← Hồi 1116 | Hồi 1118 → |
Phương Giải mất thật lớn khí lực mới dời ánh mắt khỏi tấm gỗ kia. Biết rõ đó là vực sâu, nhưng vực sâu này quá hấp dẫn, không nhịn được muốn nhảy vào. Lúc ngã xuống vực sâu, hắn mới giật mình tỉnh lại, tay bám vào vách vực rồi bò lên.
- Vạn lão gia tử khắc những tấm gỗ này từ lúc nào?
Phương Giải hỏi.
Trán của hắn lấm tấm mồ hôi. Từ đó có thể thấy hắn đã trải qua hung hiểm cỡ nào.
- Không biết.
La Úy Nhiên lắc đầu:
- Bọn ta chưa bao giờ biết cảnh giới của sư tôn cao bao nhiêu. Càng không biết sư tôn phá cảnh giới Thiên Chi Thượng từ khi nào. Tuy nhiên ta phỏng đoán, hai trăm năm trước lúc sư tôn đánh bại Đại đường chủ Nguyệt Ảnh Đường Từ Hi thì ông ấy đã là Thiên Chi Thượng rồi.
Phương Giải ép lòng hiếu kỳ xuống, không nhìn các tấm gỗ phía sau. Chỉ một tấm gỗ Thiên Chi Thượng đã suýt nữa phá hủy tinh thần của hắn.
- Cảnh giới bây giờ của ngươi hẳn là trên Thông Minh Cảnh, bước một chân vào Cận Thiên Cảnh. So với những ý cảnh mà sư tôn khắc lên tấm gỗ, cảnh giới của ngươi còn quá thấp. Thông Minh Cảnh chia ra làm thượng, trung, hạ, hiện tại ngươi đang ở Thông Minh Cảnh thượng. Cho dù bước chân vào Cận Thiên Cảnh, chỉ sợ cũng không nhìn thấu được chữ trên tấm gỗ.
La Úy Nhiên nói:
- Cho nên ta mới khuyên ngươi suy nghĩ cẩn thận rồi mới nhìn.
Phương Giải thu tấm gỗ lại, cười tự giễu nói:
- Vật này, xem ra tạm thời không có cơ hội cẩn thận nhìn. Thu lại trước đã, để về sau.
- Lúc trước vì một lời hứa hẹn, mà sư tôn bỏ đi một nửa tu vị.
La Úy Nhiên nói:
- Ngươi nghĩ mà xem, Dương Kiên có được môt nửa tu vị của sư tôn ta, nhưng thể chất của hai người khác nhau. Thể chất của Dương Kiên chỉ là người bình thường, cho dù được nội kình rèn luyện cải tạo, nhưng nội kình hấp thu được cũng không nhiều lắm. Vậy mà một nửa tu vị không hoàn chỉnh của sư tôn ta, cũng có thể khiến Dương Kiên đạt tới cảnh giới Thiên Chi Thượng.
- Nếu sư phụ ở thời kỳ toàn thịnh, chỉ sợ trên giang hồ này không có ai là đối thủ của ông ấy.
Phương Giải không phủ nhận lời này. Xem ra cảnh giới của Vạn Tinh Thần vượt xa hắn dự đoán. Vừa rồi La Úy Nhiên nói phân chia cảnh giới là do Tang Loạn đặt ra. Như vậy phía trên Thiên Chi Thượng còn có hơn mười tấm gỗ, mỗi tấm gỗ tất nhiên đại diện cho một cảnh giới. Nếu nói như vậy, việc Tang Loạn dạy dỗ Vạn Tinh Thần tu hành càng thêm chứng thực.
- Ngươi thu những tấm gỗ đó đi.
La Úy Nhiên nói:
- Về sau ngươi nâng cao cảnh giới, nhìn những vật đó sẽ rất có ích. Nếu gặp phải cường địch, nói không chừng nó còn có công hiệu bảo vệ mạng sống. Ngươi đi Đông Cương, ta không thể đi cùng được, cho nên trước khi đi, ta muốn nhờ ngươi giúp một việc.
- Việc gì?
Phương Giải hỏi.
La Úy Nhiên nói:
- Thời gian ngươi đi Đông Cương, ta sẽ không rời khỏi Sướng Xuân Viện, ta sẽ bảo vệ gia quyến của ngươi. Chờ ngươi trở về, ta muốn ngươi giúp ta một chuyện...gần đây Trưởng Công chúa một mực không vui, ta đoán là vì trong thành Trường An này có nhiều kỷ niệm mà con bé không muốn nhớ lại. Nhưng ta lại không thể mang con bé rời đi. Sau khi ngươi trở về, liệu có thể ban cho con bé một đất phong, sau đó đưa con bé rời khỏi Trường An không? Ta và mẹ của con bé sẽ đi sau...
- Tính toán chu toàn.
Phương Giải thở dài một tiếng:
- Nếu ta đáp ứng ngươi, ta sẽ bị bêu danh. Tuy nhiên, để gia đình các ngươi được đoàn tụ, chút tiếng xấu đó cũng không đáng gì. Ngươi tùy tiện chọn một nơi tốt, trước khi ta đi có thể phái người tới đó xây nhà cửa trước. Chờ ta trở lại, các ngươi lập tức rời đi, đoàn tụ với nhau.
- Cảm ơn!
La Úy Nhiên đứng dậy, thi lễ thật sâu.
- Chớ làm vậy!
Phương Giải vội vàng đứng dậy tránh đi, không nhận đại lễ của y:
- Bất kể như thế nào, thì ngươi cũng là bề trên của ta. Đại lễ lớn như vậy, ta không dám nhận. Hơn nữa, chúng ta vốn là giúp đỡ lẫn nhau. Ta rời đi còn phải nhờ ngươi bảo vệ gia quyến giúp ta. Kỳ thực, ta còn nợ ngươi rất nhiều.
La Úy Nhiên cười nói:
- Nửa đời của ta luôn sống trong luồn cúi, có một số người nói ta làm vậy là vì muốn trở thành quyền thần. Nhưng trên thực tế, mục đích mà ta luồn cúi chỉ có một. Ta không thể để người khác thay ta làm Chỉ Huy Sứ của Đại Nội Thị Vệ Xử, chỉ cần ta còn ngồi trên cái ghế kia, ta có thể nhìn thấy hai người đó mỗi ngày. Nếu ta đánh mất vị trí đó, thì ta đâu còn cái gì?
Giờ Phương Giải mới hiểu, lúc trước Hạng Thanh Ngưu từng nói, tâm tư của La Úy Nhiên đều đặt ở làm quan, đã quen làm việc cho Hoàng Đế, đã quen vi phạm lương tâm của mình, cho nên tu vị tiến triển thong thả. Nhưng hiện tại Phương Giải mới hiểu, thứ hủy đi tu hành của La Úy Nhiên không phải là giấc mộng quyền thần, mà chỉ là cơ hội được nhìn thấy nhau.
- Mong muốn của ta rất bình thường.
La Úy Nhiên nói:
- Nhưng phiền não vẫn quá nhiều khiến ta gần như không chịu đựng nổi. Có thể nghĩ, phiền não của ngươi là bao nhiêu. Ngươi còn trẻ, thừa dịp mấy năm nay không nhiều vướng bận, không nhiều cản trở, làm hết những chuyện nên làm, tương lai ngươi không còn cơ hội làm xằng làm bậy như vậy được nữa rồi.
Phương Giải tất nhiên biết y nói làm xằng làm bậy có nghĩa gì.
Hiện tại hắn không phải là Hoàng Đế, làm việc không cần chú ý quá nhiều. Hắn không cần phải làm việc dựa theo suy nghĩ của đám thế gia đại hộ, cho nên từ đầu tới cuối hắn đều nắm quyền chủ động. Đáng giết thì nên giết, đáng dùng thì dùng, không bị kẻ nào chi phối. Ý của La Úy Nhiên là, đợi Phương Giải từ Đông Cương trở về, chỉ sợ thiên hạ đã thái bình. Lúc đó, Phương Giải còn muốn làm việc theo ý mình như bây giờ, chỉ sợ khó khăn.
- Còn cần ta giúp gì không?
Phương Giải nói:
- Đợi ta từ Đông Cương về, chỉ sợ hai ta khó mà gặp nhau được nữa.
- Đúng là có chút.
La Úy Nhiên nói:
- Cho ta ít bạc đi.
Phương Giải cười ha hả:
- Tí nữa ta sẽ bảo Hộ Bộ cấp cho ngươi một ít bạc từ quốc khố, lại nhờ Ngô Nhất Đạo chuyển một ít bạc từ Hàng Thông Thiên Hạ cho ngươi.
Phương Giải lấy một xấp ngân phiếu từ ống tay áo đưa cho La Úy Nhiên:
- Hai cô nàng của ngươi, một người từng là Hoàng hậu, một người là Công chúa, đều quen với việc ăn ngon mặc đẹp rồi, nếu thiếu bạc thì cũng khó xử. Bạc của hộ bộ, xem như là cấp cho Chủ Công, không quá ít cũng không quá nhiều. Bạc từ Hàng Thông Thiên Hạ có lẽ nhiều hơn, nhưng dù sao đó là khoản bạc của công, cho quá nhiều mọi người lại nói ta tham.
- Còn đây là tài sản riêng của ta.
Phương Giải cười nói:
- Chỗ này có chừng hơn mười vạn lượng, là các xưởng và cửa hàng của ta kiếm được trong mấy năm qua. Ta không cần, đều đưa cho mọi người rồi. Bên trong còn có mười khế đất, là mười cửa hàng ở đường số 23 phía đông. Lúc trước ta mua lại rồi cho người khác thuê. Tiền thuê hàng năm tuy không tính là nhiều, nhưng coi như là một khoản thu. Hàng năm sẽ có người giao tiền cho ngươi.
- Ngươi đã chuẩn bị từ trước?
La Úy Nhiên hỏi.
Phương Giải gật đầu:
- Ta biết Trường An không lưu được ngươi.
La Úy Nhiên thở dài một tiếng, đứng dậy, lại thi lễ thật sâu.
Phương Giải lại tránh đi:
- Từ hôm nay trở đi chúng ta không nợ nhau.
Sắc mặt của La Úy Nhiên bỗng nhiên ảm đạm, cười khổ một tiếng.
Phương Giải giãn người một cái, cười nói:
- Có thể thoải mái làm bạn bè.
Trong lòng La Úy Nhiên chấn động, hai mắt đỏ lên.
...
...
- Chủ Công!
Trần Hiếu Nho không nhịn được khuyên:
- Chỗ đó quá quỷ dị, không đi vẫn tốt hơn. Tuy đã dùng mọi cách trị liệu, nhưng vẫn không thể cứu được Bách hộ kia. Nếu Chủ Công tới một nơi không biết nguy hiểm gì như nơi đó, vạn nhất xảy ra chuyện gì, thuộc hạ dù chết cũng không chuộc được tội.
Phương Giải đứng dưới chân núi Bắc Sơn, khoát tay nói:
- Nếu không có chuẩn bị gì thì ta đã không đến.
Lúc bên cạnh là thân tín, thì Phương Giải không quen tự xưng là Cô.
Hắn quay đầu nhìn bốn người cùng đi, cười nói:
- Bốn người bọn họ, nếu liên thủ với nhau, chỉ sợ bất kỳ tông môn giang hồ nào cũng không đỡ nổi.
Đi theo hắn, là sư huynh đệ Diệp Trúc Hàn và Thạch Loan tới từ Thập Vạn Đại Sơn, còn có Hạng Thanh Ngưu và đầu bếp.
Cộng thêm Phương Giải, thực lực của năm người này có thể nói là nghịch thiên.
- Các ngươi đều lưu lại!
Phương Giải lệnh cho Trần Hiếu Nho:
- Ngươi đi chuẩn bị một chút đi, nếu hôm nay ta không điều tra được gì, thì ngày mai ta sẽ rời kinh. Ngươi chuẩn bị một ít lễ vật, một ít bạc, ta muốn tới chỗ Bách hộ kia thăm hỏi. Từ ngày mai trở đi, người nhà của hắn sẽ được đưa tới Sướng Xuân Viện ở, có tôi tớ hầu hạ.
- Tạ ơn long ân của Chủ Công!
Trần Hiếu Nho nói:
- Thuộc hạ khấu tạ ngài thay cho hắn!
Nói xong, y khom người.
Phương Giải kéo y đứng dậy:
- Hắn vì làm việc cho ta mà chết, ta chỉ làm việc mà ta cho là đúng. Các ngươi chờ ở chỗ này, không ai được đi vào theo, kẻ nào trái lệnh, chém.
Nói xong câu đó, Phương Giải đi đầu tiến vào núi. Bởi vì biết trong núi có một chỗ cực kỳ hung hiểm, cho nên dù bọn họ đều có tu vị cao cường, nhưng vẻ mặt đều rất cẩn thận. Cho dù là Hạng Thanh Ngưu không đứng đắn, thì lúc đi cũng không có tâm tư đùa giỡn.
Năm người tiến vào núi với tốc độ cực nhanh.
- Sắp tới rồi!
Đầu bếp bỗng nhiên nói một câu:
- Ta cảm nhận được một lực lượng tử vong.
Lời này khiến cho bốn người còn lại càng thêm cẩn thận.
Lại đi được gần nửa canh giờ, mọi người đều cảm giác không được khỏe. Phương Giải lập tức vận dụng thanh giới, mới khiến mình thoải mái chút. Kết giới thuần túy nhất thiên địa là nguyên giới, cho nên Phương Giải đoán rằng kết giới của mình có thể ngăn cách nguy hại không biết kia. Hiện tại xem ra, phỏng đoán là đúng.
Lúc sắp tới chỗ kia, nguyên khí trên thanh giới di chuyển trở nên hỗn loạn. Tầng màu xành bên ngoài cùng chậm rãi biến thành màu đen, sau đó được thanh giới tự động tẩy rửa. Về sau lại biến thành màu đen, cứ biến đi biến lại như vậy, giống như có lực lượng gì đó muốn công phá thanh giới.
- Chính là khe đá đó?
Thạch Loan chỉ một khe đá trên núi cách đó xa xa.
Nhờ có thanh giới của Phương Giải bao bọc, cho nên mọi người mới thoải mái hơn chút.
- Đúng vậy!
Phương Giải gật đầu:
- Chỗ đánh dấu trên bản đồ chính là chỗ đó.
Thạch Loan nói:
- Để ta tới đó trước kiểm tra.
Y hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi xuống, hai tay đặt xuống đất. Sau một lát, phía ngoài thanh giới bắt đầu xuất hiện vết rạn, rồi có một cái cây thật lớn giống như xương cá chui ra từ đất, phá vỡ bùn đất, xông thẳng về phía trước. Những cái xương này tách đất mà đi, cảnh tượng cực kỳ quỷ dị và rung động.
Phương Giải cẩn thận nhìn, trong lòng bàn tay của Thạch Loan có hai cục xương chui vào đất, mà cái xương do y nắm trong tay.
Kết giới biến thái như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì mà khó tin nổi.
- Không tốt rồi.
Lúc cốt long sắp tiếp cận khe đá, Thạch Loan bỗng nhiên kinh hô một tiếng, sau đó lập tức thu tay. Rắc một tiếng, cốt long bên ngoài bị y bỏ lại. Sau đó mọi người nhìn thấy cốt long biến thành màu đen, thật giống như vô số con côn trùng nhỏ bao bọc vào, rất nhanh gặm nát cốt long kia.
- Lực ăn mòn thật khủng khiếp.
Thạch Loan vẫn chưa hoàn hồn:
- Nếu ta thu tay chậm một chút, chỉ sợ ta cũng bị nó ăn mòn rồi.
Bách hộ Kiêu Kỵ Giáo lúc trước, còn chưa tới gần như bọn họ đã bỏ mạng. Mà năm người bọn họ cách khe đá chưa tới 30 mét.
- Để ta!
Diệp Trúc Hàn tiến về phía trước một bước.
- Không được!
Phương Giải lắc đầu:
- Nếu chẳng may ánh sáng của ngươi đốt sạch chỗ đó thì chuyến đi lần này của chúng ta liền tốn công vô ích.
Hạng Thanh Ngưu đứng bên cạnh thở dài, chỉ vào mình, tức giận nói:
- Đừng trông cậy vào ta, hai tiểu tử kia căn bản không chịu chui ra ngoài.
Đầu bếp nói:
- Để ta thử xem. Tuy nhiên...cũng không dám cam đoan có thể tới gần.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía y, đều muốn biết vị ẩn sĩ có tu vị cao thâm này rốt cuộc có bản lĩnh rung động gì.
← Hồi 1116 | Hồi 1118 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác