Vay nóng Homecredit

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 1071

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 1071: Khí phách
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Shopee

Phương Giải đã hiểu.

Đao của Cái Xá không chỉ là đao, mà là một loại kết giới rất đặc biệt. Phương Giải đã từng thấy vài loại kết giới, chẳng hạn như Kim Cương Giới của La Diệu, chẳng hạn như kết giới như mực của Thất tiên sinh, chẳng hạn như Hắc ám chi giới của Cửu tiên sinh. Nhưng không thể phủ nhận rằng, những kết giới kia khác với kết giới của Cái Xá, bao gồm cả kết giới của hắn.

Các kết giới mà Phương Giải từng thấy đều có một tính chất đặc biệt là khống chế. Kết giới do người tạo ra chính là thế giới riêng của bọn họ. Trong thế giới này, người thi triển có thể phát huy lực lượng của mình tới cực hạn. Cho dù là Kim Cương giới của La Diệu, thì cũng là phát huy uy lực ở bên trong.

Nhưng kết giới của Cái Xá lại không giống. Y dùng kết giới để chiến đấu. Nói một cách khác, kết giới của Cái Xá không phải là để nhốt kẻ địch lại rồi khống chế, mà là dùng làm vũ khí chiến đấu. Đây là lần đầu tiên Phương Giải gặp được kết giới chỉ có tấn công.

Một người đã tu luyện đao tới trình độ như thế nào mới có thể biến đao thành kết giới?

Phương Giải không thể tưởng tượng nổi, nhưng không hề nghi ngờ rằng, thiên phú dùng đao của người này chỉ sợ còn hơn cả Mạt Ngưng Chi. Mạt Ngưng Chi có thể phát huy tất cả đặc tính của đao. Bất kể là đao lớn hay đao nhỏ, Mạt Ngưng Chi đều phát huy được uy lực vốn có của nó.

Cái Xá thì khác.

Cái Xá không lĩnh ngộ gì ở đao.

Rất đơn giản, Cái Xá chỉ đang dùng đao. Có lẽ y chưa từng suy nghĩ đao đại biểu cho cái gì, cũng không quan tâm đao biến hóa như thế nào. Y chỉ là cảm thấy, đao nên chém xuống. Trong suy nghĩ của Cái Xá, tác dụng của đao chính là giết người, cho nên đao là một công cụ.

Chẳng quan hao tâm tổn trí nghĩ nhiều, chỉ cần cầm đao giết người là đủ.

Điều đơn giản nhất, cùng lắm cũng chỉ như vậy.

Nhưng điều đơn giản nhất, lại thành đao khách mạnh nhất.

Phương Giải ngẩng đầu nhìn thanh giới của mình sắp bị đao giới chém nứt, hắn suy nghĩ nên làm gì mới phá vỡ được một đao này. Nhưng suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra. Một đao kia chỉ có công không có thủ, chỉ có khí phách chém đứt mục tiêu trước mặt.

Biến kết giới thành đao của mình, hoặc là biến đao thành kết giới của chính mình.

Bá đao chi giới.

Hắn không nghĩ ra được cách nào ngăn cản một đao kia, cho nên hắn cũng rút đao. Sau lưng Phương Giải vẫn luôn có một thanh đao, một thanh Trực Lộ đao có thể phát huy uy lực của thất mạch tới tận cùng. Đao của Phương Giải là hữu hình. Dùng đao hữu hình ngăn cản đao vô hình, thế giới này khẳng định không chỉ có một mình Phương Giải từng làm vậy, nhưng chắc chắn không ai làm tốt hơn hắn.

Bởi vì Phương Giải có thất mạch lực.

Trong nháy mắt, thất mạch trong cơ thể Phương Giải trưởng thành. Từ lúc Phương Giải động niệm tới lúc thất mạch khai chi tán diệp chỉ trong nháy mắt mà thôi. Thất mạch này thật giống như cây mây thật lớn, từ nhỏ trở nên khỏe mạnh, sau đó bảy mạch len lỏi vào nhau, giống như bảy con rắn quấn vào nhau tạo thành thân cây.

Thất mạch tràn ra, lại tạo thành tán cây thật lớn.

Trên tán cây, có lá cây bảy màu.

Các loại khí mạch lực lóe lên trên lá cây, bảy màu khác nhau không ngừng dung hợp, cuối cùng tạo thành màu xanh nhạt có nguyên khí thiên địa thuần túy nhất. Tất cả người tu hành đều biết rằng màu xanh nhạt này đại biểu cho cái gì, đó là màu sắc mà nguyên khí tinh khiết nhất mới có.

Cái cây màu xanh này thành hình trong cơ thể Phương Giải trong nháy mắt. Nguyên khí thiên địa tinh thuần len lỏi trong cơ thể khiến thể chất của hắn thay đổi, đường cong trên cơ thể hắn càng thêm rõ ràng.

Sau đó, Phương Giải rút Trực Lộ đao ra.

Sau đó, hắn thu hồi kết giới của mình.

Thanh giới hóa thành vô số dòng khí màu xanh, dung nhập vào trong Trực Lộ đao của Phương Giải. Dòng khí như rồng, rót vào trong đao.

Khoảnh khắc Phương Giải thu hồi kết giới, hai mắt Cái Xá sáng lên. Nói thật, lúc y thấy một đao của mình bị kết giới của Phương Giải ngăn cản, y giật mình không kém gì Phương Giải. Từ lúc y luyện thành bá đao, Phương Giải là người đầu tiên ngăn cản được đao của y.

Lúc mới tới Nghi Thủy, y từng muốn rút đao, nhưng không dám. Lão đạo sĩ mặc đạo bào cũ nát đứng ở đằng kia, nên y không rút được đao ra. Y biết dù mình dùng toàn lực cũng không phải là đối thủ của lão đạo sĩ. Lão đạo sĩ kia đã đứng ở một độ cao mà y chưa với tới được.

Độ cao này dù chỉ kém một tia, nhưng cũng là cách xa một vạn tám nghìn dặm.

Y không dám vung đao với lão đạo sĩ, nhưng dám với Phương Giải.

Y đã rất coi trọng Phương Giải rồi. Dù sao Phương Giải có thanh danh hiển hách như vậy, nếu không có bản lĩnh gì thì đã không được như ngày hôm nay. Nhưng dù vậy lúc giao chiến, y mới phát hiện mình vẫn đánh giá thấp đối thủ.

Đại thảo nguyên Tây Vực từng là nơi bắt đầu của người tu hành, từng xuất hiện vô số người đại tu hành. Tang Loạn khai sáng ra tu hành, Bát Bộ Tướng bên cạnh ông ta có người nào không phải là nhân vật tuyệt đỉnh? Nhưng hiện tại không thể không nói, số lượng cao thủ tu hành ở thảo nguyên đã kém xa Trung Nguyên.

Cái Xá rất rõ ràng, điều này có liên quan tới địa vị bá chủ của Phật tông.

Phương Giải tạo ra được kết giới đã khiến Cái Xá giật mình. Lúc Phương Giải thu hồi kết giới, Cái Xá kinh ngạc tới tột đỉnh.

Điều này...không hợp với lẽ thường.

Sau đó, Cái Xá thấy được đao của Phương Giải.

...

...

Bá đao vô hình và Trực Lộ đao của Phương Giải đụng vào nhau, trận chiến đâu chỉ dừng ở đao? Kỳ thực đấu chính là kết giới của hai người. Kết giới của Cái Xá không có phòng ngự gì, là một kiểu tấn công thuần túy. Hóa kết giới thành đao hay là hóa đao thành kết giới, thì kiểu kết giới này đều là cực đoan.

Ầm!

Đây không phải là tiếng trong trẻo của hai thanh đao chạm vào nhau.

Mà giống như hai ngọn núi băng va chạm vào nhau trên đại dương bao la.

Rung chuyển kịch liệt, không thể diễn tả bằng ngôn ngữ.

Ở trung tâm va chạm, một cơn lốc bốc lên.

Thô bạo, không thể ngăn cản.

Huyết Nha nhìn hai người giao chiến, vô thức dừng bước lại. Đối với y mà nói, trận chiến ở cấp bậc như Cái Xá và Phương Giải là một cánh cửa, khiến y nhìn thấy độ cao mà y chưa chạm tới kia. Cho nên y đâu còn tâm tư khác, chỉ tập trung nhìn một kích toàn lực của hai người.

Hai mắt Huyến Nha đầy tham lam, giống như hố đen hấp thu tất cả. Cho dù y chỉ hiểu được một chút xíu trong đó, nhưng cũng là trợ giúp cực lớn trên con đường tu hành về sau của y. Chưa từng có người nào chỉ điểm y tu hành, mà trận chiến hôm nay giữa Phương Giải và Cái Xá, chính là thầy của y.

- A!

Đang tập trung nhìn hai đao cham vào nhau, Huyết Nha bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu đau đớn, sau đó bịt hai mắt lại ngồi xuống. Cảnh giới của y còn chưa thể tiếp nhận được những thứ kia, khiến mắt của y như bị mù, toàn bộ thế giới trở nên tối đen.

Có máu chảy ra từ khóe mắt của y.

Y mới ngồi xuống, thì luồng sóng tạo ra từ vụ va chạm giữa bá đao chi giới và thanh giới đã đẩy y bay ra ngoài. Tu vị của Huyết Nha không tính là thấp, nhưng ở trước mặt uy thế này, y thật giống như lá bèo trên biển rộng, làm sao đỡ nổi sóng cuồng?

Y không tự chủ được bay ra ngoài, sau đó đập mạnh vào vách núi. Không biết bao nhiêu đá vụn chui vào da thịt của y, y căn bản là không thể chịu được áp lực này.

Sau khi rơi xuống đất, Huyết Nha lại bị đẩy hơn mười mét mới dừng lại, cả người mất đi khí lực. Trên người y lỗ chỗ vết thương, nếu như không dùng hai tay che mặt lại, chỉ sợ khuôn mặt của y cũng đã bị đao khí cắt nát rồi. Quần áo trên người y rách tươm, để lộ cơ thể đầy máu.

Nếu không phải y có thể chất đặc biệt, thì đã chết từ lâu rồi.

Cơn lốc qua đi, thuộc hạ Hắc Kỳ Quân vừa mới chạy tới lại không thể tới gần, người và ngựa đều bị cơn lốc bức lui, cát bay tung trời, không mở được mắt. Mà phía sau Cái Xá, lang kỵ chạy tới cũng bị cơn lốc đẩy ngã xuống ngựa, sau khi ngã xuống lại bị đẩy bay ra ngoài. Chiến mã đằng sau hí lên không kịp tránh đi, không biết mấy người bị ngựa giẫm chết.

Đại Tự Tại đẩy hai tay về phía trước rồi vẽ một vòng tròn, bảo vệ y và Mông Ca. Nhìn thấy uy thế của trận chiến, Đại Tự Tại tất nhiên dùng toàn lực. Y thật không ngờ Cái Xá và Phương Giải giao chiến lại khiến cho nguyên khí thiên địa dao động kịch liệt như vậy.

Y biết tu vị Cái Xá như thế nào, bởi vì ba Đại Tự Tại kia căn bản không phải là bị y giết.

Chỉ là y không ngờ tới, tu vị của Phương Giải lại cao tới mức này. Ba Đại Tự Tại kia, không ai đỡ nổi bá đao của Cái Xá, ở trước mặt Cái Xá, y cũng cảm thấy mình chỉ là một đứa trẻ nhỏ. Hiện giờ y không thể không coi trọng Phương Giải hơn.

Xoạc một tiếng.

Cho dù được Đại Tự Tại bảo vệ thì áo bào của Mông Ca vẫn bị đao khí xé rách. Quần áo bị cắt thành vô số lỗ hổng, lộ ra áo giáp mỏng màu vàng bên trong. Nếu không phải y có áo giáp này bảo vệ, thì chỉ sợ trên người y đã dính mấy đao rồi.

Sắc mặt của Đại Tự Tại biến ảo không ngừng, tập trung toàn bộ nội kình lại mới miễn cưỡng không bị uy lực từ hai người kia đẩy xuống ngựa. Nhưng hộ vệ bên canh không có thực lực đó. Sau một lát, mười mấy lang kỵ Vương Đình bị đao khí cắt thành thịt nát.

Máu thịt bay tán loạn.

Chiến mã cũng hí lên rồi gục xuống, không thể đứng lên được nữa.

Chiến kỳ màu vàng thêu đầu sói bị chém đứt, lá cờ cắt thành mảnh nhỏ.

*****

Cái Xá lui về phía sau một bước, vẻ mặt đầy khó tin.

- Nửa đời của ta chỉ tu một đao này, mất 33 năm mới luyện thành bá đao. Cũng không biết giết bao nhiêu người mới nuôi dưỡng được khí phách của đao này, hôm nay khí phách đó lại bị một đao của ngươi ngăn cản...Thế giới này quả nhiên không có công bằng. 33 năm khổ tu của ta, lại không bằng một thoáng suy nghĩ của ngươi.

Y nhìn Phương Giải, khóe miệng run rẩy.

Phốc!

Cuối cùng vẫn không nhịn được, y phun ra một bụm máu.

Phương Giải bước tới một bước, một tay cầm Trực Lộ đao, một tay tùy ý chắp đằng sau:

- 33 dài đằng đẵng của ngươi là khí phách, một ý niệm của ta cũng là khí phách. Ngươi mất 33 năm biến đao thành kết giới, ta mất một ý niệm biến kết giới thành đao...ta và ngươi đều dốc toàn lực, có gì mà không công bằng? Chẳng lẽ chỉ mình ngươi tạo ra được khí phách, còn người khác thì không làm được?

Không ai chú ý tới, bàn tay đặt sau lưng của Phương Giải có máu chảy xuống.

Một đao của Cái Xá, quá mạnh mẽ.

- Thôi...

Cái Xá nhìn về phía Phương Giải:

- Ngươi nói cũng có lý. Ta và ngươi đều tập trung vào một đao. Nếu đều là tập trung, vậy thì thắng bại liền không còn quan trọng.

- Ngươi chưa bại, ta chưa thắng, lại tới lần nữa.

Phương Giải bước thêm một bước.

Cái Xá vô thức lùi lại, trầm mặc một lúc lâu rồi lắc đầu:

- Ta không thể tung ra một đao như vậy nữa vào hôm nay, cho nên không thể tái chiến.

Nói xong câu đó, y xoay người chạy đi.

Đúng vậy...là chạy trốn.

Phương Giải nhìn sang Mông Ca và Đại Tự Tại. Lúc ánh mắt của Mông Ca chạm vào Phương Giải, Mông Ca cơ hồ không do dự thúc ngựa rời đi. Đại Tự Tại cũng không chần chừ, đi theo sau Mông Ca. Mấy vạn lang kỵ thấy Đại Hãn lui, cũng quay đầu ngựa trở về.

Phương Giải một người một đao, kinh sợ đại quân Mông Nguyên phải rời đi.

Đợi bọn họ đi hết, thân thể của Phương Giải mói run lên.

Một đao kia, hắn đã cố hết sức rồi.

Nhưng hắn không biểu hiện ra ngoài.

Đó gọi là không thể thua về mặt khí phách.

...

...

Phương Giải nhìn cái thứ bị gió thổi trên mặt đất, hít sâu một hơi, cố gắng biểu hiện bình thường trước mặt các thuộc hạ, chậm rãi đi tới cúi đầu nhìn, phát hiện đó là một cuốn sách, bị gió thổi lật qua lật lại.

Y nhặt cuốn sách lên, thấy trên sách viết vài chữ.

Bách niên ký mật

...

...

Trận chiến tưởng như phải diễn ra, lại tiêu trừ trong vô hình.

Viện binh của Hắc Kỳ Quân còn chưa kịp tới bờ bên này, một thuyền lớn chở binh lính cho dù có tinh nhuệ hơn nữa cũng không ngăn cản được mấy vạn lang kỵ. Nhưng một đao của Phương Giải khiến cho Mông Ca cảm thấy vô lực. Có lẽ một đao kia khiến lang kỵ sợ hãi, cho nên lang kỵ không tấn công tới. Điều này làm cho các tướng sĩ Hắc Kỳ Quân đi theo Phương Giải đều thở phào.

Phương Giải nhặt cuốn Bách Niên Ký Mật lên, cất vào ống tay áo.

Hắn xoay người khẽ cười với các thuộc hạ, sau đó khoát tay nói trở về. Trong lòng mọi người đều có chút không bình tĩnh, đi theo Phương Giải lên thuyền lớn chuẩn bị quay về.

Ngay lúc thuyền lớn rời khỏi bờ sông, một bóng dáng lung la lung lay đứng dậy từ phía sườn núi. Người này nhìn nam tử mặc áo bào đen đứng trên thuyền lớn kia, trong mắt đầy sợ hãi.

Y tên là Huyết Nha.

Y từng cho rằng mình sẽ trở thành truyền kỳ của thảo nguyên.

Nhưng hôm nay, y chứng kiến một truyền kỳ.

Lời của Phương Giải giống như búa tạ đập vào trong lòng y, đập nát toàn bộ cảm giác tự hào kia của y. Mà khiến y rung động hơn, chính là Phương Giải còn hiểu về gia tộc Khoát Khắc Đài Mông hơn cả y. Lúc đầu y tưởng những lời Phương Giải nói là lừa dối, nhưng hiện tại y hoàn toàn tin tưởng.

- Tương lai ta nhất định sẽ đánh bại ngươi.

Nhìn thuyền lớn đi xa, Huyết Nha nắm tay thật chặt.

Trên đường trở về, Phương Giải vẫn không trở về phòng nghỉ ngơi, một mực đứng ở boong thuyền ngắm nhìn cảnh sông. Tướng lĩnh của hắn lúc đầu còn lo lắng hắn bị thương trong trận chiến kia, nhưng thấy Phương Giải chuyện trò vui vẻ, nên mọi người đều yên tâm.

Mà trước khi lên thuyền, Phương Giải đã lặng lẽ lau đi vết máu ở tay.

Trở lại đại doanh, Phương Giải bố trí qua quân vụ mới trở lại phòng nghỉ ngơi. Sau khi tiến vào phòng, sắc mặt của hắn hơi trắng bệch.

- Có thể chống đỡ được một đao của Cái Xá, tu vị của ngươi đã đủ đạt tới hạng nhất rồi.

Thanh âm truyền tới từ trong phòng, nhưng Phương Giải không kinh hãi chút nào. Hắn đóng cửa phòng lại, bước chân nặng nề đi tới cái ghế.

- Không sao.

Tiêu Nhất Cửu ngồi ở ghế thưởng thức trà, trà do ông ta tự pha.

- Ngươi cưỡng ép kết giới vào đao, lần đầu tiên vận dụng uy lực mạnh mẽ như vậy nên mới cảm thấy khó thích ứng. Ta vốn lo lắng khí phách của Cái Xá sẽ khiến kinh mạch cuản gươi bị thương, nhưng hiện tại xem ra nên lo lắng cho kỳ tài của Hắc Sơn Quân kia mới đúng. Tuy nhiên lại nói tiếp, người ta khổ tu 33 năm mới tạo thành khí phách, mà ngươi chỉ suy nghĩ một lúc liền biết dùng khí phách phá khí phách. Ngươi nói có đáng giận hay không?

Phương Giải lắc đầu cười:

- Lúc trước ta đã nói với Cái Xá, 33 năm và một khoảnh khắc, khác nhau không lớn.

- Phì!

Tiêu Nhất Cửu lườm Phương Giải một cái:

- Ngươi tưởng ta không nhìn ra ngươi cố ý chọc giận y sao? Người Mông Nguyên có lòng nghi ngờ rất nặng, nếu không phải ngươi giả bộ mạnh mẽ, thì nói không chừng tay Cái Xá kia có thể tung thêm một đao. Khi đó cho dù y không giết được ngươi, thì cũng là lưỡng bại câu thương. Bây giờ thì tốt rồi, ngươi phá khí phách của y, kiểu tu hành theo hướng cực đoan kia, một khi bị áp chế, muốn lấy lại vẻ ngạo mạn như lúc trước liền khó khăn. Nếu may mắn thì y có thể vượt qua được chướng ngại vật trong lòng này, còn nếu không may, chỉ sợ y không thể tung ra một đao như vậy nữa.

- Giao chiến, vốn không chỉ là tu vị.

Phương Giải tùy ý đáp.

- Nói rất đúng.

Tiêu Nhất Cửu nắm lấy cổ tay của Phương Giải bắt mạch cho hắn:

- Không bị thương, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn khó chịu nổi áp lực lớn như vậy. Mà công nhận lá gan của ngươi cũng lớn thật. Cái Xá mất 33 năm mới biến đao thành kết giới, 33 năm rèn luyện, thân thể của y chắc cũng không thừa nhận được mấy đao. Ngươi không cần suy nghĩ liền dám dùng. Nếu chẳng may vì thế mà hủy căn cơ, mất nhiều hơn được.

- Có những lúc không thể lùi bước, cũng không thể yếu sĩ khí hơn.

Phương Giải đáp.

Tiêu Nhất Cửu thu tay lại, lấy một viên thuốc đen như mực, mùi thuốc rất nồng. Ông ta vốn định đưa cho Phương Giải, nhưng nghĩ một lúc lại thu về:

- Thôi, hơn nửa thứ tốt trong Nhất Khí Quan của ta đã bị tay Hạng Thanh Ngưu ngu ngốc kia mang đi hết rồi. Tặng ngươi ngươi cũng không ăn, lại còn gánh thêm ân tình của ngươi, vụ mua bán này liền lỗ vốn.

- Thật bẩn.

Phương Giải nhìn viên thuốc:

- Tầng bụi bên ngoài chắc có lâu lắm rồi?

Tiêu Nhất Cửu cười nói:

- Đan dược của Nhất Khí Quan ta, cho dù phủ một tầng bụi cũng là thượng phẩm. Nếu ngươi lấy viên thuốc này cho một thương nhân hiểu giá trị của nó, thì mỗi ngày liếm tầng bụi y cũng cảm thấy mãn nguyện rồi.

Ông ta nhìn Phương Giải:

- Vì sao ngươi không hỏi ta, sao không ra tay?

Phương Giải trầm mặc một lúc rồi hỏi lại:

- Vì sao ta lại muốn lão ra tay?

Tiêu Nhất Cửu sững sờ, gật đầu nói:

- Cũng đúng, trông cậy vào người khác còn không bằng tự mình làm.

Ông ta cất lại viên thuốc vào ống tay áo:

- Ta tới là muốn hỏi ngươi một việc...Ngươi mở đại hội võ lâm ở Trường An, vị sư đệ không nên thân kia của ta liệu có giữ được danh hiệu Đạo tôn không? Tuy đạo tâm của hắn đã khai ngộ, nhưng về mặt tu hành hắn lại không chịu khổ luyện. Nếu hắn chịu khó chút, thì đã phá được tầng cửa sổ kia rồi.

- Nếu Trương Dịch Dương ra tay, liệu ai có thể dành được danh hiệu Đạo tôn?

Phương Giải hỏi ngược lại.

- Trương Dịch Dương sẽ không ra tay.

Tiêu Nhất Cửu khẳng định nói:

- Ông ta còn phải trông coi núi Võ Đang. Bảo ông ta lộ diện tranh đoạt Đạo tôn, tranh đoạt minh chủ võ lâm, thì chẳng khác nào đặt ông ta ở đầu sóng ngọn gió. Lão hồ ly kia, khôn khéo hơn bất kỳ ai.

Nói xong câu này, ông ta bỗng nhiên lại hỏi:

- Nhặt được bảo bối gì à?


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-1228)


<