← Hồi 0915 | Hồi 0917 → |
Tiếng ầm ầm vang lên không dứt, đó là tiếng trọng giáo ngăn cản bạch liên. Mỗi một lần bạch liên va chạm vào trọng giáo, đều khiến cho không khí chấn động kịch liệt. Nguyên khí thiên địa bốn phái bị hai người đại tu hành điều động hết, quy mô của nó lớn khiến cho người ta phải rung động.
Nếu lúc này có người tu hành khác xem cuộc chiến, nhất định sẽ bị tu vị của bọn họ hù dọa. Bất kể là Đại Tự Tại hay là Dương Kiên, lúc giao chiến công pháp vận dụng tới lô hỏa thuần thanh, mà nguyên khí thiên địa được sử dụng như mây trôi nước chảy.
Dương Kiên vẫn tiến về phía trước không hề dựng lại. Trọng giáo xoay tròn trước ngực, ngăn cản mọi thế công của bạch liên.
Có lẽ, thế gian này thực sự không có mấy người có ý chí kiên định hơn Dương Kiên, có ý chí chiến đấu mạnh mẽ hơn. Không nói tới cách làm người của ông ta, từ hai trăm năm trước bắt đầu khởi binh, ông ta chưa từng thỏa hiệp với kẻ địch. Một khi khai chiến, Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy sẽ ứng phó toàn lực.
Niêm Hoa Chỉ mà Đại Tự Tại đang sử dung, uy thế lớn hơn Trần Nhai mà lúc trước Phương Giải gặp ở Trường An không biết bao nhiêu lần. Đây chính là tu vị của người đại tu hành, cùng một công pháp, ở trong tay người đại tu hành, giống như là thần tích.
Từ khi thế giới này có người tu hành, kỳ thực người thường đã coi một số người đại tu hành là thần. Chẳng hạn như mục dân trên thảo nguyên, đều coi Đại Luân Minh Vương là thần linh độc nhất vô nhị. Cho dù lúc Mông Nguyên và Phật tông khai chiến, cơ hồ hơn một nửa mục dân lựa chọn ủng hộ Phật tông, một nửa còn lại thì phần lớn khoanh tay đứng nhìn, có rất ít người trợ giúp gia tộc Hoàng Kim.
Nếu không phải lần chiến tranh này diễn ra quá đột ngột, nếu không phải Mông Nguyên có quân lực hùng mạnh, nếu khong phải có người đại tu hành từ Trung Nguyên tới kiềm chế cao thủ Phật tông, nếu không phải trận chiến này chấm dứt coi như là nhanh, thì tiếp tục chiến tranh, thắng bại khó mà biết trước được. Vương Đình Mông Nguyên không thể phá hủy được tín ngưỡng của mục dân, chỉ có thể khiến mục dân kính sợ mà thôi.
Bởi vậy có thể thấy, nếu so sánh thần quyền và hoàng quyền, thần quyền thường có ưu thế hơn. Nhưng nếu không phải vì điều này, thì Dương Kiên đâu có giết Đại Tự Tại? Nếu không phải vì điều này, vì sao từ trước tới nay Hoàng Đế của Đại Tùy không ủng hộ một tông môn nào? Thẳng tới Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch kế vị, vì muốn chuẩn bị chiến tranh với Mông Nguyên, cho nên mới đẩy Đạo tông lên.
Người như Dương Kiên, hiểu rằng tín ngưỡng có uy hiếp lớn cỡ nào. Cho nên, lúc trước ông ta xưng đế, việc đầu tiên làm là mời Vạn Tinh Thần giải tán Vạn Kiếm Đường. Sau đó để Vạn Tinh Thần làm viện trưởng Diễn Võ Viện, chứ không phải là một vị lãnh tụ giang hồ.
Niêm Hoa Chỉ của Đại Tự Tại không có hiệu quả, y lập tức chập tay lại.
- Phật Lâm!
Thêm tiếng quát nhỏ, một cỗ uy thế chợt xuất hiện trên bầu trời.
Đó là một pho tượng Đại Phật khoanh chân ngồi trên mây, giống như có thể trấn trụ toàn bộ thiên địa. Theo bàn tay của Đại Tự Tại hạ thấp xuống, Đại Phật mở mắt ra. Một khắc này, lửa giận Kim Cương từ hai mắt Đại Phật phóng ra ngoài.
Đây là Nghiệp Hỏa
Nghiệp Hỏa mà Đại Luân Minh Vương am hiểu nhất.
Kỳ thực Đại Tự Tại không tinh thông Nghiệp Hỏa, cho nên y mượn.
Nghiệp Hỏa phóng ra từ hai mắt của Đại Phật, ngọn lửa màu vàng từ trên trời tạt xuống giống như thác nước. Đây là một cảnh tượng cực kỳ đồ sộ, đám mây tạo ra uy thế, ánh mắt phóng ra nghiệp hỏa, giống như thác nước từ trên bầu trời đổ xuống.
Lửa như nước vỡ đê.
Dương Kiên không hề dừng bước. Lúc bước về phía trước, xung quanh thân thể ông ta xuất hiện một bộ áo giáp bằng nội kình, giống hệt với bộ áo giáp mà ông ta hay mặc. Chỉ có điều, áo giáp này đen hơn, kiên cố hơn.
Không chỉ thế!
Lúc ngọn lửa trút từ bầu trời xuống, áo giáp bằng nội kình của Dương Kiên chợt thay đổi!
Mỗi một miếng giáp đều có một thanh kiếm xuất hiện. Lúc đầu rất nhỏ, nhưng khi bắn lên trời thì biến thành lớn, lớn giống như trường kiếm.
Vô số thanh kiếm bay lên trời rồi tạo thành lưới kiếm, ngăn cản Nghiệp Hỏa của Phật Lâm.
Đồ sộ!
Cảnh tượng cực kỳ đồ sộ!
Biển lửa bị kiếm khí ngăn cản giữa không trung, cảnh tượng khiến người ta còn sợ hãi hơn cả đám mây đen dày đặc kia. Lưới kiếm, biển lửa, nếu mục dân trên thảo nguyên nhìn thấy cảnh nhày, nhất định sẽ quỳ xuống cúng bái. Nhưng nơi này là Trung Nguyên, dù dân chúng kính sợ người tu hành, nhưng chắc chắn sẽ không quỳ rạp xuống đất.
- Khó trách...
Lúc nhìn thấy lưới kiếm kia, Đại Tự Tại thì thào nói:
- Khó trách ngươi có thể đánh bại được La Diệu...Khó trách Nghiệp Hỏa của La Diệu lại không khiến ngươi bị thương...Hóa ra ngươi vẫn có thể dùng được đồ đạc của Vạn Tinh Thần. Kiếm trận này, chỉ sợ không phải là do ngươi hấp thu được tu vị của Vạn Tinh Thần, mà là giấu kiếm khí ở trong áo giáp.
Vẻ mặt của Dương Kiên vẫn không có bất kỳ biến hóa gì. Ông ta không để ý tới lời châm chọc của Đại Tự Tại, mà vẫn đi về phía trước. Còn Đại Tự Tại thì bắt đầu lui về phía sau.
...
...
- Đã hiểu!
Đại Tự Tại không ngừng lui về phía sau, giống như hiểu ra điều gì đó:
- Ta đã hiểu ra lúc trước ngươi giao thủ với Thắng Đồ đã giữ lại thực lực. Ngươi không dám khiến ta nhìn thấy tất cả tu vị của ngươi. Ngươi đã lưu lại một ít, để khi giao chiến với ta mới dùng tới...Lúc trước Kim Cương Giới của La Diệu hùng mạnh hơn kết giới chưa hình thành của Thắng Đồ nhiều lần, nhưng vẫn không trói được ngươi, là vì kiếm trận này...Tu vị của ngươi là lấy từ người khác, cho nên cảnh giới và tu vị không cùng một tầng. Ngươi không hiểu gì về kết giới, nhưng ngươi biết lấy ra dùng...Kiếm trận này cũng là một kết giới phải không? Chỉ có điều không phải do ngươi tạo ra, mà là ngươi mượn.
- Bất kể là của trẫm hay là trẫm mượn tới.
Dương Kiên xoải bước về phía trước:
- Có thể dùng được là đủ rồi.
- Mượn kết giới!
Đại Tự Tại không nhịn được hít vào một hơi:
- Ta không ngờ rằng, kết giới cũng có thể mượn được!
Kỳ thực khó trách một người như Đại Tự Tại cũng phải kinh ngạc như vậy. Bởi vì những người đại tu hành ngộ ra kết giới đều biết rằng, kết giới là thứ độc nhất vô nhị thuộc về bản thân. Ở bên trong kết giới, người thi triển là chúa tể. Một khi kẻ thù tiến vào bên trong kết giới, vậy thì coi như đã thua.
Kết giới là thứ độc đáo của người đại tu hành tạo ra, mà những người tạo ra được kết giới không hề nghi ngờ rằng là cường giả. Kết giới tuy khác nhau, nhưng có một điểm giống nhau là nó chỉ thuộc về người đại tu hành tạo ra nó. Chính vì thế, Đại Tự Tại mới kinh ngạc và rung động. Dương Kiên không biết cách tạo ra kết giới, nhưng không ngờ y lại có thể mượn được kết giới của Vạn Tinh Thần!
Mà kết giới của Vạn Tinh Thần, tất nhiên không rời khỏi kiếm.
Chỉ nhìn kiếm giới, có thể nhìn ra được phong thái tuyệt thế lúc Vạn Tinh Thần cường thịnh nhất.
Cho nên Đại Tự Tại không nhịn được thở dài:
- Ta...thật kém xa Vạn Tinh Thần. Cho dù là Đại Luân Minh Vương đấu với Vạn Tinh Thần lúc toàn thịnh, chỉ sợ không dễ gì thắng được. Uy lực của kiếm giới mà ngươi đang mượn, chỉ sợ không phát huy được một phần mười uy lực mà Vạn Tinh Thần dùng...Thật mạnh, Vạn Tinh Thần thật mạnh!
- Ngươi không cần châm chọc trẫm!
Dương Kiên hừ lạnh một tiếng:
- Vạn Tinh Thần quả thực hùng mạnh, nhưng ông ta đã chết. Tu vị của ông ta đang ở trên người trẫm, vậy thì chính là của trẫm.
Kiếm giới ngăn cản Nghiệp Hỏa Phật Lâm của Đại Tự Tại, cũng ngăn cản chỉ kình của Niêm Hoa Chỉ. Dương Kiên nắm trọng giáo trong tay, rồi đâm mạnh về hướng Đại Tự Tại.
- Người trong giang hồ tu luyện nhiều đạo. La Diệu tu Nghiệp Hỏa, Ngươi tu Bạch liên, Vạn Tinh Thần tu kiếm...còn trẫm tu luyện không giống người giang hồ các ngươi. Trẫm tu, là vũ khí chi đạo!
Dương Kiên hét lớn một tiếng, trọng giáo kia giống như một kích của thiên thần đâm tới. Một kích này không hề phức tạp, chỉ là một cú đâm thẳng đơn giản. Nhưng một kích đơn giản này, lại khiến cho sắc mặt của Đại Tự Tại phải ngưng trọng!
Vũ khí chi đạo!
Dương Kiên dùng cả đời lãnh binh!
Sau khi ông ta dung hợp tu vị của Vạn Tinh Thần, đã ngộ ra đạo của chính mình!
Đại Tự Tại đột nhiên hiểu ra, lúc trước Dương Kiên thắng La Diệu, dùng chính là một kích này! Dùng kiếm giới bất ngờ ngăn cản Kim Cương Giới của La Diệu, trong lúc kinh ngạc tinh thần của La Diệu sẽ không tập trung. Mà vào lúc này, Dương Kiên tấn công một chiêu cực kỳ đơn giản.
Một cú đâm không có gì đặc biệt.
Nhưng Đại Tự Tại phát hiện, cú đâm này...thật khó giải!
Chỉ có thể đối mặt!
Hai tay của Đại Tự Tại nhanh chóng tạo kết ấn, một đóa bạch liên thật lớn xuất hiện trên đường tiến của trọng giáp. Nhưng nó còn chưa kịp nở rộ đã bị trọng giáo đánh nát! Theo sau đó là đóa bạch liên thứ hai xuất hiên, cũng bị trọng giáo đánh nát. Dọc theo đường đi, bạch liên không ngừng xuất hiện, không ngừng bị đánh nát. Mắt thấy một giáo này sắp tới trước người Đại Tự Tại, mà bạch liên cũng chỉ làm chậm tốc độ của trọng giáo đi một ít.
- Chắn!
Đúng lúc này, Đại Tự Tại bỗng nhiên quát lớn một tiếng!
Một thân ảnh đột ngột xuất hiện ở trước người Đại Tự Tại.
Lúc người này mới xuất hiện, mỏng như một tờ giấy, nhưng giống như được bơm đủ khí, lập tức biến thành một người. Người này không hề sợ hãi bảo vệ trước mặt Đại Tự Tại, dùng thân thể ngăn cản một giáo của Dương Kiên!
Ầm ầm!
Trọng giáo đâm vào thân người kia, tạo ra một vụ nổ cực lớn. Vụ nổ này tương đương với một người đại tu hành tự bạo. Người này tuy bị trọng giáp đâm bay ra ngoài, nhưng đã ngăn được trọng giáo đâm vào Đại Tự Tại.
Giờ khắc này, Dương Kiên trợn trừng mắt!
- Không ngờ...ngươi!
Trong mắt ông ta đầy vẻ khó tin, bởi vì ông ta thật không ngờ Đại Tự Tại đã có chuẩn bị từ trước.
Cực kỳ quỷ dị!
Một điều khiến người ta khó mà tin nổi.
Người này...Dương Kiên quen biết.
← Hồi 0915 | Hồi 0917 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác