← Hồi 0586 | Hồi 0588 → |
Đám quan văn cũng hiểu đôi chút tính cách của Phương Giải cho nên bọn họ thỏa sức nói ra ý tưởng của mình. Cả buổi chiều Phương Giải đều ở trong đại sảnh thảo luận với bọn họ làm sao để thống trị địa phương. Phương Giải vốn tính toán mang những kiến thức đời sau ra thảo luận, cũng không suy nghĩ quá cẩn thận. Chỉ là hắn thấy những kiến thức của kiếp trước là đại biểu cho sự tiên tiến, nhưng hắn quên rằng thời đại này khác hoàn toàn với kiếp trước.
Chẳng hạn như chuyện phân điền nhập hộ, cho dù là ở kiếp trước cũng là một việc lớn không thể làm một cách tùy tiện.
Độc Cô Văn Tú vừa chỉ ra sai lầm Phương Giải liền tỉnh ngộ. Đây không phải là việc cứ cưỡng ép là làm được. Ở thời đại này, hơn 80% tài nguyên và của cải nằm trong 10% đại hộ. Mà con số 10% đó tuy nhỏ nhưng lại không thể vứt một bên không quan tâm.
Nếu con đường này đã không thông, thì Phương Giải sẽ không lãng phí thời gian tìm tòi.
- Độc Cô.
Phương Giải trầm tư một lát rồi nói:
- Ý của ngươi là, nếu muốn dân chúng được lợi lớn nhất, thì cũng chỉ có giảm thuế phải không?
- Vâng.
Độc Cô Văn Tú gật đầu, y thật không hiểu một người thông minh như Phương Giải lại nghĩ ra ý tưởng điên rồ như vậy. Gom ruộng đất từ tay đại hộ rồi chia cho dân chúng, cho dù là nghĩ y cũng chưa từng nghĩ. Nhưng Độc Cô Văn Tú biết, nếu quả thực làm như vậy sẽ khiến dân chúng làm ruộng càng tận tâm tận lực. Dù sao ruộng đất đã thuộc về bọn họ rồi. Nhưng phải biết rằng, nếu Phương Giải thực sự thi hành chính sách đó, thì sẽ đắc tội toàn bộ đại hộ trong thiên hạ.
Như vậy, Hắc Kỳ Quân sẽ nửa bước khó đi.
Kỳ thực Phương Giải cũng đã tỉnh ngộ, dù sao thời đại này cũng có chỗ bất đồng. Kiếp trước, quyền lợi của dân chúng đã ở mức khá cao, không còn là hèn mọn sống sót nữa. Nhưng dân chúng ở thời đại này vẫn còn mù quáng tin theo hoàng quyền, đại hộ. Nếu Phương Giải thực sự phân điền nhập hộ, thì hơn nửa dân chúng sẽ không dám nhận.
Các quan văn khác nhìn nhau, đều không rõ tại sao Đại tướng quân lại nghĩ ra ý tưởng ly kỳ như vậy. Đại tướng quân không suy xét làm sao để các đại hộ trợ giúp sự nghiệp của mình, mà lại suy xét tới làm sao để các dân chúng thấp cổ bé họng kia được hưởng nhiều quyền lợi hơn. Quả thực, cho dù có dân chúng tin tưởng ủng hộ, mà không có các đại hộ ủng hộ, thì cuối cùng vẫn khó mà tiến bước được.
- Đại tướng quân, không bằng như vậy.
Độc Cô Văn Tú ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Nếu như muốn dùng hết khả năng để dân chúng cảm giác được sự trân trọng của Đại tướng quân, thì có thể ban bố một pháp lệnh. Hễ là nam đinh tráng niên có thân phận trong sạch đều có thể tòng quân. Sau khi tòng quân có thể lĩnh vài mẫu ruộng. Vài mẫu ruộng này không phải là lấy từ ruộng đại hộ chia ra, mà là để dân chúng tự mình khai hoang. Vài mẫu ruộng này là tài sản riêng của bọn họ rồi, không cần phải giao thuế cho đại hộ, cũng không cần phải nộp thuế cho đại quân. Dân chúng thu hoạch được bao nhiêu thì đều thuộc về bọn họ.
Trương Tẩy thở dài nói:
- Chỉ sợ cho dù như vậy, trong lòng đại hộ vọng tộc cũng sẽ không thoải mái. Dân chúng đều tự trồng ruộng của mình rồi, còn ai nguyên ý hao phí tinh lực vào ruộng của đại hộ nữa?
- Cho nên...
Độc Cô Văn Tú nói:
- Đại tướng quân cũng phải trấn an đại hộ vọng tộc ở Hoàng Dương Đạo. Hiện tại Hoàng Dương Đạo đang trong tay của Đại tướng quân, không bằng Đại tướng quân triệu tập tất cả vọng tộc trong khu vực mình quản lý tới núi Chu Tước, để cho bọn họ nhìn thấy Đại tướng quân binh hùng tướng mạnh như thế nào. Đại tướng quân cũng có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế với bọn họ, khiến bọn họ biết rằng Đại tướng quân rất coi trọng bọn họ. Tuy rằng không tới mức khiến bọn họ dốc sức ủng hộ, nhưng chỉ cần bọn họ không cấu kết với kẻ thù bên ngoài, thì đã là giúp đỡ chúng ta rồi.
Phương Giải gật đầu:
- Ta cũng nghĩ như vậy, mời những người đó tới núi Chu Tước, đầu tiên là triển lãm binh uy, thứ hai là để cho bọn họ hiểu rằng ở Hoàng Dương Đạo, phải tuân theo quy củ của ai. Thứ ba là tăng thêm trấn an. Chuyện này giao cho ngươi và Trương Tẩy xử lý, bắt đầu từ ngày mai liền chuẩn bị, cần thứ gì thì cứ tới hỏi ta là được.
Độc Cô Văn Tú và Trương Tẩy vội vàng cúi đầu nói:
- Đa tạ Đại tướng quân tin tưởng, thuộc hạ không dám phụ trọng trách.
- Còn có, hiện tại tân binh của chúng ta đang gia tăng với số lượng rất lớn, khiến vật tư trang bị cung cấp không đủ. Ta đã bảo Tôn Khai Đạo đi đàm phán với Chung Tân, dù kiếm được một ít nhưng vẫn chưa đủ. Ta đã nhờ Tán Kim Hầu tuyển các thợ thủ công từ khắp nơi, xây dựng vài cái xưởng ngay ở Hoàng Dương Đạo, các ngươi phân công nhau phụ trách việc này.
- Nhưng...
Trương Tẩy ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Trung Nguyên thiếu ngựa và dê bò, không có nguồi da cung cấp, cho dù xây xong xưởng cùng tuyển thêm thợ thủ công, thì cũng rất khó sản xuất bì giáp.
- Ta đã phái người đi làm việc này.
Phương Giải cười nói:
- Hiện tại trong tay người Bắc Man trên thảo nguyên không thiếu da dê da bò. Những người đó sau khi tới thảo nguyên liền bốn phía giết dê bò làm thực phẩm, nhưng do nhân khẩu không nhiều lắm, cho nên nguồn cung cấp da thừa thãi. Ta đã phái người tói thảo nguyên gặp Bắc Man Vương, chúng ta có thể dùng lá trà, vải vóc cùng mấy thứ linh tinh để trao đổi.
- Muốn thông thương với người man trên thảo nguyên, phải đi qua địa bàn của Kim Thế Hùng ở Tây Bắc.
Độc Cô Văn Tú lo lắng nói:
- Thương đội qua lại, tỵ chức lo lắng y sẽ chặn đường.
- Cho nên, phải giao dịch với Kim Thế Hùng trước.
Phương Giải nhìn Độc Cô Văn Tú, nói:
- Mấy ngày nữa mẹ ngươi sẽ tới, ta đã nói cho phép ngươi được nghỉ mười ngày để ở bên mẹ mình. Đợi bố trí lão nhân gia xong, liền có một việc quan trọng giao cho ngươi. Hiện tại có thể nói cho ngươi biết trước để ngươi còn chuẩn bị.
Phương Giải đứng lên, vừa đi vừa nói:
- Nếu chúng ta muốn trao đổi thông thương với người Bắc Man trên thảo nguyên, thì phải đi qua địa bàn của Kim Thế Hùng. Cho nên muốn để cho Kim Thế Hùng không quấy rầy chúng ta, như vậy cũng chỉ có thể cho y chút lợi ích. Độc Cô, ngươi nói xem, hiện tại Kim Thế Hùng thiếu nhất thứ gì?
- Lương thực!
Độc Cô Văn Tú lập tức nói:
- Kim Thế Hùng không còn nhiều binh mã, hơn nữa Tây Bắc đã khốn khó tới mức không thể nuôi quân nữa rồi, nhưng Kim Thế Hùng lại không có chỗ để đi. Y đi về hướng đông, sẽ khai chiến với Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ. Đi về hướng nam, Đại tướng quân tất nhiên sẽ không đáp ứng. Y giống như bị vây ở Tây Bắc, chỉ sợ sắp không kiên trì được nữa rồi. Tây Bắc mấy năm liên tiếp gặp chiến loạn, phần lớn dân chúng đã bỏ đi nơi khác, khiến y không có nguồn một lính để bổ sung binh lực. Mà một nơi cằn cỗi như Tây Bắc lại không trồng trọt được, Kim Thế Hùng biết chạy tới đâu trưng thu lương thực?
- Chẳng lẽ Đại tướng quân muốn đưa lương thực cho Kim Thế Hùng?
Trương Tẩy kinh ngạc nói.
- Tất nhiên là không cho không.
Phương Giải cười nói:
- Giờ chúng ta đang thiếu cái gì?
Trương Tẩy đáp:
- Binh khí giáp giới!
- Đúng như vậy.
Phương Giải gật đầu:
- Chẳng lẽ các ngươi đã quên, tuy Kim Thế Hùng thiếu lương thực thiếu binh lính, nhưng duy nhất có một thứ mà y không thiếu...
Độc Cô Văn Tú ánh mắt sáng ngời:
- Quặng sắt! Trong tay Kim Thế Hùng có một quặng sát! Lúc trước sở dĩ Lý Viễn Sơn dám mưu nghịch, trong đó có một nguyên nhân là y phát hiện ra một quặng sắt với sản lượng lớn. Dùng thời gian mười năm khai thác, đóng được rất nhiều binh khí giáp giới!
- Đúng vậy.
Phương Giải nói:
- Kim Thế Hùng có quặng sắt, nhưng trong tay y lại thiếu binh thiếu tướng, phía dưới cũng không có dân chúng nào, cho nên dù y có quặng sắt trong tay cũng vô dụng. Nếu muốn y không quấy rối giao dịch giữa chúng ta và người Bắc Man, chỉ đưa lương thực cho y khẳng định là không được. Y không phải chịu sự trói buộc gì cả, cho nên có thể bất chấp không kiêng kỵ chém giết cướp đoạt vật tư của chúng ta.
Trương Tẩy mừng rỡ:
- Đại tướng quân, cách lấy thực bổ khuyết như vậy thật là hay!
Độc Cô Văn Tú nói:
- Trong tay người Bắc Man có da động vật, nhưng bọn họ muốn là mấy thứ như gấm tứ xuyên, lá trà và muối ăn. Dùng những thứ này trao đổi với bọn họ, bọn họ tất nhiên sẽ vui mừng. Mà trong tay Kim Thế Hùng có quặng sát nhưng không có lương thực, chúng ta có thể dùng lương thực trao đổi sắt với y. Kim Thế Hùng cần lương thực, nên sẽ không dám làm gì thương đội chúng ta!
Phương Giải cười cười:
- Ngươi có khả năng làm tốt chuyện này không?
- Có!
Độc Cô Văn Tú cúi người nói:
- Đại tướng quân yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ đàm phán ổn thỏa với Kim Thế Hùng.
- Đã như vậy, việc triệu tập đại hộ tới núi Chu Tước, giao cho Trương Tẩy và mấy người khác làm dã. Ta vốn định qua mấy ngày nữa mới phái ngươi lên phía bắc đàm phán với Kim Thế Hùng, nhưng hôm nay đã nhắc tới, vậy thì làm luôn. Nhớ kỹ, đàm phán với Kim Thế Hùng, phải nắm giữ thế chủ động, không thể để cho y dẫn dắt.
Phương Giải nghĩ một lát rồi nói tiếp:
- Y muốn lương thực thì phải giao quặng sắt trước, còn nếu muốn chúng ta giao lương thực trước, thì lập tức từ chối! Ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điểm, y sốt ruột hơn chúng ta, là chúng ta cho bọn họ con đường sống, chứ không phải bọn họ cho chúng ta.
- Thuộc hạ ghi nhớ!
Độc Cô Văn Tú chắp tay nói.
...
...
Đông Bắc Đại Tùy
Huyện Kê Minh, quận Kế Tây.
Nơi này tuy không tính là xa nhất ở phía đông bắc Đại Tùy, nhưng cách Kinh Kỳ Đạo cũng phải sáu, bảy nghìn dặm, lại đi về hướng đông hơn một nghìn dặm chính là Sở Quốc, hay chính là Đông Sở mà dân chúng Đại Tùy hay gọi. Lại đi về hướng bắc hơn bảy trăm dặm chính là Bắc Cương. Nơi đó có dãy núi Bạch Đầu dài liên miên bất tuyệt ngăn cách.
Dân chúng của huyện Kê Minh, quận Kế Tây cũng tính là giàu có, bởi vì nơi này cách Đông Sở không phải là xa, hàng năm thương nhân Đông Sở đều tới đây thu mua đặc sản sơn dã cùng các loại dược liệu như mật gấu, hổ cốt. Nơi đây có dân phong dũng mãnh, phần lớn dân chúng làm nghề săn bắn, xuống núi có thể làm ruộng, lên núi có thể săn bắn. Các nam nhân đều là những người tục tằn dũng cảm.
Tuy rằng ở một nơi khá xa xôi, nhưng có thương nhân Đông Sở, những người có thể đi khắp thiên hạ, cho nên tin tức không tính là bế tắc. So sánh mà nói, dân chúng các đạo Đông Bắc còn biết tin sớm hơn dân chúng Kinh Kỳ Đạo. Ít nhất bọn họ đã biết giờ này thiên hạ Đại Tùy rất loạn.
Ở huyện Kê Minh có một tòa Thúy Mộc trang, hàng năm đề phòng nghiêm khắc, không cho phép người ngoài tùy ý đi vào.
Bởi vì nơi này là cấm địa, có một vị thân vương Đại Tùy sống ở đó.
Lúc trước tiên đế bệnh nặng sắp chết, chư tử đoạt đích, vị đại nhân vật này từng rất có hy vọng kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, trở thành Chí Tôn Trung Nguyên. Đáng tiếc rằng, bởi vì một chiêu cờ sai mà ôm hận cả đời. Y chính là Đại hoàng tử, lúc trước phụng mệnh suất quân trấn phục phản loạn Giang Nam và tuần tra đông biên cương, người từng được tiên đế khen rằng là người con biết đánh giặc nhất trong bảy đứa con của mình.
Lúc trước y và Nhị hoàng tử tranh đoạt ngôi vị Hoàng Đế, y mang binh ra ngoài, biết được Hoàng Đế bệnh nặng lập tức suất quân chạy về thành Trường An. Kết quả là Nhị hoàng tử phái Tứ hoàng tử Dương Dận ngăn cản. Đi được nửa đường Dương Dận tỉnh ngộ, không ngăn cản Đại hoàng tử mà là mang binh trở lại kinh thành. Nhị hoàng tử biết được liền giận tím mặt, hạ lệnh phong tỏa các cửa thành Trường An. Thất hoàng tử Dương Kỳ dẫn theo mấy trăm gia nô tử thủ một cửa thành, nghênh đón Dương Dận suất quân vào thành, về sau mới có Thiên Hữu Hoàng Đế.
Sau khi lên ngôi, Dương Dận mượn cớ ban Nhị hoàng tử cái chết.
Còn với vị Đại hoàng tử có uy vọng rất cao trong quân đội này, Dương Dận không dám giết, cho nên chỉ khiển trách tội tự tiện mang binh trở về Trường An, sau đó phong làm Trang Thân Vương, đưa tới huyện Kê Minh, tới giờ đã qua hơn chục năm rồi.
Vị Trang thân vương này dường như nhận mệnh, mười mấy năm qua chưa từng bước ra khỏi Thúy Mộc Trang một bước. Mỗi ngày chỉ ở trong trang đọc sách thả câu. Cũng chính vì thế mà mười mấy năm qua, Hoàng Đế có vài lần động niệm giết y, nhưng do dự rồi để đấy.
Nhưng luôn có người không tin, một vị Hoàng tử từng rất có khả năng đăng cơ xưng đế, thực sự sẽ nhận mệnh, thực sự không có câu oán hận nào?
Cho nên, có một cỗ xe ngựa dừng ở trước Thúy Mộc Trang, mấy trăm nam tử mặc trang phục đi theo sau xe ngựa.
Một người mặc quần áo quản sự từ xe ngựa đi xuống, nhìn nhìn thủ vệ bên ngoài Thúy Mộc Trang, hừ lạnh một tiếng.
- Nói cho bọn chúng biết, hoặc là tránh ra, hoặc là chết.
Y chỉ hộ vệ canh giữ bên ngoài, ra lệnh cho các tùy tùng:
- Thôi...giết luôn, không cần lãng phí thời gian vô ích.
Canh giữ bên ngoài Thúy Mộc Trang là cấm quân của cung đình. Tuy rằng bọn họ cách xa hoàng thành Trường An, nhưng bọn họ vẫn là cấm quân không thể xâm phạm, là đại biểu cho sự tôn nghiêm của Hoàng thất. Giáo úy cấm quân đang trực ở bên ngoài Thúy Mộc Trang nhìn thấy mấy trăm nam tử mặc trang phục bảo vệ một cỗ xe ngựa dừng lại cách đó không xa, còn chưa kịp phái người tới hỏi, thì nhìn thấy một người mặc quần áo quản sự đi xuống xe, giơ tay chỉ về phía này.
Theo sát đó mấy trăm nam tử mặc trang phục rút binh khí lao về hướng này, Giáo úy cấm quân ngẩn ra, lập tức quay đầu hô một tiếng:
- Cảnh báo, có người muốn tấn công trang viện!
Một cấm quân vội vàng chạy vào, không bao lâu truyền tới tiếng trống.
Mấy trăm nam tử này hiển nhiên đều là những người được huấn luyện bài bản, lúc xông lên không phải là xông loạn, mà là duy trì trận hình chiến đấu nghiêm mật. Giáo úy cấm quân hơi biến sắc, binh lính canh giữ bên ngoài chỉ có mười mấy người, còn là cấm quân, thân phận không cho phép bọn họ xoay người chạy trốn.
- Giết!
Giáo úy cấm quân rút hoành đao ra, ngăn cản một đao bổ tới, rồi tung cước đá vào ngực người đối diện. Một cước này rất mạnh, đá bay người kia đi. Người kia bay xuống đất, giãy dụa vài cái liền im bặt, mắt thấy không sống. Tuy Giáo úy này đã lâu không động thủ, nhưng thực lực vẫn còn, nội kình di chuyển trên thân đao, một đao chém ngã người thứ hai, một đao nữa cắt đứt bả vai người bên cạnh.
Y lách sang bên cạnh tránh né một đao, trơ mắt nhìn thủa hạ của mình bị ba nam tử bao vây chém chết.
Nhìn đồng đội bị giết, tôn nghiêm bị khiêu khích, Giáo úy cấm quân lập tức nổi giận xông tới, rống lớn một tiếng cầm đao tả xung hữu đột. Y dùng hoành đao trong tay mở một đường máu, giết thẳng tới hướng quản sư bên kia.
← Hồi 0586 | Hồi 0588 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác