← Hồi 1216 | Hồi 1218 → |
- Tuy lần nào ngươi cũng nói không vội, nhưng đây là việc quan trọng nhất. Nếu lại kéo dài, người dưới sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung. Sau khi diệt trừ Khống Thiên Hội, Hắc Kỳ Quân đang đoàn kết chưa từng có, cũng rất mong chờ ngươi đăng cơ xưng đế.
Ngô Nhất Đạo gắp đồ ăn cho Phương Giải:
- Ta biết ngươi muốn tới Đại Luân Tự trước, nhưng việc kia không thể không nói được. Cho nên...ít nhất ngươi định ra một ngày, để cho người dưới có mục tiêu rõ ràng, trong lòng bọn họ cũng kiên định. Về phần ngươi rời khỏi Trường An, ngươi có thể tùy tiện tìm một lý do nào đó.
- Ừ!
Phương Giải gật đầu:
- Món này ngon quá!
Một bàn thức ăn này đều là Ngô Nhất Đạo tự mình xuống bếp làm, đây là một việc khó có được. Nếu ở dân gian, cha vợ tự mình xuống bếp nấu ăn cho con rể thì là bình thường. Nhưng với một người bận rộn hầu như không có thời gian rảnh rỗi như Ngô Nhất Đạo, thì thật là khó khăn.
Trên thực tế, ngay cả Ngô Ẩn Ngọc cũng ít khi được ăn thức ăn do Ngô Nhất Đạo nấu.
Cho nên Phương Giải ăn rất nhiệt tình.
- Ta định để Thiên Thủ Thiên Diện đóng giả thành ta tới Ung Châu một chuyến.
Phương Giải vừa ăn vừa nói:
- Đợi lúc hắn từ Ung Châu về thì ta cũng về rồi. Gióng trống khua chiêng rời đi, tốt hơn là âm thầm rời đi.
- Tới Ung Châu cũng cần một lý do chứ?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
- Bảo là đi xem xưởng đóng tàu ở Vân Nam Đạo.
Phương Giải nói:
- Việc lôi kéo dân chúng giao cho Ngụy Tây Đình. Duy trì ổn định giao cho Độc Cô Văn Tú. Để Thiên Thủ Thiên Diện đóng giả thành ta xuôi nam, do Trần Hiếu Nho bảo vệ, còn Trần Định Nam và Trần Bàn Sơn mang binh đi theo. Cố gắng lộ diện ít, thì sẽ giấu được người khác.
- Khi nào thì khởi hành?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
- Mấy ngày nữa.
Phương Giải rót cho Ngô Nhất Đạo một chén rượu:
- Thương thế của ta đã gần khôi phục. Để tới Đại Tuyết Sơn cũng phải mất hai tới ba tháng, thời gian đó đủ để ta hoàn toàn hồi phục. Ta luôn có cảm giác, chuyến đi Đại Luân Tự này không nguy hiểm gì. Có thể đây chỉ là ảo giác...
- Chớ có quên.
Ngô Nhất Đạo nhắc nhở:
- Tang Loạn đã chết ở đó. Với tu vị của Tang Loạn, cho dù tập hợp toàn bộ cao thủ bên cạnh ngươi lại cũng chưa chắc đánh thắng hắn. Ta tiếp xúc với Tang Loạn sớm hơn các ngươi, cũng biết hắn đáng sợ cỡ nào. Một người như vậy, một người độc nhất vô nhị như vậy, cuối cùng lại chết ở Đại Luân Tự.
- Có lẽ...
Phương Giải trầm mặc một lúc rồi nói:
- Tang Loạn muốn tự sát.
Ngô Nhất Đạo ngẩn ra:
- Vì sao?
Phương Giải lắc đầu:
- Ta cũng không biết, chuyện như vậy căn bản không thể giải thích. Với những gì ta phỏng đoán về thứ ở trên Đại Luân Tự kia, cho dù vật kia nắm giữ thực lực cường đại, thì cũng phải mất một thời gian để thi triển. Mà với tu vị của Tang Loạn, thời gian đó đủ để hắn lợi dụng. Ít nhất hắn có thể tránh đi...Hiện tại ta có một hoài nghi.
Phương Giải nói:
- Thứ nhất, Tang Loạn cảm thấy sống đủ rồi, hắn cũng muốn mở mang kiến thức xem thứ trên Đại Luân Tự kia có lực lượng như thế nào. Thứ hai, hắn muốn khiêu chiến...Hắn cố ý đợi cho vật kia dùng hết lực lượng, muốn thử xem mình có thể thắng được hay không. Mặc kệ là lý do thứ nhất hay là thứ hai, thì không thể nói vật kia đánh chết Tang Loạn, mà là Tang Loạn muốn tự tử.
Ngô Nhất Đạo im lặng một lát, cau mày nói:
- Nếu đúng như ngươi nói, thì có thể giải thích được rồi. Với tu vị của Tang Loạn, ánh mắt cũng trở nên cao. Có lẽ hắn thực sự muốn nhìn xem, thứ lực lượng mà mình không thể giải thích kia là thứ gì. Nếu đổi là ta, ta sẽ không làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Ngô Nhất Đạo dường như hơi say, nhưng đôi mắt vẫn trong suốt:
- Có phải ngươi luôn cảm thấy trên đầu của chúng ta có thứ gì đó đang quan sát không?
Phương Giải sửng sốt, sau đó gật đầu:
- Có lẽ thực sự tồn tại.
Ngô Nhất Đạo chậm rãi nói:
- Tu vị càng cao ta càng cảm thấy trên đỉnh đầu của chúng ta tồn tại một thứ gì đó kỳ quái, nó chú ý tới chúng ta mỗi ngày, thậm chí mỗi người. Nhưng nó lại không can thiệp vào cuộc sống của chúng ta, chỉ lẳng lặng nhìn. Có lẽ đây là ảo giác, có lẽ đây là lý do mà dân chúng luôn cho rằng trên trời có thần linh. Chỉ có thần, thì mới thờ ơ như vậy. Nó chỉ quan sát nhân gian, không để ý tới mọi việc ở dưới.
- Ta không tin thế giới này có thần.
Phương Giải lắc đầu:
- Từng có thời gian ta cũng hoài nghi thậm chí cho rằng thần tồn tại. Mọi việc đều do thần định ra, mặc kệ việc đó ly kỳ khúc chiết như thế nào, thì đều là số mệnh do thần an bài.
Phương Giải nói:
- Lúc ta đoán được thứ trên Đại Luân Tự kia là vật gì, suy nghĩ về thần càng ngày càng phai mờ.
- Không có thần?
Ngô Nhất Đạo lắc đầu:
- Ta lại cho rằng thần tồn tại, thế giới này là do thần linh tạo ra. Không ai biết liệu đây có phải là một món đồ chơi của thần tạo ra khi nhàm chán hay không. Thật giống như con người nuôi chó, mèo, chỉ khác là thần nuôi chính là người, hơn nữa mặc kệ việc ăn uống.
Phương Giải cười rộ lên, Ngô Nhất Đạo so sánh như vậy thật thú vị.
- Đây là lý do mà ngươi luôn theo đuổi tầng cao hơn?
Phương Giải hỏi.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
- Lúc ta biết thế giới này tồn tại một người đã sống hơn nghìn năm như Tang Loạn, ta liền càng chắc chắn về thần linh. Ngươi nghĩ xem, nếu Tang Loạn không chết, thì hắn sẽ còn sống thêm bao nhiêu năm nữa? Với tu vị của hắn, có thể tiến tới cảnh giới gì? Nếu lại qua một nghìn năm, ngươi nói rằng Tang Loạn biến thành thần, ta sẽ không phản đối. Có khả năng hắn thực sự bay lên trời, trở thành một trong những thần linh quan sát chúng sinh.
- Lịch sử mà chúng ta ghi lại chỉ có hơn hai nghìn năm mà thôi, mà tu hành cũng chỉ bắt đầu hơn một nghìn năm. Đó là đoạn lịch sử mà chúng ta biết, còn đoạn lịch sử thật dài mà chúng ta chưa biết kia, liệu có tồn tại một người như Tang Loạn không?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
Phương Giải lắc đầu:
- Hẳn là không có, nếu như có, thì việc tu hành đã không bắt đầu từ Tang Loạn rồi. Một người cho dù thành thần, cũng không thể xóa hết dấu vết của mình ở dưới nhân gian được. Hắn có thể hủy diệt những đồ đạc thuộc về mình, nhưng lại không xóa đi được sự ảnh hưởng của hắn. Chẳng hạn như Tang Loạn...nếu một nghìn năm sau Tang Loạn thành thần, thì giới tu hành có biến mất không?
- AI mà biết được?
Ngô Nhất Đạo tràn đầy hướng tới:
- Nếu có thể đạt tới trình độ của thần, chẳng lẽ không thể hủy diệt tất cả sao? Khiến thế giới bắt đầu lại từ đầu, liệu có phải là việc khó khăn với thần không?
- Tại sao lại phải bắt đầu lại từ đầu?
Phương Giải hỏi.
- Bởi vì thần không muốn có người khác đạt tới trình độ của mình quá nhanh.
Ngô Nhất Đạo phỏng đoán:
- Sợ có người khác xưng thần rồi ảnh hưởng tới mình?
Phương Giải vẫn lắc đầu:
- Không có khả năng. Nếu là vậy, thì đã không có sự xuất hiện của Tang Loạn.
Ngô Nhất Đạo rất nghiêm túc nói:
- Nhưng Tang Loạn không thành thần, hắn đã chết.
Phương Giải không biết phải nói gì, nhưng hắn không đồng ý với cái nhìn của Ngô Nhất Đạo. Bởi vì hắn biết nhiều hơn Ngô Nhất Đạo, cũng hiểu nhiều hơn Ngô Nhất Đạo. Có nhiều việc Ngô Nhất Đạo không thể giải thích, mà Phương Giải lại có thể giải thích. Nhưng Phương Giải lại không phủ định cái nhìn của Ngô Nhất Đạo...Dù sao thế giới này thực sự tồn tại người tu hành. Dù sao nếu Tang Loạn không chết, một nghìn năm sau hắn sẽ mạnh cỡ nào?
...
...
Ngô Nhất Đạo và Phương Giải, dù là ai cũng không thuyết phục được đối phương, bởi vì đây chỉ là phỏng đoán của hai người. Phỏng đoán này không chỉ hai người bọn họ có, rất nhiều người cũng có. Cho dù là dân chúng bình thường nhất, cũng có khả năng cảm giác được trên trời tồn tại một thứ hùng mạnh đang quan sát mình.
Nhưng dân chúng bình thường chỉ tưởng tượng khi nhàm chán mà thôi, sẽ không suy nghĩ sâu. Mà tới cấp bậc tu hành như Ngô Nhất Đạo và Phương Giải, liền không chỉ hoài nghi, mà còn muốn chứng thực. Có lẽ hơn một nghìn năm nhân sinh của Tang Loạn, ít nhất hơn một nửa đang chứng thực điều này.
Người có cảnh giác càng cao, càng tò mò với nhiều việc.
Mà việc tò mò, cũng ở cấp bậc cao.
Tang Loạn có thể tò mò rất nhiều việc, không chỉ về thần linh.
- Đây là chuyến đi xa cuối cùng của ta.
Phương Giải uống cạn chén rượu rồi nói:
- Sau chuyến đi này, ta sẽ ở lại thành Trường An rất lâu. Ít nhất phải ổn định lại quốc gia này. Có lẽ sau khi ta rời đi, trải qua vài chục năm, những thứ ta thành lập sẽ bị đảo điên. Nhưng hiện tại ta có thể khẳng định rằng, ta thay đổi thế giới này. Hơn nữa, sự thay đổi của ta không phải là lạc hậu, mà là tiến bộ.
Có lẽ do hắn hơi say, cho nên mới nói ra vài câu kiêu ngạo mà bình thường hắn không nói.
- Ta muốn thay đổi không chỉ là thói quen cố hữu của mọi người, mà thay đổi cả thái độ, thay đổi cách sống. Ta hy vọng sau những gì ta làm, mọi người sẽ nghiêm túc tự hỏi những thay đổi mà ta làm.
Phương Giải nói:
- Ta sẽ cố gắng để trật tự này kéo dài một thời gian dài. Khiến nó trở thành thói quen mới. Nhưng thói quen này là phát triển, chứ không phải chậm tiến.
- Ngươi đúng là một người kỳ quái.
Ngô Nhất Đạo thở dài:
- Ta chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe nói qua có một người dốc hết tâm huyết gây dựng một tân đế quốc không phải vì bản thân, mà vì cái khác. Ta không hiểu cụ thể những lời ngươi nói, ta chỉ biết ngươi đúng là người kỳ quái.
- Có lẽ ta là thần thì sao?
Phương Giải cười ha hả, có chút kiêu ngạo, ngông cuồng:
- Trước khi chưa có ta, thế giới này từng có sự thay đổi gì chưa? Lấy ví dụ như quần áo, hai nghìn năm trước mọi người mặc kiểu quần áo gì, thì tới bây giờ vẫn vậy. Ví dụ như quân đội, hơn một nghìn năm trước đã xuất hiện liên nỏ, tới bây giờ vẫn đang sử dụng. Ví dụ như buôn bán, vẫn bị coi là thấp kém trong suy nghĩ của mọi người...
- Nhưng sau khi có ta thì sao? Lúc trước ta còn ở Trường An, ta đã thay đổi kiểu quần áo của các nữ nhân. Sau khi ta trở về Trường An, hỏa khí bắt đầu phát triển trong toàn quân đội. Ta nắm giữ thiên hạ này, các ngành nghề đều được coi trọng và phát triển.
Hắn nói:
- Có lẽ sẽ có người nghi ngờ ta, làm vậy có tốt không? Thế giới này chưa bao giờ thiếu người bảo thủ, hơn nữa còn chiếm phần lớn. Ta sẽ không mạnh mẽ nói với hắn rằng đây là điều tốt, nhưng hắn sẽ thấy, thế giới này càng ngày càng trở nên tốt đẹp. Có lẽ không tới 10 năm nữa, quân đội của ta sẽ đánh đuổi người Agoda tới tận thủ đô của bọn họ, không ai có thể ngăn cản.
- Nhưng hiện tại chưa được, bởi vì quốc gia còn đang kém phát triển.
Phương Giải nói:
- Cho ta mười năm, ta sẽ khiến quốc gia này trở nên hùng mạnh. Cho ta thêm mười năm, ta có thể khiến quốc gia này thành trung tâm của thế giới.
Phương Giải cười rộ lên:
- Có lẽ, ta còn thích hợp làm thần hơn là thần linh.
← Hồi 1216 | Hồi 1218 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác