← Hồi 0658 | Hồi 0660 → |
Một ngày này, cả thành Ung Châu đều rục rịch.
Cũng không biết có bao nhiêu cao thủ từ chỗ tối xuất hiện, càng không biết mục tiêu của bọn họ rốt cuộc là Phương Giải hay là La Diệu, hay là cả hai người. Hóa ra trong cái thành Ung Châu này, cất giấu rất nhiều đại nhân vật, tàng long ngọa hổ.
Vì thế, mưa máu bay đầy trời.
Hạng Thanh Ngưu nhìn lão già xuất hiện trước mặt, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua Phương Giải đang ở trong kết giới. Y có thể nhìn ra được kết giới kia của La Diệu đáng sợ tới mức nào. Nếu đổi thành y, chỉ sợ lúc này y đã sụp đổ. Y biết tu vị của mình cao hơn Phương Giải, nhưng vào một thời điểm nào đó, tu vị của y lại không bằng Phương Giải.
Ít nhất, y không tạo ra được kết giới như vậy.
Cũng không biết vì sao, Hạng Thanh Ngưu bỗng nhiên mỉm cười.
Y chỉ Phương Giải bất khuất trong Kim Cương Giới, gằn từng chữ nói với lão già ở phía xa xa:
- Ngươi có biết người ngươi muốn giết là ai không? Ngươi có biết ngươi đã tạo ra 'Nghiệt' không thể tha thứ gì không? 170 năm trước, sư tôn của ta ở trong thành Trường An dùng một kiếm cách 900 dặm chém một Đại hòa thượng đi ra Đại Luân Tự. Từ đó trở đi, người của Phật tông có tu vị trên Cận Thiên Cảnh đã một trăm năm rồi không dám bước vào Trung Nguyên. Vài chục năm sau, sư phụ nói rằng ông ấy lười, chuyện giang hồ giao cho đám hậu bối xử lý. Một người đã già cả như ông ấy không thể xử lý hết mọi việc được. Xử lý hết, vậy thì hậu bối không còn áp lực, không còn động lực, sẽ không biết vì sao Phật tông lại tự cao tự đại, sẽ quên hết tất cả.
- Hiện giờ, người ngươi muốn giết, chính là một kẻ dám chửi thẳng vào mặt người của Phật tông, ngươi thân là người Hán lại tới giết hắn?
Lão già mặc bộ trường bào màu xác hơi bạc màu trầm mặc một lúc, sau đó lắc đầu:
- Có một số việc biết là sai, nhưng vẫn phải làm, ngươi có hiểu không? Huống chi, chửi thẳng vào mặt Phật tông...ta cũng có thể làm được.
Hạng Thanh Ngưu có chút buồn bã thở dài:
- Giang hồ Trung Nguyên đã chết rất nhiều rồi...
Lão già ngẩng đầu nhìn bầu trời:
- Trước khi Vạn lão gia tử lâm chung, có đi một vòng giang hồ, cho nên mới có nhiều người đại tu hành đỉnh cao ngã xuống, chẳng lẽ sư phụ của ngươi không đáng trách?
Hồng nương tử hừ nói:
- Ta nói với ngươi những câu này, là vì ta có tư cách giáo huấn ngươi. Điều đó không liên quan tới tuổi tác. Dù ngươi có già hơn nữa, nhưng trong đầu chứa toàn cứt, ta vẫn khinh thường ngươi như thường. Ngươi có tư cách gì nói tới sư phụ ta?
Lão già khẽ nhíu mày:
- Chỉ mình được nói, không cho người khác nói?
- Đúng vậy!
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Đánh thắng được ta rồi nói sau.
Lão già lại trầm mặc, sau đó rất chân thành nói:
- Rất lâu trước ta nghe nói Vạn lão tiền bối có bốn đệ tử đắc ý. Tất cả đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi. Giang hồ đồn đại, Trung Thân Vương Dương Kỳ chính là một trong bốn đệ tử của lão tiền bối, nhưng ngài ấy đã đồng quy vu tận với Đại Luân Minh Vương của Phật tông trên núi Chu Tước. Chỉ riêng điểm này, danh tiếng đã truyền thiên cổ. Người chỉ trên trời mới có như vậy, trong lòng ta rất kính phục. Ngươi là sư đệ của ngài ấy, ta cũng kính trọng ngươi, cho nên, nếu như ngươi tránh ra...
- Nếu ta tránh ra thì ta liền cùng một mẹ sinh ra với ngươi.
Hạng Thanh Ngưu dùng hai tay tạo thành hình tròn trước ngực rồi đẩy về phía trước:
- Đại Chu Thiên!
Lão già biến sắc, vung hai tay lên, một con chim lửa xuất hiện ở phía sau ông ta, chim lửa có thân hình rõ ràng, nhìn rất sống động. Chim lửa này mở ra hai cánh dài chừng 10m, ngẩng đầu phát ra một thanh âm vang dội. Đôi cánh rực lửa đập liên hồi lao về phía Hạng Thanh Ngưu.
- Nội kình biến ảo, nếu chưa từng gặp Đại Tự Tại, thì có thể ta đã bị ngươi hù dọa rồi! Cho nên đừng lấy cái ảo tưởng đó ra mà dọa người khác.
Hạng Thanh Ngưu hừ lạnh một tiếng, hai tay đẩy về phía trước lại kéo trở về. Con chim lửa kia cứng đờ người, sau đó hoảng sợ kêu lên một tiếng muốn bay về phía sau. Nhưng dù nó có vỗ cánh như thế nào cũng không thoát được lực hút. Lực hút biến thành lực đẩy, chim lửa giống như đạn bay ra từ súng, đánh bay trở về, thân thể nhạt bớt. Không đợi chim lửa ổn định thân hình thì lại bị hút về, sau đó bị lực đẩy đẩy bay ra ngoài.
Như thế ba lượt, chim lửa yếu ớt giống như một con gà đã nhổ hết lông.
Lão già rùng mình, nâng tay phải lên sau đó chỉ ngón trỏ về phía Hạng Thanh Ngưu.
Một chỉ thường thường không có gì lạ, nhưng khiến Hạng Thanh Ngưu không dám khinh thường. Y ổn định đôi chân, sau đó cũng chỉ ngón trỏ tay phải về phía trước.
Một chỉ bình thường của lão già tới gần Hạng Thanh Ngưu 30m thì bắt đầu phát uy. Kình khí thật lớn tạo thành một rãnh sâu hai mét, rộng cũng hai mét, mang theo xu thế cắt sông! Nghe nói Trương chân nhân của núi Võ Đang có tuyệt kỹ Tứ Tượng Chỉ, từng ở bờ sông Lan Thương rẽ đôi sông cứu người. Xem một chỉ này của lão già, mơ hồ cũng có khí thế đó.
Sau đó, chỉ kình liền gặp kiếm khí của Hạng Thanh Ngưu.
Hạng Thanh Ngưu rất ít sử dụng kiếm khí. Y vẫn luôn nói rằng mình là đệ tử kém cỏi nhất của Vạn lão gia tử, nhưng y cùng Tiêu Nhất Cửu và La Úy Nhiên đều không hẹn mà có chung một suy nghĩ, đó là cố gắng không dùng tới kiếm khí. Bởi vì theo bọn họ, dù bọn họ cố gắng về kiếm khí cỡ nào, cuối cùng vẫn không thể bằng được Dương Kỳ.
Không cần, không có nghĩa là không biết.
Y là Hạng Thanh Ngưu, là đệ tử của một kiếm phá vạn pháp Vạn Tinh Thần.
Trình độ kiếm đạo, sao có thể thấp được?
Kiếm khí vô hình, vô thanh, vô dạng.
Nhưng kiếm khí chí lăng, chí bá, chí đại.
Một chỉ của lão già có thể chia cắt con sông, nhưng gặp phải kiếm ý thiên hạ vô song của Vạn Tinh Thần. Kiếm khí đương nhiên phá vỡ chỉ kình, sau đó tiếp tục bay tới.
Vẻ mặt của lão già hơi cứng ngắc, sau đó gật đầu, khen từ đáy lòng:
- Không lên núi, không biết núi cao bao nhiêu. Không tiến vào mây, không biết mây mờ ảo thế nào. Không nhìn thấy mặt trời, không biết ánh sáng kỳ diệu thế nào. Thấy một kiếm này, cuối cùng ta có thể lĩnh hội được vài phần cái gì được gọi là một kiếm trấn giang hồ, một kiếm thiên hạ vô song của Vạn lão tiền bối.
Ông ta xoay người trở về, đi được ba bước.
Phốc một tiếng, thân thể ông ta bị tách làm đôi. Hai mảnh thi thể đổ xuống hai bên, mắt trái thấy được mắt phải.
- Sai rồi.
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:
- Từ một kiếm của ta ngươi làm sao có thể thấy được một phần vạn kiếm ý của sư tôn ta?
Nói chuyện, giết người.
Hạng Thanh Ngưu
Y quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi vẫn kiên trì chống đỡ ở bên trong Kim Cương Giới, bỗng nhiên có một ảo giác mình chính là người kia. Sau đó y lắc đầu, cảm thấy nếu mình là người kia, nói không chừng mình đã chết một trăm lần rồi.
Phương Giải cảm thấy mình sắp chết.
Cảm giác này đã xuất hiện trong đầu hắn vài chục lần. Mỗi một lần xuất hiện, hắn đều lập tức phủ định.
Chết?
Nếu cứ như vậy mà chết, vậy thì những chuẩn bị và chờ đợi bấy lâu nay trở nên lãng phí sao? Bấy lâu nay cơ hồ ngày nào mình cũng suy nghĩ sẽ gặp phải khó khăn gì, có xảy ra bất ngờ gì không? Nếu không có, vậy thì có lý do gì để buông tha?
Cho nên vượt quá sự tưởng tượng của mọi người, hắn vẫn kiên trì được tới lúc này.
Nếu không trải nghiệm áp lực trong Kim Cương Giới, thì khó mà miêu tả được sự đau đớn đó. Lúc trước Đại Luân Minh Vương ngồi trên bảo tọa trong Đại Luân Tự, Đại Tự Tại từng hỏi:
- Sư tôn, người nói Phật từ bi, độ thế nhân. Nhưng thế nhân luôn có rất nhiều hạng người ngu ngốc, cứng đầu, không thể cảm hóa được, vậy thì xử lý bọn họ như thế nào?
Đại Luân Minh Vương trả lời:
- Lúc Phật tạo chúng sinh, phát hiện chúng sinh đều có hai mặt, một thiện một ác. Con người là chủ của muôn loài, nên hai mặt đó càng khắc sâu hơn. Một người nhất thời làm việc thiện, sau đó làm chuyện ác, chỉ tại một ý niệm. Người bình thường có thể độ hóa cái ác, nâng cao cái thiện, bởi vì người bình thường có thiện niệm lớn hơn ác niệm. Còn người có ác niệm lớn hơn thiện niệm, Phật cũng có hai mặt, mặt mũi hiền lành và kim cương nộ.
Đại Luân Minh Vương nói:
- Ta là lãnh tụ Phật tông, có trách nhiệm trừng phạt cái ác, đề cao cái thiện. Lúc ở Kim đỉnh nhìn mặt trời lặn, ta bỗng nhiên ngộ ra Kim Cương Giới. Đối với kẻ ác mà nói, Kim Cương Giới chính là chín chín tám mươi mốt tầng địa ngục. Mỗi một tầng địa ngục, đều có một vạn tám nghìn kiếp. Mỗi một kiếp, đều có thể khống chế sinh tử.
Phương Giải không biết Đại Luân Minh Vương từng nói qua lời này, nhưng hắn chính đang ở trong chín chín tám mươi mốt tầng địa ngục. Mỗi một giây đều phải trải qua hàng nghìn hàng vạn sự đau đớn tra tấn. Từ bên ngoài nhìn, Kim Cương Giới chỉ là một vòng sáng màu vàng. Nhưng bên ngoài bình tĩnh, bên trong lại cực kỳ hung hiểm. Chỉ có người tu hành như Hạng Thanh Ngưu, mới nhìn thấu được sự hung tàn ác độc bên trong kết giới đó.
Kỳ thực mỗi một lần Phương Giải đều cho rằng mình sắp chết, đều bị sự đau đớn tột cùng giày vò.
Có sấm sét, có cuồng phong, có mưa to...
Hắn chỉ kiên trì chống đỡ tiểu kết giới của mình, không cho tra tấn trong Kim Cương Giới đập nát bản thân. Chính vì Hạng Thanh Ngưu nhìn thấu triệt, cho nên y mới khâm phục, thậm chí kính sợ. Nội kình của Hạng Thanh Ngưu rất hùng hâu, có thể kiêu ngạo toàn bộ giang hồ Trung Nguyên. Nhưng y biết nội kình của mình vẫn còn kém La Diệu nhiều lắm. Mà hiện tại Phương Giải và La Diệu chính là đang đấu nội kình, hai bên đều đang tiêu hao. Nhưng nội kình của La Diệu rất khổng lồ, mà nội kình Phương Giải có thể vận dụng được lại cực kỳ ít.
Hạng Thanh Ngưu hiểu rằng, nếu đổi thành là y chỉ sợ đã không chịu đựng được nửa canh giờ.
Chưa tới nửa canh giờ, nội kình của y sẽ bị La Diệu làm tiêu hao hết.
Nhưng
Phương Giải vẫn kiên trì được.
Cho nên tới lúc này, không chỉ là Hạng Thanh Ngưu, mà ngay cả La Diệu cũng không rõ, Phương Giải lấy đâu ra nội kình để duy trì cái tiểu kết giới lung lay sắp đổ kia. La Diệu biết để duy trì Kim Cương Giới mình phải tiêu hao nội kình lớn thế nào. Nhưng để đạt được thân thể của Phương Giải, y không sợ tiêu hao. Chỉ cần chiếm được khối thân thể đó, thì không ai trong cái thành này có thể ngăn được y. Chỉ cần cho y một thời gian tĩnh dưỡng, lúc y trở lại thành Trường An, tướng quân áo giáp kia chưa chắc có thể thắng.
- Ngươi đau đớn không?
La Diệu hỏi.
Khóe miệng Phương Giải vẫn đang chảy máu, là do hắn tự cắt đứt môi.
Hắn gật đầu, không phủ nhận.
- Đau đớn như vậy, kỳ thực còn đáng sợ hơn là chết...
La Diệu dường như thở dài một tiếng, sau đó rất nghiêm túc hỏi Phương Giải:
- Chết chỉ là chuyện trong nháy mắt, thậm chí ngươi không cảm thấy bất kỳ sự đau đớn nào. Hiện tại tuy ngươi còn sống, nhưng đau đớn mà ngươi phải trải qua hơn sự đau đớn vì chết gấp trăm triệu lần. Chỉ vì sống một lát mà phải trải qua vô số tra tấn, ngươi thấy điều đó có ý nghĩa không? Tội gì phải làm vậy?
Phương Giải trầm mặc, qua hồi lâu mới khó khăn trả lời:
- Có một dân cờ bạc, bài trong tay khá đẹp, chỉ có bản thân y biết bài của mình đẹp thế nào. Mà đối thủ của y là một nhà giàu, trong tay nhà giàu có lẽ có bài còn đẹp hơn. Vào lúc này, nhà giàu không thể nghi ngờ rằng chiếm ưu thế tuyệt đối. Bởi vì trong tay y có bài đẹp, mà y còn nhiều tiền. Còn dân cờ bạc tuy trong tay cũng có bài đẹp, nhưng y không còn nhiều tiền nữa rồi.
Vào lúc này vậy mà Phương Giải còn tâm tư kể chuyện.
Ngay cả La Diệu đều có chút không hiểu.
- Trong tình cảnh đó...
La Diệu trầm tư:
- Ta không thấy dân cờ bạc có cơ hội thắng nào. Cho dù bài của y đẹp hơn bài của phú hào, nhưng y không còn tiền để theo nữa rồi, cuối cùng chẳng phải bỏ bài sao? Bài của y có giá trị vạn kim, nhưng y không lấy ra được vạn kim. Bài của nhà giàu không đáng giá vạn kim, lại lấy ra được vạn kim. Cho nên...cuối cùng thua vẫn là dân cờ bạc.
- Xem ra ngươi không hiểu.
Phương Giải lè lưỡi liếm máu trên môi, rồi nói một câu khó hiểu:
- Hương vị không tồi.
Lần này tới lượt La Diệu trầm mặc.
Cứ trầm mặc như vậy nửa canh giờ. Một canh giờ trước, La Diệu cho rằng mình có thể giết Phương Giải ít nhất một trăm lần, nhưng Phương Giải vẫn còn sống. Tuy kết giới do Phương Giải tạo ra càng ngày càng càng nhạt, nhưng vẫn quật cường chống đỡ. Mà Kim Cương Giới của La Diệu thoạt nhìn vẫn rực rỡ lóa mắt, bất kỳ lúc nào cũng đập vỡ vụn kết giới của Phương Giải.
Một quầng sáng rực rữ, một quầng sáng lúc sáng lúc tối.
Cho dù là kẻ ngu ngốc, cũng nhìn ra được ai thắng ai thua.
Nhưng vừa lúc đó, trong mắt La Diệu bỗng nhiên có chút hoảng sợ. Y nhìn Phương Giải khóe miệng hơi run:
- Ta hiểu rồi...cho nên...ta sẽ dùng toàn lực giết ngươi.
...
...
La Diệu nói mình đã hiểu, là đã hiểu về câu chuyện dân cờ bạc và nhà giàu của Phương Giải.
Cho nên Phương Giải mỉm cười, tuy rằng lúc này hắn cười nhìn rất chật vật, nhưng nụ cười lại rạng rỡ. Hắn cười giống như hắn sắp thắng vậy, thật giống như hắn không phải là dân cờ bạc kia, mà là nhà giàu kia vậy.
Trên thế giới này vốn không có điều gì là tuyệt đối, chẳng phải sao?
La Diệu vươn mạnh hai tay về phía trước, thân thể của y càng trở nên trong suốt. Y đã không còn thân thể, thân thể từ nguyên khí thuần túy mỗi lần vận chuyển nội kình có thể nhìn thấy rõ ràng. Lúc chiến đấu với kẻ địch, kẻ địch hoàn toàn có thể quan sát sự vận chuyển nội kình trong cơ thể y rồi biết được y sẽ động thủ như thế nào. Nhưng y là La Diệu, y không cần quan tâm tới điểm yếu đó.
Bên trong Kim Cương Giới thay đổi.
Bên ngoài Kim Cương Giới cũng thay đổi.
Trong phạm vị hai mươi dặm, nguyên khí thiên địa dao động kịch liệt, sau đó giống như sông trường giang đổ về hướng này. Kim Cương Giới giống như một cái động sâu, mà nguyên khí thiên địa màu xanh như dòng nước lũ chảy mãnh liệt vào đó. Kim Cương Giới là một cái động không đáy, hấp thu là nguyên khí thiên địa, cho nên bên trong kết giới biến thành màu xanh.
Với lực lượng một người, hút nguyên khí thiên địa trong phạm vi 20 dặm.
Bất kể là người tu hành đang chạy về hướng này, hay là người tu hành đang đánh nhau sống chết ở bên ngoài La phủ đều cứng lại. Tu vị của bọn họ phải dựa vào nguyên khí thiên địa cung cấp, mà trong khoảnh khắc, nguyên khí thiên địa trong phạm vị 20 dặm gần như bị Kim Cương Giới hút khô kiệt, làm cho bọn họ trở nên yếu ớt trong nháy mắt.
Người tu hành từ Bát Phẩm trở lên còn có thể chặt đứt nội kình tự bảo vệ bản thân. Mà người tu hành từ Bát Phẩm trở xuống thì lại không may mắn như vậy. Bị hút không chỉ là nguyên khí thiên địa, còn có nội kình lưu trữ trong cơ thể bọn họ. Chỉ vài giây ngắn ngủi, cũng không biết có bao nhiêu người hút thành cây khô.
Kim Cương Giới chính là một cái động không đáy, tham lam hút nguyên khí thiên địa.
← Hồi 0658 | Hồi 0660 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác