← Hồi 0358 | Hồi 0360 → |
Khuôn mặt của La Văn vặn vẹo vì đau đớn. Y nhìn chằm chằm vào Thích Nguyên, dường như đang đợi chuyện xưa bắt đầu. Y mơ hồ cảm thấy, chuyện xưa liên quan tới mình này chắc chắn không phải là chuyện tốt. Tuy Thích Nguyên nói rất nhẹ nhàng, nhưng y vẫn có thể nhìn ra được một ít từ ánh mắt của Thích Nguyên.
Thích Nguyên điểm vài huyệt trên người y, y mới giảm bớt sự đau đớn. Bằng không y không thể tập trung tinh thần để nghe Thích Nguyên kể chuyện gì.
- Cách đây thật lâu.
Thích Nguyên khẽ cười nói:
- Có một người xuất thân từ một gia đình nghèo khổ ở Tây Bắc Đại Tùy, nhưng thuở nhỏ hiếu học, có một khách giang hồ vân du tứ phương nhìn ra được tư chất của gã, vì thế dẫn theo gã rời khỏi nhà. Gã từ biệt người nhà đi theo người đó bảy, tám năm, chăm học khổ luyện. Tới mười tám, mười bảy tuổi, tu vị đã không tầm thường. Bởi vì nhà gã rất nghèo, nên gã hâm mộ những công tử ăn ngon mặc đẹp. Vì thế gã thề, tương lai cũng muốn được như vậy.
- Đúng lúc đó quân đội đang chọn lựa những người có xuất thân tử tế để tòng quân, bổ sung lính mới. Người thanh niên này chào từ biệt sư phụ của mình trở về gia hương tòng quân. Lúc đầu không được coi trọng lắm, chỉ đần độn sống qua ngày. Thẳng tới hai năm sau, triều định dụng binh với bên ngoài, đội quân của chỗ gã được cử đi. Gã biết cơ hội của mình đã tới.
- Nhưng gã chỉ là một tiểu binh bình thường, làm sao có thể vươn lên được?
Thích Nguyên đứng dậy, tự pha một ấm trà.
- Gã suy nghĩ thật lâu rốt cuộc nghĩ ra một biện pháp. Gã biết có một ngày tướng quân sẽ tới các doanh thị sát. Vì thế gã cố ý gây xung đột với một vị đội trưởng, khiến vị đội trưởng kia tức giận, dùng roi đánh gã. Gã không trả đòn, đợi cho vị tướng quân kia tới, gã đột nhiên đứng dậy, dùng một quyền đánh bại người đội trưởng kia. Đội trưởng giận dữ, lệnh cho thủ hạ bắt lấy gã. Gã thuần thục quật ngã mười mấy binh lính, được vị tướng quân chú ý tới.
- Đương nhiên, đây không phải là trùng hợp, mà là gã đã tính toán kỹ càng. Gã biết rằng vị tướng quân kia yêu tài, cho nên cố ý gây rối để thi triển bản lãnh của mình. Quả nhiên, tướng quân kia thấy gã một mình có thể đánh lại mười mấy người, hai mắt liền tỏa sáng. Gọi gã tới gần hỏi han, biết được gã chống đối thủ trưởng, cho nên bảo thân binh đánh gã mười quân côn. Nhưng chịu mười quân côn kia không hề uổng phí. Gã được điều tới đội thân binh của vị tướng quân kia.
- Đợi tới lúc chiến tranh với bên ngoài, gã luôn đứng trước bảo vệ tướng quân, giúp tướng quân chặn được vô số trường sóc, trường đao mà kẻ thù đánh tới. Lần đầu tiên giao chiến với kẻ địch, đội quân mà tướng quân kia chỉ huy đã dành được toàn thắng. Nhưng vì bảo vệ vị tướng quân, mà gã bị thương hơn mười chỗ.
- Tướng quân cảm động với sự dũng cảm và trung thành của gã, vì thế đề bạt gã lên làm đội trưởng đội thân binh, còn tự mình đắp thuốc cho gã, còn phái người mang một trăm lượng bạc tặng cho gia đình gã. Trận chiến này đánh mất mấy tháng, quân đội của triều đình liên tiếp thắng lợi, rất nhanh đã chiếm được một nửa lãnh thổ của quốc gia địch. Bởi vì gã lập được không ít công lao, nên tướng quân càng ngày càng coi trọng gã.
Y dừng lại một chút, nhấp một ngụm trà.
La Văn nghe mê mẩn, quên cả đau đớn trong người:
- Về sau thế nào?
- Về sau, chiến tranh chấm dứt, tướng quân mang theo quân đội chiến thắng trở về. Lúc báo công lao lên triều đình, người thanh niên đó xếp vị trí đầu tiên. Bởi vì tướng quân cực lực tiến cử, nên người thanh niên đó được tấn thăng. Gã rất mang ơn vị tướng quân, coi vị tướng quân như cha của mình. Vị tướng quân cũng coi gã như người trong gia đình.
- Cứ thế qua nhiều năm, gã đã trở thành phụ tá đắc lực của tướng quân. Tướng quân đã già, cố ý tài bồi gã để tiếp nhận chức vị của mình. Nhưng lúc này, có quan viên trong triều đình tố giác tướng quân, nói là mấy năm trước trong trận chiến kia không công phá đô thành của quốc gia địch, là vì vị tướng quân này âm thầm thu lễ vật của Hoàng Đế quốc gia địch. Lúc tướng quân biết chuyện này rất giận dữ, bảo người trẻ tuổi đi điều tra xem là ai mật báo.
- Người trẻ tuổi kia tra thật lâu nhưng không tra được, mà Hoàng Đế đã phái khâm sai tới. Vị tướng quân này quả thực thu lễ vật của quốc gia địch, cho nên bị cách chức, nhốt vào đại lao. Mà người thanh niên kia không bị liện lụy. Thẳng tới khi vị tướng quân bị đưa tới pháp trường chém đầu, ông ta cũng không biết rằng người mật báo thực ra chính là do người trẻ tuổi kia âm thầm an bài.
- Người trẻ tuổi kia không bộc lộ bản thân, nên từ đầu tới cuối triều đình không biết gã là người đã tố cáo vị tướng quân. Gã chào từ giã triều đình, lấy lý do là tướng quân đã chết, gã không muốn ở lại quân doanh làm gì. Nhưng Hoàng Đế lại cảm động vì thái độ này của gã, liền thăng chức cho gã, còn gọi gã vào hoàng cung khen ngợi một hồi.
Thích Nguyên tạm dừng, liếc nhìn La Văn một cái, nói tiếp:
- Trước đó người thanh niên này đã gặp vợ của gã. Vợ của gã cũng xuất thân từ hàn môn, rất là xinh đẹp. Lần đầu nhìn thấy nàng, gã đã không thể kìm được lòng mình mà yêu nàng. Vì thế gã tự tới nhà cầu thân. Mà cha mẹ của nữ tử kia chỉ là dân chúng thành thực. Người trẻ tuổi cầu khiến khiến bọn họ rất cao hứng. Sau đó hai người trở thành vợ chồng.
- Về sau...bọn họ có một đứa con.
- Có lẽ là do báo ứng.
Thích Nguyên uống một ngụm trà, nói:
- Về sau bởi vì người thanh niên này đắc tội với một vị quyền quý, vị quyền quý kia động tay động chân, khiến cho tên của gã biến khỏi mắt Hoàng Đế chừng mười mấy năm. Tuy Hoàng Đế rất thưởng thức người thanh niên này, nhưng mỗi ngày Hoàng Đế có rất nhiều chuyện phải làm. Nếu không có ai nhắc nhở, tất nhiên sẽ không nhớ người thanh niên đó. Mãi tới khi Hoàng Đế chuẩn bị cho cuộc chiến tranh lần thứ hai, Hoàng Đế mới nhớ tới vị thiếu niên vũ dũng đó.
- Vì thế Hoàng Đế hỏi, giờ người thanh niên đó đang ở đâu. Đang lúc Hoàng Đế chuẩn bị trọng dụng gã, thì trong nhà gã xảy ra chuyện lớn. Con của gã đã lớn, lúc đi đường tới kinh thành tham gia một cuộc thi quan trọng, thì cưỡng hiếp một nữ tử còn trẻ tuổi...Đứa con biết cha mình rất nghiêm khắc, y sợ cha mình biết, vì thế mắc thêm lỗi lầm. Dẫn theo thủ hạ tới nhà nữ tử kia, một hơi giết ba mươi hai mạng người, không chừa một ai...
- Ngươi câm miệng lại!
Lúc Thích Nguyên nói tới đây, sắc mặt của La Văn lập tức trở nên khó nhìn:
- Không cho phép ngươi nói hươu nói vượn! Ngươi căn bản là không biết gì cả.
- Sao ta có thể không biết?
Thích Nguyên khẽ cười nói:
- Sư phụ của nam tử đó vốn có mối quan hệ sâu xa với ta...Lúc trước sư phụ của gã dẫn gã rời khỏi quê hương, tới một nơi tên là đại thảo nguyên.
- Không có khả năng!
La Văn ngồi bật dậy khỏi giường, khuôn mặt vặn vẹo.
- Thế gian này làm gì có chuyện nào là tuyệt đối?
Thích Nguyên nói:
- Chẳng hạn như giờ phút này ta ngồi nói chuyện với ngươi, trong mắt người Tùy các ngươi, đây chẳng phải cũng là một chuyện không có khả năng sao?
...
...
Trận so tài ở ngoài thành nam đã bắt đầu. Ở trong thành cũng có thể nghe thấy tiếng trống trận. Nhưng trong căn phòng của thanh lâu này, lại cực kỳ yên tĩnh. Thích Nguyên không nói gì nữa, chỉ bình tĩnh nhìn La Văn. Mà La Văn thật giống như một con sói hoang sắp bộc phát thú tính, ánh mắt âm tàn nhìn chằm chằm vào lão tăng.
- Mặc dù cha ta thờ ơ với ta, nhưng ta không cho phép ngươi chửi bới cha ta!
- Chửi bới?
Thích Nguyên không nhịn được bật cười:
- Ngươi thật đơn thuần. Trên thế giới này, phàm những người thành công, có người nào là không sạch sẽ đâu? Chẳng cần người khác phải chửi bới, chỉ cần tìm ra chân tướng cũng đủ để cho hắn thân bại danh liệt. Chuyện xưa mới chỉ bắt đầu, ngươi tưởng là chấm dứt rồi à? Ngươi cho rằng ngươi đã biết mọi chuyện về sau?
- Ngươi...không được nói nữa.
La Văn thấp giọng rít gào.
- Ngươi có biết người mà ngươi đang bảo vệ, giờ phút này đang bồi dưỡng một người trẻ tuổi khác không? Người trẻ tuổi đó, tương lai rất có khả năng sẽ lấy đi hết những thứ vốn thuộc về ngươi. Ta không nói dối, bởi vì ta không cần phải nói dối.
- Vì sao?
La Văn hơi sửng sốt.
- Nếu ngươi muốn biết vì sao, thì hãy nghe ta kể hết đã.
Thích Nguyên rót một chén trà đưa cho La Văn:
- Kỳ thực ngươi cũng muốn nghe hết, có phải không?
Thân thể của La Văn khẽ run, vẻ dữ tợn trên khuôn mặt y dần thối lui, thay vào đó là đau khổ và mê man. Y vô ý thức nhận lấy chén trà, nhưng tay của y dường như không có khí lực vậy. Cầm chén trà mà như cầm thứ gì đó nặng ngàn cân, phải dùng hai tay mới nâng được.
- Ngươi cho rằng ngươi đã biết chuyện của ca ca ngươi, kỳ thực ngươi hoàn toàn không biết gì cả. Ngươi cho rằng ngươi đã hiểu phụ thân ngươi, kỳ thực ngươi cũng chẳng biết gì cả. Mà ngay cả mẹ của ngươi, ngươi cũng chẳng biết gì cả.
- Ngươi có ý gì?
La Văn khàn giọng hỏi.
- Vì bảo vệ mẹ ruột của ngươi mà La Diệu không thể không giết ca ca của ngươi. Ở trong lòng y, tất cả người nhà của y công lại cũng không bằng mẹ của ngươi. Nhưng ca ca của ngươi dù sao cũng là con trai ruột của y, sao y có thể không đau lòng được? Y giết ca ca của ngươi, sau đó dùng một quan tài bằng băng quý báu vận chuyển về nhà. Hoàng Đế cảm động với sự trung thành của phụ thân ngươi, không những không truy trách, ngược lại còn thăng quan tiến tước.
- Còn mẹ ngươi thì trông coi quan tài băng kia mấy năm, không cho người khác hạ táng ca ca của ngươi.
- Vài năm sau...
Thích Nguyên thản nhiên nói:
- Phụ thân của ngươi dẫn theo quân đội diệt Thương Quốc, bắt không ít Vu Sư của tộc Hột làm tù binh. Những Vu Sư đó có Vu thuật rất thần bí, phụ thân của ngươi ngay lập tức bị hấp dẫn. Sau đó trong đầu y bắt đầu có một ý tưởng để đền bù cho mẹ của ngươi. Y biết Vu Sư tộc Hột có một tà thuật biến thi thể thành võ sĩ, nên y lập tức bắt vài Vu Sư trở về, tính toán biến thi thể của ca ca ngươi thành vật như vậy. Ít nhất phải như còn sống.
- Nhưng Vu Sư chỉ có thể tạo ra cương thi, chứ làm sao cho sống lại được. Phụ thân ngươi bắt không ít Vu Sư, không ai đạt tới yêu cầu của phụ thân ngươi. Y bắt một đám, giết một đám, nhưng vẫn không có người nào làm được. Đây vốn là một chuyện nghịch thiên, làm sao có thể làm được?
- Mẹ của ngươi càng thêm chán ghét phụ thân ngươi, không để ý tới y. Thẳng tới một ngày, có một Vu Sư tộc Hột chủ động tới gặp phụ thân ngươi, nói rằng y có biện pháp làm được. Nhưng điều kiện là phụ thân ngươi không tàn sát người của tộc Hột nữa. Phụ thân ngươi rất hưng phấn, vì thế dẫn Vu Sư đó tới gặp mẹ ngươi.
- Vu sư đó...chính là Bác Xích.
- A!
La Văn kinh hô một tiếng.
- Chính là kẻ đang giấu trong hang Lộc Hầu, người không ra người, quỷ không ra quỷ kia.
Thích Nguyên bình thản nói.
- Rốt cuộc ngươi còn biết những gì?
La Văn khó nén được hoảng sợ mà hỏi.
- Rất nhiều, rất nhiều.
Thích Nguyên mỉm cười nói:
- Chẳng hạn như, những búp bê mà treo trong tiểu viện của mẹ ngươi, hay là treo trong phòng của mẹ ngươi, ngươi tưởng rằng đó chỉ là búp bê thôi sao? Đó đều là trẻ con thật. Trong hai mươi năm mẹ ngươi tới Ung Châu này, hàng năm đều sai người bắt cóc mấy đứa trẻ con. Bà ta sẽ ôm vào ngực, yêu thương giống như là yêu thương những đứa trẻ kia. Nhưng qua không được lâu, bà ta sẽ chán. Bởi vì đứa trẻ đó không phải là con của bà ta. Bà ta sẽ đich thân giết đứa trẻ đó, rồi tạo thành búp bê. Người trong La phủ chỉ biết rằng những búp bê đó trông rất sống động, ai mà ngờ đó đều là những đứa trẻ thật?
- Không có khả năng!
Sắc mặt của La Văn trắng bệch:
- Mẫu thân sao có thế có thủ đoạn âm tàn như vậy?
- Bà ta ấy à?
Thích Nguyên không nhịn được cười lạnh:
- Nếu phụ thân ngươi bất quá chỉ là một kẻ có dã tâm, là một kẻ có thể vì bản thân mà buông tha cho tất cả. Thì y chưa tính là ma quỷ, mẹ của ngươi mới là ma quỷ từ đầu tới chân. Bà ta căn bản chính là một mụ điên, một cương thi đã không còn trái tim...
- Đã nhiều năm như vậy, sao bà ta vẫn không già?
Thích Nguyên hỏi.
Đồng tử La Văn mở to, miệng há hốc...cách một tiếng, chén trà trong tay y rơi xuống đất, vỡ tan tành.
*****
- Sao...sao mẹ ta phải làm như vậy?
La Văn run rẩy hỏi.
Thích Nguyên ngồi trên ghế, hơi híp mắt, dường như đang nhớ lại cái gì đó:
- Đó là chuyện rất lâu về trước rồi. Những chuyện ta vừa nói, kỳ thật ngươi đã có phán đoán của riêng mình, cũng biết rằng ta nói đều là sự thật. Nếu ngươi muốn biết toàn bộ chân tướng, vậy thì ngươi nhất định phải làm cho ta một việc. Chỉ cần ngươi làm được, vậy thì ta sẽ nói tất cả cho ngươi biết. Chắc ngươi cũng hiểu, La Diệu và mẫu thân của ngươi sẽ không bao giờ nói chân tướng đó cho ngươi biết.
- Ngươi nói cho ta biết trước đã!
La Văn quát ầm lên.
- Ngươi không có tư cách gì cò kè mặc cả với ta, nói hay không là do ta. Ngươi có muốn biết vì sao cha ngươi lại thờ ơ với ngươi nhiều năm như vậy không? Muốn biết vì sao cha của ngươi sẽ giao tất cả những thứ vốn thuộc về ngươi cho người khác không? Vậy thì hãy làm theo như lời ta nói. Tuy nhiên vì để ngươi tin tưởng ta, ta có thể nói cho ngươi biết trước về chuyện của mẹ ngươi. Về phần cha ngươi đã làm gì, thì về sau ta sẽ nói.
- Qua nhiều năm như vậy dung mạo của mẹ ngươi vẫn không thay đổi nhiều. Thoạt nhìn vẫn xinh đẹp như thiếu phụ ba mươi. Ngươi có biết vì sao không?
- Ta...không biết.
- Bởi vì bà ta cũng là Vu Sư.
Thích Nguyên bình thản nói:
- Năm đó người nghĩ biện pháp giúp cha ngươi, hay chính là Bác Xích, kẻ đang trốn ở trong hang Lộc Hầu núi Thương Mang, có tư tình với mẹ của ngươi.
- Thúi lắm!
La Văn giận dữ hét lên:
- Không cho phép ngươi nói hươu nói vượn.
- Việc gì ta phải nói dối ngươi?
- Bác Xích nói với ngươi rằng năm đó y bị trục xuất khỏi phủ Đại tướng quân, kỳ thực là y lừa ngươi. Năm đó La Diệu mơ hồ phát hiện Bác Xích và mẹ ngươi có tư tình, nhưng không có chứng cớ. Tuy nhiên ngươi cũng biết tình tình của La Diệu rồi đấy, chuyện như vậy sao y có thể giả vờ như không biết? Y vẫn rất để ý tới mẹ của ngươi, dù đã qua nhiều năm. Cho nên y liền giết Bác Xích. Tuy nhiên Bác Xích là kẻ có lắm thủ đoạn. Biết mình khó lòng thoát chết, trước khi La Diệu giết y, y đã gieo cổ độc vào người mình.
- Một quyền của La Diệu làm đứt tâm mạch của y, nhưng y vẫn dựa vào cổ độc mà sống lại. Nếu ngươi muốn nghiệm chứng lời của ta, rất đơn giản, tim Bác Xích đã không còn đập nữa. Sở dĩ cơ thể của y vẫn như người bình thường, là dựa vào cổ độc trong tim của y phát ra tác dụng. Thủ đoạn này có thể nói là nghịch thiên. Cho dù là Vu Sư A Mạc Tát ở bên cạnh cha ngươi cũng không bằng. Mà lúc đầu người nói cho cha ngươi biết Bác Xích và mẹ ngươi có tư tình, chính là A Mạc Tát.
- Bác Xích được cha ngươi trọng dụng, khiến A Mạc Tát không phục. Vì thế y mật báo với cha ngươi...
- Ta không tin lời ngươi!
La Văn giãy dụa đứng lên, căm tức nhìn Thích Nguyên:
- Ngươi muốn bức ta làm cái gì thì cứ nói thẳng ra, không cần phải bôi xấu mẹ của ta. Nếu ngươi lại nói tiếp như vậy, tuy ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ta vẫn sẽ liều mạng!
Thích Nguyên cười cười nói:
- Năm đó khi Bác Xích mới thấy mẹ của ngươi, đã bị bà ta hấp dẫn. Lúc ấy mẹ của ngươi đã rất lâu rồi không ở bên cha ngươi. Vì lấy lòng mẹ của ngươi mà Bác Xích dạy cho mẹ của ngươi vu thuật. Sau đó dùng bí pháp bất truyền của tộc Hột gieo trùng cổ vào trong người mẹ ngươi. Chính nhờ trùng cổ này, mà mẹ ngươi mới có thể giữ được dung mạo không thay đổi trong hai mươi năm. Mà bởi vì chuyện mười mấy năm trước, bà ta càng thêm hận cha ngươi. Vì trả thù cha ngươi, bà ta có tư tình với Bác Xích...
Thích Nguyên thở dài:
- Đây là một chuyện xưa khiến cho người ta phải thương cảm, cũng đã thực sự xảy ra. Sau khi mẹ ngươi học được vu thuật, tính cách liền thay đổi. Nói đúng ra bà ta đã không còn là một con người nữa, mà là một yêu ma. Búp bê treo ở khắp tiểu viện kia, đã đủ để chứng minh hết thảy.
Cơ thể của La Văn như quả bóng bị xì hơi, ngồi xụi lơ xuống giường.
Giờ khắc này, y quên cả đau đớn trong người.
- Thế nào?
Thích Nguyên nói:
- Ta vừa mới nói qua, nghe được chuyện xưa này mới có lợi cho ngươi. Ngươi nghe chuyện xưa một cách nhập thần, liên quên đi đau đớn trong đan điền. Đã từng có người nói với ta rằng, muốn quên đi đau đớn trong cơ thể, thì có một biện pháp đơn giản nhất, chính là khiến nơi khác đau đớn hơn.... Mặc dù lời này có chút ngu ngốc, nhưng đối với ngươi mà nói, nó rất có hiệu quả. Lòng của ngươi đang đau, cho nên ngươi xem nhẹ nỗi đau thể xác.
Thích Nguyên đứng dậy, đặt chén trà lên bàn:
- Ta phải đi rồi, nhớ kỹ, nếu ngươi muốn biết tất cả, thì nhất định phải làm theo lời ta nói. Hơn nữa những điều ngươi sắp lợi, rất có ích với ngươi. Chỉ cần ta và ngươi liên kết lại, ngươi được thứ mà ngươi muốn, ta được thứ mà ta muốn. Sau đó ta sẽ rời khỏi Ung Châu trở về Đại Tuyết Sơn, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trước mặt ngươi nữa. Đây là một giao dịch mà hai ta đều có lợi. Ngươi cẩn thận suy nghĩ đi.
- Ngươi...ngươi muốn ta làm gì?
- Ta sẽ nói cho ngươi biết, nhưng là lần sau khi ta tới tìm ngươi.
Thích Nguyên để một viên thuốc lên bàn:
- Uống nó đi, đau đớn trong cơ thể ngươi sẽ hết. Hai viên thuộc này đủ để thay đổi thể chất của ngươi. Từ hôm nay trở đi, ngươi tu luyện công pháp của La Diệu chắc chắn sẽ tiến bộ vượt bậc. Ta tặng ngươi đại lễ như vậy, hy vọng ngươi cũng trả lại ta một phần đại lễ.
Nói xong câu đó, Thích Nguyên rời khỏi phòng.
Lúc đi ra ngoài, khí tức của y có chút trầm trọng.
...
...
Diệp Cận Nam dùng Thiên Lý Nhãn quan sát hoàn cảnh xung quanh, trong lòng có khó hiểu. Hôm qua y đã tự mình kiểm tra con đường này. Y đã ghi lại tất cả những nơi có thể phục kích được. Một người lãnh binh mười mấy năm, kinh nghiệm phong phú, Phương Giải không thể so sánh được. Không phải là y không biết dùng thủ đoạn, nhưng y sẽ không chủ động tấn công, mà lựa chọn chờ đợi, dẫn theo binh lính đi về phía trước.
Bởi vì y là một trong La Môn Thập Kiệt, mà Phương Giải chỉ là người mới, còn chưa tốt nghiệp Diễn Vũ Viện.
Nếu y thi triển tất cả thủ đoạn để đánh bại Phương Giải, thì thắng vậy sẽ không đẹp. Cuộc so tài này giống như giữa một vị tiền bối thành danh trong giang hồ đã lâu với một thiếu niên mới xuống núi bước chân vào giang hồ. Mặc kệ người thiếu niên dùng toàn lực tấn công, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, mọi người sẽ nói thiếu niên đó có dũng khí có can đảm. Cho dù hắn thua, mọi người vẫn sẽ đánh giá là tuy bại mà vinh...
Còn nếu vị tiền bối giang hồ dùng toàn lực, dùng các loại thủ đoạn đánh bại thiếu niên giang hồ kia, thì tiền bối có thắng, thì cách thân bại danh liệt cũng không xa. Mọi người sẽ nói ông ta ức hếp người khác, sẽ nói ông ta không biết giữ thân phận, chẳng có phong độ gì cả. Tuy rằng ông ta dốc hết toàn lưc để so tài không có gì sai, nhưng vẫn bị lên án.
Hiện tại Diệp Cận Nam chính là đang đối mặt với tình cảnh đó.
Nếu y bị động tiếp chiêu, vậy thì y thắng sẽ là chuyện đương nhiên. Đây là khác biệt. Không cần người khác nói gì, chính y đều nghĩ như vậy. Cho nên nếu y muốn thắng đẹp, thì nhất định phải chờ đợi Phương Giải ra chiêu. Sau đó hóa giải từng chiêu một, khiến Phương Giải tâm phục khẩu phục.
Diệp Cận Nam đã đánh dấu địa hình khu vực này. Tuy năm mươi dặm không tính là dài, nhưng năm mươi dặm cũng đủ để một nghìn hai trăm người thi triể ra. Một tướng quân đủ tư cách không thể không biết lợi dụng địa hình. Có đôi khi chiếm cứ địa hình có lợi, một nghìn hai trăm người có thể phát huỵn sức chiến đấu tương đương với năm nghìn người.
- Báo!
Thám báo cưỡi ngựa nhanh chóng đuổi theo, chắp tay nói với Diệp Cận Nam:
- Tướng quân, Phương Giải đã điều động tất cả kỵ binh, chừng một trăm người tăng tốc về hướng rừng trúc. Tất cả bộ binh cũng đã tăng tốc, chạy về hướng chúng ta.
- Lại đi thăm dò!
Diệp Cận Nam khoát tay phân phó.
Thám báo lên tiếng, giục ngựa rời đi.
- Truyền lệnh của ta, dùng trận hình đầu trâu tiến về phía trước.
Y lớn tiếng hạ lệnh, lính liên lạc lập tức thổi kèn. Trận hình đầu trâu là một trong hai mươi mấy trận hình cơ bản của Đại Tùy. Dùng trận hình đầu trâu làm cơ sở, lúc lâm trận có thể làm ra rất nhiều biến hóa. Trận hình này tiến về phía trước, vì đảm bảo ổn định nên tốc độ giảm xuống không ít. Tuy nhiên mục đích của Diệp Cận Nam vốn không phải là cướp cờ, mà là đánh tan đội của Phương Giải.
Hắn biết rằng Phương Giải sẽ không lách qua đội của y để lấy cờ. Lá cờ ở rừng trúc chỉ là mục tiêu mà thôi. Nếu song phương còn chưa phân ra thắng bại, thì không ai được rút lá cờ đó trước.
Cho nên Phương Giải điều động một trăm kỵ binh rời khỏi đội ngũ, khẳng định không phải chạy tới rừng trúc. Mục đích mà Phương Giải làm như vậy, chính là khiến cho y phân tán lực lượng để đi ngăn cản. Một khi lực lượng phân tán, sẽ dính bẫy của Phương Giải.
Cách đó năm dặm.
Thám báo phóng ngựa chạy tới gần Phương Giải, chắp tay nói:
- Tướng quân, Diệp tướng quân không chia đội ra.
Phương Giải gật đầu, trong lòng tự nhủ, Diệp Cận Nam quả nhiên là một tướng tài. Mình điều động một trăm kỵ binh, mục đích chính là phân tán quân lực của Diệp Cận Nam. Nếu mục tiêu của song phương đều là lá cờ, vậy thì chỉ cần chạy hết sức là được, không cần phải đấu đá, ai chạy nhanh hơn thì người đó đoạt được cờ.
Đánh bại đối thủ cướp lấy cờ, mới là mục đích của cuộc so tài này.
- Truyền lệnh cho kỵ binh tới cánh trái đội của Diệp tướng quân, chờ hiệu lệnh của ta.
- Vâng!
Thám báo chắp tay, xoay người rời đi.
- Đi nhanh một chút!
Hắn la lớn:
- Tăng tốc độ để vượt qua đội của Diệp tướng quân. Đối thủ các ngươi chính là Diệp Cận Nam tướng quan đại danh đỉnh đỉnh, quân thứ sáu của y là tinh nhuệ của Tả Tiền Vệ. Nhưng đừng quên, Sơn Tự Doanh cũng là tinh nhuệ của Tả Tiền Vệ. Nếu vì e ngại ba chữ Diệp Cận Nam mà các ngươi đã tự thua, vậy thì cả đời này các ngươi cũng không ngóc đầu lên nổi.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, nhìn những binh sĩ chạy qua người mình, la lớn:
- Không phải là đánh một trận thôi sao, binh lính của Diệp Cận Nam có hơn các ngươi một cánh tay hay là một thanh đao không? Bọn họ đã đứng chờ ở ngoài thành một canh giờ, thể lực không bằng chúng ta. Chúng ta tăng tốc vượt qua bọn họ, bày trận ở phía trước. Binh lực tương đương, đối phương tấn công, chúng ta phòng ngự, phần thắng rất lớn!
Phương Giải nói không sai, binh lực tương đương, thì bên phòng thủ tất nhiên sẽ chiếm ưu thế lớn hơn.
Diệp Cận Nam nhìn bản đồ trong tay, chỉ về phía trước:
- Mục tiêu của Phương Giải khẳng định là ngọn đồi phía trước. Chỉ cần hắn dẫn binh chiếm lĩnh được ngọn đồi kia trước rồi phòng ngự từ trên cao, chúng ta liền rơi vào hoàn cảnh xấu rồi.
Một Giáo úy thủ hạ hỏi:
- Tướng quân, vậy chúng ta có cần tăng tốc độ hành quân không?
- Không cần.
Diệp Cận Nam lắc đầu, tuy thản nhiên nhưng đầy tự tin nói:
- Để cho hắn chiếm bãi đất đó, chẳng lẽ ta không đi lên được? Nói cho binh lính, đi chậm thêm chút để khôi phục thể lực.
- Vâng!
Giáo úy đi truyền lệnh, Diệp Cận Nam giục ngựa tới ngọn đồi, dùng Thiên Lý Nhãn nhìn về phía trước. Cách đó chừng bảy tám dặm là một ngọn đồi lớn. Theo lý thuyết thì ngọn đồi này là một nhánh núi Thương Mang. Nhưng vì rất thấp, chỉ cao có mười thước, nên không tính là núi. Mục tiêu của Phương Giải chính là ngọn đồi đó. Nếu hắn ngăn cản ở đó thì sẽ như một bức tường lấp kín, rất khó vượt qua.
- Báo!
Vừa lúc đó, thám báo lại trở về.
- Tướng quân, kỵ binh của Phương tướng quân đã chạy tới cánh trái, xem chừng là muốn tấn công hai bên cánh của chúng ta.
- Quấy nhiễu ta?
Diệp Cận Nam nhếch miệng, mỉm cười nói:
- Chiến thuật không tệ, suy nghĩ rất chu đáo. Bộ binh gia tốc tiến về phía trước đoạt ngọn đồi, lại phái kỵ binh tinh nhuệ quấy rầy đội của ta, khiến cho ta không gia tốc được. Tuy một trăm kỵ binh không phải là chủ công, nhưng uy lực không hề nhỏ. Nếu mặc kệ nó, nó sẽ như con sói không ngừng cắn vào mông, dựa vào tốc độ của kỵ binh và cưỡi ngựa bắn cung để tiêu hao binh lực. Còn nếu để ý tới nó, bộ binh của Phương Giải sẽ tóm lấy cơ hội bố trí phòng ngự trước.
- Tính kế không tệ, đáng tiếc...ngay từ lúc đầu ta đã không tính toán tranh giành ngọn đồi với ngươi rồi.
Y khoát tay phân phó:
- Lệnh cho đội kỵ binh của chúng ta đi vòng ra đằng sau theo sát kỵ binh của Phương tướng quân. Kế căn đuôi này, ai cũng làm được. Kỵ binh của đối phương xông lên, kỵ binh của chúng ta liền vồ tới. Kỵ binh của đối phương không xông, thì kỵ binh chúng ta cứ đi theo sau.
- Thay đổi trận hình, để thuẫn thủ đi đầu!
Diệp Cận Nam tự tin phân phó.
*****
Bố trí của Phương Giải không phát ra tác dụng, bởi vì Diệp Cận Nam căn bản không có ý tranh giành ngọn đồi với hắn. Đầu tiên phái kỵ binh ra vẻ đoạt cờ, Diệp Cận Nam làm như không thấy. Sau đó lệnh cho kỵ binh dùng chiến thuật quấy rầy làm châm tộc độ của Diệp Cận Nam, Diệp Cận Nam dùng gậy ông đập lưng ông, phái kỵ binh theo đuôi kỵ binh của Phương Giải. Cuối cùng trận chiến quấy rầy này, thành trò mèo vờn chuột giữa kỵ binh và kỵ binh.
Khi Phương Giải biết được điều này, hắn không nhịn được bật cười. Đấu với một vị tướng quân bách chiến bách thắng đã có kinh nghiệm mười mấy năm quả nhiên không dễ gì chiếm được tiện nghi. Chính hắn cũng không thể không thừa nhận, mấy thủ đoạn nhỏ lúc trước chưa chắc dùng được. Diệp Cận Nam chỉ dùng thái độ bất biến ứng vạn biến, đã cơ hồ phá vỡ mọi bố trí của hắn.
Cho nên tới hiện tại, dường như chỉ còn giải quyết bằng đối đầu trực tiếp.
Trong mắt những người xem cuộc chiến, Phương Giải đã rơi vào thế hạ phong rồi. Hắn đặt ra con đường, nhưng Diệp Cận Nam không đi lên. Mà hắn thì lại không thể không đi lên con đường mà Diệp Cận Nam đặt ra. Tuy kết quả của nó đúng như mong muốn của Phương Giải. Hắn chiếm cứ ngọn đồi, bố trí phòng ngự, mà Diệp Cận Nam thì suất quân tấn công. Nhưng cảm giác bị người ta nhường cho này, thật không thoải mái.
Tuy kết quả giống như, nhưng cảm giác do mình tranh được khác với cảm giác bị người khác cho.
Dẫn theo binh lính xông lên ngọn đồi, Phương Giải nhìn hoàn cảnh xung quanh, tính toán lại kế hoạch.
Địa hình nơi này không phải là địa hình một người trông, vạn người không qua được. Tuy ngọn đồi ở trước mặt, nhưng nếu đây không phải là so tài mà là chiến trường, thì Diệp Cận Nam hoàn toàn không cần phải cường công, có thể đi vòng qua.
Tới lúc giáp mặt nhau, biểu hiện tự tin của Diệp Cận Nam tạo áp lực rất lớn lên Phương Giải.
Người khác chủ động nhường ưu thế cho mình, chứng minh Diệp Cận Nam có tự tin để phá được ngọn đồi này. Tuy binh lực song phương ngang bằng, nhưng hiển nhiên Diệp Cận Nam không cảm thấy mình bị rơi vào hoàn cảnh xấu.
- Cung tiễn thủ không cần tiến về phía trước!
Nhìn cung tiễn thủ của Sơn Tự Doanh tự động đi về phía đầu, Phương Giải lớn tiếng ngăn cản bọn họ bày trận:
- Tất cả lùi ra đằng sau ngọn đồi, thuẫn bài thủ và trường sóc thủ bày trận ở phía trước. Tất cả cung tiễn thủ đều đứng ở đằng sau, nghe hiệu lệnh của ta mới được bắn tên!
Bố trí như vậy khiến binh lính rất kinh ngạc. Điều này hoàn toàn không hợp với lẽ thường. Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, cung tiễn thủ phải dàn trận ở đầu, bắn tên ngăn cản tấn công. Đợi cho kẻ thù vọt tới gần mới nhanh chóng lùi về đằng sau, thay đổi trận hình. Nhưng Phương Giải lại ra lệnh cho cung tiễn thủ lui ra đằng sau ngọn đồi. Cứ như vậy cung tiễn thủ của Sơn Tự Doanh sẽ không ngắm bắn được. Dưới tình huống đó, bọn họ chỉ có thể bắn theo lệnh của quan chỉ huy mà thôi. Quan chỉ huy chỉ về hướng nào thì bọn họ bắn về hướng đó.
Làm như vậy chẳng phải là sẽ làm giảm uy lực của cung tiễn thủ sao?
Trần Bàn Sơn thấy binh lính chần chừ, liền lớn tiếng hạ lệnh cho binh lính làm theo lệnh của tướng quân. Y rất tôn kính Phương Giải, không chỉ vì Phương Giải ban cho hắn chức Đô úy Lục Phẩm, mà còn vì Phương Giải coi trọng y. Y đã nhập ngũ nhiều năm, nên hiểu được vì sao Phương Giải làm như vậy.
Tuy đã chiếm cứ ngọn đồi, nhưng một ngọn đồi có dốc thấp như vậy, đối với bên tấn công, việc chạy lên cũng không khó khăn cho lắm, tốc độ không bị ảnh hưởng quá lớn. Ở khoảng cách như vậy, cung tiễn thủ đứng trước ngọn đồi hay đứng sau ngọn đồi ngắm bắn không khác nhau là mấy. Quan trọng nhất là, Phương Giải biết Diệp Cận Nam mang theo rất nhiều thuẫn thủ. Cho nên có thể dự liệu được phương thức tấn công của Diệp Cận Nam. Khi đối phương kết thuẫn trận xông về phía trước, cung tiễn thủ không uy hiếp đươc nhiều lắm.
Có đội thuẫn thủ bảo vệ, thật giống như một cỗ xe tăng lớn nghiền về phía trước. Tác dụng của cung tiễn thủ trở nên cực kỳ nhỏ bé. Còn không bằng lùi ra đằng sau giữ thể lực. Đợi khi phòng tuyến không chịu đựng được thì sẽ sử dụng như một đội dự bị.
Sau khi bày trận, Phương Giải quay đầu chỉ bảo Trần Bàn Sơn:
- Đi, sai người chặt trúc. Cam đoan dài một trượng trở lên, càng nhiều càng tốt.
Trần Bàn Sơn ngẩn ra, không rõ dụng ý này của Phương Giải. Nhưng vẫn nghe theo, dẫn theo một đội đi về phía rừng trúc ở đằng sau ngọn đồi.
Sơn Tự Doanh bày trận được nửa canh giờ, thì binh mã của Diệp Cận Nam mới chậm rãi đi tới.
Nhìn trận hình trên ngọn đồi, Diệp Cận Nam thả Thiên Lý Nhãn xuống, không nhịn được cười:
- Ngay từ đầu đã buông tha dùng cung tiễn thủ ngăn cản ta tấn công rồi. Chẳng lẽ hắn đã nhìn ra được ý định của ta?
- Thuẫn thủ, kết trận.
Y lớn tiếng ra lệnh, tiếng kèn lập tức vang lên ồ ồ.
Sáu người xếp thành một hàng ngang, dựng thẳng khiên lớn trước mặt, chỉ chừa một khe hở để quan sát. Ở giữa thuẫn thủ là trường thương binh, lúc này bọn họ cầm trong tay là gậy gỗ.
Hai thuẫn trận thành hình, mỗi đội năm trăm người. Diệp Cận Nam để lại hai trăm tinh nhuệ làm đội dự bị, sau đó hạ lệnh hai đội cự thuẫn tạo thành một con bọ cánh cứng khổng lồ xông lên ngọn đồi.
Cách ngọn đồi một dặm, La Diệu giơ Thiên Lý Nhãn lên nhìn về phía bên kia.
- Cận Nam dụng binh vẫn ổn định như vậy. Ngọn đồi thấp, dốc không cao, rất thích hợp cho thuẫn trận đi về ép về phía trước. Lúc này cung tiễn thủ của bên phòng ngự sẽ không phát huy được tác dụng. Mà đây là so tài, không cho phép gây tổn thương tính mạng, cho nên Phương Giải không thể dùng cây để lăn xuống hay là dùng nỏ xe bắn. Vì vậy mà phương pháp xử lý với thuẫn trận trở nên ít đi.
Y khẽ cười nói:
- Cả hai ngươi đều buông tha sử dụng kỵ binh. So đấu như vậy mà để kỵ binh gia nhập thì đúng là không có ý nghĩa. Một đội kỵ binh trăm người dùng hết tốc độ, hoàn toàn có thể phá vỡ phòng tuyến của một nghìn kỵ binh. Điều ta cảm thấy hứng thú, chính là một trăm năm mươi người kia của Phương Giải đang ở đâu.
Chiêm Diệu đứng bên cạnh y trầm mặc một lúc, bỗng nhiền nhìn về phía rừng trúc đằng sau ngọn đồi.
Văn Tiểu Đao liếc nhìn Chiêm Diệu một cái, như có điều suy nghĩ.
...
...
Bên trong thành Ung Châu.
Trong thanh lâu.
La Văn biết mình đã không còn đường khác để đi rồi, y cầm viên thuốc mà Thích Nguyên lưu lại lên, nhìn nhìn, sau đó lắc đầu cười khổ. Đã uống viên thứ nhất, uống viên thứ hai có cần phải đắn đo không? Y bỏ viên thuốc màu xanh biếc vào vào miệng, sau đố uống một chén trà cho nó trôi xuống.
Không giống khi uống viên thuốc đầu tiên, đau bụng như có lửa ở bên trong, viên thuốc này vừa uống vào liền có cảm giác mát mẻ trong bụng. Sự mát mẻ này khiến hắn rất thoải mái. Sự khô nóng và đau đớn trong bụng nhanh chóng giảm đi không ít. Điều này làm cho y thở phào một cái, trong lòng cũng buông lỏng.
Nhưng một lát sau, cảm giác đau đớn vừa bị đè xuống lại trỗi dậy. Lần này đau đớn còn kịch liệt hơn lần trước rất nhiều. Trong nháy mắt cả cơ thể y đều co giật. Y ôm bụng quay cuồng trên giường, mồ hôi ướt đẫm cả áo.
Một giây sau, La Văn không chịu đưng được mà ngất đi.
Lúc y tỉnh lại, cảm thấy trên trán có chút lạnh lẽo. Y gian nan mở mắt ra, phát hiện người ngồi trước giường là người quen.
- Trọng Bá...sao lão lại ở đây?
Trọng Bá thấy y tỉnh, vội vàng dìu y ngồi dậy:
- Thiếu gia...ngài không nên lừa ta, lại càng không nên nghe lời tăng nhân kia nói...những thứ của Phật tông, sao có thể dễ dàng đụng vào.
Lúc nói lời này, La Văn cảm nhận được sự đau khổ của Trọng Bá.
- Là ta tự nguyện...
La Văn khó khăn nở nụ cười:
- Làm người dù sao cũng phải liều một lần vì bản thân.
- Thiếu gia thật hồ đồ.
Hai mắt Trọng Bá đỏ bừng, ánh mắt rất phức tạp. Có đau khổ, tức giận, có tiếc hận, còn có lo lắng.
- Nếu để Đại tướng quân biết, thiếu gia làm sao gánh nổi.
- Cùng lắm là chết mà thôi.
La Văn cười tự giễu:
- Ngoại trừ đánh chết ta ra, y cũng không có bản lĩnh gì. Y vốn không có ý định giao tất cả cho ta, chắc từ lâu đã muốn đánh chết ta rồi. Đánh chết ta, y có thể danh chính ngôn thuận giao tất cả cho người ngoài.
Nghe thấy câu này, Trọng Bá biến sắc:
- Cớ gì thiếu gia nói ra lời ấy? Tuy Đại tướng quân nghiêm khắc, thì dù sao cũng là phụ thân của ngài.
- Phì!
La Văn nhổ một cái:
- Hiện tại ta đang hoài nghi, liệu ta có phải là con của y không.
- Thiếu gia!
Sắc mặt của Trọng Bá càng thêm khó nhìn. Ông ta nhìn La Văn, vội vàng nói:
- Sao thiếu gia lại nghĩ như vậy? Từ bé đến lớn ta đều ở bên cạnh thiếu gia, chẳng lẽ ngay cả ta mà thiếu gia cũng không tin?
- Ta tin lão.
La Văn cười miễn cưỡng:
- Toàn bộ trong phủ, ta chỉ tin mình lão. Trọng Bá...có chuyện ta muốn hỏi lão, lão nhất định phải nói thật cho ta biết. Việc này quan hệ tới tương lai của ta. Nếu lão gạt ta, ta sẽ không tha thứ cho lão.
- Thiếu gia hỏi đi.
- Có...có phải cha ta có đứa con khác hay không?
- Cái gì?
Trọng Bá biến sắc, không nhịn được kinh hô một tiếng. Nhưng rất nhanh ông ta lắc đầu:
- Thiếu gia là con trai độc nhất của Đại tướng quân, là đứa con duy nhất của Đại tướng quân.
- Ta không tin!
La Văn giãy dụa vươn tay nắm lấy áo của Trọng Bá:
- Năm đó phụ thân của ta bắt không ít Vu Sư, rốt cuộc để làm cái gì? Trọng Bá, lão đã di theo phụ thân của ta từ lâu, từ lúc trẻ đã đi theo phụ thân ta rồi. Ta biết phụ thân tin tưởng lão, cho nên có rất nhiều việc đều nói cho lão biết! Hiện tại lão nhất định phải nói cho ta biết, năm đó rốt cuộc phụ thân để những Vu Sư kia làm cái gì?
- Thiếu gia chớ suy nghĩ linh tinh! Chỉ là Đại tướng quân...chỉ là Đại tướng quân có chút tò mò với vu thuật của đám Vu Sư kia mà thôi.
- Lão gạt ta...mẹ của ta cũng là Vu Sư phải không? Bà ấy từng có tư tình với Bác Xích phải không? Cho nên bà ấy mới có thể để cho ta lên núi Thương Mang đi tìm Bác Xích! Cho nên bà ấy mới có thể giúp ta gạt phụ thân. Hai mươi năm nay dung nhan của bà ấy không thay đổi, bởi vì bà ấy cũng học vu thuật!
Trọng Bá chấn động, suýt nữa đứng bật dậy:
- Tăng nhân kia...y đã nói gì với thiếu gia vậy.... thật đáng giận, thật đáng giận.
- Trọng Bá.
La Văn kéo tay của ông ta, vội vàng nói:
- Thích Nguyên Thiên Tôn nói, phụ thân định giao hết gia nghiệp cho một người ngoài mà không phải là ta, có thật vậy không? Tới hiện tại rồi, chẳng lẽ lão còn muốn lừa gạt ta sao? Ta van cầu lão, lão biết cái gì thì nói cho ta đi. Ta không muốn trở bị che mắt! Ta đã chịu quá đủ rồi, ta van cầu lão, nói cho ta biết được không?
- Thiếu gia...ngài phải tin Đại tướng quân không có thành kiến gì với ngài.
Trọng Bá khàn khàn nói, trong chớp mắt như già đi mười tuổi. Thân hình lay động, khí lực như bị rút hết vậy.
- Năm đó...phu nhân...quả thực phu nhân làm một số chuyện sai, nhưng Đại tướng quân không truy cứu cái gì.
Ông ta nhìn La Văn, trong mắt đầy sự đau lòng:
- Đúng vậy, phu nhân đã học vu thuật, cho nên mới có thể giữ được dung nhan hai mươi năm không già. Năm đó để lấy lòng phu nhân, Bác Xích đã khổ tâm nghiên cứu vu thuật thật lâu...năm đó bởi vì chuyện của đại thiếu gia nên giữa phu nhân và Đại tướng quân có sự ngăn cách, hai người rất ít khi gặp nhau. Nhưng Đại tướng quân đau lòng phu nhân, hay sai người tìm những thứ kỳ lạ để phu nhân vui vẻ. Đại tướng quân biết Bác Xích có thể sử dụng sài lang, hổ báo, chim bay, độc trùng, vì thế mới phái Bác Xích tới bên cạnh phu nhân, muốn cho phu nhân cao hứng. AI ngờ tên Bác Xích kia là một kẻ súc sinh, nổi lên tâm tư xấu xa với phu nhân...
- Về sau Đại tướng quân mơ hồ phát hiện, vì thế tự tay đánh nát tâm mạch của Bác Xích. Nhưng Bác Xích đã có chuẩn bị từ trước, gieo trùng cổ bảo vệ mạng sống. Đại tướng quân tưởng rằng y chết rồi, liền phái người ném y ra khỏi thành. Phu nhân biết Bác Xích sẽ không chết, âm thầm phái người cứu Bác Xích đưa tới núi Thương Mang...
Sắc mặt của La Văn trắng bệch, run rẩy nói:
- Thích Nguyên...không lừa ta...
Y trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu mạnh.
- Trọng Bá...lão nói cho ta biết, rốt cuộc...ta là con của ai?
- Thiếu gia...
Da mặt của Trọng Bá giật giật một hồi lâu mới gằn từng tiếng nói:
- Đương nhiên...đương nhiên là con của phu nhân và Đại tướng quân...
← Hồi 0358 | Hồi 0360 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác