài được!

Những lời này nói xong, lập tức nhận được những lời chửi bới Lý Viễn Sơn cùng ca ngợi công ơn Hoàng đế.

Hoàng đế đứng ở tiền điện hành cung, ngẩng đầu nhìn bức hoành phi loang lổ lắc lắc đầu:

- Gỡ bức hoành phi này xuống đi... Làm một bức mới. Phá nhi hậu lập, phải gỡ bỏ những cái cũ vô dụng thì mới có thể đón nhận cái mới...

Ý tứ tồn tại phía sau những lời này, không ai có thể hiểu nổi.

Chỉ có một mình hoàng đế biết hắn đang nói gì.

Ngồi trong thiên điện và được dọn dẹp xong, Hoàng đế kéo chiếc chăn gấm bọc mình chặt hơn. Khí hậu Tây Bắc khiến hắn không sao thích ứng nổi, nhất là đến đêm, đắp liền hai tầng chăn vẫn không cảm thấy ấm áp. Đèn đuốc trong phòng thắp rất sáng, nhưng vẫn không thể chiếu sáng mọi ngóc ngách, cũng giống như trái tim Hoàng đế bây giờ.

Tô Bất Úy cẩn thận hầu hạ Hoàng đế uống thuốc, sau đó cúi đầu đứng bên cạnh.

- Bã thuốc đã xử lý xong chưa, đừng để người khác nhìn thấy.

Hoàng đế lấy khăn tay lau miệng phân phó một tiếng, nhìn tấu chương trước mặt từ kinh thành chuyển đến khẽ nhíu mày. Những tấu chương này đều là Bùi Diễn lựa chọn, phần lớn là những việc vặt. Triều đình bây giờ vấn đề lớn nhất chính là tiêu diệt phản quân, về phần nơi này đó tuyết lớn hại chết bao nhiêu người, vị quan viên nào đó lơ là nhiệm vụ mấy việc nhỏ nhặt như vậy, hoàng đế bây giờ đã không còn tâm tư xử lý.

- Phái người trở lại kinh thành, nói với Bùi Diễn về sau những tấu chương kiểu này đều không cần đưa đến nữa. Vạn dặm xa xôi, lãng phí bao nhiêu nhân lực vật lực! Tai nạn địa phương, quan phủ địa phương cứu tế là được, nếu thiếu lương thảo vật tư, bảo Bùi Diễn và quan viên Hộ bộ phân phối. Thực sự không xoay xở được, thì mở kho. Trẫm cho ba người họ làm phụ chính đại thần, không phải để họ làm dịch trạm chỉ biết chuyển tấu chương đến Tây Bắc. Thái tử tuy rằng còn nhỏ, nhưng đã rất hiểu chuyện, biết được mất, biết đại thể, còn có hoàng hậu chỉ điểm, rất nhiều chuyện nó đều có thể tự mình giải quyết.

- Thái tử và các vị phụ chính đại nhân, chính là lo lắng mình làm không tốt.

Tô Bất Úy cúi đầu nói:

- Nô tỳ sắp xếp người sáng mai lập tức trở về, thông báo ý chỉ của bệ hạ cho Thái tử điện hạ và ba vị phụ chính đại thần.

- Ừ.

- Trẫm ở Tây Bắc, muốn xem không phải những tấu chương này... Tả tiện vệ hiện tại tiến binh đến đâu rồi? Giang Nam chư quận binh lực điều động thế nào? Tại soa một phần tấu chương cũng không có, người phái đi phải hỏi kỹ Bùi Diễn, hắn là lựa sàng lọc tấu chương kiểu gì!

- Nô tài tuân mệnh.

Đang nói, bỗng nhiên bên ngoài có người cầu kiến. Đêm đã khuya, lúc này còn có người đến hiển nhiên là việc gấp. Hoàng đế ra hiệu, Tô Bất Úy vội vàng đi mở cửa.

Cửa phòng vừa mở gió lạnh lập tức ùa vào trong phòng, khiến cho ánh nến không ngừng lắc lư.

Hoàng đế dường như có chút không vui, nghiêng đầu nhìn xem ai muộn thế này rồi còn cầu kiến.

Không lâu sau Tô Bất Úy quay vào, sau lưng là đại tướng quân Hứ Hiếu Cung của Hữu vũ vệ và đại tướng quân Lưu Ân Tĩnh của Tả vũ vệ. Nhìn thấy hai người này đi vào, trong lòng hoàng đế không khỏi có chút căng thẳng.

- Muộn như thế này rồi, chẳng lẽ là việc quân khẩn cấp?

Hắn ngồi thẳng người hỏi.

- Bệ hạ...

Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh hành lễ trước, Hứa Hiếu Quân ngẩng đầu, cẩn thận nói:

- Hôm nay có Lang Nhũ Sơn bên kia có người đến, chạy hơn một tháng, xuyên qua nơi phản quân chiếm giữ, bỏ mạng mấy người mới có thể tìm đến đây, mang đến một tin tức...

- Ồ?

Hoàng đế không nhịn được cười:

- Để xem tên Dương Khai chết tiệt đó mang tin tức gì đến cho trẫm? Trẫm biết hắn chẳng dễ dàng gì, sau khi binh bại liền thu nạp bại binh tại chỗ, hai năm nay cứng rắn thu phục được không ít nơi. Không có triều đình tiếp viện, không có hậu cần bổ sung, một chi quân đội kiên trì đến bây giờ, thực sự làm khó hắn rồi.

- Không phải...

Hứa Hiếu Cung do dự một chút, thanh âm rất thấp nói:

- Húc Quận Vương... chiến tử...

Vẻ mặt tươi cười của Hoàng đế dần trở nên đông cứng, cánh tay cầm chén trà cứng đờ giữa không trung.

Choang một tiếng, chén trà trong tay Hoàng đế rơi xuống, vỡ thành từng mảnh.

- Lúc nào...

- Hồi bệ hạ, là nửa tháng trước. Vương gia vì muốn phối hợp đại quân triều đình Tây chinh, tự mình xuống núi thăm dò đại doanh phản quân, bị dụ kị phản quân phát hiện, hộ vệ đi theo đều chết trận, Vương gia huyết chiến đến cùng... Cuối cùng không địch nổi số nhiều...

- Trẫm biết rồi.

Hoàng đế khoát tay:

- Các ngươi lui xuống đi... Trẫm mệt rồi.

Hắn chậm rãi ngồi trở lại, kéo chăn đắp kín lên người.

Hứa Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh quay sang nhìn nhau, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Thời điểm bọn họ vừa đi đến cửa, đột nhiên nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng ho dữ dội. Hai người giật mình, vội vàng quay đầu, chỉ thấy Hoàng đế ngồi trên giường đang gập người ho khan, bàn tay nắm chặt góc chăn.

Hai người hoảng hốt, vội vàng quay trở lại, mới đi được một bước, liền nhìn thấy Hoàng đế phun ra một ngụm máu.

Hoàng đế nhìn hai vị đại tướng quân mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy giơ tay lấy ra một chiếc khăn tay lau lau khóe miệng nói:

- Chuyện hôm nay, nếu như để cho người khác biết, trẫm sẽ tru di cửu tộc các ngươi.

Hứu Hiếu Cung và Lưu Ân Tĩnh lập tức quỳ xuống:

- Thần không dám... Bệ hạ, người mau hồi kinh đi, long thể làm trọng.

Hoàng đế chậm rãi lắc đầu:

- Phải trở về, nhưng không phải lúc này. Trẫm vốn dự định mấy ngày nữa sẽ hạ ý chỉ cho các ngươi, hôm nay các ngươi đến rồi, trẫm sẽ đơn giản nói qua cho các ngươi biết.

Hắn nhìn Tô Bất Úy một cái, nói:

- Ngươi ra ngoài đi.

Tô Bất Úy ngơ ngắc một lúc, nhưng vẫn khom người lui ra ngoài.

- Ngày mai trẫm sẽ phái hai ngươi mang binh hướng Nam, cùng Tả tiền vệ La Diệu bao vây phản quân Ân Phá Sơn. Nhưng sau khi hai người các ngươi tìm đường hướng Nam, lập tức dẫn binh trở lại kinh thành. Trẫm đã điều hạm đội của Trường Giang thủy sư Đoạn Tranh chờ ở hạ du Thấm Thủy, không được để lộ tung tích...

Hoàng đế lấy ra mật chỉ trên người:

- Lên đường hãy xem, ghi nhớ, nhiệm vụ trẫm giao cho các ngươi, là bảo vệ giang sơn Đại Tùy!

....

....

Tô Bất Úy đứng bên ngoài thiên điện, ngước mắt nhìn bầu trời tối mờ chân mày nhíu chặt. Sắc mặt hắn có chút ngưng trọng, trong lòng dường như có chuyện gì nghĩ mãi không ra.

Trước kia Hoàng đế bất kể chuyện gì đều không kiêng dè hắn, nhưng lần này Hoàng đế lại đuổi hắn ra ngoài.

Tả vũ vệ Đại tướng quân Lưu Ân Tĩnh, Hữu vũ vệ Đại tướng quân Hứa Hiếu Cung, hai người này lúc ở kinh thành số lần được triệu kiến nhiều nhất, Tô Bất Úy thận trọng hồi tưởng lại một chút, đột nhiên phát hiện nhiều lần Hoàng đế triệu kiến hai người này mình đều không ở Đông Noãn Các. Lần trước không chú ý thấy, bây giờ ngẫm lại, không phải Hoàng đế không kiêng kị hắn, mà là trước đó sẽ sắp đặt một số công việc để hắn rời đi.

Nếu không phải lần này Hoàng đế bảo hắn ra ngoài, hắn cũng không nghĩ ra chi tiết này.

Nghĩ đến đây, khóe miệng của vị thái giám mà thân thể lúc nào cũng hơi nghiêng về phía trước này không kìm được giật nhẹ một cái.

Hắn thở dài, cất bước đi ra ngoài.

Bệnh tình của Hoàng đế, ngoại trừ bản thân Hoàng đế không ai có thể hiểu được bằng hắn. Thuốc Hoàng đế uống đều là hắn sắc, thậm chí còn chưa từng triệu kiến ngự y. Nghe nói phương thuốc là do lão biến thái Vạn Tinh Thần trong Diễn Võ Viện tự mình đề bút, chưa từng qua tay người thứ hai, cho nên Tô Bất Úy cũng biết, xét từ điểm này Hoàng đế không phải là không tín nhiệm hắn.

Nhưng Hoàng đế rốt cuộc đang an bài chuyện gì, tại sao lại không thể nói cho hắn biết?


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1228)


<