← Hồi 0582 | Hồi 0584 → |
Tuy rằng đã tới cuối mùa thu, nhưng so với Tây Bắc mà nói, thời tiết của Hoàng Dương Đạo ấm áp hơn nhiều, so với thành Trường An cũng ấm áp hơn không ít. Tuy rằng chưa so sánh được với Giang Nam và Tây Nam Đại Tùy, nhưng không tạo cho người ta cảm giác lạnh lẽo. Nếu ở Phan Cố, vào tháng này tuyết đã phủ trắng rồi.
Máy tháng qua, Hắc Kỳ Quân không ngừng xuất kích, từng bước thâu tóm Hoàng Dương Đạo. Điền Tín thay La Diệu giữ nhà giống như biến thành người mù kẻ điếc, hoàn toàn mặc kệ Hắc Kỳ Quân khuếch trương. Hắc Kỳ Quân tiến một bước, y liền lui một bước.
Trần Bàn Sơn và Thôi Trung Chấn phụng mệnh suất hơn bốn vạn quân thẳng tiến hướng đông, chia cách nhà kho Hân Khẩu và thành Tín Dương. Nhưng dù vậy, trong thành thành Tín Dương cũng không phái một binh lính nào. Có lẽ Điền Tín biết thực lực trong tay mình hoàn toàn không thể đấu với Hắc Kỳ Quân một trận. Nếu là thủ thành thì không có vấn đề gì, nếu ra khỏi thành dã chiến, thì y có chút kiêng kỵ với mấy vạn tinh kỵ của Hắc Kỳ Quân.
Quân báo tiền phương không ngừng truyền về núi Chu Tước. Phương Giải càng ngày càng tin tưởng La Diệu đã thay đổi mục tiêu lúc đầu. Lúc đầu y quả thực có tâm tư tranh bá Trung Nguyên, nhưng giờ y chỉ tập trung vào tòa hùng thành tên là Trường An kia.
Trong đại sảnh nghị sự, Phương Giải đứng trước bản đồ thật lớn, tập trung nhìn vào những ghi chú phía trên.
Độc Cô Văn Tú, người mới được đề bạt lên làm quan văn ôm một một chồng văn án tới, cung kính thi lễ:
- Bái kiến Đại tướng quân.
Độc Cô Văn Tú xuất thân từ danh môn, Độc Cô thế gia là hào môn hạng nhất ở Đại Tùy. Nếu không phải bởi vì Hoàng Đế động tay động chân lúc ở thành Trường An, thì hiện tại Độc Cô gia không thiếu người làm quan trong triều đình. Lại nói tiếp, y và Lễ Bộ Thượng Thư lúc đầu của Đại Tùy là Độc Cô Tĩnh là anh em họ. Chỉ có điều y xuất thân con vợ kế, cho nên thân phận kém xa Độc Cô Tĩnh.
Lúc trước Hoài Thu Công bị bệnh nặng, Độc Cô Tĩnh tạm gánh vác chức Lễ Bộ Thượng Thư. Y vốn có thể tiến thêm một bước nữa, nhưng người này cũng là một kỳ nhân. Nghe nói sau khi Hoài Thu Công bình phục, Độc Cô Tĩnh lập tức dâng sổ con chào từ giã. Hoàng Đế đáp ứng tước đi chức Lễ Bộ Thượng Thư, nhưng lại phong làm Lại Bộ Thượng Thư, quyền thế còn lớn hơn.
Về sau bởi vì liên lụy tới vụ án của Định Tây Vương, y bị Hoàng Đế trục xuất. Tuy nhiên theo như phân tích, Hoàng Đế bãi quan y giống như việc đuổi đám người La Úy Nhiên ra khỏi thành Trường An, bảo vệ mấy trọng thần không thể thiếu với Đại Tùy, để cho bọn họ không bị liên lụy vào, cho nên mới đưa bọn họ ra khỏi thành Trường An.
Về sau, vị đại tài được Hoàng Đế rất coi trọng này, nghe nói sau khi bị bãi quan, buồn bực không vui, lâu mà sinh bệnh, không cứu chữa được liền đi đời nhà ma.
Tuy nhiên, Phương Giải biết, Độc Cô Tĩnh chết chắc chắn không phải vì bệnh nặng.
Kỳ thực tâm tư của Hoàng Đế không giấu diếm được những người đó. Hoàng Đế đưa mấy vị triều thần mà y coi trọng ra khỏi thành Trường An, nhưng vẫn bị những người kia phát hiện ra ý đồ. Giống như Hoài Thu Công hậm hực chết ở quê nhà Giang Nam, thực ra là sau trở về nhà đã bị những người đó âm thầm khống chế.
Hoài Thu Công bi phẫn mà chết, hiển nhiên là vì tuyệt vọng.
Độc Cô Tĩnh bệnh chết, tám chín phần là bị người hại chết.
Tô Lễ Trọng còn sống, nhưng tòa nhà của Tô gia bị Bàng Bá phái năm trăm tinh binh canh chừng. Người của Tô gia đi ra đi vào không được tự do. Cho dù Tô Lễ Trọng nhìn thấy cơ hội muốn trở về thành Trường An thì cũng không được nữa rồi. Nghe nói Bàng Bá không chỉ một lần mời Tô Lễ Trọng tới dưới trướng của y làm quan. Tô Lễ Trọng không chịu đi vào khuôn khổ, phỏng chừng cách cái chết không còn xa.
- Có chuyện gì?
Phương Giải nhận lấy chén trà nóng mà Mộc Tam đưa, hỏi Độc Cô Văn Tú.
Mộc Tam dâng trà xong lập tức rời khỏi đại sảnh, đứng chờ ở phía xa xa. Phương Giải liếc nhìn tiểu thái giám này một cái, trong lòng không thể khen một tiếng, tiểu thái giám này tinh ý.
- Đại tướng quân, đây là thống kê thu hoạch lương thực ở các nơi.
Độc Cô Văn Tú buông chồng công văn xuống:
- Đồn điền Sơn Nam bên kia còn đang khai hoang, vừa khai hoang vừa trồng, cho nên thu hoạch cũng không nhiều lắm. Phỏng chừng phải đợi sang mùa thu năm sau mới là mùa thu hoạch. Lương thực thu được ở các quận huyện cũng không tệ lắm. Hoàng Dương Đạo có mấy con sông lớn giao nhau, cho nên nơi này không phụ thuộc vào mùa mưa, hàng năm thu hoạch cũng khá. Chỉ có điều năm trước và năm kia, lương thực của Hoàng Dương Đạo đều bị La Diệu vơ vét, cho nên có vẻ thiếu thốn.
- Biết con số là được rồi.
Phương Giải khoát tay nói:
- Nếu ta đã phân phó năm nay không thu lương thực của dân chúng, ta tất nhiên sẽ không lật lọng.
- Thuộc hạ hiểu.
Độc Cô Văn Tú đặt công văn các nơi ở một bên, lấy một phần khác đưa cho Phương Giải:
- Đây là công văn mà Tuần phủ Tôn Đại nhân đưa tới, mời Đại tướng quân xem qua.
Phương Giải nhận lấy lật qua xem. Phát hiện Tôn Khai Đạo quả nhiên là một người quả quyết. Trong hơn một tháng tuần tra này, đã chém đầu bảy quan lại địa phương, dân chúng phía dưới gọi y là Tôn Trát Đao.
- Sơn Nam khai hoang được bao nhiêu ruộng rồi?
Phương Giải vừa lật vừa hỏi.
- Khoảng 25 vạn mẫu.
Độc Cô Văn Tú trả lời:
- Mấy tháng qua, càng ngày càng có nhiều người tới tham gia tuyển quân, người đủ tư cách đều được đưa tới Sơn Nam, vừa khai hoang vừa huấn luyện, tiến độ rất nhanh.
- Ừ.
- Độc Cô.
Phương Giải nhìn Độc Cô Văn Tú, nói:
- Có chuyện ta muốn hỏi ngươi.
- Mời Đại tướng quân hỏi, thuộc hạ biết gì nói nấy.
- Ta muốn hỏi, những người tụ tập trong thư viện Thông Cổ kia, có người của Độc Cô gia các ngươi phải không?
Độc Cô Văn Tú biến sắc, gật đầu:
- Chuyện này thuộc hạ cũng không rõ ràng lắm. Mặc dù thuộc hạ là người của Độc Cô gia, như vì thứ xuất, cho nên không được tiếp xúc với nhiều việc cho lắm. Hơn nửa chuyện trong gia tộc đều do chính xuất nắm giữ, có thứ xuất như thuộc hạ thì chỉ được phân chia chút tài sản lẻ tẻ sống qua ngày. Tuy nhiên thuộc hạ từng nghe mẹ của mình nhắc qua, hàng năm đại quản sự của Độc Cô gia đều đi Giang Nam một chuyến.
Phương Giải gật đầu:
- Nếu đã như vậy, vì sao Độc Cô Tĩnh lại bị bức tới chết?
Độc Cô Văn Tú trầm mặc một lúc rồi nói:
- Đại tướng quân cũng biết rồi đấy, không phải chuyện gì trong Độc Cô gia cũng nhất trí một lòng...Mà Độc Cô Tĩnh rất trung thành với Hoàng Đế, cho nên...
Phương Giải ừ một tiếng:
- Những lời này rất đúng trọng tâm...cho nên, ngươi cũng là một sự lựa chọn khác của Độc Cô gia, đúng không?
Nghe thấy câu, Độc Cô Văn Tú liền biến sắc, hai tay ôm đống giấy run rẩy, suýt nữa để rơi xuống đất. Y ngẩng đầu liếc nhìn Phương Giải một cái lại nhanh chóng cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng.
...
...
- Không sao.
Phương Giải cười nói:
- Ngươi nên biết, ta dùng người trước nay không câu nệ tiểu tiết. Cho dù ngươi là người mà Độc Cô gia phái tới, nhưng người có thực tài, cho nên ta vẫn dùng. Ta xuất thân từ hàn môn, nên không biết nhiều chuyện lắm trong thế gia danh môn. Hôm nay hỏi ngươi, cũng chỉ là vì tò mò mà thôi.
Độc Cô Văn Tú đứng bất động một lúc, buông chồng giấy xuống, sau đó kéo vạt bào quỳ xuống:
- Đại tướng quân nói không sai, thuộc hạ đúng là được bề trên phái tới đầu nhập Đại tướng quân. Đầu tiên là dùng quan hệ với Tôn tiên sinh, rồi nhờ Tôn tiên sinh tiến cử.
- Tôn Khai Đạo thu nhà ngươi bạc à?
Phương Giải thản nhiên hỏi.
- Vâng...
Độc Cô Văn Tú nói:
- Chỉ có điều thuộc hạ cũng không biết nhà thuộc hạ đã chuẩn bị cho Tôn tiên sinh bao nhiêu bạc.
Phương Giải cười nói:
- Ngươi không giống như người có tâm cơ thâm trầm, Độc Cô gia phái ngươi tới, hơn nửa là vì coi thường ta, cảm thấy người như ta chưa đủ để Độc Cô gia phái nhân vật nổi tiếng tới phụ tá. Tuy nhiên, ta lại biết, những người nổi tiếng thường xuất hiện ở thứ xuất.
Phương Giải nghĩ tới Lý Hiếu Tông.
- Mặc dù thuộc hạ là người của Độc Cô gia, nhưng thuở nhỏ sống với mẫu thân, cuộc sống nghèo khổ. Nếu không phải có đường huynh Độc Cô Tĩnh tiếp tế, thì sống còn không bằng gia đình bình thường.
Độc Cô Văn Tú nói:
- Thuộc hạ giấu diếm chuyện này, mong Đại tướng quân trách phạt.
- Trách phạt ngươi cái gì?
Phương Giải mỉm cười khoát tay:
- Đứng lên đi, vừa rồi ta đã nói qua, ta biết ngươi là người do Độc Cô gia phái tới, nhưng vẫn muốn dùng ngươi, hơn nữa trọng dụng ngươi. Ta coi trọng là tài năng của ngươi chứ không phải là xuất thân và mục đích của ngươi. Chỉ cần ngươi yên ổn làm việc cho ta, ta liền coi như không biết chuyện này.
Độc Cô Văn Tú dập mạnh đầu một cái:
- Thuộc hạ tạ ơn ân điển của Đại tướng quân.
- Tính cách của ngươi hiền lành, rất hợp với hai chữ 'Văn Tú'.
Phương Giải nói:
- Ta đã phái người mang mẹ ngươi tới đây. Độc Cô gia áp chế được ngươi là vì mẹ ngươi đang ở trong tay bọn họ. Hôm qua người của Kiêu Kỵ Giáo gửi tin tức tới, nói rằng đã vào Hoàng Dương Đạo, tính toán trong vòng hai mươi ngày là tới núi Chu Tước rồi. Ta đã phái người xây một tòa tiểu viện ở nơi có phong cảnh đẹp dưới chân núi, ngươi và mẹ ngươi sẽ sống ở đó. Đợi mẹ ngươi tới rồi, ta cho ngươi thời gian mười ngày ở bên cạnh mẹ ngươi, để mẹ ngươi quen với cuộc sống nơi này.
- Đại tướng quân...
Độc Cô Văn Tú mới đứng lên lại quỳ xuống, dập đầu thật mạnh một cái:
- Ân đức của Đại tướng quân, thuộc hạ vĩnh viễn không bao giờ quên.
- Chính vì biết ngươi là người như vậy, cho nên ta mới lấy chân thành đối đãi ngươi.
Phương Giải cười nói:
- Một tháng trước, Chủ quản văn án Bùi Tùng ở đồn điên bên kia vì làm việc buông thả mà bị ta chém đầu. Hai mươi ngày trước, Chủ bạc lương thảo đại doanh Lưu Thủ Nhân vì trộm tiền lương mà bị ta chém đầu. Nửa tháng trước, Bút lại Viên Văn Mậu bởi vì say rượu hỏng việc mà bị ta chém đầu. Bốn ngày trước, Tòng quân Điền Nghĩa bởi vì điểm mão không đến bị ta hạ lệnh đánh ba mươi quân côn, lúc khiêng về, ba ngày sau đã chết.
Phương Giải gấp ngón tay, tính toán:
- Những người tài tới đầu nhập ta, ta đều không cự tuyệt mà nhận lấy hết. Nhưng không có nghĩa ta là người ngu, người ta lưu, nhưng không làm việc cho, ta sẽ giết. Ngươi khác với bọn họ, làm việc cho tốt, ta sẽ hậu đãi.
- Thuộc hạ...ghi nhớ!
Độc Cô Văn Tú cúi thấp đầu, không dám đứng dậy.
- Đại doanh mới lập, bận rộn trăm việc, nhân tài thiếu thốn.
Phương Giải cúi người dìu Độc Cô Văn Tú đứng lên:
- Ta mặc kệ người đầu nhập vào ta có thân phận gì, danh môn cũng tốt, hàn môn cũng thế, chỉ cần có thực tài ta đều lưu lại. Nhưng có thực tài mà tâm cơ không tinh khiết, ta lưu lại chính là để giết...Thời gian qua, duy nhất chỉ có ngươi sau khi tới đại doanh của ta làm việc rất cẩn thận, cũng chưa từng tìm hiểu qua tư mật trong đại doanh. Nhưng ta biết rằng sớm muộn gì ngươi cũng sẽ làm vậy, bởi vì mẹ ngươi đang ở trong tay người khác.
- Nếu ta coi trọng ngươi, tự nhiên sẽ không nỡ giết ngươi. Nếu trơ mắt nhìn ngươi cũng bị chém đầu như những người kia, ta không đành lòng. Cho nên mới phái người nghĩ biện pháp lén đưa mẹ của ngươi rời khỏi Độc Cô gia. Ta phí khổ tâm, chỉ là không muốn ngươi đi nhầm đường.
- Thuộc hạ...
Bả vai Độc Cô Văn Tú không ngừng run rẩy, nghẹn ngào khó nói lên lời.
- Đừng suy nghĩ quá nhiều, cứ làm việc cho tốt. Dưới trướng của ta không thiếu võ tướng thiện chiến, nhưng lại thiếu văn nhân tài giỏi. Sau khi trở về thì chuyện gì làm cứ làm, mặt khác...việc Tôn tiên sinh thu bạc của Độc Cô gia, không cần nhắc lại.
Độc Cô Văn Tú vội vàng gật đầu:
- Thuộc hạ ghi nhớ.
- Đi thôi.
Phương Giải khoát tay nói:
- Đợi mẫu thân của ngươi tới, ta lại giao cho ngươi việc quan trọng.
...
...
Trong đình hóng mát.
Ngô Nhất Đạo uống một chén rượu, sau đó híp mắt nói:
- Giác Hiểu, gần đây sát ý của ngươi hơi nồng thì phải? Thế gia danh môn phái người tới, chưa hẳn là chuyện xấu.
Phương Giải cười cười:
- Giết một ít, lưu một ít, mới khiến những người kia càng kiên đinh. Nếu ta giả vờ không biết gì cả, bọn họ sẽ cảm thấy lòng ta quá sâu, nên sẽ đề phòng ta hơn. Ta giết một ít người, đối với bọn họ chỉ là nhân vật nhỏ nhoi không đáng kể. Ngược lại, bọn họ thấy ta là người dễ biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nên sẽ xem nhẹ ta, cảm thấy ta bất quá chỉ là một mãng phu.
Hắn uống cạn chén rượu trong tay:
- Hiện tại, ta đang cần bị người ta xem nhẹ.
Ngô Nhất Đạo cười ha hả, nâng chén nói:
- Vì một câu 'đang cần người khác xem nhẹ' này, uống một bát lớn!
...
...
Lại một mùa đông tới, dưới tình cảnh khá kỳ dị, Hắc Kỳ Quân của Phương Giải chiếm được cả Hoàng Dương Đạo, ngoại trừ mỗi thành Tín Dương và nhà kho Hân Khẩu. Ánh mắt bắt đầu nhìn sang ba đạo Tây Nam. Quan quân chiến bại ở Tây Bắc, cơ hồ chết hết. Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ suất quân dùng thuyền xuôi dòng, sau đó từ Hà Đông Đạo đánh vào Thiểm Bắc Đạo, cách trọng địa Kinh Kỳ Đạo đã không xa.
Ung Vương La Diệu suất trăm vạn đại quân vượt qua Trường Giang, ở thành Hỏa Hồ bị Đại tướng quân Lưu Ân Tĩnh dẫn theo đại quân triều đình ngăn cản. Binh mã triều đình biết nếu phòng tuyến thành Hỏa Hồ bị phá vỡ, thì Kinh Kỳ Đạo liền lâm nguy, cho nên chiến đấu rất quyết liệt.
Giang Nam Bàng Bá cũng suất 30 vạn đại quân tới Hà Bắc, đóng quân cách đại quân La Diệu 40 dặm, như hổ rình mồi.
...
...
- Báo!
Trần Hiếu Nho bước nhanh vào đại sảnh nghị sử, chắp tay vội vàng nói với Phương Giải:
- Phía bắc có tin tức quan trọng truyền tới, là gián điệp mà tỵ chức bố trí ở Giang Bắc Đạo, âm thầm gia nhập đại quân của Lưu Ân Tĩnh rồi liều chết gửi tình báo về.
- Có chuyện gì?
Phương Giải vội vàng hỏi.
Trần Hiếu Nho thở dốc một hơi, nói:
- Thái tử đã đăng cơ xưng đế ở thành Trường An, đổi nguyên hiệu là Hưng Hoàng, triệu tập mười vạn quân ở Kinh Kỳ Đạo, mười vạn quân ở các vệ thành, lại chiêu mộ dân dũng, phong Đại tướng quân Lưu Ân Tĩnh làm Nguyên Soái Hành Quân, dẫn theo tổng cộng 40 vạn quân đang ngăn cản binh mã của La Diệu ở thành Hỏa Hồ.
- Thái tử xưng đế?
Phương Giải hơi sửng sốt, lập tức biến sắc:
- Người của chúng ta ở Tây Bắc gửi tới tin tức, đại quân của Hoàng Đế suất lĩnh trở về kinh đã bị Cao Khai Thái đánh bại, hơn mười vạn binh mã cơ hồ toàn bộ chết trận. Nhưng Hoàng Đế căn bản không ở trong đại quân. Ta phỏng đoán Hoàng Đế được sự bảo vệ của Trương chân nhân núi Võ Đang và các cao thủ âm thầm rời khỏi chạy về thành Trường An. Chỉ có điều không ngờ người ở kinh thành căn bản không đợi Hoàng Đế trở về, liền ủng hộ Thái tử đăng cơ...
- Đại tướng quân đoán không sai.
Trần Hiếu Nho nói:
- Người của chúng ta gửi tới tin tức, phát hiện hành tung của Hoàng Đế ở thành Hỏa Hồ, bị vài người đại tu hành bí ẩn vây công. Trương chân nhân một mình giết hết thích khách, bảo vệ Hoàng Đế trở về thành Trường An. Trên nửa đường gặp đại quân do Lưu Ân Tĩnh suất lĩnh, Hoàng Đế ở lại trong đại doanh của Lưu Ân Tĩnh hai canh giờ lại xuất phát về hướng bắc. Lần này Trương chân nhân ở lại đại doanh, chỉ có Tô Bất Úy là đi cùng.
- Trương chân nhân ở lại đại doanh của Lưu Ân Tĩnh?
Phương Giải khẽ nhíu mày, sau đó gật đầu:
- Hiểu rồi. Lưu Ân Tĩnh và bốn mươi vạn đại quân này là phòng tuyến cuối cùng ở phía nam Kinh Kỳ Đạo. Nếu phòng tuyến này bị La Diệu công phá, La Diệu có thể suất quân tiến thẳng tới Kinh Kỳ Đạo. La Diệu không dùng công thành đoạt đất làm mục đích, mà là tấn công nhanh chóng tới thành Trường An. Lưu Ân Tĩnh cầm trọng binh, nhưng lại không có người đại tu hành nào ở bên cạnh. Nếu La Diệu mà giận dữ giết Lưu Ân Tĩnh, thì đại quân triều đình sẽ thảm bại vì không có ai chỉ huy...
Sắc mặt của Ngô Nhất Đạo cũng rất ngưng trọng:
- Nhưng...chẳng lẽ Hoàng Đế không nghĩ tới, hiện tại Thái tử đăng cơ rồi, y còn trở về Trường An được nữa sao? Người ủng hộ Thái tử lên ngôi kia, sao có thể để cho Hoàng Đế còn sống trở về? May mà Nguyên soái lãnh binh là Lưu Ân Tĩnh, người này rất trung thành với Hoàng Đế, nếu thay bằng người khác, khó bảo toàn sẽ xảy ra chuyện.
Phương Giải thở dài:
- Đúng vậy, Thái tử đăng cơ, chứng tỏ đã làm đám tang cho Hoàng Đế. Nhưng Hoàng Đế bỗng nhiên trở về, những người ủng hộ Thái tử lên ngôi sẽ cảm thấy bất an. Nhất là bọn họ đều biết mạng của Hoàng Đế không còn dài, ra tay sẽ càng ác độc, không kiêng kỵ. Lúc ở Tây Bắc, Hoàng Đế có thể một hơi giết chết mấy trăm triều thần, cho nên những triều thần đang ở trong thành Trường An kia cũng sợ bị Hoàng Đế giết.
- Còn có Tô Bất Úy.
Ngô Nhất Đạo trầm tư một lát rồi nói:
- Tu vị của Tô Bất Úy không tầm thường, có y bảo vệ, chắc Hoàng Đế sẽ không gặp phải chuyện gì. Tuy nhiên con đường trở lại Trường An của Hoàng Đế chắc chắn sẽ không thuận lợi. Những người kia sẽ tìm mọi cách ngăn cản. Hơn nữa lão viện trưởng vẫn còn ở trong thành Trường An, những người đó chỉ có thể động thủ ở bên ngoài thành.
← Hồi 0582 | Hồi 0584 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác