← Hồi 0692 | Hồi 0694 → |
Sướng Xuân Viên rất ít khi huyên náo như ngày hôm nay. Tuy các đời Hoàng Đế Đại Tùy đều có thói quen chuyển tới Sướng Xuân Viên ở vào mùa hè để xử lý chính sự, nhưng đó là vườn hoàng gia, không nhiều người có thể tùy ý đi vào.
Chỉ khi tụ lại một chỗ, mới phát hiện hóa ra trong thành Trường An, con cháu của hoàng tộc Dương gia lại nhiều như vậy. Trong thành Trường An không có Thân Vương, từ khi Đại Tùy lập quốc tới nay, Dương Dận là một trường hợp đặc biệt. Nhưng trong Trường An rộng trăm dặm, con cháu Dương gia sinh sống có số lượng khá lớn.
Mặc dù Đại Tùy có lịch sự chưa tới hai trăm năm, nhưng khả năng sinh sản của hoàng tộc khiến người ta phải thán phục.
Kỳ thực có rất nhiều người đã không còn liên quan tới Dương gia nữa rồi. Chẳng hạn như công chú phò mã đời Thái Tông, con cái sinh ra được phong hầu, trải qua hai ba đời, tước vị chưa hẳn được giữ nguyên. Rất nhiều người có tổ tiên có mối quan hệ chặt với Dương gia Đại Tùy, nhưng tới thế hệ này đã trở thành bình dân.
Tuy nhiên, bọn họ vẫn có hồ sơ trong cung, dễ dàng tra ra được.
Tông Lễ Phủ chuyên môn xử lý việc của Hoàng tộc. Từ hồ sơ trong Tông Lễ Phủ có thể tra ra được con cháu của Dương gia phân bố ở bên ngoài. Cho nên nếu muốn mời các con cháu của Dương gia trong thành Trường An tới, cũng không phải việc khó khăn gì. Chỉ trong năm ngày ngắn ngủi, tất cả người có mối quan hệ họ hàng với Dương gia trong thành Trường An, đều được mời tới Sướng Xuân Viên.
Mời.
Dùng từ này có lẽ không chuẩn cho lắm, không bằng nói 'bắt'.
Việc này không giao do áo giáp binh xử lý. Dường như ngoại trừ chiến trường giết địch, tướng quân áo giáp có chút bất đắc dĩ với đám binh lính khá ngốc của mình. Sau khi ông ta hạ lệnh, tất nhiên giao cho nha môn phía dưới thực hiện. Đám triều thần sợ hãi tướng quân áo giáp như sợ ma quỷ, cho nên hiệu suất làm việc khá là cao.
Khung Lư.
Tiểu Hoàng Đế Dương Thừa Càn nhìn những người bị binh lính xua đuổi vào trong vườn hoa, sự sợ hãi trong mắt khó có thể ức chế được. Chính y đều không phát hiện, lúc này thân thể của y run rẩy giống như bị sốt. Y biết không ít người bên ngoài đó, cho nên tiểu Hoàng Đế biết chuyện gì sắp xảy ra.
Chỉ là y không ngờ rằng, chuyện đó lại tới nhanh như vậy.
Y muốn giả vờ điềm tĩnh tiếp tục đọc sách, nhưng bàn tay cầm sách lại không ngừng run rẩy. Mà đôi mắt của y, cũng không thể tập trung vào cuốn sách được.
Sắc mặt của Đậu Song Phòng cực kỳ khó coi. Y đã hạ lệnh cho tất cả Cẩm Y Giáo tới Khung Lư, nhưng dù làm vậy vẫn không khiến người ta yên tâm. Lúc này y chỉ có thể điều động được mấy trăm Cẩm Y Giáo, thực lực yếu tới đáng thương.
- Không có việc gì...không có việc gì...
Đậu Song Phòng liên tục lẩm bẩm, cũng không biết là đang an ủi tiểu Hoàng Đế hay là an ủi bản thân. Đâu chỉ là hai người này, cho dù là mấy trăm Cẩm Y Giáo ở bên ngoài, có người nào là không run rẩy đâu? Bọn họ nắm chặt chuôi đao nhằm tìm kiếm cảm giác an toàn, nhưng điều này căn bản không có khả năng.
Mắt thấy một đội áo giáp binh đi về hướng Khung Lưu, bàn tay của tiểu Hoàng Đế càng run rẩy hơn, biên độ giống như là đang dùng sách để quạt mát.
- Ngăn...ngăn bọn họ lại!
Y khàn giọng hô.
Nghe thấy tiếng la của tiểu Hoàng Đế, Đậu Song Phòng vội vàng ra lệnh cho đám Cẩm Y Giáo ngăn cản áo giáp binh lại. Nhưng chưa đợi y mở miệng, thì mấy trăm Cẩm Y Giáo ở bên ngoài không biết ai ném binh khí trong tay xuống trước, theo sát đó là tất cả mọi người đều ném hoành đao đi, sau đó nhường một con đường cho áo giáp binh.
- Đám khốn kiếp!
Đậu Song Phòng mắng một câu, có lẽ là do sợ hãi hoặc là phẫn nộ, mà thanh âm run rẩy cơ hồ không nghe rõ y nói gì.
Áo giáp binh cầm đầu đi tới cửa sân Khung Lư, đôi mắt lạnh lẽo phía sau tấm mặt nạ liếc nhìn những Cẩm Y Giáo.
Tất cả Cẩm Y Giáo đồng thời lui về phía sau, cố gắng tránh né ánh mắt của áo giáp binh kia.
- Mời bệ hạ tới hoa viên, Đại tướng quân muốn gặp ngài.
Thanh âm của áo giáp binh cầm đầu lạnh như băng, không mang theo bất kỳ cảm tình nào.
Tiểu Hoàng Đế run rẩy đặt cuốn sách xuống, nói mà cứ như lẩm bẩm:
- Trẫm còn phải đọc sách, còn phải chỉnh lý di vật của tiên đế. Trẫm còn rất nhiều điều chưa hiểu, phải học tiếp. Trẫm đã phân phó Đại Học Sĩ tới nơi này để thỉnh giáo vài vấn đề...trẫm.... trẫm không quản cái gì cả, cũng không hỏi gì cả...trẫm chỉ ở chỗ này...không đi đâu.
Áo giáp binh đứng ở ngoài phòng chờ một lát không thấy tiểu Hoàng Đế đi ra, bọn họ liền bước vào.
- Trẫm đang đọc sách...cuốn sách này trẫm đọc sắp xong rồi...đợi trẫm đọc cho xong...
Áo giáp binh lạnh lùng nhìn tiểu Hoàng Đế đang không ngừng lẩm bẩm, trong mắt vẫn không có bất kỳ tình cảm. Binh lính cầm đầu khoát tay, hai binh lính phía sau y lập tức đi lên muốn bắt lấy cánh tay của Hoàng Đế.
- Đậu Song Phòng cứu trẫm!
Tiểu Hoàng Đế rụt cả người lại, hoảng sợ kêu lên.
Đậu Song Phòng đi tới trước vươn tay ra, giận dữ mắng mỏ áo giáp binh:
- Đám cẩu nô tài các ngươi, ai cho các ngươi gan chó dám làm càn trước mặt bệ hạ? Lui ra ngoài, lui ra ngoài cho ta. Kẻ nào không lui thì liền chém đầu kẻ ấy, tru di cửu tộc.
Phốc!
Phốc!
Áo giáp binh cầm đầu rút đao chém đứt hai tay của Đậu Song Phòng. Tốc độ nhanh tới mức mãi tới khi hai cánh tay rơi xuống đất Đậu Song Phòng mới phản ứng. Máu phun ra như suối từ hai bả vai của y.
Hai áo giáp binh tiến lên kéo tiểu Hoàng Đế xuống, sau đó xách ra ngoài.
- Trẫm còn phải đọc sách...trẫm còn chưa đọc hết cuốn sách...
Tiểu Hoàng Đế không ngừng la hét, khuôn mặt trắng như tờ giấy.
Áo giáp binh cầm đầu nhìn Đậu Song Phòng bị đứt hai tay nhưng vẫn đứng ở đó. Y không thèm để ý, xoay người rời đi.
Ầm một tiếng, Đậu Song Phòng ngã quỵ xuống đất, nhìn cánh tay của mình trên mặt đất:
- Cẩu nô tài...một đám cẩu nô tài...
...
...
- Đều câm miệng cho ta, kẻ nào còn dám lớn tiếng ồn ào liền chém!
Một thanh niên còn cường tráng hơn áo giáp binh bình thường đi tới trước đài cao trong vườn hoa hô lớn một tiếng, đám đông đang kêu khóc lập tức yên tĩnh lại. Những người lớn lấy tay bịt chặt miệng trẻ con lại, sợ con của mình phát ra âm thanh.
Người thanh niên này không mặc bộ áo giáp thô ráp nặng nề, mà mặc một bộ áo giáp được trang sức bằng vòng, không chút rỉ sét, khá là tinh sảo.
- Vi Mộc.
Tướng quân áo giáp từ đằng xa đi tới, vừa đi vừa phân phó:
- Bảo bọn họ xếp hàng theo bối phận.
Thanh niên cường tráng kia lớn tiếng tuân lệnh, sau đó hò hét bảo mọi người trong vườn xếp hàng theo bối phận. Người của Tông Lễ Phủ run như cầy sấy dựa vào hồ sơ để phân chia. Đây không phải là một công việc dễ dàng gì. Dù sao người của Tông Lễ Phủ không biết được hết con cháu của Dương gia.
Chừng nửa canh giờ sau, mới miễn cưỡng phân chia xong.
Tướng quân áo giáp đi lên đài cao, nhìn đám đông phía dưới. Cũng không biết vì sao, lúc này trong mắt ông ta không có quá nhiều sự lạnh lùng, mà là một thứ tình cảm khiến người ta xem không hiểu. Có chút thương cảm, có chút đắc ý, có chút...thỏa mãn.
- Đã nhiều như vậy rồi...
Tướng quân áo giáp nhìn đám đông, tự nói:
- Phần lớn chỗ này là chi thứ...các đời Hoàng Đế đổi thay, luôn trục xuất hoặc là xử tử huynh đệ của mình, hoặc là đưa tới nơi xa xôi, cuối cùng trực hệ dần dần yếu đi. Nơi này có không dưới bảy, tám trăm người. Nếu toàn bộ con cháu của Dương gia ở Đại Tùy đều tới, chắc cũng phải mấy nghìn người. Mới chưa tới hai trăm năm, lại có nhiều con cháu như vậy...
Ông ta lẩm bẩm những lời khó hiểu.
Ánh mắt có chút mơ hồ, thần sắc phức tạp.
Ông ta đảo mắt nhìn đám đông, cuối cùng dừng lại ở người thiếu niên mặc quần áo Hoàng Đế đứng ở hàng đầu. Ông ta thấy được trên khuôn mặt người thiếu niên này chỉ có sự hoảng sợ. Sau đó ông ta nhìn thấy một nữ tử khá thanh tú đứng phía sau tiểu Hoàng Đế. Thoạt nhìn hai mươi mấy tuổi, mặc trang phục của Công chúa.
Đó là tỷ tỷ của Dương Thừa Càn, Công chúa Đại Tùy Dương Thấm Nhan.
Đại Tùy nội loạn, Thiên Hữu Hoàng Đế bình định, sau đó bệnh chết, tân hoàng đăng cơ có rất nhiều việc phải giải quyết. Nên vị Công chúa đã qua cái tuổi xuất giá này vẫn ở lại trong cung chưa được gả ra ngoài. Nàng không tính là nữ tử tuyệt mỹ, có sự hiên ngang của nam nhân, thiếu đi sự mềm mại của nữ nhân.
Mà tướng quân áo giáp nhìn thấy được sự thù hận tràn đầy trong mắt của nàng.
Nhưng tướng quân áo giáp không thèm để ý, bởi vì ông ta biết, thù hận là điều hiển nhiên. Ở trên khuôn mặt của tiểu Hoàng Đế không nhìn thấy được sự bất khuất và kiêu ngạo mà người của Dương gia nên có. Nhưng trên khuôn mặt của Công chúa vẫn còn. Cho nên tướng quân áo giáp có chút vui mừng, chứ không tức giận.
- Người của Dương gia a.
Tướng quân áo giáp nói, không ai hiểu được hàm ý trong đó.
- Lúc Đại Tùy mới lập, Dương gia có ba huynh đệ. Một tên là Dương Đỉnh, đã chết ở thành Hỏa Hồ. Hắn mang theo ba nghìn tử sĩ xông vào Trịnh quân, mở một đường máu cho các dũng sĩ Đại Tùy. Trong thành Hỏa Hồ có hơn mười vạn tinh nhuệ của Trịnh quân, đông gấp mấy lần quân đội Đại Tùy. Hơn nữa, Trịnh quân có thành lớn chắc chắn. Nhưng quân nhân Đại Tùy không sợ hãi, bọn họ vẫn tấn công, không hề lùi bước. Dương Đỉnh giết vào trong Trịnh quân, bản thân trúng hơn mười mũi tên, áo giáp ném đi, tay chỉ cầm binh khí, là người đầu tiên giết vào thành Hỏa Hồ. Lúc thành phá, hắn dùng quân kỳ của Đại Tùy để chống đỡ không cho bản thân ngã xuống.
- Còn một người...
Tướng quân áo giáp chậm rãi nói:
- Trong ba huynh đệ, hắn là người nhỏ tuổi nhất. Lúc Đại Tùy mang binh chinh chiến, hắn mới chỉ mười ba mười bốn tuổi. Bởi vì một số lý do, mà rất nhiều người chưa từng gặp đứa em út này. Hắn không thích gặp người, cũng không thích người khác thấy hắn. Cho nên mãi tới khi Đại Tùy lập quốc, chín phần văn võ trong triều đều không biết hắn, thế nên mọi người dần dần lãng quên Đại Tùy còn có một vị Thân Vương như vậy. Nhưng các ngươi không biết rằng, lúc Đại Tùy tây chinh, chiến đấu kịch liệt với người Mông Nguyên, liên tiếp chiến thắng, là nhờ hắn lên tiếp ám sát mười mấy đại tướng của Mông Nguyên, khiến Mông Nguyên về sau bại trận.
- Những điều các ngươi biết, chỉ là thông qua sách sử ghi lại. Sách sử ghi rằng, sau khi lập quốc không lâu, vị Thân Vương này liền trúng bệnh nặng mà chết, cả đời không có cống hiến gì. Nhưng các ngươi không biết tình hình thực tế trong đó, ta liền nói cho các ngươi biết... Hắn không muốn người khác biết về mình, là vì hắn không thích. Hắn thỉnh cầu Hoàng Đế khai quốc Đại Tùy tuyên bố rằng hắn đã chết, bởi vì hắn cảm thấy bản thân quá xấu xí, không muốn gặp người ngoài.
- Hắn tên là Dương Trọng, nhũ danh Phác Hổ. Tuy hắn đã lập rất nhiều công lao cho Đại Tùy, nhưng khi đi lên chiến trường, hắn dùng khăn đen che mặt lại, cho nên rất nhiều công lao bị người khác lấy. Lúc ở Tây Bắc trong một đêm hắn ám sát mười mấy đại tướng Mông Nguyên, vẫn không đồng ý nhận công lao! Chỉ vì hắn cảm thấy bản thân xấu xí, không muốn xuất đầu lộ diện.
Câu này vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người ở phía dưới đều sững sờ.
Dương Thấm Nhan biến sắc, thân thể hơi lung lay. Nàng vô thức nhìn về phía tiểu Hoàng Đế, lại phát hiện trên khuôn mặt của tiểu Hoàng Đế không có chút kinh ngạc nào.
Thật giống như, y đã biết vậy.
- Hắn...
Dương Thấm Nhan giơ tay lên, run rẩy chỉ về phía tướng quân áo giáp, hỏi tiểu Hoàng Đế:
- Hắn...là ai?
Tiểu Hoàng Đế đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó bỗng nhiên cười ha hả, mang theo tiếng nức nở:
- Hắn là ai? Hắn là ai? Hắn còn có thể là ai! Hắn chính là tổ tiên mà tỷ sùng bái nhất, chính là người sáng lập nên Đại Tùy, Hoàng Đế khai quốc Dương Kiên!
Trên đài cao, tướng quân áo giáp chậm rãi cởi mũ giáp xuống.
- Ta đã trở về!
← Hồi 0692 | Hồi 0694 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác