← Hồi 0592 | Hồi 0594 → |
Thành Đại Hưng
Tòa thành trị nằm ở tận cùng phía bắc sông Trường Giang này có vị trí địa lý rất đáng để chú ý. Sau khi Đại Tùy chiến binh Bàng Bá phất cờ làm loạn ở Giang Nam, liền dùng thành Đại Hưng làm căn cơ trong một thời gian dài. Lúc quân đội Bàng Bá vượt qua sông bắc thượng, cũng lấy thành Đại Hưng làm nơi xuất phát.
Thành Đại Hưng đã có ít nhất 500 năm lịch sử. Lúc trước Thái Tông Hoàng Đế Đại Tùy hạ chỉ nam chinh, đây là tòa thành lớn bị đánh hạ đầu tiên của Giang Nam. Nơi này từ trước tới nay đều rất được chú ý. Lúc trước sở dĩ Lý Khiếu chọn nơi này làm nơi khai đao với Nam Trần, cũng là vì nơi này chiếm vị trí khá quan trọng về chiến lược.
Tòa thành này có thể coi là đầu mối then chết giữa Giang Nam Giang Bắc.
Mà nổi tiếng nhất của thành Đại Hưng, là Mi uyển.
(Uyển: vườn hoa)
Các đời Hoàng Đế Đại Tùy khi xuống Giang Nam, đều đi qua nơi này.
Mi uyển là một trong bảy vườn hoa nổi tiếng nhất của Giang Nam, từng tiếp đãi qua năm vị Hoàng Đế Đại Tùy vào ở. Mà chủ nhân của Mi uyển này là Kim gia, địa vị không cần nghĩ cũng biết. Dân chúng đã quên Kim gia làm chủ nhân thành Đại Hưng này bao nhiêu năm rồi. Bất kể là triều đại nhà nào thống trị Trung Nguyên, thành Đại Hưng đều do người của Kim gia định đoạt. Cho dù nơi này thuộc về quận trị quận Tân Nam, có một vị Quận thủ đại nhân, cho dù nơi này thuộc về Tô Bắc Đạo, có một vị Tổng Đốc đại nhân. Nhưng bất kể là vị đại nhân nào, chỉ cần ở trong thành Đại Hưng, thì có bất kỳ việc lớn nào đều phải tới thăm hỏi Mi uyển.
Tổng Đốc Tô Bắc Đạo Chu Hoài Ân là khách quen của Mi uyển. Dân chúng thành Đại Hưng thường xuyên trông thấy xe ngựa của Tổng Đốc đại nhân đỗ bên ngoài Mi uyển.
Là một trong hai mươi bốn Tổng Đốc của Đại Tùy, nhưng bất kỳ hành động nào của Chu Hoài Ân ở trong thành Đại Hưng cũng không rời khỏi sự ủng hộ của Kim gia. Nếu quyết định của ông ta và Kim gia có sự xung đột, ông ta tuyệt sẽ không khư khư cố chấp, mà là dựa theo ý của Kim gia để làm.
Cũng chính vì thế, vị trí của Tổng Đốc của Chu Hoài Ân khá chắc chắn. Hàng năm Lại Bộ của Đại Tùy sẽ phái quan viên tới khảo sát. Quan viên tuần kiểm của Lại Bộ sẽ âm thầm thăm viếng khắp nơi, nghe ngóng dân tình, sau đó tổng hợp các điều mình biết về quan viên địa phương gửi về triều đình, quyết định xem quan viên địa phương đó có đủ tư cách hay không.
Hàng năm, ở trong hai mươi bốn đạo Tổng Đốc, Chu Hoài Ân đều được xếp ở mấy vị trí đầu.
Lại nói tiếp, ông ta không có chiến tích gì quá chói mắt, nhưng thắng ở ổn định. Ông ta phụ trách Tô Bắc Đạo, thường thường vững vàng không xuất hiện bất kỳ chuyện gì khiến triều đình lo lắng. Bởi vì Tô Bắc Đạo gần Trường Giang, tự nhiên có nhiều lũ lụt, nhưng ông ta chưa bao giờ ngửa tay xin một đồng bạc nào của Hộ Bộ để sửa đê. Còn các chuyện khác thì đều làm một cách đâu ra đấy.
Vì vậy mà cho dù cuối cùng ông ta lựa chọn đứng về phía phản quân, nhưng dân chúng đại phương không có nhiều người mắng ông ta. Dù sao nhiều năm qua, Chu Hoài Ân đã làm rất nhiều việc vì Tô Bắc Đạo.
Mi uyển có thể được xưng là một trong bảy vườn hoa nổi tiếng nhất Giang Nam, tự nhiên có chỗ đặc biệt của nó. Khu vườn này có thể coi là khu vườn điển hình của Giang Nam, bất kỳ một khu vực nào đều cực kỳ đẹp đẽ, lại không thiếu sự phóng khoáng.
Mỗi lần Chu Hoài Ân tới Mi uyển, đều cảm nhận được vẻ đẹp khác nhau của vườn hoa này.
Ngồi ở trong đình bên cạnh ao, thưởng thức một bình trà nhất phẩm Tước Thiệt có giá trị đủ để một dân chúng bình thường sinh hoạt một năm, ông ta nhìn cá chép trong ao, đầu óc bay đi đâu. Trưởng tử của Kim gia, cũng là người tạm thời chủ trì sự vụ của Kim gia Kim Thế Huân nhìn ông ta một cái, cười hỏi:
- Hôm nay Tổng Đốc đại nhân có tâm sự gì vậy?
Kim Thế Huân
Nếu Phương Giải nghe thấy tên này, suy nghĩ đầu tiên chính là Đại tướng quân Kim Thế Hùng đang bị vây khốn ở Tây Bắc Đại Tùy. Mà trên thực tế, Kim Thế Hùng quả thực xuất thân từ Kim gia Đại Hưng, là tam đệ của Kim Thế Huân.
Kim Thế Hùng hơn năm mươi tuổi, mà Kim Thế Huân là trưởng tử, đã 62 tuổi.
Nhưng điều tiếc nuối là nhà này đã không còn do ông ta hoàn toàn định đoạt nữa rồi. Bởi vì ông ta có một người mẹ già sống rất thọ và khỏe mạnh, hơn nữa còn là một người có dục vọng với quyền lực rất lớn. Nhưng dù vậy, không ai dám coi thường vị Kim gia đại gia này.
- Tam gia đã có tin tức gửi về chưa?
Chu Hoài Ân hỏi.
Kim Thế Huân lắc đầu nói:
- Lão tam ở Tây Bắc đang rơi vào cục diện bế tắc. Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ khống chế được đường sông, người của La Diệu lại ngăn đón ở bên trong, cho dù ta muốn giúp nó một tay cũng không giúp được. Hiện tại phải xem nó có cùng đội ngũ kiên trì được hay không. Nếu như được...chúng ta không cần phải để ý tới Dương Chí bị nhốt mười mấy năm ở Đông Bắc nữa, càng không cần phải nâng một người như Bàng Bá lên.
- Thực sự không được, chúng ta gọi Tam gia trở về. Mấy vạn tàn binh ở Tây Bắc bên kia không đáng giá để Tam gia hao phí tinh lực. Với năng lực dẫn binh của Tam gia, không lo tương lai không thành đại sự.
- Cứ quan sát tiếp đi, ngươi cũng biết cái tính bướng bỉnh của lão tam kia rồi đấy. Đã quyết định thì dù chín con trâu cũng không kéo trở về được.
- Đúng rồi.
Chu Hoài Ân hỏi:
- Sao đã lâu rồi không thấy lão thái quân?
- Bà ấy?
Kim Thế Huân lắc đầu:
- Ta không hiểu nhiều lắm về tu hành, mấy năm qua mẫu thân đại nhân giao phần lớn chuyện cho ta, dùng tất cả thời gian để bế quan. Mấy ngày trước lúc đi ra có vẻ cao hứng, nói rằng lại tăng lên một cảnh giới. Ta không hiểu nhiều lắm, cho nên không có hỏi. Tuy nhiên tu vị của mẫu thân đại nhân càng cao, thì địa vị của Kim gia ở thư viện Thông Cổ càng củng cố. Tên Đổng Khanh Phục sở dĩ vẫn rất tôn kính Kim gia bọn ta, còn không phải vì tu vị của mẫu thân đại nhân rất mạnh đó sao.
Chu Hoài Ân gật đầu:
- Vài năm trước đây lão thái quân có đi ra ngoài, nghe nói dạy dỗ vài tên vãn bối không biết trời cao đất rộng. Phần gan dạ quyết đoán này, chúng ta không thể bằng được. Theo ta phỏng đoán, tu vị của lão thái quân dù không bằng Vạn Tinh Thần trong truyền thuyết, nhưng chắc cũng không kém bao nhiêu.
- Vạn Tinh Thần...
Kim Thế Huân bĩu môi nói:
- Thời đại của ông ta đã qua rồi.
Ông ta vừa dứt lời, bỗng nhiên sửng sốt.
- Đó là ai?
Chu Hoài Ân nhìn sang theo ánh mắt của ông ta, phát hiện cách đó không xa có một lão già lưng gù từ từ đi tới, lưng đeo bao, cầm theo một thanh trường kiếm.
- Không phải là người của Mi uyển!
Kim Thế Huân giận dữ:
- Đám hạ nhân kia càng ngày càng buông thả rồi, ai cũng cho phép đi vào trong vườn!
Ông ta vừa muốn đứng dậy gọi người đuổi lão gia kia đi, bỗng nhiên hoa mắt một cái không biết lão già kia đã tới trước mặt mình như thế nào. Lão già thản nhiên ấm trà trên bàn uống một ngụm, ánh mắt lộ vẻ khen ngợi. Lão già thoạt nhìn đã khô héo như cây mai này, híp mắt một cái, thản nhiên nói:
- Vạn Tinh Thần chưa từng qua thời đại nào cả. Chẳng qua nếu ông ta muốn qua, thì cũng không khó.
Kim Thế Huân hơi sửng sốt, sau đó giận tím mặt. Ông ta chỉ vào lão già, vừa định gọi tôi tớ tới bắt, chợt phát hiện trong tay không biết từ khi nào cầm nhiều hơn một thứ, dính dính.
Ông ta cúi đầu nhìn, liền kinh hô một tiếng, lập tức sợ tới mức ngất đi.
Một cái đầu từ tay ông ta rơi xuống, rơi bùm xuống ao.
- Lão...lão thái quân...
Chu Hoài Ân sợ tới mức ngã xuống, lúc ngẩng đầu nhìn lên thì đâu còn bóng dáng lão già kia nữa, thật giống như ông ta chưa từng xuất hiện vậy.
Đúng lúc này, tòa nhà ba tầng bằng gỗ ở phía sau Mi uyển bỗng nhiên tách đôi ra, phẳng lỳ giống như là miếng đậu hũ bị cắt ra làm hai nửa. Thi thể một bà già đổ xuống, không có đầu.
...
...
Liễu Châu
Phía tây thành có một tòa tiểu viện, thoạt nhìn không khác gì với những dân cư bên cạnh. Chỉ có điều chủ nhân của tòa tiểu viện này khá thần bí, các hàng xóm chưa từng thấy người này đi ra ngoài. Mỗi ngày chỉ phái tôi tớ ra ngoài mua thức ăn, rất ít nói chuyện với người xung quanh.
Nhà hàng xóm mới sinh con gái, nam tử vui mừng vì được làm cha, muốn mời mọi người uống rượu. Lúc đi tới gõ cửa tòa tiểu viện kia, chỉ có một hạ nhân đi ra hỏi có việc gì. Y nói mục đích của mình, tôi tớ này xoay người đi vào, không bao lâu cầm bạc đưa cho y, nói rằng gia chủ của mình không khỏe, bạc này coi như là chúc mừng.
Mười lăm năm sau, cô bé kia xuất giá, người nam tử đã có không ít nếp nhăn trên mặt suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định đi mời hàng xóm. Mười lăm năm trước thu nhiều bạc của người ta như vậy, mà ngay cả một chén rượu mừng cũng không mời được. Không phải là y không muốn, mà là chủ nhân nhà kia cự tuyệt. Cho nên y lại tới gõ cửa, phát hiện không biết từ khi nào tôi tớ đã thay đổi. Y nói ra mục đích của mình, tôi tớ này quay vào, không bao lâu cầm bạc tới, nói, trong nhà ngài có việc vui, chủ nhân nhà ta cũng rất cao hứng, đây coi như là quà mừng.
Hai mươi năm sau, người nam tử này ốm chết, bạn già của y bảo con rể tới thông báo một tiếng. Con rể gõ cửa nhà hàng xóm, một tôi tới khuôn mặt lạ hoắc hỏi có chuyện gì, y nói mục đích của mình, tôi tớ quay vào, đưa bạc, nói, gia chủ rất bi thương với bất hạnh của gia đình ngài, lão hàng xóm mấy chục năm đã đi rồi, chút bạc này coi như là tâm ý của gia chủ.
Lại mười năm sau, cô bé ngày trước tóc đã hoa râm, tới từng nhà chào tạm biệt. Sau khi cha mẹ của nàng chết, nàng cùng với chồng mình dời tới ở. Hiện giờ đứa con cũng đã lập gia đình, làm một quan lại trong nha môn quận trị, tính toán tiếp cả nhà tới quận trị sinh sống. Nàng nhớ con, nên quyết định đi theo. Lúc gõ cửa, một tiểu thư đồng hỏi có chuyện gì, nàng nói mục đích của mình, tiểu thư đồng quay vào, mang tới một túi bạc nặng.
Lúc này nàng mới nhớ tới, từ bé tới giờ nàng chưa từng gặp gia chủ nhà này, cũng không biết đó rốt cuộc là người như thế nào. Hiện tại nàng đã già đi, nhưng người gia chủ kia vẫn chưa từng xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng.
Nàng hoảng hốt hiểu ra một ít, có ba chữ xuất hiện ở trong đầu.
Người tu hành.
Đúng vậy a, nếu không phải là người tu hành, thì làm sao có thói quen kỳ quái như vậy? Vì sao có thể trường thọ? Vì thế nàng thi lễ thật sâu trước cửa, thì thào nói hóa ra có một vị thần tiên bên cạnh nhà, sau đó lòng đầy kính sợ rời đi.
Lại về sau, cả nhà nàng bị giết một cách ly kỳ trên đường tới quận trị. Nếu nàng không lẩm bẩm nói câu đó, thì có lẽ nàng đã tới được quận trị an hưởng tuổi già rồi. Hoặc có lẽ, ngay từ lúc đầu phụ thân của nàng không nên gõ cửa nhà kia. Nàng càng không biết kỳ thực những nhà xung quanh nếu dọn đi, đều sẽ chết ở nửa đường. Cho nên, người mới tới càng không biết người trong tiểu viện đó là ai.
Hai tiểu thư đồng vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện với nhau, thanhh âm rất nhỏ, tiếng bước chân càng nhỏ. Hôm nay là ngày đầu tiên hai người hầu hạ vị gia chủ trong tiểu viện này. Hạ nhân lúc trước đã quá già rồi, cho nên thay đổi bằng hai người mới. Hai người bọn họ được trúng tuyển từ ba trăm người hầu của Trần gia Hải Ninh, khá khôn khéo lanh lợi. Mà lão già ở trong cái nhà này, hình như cũng rất thích tiểu thư đồng mi thanh mục tú hầu hạ.
Hai người bọn họ không biết lão già có dáng người khôi ngô cao lớn kia rốt cuộc có thân phận gì. CHỉ biết là đêm qua gia chủ Trần gia đích thân gọi hai người tới, rồi dặn dò rất nhiều chuyện.
Một tiểu thư đồng đẩy cửa phòng, vén màn cho bạn của mình. Tiểu thư đồng kia bưng một cái khay đi vào, trên khay là một bát cháo gạo tẻ và mấy món ăn sáng cầu kỳ. Lúc đi vào hai người cúi đầu thi lễ, nhưng vừa đứng thẳng dậy liền hoảng sợ.
Trong phòng, không biết từ khi nào thì có một lão già lưng còng, ngồi đối diện với chủ nhân.
- Ngươi tu thiền công, coi căn phòng này như hang động, đã tu được bảy tám chục năm rồi.... nhưng người bên trong động, tâm lại ở ngoài động, cho nên cuối cùng ngươi vẫn không thể bước tới một bước kia.
(Thiền: con ve)
Lão già lưng còng đỡ cái khay xuống, sau đó ăn bát cháo gạo kia.
Lão già cao lớn nhìn ông ta, sau đó rất nghiêm túc hỏi:
- Vì sao ngươi tới?
Lão già lưng gù lau vết cháo dính vào râu:
- Sắp chết, muốn kéo theo vài người bạn xuống uống trà.
Lão già cao lớn trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ngươi thật không giảng đạo lý. Bọn ta đã không làm gì nhiều năm rồi, chính là để ngươi không đi ra, nhưng cuối cùng ngươi vẫn đi ra. Lúc đầu quy củ này là do ngươi định ra, người có cảnh giới Thông Minh Cảnh trở lên không được tham dự vào. Nhưng giờ chính ngươi lại phá quy củ đó.
Lão già lưng gù bĩu môi:
- Lúc đầu là ta đánh phục các ngươi, các ngươi mới tuân theo quy củ của ta. Quy củ này vốn do một người không giảng đạo lý định ra, ai có nắm đấm cứng hơn thì người đó mới là đạo lý, chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu? Mặt khác...ba cái tên mà Trương Dịch Dương giết đều là Thông Minh Cảnh, các ngươi không nên thử ta như vậy.
Nói xong câu đó, lão già lưng gù đứng dậy, xách cái bao và cổ kiếm đi ra khỏi phòng. Hai tiểu thư đồng ngơ ngác nhìn nhau, đều không biết xảy ra chuyện gì. Lão già cao lớn trầm ngâm vài giây, bỗng nhiên sau lưng mọc ra một đôi cánh ve sầu trong suốt, vẫy một cái liền bay lên trời. Lại vài giây sau, hai nửa thi thể từ trên cao rơi xuống, tạo thành hai hố sâu dưới đất.
Rốt cuộc, y đã tiến vào hang động. Đáng tiếc...mỗi mảnh ở riêng.
Lão già lưng gù xách cổ kiếm run rẩy đi về phía trước, trong nháy mắt liền biến mất.
- Thật mệt a...
Ông ta có chút bất đắc dĩ thở dài một tiếng:
- Không biết còn phải đi qua bao nhiêu cái cửa để gặp vài vị cố nhân đây.
← Hồi 0592 | Hồi 0594 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác