Vay nóng Tinvay

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0417

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0417: Chưa từng có
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

Không chỉ là La Diệu, bất kỳ người nào trong lều lớn cũng không ngờ Phương Giải lại đột nhiên ra tay giết chết Văn Tiểu Đao. Phương Giải dùng ba lượt giết Văn Tiểu Đao, kỳ thực hai lượt về sau đã không cần thiết. Với tâm tư của Phương Giải, một khi xuống tay, tất nhiên sẽ một kích toàn lực lấy mạng đối phương.

Quyền thứ nhất của hắn, đã đánh nát tâm mạch của Văn Tiểu Đao.

Quyền thứ hai đập vỡ sọ não của Văn Tiểu Đao, lại tung một cước đạp nát nửa người của Văn Tiểu Đao, kỳ thực chỉ vì đảm bảo Văn Tiểu Đao chết mà thôi.

Trong chớp mắt quyền thứ nhất của Phương Giải đấm vào ngực Văn Tiểu Đao, La Diệu liền đứng lên. Toàn bộ người trong lều lớn không ai nhìn thấy, cũng không có người nào có khả năng nhìn thấy. Quyền thứ nhất của Phương Giải vừa kết thúc, La Diệu đã rời khỏi ghế xuất hiện ở phía sau Văn Tiểu Đao. Tốc độ của y quá nhanh, nhanh tới mức ngay cả tàn ảnh cũng không có.

Nhưng y lập tức lùi về.

Từ lúc rời ghế tới lúc trở về, thật giống như y chưa từng di động qua.

Bởi vì kích thứ nhất của Phương Giải đã giết chết Văn Tiểu Đao rồi.

Phương Giải cũng không biết rằng, nếu La Diệu muốn giết hắn, thì lúc hắn đánh xong một quyền vào ngực của Văn Tiểu Đao, thì La Diệu có thể dễ dàng giết chết hắn. Sở dĩ La Diệu lui về, là vì y cố gắng áp chế lửa giận trong lòng. Y di chuyển quá nhanh, đã vượt qua mắt thường có thể trông thấy. Với tốc độ di chuyển này, dù có người nào trong lều một mực nhìn y, cũng không thể nào nhìn rõ.

Phương Giải tuy có cảm giác, nhưng cũng không nhìn thấy.

Trong một sát na La Diệu gần người, con ngươi của Phương Giải lóe lên một cái.

Chính hắn không phát hiện, nhưng La Diệu lại thấy rõ ràng.

Trong lòng Phương Giải chỉ xuất hiện một cảm giác mà thôi, trong chớp mắt cảm thấy mình đối mặt với tử vong. Nhưng cảm giác này quá nhanh, hắn còn chưa kịp bắt lấy.

Nếu La Diệu ra tay, hắn căn bản không có cơ hội đánh ra quyền thứ hai.

- Ngươi quá phận rồi.

Bàn tay nắm chặt của La Diệu chậm rãi buông ra, nhưng hàn ý trong mắt càng thêm nồng nặc.

- Đúng vậy.

Phương Giải lau máu vào quần áo, bình thản nói:

- Thoạt nhìn như quá mức, cứ như vậy động thủ giết một vị tướng quân Tứ Phẩm, bất kể quốc pháp hay là ân tình đều không thể cho phép. Nhưng ta không cảm thấy mình làm sai. Có lẽ về sau ta cũng cảm thấy như vậy. Giết một kẻ muốn giết ta, cho dù vi phạm vào cái gì đó, cũng không sao cả.

- Ta đã nói tất cả với y, y sẽ không làm khó dễ ngươi nữa.

La Diệu nhìn chằm chằm vào Phương Giải, nói.

Phương Giải nhún vai, nhặt túi rượu rơi trên mặt đất lên, uống một ngụm, nói:

- Giết đã giết, Đại tướng quân xử trí như thế nào là chuyện của Đại tướng quân. Lúc ta bị nhốt ở bờ bắc, không chỉ một mình ta nhận lấy uy hiếp, còn có bằng hữu, thân nhân mà ta coi trọng nhất. Đại tướng quân muốn ta ở lại Tả Tiền Vệ, có thể. Đại tướng quân nói Văn Tiểu Đao sẽ không dám giết ta, ta tin. Nhưng còn người của ta thì sao? Ai có thể bảo đảm người của ta sẽ không bị y tính kế?

- Liệu Đại tướng quân có vì Văn Tiểu Đao giết một người nào đó bên cạnh ta, mà khiến y mạng đền mạng không?

Phương Giải cười lạnh:

- Ngài sẽ không.

- Ngươi không sợ ta giết ngươi? Nếu ta nguyện ý, những bằng hữu mà ngươi muốn bảo vệ kia, không ai sống được.

La Diệu lạnh như băng nói.

- Có một số việc dù sợ nhưng vẫn phải làm.

Phương Giải thản nhiên trả lời.

La Diệu trầm mặc, toàn bộ người trong lều đều trầm mặc theo. Đám người Đoạn Biên Báo đều ngừng lại hô hấp, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Đoạn Biên Báo liếc trộm Phương Giải, phát hiện thiếu niên kia dám nhìn thẳng vào mắt La Diệu, không hề lùi bước.

Trong cái lều lớn này, người nào mà chẳng trải qua trăm trận chiến, người nào mà chẳng thấy đại tràng diện?

Nhưng là hôm nay, bọn họ đều bị dọa.

Khóe miệng La Tiểu Đồ co quắp lại, thu hồi ánh mắt khỏi thi thể tàn tạ kia. Không ai chú ý tới bên trong ống tay áo, y nắm chặt tay lại. Cũng không biết vì phẫn nộ hay là vì hưng phấn. Trên thế giới này đã không còn chuyện gì có thể khiến y hưng phấn. Giết người, không, chiến trường, không, tình sắc, không. Nhưng giờ khắc này, y phát hiện tim của mình lại đập thình thịch.

Lúc giết người, y vô tình như một cái máy. Lúc lãnh binh, y vô tình như một cái máy. Lúc làm tình, y cũng như vậy. Theo y, việc như vậy giống như ăn cơm, uống nước, không cần phải có cảm tình cho nó.

Mạc tướng quân chỉ lộ mắt trái ra ngoài cũng hiện lên một tia hưng phấn khó có thể áp chế được. Thật giống như cái chết của Văn Tiểu Đao là một chuyện rất vui vẻ với y. Bởi vì hưng phấn, mà y quên mất nhìn người thiếu niên giết người kia, mà là nhìn chằm chằm vào cỗ thi thể trên đất.

- Tiểu Đồ!

La Diệu bỗng nhiên mở miệng phân phó:

- Đưa người này đi trông coi, không cho hắn rời khỏi đại doanh một bước. Chờ ta từ Ung Châu trở về rồi xử lý sau!

- Vâng!

La Tiểu Đồ chắp tay lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía Phương Giải không ngờ mang theo vài phần khâm phục.

- Mang cỗ thi thể này...chôn đi.

Cuối cùng La Diệu nhìn thoáng qua cỗ thi thể không trọn vẹn kia, bước nhanh rời đi.

Bên ngoài lều lớn, mưa to vẫn trút xuống.

Không biết vì sao, mọi người cảm thấy cơn mưa hôm nay càng ngày càng lạnh. Hạt mưa bắn vào người, trong lòng cũng lạnh theo.

Sắp mùa đông rồi sao?

...

...

La Diệu rời khỏi đại doanh Tả Tiền Vệ, đồng thời phái Chu Quyền lập tức tới nhà kho Hân Khẩu đổi vị trí cho Diệp Cận Nam. Chiêm Diệu, người xếp thứ nhất trong La Môn Thập Kiệt đã bị Thích Nguyên giết ở Ung Châu. Văn Tiểu Đao xếp hạng hai đã bị Phương Giải giết, La Diệu rờ khỏi đại doanh, chỉ có Diệp Cận Nam là người có kinh nghiệm, uy tín nhất trong quân, cũng là người làm việc ổn thỏa nhất. Lúc này nhất định phải để Diệp Cận Nam trở về chủ trì quân vụ.

Phương Giải bị nhốt trong một gian nhà gỗ, cửa sổ mở ra, bên ngoài mưa vẫn như trút xuống. Cuối mùa thu, trời bắt đầu lạnh, cái lạnh xuyên qua cửa sổ chui vào căn phòng. Phương Giải ngồi dựa vào ghế, chân vắt lên bàn, thoạt nhìn tâm tình không tệ, nhưng chỉ có tự hắn biết, lúc này trong lòng hắn nặng nề như thế nào.

Không ngờ La Diệu lại không động thủ!

Ngay cả đánh cũng không đánh hắn một cái.

Phương Giải giết Văn Tiểu Đao, đâu phải vì lúc trước Văn Tiểu Đao ngăn cản Sơn Tự Doanh qua sông cứu viện. Đương nhiên càng không phải vì kích động nhất thời. Phương Giải hiện tại đã bước qua cái tuổi kích động kia rồi. Giết Văn Tiểu Đao, là trải qua một hồi suy nghĩ cẩn thận.

Hắn muốn thử xem điểm mấu chốt của La Diệu ở nơi nào. Giết Văn Tiểu Đao, liệu dưới sự giận dữ, La Diệu có động thủ với mình không.

La Diệu không.

Cho nên Phương Giải thất vọng. Trên thực tế, có một sự lo lắng càng ngày càng lớn ở trong lòng hắn, đâu có phải bình tĩnh như vẻ bề ngoài của hắn? Giết Văn Tiểu Đao, ấn chứng dự đoán kia của Phương Giải. Hắn may mắn vì mình gặp được một cơ hội tốt như vậy, thậm chí cảm thấy mình nên cảm kích việc Thích Nguyên giết Chiêm Diệu ở Ung Châu.

Nếu không có chuyện này, Phương Giải đã không kiểm chứng được phỏng đoán của mình rồi.

Nếu...

Nếu La Diệu vì tình thương của cha, là vì cảm thấy mình thua thiệt Phương Giải...không, là thua thiệt La Văn mới đúng...thì việc y che chở, thậm chí phóng túng Phương Giải đều có lý do của nó. Tự tay giết con của mình, sau đó dùng tất cả lực lượng mình có để khiến con của mình sống lại. Chuyện này nghe qua thì có vẻ cảm động. Nếu không biết, có lẽ Phương Giải thậm chí mang ơn La Diệu mới đúng.

Hắn từng cảm thấy, tuy La Diệu có lòng dạ ác động, nhưng vẫn tính là một người cha.

Thời tiết bên ngoài rất lạnh.

Nhưng Phương Giải không cảm thấy cái lạnh của thời tiết, bởi vì trong lòng hắn còn lạnh hơn.

Nếu...

Nếu La Diệu cảm thấy thua thiệt, thì y cưng chiều Phương Giải không có vấn đề gì. Nhưng dù cưng chiều đến mấy, với tính cách của La Diệu cũng sẽ không phóng túng, mặc cho Phương Giải muốn làm gì thì làm. Đứa con làm sai, lại còn sai lầm lớn, có mấy người cha nào mà không đánh con không? Có mấy người cha nào, dưới sự nổi giận mà lại không mắng mỏ con câu nào?

Sau đó hạ lệnh La Tiểu Đồ nhốt hắn lại, mà không có bất kỳ xử phạt nào?

Cho dù người cha cảm thấy áy náy với đứa con, cũng không làm như vậy. Đúng thế, ở kiếp trước Phương Giải chưa từng nhận được tình thương của cha mẹ. Nhưng hắn có kinh nghiệm từ kiếp trước, hắn biết rằng tình thương của cha mẹ là bao la, vĩ đại như thế nào, nhưng tuyệt đối sẽ không phải như vậy. Ngay cả mắng cũng không mắng một câu? Đây là biểu hiện nên có của một người đã từng tự tay giết con của mình sao?

Cho dù La Diệu tát Phương Giải một cái, hàn ý trong lòng Phương Giải cũng không đậm đặc như vậy. Cho dù La Diệu mắng hắn vài câu, hắn cũng không xác định như vậy.

Lúc phỏng đoán được chứng thực, trong lòng Phương Giải không thoải mái chút nào.

Có, chỉ có càng thêm trầm trọng mà thôi.

Lấy đâu ra tình cha như núi...lấy đâu ra áy náy của người cha...lấy đâu ra thân tình cha con!

Cái chết của Văn Tiểu Đao, đồng thời giết chết một tia ảo tưởng trong lòng Phương Giải.

Người thúc đẩy Phương Giải quyết định giết Văn Tiểu Đao, chính là bản thân La Diệu. Nếu không phải ở núi Mang Đãng, bên ngoài hang động, trong cơn mưa to, La Diệu nói những lời kia với Phương Giải, thì hắn đã không quyết định bước một bước này. Dù sao đây là một việc cực kỳ nguy hiểm. Phương Giải sợ phỏng đoán của mình thất bại, khiến cái cảnh người cha nổi giận giết chết người con lại diễn ra.

Cũng chính vì lời của La Diệu, mà Phương Giải quyết định không thể bỏ qua cơ hội lần này.

Đây là một cơ hội khó được.

La Diệu nhất định phải trở lại Ung Châu, , nhất định phải trở về. Nếu y đi rồi, Phương Giải giết Văn Tiểu Đao cũng chẳng có ý nghĩa gì. Còn nếu La Diệu không đi, Phương Giải biết rằng mình không có một cơ hội thoát thân nào. Cho nên, lúc xuất hiện thời cơ tốt như vậy, Phương Giải tự nói với lòng mình rằng, không thể bỏ qua.

Giết Văn Tiểu Đao.

Thử bản tâm của La Diệu.

Phương Giải ngồi dựa vào ghế, châm tẩu thuốc, hít sâu một hơi sau đó phun ra ngoài cửa sổ...Dưới khí trời lạnh như vậy, nhất là những lúc mưa, khói thuốc luôn nồng hơn bình thường. Thật giống như Phương Giải phun ra tất cả những thứ khó dứt bỏ trong lòng, không hề giữ lại.

Cũng không cần phải giữ lại làm gì.

"Chiêm Diệu đã chết"

"Ai giết?"

" La Văn.... Cũng chính là Thích Nguyên. Thích Nguyên chiếm thể xác của La Văn, biến thành La Văn, sau đó thừa dịp ta không ở Ung Châu, ra tay giết Chiêm Diệu, cướp đi binh quyền của Chiêm Diệu. Rốt cuộc ta vẫn coi thường Thích Nguyên. Ta vốn tưởng rằng mục tiêu của y là con. Cho nên mới bắt buộc con lưu lại, rồi mang theo bắc thượng. Ta không ngờ rằng, dã tâm của y lại lớn như vậy"

Những lời này của La Diệu vẫn còn quanh quẩn trong đầu Phương Giải, giống như châm đâm nhắc nhở Phương Giải giết Văn Tiểu Đao là không sai. Hắn lựa chọn như vậy là không sai, hắn cảnh giác như vậy là không sai.

Người của Phật tông lại có bản lĩnh khiến người ta khó có thể lý giải được như vậy. Không ngờ có thể cưỡng ép cướp đi thân thể của một người...Nếu không phải La Diệu vẫn giữ Phương Giải bên cạnh...thì người mà Thích Nguyên lựa chọn đã là Phương Giải rồi. Cho nên Phương Giải nên cảm kích La Diệu mới đúng. Nhưng hiện tại Phương Giải không có khả năng cảm kích La Diệu, chỉ có ghê tởm.

Thích Nguyên cướp đi nhục thể của La Văn, là vì Thích Nguyên đã quá già rồi, cũng vì nhục thể của y đã hỏng rồi. Tuy rằng y đã không còn trọng thương nữa, nhưng thân thể đã hỗn loạn. Vì duy trì sự sống, y không ngừng phải giao hợp với nữ tử.

Vì thay đổi mạng sống, Thích Nguyên lựa chọn ra tay với La Văn. Thứ nhất, thân thể của La Văn phù hợp với yêu cầu của y. Thứ hai, La Văn có thân phận là con của La Diệu, dễ dàng cho Thích Nguyên phát huy dã tâm của mình.

Lúc biết được những điều này, Phương Giải chỉ còn thiếu nghiệm chứng.

Sau đó hắn giết Văn Tiểu Đao.

Sau đó không ngờ rằng La Diệu không có bất kỳ hành động nào trách phạt!

Sau đó Phương Giải hiểu vì sao La Diệu lại để ý mình như vậy.

La Diệu cũng từng bị thương nặng, tuy rằng đã khỏi, nhưng ai biết liệu y còn bị thứ bệnh gì khó nói ra không?

La Diệu cũng rất già rồi, đã sáu mươi mấy tuổi rồi.

Năm đó sư phụ của La Diệu từng ăn cắp một bản bí tịch từ Đại Tuyết Sơn, chỉ có mỗi La Diệu là biết bí tịch đó ghi cái gì.

Phương Giải nhổ ra những buồn bực trong lòng, ánh mắt dần sáng lên.

Cho nên Phương Giải đã hiểu vì sao một người thông minh như La Diệu, lại tin tưởng vào chuyện làm sống lại La Văn. Lại tin tưởng những thuật pháp ly kỳ cổ quái của đám Vu Sư. Có lẽ chỉ có vợ của y, Sở thị mới tin tưởng vào những thứ đó mà không hề nghi ngờ.

Hóa ra

Chưa bao giờ có cái gọi là thân tình.

...

....

Bên ngoài cửa sổ, mưa trút xuống như một dòng thác nhỏ. Phương Giải ngồi ở ghế nhìn bên ngoài mờ mịt, hít vào thổi ra làn khói giống như một yêu nguyệt đang hấp thụ tinh hoa thiên địa. Ánh mắt của hắn hơi híp, hình như là muốn nhìn thấy thứ gì đó xuyên qua màn mưa.

Bên ngoài nhà gỗ có mười mấy võ sĩ mặc áo giáp canh gác. Hạt mưa đánh vào áo giáp và trảm mã đao phát ra tiếng tích táp. Những giáp sĩ này vẫn đứng im như đóng đinh tại đó, tùy ý để mưa cọ rửa giáp trụ của bọn họ. Nhưng dù mưa có lớn hơn nữa, cũng không xóa đi được mùi máu tanh trên người những người này.

Phương Giải không cần cẩn thận quan sát, cũng có thể nhìn ra được trong tay mỗi giáp sĩ này có ít nhất mười cái nhân mạng.

Bằng không đã không có khí thế như vậy.

Nhà gỗ tuy đơn sơ nhưng không nhỏ hẹp, có bàn có ghế dựa có giường, thậm chí có cả giá sách. Chỉ có điều trên giá sách không có cuốn sách nào, chỉ đặt một chậu hoa dại. Đóa hoa màu vàng nở rực rỡ, tuy rất nhỏ, cũng không thơm, nhưng là sắc màu lóa mắt nhất trong căn phòng này.

Kỳ thực đây cũng không tính là một đóa hoa, chỉ là một gốc cây bồ công anh.

Hoa nhỏ màu vàng sau khi bị héo tàn, thì quả bồ công anh mới dần dần xuất hiện. Có lẽ trong một ngày gió lớn nào đó, hạt giống sẽ bay ra khỏi phòng, rơi xuống một nơi nào đó không biết. Đợi tới mùa xuân năm sau, có thêm mấy cây non xanh biếc ngoan cường chui ra từ lòng đất.

Xuân sinh thu tàn, tuần hoàn không ngừng. Thật giống như dã tâm của con người, lứa này chết lứa sau lại sinh ra.

Két một tiếng, cửa phòng đẩy ra, căn phòng vốn lạnh giá vì trời mưa lại giảm xuống thêm vài độ.

Người tiến vào đóng cửa lại, sau đó cởi áo vắt ở cửa.

Phương Giải ngẩng đầu nhìn người này một cái, ánh mắt không dừng quá lâu. Dường như hắn đã sớm đoán được người này sẽ tới, cho nên cũng không kinh ngạc.

- Ta có chuyện khó hiểu, cho nên muốn tới hỏi ngươi.

Người tiến vào, là người được xưng tiểu đồ phu La Tiểu Đồ.

- Chuyện ngươi muốn hỏi, ta không thể nói.

- Ngươi biết ta muốn hỏi gì à?

- Không biết, nhưng ngươi hỏi bất kỳ cái gì, ta cũng không tính toán trả lời.

Câu trả lời của Phương Giải rất dễ khiến người ta giận dữ, nhưng La Tiểu Đồ vốn là một người không có cảm tính, không có cảm tình tất nhiên sẽ không giận. Cuộc đời y như một vết kẻ thẳng tắp, vĩnh viễn không có quanh co, lòng vòng.

- Ta không phải là người thích nói chuyện.

La Tiểu Đồ nhìn Phương Giải, rất nhiêm túc nói:

- Bởi vì ta biết một phương pháp khác để thu hoạch tin tức.

Phương Giải nhìn y một cái, nhíu mày:

- Lời này lúc ta mười bốn mười lăm tuổi đã biết nói ra rồi. Lúc ở thành Phan Cố giết mã tặc, thường sẽ bắt một tên rồi hỏi bọn chúng giấu ở đâu. Nếu đối phương không chịu khai, ta sẽ nói giống hệt như người vừa nói. Nói một câu nói dối như vậy liền khiến đối phương hoảng sợ.

La Tiểu Đồ ừ một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

Hai người cứ ngồi im lặng như vậy, cũng không nhìn nhau.

- Tí nữa ta sẽ phái người mang thức ăn tới cho ngươi.

Thật lâu sau, La Tiểu Đồ đứng dậy mặc áo vào:

- Rất nhiều người nói ngươi là một người thông minh hiếm có, ta không biết thông minh và ngu dốt khác nhau chỗ nào, nhưng nếu người khác đều nói như vậy chắc là không sai. Cho nên ngươi nên hiểu được, ta sẽ không tìm tới người lần thứ hai để nói chuyện.

Phương Giải ra dấu mời:

- Rượu phải nóng, không cần đồ ăn, một mâm sủi cảo là đủ rồi.

La Tiểu Đồ nao nao, sau đó cất bước ra ngoài.

Phương Giải nhìn bóng lưng của y, không nhịn được lắc đầu cười, miệng thì thào, tiểu nhân đồ, tiểu nhân đồ, làm người mệt mỏi như vậy, còn không bằng trực tiếp làm tiểu nhân.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1228)


<