← Hồi 0508 | Hồi 0510 → |
Phương Giải ngẩng đầu nhìn bầu trời, mây đen chặn ánh trăng, xem chừng tới hửng đông sẽ có mưa. Bất kể là đối với binh lính trên chiến trường hay là dân chúng mà nói, là một chuyện tốt. Thời gian trước dân chúng mới gieo hạt vào trong đất, nếu có trận mưa to, nói không chừng hoa mầu sẽ mọc mầm nhanh hơn. Ở Tây Bắc, khí hậu tốt có thời gian rất ngắn, ba tháng sau cái rét lạnh lại kéo tới. Đối với binh lính thì có thể nghỉ ngơi thêm một lúc. Cho dù người Mông Nguyên có sốt ruộ hơn nữa thì cũng sẽ không tấn công lúc đang mưa.
- Ngươi tính toán đi đâu?
Phương Giải hỏi Đóa Cốt Đóa.
- Tính toán?
Đóa Cốt Đóa hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu:
- Trước ngày hôm nay ta chưa từng suy nghĩ sẽ đi đâu. Lúc đi lên tường thành này, ta chỉ suy nghĩ làm sao mở được cửa thành để trở lại thảo nguyên. Tuy rằng Quốc sư khuyên ta đừng quay về, nhưng ta không về đó thì đi đâu được? Ngươi nói không sai, kỳ thực ta không sung sướng gì ở Vương đình, ta phải làm những chuyện mà ta không muốn làm, mỗi ngày lương tâm đều như bị con dao cứa vào.
- Nhưng giờ bọn ta có thể đi tới đâu được?
Đóa Cốt Đóa cười đau khổ:
- Nếu bọn ta trở lại thảo nguyên, mấy đứa này sẽ trở thành gia súc, nhưng ít nhất còn được sống. Nếu rời khỏi đội ngũ sinh hoạt ở Trung Nguyên, thì người Hán các ngươi thấy một đám thám báo người thú thì liệu có cho một con đường sống không?
Phương Giải rất nghiêm túc nói:
- Hóa ra ngươi là một người bi quan, luôn nghĩ tới chuyện xấu nhất...Ta sẽ tha các ngươi rời khỏi đây, là việc mà ta đáp ứng ngươi. Nhưng các ngươi tới nơi nào để sống không phải là chuyện của ta, giao dịch kết thúc ở đây.
Đóa Cốt Đóa kinh ngạc nhìn Phương Giải, sau đó vịn tường đá đứng dậy:
- Đúng vậy...giao dịch kết thúc ở đây.
- Trần Hiếu Nho.
Phương Giải phân phó:
- Lấy ít lương khô tiền bạc đưa cho bọn họ, mặt khác...
Phương Giải nhìn nhìn mấy người thú:
- Lấy thêm mấy đôi giày.
Hắn nhìn Đóa Cốt Đóa, nói:
- Con người sống ở đời, không cần phải nhìn sắc mặt và thái độ của người khác, cứ sống theo ý muốn của mình. Ngươi nói ngươi rất đau khổ bi thương, lúc trước là ngươi không làm chủ được bản thân, nhưng hiện tại ngươi có thể tự mình lựa chọn. Nếu ta là ngươi, ta sẽ quý trọng cơ hội sống sót này, sau đó cho bọn họ đeo giày vào, dạy bọn họ làm sao đứng thẳng người mà sống.
Đóa Cốt Đóa khó hiểu hỏi:
- Vừa nãy ngươi giết nhiều người thú như vậy, lúc ra tay cũng không nương tình, vì sao hiện tại ngươi lại thương hại bọn họ?
Phương Giải chân thành nói:
- Bởi vì ta biết phân rõ tình cảnh, hơn nữa ta cũng không thương hại bọn họ. Giữa ta và ngươi không có thù hận gì. Giết người và tha các ngươi đi, là quyết định ở hai thời điểm khác nhau, không có gì là mâu thuẫn cả.
- Người Hán các ngươi thực phức tạp.
Đóa Cốt Đóa cảm khái một câu:
- Vừa rồi ta đã chuẩn bị cái chết. Nếu đổi là Khoát Khắc Đài Mông Liệt, sau khi giao dịch xong với bọn ta sẽ vẫn giết bọn ta, tuyệt không lưu tình.
Phương Giải cười cười:
- Không phải ai cũng giống ai.
- Vì sao ngươi phải chặn Thanh Hạp lại?
Đóa Cốt Đóa hỏi:
- Ngươi không giống với một kẻ lòng lang dạ sói.
- Không liên quan gì tới điều đó.
Phương Giải khoát tay:
- Các ngươi đi thôi. Nếu sau khi rời đi các ngươi lựa chọn là trở về đại doanh Mông Nguyên, thì ta sẽ tự giương cung bắn chết các ngươi.
- Ngươi nói không sai.
Đóa Cốt Đóa thở dài:
- Ngươi quả thực là một người phân biệt rõ hoàn cảnh...bọn ta sẽ không trở về đại doanh, cho dù trở về bọn họ cũng sẽ không chấp nhận bọn ta. Trời đất rộng lớn, tùy tiện tìm một nơi để sống cũng được, ít nhất là được an bình.
Phương Giải gật đầu, không nói gì thêm.
- Đa tạ!
Đóa Cốt Đóa học bộ dáng của người Hán, chắp tay nói lời cảm ơn, sau đó dùng tiếng Mông Nguyên nói với bốn người thú là rời đi. Bốn người thù này dùng tứ chi bò sát theo sau Đóa Cốt Đóa, Đóa Cốt Đóa nhíu mày phân phó vài tiếng, bọn họ lập tức đứng dậy đi bằng hai chân. Không phải là bọn họ không biết, chỉ có điều không quen.
Lúc bọn họ rời đi, không nhịn được quay đầu nhìn Phương Giải, trong mắt khá phức tạp. Có lẽ không phải là bọn họ không biết làm sao trở thành một con người, chỉ là tư tưởng của bọn họ vẫn còn hoang dã.
- Quốc sư của các ngươi là ai?
Lúc Đóa Cốt Đóa đi tới đầu tường thành, nghe thấy tiếng Phương Giải hỏi.
Đóa Cốt Đóa quay đầu lại, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Nàng tên là Tang Táp Táp, là người rất gần với thần linh. Nàng nói ta là người đơn thuần nhất mà nàng từng gặp, không có một ý niệm tà ác nào trong đâu. Kỳ thực nàng ấy cũng là người đơn thuần nhất mà ta từng thấy, cho dù nàng ấy phải sinh hoạt trong một đám người dơ bẩn. Linh hồn của nàng ấy luôn tiêp xúc với thần linh, nhưng nàng ấy lại không có cách nào rời khỏi thế giới này, cho nên nàng ấy luôn bi thương.
Phương Giải gật đầu, không quá để ý.
Kỳ thực Quốc sư Mông Nguyên giống là lãnh tụ Đạo tông của Đại Tùy, đều là quân cờ trong tay Hoàng Đế. Bọn họ không có địa vị siêu nhiên như Phật tông, phải chịu sự trói buộc của hoàng quyền.
- Nếu ngươi gặp được nàng ấy, ngươi sẽ biết ta không nói quá.
Đóa Cốt Đóa thấy Phương Giải chỉ là tò mò với Quốc sư, cho nên y cường điệu thêm:
- Không ai có thể nhận thức được sự bi thương của nàng ấy, bởi vì nàng ấy đứng ở trên bầu trời quan sát mọi người, nhưng bị thần linh từ chối phải đứng ở bên ngoài. Có lẽ là do nàng ấy quá nhân từ, mà thần linh thì ác nghiệt.
Phương Giải ngạc nhiên, mỉm cười lắc đầu.
...
...
Những lời Đóa Cốt Đóa nói với Phương Giải, không khác nhiều với dự đoán của hắn. Tuy nhiên lại giải khai mấy vấn đề băn khoăn trong lòng hắn. Chẳng hạn như vì sao Thích Nguyên phải rời khỏi Đại Tuyết Sơn tới Ung Châu. Chẳng hạn như Minh Vương hiện tại là Minh Vương yếu nhất của Phật tông từ trước tới nay, cho nên Đại Tự Tại mới động niệm thay thế y.
Phương Giải đã nghe qua rất nhiều chuyện về Đại Tự Tại, trong đó có điểm chung, là Đại Tự Tại không muốn rời khỏi Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn. Cho dù là lúc đầu Trung Thân Vương cầm kiếm đi về phía tây, y cũng không rời khỏi cửa chùa. Chuyện mà Phương Giải nghe được có hơi khác với Đóa Cốt Đóa kể, chính là lúc trước Đại Tự Tại từng giao thủ với Trung Thân Vương, đều nhận thất bại.
Tuy nhiên theo như tính toán, Phương Giải đoán hẳn là Đại Tự Tại giao đấu với Trung Thân Vương ở bên ngoài chùa, cho nên thực lực giảm bớt. Thua không có nghĩa là tài nghệ của y không bằng người. Nhưng rốt cuộc vì nguyên nhân gì, mà khiến cho vị Thiên Tôn đứng đầu Phật tông lại không thể đi ra khỏi Đại Luân Tự?
Đại Tự Tại đang ở Đại Luân Tự, đó là người đứng đầu chỉ sau Minh Vương.
Hiện tại Minh Vương đã yếu, con quái vật lớn khống chế Phật tông ở phương tây hàng ngàn năm đã trở nên suy yếu. Mà khoảnh khắc Đại Hãn Mông Ca đứng lên dùng đao chỉ về hướng Đại Tuyết Sơn, thì địa vị tuyệt đối của Phật tông đã bị dao động. Cho dù nếu Mông Ca thất bại, Đại Tự Tại kế thừa Minh Vương trở thành Chí Tôn mới, thì thực lực của Phật tông cũng bị giảm mạnh. Những quý tộc Tây Vực kia dù ủng hộ Phật tông trong trận chiến này, nhưng trong lòng bọn họ sẽ bắt đầu có suy nghĩ rằng, hóa ra Phật tông không phải là chí cao vô thượng.
Tuy nhiên Phương Giải không có tâm tư để nghĩ tới chuyện đó, bởi vì trong lòng hắn có một mối lo lớn hơn.
Hắn gọi Trần Hiếu Nho tới, cúi đầu phân phó vài câu, sắc mặt của Trần Hiếu Nho lập tức trở nên trắng bệch. Sau khi phân phó xong, Phương Giải lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên cảm thấy mình lại bị ông trời đẩy vào thế bị động, chịu hết khó khăn này tới khó khăn khác. Tới khi nào hắn mới thoát khỏi được trói buộc này?
- Đi thôi!
Phương Giải khoát tay:
- Vượt qua đại doanh Mông Nguyên nên cẩn thận chút. Những phi ngư bào mà ngươi liên lạc từ trước có thể vận dụng. Mặt khác ngươi cũng có thể sử dụng những phi ngư bào từ Tây Nam tới. Chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng. Nếu quả thực như điều ta dự đoán, thì nhanh chóng trở về...
- Thuộc hạ đã hiểu!
Sắc mặt của Trần Hiếu Nho rất khó nhìn, dường như trong lòng rất đau khổ.
- Thuộc hạ sẽ trở về!
Y nhấn mạnh.
Phương Giải vỗ vai của y:
- Ta chưa từng hoài nghi điều này.
Trần Hiếu Nho gật đầu mạnh, sau đó xoay người rời đi.
Lúc này trời đã tối om, nhưng cũng là điềm báo trời sắp sáng. Phương Giải ngồi xuống tảng đá, vuốt ve Triều Lộ đao ngẩng đầu nhìn bầu trời. Trầm Khuynh Phiến luôn âm thầm đứng bên chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, không để ý tới bụi bặm.
Mặc dù quần áo của nàng dính bụi bẩn, nhưng trong mắt người khác, nàng vẫn là một nữ tử xuất trần bất nhiễm.
- Từ bé huynh hay thích ngẩng đầu nhìn bầu trời, kỳ thực muội vẫn muốn hỏi huynh, vì sao lần nào huynh cũng xem chăm chú như vậy. Thậm chí giống như là có liên hệ gì với bầu trời vậy.
Phương Giải thu hồi ánh mắt lại, lắc đầu cười:
- Chỉ là mỗi khi nghĩ tới cái gì, đều có thói quen đó mà thôi.
Sau khi tới thế giới này, bởi vì mờ mịt, cho nên hắn thường xuyên nhìn lên bầu trời để tìm kiếm đáp án. Hiện tại đã hình thành thói quen.
- Lúc huynh cười lông mãy không giãn ra, chứng tỏ trong lòng huynh có gì lo lắng.
- Ừ.
Phương Giải không phủ nhận.
- Lo lắng cái gì?
Trầm Khuynh Phiến hỏi.
- Ta suy nghĩ, có đôi khi ta thấy nhân tính quá thiện lương chút. Ta thấy người sở dĩ gọi là người, bởi vì có một số việc con người chắc chắn không làm được. Nhưng giờ ta chợt phát hiện, hóa ra sở dĩ người gọi là người, bởi vì người làm được mọi việc. Nếu điều ta lo lắng thực sự xảy ra, thì ta không biết nên may mắn vì mình không dành quá nhiều tình cảm vào đó, hay là bi thương vì mình dành quá nhiều vào nó.
...
...
Thành Tấn Dương.
Bên ngoài thành là doanh trại có mấy chục vạn đại quân triều đình. Trong bóng đêm thoạt nhìn như vô số nấm mồ. Từ xa nhìn sang, các binh sĩ cầm đuốc giống như ma chơi trên nấm mồ. Đại doanh rất yên tĩnh, binh lính đã sớm đi ngủ để khôi phục tinh thần. Thành Tấn Dương là thành lũy cuối cùng của phản quân, chỉ cần công phá nơi này, thì phản loạn Lý gia có thể tuyên bố kết thúc.
Về phần Mạnh Vạn Tuế và Ân Phá Sơn, Hoàng Đế căn bản không để vào mắt.
Nghe nói Lý Viễn Sơn binh bại rồi tử trận, có không ít người trong quân đội của Lý Hiếu Triệt chạy trốn. Lý Hiếu Triệt liên tiếp phái người thu nạp bại binh, nhưng những người tham gia quân đội chỉ để kiếm cơm này, lấy đâu ra lòng trung thành. Mạnh Vạn Tuế và Ân Phá Sơn bên kia cũng như vậy. Sau khi Ân Phá Sơn binh bại ở núi Mang Đãng, binh mã chỉ có hơn mười vạn. Nhưng sau khi Lý Viễn Sơn chết, trong một đêm, binh mã của y chạy đi hơn nửa. Hiện tại ba, bốn vạn người trốn trong núi không dám đi ra.
Mạnh Vạn Tuế bị trúng bẫy của Phương Giải, tổn thất rất nhiều lương thảo và quân nhu. Y vốn là người bảo tồn thực lực hoàn chỉnh nhất trong số các tướng lĩnh, lúc Lý Viễn Sơn binh bại còn có hơn hai mươi vạn binh mã. Nhưng y vẫn chiu chung số mệnh. Những dân chúng bị cưỡng ép tòng quên, sau khi biết triều đình đại thắng, ai còn dám tiếp tục làm phản tặc nữa?
Hai mươi mấy vạn binh mã, chưa tới nửa tháng đã chạy tám phần, ngăn cũng không ngăn được.
Cho nên hiện tại Hoàng Đế không còn lo lắng hai bên kia nữa, chỉ tập trung vây công thành Tấn Dương. Dường như tất cả mọi việc đều phát triển theo hướng có lợi, ít nhất...có lợi cho y.
Mạnh Vạn Tuế và Ân Phá Sơn bất quá chỉ là châu chấu sau mùa thu, không đáng để lo nghĩ. Cho dù thành Tấn Dương có chắc chắn hơn nữa, sớm muộn gì cũng bị công phá. Đại quân của Khoát Khắc Đài Mông Liệt thì bị Phương Giải chặn lại ở Thanh Hạp, không còn thời gian để ý tới binh mã triều đình.
Quan trọng nhất là, kế hoạch của La Diệu cũng bị một nước của y làm cho rối loạn.
Chư vệ Giang Nam đã chặn lại đường sông, quân đội Ung Châu bên kia muốn qua sông không phải là chuyện dễ dàng. La Diệu binh bại ở Tây Bắc, nguyên khí đại thương, phải lui về Hoàng Dương Đạo nghỉ ngơi và chỉnh đốn. Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không vượt qua Lạc Thủy. Dù sao y vẫn kiêng kỵ Thủy Sư.
Cho nên mấy ngày này tâm tình của Hoàng Đế rất tốt, phi thường tốt.
Đêm đã khuya, nhưng Hoàng Đế dường như không có ý đi ngủ, mà bảo Tô Bất Úy chuyển ghế ngồi ra ngoài lều lớn. Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, khóe miệng vẫn mang theo ý cười.
Y không biết, trên tường đá ở núi Lang Nhũ cách đây ngàn dặm, có một tướng quân thiếu niên cũng đang ngẩng đầu nhìn trời.
Tô Bất Úy đắp chăn cho Hoàng Đế, sau đó cúi thấp đầu đứng đằng sau cách nửa bước. Y đã duy trì khoảng cách này mười mấy năm rồi, không hề thay đổi. Hoàng Đế đã ngừng uống thuốc một thời gian, tuy vẫn còn ho ra máu, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều. Điều này khiến cho Tô Bất Úy có chút ngạc nhiên, hình như không cần uống thuốc bệnh tình của Hoàng Đế lại đỡ hơn.
Nhưng bất kể là y hay là Hoàng Đế, đều không nghi ngờ thuốc của Vạn lão gia tử có vấn đề. Người như Vạn Tinh Thần, mặc dù bất mãn với người của Dương gia hơn nữa, cũng sẽ không động tay động chân vào thuốc uống. Tuy ông ta đã già nua, nhưng tính cách vẫn gọn gàng dứt khoát như vậy. Hơn nữa, ông ta căn bản không cần phải làm như vậy.
Nếu có một ngày ông ta thực sự muốn ra tay với người của Dương gia, thì dù tường thành cung Thái Cực có cao tới mấy cũng không ngăn được ông ta.
Kỳ thực, Hoàng Đế hiểu rằng, thời gian của mình không còn nhiều nữa.
- Gió đêm lạnh, bệ hạ nên quay vào thôi.
Tô Bất Úy cúi đầu khuyên một câu.
Hoàng Đế ừ một tiếng, vẫn ngẩng đầu nhìn bầu trời:
- Có vẻ như sắp mưa...tốt, rất tốt.
Tô Bất Úy hiểu ý của Hoàng Đế, gật đầu nói:
- Nô tài phụng ý chỉ của bệ hạ đã đi kiểm tra, không quan viên nào dám lơ là việc gieo trồng hạt giống. Dân chúng biết rằng nếu lúc này khôn gieo trồng thì sẽ bỏ lỡ mùa màng, nên dù vội vã nhưng không hề loạn. Căn cứ vào con số mà người dưới báo lên, mấy trăm dặm từ Phong thành tới Tấn Dương, đã có mấy vạn dân chúng nhận được hạt giống. Có trận mưa lớn này, chỉ cần vài ngày là sẽ mọc mầm.
Hoàng Đế cười cười:
- Lý Viễn Sơn dùng đao ép buộc dân chúng tạo phản cùng y. Trẫm dùng hạt giống kéo tâm của dân chúng về. Kỳ thực, ánh mắt của dân chúng sáng hơn bất kỳ ai, nhưng bọn họ là nước, gió thổi hướng nào thì phải chảy sóng về hướng đó. Gió của Lý Viễn Sơn lớn, sóng đánh về phía trẫm. Gió của trẫm lớn, sóng dĩ nhiên sẽ đánh ngược lại về phía phản quân.
Sự so sánh này của Hoàng Đế có chút mới mẻ, Tô Bất Úy cúi thấp đầu suy nghĩ, quả nhiên là như vậy.
- Tây Bắc thoạt nhìn loạn tới rối tinh rối mù, tưởng như đã mục nát rồi, kỳ thực không phải...
Hoàng Đế mỉm cười nói:
- Dân chúng là nhân thiện nhất, trải qua trường kiếp nạn này bọn họ mới biết được ai đối xử tốt với bọn họ. Cho nên trẫm chưa bao giờ trách bọn họ. Bọn họ là bất đắc dĩ mới đi theo Lý Viễn Sơn mưu nghịch. Dù sao lớn hơn nữa cũng không lớn bằng mạng sống.
- Bệ hạ...
Tô Bất Úy vội vàng kêu lên một tiếng, ngắt lời Hoàng Đế.
Đây không phải là những lời mà một vị Hoàng Đế nên nói với bầy tôi.
← Hồi 0508 | Hồi 0510 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác