← Hồi 0127 | Hồi 0129 → |
Khóe miệng Trần Nhai co giật, giống như cười:
- Ta ... rất tò mò, vì sao ngươi ... vì sao không thử dùng thuật thôi miên khí hải của ta để uy hiếp ta trước khi giết chết ta? Lẽ nào đây không phải là thủ đoạn hữu hiệu trực tiếp nhất của một kẻ tu hành sao?
- Đúng vậy.
Hạc Lệ đạo nhân khẽ lắc đầu:
- Nhưng ta không thích.
Trần Nhai ừ một tiếng, ý đồ cúi đầu lại nhắc nhở bản thân không thể hành động. Sau đó, y muốn nhắm mắt lại, lại thấy ngoại trừ có thể mở miệng nói chuyện ra, ngay cả mí mắt cũng không thể nhắm lại được. Do đó, cuối cùng đã xuất hiện sự không cam lòng trong mắt y bị Hạc Lệ đạo nhân nhìn thấy rõ ràng. Không cam lòng, lưu luyến, mong muốn, kỳ vọng, rất phức tạp.
Nhưng Hạc Lệ đạo nhân hầu như đã mất đi hứng thú, bỗng thấy sự phức tạp trong thần mắt Trần Nhai. Khi trong thần mắt của một người xuất hiện một vài thứ, thường thể hiện tinh thần, ý chí đã bắt đầu dệu giã.
Tay y vẫn đặt trên trán Trần Nhai, sau đó chậm rãi dùng sức đẩy từ kinh mạch ra. Đúng lúc xích lực đó từ lòng bàn tay y phun ra, bỗng có một giọng nói hình như từ rất xa truyền tới, linh hoạt kỳ ảo, xa xôi.
- Đủ rồi, ác lắm cũng chỉ vậy thôi. Hôm nay ta mới hiểu, hóa ra người Tùy thực sự là yêu ma có trái tim không hề kính sợ.
Nghe được lời này, khóe miệng Hạc Lệ đạo nhân liền nhếch lên, có chút đắc ý. Đó vốn không phải là bức cung gì, mà là ép người ta tự khai nhận.
Phương Giải đương nhiên không biết trên núi Thần Tuyền cách trường diễn võ 30 dặm có mấy nhân vật lớn tu vi nghịch thiên đang làm một chuyện lớn kinh thiên động địa. Mà ảnh hưởng của chuyện này với thế gian dù không gần như là sâu xa như chuyện cách đây gần 11 năm trước, nhưng một khi truyền ra ngoài thế giới, sẽ tạo lên làn sóng mới. Đương nhiên, về chuyện đã xảy ra khoảng 11 năm trước, Phương Giải cũng không biết được. Trên thực tế, bách tính thế gian càng không biết chuyện đó.
Sở dĩ nói chuyện đó sẽ ảnh hưởng sâu xa tới sau này là vì nếu không có những hành động lớn như vậy của những người đó, Đại Tùy có lẽ sẽ không thái bình như bây giờ. Không có ai biết vì chuyện đó đã có bao nhiêu người phải đánh đổi bằng tính mạng. Mà những người này lại đều là thủ lĩnh có tu vi cực cao trong giang hồ. Năm đó, họ vì Hoàng đế Đại Tùy này mà khẳng khái xuất hành, một trận huyết chiến máu nhuộm Hoàng Sa. Nhưng tên tuổi của họ lại không thể xuất hiện trong sử sách, cũng không được người ta tán thưởng.
Không cần nói tới người dân, rất nhiều nhân vật lớn cũng không biết đến chuyện này.
Chuyện trên núi Thần Tuyền dù không đánh đồng được với chuyện năm đó, nhưng bản chất của nó cũng không thua kém là bao.
Phương Giải chuyên tâm tỷ thí với đối thủ. Đây là trận sau cùng của cuộc thi Diễn Võ Viện, biểu hiện trước đây có thể dùng sự tươi đẹp để hình dung, hắn tự nhiên không muốn vào thời khắc cuối cùng trở thành hòn đá kê chân của người khác.
Cho nên dù hắn biết trên núi Thần Tuyền xảy ra chuyện lớn, cũng sẽ không để ý tới mà nên làm tốt việc mình nên làm. Đương nhiên, trừ phi chuyện đó ảnh hưởng tới sự an toàn tính mạng của hắn.
Sau bốn vòng tỷ thí, trên trường thi đã không còn lại bao nhiêu người nữa. Ngoại trừ người bị đánh bại ra, còn rất nhiều người được cho là không có khả năng tiếp tục tranh giành nữa cũng rất lý trí xin rút lui khỏi cuộc tỷ thí. Vốn nghĩ rằng phải liên tục tỷ thí rất lâu, trong thời gian chưa tới một giờ nằm ngoài dự liệu của mọi người cuộc thi đã kết thúc rồi. Điều khiến những nhân vật lớn ngồi quan sát cuộc thi đó thở phào nhẹ nhõm, dù tỷ thí phấn khích, nhưng trong họ có không ít người chẳng hứng thú gì với hành vi công phu này.
Đặc biệt là những đại học sỹ kiên trì chịu đựng ngồi ở đó.
Bây giờ còn lại chưa đầy 20 người đứng ở hiện trường.
Chỉ cần đánh một hồi, Top 10 đó sẽ có thể xuất hiện.
Năm môn văn khoa của Phương Giải đều xuất sắc, thành tích thi ba môn trước võ khoa cũng vẫn chưa công bố, cho nên bản thân hắn cũng không phải rất rõ ràng rốt cuộc đã có thể giành được bao nhiêu điểm? Nhưng, trận cuối cùng này chỉ cần tiếp tục kiên trì tỷ thí một vòng, xuất sắc chắc chắn tới tay. Đúng lúc này, Phương Giải quyết không cho phép có người ngăn cản mình tiến lên.
Người ngăn cản hắn là Thôi Bình Châu.
Bác Lăng Thôi gia ở Đại Tùy là danh hiệu số 1 thế gia. Nhưng Thôi Bình Châu không phải là cháu ruột lớn của gia chủ Thôi gia, cho nên địa vị ở Thôi gia cũng không quá cao. Đời trẻ trực hệ nhất của Thôi gia vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, cho nên hắn mới có cơ hội đứng trên trường diễn võ đại diện gia tộc xuất chiến.
Cũng có rất nhiều người, thậm chí là tuyệt đại đa số mọi người tới xem kỳ thi của Diễn Võ Viện chỉ là một cuộc thi. Nhưng trong mắt của người Đại Tùy thì đây không khác một cuộc chiến tranh, là cuộc chiến tranh các gia tộc so đấu thực lực và nội tình. Là vũ đài của thế gia thể hiện sự huy hoàng với bên ngoài. Cũng là chiến trường thể hiện với đối thủ và thực lực đồng minh.
Thôi Bình Châu không phải là thiếu niên tài năng hàng đầu của Thôi gia, cho nên y càng khao khát thông qua cơ hội lần này để nâng cao địa vị của mình trong gia tộc.
Cho nên y đã chọn Phương Giải.
Biểu hiện nổi bật năm nay của Phương Giải chỉ là lý do của hắn đã chọn, ngoài ra một lý do căn bản mới là hắn hạ quyết tâm. Khi tới trước mặt Phương Giải, Thôi Bình Châu rất bình tĩnh. Cũng không biết sự tự tin này của y là xuất phát từ đâu, nên nhớ Phương Giải trong thí sinh bây giờ đã có thực lực khiến người ta phải e dè.
- Rất tò mò vì sao sao ta lại chọn ngươi phải không?
Thôi Bình Châu hỏi Phương Giải.
Phương Giải im lặng hồi lâu, lắc đầu, mỉm cười nói:
- Có lẽ rất nhiều người đều có thể chọn ta, còn ngươi là người hạ quyết tâm nhanh nhất.
Thôi Bình Châu cười nói:
- Ngươi rất thông minh, một sự thông minh khó mà có được.
Phương Giải không khiêm tốn, hắn nhìn phía xa có thí sinh khác đang nhìn về phía mình mỉm cười nói:
- Có lẽ không ít người đang chán nản, sao có thể để ngươi cướp lấy trước?
- Bởi vì họ thực sự không nắm được chủ ý, mà ta cũng vậy.
Thôi Bình Châu thành thực nói:
- Dù ngươi và ta xuất thân khác nhau, nhưng ta thực sự rất khâm phục ngươi. Ta biết một đệ tử Hàn môn muốn bước được tới bước này phải nỗ lực thế nào, chỉ e là còn vất vả hơn ta gấp bội lần. Đương nhiên, cũng không thể phủ định thiên phú hơn người của ngươi. Sở dĩ ta chọn ngươi, không chỉ là vì trong cuộc thi lần này ngươi có biểu hiện hơn người. Nguyên nhân chính là ở ... ta cảm thấy trong số những người còn lại, ngươi khá yếu đấy.
Hắn giang tay ra nói:
- Xin lỗi, ta nói chuyện thẳng thắn. Dù vừa rồi ngươi đánh gục Tạ Phù Diêu Giang Nam, nhưng sau khi ta suy nghĩ kỹ còn thấy hắn ta còn đáng sợ hơn ngươi. Bởi vì ngươi đã dùng tận sức rồi, mà trong kỳ thi này, hắn ta tuyệt đối không thể dùng tận sức được. Ngươi là một người thông minh, cho nên, nên biết ta không phải cố ý hạ thấp ngươi mà đề cao Tạ Phù Diêu. Bởi vì một người thông minh như hắn ta, biết mình nên có biểu hiện thế nào?
Phương Giải ừ một tiếng:
- Ta biết, cũng hiểu.
Sau khi hắn đánh một quyền đánh bay Tạ Phù Diêu, một giáo thụ trong Diễn Võ Viện nói có chút mạo hiểm. Chu Bán Xuyên lẩm bẩm nói một người thắng đúng lúc, một người thua đúng lúc, làm gì có gì mạo hiểm? Đúng lúc đó, Chu Bán Xuyên đã nhìn thấy bản chất rất kịch liệt của cuộc đối chiến đó.
Tạ Phù Diêu rất mạnh.
Sở dĩ hắn ta thua Phương Giải là vì ngay từ khi bắt đầu hắn ta đã nghĩ thua rồi.
Tạ Phù Diêu tiếng tăm lẫy lừng, chỉ có điều là một đệ tử thế gia đã bắt đầu xuống dốc. Gia tộc của hắn ta sau khi thành lập Đại Tùy đã đi xuống, tới thời cha hắn ta thậm chí không có ai làm tới quan tứ phẩm trở lên. Đối với tiền triều đại gia tộc có thể hô mưa gọi gió mà nói, đây thực sự là một sự bi ai.
Cũng chính vì vậy, Tạ Phù Diêu đã được kỳ vọng rất lớn.
Có lẽ như vậy, Tạ Phù Diêu càng nên dốc toàn bộ sức lực trong Diễn Võ Viện lên chức mới đúng. Nhưng trên thực tế, nếu thực sự làm như vậy hắn ta sẽ là kẻ ngu ngốc.
......
...........
Thế gia Đại Tùy hiện nay đã chiếm cứ địa vị chủ lưu sớm đã không phải là đại gia tộc nổi tiếng tiền triều nữa. Thế gia hưng phát của Đại Tùy từ trước đến giờ vẫn chưa từng buông tha chèn ép gia tộc huy hoàng của tiền triều. Thế gia hưng phát quyết không cho phép những thế gia cũ có cơ hội cưỡi lên đầu mình lần nữa.
Còn Hoàng đế vì ổn định giang sơn xã tắc, đối với những người của thế gia tiền triều, dù không thể bài xích rõ ràng, nhưng chắc chắn cũng sẽ dần khiến cho họ ra rìa trong thời gian dài, đẩy lui hoàn toàn ra khỏi vũ đài lịch sử. Tạ gia Giang Nam, gia tộc tương tự Vương gia, khi Đại Tùy mới thành lập còn có thể chiếm được vị trí nhỏ trong triều đình. Nhưng trăm năm sau, gia tộc của họ dần rơi vào hạng ba, qua mấy chục năm nữa có lẽ sẽ bị xuống dốc hoàn toàn.
Đúng lúc này, Tạ Phù Diêu niềm hy vọng của gia tộc muốn thể hiện mình, khiến cho Hoàng thượng để ý đến mình, nhưng tuyệt đối không thể gây hấn với những thế gia mới phát đó.
Cho nên, đối thủ mà y chọn là Phương Giải. Mặc dù khi ở công trường diễn võ, y đã ra tay với rất nhiều người, rất nhiều người kéo lại thành đoàn chiến, thậm chí còn bao gồm cả con trai của Đại tướng quân Tả Võ Vệ Ngu Mãn Lâu Ngu Khiếu, gồm có cả Bùi Sơ Hành của Bùi gia, Thôi Bình Châu, thậm chí còn có cả một vị giáo thụ của Diễn Võ Viện.
Nhưng không hề nghi ngờ, mục tiêu của y chính là Phương Giải.
Sở dĩ kéo nhiều người vào đoàn chiến như vậy, y là muốn thể hiện mình. Mà bại bởi Phương Giải, y cũng là cố ý. Làm náo động, nhưng phải có chừng mực. Đó là một chừng mực rất khó đắn đo, Tạ Phù Diêu làm rất đúng. Trong kỳ thi của Diễn Võ Viện năm nay, nếu y cưỡi con tuyệt trần lao thẳng tới phía trước, không hề nghi ngờ, hắn sẽ nhận được sự chú ý của Chu viện trưởng và Bệ hạ. Tương tự cũng không có gì nghi ngờ, những thế gia mới hưng đó cũng sẽ chú ý tới y.
Giống như bất chấp tới áp đảo tất cả mọi người, những gia tộc tân hưng đó sao có thể tha cho y được? Không dễ dàng gì mới ép được những thế gia cũ đó xuống, sao có thể khiến cho họ thấy được sự hy vọng của trung hưng? Nếu Tạ Phù Diêu thực sự áp đảo được tất cả mọi người, có lẽ không tới ba năm y sẽ biến mất hoàn toàn.
Cho nên, Chu viện trưởng mới nói một câu thua cũng đúng lúc.
Y với thân phận của kẻ bại đã thu hút được sự chú ý, còn có biểu hiện gì hoàn mỹ hơn nữa chứ?
Mà hành động của y khiêu khích giáo thụ nhìn như vô lễ, nhưng trên thực tế đó mới là thể hiện sự kiêu ngạo của y chân thực nhất. Có lẽ khiến cho mỗi người tới tham chiến dố đều nằm trong kế hoạch của Tạ Phù Diêu, duy có giáo thụ Mặc Vạn Vật là ngoại lệ. Tạ Phù Diêu thách chiến Mặc Vạn Vật, là vì Tam sư huynh của y đã bị đệ tử rất ưu tú Mặc Khê Uyển này đánh bại nhiều năm trước. Còn y, không hy vọng có được danh vọng của Tam sư huynh.
Thôi Bình Châu đã nghĩ thông suốt điểm này. Hắn ta xác định chuyện Tạ Phù Diêu bị Phương Giải đánh một quyền bay đi tuyệt đối không có thi triển toàn bộ thực lực. Mà hắn ta cũng thấy biểu hiện khi đó của Phương Giải, cân nhắc một chút hắn ta cảm thấy Phương Giải có lẽ là đã chiến đấu tận lực rồi. Trong cuộc tỷ thí như vậy, người đã thể hiện được toàn bộ thực lực ra, dù biểu hiện thực lực kinh người, nhưng tuyệt đối không phải là điều gì đáng sợ nhất.
Cho nên, khi người khác còn đang do dự, Thôi Bình Châu liền bước tới trước mặt Phương Giải.
- Chuyện giữa ta và ngươi làm trước đây là như nhau.
Thôi Bình Châu cười nói:
- Không giao đấu với đối thủ mạnh, cho nên hai chúng ta bây giờ ai cũng không dễ dàng gì chiếm được thể lực của đối phương.
Phương Giải chậm rãi đưa tay ra, nói một từ mời.
Thôi Bình Châu đáp lễ nói:
- Ngươi sẽ có niềm vui bất ngờ.
Phương Giải sững người, nhưng cũng chưa lý giải được lời Thôi Bình Châu là có ý gì? Thôi Bình Châu đã xông lên. Hai chân Phương Giải tách ra, thân hình đứng như cưỡi ngựa vậy, hai tay đặt ngang ngực đỡ lấy Hồi toàn thích của Thôi Bình Châu. Thôi Bình Châu rơi xuống đất, thoáng chốc cơ thể đã ngả ra phía sau. Từ phía trên ra quyền đấm về phía trước mặt Phương Giải. Phương Giải lại một lần nữa đón đỡ, nhân cơ hội này Thôi Bình Châu xoay người chính diện Phương Giải, một cước tấn công nhanh.
Quyền pháp của y chỉ cùng một từ có thể hình dung được, đó chính là nhanh.
Trong thời gian ngắn đã ra tay ít nhất 60 lần. Nhanh tới mức chỉ có thể thấy bóng tay mà không rõ tay nào mới là tấn công thực sự. Bóng tay trước còn chưa biến mất, tay sau đã tấn công tới. Mỗi một quyền đều mang theo lực tu vi. Nguyên khí thiên địa hóa thành quyền kình, cường độ có thể thấy rõ.
Phương Giải luôn phòng ngự bị động, kiên trì tới khi quyền thứ 90 bắt đầu rút về, cùng với tốc độ ra tay của Thôi Bình Châu ngày càng nhanh, bước chân rút lui của Phương Giải cũng ngày càng lớn.
Xem ra, Phương Giải hầu như không có thời gian phản kích. Hắn liên tục rút lui. Dù toàn bộ chặn cú đánh của Thôi Bình Châu, nhưng cứ tiếp tục như vậy, không ai biết sau đó hắn liệu có thể vì một chút sơ sẩy mà bị đánh ngã không? Đó chính là tu vi về cải tạo cơ thể con người. Tốc độ ra tay của Thôi Bình Châu nhanh khiến cho người bình thường tuyệt đối khó có thể với tới được.
Mà đúng lúc này, mọi người ngồi trên điểm tướng đài quan sát trận đấu hầu như đồng thời trợn trừng mắt nhìn. Di Thân Vương Dương Dận thậm chí còn không kìm nổi há hốc miệng kêu lên kinh hãi, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Có đôi mắt của nữ giáo thụ Khâu Dư xem thường, phản ứng hầu như nhanh hơn mọi người một chút. Mấy giây trước khi Di Thân Vương Dương Dận hô nhỏ, sắc mặt nàng đã hơi biến sắc rồi. Nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
Chu viện trưởng khẽ nheo mắt, nhìn Thôi Bình Châu khí thế ép người đó từng bước đẩy lui Phương Giải, nhếch miệng, không biết là biểu hiện có chút hài lòng về ai?
............
............
Phương Giải từng bước lui về phía sau, không phát hiện mà cũng không thể phát hiện ra, ở gần sau lưng hắn, dưới đất dần có sự biến đổi. Một gò đất bỗng bay lên, trên không trung bỗng thay đổi hình dạng, biến thành một khúc côn đất rất thẳng. Không hề nghi ngờ, khối bùn đó đồng thời thay đổi hình dạng cũng đã cứng hẳn lên.
Khúc côn gỗ thành hình này trôi nổi trên không, khẽ run lên, chỉ về phía sau Phương Giải!
Phù sư!
Không ai ngờ, Thôi Bình Châu là một Phù sư tu vi không tầm thường!
Sở dĩ người thấy được cảnh tượng này khiếp sợ không phải sợ vì Thôi Bình Châu là Phù sư, mà sợ vì một Phù sư lại có thể dụng chiến lực hung hãn như vậy! Nên nhớ, lai lịch Phù sư đều không thích hợp cận chiến. Họ có khả năng khống chế tinh thần mạnh, có thể chuyển hóa nguyên khí thiên địa thành vũ khí, so với thủ đoạn tấn công của võ giả chuyển hóa nguyên khí thiên địa thành nội kình càng khiến người ta khó lòng phòng bị hơn. Nhưng chính vì Phù sư sẽ chuyển hóa nguyên khí thiên địa thành vật ngoài thân, một khi bị kẻ địch tiếp cận, đối với họ mà nói chính là ác mộng!
Sau đó, quyền nhanh của Thôi Bình Châu đã tuyên cáo. Dù y là một Phù sư, nhưng không ngại cận chiến!
Phương Giải lại lùi ba bước, cách khúc côn gỗ trôi nổi đó chưa đầy 2m, khóe miệng Thôi Bình Châu nhếch lên, ánh mắt chợt rùng mình!
Cây côn đất đó bỗng bắt đầu chuyển động, hung hăng đập phía sau lưng Phương Giải!
← Hồi 0127 | Hồi 0129 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác