← Hồi 0108 | Hồi 0110 → |
Tiểu nhị của nhà trọ Quy Bằng lúc mơ mơ màng cũng mơ được vài giấc mơ kỳ quái. Nhưng nằm mơ cũng không ngờ rằng vị Đại Thần Quan Đạo tông có thân phận tôn quý lại xuất hiện ở trước mặt mình. Từ lúc đương kim Hoàng Đế đăng cơ, một mực tôn sùng Đạo tông. Sau mười một năm, Đạo tông đã được dân chúng tôn lên làm lãnh tụ các tông phái.
Cũng chính vì vậy, mà trong suy nghĩ của dân chúng, vị Đại Thần Quan mặc áo bào đỏ có địa vị tôn sùng, chính là đại diện khác của thần tiên.
Ngày ấy lúc Tiêu chân nhân của núi Thanh Nhạc vào thành, tiểu nhị có bấc ghế đứng ở ven đường xem. Cho nên y có ấn tượng mơ hồ với vị Đại Thần Quan mặc áo bào đỏ này. Y còn nhớ, nghe nói vị này chính là Nhị đệ tử của Tiêu chân nhân, chuyên quản lý luật pháp và hình phạt của Đạo tông. Tên là Hạc Lệ đạo nhân. - Trở về phòng của ngươi đi.
Hạc Lệ đạo nhân nói một câu "Ta tới đây", sau đó xua tay ra hiệu cho tiểu nhị rời đi. Tiểu nhị vốn đang sững sờ, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng. À một tiếng, khó hiểu nhìn ông ta. Hạc Lệ đạo nhân cũng lười nói nhiều. Phất ống tay áo một cái, vị tiểu nhị này đã bị một lực lượng nhẹ nhàng đẩy ra khỏi cửa.
Trong lúc vung tay áo, ánh mắt của Hạc Lệ đạo nhân vẫn nhìn vào căn phòng tầng hai.
Két một tiếng. Cửa phòng được đẩy ra. Một nữ tử tuyệt sắc mặc quần áo màu xanh nhạt chậm rãi đi ra. Tóc nàng xõa đằng sau, có vẻ phóng khoáng. Mặc dù là người bắt bẻ nhất, cũng không tìm thấy một tỳ vết nào trên khuôn mặt của nàng. Ngũ quan tinh xảo khiến người ta không thể không tán thưởng. Mắt sáng, răng trắng, cái mũi nhỏ cao cao, cái môi hơi dày, cực kỳ gợi cảm. Nhất là đôi mắt. Xuân tình nhộn nhạo.
Nàng đi ra khỏi phòng, đứng ở lan can, nhìn Hạc Lệ đạo nhân ở dưới, khẽ nhíu mày, bỗng nhiên lại cười nhẹ.
- Hóa ra Đạo tông vẫn còn cao thủ.
Nàng giơ tay phất gọn tóc rủ xuống, quyến rũ mà đa tình.
- Vài ngày trước đó có một tiểu đạo sĩ mập mạp một mực truy tìm ta. Nếu không phải có chút việc bận, ta thật muốn giao thủ với y. Thử xem cái gọi là Đại Chu Thiên, Tiểu Chu Thiên của Đạo tông các ngươi có phải là thiên hạ vô song như người đời tuyên dương hay không. Tuy nhiên, y thật là một kẻ ngu ngốc. Ta chỉ thay đổi bộdáng cái thôi, y liền không nhận ra. Nhớ có một lần ta đi qua người y, y nhìn thấy ta, không ngờ khuôn mặt lại đỏ bừng.
Nữ tử mỉm cười, nói chuyện nhẹ nhàng, làn môi khiêu gợi nhếch lên. Rất rung động lòng người.
- Hoa Anh Túc tuy đẹp nhưng có độc. Tướng mạo của ngươi tuy kiều diễm, nhưng cũng là yêu nghiệt.
Hạc Lệ đạo nhân hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi có thể giấu diếm được người khác, nhưng không giấu diếm được ta.
- Đúng vậy. Cử chỉ của nữ tử này rất duyên dáng, nhưng trong giây lát, giọng nói của nàng trở nên hơi thô:
- Từ rất lâu trước, ta có nghe nói qua. Đạo tông có một vị Đại Thần Quan mặc áo bào đỏ, tên là Hạc Lệ đạo nhân. Bản lĩnh lợi hại nhất của y là mắt thần trời sinh. Có thể nhìn thấy tất cả hư ảo, mê mang của thế gian. Ta vốn không tin. Xem ra là ta quá coi thường Đạo tông của các nguơi rồi. Ngươicó phải là Hạc Lệ đạo nhân không?
Nàngkhông ngờ lại là Diệu Tăng Trần Nhai!
Đóng giả con gái, không ngờ lại thiết tha quyến rũ!
Hạc Lệ đạo nhân nhìn Trần Nhai, giọng điệu lãnh ngạo nói:
- Ta chỉ có chút kinh ngạc. Không phải từ xưa tới nay, Phật tông của các ngươi khinh thường thân con gái sao? Như thế nào, hiện giờ vì muốn chạy trốn mà khôngtiếc giả trang thành nữ nhân rồi à? Nếu vị Đại Luân Minh Vương kia của các ngươi biết được việc này, liệu y có tức chết hay không?
- Chỉ là túi da mà thôi, để ý làm gì? Người cũng tốt, ta cũng tốt, đều là chúng sinh tương. Đại Luân Minh Vương nhất niệm có thể cảm hóa vạn vật chúng sinh. Cho nên chúng sinh tương, cũng là pháp tương.
Trần Nhai cười cười, chỉ xung quanh cười hỏi:
- Thế nào, định động thủ trong này à? Không sợ bị thương dân chúng vô tội của Đại Tùy hay sao? Không phải Nhất Khí Quan của núi Thanh Nhạc các ngươi vẫn tuyên dương, các ngươi là người bảo vệ cho dân chúng Đại Tùy sao?
- Bắt ngươi, chưa đến mức tổn thương người khác. Hạc Lệ đạo nhân khinh miệt nhìn Trần Nhai một cái, nhấc chân tiến lên một bước.
Lúc bước bước này, trên trán của ông ta đột nhiên nứt ra một khe hở. Một ánh sáng màu đỏ u ám tỏa ra, thoạt nhìn quỷ dị khiến cho người ta hoảng sợ. Khe hở này có kích thước như mắt người. Cho nên thoạt nhìn, giống như có thêm một con mắt sinh ra từ trán ông ta. Chỉ khác là không chớp được.
Bởi vì Hạc Lệ đạo nhân bước một bước, cho nên Trần Nhai theo bản năng nhìn chân của ông ta. Nhưng chỉ trong chớp nhoáng không tập trung, y ngay lập tức nhận ra mình phạm phải một sai lầm. Khiến cho đối phương chiếm được thế thượng phong. Y nhìn bước chân của Hạc Lệ đạo nhân trước, sau đó mới nhìn thấy con mắt trên trán của Hạc Lệ đạo nhân. Chính vì một cái chớp mắt này, Trần Nhai phát hiện mình mất đi năng lực hành động.
Ngay cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Trong lòng y chấn động. Từ lúc y vào Đại Tùy tới nay, đây là lần đầu tiên y sợ hãi đến vậy.
- Thì ra cũng chỉ như vậy.
Hạc Lệ đạo nhân hừ lạnh một tiếng, bước nhanh lên bậc thang.
Cũng không biết Hạc Lệ đạo nhân sử dụng thủ đoạn gì, không ai trong quán trọ đi ra ngoài. Ở phòng bên cạnh Trần Nhai, còn mơ hồ nghe thấy tiếng ngáy. Cho nênquán trọ rất yên tĩnh. Yên tĩnh tới mức bước chân của Hạc Lệ đạo nhân vang lên rõ ràng. Thang có mười tám bậc. Hạc Lệ đạo nhân không vội vàng. Lúc ông ta bước lên tầng hai, Trần Nhai đã đổ đầy mồ hôi trên trán.
Nhưng lúc Hạc Lệ đạo nhân sắp đi tới gần Trần Nhai, bỗng vang lên một tiếng đứt gãy. Hạc Lệ đạo nhân khẽ cau mày, chợt nhảy lên không, giống như một con chim ưng, dùng chưởng ấn đánh về phía trán Trần Nhai.
Ầm một tiếng!
Một chưởng này tạo ra một lỗ hổng lớn trên đường nhỏ tầng hai. Gỗ vụn bay tán loạn.
Khói bụi tan hết, đâu còn thấy bóng dáng của Trần Nhai?.
- Huyễn PhượcBí pháp của Đạo tông quả nhiên không tầm thường.
(Huyễn: ảo ảnh, Phược: trói buộc)
Ở cửa nhà trọ Quy Bằng, Trần Nhai nhìn Đại Thần Quan áo bào đỏ trên tầng hai, nhẹ giọng than một câu. Dù một chưởng vừa rồi không đánh trúng y, nhưng đã khiến khuôn mặt y trắng bệch như không còn giọt máu. Nhưng như vậy, càng khiến cho vẻ xinh đẹp của y tăng thêm. Vẻ đẹp mang theo bệnh trạng, không ngờ khiến y càng thêm mềm mại.
Theo thanh âm tí tách, máu chảy xuống chân y.
Tay trái của y thiếu mất một ngón tay.
- Đáng tiếc Huyễn Phược thuật này của ngươi còn chưa tu luyện tới mức cùng cực. Chỉ có thể đánh lén người có tu vị cao thâm, với lại chỉ có thể khống chế trong thời gian ngắn ngủi. Tuy nhiên khống chế này cũng chỉ giới hạn ở cơ thể. Không thể khống chế được sự vận chuyển nguyên khí trong thiên địa. Nếu không phải do ngươi kiêu căng, nhanh chóng lên trên lầu, thì ta chưa chắp phản ứng kịp, mà dùng nguyên khí trong người hóa thành thanhd đao chặt đứt một ngón tay. Vì đau đớn mà phá giải Huyễn Phược.
- Không sao, ngươi vẫn không chạy thoát được.
Hạc Lệ đạo nhân thản nhiên nói. Cũng không thấy ông ta sử dụng động tác gì, chỉ trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầng hai. Lúc nhìn lại thì đã tới cửa. Diệu tăng Trần Nhai hơi bĩu môi một cái, xoay ngươi bay vút vào trong màn đêm. Lúc bay trênkhông trung, ngón giữa tay phải búng ra, một kình khí vô hình, nhanh như điện bắn về phía tay tiểu nhị đang đứng ngây ngốc ở đó.
Đinh một tiếng, kình khí kia bị Hạc Lệ đạo nhân dùng chưởng ngăn lại. Tiểu nhị vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Thậm chí không biết mình vừa mới thoát khỏi Quỷ Môn Quan.
Bởi vì một giây chậm trễ này, mà Trần Nhai đã biến mất trong bóng tối. Hạc Lệ đạo nhân hừ lạnh một tiếng, ống tay áo vung lên, thân hình thẳng tắp, giống như đạn pháo, nháy mắt biến vào trong màn đêm. Tiểu nhị dụi dụi mạnh hai mắt, vẫn không tin vào hai mắt mình.
Qua thật lâu, trong đầu y vẫn rất loạn. Nhưng có hai điểm rõ ràng. Một là nữ tử xinh đẹp làm cho người ta hoa mắt, liếc mắt thôi sẽ thần hồn điên đảo. Hai là vị ĐạiThần Quan mặc áo bào đỏ kia có phải là thần tiên không. Sao có thể vung ống tay áo cái, liền bay lên trời?
Y mơ mơ màng màng trở về. Bỗng nhiên vấp ngã một cái. Tiểu nhị hoảng sợ luống cuống tay chân. Lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào trên mặt đường bằng gạch trước cửa xuất hiện hai cái hố. Y cố gắng nhớ lại, mới nhớ ra, là lúc vị Đại Thần Quan mặc áo bào đỏ vung ống tay áo, đã làm gạch vỡ nát!
Tới lúc này, y mới không nhịn được kêu lên sợ hãi.
Sau đó giống như một con chó bị thoát khỏi xích lao vào quán trọ. Mới vào cửa, ầm một tiếng, tất cả lan can tầng hai đều sụp xuống, khói bụi bay mù mịt.
Trần Nhai không ngờ cũng có lúc mình chật vật như thế. Phải cắt đứt một ngón tay mới chạy thoát khỏi Huyễn Phược của tên Đại Thần Quan mặc áo bào đỏ. Điều này làm cho một người tự phụ như y sinh ra một cảm giác nhục nhã khó có thể áp chế. Nhưng ở trong cảm giác khuất nhục này, đang lao nhanh trên không trung, y chợt mỉm cười. Ánh mắt lập tức sáng ngời. Ảo não và phẫn hận lúc trước đã trở thành hư không.
Bụi!
Đây chính là bụi trong lòng!
Trần Nhai cười càng ngày càng khoái trí. Ý cười trong mắt cơ hồ có tràn ra được.
Ta một mực tìm kiếm hạt bụi trong lòng, nhưng vẫn không tìm thấy. Vì trừ bỏ hạt bụi ảnh hưởng tới Phật tâm này, mà ta không tiếc giết vài người vô tội trênđường. Ta vốn cho rằng, đem một phần sát niệm hóa thành bụi cất trong lòng, sau đó chậm rãi quét đi, liền có thể khiến Phật tâm viên mãn. Nhưng ta sai rồi. Sát niệm chỉ là một việc trong chớp mắt. Chớp mắt qua đi, sát niệm không còn, bụi trong lòng cũng không còn. Căn bản chả có gì phải dọn dẹp.
Ỵ vừa chạy trốn vừa nghĩ. Mà tên Đại Thần Quan vừa rồi đã làm cho ta sợ hãi, sau đó là phẫn nộ. Đây mới là bụi trong lòng ta. Là sự sợ hãi và phẫn nộ!
Giết y.
Là ta có thể quét bụi trong lòng.
Vừa nghĩ tới, y bỏ ý định chạy trốn. Chợt dừng lại giữa không trung, sau đó lao thẳng xuống. Trên đường cái trống trải, một cái bóng bị ánh trăng kéo dài. Diệu tăngmột giây trước còn đang suy nghĩ làm sao để chạy thoát. Vào lúc này lại đứng lẳng lặng trên đường cái. Lẳng lặng đợi vị Đại Thần Quan hùng mạnh kia.
Sắc mặt của y bình tĩnh, ánh mắt yên tĩnh như giếng nước.
Y đã không còn sợ hãi và phẫn nộ. Bởi vì lúc này y chỉ coi vị Đại Thần Quan kia như một hạt bụi.
Thấy đối thủ vốn đang chạy trốn lại chợt dừng lại trên đường cái, Hạc Lệ đạo nhân nao nao. Đang ở giữa không trung, ông ta như một ngọn lửa lao xuống. Lúc rơixuống phát ra thanh âm ầm ầm. Theo sát đó là có tiếng ken két vang lên. Gạch đá dưới chân ông ta cũng bị ông ta giẫm nát.
Trần Nhai hơi nheo mắt lại, trong lòng thở đài.
Thân pháp của người này thật nặng nề, nội kình thật hùng hồn! Y có thể bay vút trên không như thế, không phải do có khinh công cao siêu. Mà là ỷ vào việc thúc dục nguyên khí thiên địa hùng hậu! Lúc ở quán trọ, ống tay áo của y vung lên thôi đập vỡ mặt đường, thậm chí để lại hai hố sâu. Vừa rồi lúc hạ xuống đất, cũng giẫm vỡ gạch.
Đó cũng là nguyên nhân mà tốc độ của y nhanh như vậy. Y dựa hoàn toàn vào lực sinh ra để đẩy cơ thể về phía trước. - Không trốn nữa à?
Hạc Lệ đạo nhân nhìn Trần Nhai, hỏi.
- Tiến lùi đều là Phật hiệu, đều có đạo lý, vì sao nói là trốn?
Trần Nhai khẽ cười nói.
Sắc mặt của Hạc Lệ đạo nhân không thay đổi, vẫn bình thản hỏi:
- Kẻ làm giả đề thi Diễn Vũ Viện, tám chín phần mười là ngươi. Nói cho ta biết, ngươi làm vậy rốt cuộc có mục đích gì?
- Có thể đoán ra là ta, vì sao không đoán ra được mục đích của ta?Ngón tay của Trần Nhai tạo thành ấn quyết, giống như niêm hoa của tượng Phật.
- Mặc kệ mục đích của ngươi là gì, nhưng tới đây là kết thúc rồi.
Nói xong câu đó, Hạc Lệ đạo nhân hít một hơi, sau đó vung ống tay áo lên. Bất chợt, không khí phía sau ông ta tạo ra một tiếng nổ chói tai. Không khí xung quan tạo thành những gợn sóng có thể nhìn thấy được lan ra ngoài. Tốc độ của nó khó có thể hình dung bằng lời. Nhanh tới không thể tin nổi.
Trần Nhai chỉ kịp biến hóa Ấn Quyết một lần, thì một ngọn lửa hừng hực đã xuất hiện trước người y. Dưới ánh trắng, áo bào đỏ phiêu đãng cực kỳ bá đạo, cực kỳ hào hùng.
Bùm!Một cỗ sức mạnh cực lớn đánh về phía pháp ấn hộ thể của Trần Nhai. Pháp ấn này chỉ giữ vững được một lát, liền bị vỡ tan. Theo sau đó, một lực như dời non lấp biển đánh vào ngực Trần Nhai. Một giây sau, Trần Nhai bay ra ngoài hơn mười thước, đập mạnh vào một vách tường.
Không biết bao nhiêu viên gạch bị đụng nát. Cả cơ thể Trần Nhai như bị lún sâu vào trong tường. Mảnh vụn bay tán loạn. Trần Nhai không nhịn được phun ra máu. Ánh mắt của y cũng trở nên mơ hồ, đầu óc trống không.
Y khó khăn giãy ra khỏi vách tường, lau máu ở khóe miệng.
- Lực lượng thật mạnh, không ngờ ngươiđã vượt quaY còn chưa nói hết lời, ngọn lửa kia lại bay tới.
Hạc Lệ đạo nhân bỗng nhiên như đi qua một không gian khác, đứng ở trước mặt Trần Nhai, chậm rãi giơ tay đặt ở ngực y.
- Có thể nhìn ra tu vị của ta nhanh như vậy, nhãn lực thật không tầm thường. Đáng tiếc, đáng tiếc.
Hạc Lệ đạo nhân nói hai chữ đáng tiếc, sau đó lòng bàn tay chợt bộc phát ra một sức đẩy như cuồng phong. Bùm một tiếng. Thân thể của Trần Nhai bắn ra ngoài như đạn pháo.
Một đường vẩy huyết.
← Hồi 0108 | Hồi 0110 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác