Vay nóng Tima

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0775

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0775: Bởi vì ta thích
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Lazada

Núi Võ Đang

Là một trong những thánh địa chính thống của Đạo tông Đại Tùy, từ trước tới nay Tam Thanh Quan núi Võ Đang chưa bao thiếu sự chú ý. Chỉ có điều đạo sĩ của núi Võ Đang đều rất khiêm tốn, không mở cửa đón khách như Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc. Cho nên Tam Thanh Quan khá là tĩnh lặng, tĩnh lặng cơ hồ không có vị khách nào.

So với Nhất Khí Quan mà nói, nơi này thuần túy hơn một ít.

Cho nên từ rất lâu về trước, Tiêu Nhất Cửu tới thăm núi Võ Đang đã từng nói, nếu có một ngày lòng ta chỉ có đạo, ta sẽ tới núi Võ Đang làm một đệ tử thấp kém, chứ không làm quan chủ Nhất Khí Quan. Lời này là nói cho người của núi Võ Đang nghe, đương nhiên cũng có ý khen ngợi Tam Thanh Quan núi Võ Đang. Tuy nhiên, về sau nghĩ lại, có lẽ đây là lời cảm thán từ tận đáy lòng của Tiêu Nhất Cửu.

Điều khiến người ta có chút thổn thức chính chính là, Tiêu Nhất Cửu, người một lòng hướng tới quyền thế, hiện tại lại tĩnh tâm tu hành. Mà các đạo sĩ núi Võ Đang, sau khi Di Thân Vương phản loạn, bắt đầu rời khỏi sơn môn. Sau khi Trương chân nhân hộ tống Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch trở về kinh thành, Tam Thanh Quan núi Võ Đang dường như bắt đầu có mối liên hệ mật thiết với triều đình.

Có Trương chân nhân ở trong quân, La Diệu không thể giết người một cách nhàn nhã như lúc tiến vào doanh trại của Bàng Bá.

Ở Ung Châu Trung Nguyên giết Phác Hổ, chẳng phải cùng một thái độ như vậy sao?

Hiện tại xem ra, đạo sĩ núi Võ Đang tỏ thái độ còn rõ ràng hơn đạo sĩ Nhất Khí Quan. Có người trên giang hồ nói rằng, Tam Thanh Quan mới là thánh địa của đạo tông, chứ không phải là Nhất Khí Quan theo lời thế tục hay nói.

Nhưng ai mà ngờ tới, thay đổi lại nhanh như vậy.

Đạo sĩ Nhất Khí Quan bắt đầu đi một con đường khác, mà Tam Thanh Quan thì bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Tiêu Nhất Cửu đi xa, Hạng Thanh Ngưu tiến vào Hắc Kỳ Quân, người trong giang hồ đều nhìn ra được, Nhất Khí Quan đã đặt tiền cược lên thế lực khác ngoài triều đình. Đang thời loạn thế, làm vậy cũng không khiến người ta kinh ngạc. Ngược lại Tam Thanh Quan núi Võ Đang, dù Đại Tùy đã suy sụp, nhưng vẫn đặt tiền cược lên người của Dương gia. Điều này khiến cho người ta có chút khó hiểu.

Tuy nhiên, hiện tại rất nhiều khách giang hồ khi nhắc tới Đạo tông, đã tự động không để ý tới Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc. Bởi vì trong đạo quan kia đã không còn cao nhân nào trấn thủ rồi. Chỉ có một Trác Bố Y không hiểu ra sao tới Nhất Khí Quan, không hiểu ra sao trở thành cây trụ của Nhất Khí Quan. Có một số giang hồ bại hoại tưởng rằng Nhất Khí Quan dễ bắt nạt, chạy tới muốn chiếm tiện nghi, thì bị Trác Bố Y, người tự xưng là Bố Y đạo nhân kia phế bỏ trước sau 216 người.

Phần lớn đều rất thảm, một bộ phận nhỏ còn thảm hơn.

Nếu nói ngưu bức để hình dung Nhất Khí Quan, vậy thì hẳn là dùng một câu khác để hình dung núi Võ Đang.

Sau khi Trương chân nhân bước chân lên cảnh giới Thiên Chi Thượng, rốt cuộc khong ai dám tới núi Võ Đang nhắc tới hai chữ 'luận bàn' nữa rồi. Cho dù Trương chân nhân ở trong núi hay không. Giang hồ nói lớn rất lớn, nói nhỏ rất nhỏ, có một số tin tức mất không nhiều thời gian liền truyền khắp giang hồ. Cũng chính vì Trương chân nhân tự nói rằng mình đã là Thiên Chi Thượng, nên người tu hành tưởng rằng Cửu Phẩm đã là giới hạn liền biết mình nhỏ bé cỡ nào.

Cũng chính vào lúc đó, cảnh giới cao nhất ở giang hồ, không còn là Cửu Phẩm nữa.

Còn cần võ lâm đại hội gì đó không?

Phía trên Cửu Phẩm là Thông Minh, phía trên Thông Minh là Cận Thiên, phía trên Cận Thiên là Thiên Chi Thượng.

Như thường ngày, đệ tử có thân phận thấp của núi Võ Đang rời giường rửa mặt rồi mang theo cây chổi bắt đầu quét dọn đình viện sơn môn. Từ chân núi Võ Đang lên tới cửa Tam Thanh Quan, phải đi qua 3333 bậc đá. Mỗi một đệ tử núi Võ Đang đều phải quét dọn sạch sẽ từng bậc đá một.

Một đạo sĩ béo chỉ bảy, tám tuổi, làn da trắng nõn bóp bóp cái chân mệt mỏi, có chút oán giận nói:

- Sư huynh, sơn môn không có khách, vì sao mỗi ngày đều phải quét bậc đá? Hôm qua quét đã sạch sẽ rồi, hôm nay vì sao còn phải quét...

Vị sư huynh mười sáu, mười bảy tuổi âm dương quái khí trả lời cậu ta:

- Hôm qua ngươi đã ăn cơm rồi, hôm nay vì sao còn đòi ăn?

Lời này, là sư huynh năm đó của y trả lời y. Nghe nói sư huynh của sư huynh y cũng trả lời như vậy.

- Ăn cơm có liên quan gì tới quét rác...

Tiểu đạo sĩ ngây thơ than một tiếng, cũng không dám dừng lại, vẫn cẩn thận quét dọn. Một bậc thang phải quét ba lượt, tuyệt đối không thể thiếu. Bởi vì đạo sĩ của núi Võ Đang không dám quên lời của quan chủ. Trương chân nhân nói qua, công khóa mỗi ngày như thế nào thì phải làm đủ. Nếu ngay cả một chuyện đơn giản như vậy mà không siêng năng, vậy thì về sau tu hành ngươi cũng chẳng đi được đến đâu.

- À?

Cậu ta chợt thấy có khách xuất hiện ở chân núi, ngạc nhiên hỏi:

- Sư huynh, dưới kia là nam hay nữ?

Sư huynh nhìn theo hướng cậu ta chỉ, sau đó gãi trán:

- Nhìn...không rõ.

Bởi vì người tới quá đẹp, cho nên y không dám xác định. Sư huynh sư đệ hai người nhìn kỹ một lát, sau đó đều xác định một việc. Người này nếu như là nam, thì có thể mê chết một đám nữ nhân. Người này nếu như là nữ, có thể mê chết hai người bọn họ...

Người tới mặc một bộ áo dài màu trắng, không có một nếp nhăn nào. Chân đeo một đôi giày vải màu trắng, không dính một hạt bụi nào. Thoạt nhìn y giống như một đóa hoa sen nở giữa không trung, không dính dù chỉ một giọt nước. Tóc của y tùy ý buộc ở đằng sau, nhưng mái tóc còn óng mượt hơn cả thiếu nữ.

- Xin hỏi...

Vị sư huynh hơi cúi người nói:

- Ngài tới núi Võ Đang làm chi?

Nam tử áo trắng trả lời vô cùng đơn giản, nhưng lại rất chọc tức người:

- Ngắm núi Võ Đang.

- Xin lỗi, trừ khi có hẹn trước, nếu không Tam Thanh Quan không mở cửa cho khách.

Sư đệ nhếch cái cằm béo ục ịch lên nói:

- Cho dù có hẹn, cũng phải chờ ở dưới chân núi để chúng tôi trở về bẩm báo. Nếu như ngươi là ngắm cảnh núi, thì từ một con đường khác đi lên. Bên này chỉ có Tam Thanh Quan, bên kia có cảnh sắc không tồi. Từ con đường kia đi tới sườn núi có một thác nước, thác nước có hồ sâu, trong hồ sâu có cá bốn mang, ăn rất ngon.

- Cảm ơn!

Nam tử áo trắng mỉm cười gật đầu:

- Ta vẫn đi con đường này!

Nói xong, y tiếp tục cất bước đi lên trên.

Tiểu đạo sĩ thấy sư huynh muốn tiến lên ngăn cản, liền kéo áo lại, thấp giọng nói:

- Sư huynh chớ ngăn cản nữa. Người đẹp đẽ như vậy sao có thể là người xấu được?

Sư huynh hơi sửng sốt, sau đó giận dữ nói:

- Đẹp đẽ thì có ích lợi gì? Nấm càng đẹp thì càng có độc!

Nam tử áo trắng dừng chân, mỉm cười nói với tiểu đạo sĩ béo:

- Sư huynh của ngươi nói rất đúng, càng đẹp đẽ, thì càng nên phải cẩn thận.

Tiểu đạo sĩ vừa định lên tiếng, thì nghe thấy sơn môn bên kia có tiếng thở dài truyền tới:

- Ta đã rất cẩn thận rồi, vẫn không tránh khỏi độc xinh đẹp.

Nam tử áo trắng ngẩng đầu nhìn lên núi:

- Bởi vì ngươi đã có đủ tư cách.

Tam Thanh Quan

Đại điện phía sau đình viện nằm không sâu lắm. Từ cửa sau của đại điện đi ra ngoài một trăm bước liền tới cửa sau của hậu viện. Bên trong hậu viện này toàn là cây tùng. Nghe nói lúc Tam Thanh Quan mới thành lập, là Lão tổ sư trồng xuống. Hiện tại cây nhỏ nhất cũn phải bốn người ôm mới hết. Chính vì sân nhỏ mà cây quá lớn, cho nên hàng năm không thấy ánh mặt trời.

Dưới cây tùng có một bàn đá, trên bàn đá đặt hai chén trà xanh.

Quan chủ Tam Thanh Quan núi Võ Đang, người cực kỳ có vai vế trong Đạo tông, đang ngồi một bên bàn đá, nhìn làn khói bốc lên từ chén, suy nghĩ xuất thần.

Nam tử áo trắng ngồi đối diện với ông ta, cũng nhìn chén trà. Chỉ có điều suy nghĩ của y hoàn toàn khác với Trương Dịch Dương. Trương Dịch Dương suy nghĩ người này muốn làm gì, mà y thì nghĩ trà này thật ngon.

- Trong quan có cây trà cổ?

Y hỏi.

Trương Dịch Dương gật đầu:

- Có một cây trà đã mấy trăm năm, mọc ở cạnh giếng cổ, dù đã cong cong vẹo vẹo nhưng vẫn chưa chết. Đây là lá trà mới hái năm nay, tự tay ta xào, còn mang chút hơi ẩm.

- Thật thú vị, cây trà đã mấy trăm năm vì sao lá mọc ra còn non hơn cả những cây trà mới mọc.

Nam tử áo trắng nói.

Trương Dịch Dương lắc đầu:

- Sống lâu, thường có ưu thế hơn.

Người mặc áo trắng cảm thấy có đạo lý, gật đầu nói:

- Lời này cũng thú vị.

Trương Dịch Dương cười cười:

- Từ rất lâu trước ta đã biết trong giang hồ khẳng định có vài lão quái vật. Chỉ là không ngờ lão quái vật này nhìn còn non hơn lá non của cây trà mấy trăm năm kia.

Người mặc áo trắng hơi xấu hổ:

- Càng lão, càng thích giả bộ nai tơ.

Nụ cười của Trương Dịch Dương có chút khổ:

- Vậy ta đây chẳng phải đang giả bộ già?

Ông ta nhìn nam tử áo trắng, nói:

- Lúc ta mới chỉ là một tiểu đạo đồng, có một ngày sư phụ trở về rồi tự nhốt mình trong phòng không ra ngoài. Ta hỏi vì sao, ông ấy nói ông ấy cảm thấy mình rất thất bại. Ông ấy là một người rất chú trọng tới tướng mạo dáng vẻ. Sống đã trăm tuổi rồi mà nhìn như ba mươi. Ông ấy luôn nói mình là người trung niên phong độ nhất, một trăm tuổi xuống núi còn có thể lừa được không ít thiếu phụ.

- Ngày đó ông ấy trở về trông khá uể oải, nói mình gặp được một nam tử trung niên mặc áo trắng, người đó mới là phong độ. So với hắn, mình kém xa một trời một vực. Mà ngay cả thôn phụ thô lỗ nhất trong thôn cũng nhìn ra được mình không bằng người kia, cho nên cảm thấy rất thất bại. Người khác tu hành, là vì muốn đánh thắng, hoặc là vì muốn kéo dài tuổi thọ, theo đuổi cái cực hạn...sư phụ ta tu hành, chỉ vì khiến mình vĩnh viễn trông trẻ hơn tuổi thật, chỉ đơn giản như vậy, vậy mà vẫn bại...

Nam tử áo trắng nâng chén trà lên uống một ngụm rồi chậm rãi nói:

- Sư phụ của ngươi giác ngộ sớm hơn ngươi. Chờ ngươi luyện tới mức ngay cả ngươi cũng cảm thấy da mặt mình dày, thì ngươi cũng sẽ muốn giả bộ nai tơ. Cây già, thay da. Người lão, thay nhan sắc. Nếu ông ta sống lâu một chút, tu vị nhất định cao thâm hơn ngươi, bởi vì mục tiêu của ông ta chỉ có một.

Trương Dịch Dương lắc đầu:

- Từ đó về sau tu vị của ông ấy không tiến bộ thêm được nữa, rồi càng ngày càng già nua. Lúc sắp chết, ông ấy nói với ta rằng, ông ấy đã bị người ta phá đạo tâm.

Nam tử áo trắng mỉm cười nói:

- Việc này dù hơi ảo, nhưng ta tin.

Trương Dịch Dương trầm mặc, qua hồi lâu hỏi:

- Ngươi tới đây làm gì?

- Nhìn ngươi.

Nam tử áo trắng trả lời.

Trương Dịch Dương hỏi:

- Giống như lúc trước nhìn sư phụ của ta? Lúc đó ngươi còn là một nam tử trung niên, giờ ngươi là một thanh niên.

Nam tử áo trắng nói:

- Nếu ngươi giống cây trà mấy trăm năm tuổi bên cạnh giếng cổ kia, vẫn giấu ở thâm sơn cùng cốc không ra ngoài, ta cũng sẽ không đến xem. Nhưng ngươi lại cứ muốn đi ra ngoài phát tán hương trà, rồi thu hút sự tò mò của ta. Thật giống như sư phụ ngươi lúc trước, nếu mỗi ngày hắn chỉ đứng trước gương tự sướng, thì ta cũng không đi xem hắn.

- Tuy nhiên cũng có ngoại lệ. Rất nhiều năm trước, ta tò mò nhìn một người bước từng bước mà lên, bước được rất cao. Mỗi bước đều dài và nhanh, khiến cho ta phải giật mình. Cho nên ta muốn nhìn xem so với hắn, ngươi thế nào?

- Năm đó ngươi quan sát hắn không động vào hắn, vì sao giờ lại tìm tới ta?

Trương Dịch Dương hỏi.

Nam tử áo trắng mỉm cười nói:

- Trên đường tới đây, ta khát nước vào một thôn nhỏ xin nước uống. Ở cổng thôn có một cái cây, dưới cái cây có con trâu đang gặm cỏ. Cách đó không xa là hai đứa trẻ con đang đánh nhau. Trẻ con đánh nhau, tất nhiên là đứa nào cao to hơn thì sẽ thắng. Đứa cao to đánh đứa nhỏ yếu kịch liệt, khiến nó quỳ xuống đất khóc lóc, rồi hỏi đứa bé con khỏe mạnh rằng, trong thôn còn nhiều đứa trẻ như vậy, Nhị Bàn ở sau lưng ngươi chửi ngươi là con trâu ngu xuẩn. Tam Đầu ở sau lưng ngươi nói ngươi xấu, vậy mà ngươi không đánh bọn chúng, cứ đánh ta là thế nào?

Y hỏi:

- Ngươi đoán xem, đứa bé khỏe mạnh trả lời thế nào?

Trương Dịch Dương nghĩ một lát rồi nói:

- Bởi vì nó ngứa mắt với đứa bé con gầy yếu.

- Sai rồi...

Nam tử áo trắng cười rạng rỡ giống như ánh mặt trời:

- Đứa trẻ khỏe mạnh kia đáp...bỏi vì ta thích.

...

...

Nam tử áo trắng nhìn Trương Dịch Dương, tựa hồ có chút vui vẻ với sự phẫn nộ và bất đắc dĩ trên khuôn mặt của ông ta:

- Con người khổ cực vất vả trèo lên cao như vậy, chỉ vì để có tư cách không nói đạo lý với người khác.

Y chỉ vào Trương Dịch Dương:

- Giống như ngươi, ở trước mặt nhiều người khác, ngươi cũng có thể không nói đạo lý.

Trương Dịch Dương trầm mặc, qua một lúc lâu mới hỏi:

- Ngươi tới giết ta?

Nam tử áo trắng lắc đầu:

- Đã rất lâu rồi ta không ra tay giết người. Lúc trước ta tới Nam Yến gặp người trẻ tuổi tên là Phương Giải kia, ta nói với hắn, ta chỉ là quần chúng, cùng lắm là một quần chúng có chút không nói đạo lý, bởi vì ta không cần các ngươi phải đồng ý. Muốn xem liền xem, ta có thể tùy tiện tiến vào cuộc sống của các ngươi.

Trương Dịch Dương hỏi:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Nam tử áo trắng uống hết chén trà, sau đó tự rót đầy cho mình:

- Ta chỉ là một người ngẫu nhiên có thể dừng lại trong dòng chảy thời gian một chốc lát. Từng cho rằng mình không còn thú vui nào trên đời, từng muốn tự sát, thậm chí đã chết qua. Tuy nhiên trải qua một thời gian dài, với ta, các loại tình cảm đã phai nhạt, chỉ còn lại tìm tòi.

- Tìm tòi?

Trương Dịch Dương không hiểu.

Nam tử áo trắng cười cười:

- Ta tới tìm ngươi, không phải muốn giết ngươi, chỉ là muốn xem ngươi có gì đặc biệt. Mấy năm nay ta luôn quan sát giang hồ, nhìn những người nổi tiếng có gì đặc biệt. Từng người thành công đều có chỗ không giống bình thường. Mọi phát hiện đều có lợi cho ta.

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Trương Dịch Dương lại hỏi.

- Muốn...

Nam tử áo trắng tìm từ rồi nói:

- Muốn nhìn xem thế giới này có phải có trật tự gì đó hay không, có quy luật gì đó hay không. Người thường muốn làm sao cho cuộc sống tốt đẹp hơn, vì trà gạo dầu muối mà phấn đấu. Quyền quý muốn làm sao quyền quý hơn nữa, phấn đấu vì thiên hạ, đó là thứ mà bọn họ cần. Sở dĩ ta xem những người nổi tiếng trong giang hồ phấn đấu, là vì đó là thứ ta cần.

Trương Dịch Dương rốt cuộc hiểu ra, người ngồi đối diện với mình này là kẻ điên.

- Hóa ra ngươi đã không coi mình là người.

Ông ta nói.

Nam tử áo trắng mỉm cười nói:

- Ta đã không còn là một con người nữa rồi, cho nên điều mà ta muốn mới hư vô phiêu miểu trong mắt của ngươi. Ta nhìn những người kia tranh đấu với nhau, muốn từ trong đó nhìn ra trật tự hoặc quy luật. Nếu ta phát hiện ra trật tự và quy luật này, ta cũng có thể thử.

- Thử làm trời?


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-1228)


<