Vay nóng Homecredit

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 1181

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 1181: Thú vị sao
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

Độc Cô Văn Tú tuy rằng xuất thân bần hàn nhưng hắn lại là kẻ học nhiều hiểu rộngNếu Diệp Mãn Văn đã mở cái đầu, thì hắn cũng đã có thể đoán được rất nhiều chuyện. Độc Cô Bính Văn vừa nói tới hậu tộc Đại Trịnh, Độc Cô Văn Tú gay lập tức có thể suy luận ra rất nhiều chuyện.

Lúc trước, khi vẫn còn nước Đại Trịnh, hoàng triều mấy trăm năm, gia tộc Độc Cô cơ hồ lũng đoạn toàn bộ người ứng tuyển cho vị trí hoàng hậu.

Bởi vậy có thể thấy được, thế lực của gia tộc Độc Cô tại Đại Trịnh khi ấy khổng lồ đến cỡ nàoĐộc Cô Văn Tú nhịn không được mà phỏng đoán rằng, thậm chí hoàng tộc Đại Trịnh đều chẳng qua là người phát ngôn được những đại gia tộc này đó đưa lên mà thôi. Lúc Trịnh quốc suy tàn nhất, gia tộc Độc Cô nắm hết quyền hành, ở trong triều hoành hành không nể sợ gì ai, nếu có kẻ nào hơi hơi bất tuân lập tức liền bị diệt trừ.

Mà lúc kia hoàng đế Trịnh quốc đã chẳng qua là một thứ bài trí, quan văn võ tướng, đa số đều xuất thân từ gia tộc Độc Cô, mệnh lệnh của Hoàng đế căn bản cũng không có người thật sự để ý. Càng về sau, Trịnh quốc đã đến lúc không thể không tiêu vong. Có chút thời điểm, đám dân chúng nhìn không tới chuyện xảy ra sau lưng việc thay đổi một hoàng triều. Lúc Độc Cô Văn Tú nghĩ đến đây, sau lưng hắn liền thấm ra một tầng mồ hôi lạnh. Hoàng triều thay đổi, có phải là trò xiếc sau lưng của những đại gia tộc này đó không? Tỷ như Đại Trịnh, sau khi phủ định Đại Chu, đám dân chúng đều nghĩ sẽ được trải qua những ngày lành rồi, nhưng truy cứu đến cùng thì sau lưng những gia tộc ấy vẫn cứ là một nhóm người kia.

Bọn họ chẳng qua cảm thấy rằng Đại Chu đã thối nát tới một nông nỗi nhất định rồi, cũng không thể kéo dài được việc thống trị dân chúng nữa cho nên bọn họ liền đổi ngay một vị hoàng đế khác, thành lập một quốc gia mới. như vậy đám dân chúng liền lại thấy được hi vọng. Sau đó Đại Trịnh lập quốc, những người này tiếp tục bất chấp mọi thứ không kiêng sợ gì mà thu hoạch ích lợi.

Đợi đến lúc đám dân chúng lại không thể nhẫn nhịn được nữa, bọn họ lại hủy Trịnh quốc, sau đó Đại Tùy xuất hiện.

Nghĩ đến những thứ này, nội tâm Độc Cô Văn Tú liền trở nên lạnh run.

Nếu quả thật là như vậy thì cái gọi là những chuyện lớn trong lịch sử, cái gọi là sự thay đổi hoàng triều đều chỉ là trò chơi mãi mãi sẽ không phiền chán của những người này mà thôi. Nhưng, Đại Tùy hiển nhiên là một ngoại tộc. Người của Dương gia từ lúc vừa mới bắt đầu liền chỉ muốn thoát khỏi loại số mệnh này, cho nên bọn họ luôn luôn tại giãy dụa.

Từ việc Dương Kiên cầu được Vạn Tinh Thần trợ giúp là có thể thấy được người Dương gia không cam lòng trở thành con rối.

Thoạt nhìn từ bề ngoài thì người Dương gia là do Thông sách cổ viện phủng lên, ai có thể nghĩ đến việc trong Thông sách cổ viện cũng có bóng dáng của những người này cơ chứ?

- Ngươi khả năng chưa từng có nghe qua một cái tên như vậy. Có lẽ là bởi vì hắn là người của gia tộc Độc Cô, tuy rằng nếu xét về mặt máu mủ thì liên hệ đã rất yếu ớt, nhưng Độc Cô Bính Văn vẫn cứ biểu hiện ra một chút thân thiết đối với Độc Cô Văn Tú.

Lão khẽ cười nói:

- Khống Thiên hội. Lão vắt chéo chân qua, thưởng thức trà nói:

- Từ rất sớm, rất sớm trước kia, tiền bối của những gia tộc chúng ta cũng đã hiểu được đạo lí nên nắm giữ thế giới này như thế nào.

Chúng ta cũng sẽ không chân chân chính chính xuất hiện tại trước mắt người đời, nhưng thiên hạ cũng nằm trong sự khống chế của chúng ta... Đương nhiên, tư cách trong Khống Thiên hội của gia tộc Độc Cô chúng ta cũng khá nông đấy.

- Biết vì sao vào thời Đại Trịnh gia tộc Độc Cô của chúng ta lại độc đoán như vậy không? Kỳ thật không phải là bởi vì các vị tiền bối của gia tộc chúng ta nông cạn đâu, mà là do gia tộc đang cố gắng mở rộng thực lực của chính mình, chỉ có như vậy mới có thể gia nhập được Khống Thiên hội.

Không có được một thực lực nhất định, căn bản vào không được cái cửa này. Giọng điệu của lão càng trở nên bằng phảng hơn, hiển nhiên lão cực tự tin:

- Ngươi không giống với, ngươi tiến vào không có nghĩa là một gia tộc, ngươi đại biểu chính là một thái độ.

Khi ngươi nguyện ý làm việc cho gia tộc, chúng ta sẽ nâng ngươi lên.

Ngươi không phải rất muốn phục thù sao? Ngươi muốn làm Tể tướng, ngươi muốn trở thành một người được lưu danh sử sách, đó đều thật đơn giản vô cùng... Sau khi diệt trừ Phương Giải xong, Hắc Kỳ Quân tất nhiên tán loạn, ta cũng không tin Hắc Kỳ Quân không có phe phái, có phe phái liền có phân tranh.

- Nhưng nói cho cùng, đám người trong Hắc kỳ quân đều là những kẻ quê mùa. Độc Cô Bính Văn nói:

- Tướng lĩnh của Hắc kỳ quân đều đi lên từ những vị trí rất thấp.

Đa số người đều không có bối cảnh thâm hậu, cũng không có xuất thân tốt.

Nói trăng ra một chút thì, chính là bọn họ không có nhãn giới.

Sau khi Phương Giải chết, chúng ta tự nhiên không thể lại chọn một kẻ bên ngoài lên làm hoàng đế được, nhất định phải chọn ra từ trong Hắc kỳ quân... Đến lúc này, một lần nữa lựa chọn ra một người cũng đã hơi trễ rồi, và cũng có chút khó khăn.

Dù sao cho dù bên trong Hắc kỳ quân nội đấu lợi hại đến đâu đi nữa thì khi đối phó những kẻ khác, bọn chúng cũng đều rất một lòng.

- Chúng ta tính toán chọn một người từ trong Hắc kỳ quân lên làm Hoàng đế, người này phải không có kiến thức gì, sau khi nhìn thấy thực lực của Khống Thiên hội phải có cảm giác sợ hãi và sẽ phục tùng.

- Đương nhiên... Độc Cô Bính Văn chỉ chỉ Độc Cô Văn Tú, nói:

- Ứng cử viên này, không phải là ngươi. Diệp Mãn Văn cười nói:

- Hắc Kỳ Quân thoạt nhìn như là một quả trứng không có kẽ hở, nhưng đây chẳng qua là ảo giác của Phương Giải mà thôi.

Những người hắn vẫn trọng dụng đều là những người nằm bên ngoài trung tâm quyền lực của Đại Tùy cùng với rất nhiều người xuất thân từ hàn môn.

Hắn nghĩ đến như vậy là có thể đem chúng ta bài trừ ra bên ngoài sao?

- Quá ngây thơ!Vị lão nhân được gọi là Bạch lão kia cười lạnh nói:

- Phương Giải tuy rằng cũng đủ thông minh, hắn đã cảm thấy được sự hiện hữu của chúng ta, cho nên mới phải vẫn dùng những người xuất thân bần hàn như các ngươi.

Mặc dù không thể không dùng những người có gia thế thì hắn cũng chỉ lựa chọn những người có gia thế suy tàn... Hắn nghĩ làm như vậy là có thể phòng được sao? Ha hả...

Chỉ cần chúng ta nguyện ý, nhét mấy người một nhà vào trong Hắc kỳ quân cũng chẳng có gì là khó cả.

- Ví dụ như Lưu Ân Tĩnh. Lão nói:

- Thoạt nhìn, Lưu Ân Tĩnh là do chính bản thân Phương Giải tìm đến đi? Là hắn phái người đem hai người Lưu Ân Tĩnh và Hứa Thiếu Cung cứu ra, mang vào Hắc Kỳ Quân.

Cho nên không có bất kỳ chỗ nào có thể nghi ngờ cả.

Hơn nữa, đến tận hiện tại, Lưu Ân Tĩnh cũng không có bại lộ, là bởi vì chúng ta cũng không yêu cầu nó đi làm cái gì cả, chỉ cần hết sức chuyên chú làm việc cho Phương Giải là đủ rồi.

- Mấy người lựa chọn chính là Lưu Ân Tĩnh?Độc Cô Văn Tú hỏi.

*****

- Không không không ...Độc Cô Bính Văn cười nói:

- Lưu Ân Tĩnh quá già rồi, cũng lên không được mặt bàn.

Hơn nữa địa vị của Lưu Ân Tĩnh trong Hắc kỳ quân cũng hơi thấp một chút, không phải là trực hệ của Phương Giải.

Những người theo Phương Giải đánh hạ thiên hạ từ lúc ban đầu này như các ngươi mới là sự lựa chọn của chúng ta.

Chỉ có chọn một người thuộc trực hệ của Phương Giải trong số các ngươi mới sẽ không bị bài xích.

Nếu tuyển Lưu Ân Tĩnh, cho dù Phương Giải đã chết đi thì những người thuộc Hắc kỳ quân khác cũng sẽ không chịu phục đâu. Đó là ai?Độc Cô Văn Tú hỏi.

- Thôi Trung Chấn. Diệp Mãn Văn đưa ra đáp án:

- Đây cũng là lí do vì sao chúng ta lại tiếp nhận ngươi. Sự rung động bên trong nội tâm của Độc Cô Văn Tú đã đến mức tột cùng, y căn bản cũng không có nghĩ tới việc trong đó thế nhưng lại liên lụy đến Thôi Trung Chấn!

- Rất kinh ngạc?Độc Cô Bính Văn cười thật lớn, nói:

- Ta liền thích xem bộ dáng giật mình như vậy của ngươi, chỉ có như vậy ngươi mới sẽ tin lực lượng của chúng ta mạnh cỡ bao nhiêu, chỉ có như vậy, ngươi mới hiểu được Phương Giải căn bản là giãy không ra được số mệnh của chính mình....... Độc Cô Bính Văn vỗ vỗ tay, lập tức có một tôi tớ đẩy một cánh cửa nhỏ ra. Sau đó Độc Cô Văn Tú thấy được Thôi Trung Chấn. Y chưa từng nghĩ tới việc sẽ nhìn thấy người này tại một chỗ như thế.

- Độc Cô đại nhân, xin chào. Thôi Trung Chấn rất khách khí chào hỏi, sau đó quy củ đứng tại bên cạnh một lão già nãy giờ vẫn không hề nói gì.

Xem ánh mắt của gã thì gã có một nỗi sợ hãi rất thật với lão già đó.

Độc Cô Văn Tú chưa từng gặp qua lão già này, nhưng y vẫn mơ hồ cảm thấy có chút quen mặt.

- Ngươi cũng vừa mới biết đấy...Diệp Mãn Văn nói:

- Gia tộc con rối mà gia tộc Độc Cô của các ngươi bồi dưỡng là Bùi gia, con rối do gia tộc Bạch lão bồi dưỡng là Lưu gia, Diệp gia của ta bồi dưỡng là Ngu gia...Gã nhìn hướng lão già kia, đồng dạng có chút kính sợ nói:

- Mà bá phụ lại không giống thế.

Thôi bá phụ không có khống chế gia tộc khác, cũng không có bồi dưỡng con rối.

Bởi vì Thôi gia bọn họ cho tới bây giờ đều rất khiêm tốn, luôn luôn tại bên trong tầm mắt của mọi người.

Thôi gia bất quá là một gia tộc hạng hai mà thôi.

Lũng Hữu Thôi gia, rất nhiều người nghĩ đến nát óc cũng chỉ có thể nghĩ đến trong hoàng cung Thôi gia có một vị quý phi, hơn nữa không thế nào được sủng ái...

Cho dù có là Phương Giải cũng sẽ không nghĩ ra được vị bá phụ hắn từng gặp tại Lũng Hữu này lại sẽ có thận phận thần bí đến vậy. Thôi HữuPhụ thân của Thôi Trung ChấnMột tiểu nhân vật tại địa phương cũng không có thực quyền gì, trên người bất quá cũng chỉ có một tước vị là Huyền hầu mà thôi.

- Lúc trước chúng ta cũng không tin, Phương Giải sẽ có thành tựu như vậy. Diệp Mãn Văn cười nói:

- Nhưng Thôi bá phụ lại cảm thấy, Phương Giải chính là một biến cố.

Tuy rằng lúc kia Phương Giải bất quá là một tiểu nhân vật tựa như con kiến nhưng Thôi bá phụ vẫn cứ sắp xếp một người bên cạnh hắn... Đó chính là Thôi Trung Chấn. Thôi Hữu lạnh lùng nói:

- Đó là bởi vì nó là một cái rác rưởi, cho nên chỉ có thể phái đến tại bên cạnh tiểu nhân vật lúc kia.

Chủ ý của ta là muốn để nó đến Trường An lịch lãm, dù sao sớm muộn gì thì sản nghiệp của Thôi gia cũng phải giao cho nó.

Tính tình nó yếu đuối, không lịch lãm không ra gì, hoàn hảo, cuối cùng không để cho ta thất vọngThôi Trung Chấn vội vàng cúi đầu nói

- Là phụ thân dạy bảo có cách.

- Không cần nói những lời nghĩ một đằng nói một nẻoSắc mặt Thôi Hữu từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh, thậm chí có chút lạnh lùng:

- Ngươi thuở nhỏ liền có hận ý đối với ta, chẳng qua hiện tại ngươi lớn rồi, biết loại hận ý kia ngây thơ, buồn cười đến mức nào.

Về phần dạy bảo, ta không có dạy bảo cho ngươi cái gì.

Mấy năm nay ngươi đi theo Phương Giải, nhưng thật ra học được không ít thứ từ trên người của hắn. Thôi Trung Chấn cười cười xấu hổ, không có nói cái gì nữa. Độc Cô Bính Văn dường như không hề có hứng thú gì về chuyện giữa hai cha con này.

Nhưng dù sao Thôi gia lần này là người chọn lựa thích hợp nhất, cho nên y cũng khách khí với Thôi Hữu hơn trước rất nhiều.

Thôi gia mặc dù không có khống chế con rối nào nhưng vì tích lũy được rất nhiều tiền bạc trong mấy trăm năm nên trong âm thầm cũng thao túng được rất nhiều ngành sản xuất.

Nếu như nói ở mặt ngoài cửa hàng cường đại nhất chính là Thông thiên hạ hành, như vậy kỳ thật rất nhiều người buôn bán với Thông thiên hạ hành đều là người Thôi gia. Con đường Thôi gia đi không giống với những con đường của các gia tộc khác.

Gia tộc khác lựa chọn chính là khống chế một gia tộc tiến vào triều đình, trở thành người bên trong trung tâm quyền lực.

Mà Thôi gia lựa chọn chính là khống chế tầng thấp nhất, các ngành các nghề bọn họ đều nhúng tay.

- Xem như trùng hợp đi. Độc Cô Bính Văn nói:

- Chúng ta vốn là không thể để người trong hội của chúng ta ra mặt, nhưng hiện tại Thôi Trung Chấn chính là người được lựa chọn thích hợp nhất, cho nên quy củ cũng liền không thể không đánh vỡ.

Thôi Trung Chấn độc lĩnh nhất quân, vả lại trấn thủ Trường An, Phương Giải đối với nó lại tín nhiệm không hề nghi ngờ, đây quả thực là hoàn mỹ.

Ngươi cũng biết, Phương Giải thậm chí còn hoài nghi cả ngươi... Lão chỉ vào Độc Cô Văn Tú nói:

- Cho nên, hắn mới có thể cho ngươi rời xa binh quyền, mà khiến Thôi Trung Chấn đến lãnh binh.

Bản ý của hắn chính là khiến cho Thôi Trung Chấn giám thị ngươi, một khi ngươi lộ ra điều gì, Thôi Trung Chấn sẽ mang binh tiêu diệt...

Không thể không nói, Phương Giải là một người có đủ cẩn thận, nhưng hắn còn quá nonTrái tim Độc Cô Văn Tú đập như điên, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

- Ta hiểu được. Độc Cô Văn Tú rốt cục hiểu được tất cả.

- Các ngươi lựa chọn ta, chính là vì trong mắt những người bên ngoài thành Trường An hiện giờ, bao gồm cả những người trong Hắc kỳ quân đều biết ta và Thôi Trung Chấn không phải đi chung một đường, đều biết rằng giữa ta và hắn có mâu thuẫn rất sâu.

Cho nên ta rất thích hợp, kẻ thù ở mặt ngoài kỳ thật là người một nhà, điều đó sẽ có trợ giúp rất lớn cho việc đăng cơ xưng đế của Thôi Trung Chấn về sau, đúng hay không?Độc Cô Văn Tú nói:

- Người bên trong Hắc kỳ quân đều biết rằng giữa ta và Thôi Trung Chấn có ngăn cách.

Có chết bọn họ cũng sẽ không nghĩ tới việc ta sẽ trợ giúp Thôi Trung Chấn đăng cơ.

- Đúng vậy!Diệp Mãn Văn vỗ tay đầy tán thưởng sự thông minh của Độc Cô Văn Tú:

- Xem ra chọn ngươi là đúng rồi.

Điều ngươi cần làm là trở thành sự giúp đỡ cho Thôi Trung Chấn.

Cứ như vậy, mặc kệ Phương Giải an bài như thế nào, chúng ta đều sẽ nhìn xem rõ ràng hết thảy.

Đợi sau khi Phương Giải chết đi, sẽ có người phản đối Thôi Trung Chấn đăng cơ, mà ngươi lại là kẻ đối đầu với Thôi Trung Chấn cho nên những người ấy sẽ vây quanh đến bên cạnh ngươi, lấy ngươi cầm đầu.

Nhưng ngươi... Ha ha ha haDiệp Mãn Văn cười đến muốn đứt hơi:

- Cũng là người của chúng ta, thú vị sao?


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1228)


<