← Hồi 0150 | Hồi 0152 → |
Đứng cuối đội ngũ chính là con gái của Quy Đức tướng quân Mã Sở Thành. Tên là Mã Lệ Liên. Từ nhỏ nàng đã thích tập võ, không thích thêu thùa. Quy Đức tướng quân cũng không thèm để ý, mà còn kiêu ngạo. Thường xuyên nói với mọi người rằng, cả đời Mã mỗ không có con trai, nhưng có con gái như thế cũng vui rồi. Cho dù nam nhi bảy thước, cũng chưa chắc bằng được bảo bối này của ta.
Mã Lệ Liên bảy tuổi tập võ, chín tuổi có thể múa giáo dài, mười một tuổi cưỡi ngựa bắn cung, mười lăm tuổi đã dùng thành thạo mười tám binh khí. Mấu chốt ở chỗ, ở cuộc thi văn khoa binh pháp của Diễn Vũ Viện, nàng được điểm xuất sắc. Điều này cũng làm cho Quy Đức tướng quân càng thêm kiêu ngạo. Có con gái như vậy thật là đáng mừng. Con trai của những người khác không thi đỗ được Diễn Vũ Viện, nhưng con gái cưng của ta lại đỗ.
Mã Lệ Liên có dáng người nhỏ xinh, nhưng tính tình ngay thẳng, thậm chí có chút nóng nảy. Tuy nàng cũng không thích thái độ chẳng để ý tới ai của Phương Giải, nhưng càng không thích tính tình của Viên Thành Sư và Lưu Sảng. Sở dĩ ở cùng đội này là vì bất đắc dĩ. Ai bảo Mặc Vạn Vật tiên sinh chỉ cần Phương Giải và Trương Cuồng?
Mà khiến nàng khó chịu nhất, chính là nữ tử dính vào người Viên Thành Sư kia.
Nữ tử kia tên là Ngưu Miểu, là con gái của Đại Học Sĩ Văn Uyên Các Ngưu Tuệ Luân. Theo lý thuyết, cô gái này xuất thân từ gia đình thư hương như Ngưu gia, nên hiền lương thục đức mới đúng. Nhưng danh tiếng của nàng còn hơn một số nữ tử thanh lâu của thành Trường An. Không phải vì nàng lẳng lơ, mà là vì nàng khá bạo dạn. Bình thường không đi chơi với các tiểu thư, thiên kim, mà đều đi chơi với các công tử thế gia.
Dân chúng Trường An đã quá quen với việc nhìn thấy nàng chơi với các vị công tử rồi. Đều ngầm gọi nàng là Ngưu Hoa Hoa.
Từ khi nàng tiến vào Diễn Vũ Viện quen với Viên Thành Sư, liền như hình với bóng. Hai người cũng khá hợp nhau. Ngưu Hoa Hoa đã nghiễm nhiên tự cho mình là con dâu của Tổng Đốc Hà Bắc đạo Viên Sùng Vũ rồi. Lại nói tiếp, hai nhà khá môn đăng hộ đối. Một người có phụ thân là Đại Học Sĩ Văn Uyên Các. Dù không có thực quyền gì, nhưng thân phận cực cao. Một người đường đường là Nhị Phẩm Đại tướng quân, nắm trong tay sinh tử của hàng triệu người dân.
Mã Lệ Liên không thích Ngưu Hoa Hoa, Ngưu Hoa Hoa cũng không thích gì Mã Lệ Liên.
Đều nói giữa nữ nhân rất ít có tình hữu nghị. Hai người này đừng nói tới hữu nghị. Nếu không phải sợ người khác chê cười, thì đã có khả năng đánh nhau rồi. Mặc dù Mã Lệ Liên là khuê nữ con nhà võ, cũng yêu thích võ nghệ, nhưng lại bảo thủ, nhất là không quen nhìn thấy nữ tử phóng đãng. Mà Ngưu Hoa Hoa là con gái nhà thư hương, tính tình lại thoải mái, không cấm kỵ gì.
Hai cô gái này, đều là người thú vị.
Cả lớp chữ Ất chỉ có hai nữ sinh, tất nhiên trở thành bánh trái thơm ngon tronng mắt nam sinh. Lúc rãnh rỗi không thiếu người xum xoe. Đương nhiên, không có Phương Giải ở trong đó.
Ngưu Hoa Hoa vốn rất để ý tới Phương Giải. Ít nhất so về diện mạo thì Phương Giải hơn Viên Thành Sư nhiều. Nhưng đáng tiếc người kia cả ngày như hũ nút, không liếc nàng một cái, nàng làm sao có thể thích? Một nữ tử quen được nam nhân yêu thương chiều chuộng rồi, gặp phải nam nhân không có hứng thú với nàng, thường thường sẽ sinh ra hận thù.
- Viên công tử, không nên đánh đập quá nhẫn tâm. Dù sao Phương Giải cũng là tâm phúc của bệ hạ. Nếu chẳng may đánh hắn thảm thiết, hắn đi tố cáo với bệ hạ, vậy thì mất nhiều hơn được.
Ngưu Hoa Hoa mím môi cười nói.
Lưu Sảng nói:
- Ủa, có vẻ Ngưu tiểu thư có hứng thú với tên công tử bột đó thì phải?
- Có hứng thú với mẹ ngươi ấy!
Ngưu Hoa Hoa lập tức mắng một câu, không nể mặt Lưu Sảng gì cả. Phụ thân nàng là Đại Học Sĩ, tuy không có thực quyền, nhưng thường xuyên được gặp mặt bệ hạ. Lưu Sảng có phụ thân là Quận Thủ Sở Châu, quyền lực không nhỏ. Nhưng quan viên bên ngoài, làm sao bằng được Đại Học Sĩ ở kinh thành. Nhất là, Ngưu Tuệ Luân có thể chỉnh chết cha của Lưu Sảng. Nhưng cha của Lưu Sảng, lại không có biện pháp nào đối phó với Ngưu Đại Học Sĩ.
Hơn nữa, với quan hệ giữa Ngưu Hoa Hoa và Viên Thành Sư, Lưu Sảng càng không dám phản bác. Viên Sùng Vũ là Tổng Đốc Hà Bắc đạo, giáp với Tây Bắc. Tương lai triều đình động binh ở Tây Bắc, Hà Bắc đạo của Viên Sùng Vũ chính là vùng đất chiến lược. Đến lúc đó, hiển nhiên sẽ có nhiều kẻ cố kỵ với quyền lực của ông ta, một lòng muốn nịnh bợ Viên gia. Cho nên Lưu Sảng không dám đắc tội.
Ngưu Hoa Hoa mắng Lưu Sảng xong, ánh mắt quyến rũ nhìn Viên Thành Sư:
- Ta đang suy nghĩ cho Viên công tử.
Viên Thành Sư gật đầu nói:
- Ta biết rồi, nhưng không cần quá để ý. Bệ hạ sẽ không quan tâm tới so đấu trong Diễn Vũ Viện. mà khi so đấu, người thua bị thương là việc bình thường. Nếu bệ hạ vì chuyện này mà hỏi tới, thật ra có vẻ bất công.
- Muội chỉ đang lo lắng cho huynh thôi mà.
Ngưu Hoa Hoa ngọt nhớt nói.
Viên Thành Sư khoát tay nói:
- Đi thôi. Tuy chúng ta có bản đồ trong tay, nhưng vẫn chưa quen thuộc địa thế đường nhỏ cho lắm. Lại không thể phái thám báo dò xét. Nên đừng trì hoãn nữa.
Lưu Sảng vâng một tiếng, vung roi xông ra khỏi thành trước. Ba mươi học sinh mặc trang phục của Diễn Vũ Viện lao ra ngoài thành. Khiến không ít người ghé mắt tới. Mà binh lính thủ thành, nhìn những học sinh kia với ánh mắt đầy hâm mộ. Hễ được tiến vào Diễn Vũ Viện, người nào mà chẳng có tiền đồ tươi sáng?
Ra khỏi thành không lâu liền tới đường núi. Viên Thành Sư thỉnh thoảng quay đầu dặn dò vài câu, nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh đội ngũ. Trong số học sinh này, y là người có xuất thân cao nhất, cho nên những người khác không có dị nghị gì. Mã Lệ Liên là con gái của Quy Đức tướng quân. Quy Đức tướng quân là Tứ Phẩm quân chức, kém xa so với Tổng Đốc Nhị Phẩm.
Nàng cũng không phải là nữ tử thích trương dương. Đơn giản đi theo sau, không nói một lời.
- Tiên sinh từng nói, ám sát phục kích cũng là chức trách của thám báo. Cho nên chúng ta đi gần nhau chút. Dù sao Phương Giải và Trương Cuồng đều xuất thân từ thám báo. Nếu người nào bị đánh lén, đừng nói là ta không cảnh cáo trước. Vì chiến thắng cuối cùng, ta sẽ không cho người đi cứu viện đâu.
Viên Thành Sư nói vài câu, nhìn ngọn núi nguy nga trước mặt, lẩm bẩm:
- Chín môn xuất sắc thì làm sao? Bất quá chỉ là một tên phế vật không thể tu hành thôi!
...
...
Lúc đội ngũ của Viên Thành Sư đi vào núi, ba người Phương Giải đang bắt cá. Tốc độ của ba người hiển nhiên nhanh hơn đại đội nhân mã. Nhất là Mặc Vạn Vật đã quen đường, căn bản không phải nhìn bản đồ.
Hồ Nguyệt Nha Đàm ở sâu trong núi lớn. Giữa sườn núi có một nơi bằng phẳng. Bình thường hồ nước trong núi đều ở đỉnh núi hoặc là dưới chân núi. Nhưng hồ Nguyệt Nha Đàm lại ở giữa sườn núi, thật là kỳ quái. Hơn nữa Phương Giải nhìn hồi lâu, cũng không nhìn thấy cái hồ này thông với con sông nào. Không ngờ lại là một hồ nước lặng.
Đúng như Mặc Vạn Vật nói, hồ Nguyệt Nha Đàm này lạnh như băng. Không cần chạm vào, đứng ở bên cạnh hồ thôi cũng cảm thấy khí tức lạnh lẽo âm u phả vào mặt. Phương Giải thử vươn tay tới, lập tức không nhịn được rùng mình một cái. Không ngờ nước của hồ này lại lạnh tới vậy. Dựa theo đạo lý, nước hồ nên đóng băng mới đúng. Nhưng không biết vì sao lại không đóng băng. Thật là không hợp lẽ thường.
Nước hồ trong như gương, không có một gợn sóng.
Nếu là nước lặng, thì phải rất bẩn mới đúng. Dù sao hồ này không biết tồn tại đã bao nhiêu năm rồi. Lá rụng, cỏ dại, mấy thứ linh tinh bị gió cuốn rơi xuống hồ. Theo Phương Giải được biết, những hồ nước lặng thường xanh mướt, đục ngầu. Ở kiếp trước, các hồ không thông với sông thường có hình dạng như vậy. Nhưng hồ Nguyệt Nha Đàm này lại trong suốt, không có một thứ tạp chất nào. Thậm chí có thể thấy những con cá màu đen lượn ờ dưới hồ, không sợ người.
Những con cá sáu mang trong hồ này, không biết đã bao lâu chưa trông thấy người. Mặc Vạn Vật làm một cái cần câu đơn giản, ở cái móc treo con giun mang sẵn tới rồi thả cần câu vào trong đầm nước. Không bao lâu liền có một con cá dài một thước cắn câu. Phương Giải nhớ Mặc Vạn Vật từng nói qua, cá trong hồ Nguyệt Nha Đàm sống trăm năm mới dài được một thước. Vậy thì còn cá này đã là cá cụ trăm năm tuổi rồi.
- Tiên sinh, cái ao này không có chỗ nào thông với các nơi khác, vì sao vẫn trong suốt như vậy?
Phương Giải không nhịn được tò mò, hỏi.
- Ta cũng không biết.
Mặc Vạn Vật cầm con cá sáu mang dài một thước, tùy tiện ném vào giỏ cá đã chuẩn bị từ trước. Con cá này quẩy rất mạnh, làm đổ cả cái sọt. Trương Cuồng đi tới bắt lấy, ôm vào trong ngực, nhưng con cá đó vẫn có thể quẩy được. Từ đó có thể thấy, đạo hạnh trăm năm không phải là vô dụng.
- Năm đó Khâu giáo thụ phỏng đoán, có lẽ đáy hồ có một cái hang thông với các con sông khác. Cho nên năm đó nàng bất chấp nguy hiểm nhảy vào trong hồ. Nhưng chỉ mới lặn được một trượng đã không chịu được rồi. Cũng chỉ có người có tính tình như nàng, mới can đảm làm vậy. Còn ta thì không dám.
Mặc Vạn Vật thành thạo treo mồi câu xong, lại ném cần câu thiết kế đơn giản xuống hồ:
- Nước hồ này trong suốt như vậy, khả năng phía dưới có hang thông là rất lớn. Nếu có vị đại tu hành nào nhàn rỗi, có thể đi xuống xem chân tướng như thế nào.
- Thế gian này có người đại tu hành nhàm chán như vậy sao?
Trương Cuồng thật vất vả mới chế phục được con cá này, sau đó làm một chuyện rất ngốc nghếch. Y dùng dây thừng trói con cá lại, để cho con cá không nhảy loạn. Nhìn vẻ luống cuống tay chân của y, Phương Giải không nhịn được cười:
- Ngươi buộc kiểu nơ con bướm, là có thể trói được cá sao?
Trương Cuồng đỏ mặt, tùy tiện ném con cá vào sọt cá, sau đó dùng tảng đá lớn chặn sọt cá lại:
- Mải nghe tiên sinh nói chuyện, nên buộc bừa.
Y đi tới ngồi xổm bên cạnh Mặc Vạn Vật, nhìn câu cá, chờ Mặc Vạn Vật trả lời.
- Những người đại tu hành có thân phận gì? Sao có thể chạy tới đây làm chuyện nhàm chán như vậy.
Mặc Vạn Vật bĩu môi nói:
- Người đại tu hành mà ta nói, không phải là cao thủ Thất, Bát Phẩm. Có thể được xưng là đại tu hành, ít nhất cũng phải có tu vị Cửu Phẩm. Phương Giải, ta biết trò từng gặp qua vài vị đại tu hành, nhưng trò đừng cho rằng Cửu Phẩm rất nhiều...Bởi vì nơi này là Trường An, cho nên cao thủ Cửu Phẩm chí cường tự nhiên nhiều hơn so với các nơi khác. Trước khi học ở Diễn Vũ Viện, ta đã đi khắp Giang Nam, nhưng chưa từng gặp một vị nào.
Phương Giải vâng một tiếng, nghĩ một lát rồi hỏi:
- Vậy cao thủ Cửu Phẩm chí cường, chính là mạnh nhất thế gian?
- Ai nói vậy!
Mặc Vạn Vật nói:
- Văn không có giới hạn, võ cũng không có giới hạn. Núi cao còn có núi cao hơn. Có những nơi mà cả đời chưa đi tới, có lẽ còn có núi cao tới tận mây. Gọi là Cửu Phẩm chí cường, là vì mọi người không biết trên Cửu Phẩm thì gọi là gì. Nhưng...không có nghĩa là không có.
- Tiên sinh gặp qua?
- Nếu thế gian thực sự có người như vậy... Viện trưởng coi như tính là một người.
Mặc Vạn Vật đáp.
- Cái lão không...
Phương Giải sửa lại lời:
- Cái lão già mà không đứng đắn đấy...
- Coi như ta không nghe thấy gì cả.
Mặc Vạn Vật cười nói:
- Tuy nhiên rất chính xác.
Đúng lúc này, mấy người Phương Giải nghe thấy tiếng nhai răng rắc sau lưng. Ba người vội vàng quay đầu lại nhìn, thì thấy con ngựa đỏ thẫm của Phương Giải luồn miệng vào giỏ cá, ngậm con cá sáu mang, rồi nhai răng rắc, ăn có vẻ rất ngon lành. Con ngựa đỏ thẫm này có vẻ như không sợ bị xương cá đâm. Hai mắt của nó tỏa sáng, dường như rất hưng phấn. Nhìn bộ dáng ăn cá của nó, không giống một con ngựa tí nào.
- Điều này...thật biến thái!
Phương Giải kinh ngạc nói.
- Đó là ngựa của ngươi mà!
Mặc Vạn Vật và Trương Cuồng đồng thanh hô.
Phương Giải nhìn ngựa của mình, cảm thấy bộ dạng ăn cá của nó có chút kỳ quái. Giống như là trước kia nó từng ăn qua vậy. Nhìn vẻ hưng phấn, có chút không tầm thường.
- Con mẹ nó, ta tốn mồi câu mới câu được cá, lại tiện nghi cho con ngựa chết tiết của trò!
Mặc Vạn Vật hơi giận nói. Nhưng lúc nói tới mồi, không biết vì sao y lại liếc nhìn Phương Giải một cái. Sự áy náy trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
- Phương Giải, ngươi xác định ngươi cưỡi là một con ngựa?
Trương Cuồng kinh ngạc hỏi.
Phương Giải suy nghĩ một lúc, mới đáp:
- Kỳ thực, nó là một con heo...
Lúc ba người bọn họ đang nói chuyện phiếm, cách đó chừng mười lăm dặm, Viên Thành Sư dẫn theo các học sinh đi vào rừng rậm. Y mở bản đồ ra nhìn, chỉ về một hướng nói:
- Đi bên đó chừng nửa canh giờ là tới nơi.
Trên một tảng đá lớn ở đỉnh núi, Diệu Tăng Trần Nhai chỉ xuống phía dưới, hỏi Phương Hận Thủy:
- Nhìn thấy không? Phía dưới có không ít người Tùy tới, ngươi có thể kêu cứu.
- Ta...không dám.
- Vậy ngươi tự nguyện làm mồi lừa vài tên tới đây. Như vậy không cần tiết kiệm thịt của ngươi nữa rồi.
Trần Nhai cười ha hả nói:
- Không phải sao?
*****
Phương Hận Thủy không mạnh mẽ chống lại, mà lựa chọn phục tùng. Nếu y biết những người cưỡi ngựa cao to phía dưới là học sinh của Diễn Vũ Viện, có khả năng y sẽ thay đổi chủ ý. Đáng tiếc, y chỉ là một Bộ Đầu từ thôn đánh cá xa xôi hẻo lánh, chưa từng thấy qua thành Trường An, chưa từng thấy qua Diễn Vũ Viện.
Y biết hai tăng nhân này đều là người tu hành. Nhưng nếu y biết phía dưới là người của Diễn Vũ Viện, suy nghĩ đầu tiên nhất định là người của Diễn Vũ Viện mạnh hơn. Cho dù y cũng biết hai tăng nhân này rất đáng sợ. Thân là người Tùy, tư duy theo quán tính vẫn cảm thấy nơi mạnh nhất thế gian là Diễn Vũ Viện.
Mà y không biết rằng, may mà y không lựa chọn điều kia. May mà y không biết viện phục của Diễn Vũ Viện. May mà y là người nhu nhược.
Cho nên y không chết.
Từ sườn núi đi xuống, Phương Hận Thủy mặc quần áo tả tơi, lập tức dẫn tới sự chú ý của đám người Viên Thành Sư.
Cơ hồ cùng lúc, vài học sinh đứng trước lập tức rút đao. Mặc dù các học sinh ở đây mới học tập trong Diễn Vũ Viện mấy ngày, nhưng trong thời gian ngắn vẫn kết thành trận hình phòng ngự. Mọi người tụ lại một chỗ, hướng đầu ngựa ra ngoài. Kết trận như vậy, có thể phòng ngừa được sự công kích từ bất kỳ hướng nào.
Lúc bọn họ phát hiện người lăn xuống sườn núi là một người dính đầy máu, bẩn thỉu cơ hồ không nhìn thấy khuôn mặt. Những học sinh này liền buông lỏng cảnh giác. Có người không nhịn được phát ra tiếng kinh ngạc nho nhỏ.
- Cứu ta...
Phương Hận Thủy gian nan quỳ xuống, dập đầu cầu khẩn:
- Ta bị trọng thượng, còn có đồng bạn bị ác nhân bắt lên núi. Ta thật vất vả mới chạy thoát được. Chư vị cứu ta.
- Ngươi là người Giang Nam?
Lưu Sảng khẽ nhím mày, giục ngựa đi về phía trước một bước.
- Vâng...tại hạ là Bộ Đầu của huyện Sở Châu, Giang Nam.
Phương Hận Thủy thở hổn hển nói:
- Tại hạ phụng lệnh của Huyện lệnh đại nhân tới Trường An có việc. kết quả là lúc sắp tới Trường An thì bị vài tên ác ôn có thân thủ cao cường bắt cóc ta và đồng bạn. Bọn chúng vốn định thả ta ra để về lấy tiền chuộc. Nhưng khi biết bọn ta từ Giang Nam tới, không có thân thích nào ở Trường An, bọn chúng liền muốn giết người bịt miệng. Hôm nay thật vất vả tìm được cơ hội chạy trối, cầu chư vị cứu ta.
Y vừa nói vừa dập đầu, bộ dạng thê thảm khiến cho người ta xót xa.
- Ngươi nói ngươi là người huyện Sở Châu Giang Nam?
Lưu Sảng ngẩn ra, không nhịn được hỏi:
- Có bằng chứng gì không?
Lưu Sảng cũng là người Sở Châu, phụ thân là Quận Thủ Sở Châu.
Phương Hận Thủy lấy yêu bài của Bộ Khoái xuống, hai tay dâng lên cho Lưu Sảng xem:
- Mời công tử xem, đây là yêu bài của ta.
Lưu Sảng cúi người nhận lấy, nhìn thoáng qua, lập tức quay đầu nói với Viên Thành Sư:
- Quả nhiên là Bộ Đầu Đại Tùy. Khẩu âm của y cũng thuộc vùng Sở Châu, có lẽ không sai. Chỉ có điều không ngờ ở thành Trường An, dưới chân thiên tử như vậy, vẫn có kẻ dám bắt cóc quan sai của Đại Tùy. Mậu Trình huynh, việc này chúng ta mặc kệ hay là giúp một tay?
Viên Thành Sư, tên tự là Mậu Trình. Y trầm tư một lúc, lắc đầu nói:
- Hôm nay chúng ta phải so đấu với tiên sinh, sao có thời gian quan tâm tới việc này? Cho y một ít đồ ăn với mấy lượng bạc để y tới Trường An báo quan. Chúng ta còn chính sự phải làm!
- Đừng!
Phương Hận Thủy bò hai chân tới, ngăn cản Viên Thành Sư, khóc nói:
- Tại hạ còn đồng bạn trên núi. Nếu những kẻ gian kia phát hiện ta chạy trốn, nhất định sẽ giết hắn. Cầu chư vị công tử cứu đồng bạn ta. Đều là con dân Đại Tùy, không thể thấy chết mà không cứu.
Y vừa cầu xin, vừa kéo cái quần rách nát, lộ ra phần thịt bị cắt, lập tức khiến cho mọi người kinh hô.
Viên Thành Sư cau mày, chán ghét nói:
- Bọn ta còn có chuyện quan trọng hơn. Cho ngươi bạc và đồ ăn để trở về Trường An, đã là chậm trễ hành trình rồi. Nếu lại ngăn cản, đừng trách ta không khách khí!
- Uổng cho phụ thân ngươi là quan viên Đại Tùy!
Đúng lúc này, Mã Lệ Liên từ đằng sau đội ngũ, giận dữ giục ngựa đi lên phía trước:
- Đừng quỳ y! Ngươi là Bộ Khoái của Đại Tùy, là người trong quan phủ, sao có thể tùy tiện quỳ gối như vậy? Y không cứu bạn của ngươi, ta liền đi cùng ngươi. Ta cũng không tin, có kẻ nào dám làm xằng làm bậy ở gần Trường An.
- Ta đi cùng cô. Việc này không thể không quản. Cho dù tiên sinh ở đây, cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Một học sinh nhảy xuống chiến mã, nắm lấy hoành đao, nói với Mã Lệ Liên:
- Một đám sơn tặc mà thôi, không cần tất cả mọi người phải đi. Ta và cô là đủ để đập nát sào huyệt của bọn chúng rồi!
- Ta cũng đi!
- Ta cũng đi!
Mọi người đều mở miệng, hiển nhiên bất mãn với thái độ của Viên Thành Sư. Bọn họ đều là con dân Đại Tùy, nhất là xuất thân từ con cháu quý tộc, nên tính cách quyết định sự kiêu ngạo của bọn họ. Ở ngoài thành Trường An, sao có thể cho phép cường đạo đi tới đi lui?
- Không thích hợp!
Ngưu Hoa Hoa cau mày nói:
- Chớ nói ngoài thành Trường An, cho dù cả Kinh Kỳ Đạo cũng không có người nào dám làm chuyện trái pháp luật. Ngọn núi này ít người lui tới, bọn cường đạo dựa vào cái gì mà sống? Ta cảm thấy lai lịch của người này có chút kỳ quái. Chúng ta chớ vội mắc lừa y.
- Ta không cho là vậy!
Một học sinh ngẩng đầu nói:
- Nơi này là đế đô Trường An, y lại là người của quan phủ, sao có thể lừa chúng ta được?
Viên Thành Sư trầm mặc một lúc, rồi hỏi Phương Hận Thủy:
- Cường đạo có mấy người?
- Bảy, tám người, đều rất hung hãn.
Phương Hận Thủy cúi đầu nói.
- Mất hết mặt mũi của nha môn Sở Châu.
Lưu Sảng mắng:
- Tốt xấu gì ngươi cũng là Bộ Đầu của một huyện, lại bị vài tên cường đạo vớ vẩn bắt cóc. Thân là người trong quan phủ, ngươi đã quên đạo lý thà chết không chịu nhục sao?
- Không dám quên!
Phương Hận Thủy dập đầu nói:
- Chỉ là tại hạ có mang theo công báo quan trọng từ nha môn, còn chưa tới Trường An, chưa thấy quan viên của Hình Bộ để giải thích rõ ràng, thì ta không thể chết được. Đợi hoàn thành nhiệm vụ do Huyện Lệnh đại nhân giao cho, tất nhiên sẽ lấy cái chết tạ tội!
Những lời này, khơi dậy càng nhiều người thông cảm.
- Chúng ta không thể không quan tâm!
- Đúng vậy, đã gặp được rồi, sao có thể không quản.
Viên Thành Sư do dự trong chốc lát, nói:
- Vậy thì hạ trại nghỉ ngơi môt lát. Lưu Sảng, ngươi dẫn theo chín người lên núi cứu người. Những người khác ở tại chỗ nghỉ ngơi đề phòng. Chớ bị Phương Giải và Trương Cuồng đánh lén. Hai người bọn họ đều xuất thân từ thám báo, mà giờ đang ở trong núi, chúng ta không thể không cẩn thận.
- Ai muốn đi, thì theo ta!
Lưu Sảng hùng dũng kêu một tiếng, chỉ vào Phương Hận Thủy, nói:
- Còn có thể đi được không? Nếu đi được thì dẫn đường!
Trên tảng đá sườn núi, Trần Nhai khẽ cười nói:
- Sư tôn, xem ra kẻ kia đã khuất phục hoàn toàn rồi. Sư tôn thấy y có xứng với mồi câu cá không?
...
...
Phương Giải và Trương Cuồng dấu mình trên một cây đại thụ. Hai người ngụy trang rất tốt. Cho dù ở dưới cây cẩn thận nhìn, cũng khó mà phát hiện ra bọn họ. Hai vị thám báo biên quân này, sở trường nhất chính là ẩn nấp. Một người ở Phan Cố từng lập hai mươi mốt quân cộng. Một người sống ở trong bộ lạc man nhân phía bắc hơn hai năm. Những người như bọn họ, nếu muốn trốn người khác, thì rất khó lộ ra sơ hở.
- Sao chậm thế nhỉ, giờ vẫn chưa tới?
Trương Cuồng khẽ nói với Phương Giải:
- Dựa theo bản đồ của tiên sinh, bọn họ từ nơi này tới hồ Nguyệt Nha Đàm. Nơi này là nơi duy nhất có cưỡi ngựa đi. Không có lý gì chúng ta đã ăn no bụng rồi, bọn họ còn chưa tới.
Phương Giải còn đang dư vị món cá sáu mang kia. Thịt cá quả thực rất ngon mềm. Không cần phải nấu chín. Chỉ cần ít tương, tỏi, ăn sống là quá đủ. Đây là lần đầu tiên Phương Giải ăn thịt sống. Không ngờ hương vị lại mê người tới vậy. Trước đây hắn vẫn cho rằng đồ ăn là phải nấu chín. Cho dù là lúc lưu vong, hắn cũng cố chấp kiên trì ăn đồ chín.
- Không phải lạc đường, thì là gặp phải phiền toái.
Phương Giải nói:
- Khả năng đầu thấp hơn. Đám con cháu quý tộc kia dù ương ngạnh, cao ngạo, nhưng chưa tới nỗi lạc đường. Có thể tiến vào Diễn Vũ Viện, sao có thể là phế vật? Về phần khả năng thứ hai...ta nghĩ không ra có phiền toái gì. Nơi này không phải là biên cương, không có khả năng gặp phải kẻ thù.
- Nói cũng đúng.
Trương Cuồng do dự một lát:
- Nếu không chúng ta tách ra, đi xem tình hình thế nào?
- Cũng được.
Phương Giải gật đầu, đưa một pháo hoa truyền tin cho Trương Cuồng:
- Nếu xảy ra chuyện gì, thì phát tín hiệu. Chắc tiên sinh cách chúng ta không xa. Dù sao tiên sinh cũng không muốn nhìn thấy học sinh của mình gặp phải phiền toái.
- Ừ!
Trương Cuồng nhận lấy pháo hoa bỏ vào ngực, nhẹ nhàng leo xuống cây đại thụ. Y cúi người xuống chạy trong rừng rậm giống như một con mèo. Rất nhanh biến mất không thấy. Phương Giải vừa nhìn Trương Cuồng chạy, vừa dùng con dao khắc dấu vết lên cây đại thụ. Đây là điều thám báo hay làm. Khiến cho hắn nhớ tới lúc ở biên thành.
Sau khi Trương Cuồng biến mất, Phương Giải cũng leo xuống cây đại thụ. Chọn một hướng khác, chệch với hướng của Trương Cuồng chừng năm độ, vừa đi vừa lưu lại ký hiệu. Ngay lúc hắn mới biến mất, Mặc Vạn Vật đã xuất hiện trên cây đại thụ mà hắn vừa đứng.
Sắc mặt của Mặc Vạn Vật có chút ngưng trọng nhìn hướng Phương Giải biến mất, ánh mắt đầy lo lắng.
Sau khi Phương Giải chạy được chừng ba, bốn phút, Mặc Vạn Vật mới hành động. Y một mực duy trì khoảng cách nhất định với Phương Giải, không để Phương Giải phát hiện. Cũng không biết vì sao, y đi theo Phương Giải mà không phải là Trương Cuồng.
Phương Giải cúi thấp người chạy trong rừng. Tốc độ rất nhanh, linh hoạt như một con báo săn quen thuộc với khu rừng này, nhạy bén mà cảnh giác. Tinh thần của hắn một mực duy trì ở mức cao nhất. Không vì đây chỉ là một cuộc so tài, mà buông lỏng cơ thể.
Đây là tính cách của Phương Giải, rất khó thay đổi.
Một hơi chạy được chừng hai dặm, Phương Giải rất nhanh nấp ở một cây đại thụ. Tuy lệch hướng của Trương Cuồng chỉ một góc rất nhỏ, nhưng khoảng cách giữa hai người không hề gần. Phương Giải trốn đằng sau lá cây, nhìn thật lâu, nghe thật lâu, vẫn không phát hiện ra đám người Viên Thành Sư.
- Chẳng lẽ bọn họ đã gặp phải nguy hiểm.
Phương Giải hơi nhíu mày, theo bản năng sờ sờ thắt lưng. Lúc chạm vào thanh tàn đao, trong lòng mới ổn định chút.
Nghĩ tới mấy lần nhìn thấy sự khác thường trong mắt của Mặc Vạn Vật, Phương Giải bắt đầu bất an.
Kỳ quái, nhưng rốt cuộc kỳ quái ở chỗ nào?
Đây không phải chỉ là một cuộc so tài của Diễn Vũ Viện thôi sao?
...
...
Mã Lệ Liên vẫn đi cuối như cũ. Tuy nàng không muốn, nhưng dù sao nàng cũng là con gái. Các học sinh đi theo Phương Hận Thủy tất nhiên sẽ không để cho nàng đi trước mở đường. Lưu Sảng là người thông minh, nên không đi đằng sau Phương Hận Thủy. Y và Phương Hận Thủy vẫn duy trì một khoảng cách. Từ lúc lên núi, tay phải chưa rời khỏi chuôi đao.
- Còn xa lắm không?
Đi lên núi chốc lát, Lưu Sảng có chút không vui hỏi.
Phương Hận Thủy đi trước dẫn đường, thở hồng hộc nói:
- Sắp tới rồi. Công tử có thấy tảng đá nhô ra kia không? Sào huyệt của bọn chúng ở hang núi, ở sau tảng đá đó. Bọn chúng đã đi ra ngoài tìm đồ ăn rồi. Chúng ta nhân cơ hội này cứu người.
Nói xong câu đó, Phương Hận Thủy tiếp tục đi về phía trước. Nhưng lúc bò được bốn năm bước, y cảm thấy có chút khác thường. Y dừng lại quay đầu nhìn đằng sau. Lập tức phát hiện mười người kia nhìn y với ánh mắt lạnh như băng. Sự thông cảm lúc trước đã biến mất không thấy gì. Chỉ có địch ý và lạnh lùng.
Nhất là người cầm đầu kia, Phương Hận Thủy nhìn thấy sát ý trong mắt của y. Phương Hận Thủy không biết phạm phải sai lầm gì. Vì sao những người đó đột nhiên thay đổi thái độ.
- Nói!
Lưu Sảng chậm rãi rút hoành đao ra, chỉ vào Phương Hận Thủy:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
- Ta...
Phương Hận Thủy há miệng thở dốc, vừa muốn trả lời, liền nhìn thấy tăng nhân trẻ tuổi đi ra từ một cây đại thụ. Y chắp tay thành hình chữ thập, hơi cúi người, bình thản ôn nhu nói với mọi người ở đây:
- Hoan nghênh chư vị tới thế giới cực lạc.
*****
Không biết vì sao, khi tất cả học sinh của Diễn Vũ Viện nhìn thấy tăng nhân có diện mạo tuấn mỹ, vẻ mặt tươi cười kia, trong lòng đều hơi run rẩy, sinh ra một cảm giác sợ hãi. Bọn họ ít nhiều có biết về Phật tông. Cũng nghe nói Phật tông tuyên dương phương tây là thế giới cực lạc. Nhưng nơi này là Đại Tùy, là đế đô Trường An. Nơi này là thế giới cực lạc của người Tùy, chứ không phải thế giới cực lạc của Phật tông.
- Người của Phật tông?
Lưu Sảng theo bản năng lùi về phía sau một bước, kinh ngạc nói, lập tức nắm chặt hoành đao trong tay. Đám học sinh Diễn Vũ Viện ở đây cũng không phải là chim non. Bọn họ rất nhanh tỉnh táo lại, tụ lại một chỗ. Thậm chí còn có ý thức bao quanh Mã Lệ Liên, bảo vệ nàng ở bên trong. Đề phòng tăng nhân trẻ tuổi, thoạt nhìn như vô hại kia.
- Cảm ơn chư vị.
Trần Nhai hơi cúi người, rất chân thành nói một câu.
Lưu Sảng không muốn đứng ở đầu. Nhưng lúc y muốn lui đằng sau thì phát hiện đồng bạn của mình đã kết trận xong. Nếu y cứng rắn chen vào, kẻ thù sẽ phát hiện sơ hở. Y rất khó lý giải vì sao lại gặp được người của Phật tông ở bên ngoài đế đô Đại Tùy. Dựa theo đạo lý, mặc dù người của Phật tông có mạnh hơn nữa, cũng không dám dễ dàng bước lên lãnh thổ Đại Tùy. Huống chi nơi này chính là đế đô. Trừ khi là người của Phật tông không muốn sống. Bằng không sao dám mạo hiểm như vậy.
Y hít sâu một hơi, để cho mình tỉnh táo lại.
- Cảm ơn bọn ta? Cảm ơn bọn ta cái gì?
Y hỏi.
Trần Nhai đứng thẳng người lên, mỉm cười trả lời:
- Cảm ơn các ngươi tới làm cá.
Trong nhất thời, Lưu Sảng không hiểu lời này lắm. Theo bản năng, y nhìn Phương Hận Thủy một cái, mới hiểu ra. Vì thế y liền phẫn nộ, dần dần thay thế sự sợ hãi trong lòng. Mặc dù y không tính là một chính nhân quân tử. Nhưng sự kiêu ngao thâm căn cố đế của con dân Đại Tùy, khiến cho y ưỡn ngực lên.
- Ngươi có chắc ai là cá không?
Y hỏi Trần Nhai.
Trần Nhai gật đầu, chỉ bọn họ, nói:
- Các ngươi là cá.
Y lại chỉ Phương Hận Thủy:
- Y cũng là người Tùy, nhưng y là mồi câu.
Sau đó y chỉ vào cái mũi của mình, ôn hòa nói:
- Ta là lưới đánh cá.
Lưu Sảng quay đầu nhìn đồng bạn của mình, nhanh chóng dùng ánh mắt trao đổi. Sau đó nhìn về phía Trần Nhai, nhấn mạnh:
- Ta biết ngươi dám xuất hiện ở đây, là có điều dựa vào. Có lẽ tu vị của ngươi rất cao, nên không để chúng ta vào mắt. Nhưng có một câu, chắc ngươi từng nghe.
- Câu gì?
- Cá chết lưới rách!
Nói xong câu đó, Lưu Sảng nhảy lên thật cao, chém một đao về phía đỉnh đầu Trần Nhai. Một chiêu này rất đột nhiên, không hề báo trước. Bởi vì bọn họ đều biết, Phật tông chính là kẻ thù của Đại Tùy. Chỉ cần người của Phật tông xuất hiện ở đế đô Trường An, thì chính là xúc phạm quốc pháp Đại Tùy. Đôi bên không đội trời chung.
Lưu Sảng vung đao rất nhanh. Trong nháy mắt y vung đao, đồng thời hô:
- Mã Lệ Liên đi gọi viện binh, những người khác yểm hộ nàng!
Hô xong câu đó, thanh đao của y đã gần đỉnh đầu Trần Nhai chưa tới một tấc.
Sau đó, Lưu Sảng chết.
Trần Nhai nhìn như giơ tay rất chậm. Nhưng lúc ngón tay của y chỉ vào cái trán của Lưu Sảng, vẫn nhanh hơn thanh đao của Lưu Sảng một chút. Sau đó, thân hình đang ở không trung của Lưu Sảng bỗng nhiên chấn động. Đầu của y văng mạnh về phía sau. Một chùm máu tươi phun ra ở đầu. Vị học sinh kiêu ngạo của Diễn Vũ Viện này, thậm chí còn chưa biết kẻ thù mà mình phải đối mặt là ai, liền chết trong tay đối phương.
Thân thể rơi mạnh xuống đất, bụi bay mù mịt.
Lưu Sảng là một học sinh không được nhiều người thích. Nhưng giờ khắc này, các học sinh nhìn thấy y ngã xuống, nhìn lỗ máu trên trán của y, ánh mắt của mọi người đều đỏ.
- Giết!
Một học sinh giơ hoành đao vọt tới, cách Trần Nhai vài bước thì đao chém xuống. Tuy tu vị của y không cao, nhưng miễn cưỡng có thể thúc giục đao khí. Một đao khí dài chưa tới một thước, cực kỳ sắc bén chém vào người Trần Nhai. Nhưng ngay cả quần áo của Trần Nhai cũng không sứt mẻ gì. Mà trên thực tế, đây chỉ là ảo giác của mọi người. Đao khí kia tới gần Trần Nhai một tấc, liền bị bắn ra ngoài.
Trần Nhai mỉm cười chỉ tay về phía y, sau đó y cũng chết.
Ở trong mắt Trần Nhai, những kẻ xông lên kia là một đám ngu ngốc, biết chết rồi còn xông lên. Y cảm thấy, tất cả người Tùy đều ngu ngốc như vậy. So sánh, thì tên Phương Hận Thủy kia còn thông minh hơn. Y thích tính cách của Phương Hận Thủy hơn những người Tùy khác. Bởi vì cho tới giờ y chưa từng thích người Tùy. Chỉ có hận.
Liên tục có ba người chết dưới chiêu Niêm Hoa Chỉ của Trần Nhai. Người cuối cùng ngã xuống còn đang co quắp.
Mã Lệ Liên chạy được năm sáu bước, lúc quay đầu nhìn thấy cảnh tượng đó, sợ tới mức kinh hô một tiếng. Sau đó dưới chân vấp phải cái gì đó, té lăn xuống đất. Nàng giãy dụa đứng lên, muốn rút đao chiến đấu cùng các đồng bạn của mình. Nhưng nàng lại nghe thấy đồng bạn rống giận.
- Biến! Nhanh đi tìm tiên sinh!
Mã Lệ Liên bắt đầu hối hận, vì sao không mang theo pháo hoa để liên lạc?
...
...
Nàng lảo đảo chạy xuống núi. Dưới chân vấp cái, lăn xuống sườn núi. Thân thể của nàng không ngừng đập vào rễ cây và tảng đá trên đường. Nhưng nàng lại không cảm thấy một chút đau đớn nào. Nàng là con gái của Quy Đức tướng quân. Từ nhỏ tới lớn, nàng đều thích quấn quít lấy phụ thân, bảo phụ thân kể chuyện chém giết trên chiến trường. Nhưng chuyện xưa chỉ là chuyện xưa. Nàng chưa từng thấy qua người chết. Cũng chưa từng nghĩ rằng, hóa ra giết người lại là một việc đáng sợ như vậy.
Nàng trơ mắt nhìn đồng bạn của mình liên tiếp chết trong tay của tăng nhân trẻ tuổi. Lúc bọn họ ngã xuống, sao mà bất lực.
Nhưng bọn họ đều không sợ.
Tuy bọn họ biết thực lực của bọn họ với tăng nhân trẻ tuổi kia chênh lệch rất lớn. Nhưng vì để cho Mã Lệ Liên chạy trốn, bọn họ vẫn lựa chọn ở lại ngăn cản kẻ thù. Phần lớn bọn họ xuất thân từ thế gia. Cuộc sống an nhàn sung sướng khiến cho bọn họ đều có chút ương ngạnh từ trong khung. Nhưng vào giờ khắc này, không ai trong bọn họ ham sống sợ chết.
Ngoại trừ Lưu Sảng ra, người chết đầu tiên chính là học sinh xuất thân từ quân đội. Bởi vì sự sợ hãi của bọn họ với địch nhân thấp hơn những người khác. Thân là quân nhân, bọn họ đã có giác ngộ dẫn đầu liều chết. Sau khi Lưu Sảng chết, hai học sinh chết tiếp theo đều là quân nhân. Hai bọn họ cùng lúc xông lên, một đánh nghi binh, một đánh lén. Huấn luyện gian khổ giúp bọn họ phát huy được hết thực lực. Nhưng vẫn không thể nhanh bằng ngón tay của Trần Nhai.
Lưu Sảng chết rồi, hai quân nhân chết rồi.
Còn thừa sáu người ngăn cản trước mặt Trần Nhai.
Sáu người bọn họ tạo thành một vòng tròn. Không ai tùy tiện tấn công, mà dựa lưng vào nhau chậm rãi di chuyển xuống núi. Nhưng nơi này là triền núi, không phải là đất bằng. Cho dù bọn họ không động đậy, cũng khó mà ổn định được trận hình.
Trần Nhai dường như cũng không vội ngăn cản cô gái chạy trốn báo tin kia. Thực ra y có chút hứng thú với những học sinh mặc trang phục này.
Trang phục thống nhất, đeo đao thống nhất.
- Các ngươi không phải là quân nhân, nhưng trang phục lại giống nhau, đeo đao giống nhau. Thậm chí bọc hành lý sau lưng cũng giống nhau...Mà trang phục của các ngươi rất đặc biệt. Để ta đoán xem...
Trần Nhai chậm rãi đi tới, khẽ nhíu mày trầm tư. Sau một lát, y nở nụ cười vui vẻ:
- Ta đoán ra rồi. Các ngươi đều là học sinh của Diễn Vũ Viện, đúng không?
Nghe thấy câu này, trong đầu Phương Hận Thủy nổ ầm ầm như tiếng sấm. Y ngã xuống mặt đất, nhìn ba thi thể bị bắn xuyên qua đầu, vẻ mặt cực kỳ đau khổ. Y thật không ngờ, mình lại hại học sinh của Diễn Vũ Viện.
Một cảm giác chịu tội đè nặng trong lòng, khiến y không thở nổi.
- Áy náy?
Vừa lúc đó, lão tăng giống như yêu mỵ kia không biết từ khi nào xuất hiện ở đằng sau y. Lão tăng ngồi khoanh chân trên tảng đá lớn, chỉ chỉ ba cỗ thi thể, nói với Phương Hận Thủy:
- Bất kể như thế nào, từ giờ trở đi ngươi đã trở thành địch nhân của Đại Tùy rồi. Bất kể là đi tới chỗ nào của Đại Tùy, nếu bị người biết ngươi từng bán đứng học sinh của Diễn Vũ Viện, thì ngươi chỉ có một kết cục...Bị người Đại Tùy giận dữ xé thành mảnh nhỏ.
- Thu thập đồ ăn trên người mấy thi thể này. Nếu ngươi hạ thủ được, dùng dao găm cắt phần thịt ở đùi và mông. Ngươi có biết nếu muốn rời khỏi Đại Tùy còn rất xa không. Nếu chẳng may hết đồ ăn, thì chỉ khổ cho ngươi thôi. Đương nhiên...cho dù ngươi không hạ thủ được, thì cũng phải làm!
- Ta không làm!
Phương Hận Thủy khóc hô một câu, sau đó quỳ xuống, không ngừng dập đầu trước mặt lão tăng:
- Ta van cầu ngài, ta van cầu ngài tha cho bọn họ được không? Ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài, nguyện ý dâng thịt của ta cho ngài ăn. Nhưng ngài đừng giết người nữa được không? Ta van cầu ngài...
- Cầu ta thì có tác dụng gì?
Lão tăng mỉm cười nói:
- Không phải ta giết người.
Y nhìn Phương Hận Thủy, bình thản nói:
- Là ngươi dẫn bọn họ lên đây. Ngươi là mồi câu, mà bọn họ đều là cá. Không có ngươi, bọn họ sẽ không chết. Cho nên ngươi có thể nghĩ mình là đầu sỏ gây ra cái chết của bọn họ. Nghĩ như vậy cũng không tệ lắm. Nếu ngươi cảm thấy áy náy, có thể tự sát tạ tội. Có thanh đao cách ngươi không xa kia kìa, rất sắc. Nếu ngươi nhanh tay cắt đứt cổ họng của mình, thì sẽ không cảm thấy đau đớn khi chết.
- Thử xem?
Y nói.
Phương Hận Thủy run rẩy kịch liệt, cuối cùng không nhặt thanh đao đó.
...
...
Trần Nhai chậm rãi giơ tay lên, chỉ về hướng một học sinh Diễn Vũ Viện. Nhưng vừa lúc đó, vẻ mặt của y bỗng kinh ngạc.
Bởi vì y nhìn thấy, nữ sinh chạy trốn kia, giờ quay lại.
- Mã Lệ Liên, vì sao cô không trốn?
Một học sinh la lớn, thanh âm có chút run rẩy.
Mã Lệ Liên cầm hoành đao, viện phục rất bẩn. Trên mặt còn chảy máu do bị va vào nhánh cây. Nhưng bàn tay cầm đao của nàng không hề run rẩy.
- Không thể quay về. Các ngươi không ngăn đươc y. Nếu ta quay về, y sẽ đuổi theo ta mà tìm được đám người Viên Thành Sư.
Lúc nói những lời này, vẻ mặt của nàng rất kiên định. Vài học sinh của Diễn Vũ Viện còn sống sót hơi sửng sốt, sau đó mở một lối trong trận hình tròn:
- Cô vào bên trong đi.
- Không!
Mã Lệ Liên cắn môi nói:
- Bởi vì ta mà ba người đã chết. Có lẽ chúng ta cũng sẽ chết. Nhưng ta không muốn các ngươi chết vì ta. Phải chết...thì chết trong tôn nghiêm, chết vì bảo vệ Đại Tùy!
- Chết vì Đại Tùy!
Một học sinh rống lên, không còn lui về phía sau nữa. Mà xông tới chém một đao về phía Trần Nhai, lại bị y dùng ngón tay ngăn cản dễ dàng.
- Nhìn xem, các ngươi sao mà nhỏ yếu. Mà ta dùng một mồi câu đã hư thối, câu được rất nhiều con cá béo mập.
Nói xong câu đó, trên trán học sinh kia bỗng xuất hiện một cái lỗ. Sau đó thân thể y ngã xuống, mà thanh hoành đao vẫn bị Trần Nhai giữ lấy.
Trần Nhai khẽ thở dài một tiếng, ngón tay chậm rãi nhắm về phía Mã Lệ Liên.
- Cô không sợ chết à?
Y hỏi.
Mã Lệ Liên lắc đầu, ánh mắt đỏ bừng như có thể tràn ra máu.
- Vậy thì chịu số phận của con cá đi.
Một cỗ kình khí bắn ra từ ngón tay của Trần Nhai. Mắt thấy sắp bắn trúng cái trán của Mã Lệ Liên, bỗng một bóng đen xuất hiện ở trước mặt nàng. Bóng đen giơ một thanh tàn đao ngắn củn đúng lúc chặn lại kình khí. Coong một tiếng, bàn tay cầm đao rung động. Nhưng người này không lùi về phía sau. Mà thanh tàn đao kia, không ngờ không chịu ảnh hưởng gì.
- Bọn họ không phải là cá, cũng không phải là mồi câu.
Xuất hiện ở trước mặt Mã Lệ Liên là một người trẻ tuổi, cũng mặc viện phục của Diễn Vũ Viện. Hắn chậm rãi đứng thẳng người, nhìn Trần Nhai, gằn giọng nói:
- Bọn họ chỉ là một đám quỷ không may. Ta mới là cá mà ngươi muốn. Cũng là mồi câu của người khác.
- Phương Giải!
Mã Lệ Liên kinh hô một tiếng, thanh âm đầy sự kinh hỉ.
- Cút!
Phương Giải không quay đầu lại, mắng một câu:
- Cút đi thật xa, đừng chết ở trước mặt ta!
Nói xong câu đó, hắn lôi một pháo hoa báo tin, kéo một cái, một chùm khói bắn lên trời rồi nổ vang.
Giờ khắc này, Phương Giải rất tức giận.
← Hồi 0150 | Hồi 0152 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác