Vay nóng Tima

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0487

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0487: Núi thây biển máu quyết chiến
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Lazada

Đây là lần tiến công có thế phản công hung hãn nhất từ trước đến giờ, binh sĩ phản quân biết rõ đánh bại là chết, hừng hực khí thế xông về phía trước, bất chấp quân mình từng người ngã xuống trước mặt. Quân thường trương xung phong trong tay vũ khí đơn giản, rất nhiều người vì dùng sức quá mạnh khiến cán thương bị gãy, bọn họ chỉ hoảng hốt trong tích tắc, liền bị quan quân đứng sau khiên lớn dùng giáo dài đâm chết.

Khi mặt trời lên đến chính nam, ánh mặt trời chiếu rọi khiến màu máu càng thêm tươi đẹp.

Dùng mạng người chất đống đi về phía trước, phía trước mỗi một tầng lá chắn lại phủ kín thi thể.

Một binh lính phản quân thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi nắm trúng cơ hội, từ kẽ hở của tấm lá chắn đâm trường thương vào, khi rút ra mang theo một tia máu đỏ, nhưng gã lại không có chút cảm giác hưng phấn nào, thậm chí không có bất kỳ cảm giác nào. Gã tránh ra sau tấm lá chắn đâm mũi giáo đến, cố gắng kéo dài mạng sống của mình. Đúng lúc này gã đột nhiên phát hiện đồng hương của mình, một thiếu niên tên Nhị Mao mới có mười sáu tuổi bị giáo đâm trúng, mũi giáo đâm vào đùi cậu ta, máu chảy dầm dề.

Thiếu niên này kêu thảm ngã xuống đất, dùng sức điên cuồng quơ quơ thanh đao của mình, thấy Nhị Mao bị thương, quân sĩ phản quân bình thường coi Nhị Mao như con mình lập tức xông đến, vứt trường thương trong tay mình, từ đằng sau vọt lấy ôm lấy Nhị Mao kéo lùi về sau, thiếu niên điên cuồng không biết sau lưng mình là ai, theo bản năng xoay tay một đao đâm trúng lên người binh sĩ phản quân kia.

Binh lính phản quân sửng sốt, chậm rãi cúi đầu nhìn thanh đao đâm vào bụng mình, nhìn thanh đao khi rút ra máu chảy như thác nước phun ra ngoài, nhìn ruột từ miệng vết thương trôi ra ngoài, trong nháy mắt gã liền cảm thấy cả thế giới biến thành màu đỏ, màu đỏ của máu tanh.

- A!

Nhị Mao lúc này mới phát hiện người bị mình làm thương không ngờ lại là Lưu thúc, cậu ta theo bản năng vứt bỏ thanh đao trong tay mình, giơ tay không biết làm sao nhìn người đàn ông trung niên dùng mọi cách cứu mình này.

- Lưu thúc, cháu... cháu xin lỗi!

- Vẫn còn sống.

Người đàn ông trung niên nhếch miệng cười, đột nhiên thân người xoay chuyển chắn trước người Nhị Mao, ngay sau đó hai thanh giáo dài dường như cùng lúc đâm đến, hung hãn đâm vào sau lưng của người đàn ông trung niên này. Mũi đao dài hơn hai thước dễ dàng đâm qua thân thể gã, trên mũi giáo đâm ra từ ngực gã vẫn còn đọng máu. Còn trên mặt gã, vẫn còn lưu lại nụ cười vừa nãy.

- Vẫn còn sống!

Người đàn ông trung niên cố gắng dùng giọng nói dịu dàng nhất để nói, sau đó dùng sức đẩy Nhị Mao về sau, thiếu niên sắc mặt trắng bệch đơ ra nhìn đồng hương ngã nhào trên mặt đất, nỗi đau trong lòng còn đau đớn hơn nhiều so với vết thương trên đùi. Cậu ta theo bản năng lùi lại, kéo thi thể người đàn ông trung niên bò về sau:

- Chú... chúng ta về nhà, chúng ta không đánh giặc nữa.

Cậu ta khó khăn di chuyển về phía sau, trên mặt đất còn lưu lại vết máu.

- Xông lên!

Một đội trưởng phản quân xông đến đạp Nhị Mao một cái, ánh mắt ác nghiệt:

- Đừng có mà giả chết, xông lên cho lão tử, bây giờ không có thời gian mà khóc lóc, có bản lĩnh thì đi giết sạch kẻ thù của chú ngươi đi!

Thấy Nhị Mao vẫn đần độn kéo thi thể về phía sau, người đội trưởng này tức giận, một đao chém lên cổ Nhị Mao, đầu lập tức bay ra ngoài, phụt một cái, máu từ cổ phun ra bắn tung tóe lên mặt người đội trưởng này:

- Người nào lui về phải chết! Các ngươi nhớ kỹ cho ta, hôm nay nếu như không liều mạng, ngày mai không chỉ các ngươi đều sẽ chết, mà đến toàn bộ người nhà các ngươi cũng sẽ không sống nổi đâu!

Thi thể người thiếu niên không đầu và thi thể người trung niên đổ dồn cùng một chỗ, máu của hai người quyện vào với nhau ngấm vào lòng đất.

Những binh lính phản quân đứng cạnh sau khi nghe thấy đội trưởng tức giận quát mắng, nghiến răng nghiến lợi xông về phía trước, dùng sức hò hét phóng tích thú tính của mình để che dấu nỗi sợ hãi trong lòng, không ai thèm nhìn đến những thi thể la liệt trên mặt đất kia nữa. Phía xa, đầu của thiếu niên bị những binh lính tiếp tục xông lên kia giẫm đạp, đá ra càng ngày càng xa thi thể của mình. Cậu ta vẫn mở to mắt, bất chấp nhìn thế giới mà cậu ta đã không nhìn thấy này rồi. Máu và bụi hỗn độn lại thành một lớp bên ngoài cái đầu đó, hai con mắt đã từng trong suốt sáng ngời bây giờ trở nên vô cùng u ám.

Chưa đến nửa canh giờ ngắn ngủi, phản quân mất hơn vạn mạng người mới tiến lên trước được vài chục bước, bốn tầng thuẫn trận bị công phá, nhưng độ dày của hàng ngũ quan quân khiến trong lòng họ sinh một cảm giác bất lực. Nói về trang bị, quan quân mạnh hơn họ nhiều, nói về ý chí chiến đấu, quan quân cũng không thua kém gì bọn họ, cho nên tới lúc này chỉ xem ai có dũng khí hơn.

Thạch Lỗi mặt không chút cảm xúc nhìn binh tướng trong tay mình liên tục ngã xuống, sau đó phất phất tay như cái máy ra hiệu quân đội tiếp tục xông lên. Số binh lính phản quân thương vong nhiều hơn nhiều so với quan quân, dù sao phía trước quan quân cũng có thuẫn trận vững trãi kiên cố. Nếu như ngược thời gian trở lại, Thạch Lôi tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn binh lính trong tay mình cứ như vậy mà chịu chết, nhưng hôm nay gã thậm chí đến nói cũng chẳng muốn nói.

Gã nhìn nhìn hai bên, phát hiện hai cánh đội ngũ phản quân tiến công vẫn còn đang dò xét, chỉ có cánh quân này của mình vẫn đang xông lên.

- Chúng ta đi thôi.

Gã nói với hộ vệ thân tín bên cạnh.

- Đi?

Thân Binh Giáo Úy khó hiểu:

- Đại tướng quân, chúng ta đi đâu?

Thạch Lỗi lắc lắc đầu:

- Không biết, nhưng lúc này là lúc nên rời khỏi chiến trường rồi. Hậu thuẫn phía sau của chúng ta lực không đủ, Lý Viễn Sơn vốn chỉ là dùng mạng của chúng ta để tiêu hao quân Tùy mà thôi, đều là con tốt... Nếu không có bất ngờ xảy ra thì Kim Thế Hùng đã lệnh cho binh mã phản kích rồi. Bây giờ nếu như không đi, đợi quan quân xông đến thì chúng ta không đi nổi đâu... Lý Viễn Sơn vốn không tin tưởng ta, trận này ta đã cố hết sức rồi, coi như không làm thất vọng công bồi dưỡng của y. Lý gia bị diệt là chuyện không thể tránh khỏi, ta cũng không cần theo gã chịu chết. Trời đất bao la, cùng lắm thì mai danh ẩn tích hoặc đi thật xa... Các ngươi nếu như lưu luyến quê hương thì đi tìm nơi mà ẩn nấp đi, cũng đừng bao giờ cầm đao nữa... Nhớ cho kỹ!

Nói xong câu đó, Thạch Lôi thúc ngựa phóng ra ngoài.

Mấy trăm thân binh của Thạch Lỗi đều sững sờ, không hiểu Đại tướng quân sao đột nhiên lại ra quyết định như vậy. Thạch Lỗi đi rồi, không ai chỉ huy phản quân thì sao có thể thắng nổi?

Bọn họ do dự trong chốc lát, cùng nhau đánh giá tìm đáp án trong ánh mắt nhìn nhau. Cũng không biết là ai xì ra một tiếng, mắng tám đời tổ tông Lý Viễn Sơn, sau đó quay người phóng ngựa về phía Thạch Lỗi. Những người còn lại cũng phóng ngựa theo sau, thực sự không còn ai lưu luyến chiến trường này.

Ngay khi bọn họ vừa mới rời khỏi chiến trường, phía quan quân liền truyền tới tiếng trống trận đùng đùng!

Quan quân phản kích rồi!

...

...

Đai tướng quân Kim Thế hùng chằm chằm nhìn chiến sự, nhìn thấy phản quân sau khi tấn công không còn chút sức lực nào liền hạ lệnh gióng trống, đám binh lính sớm đã chuẩn bị tinh thần phản kích toàn bộ rút đao ra, hung hăng cầm. Tiếng trống vừa mới gióng lên, hai cánh quan quân dẫn đầu xuất kích, giống như mãnh hổ xuống núi đè ép đội ngũ phản quân lùi lại.

Đám binh lính quan quân gom đủ sức hôm nay sẽ đánh bại hoàn toàn phản quân, gào thét xông về phía trước, sĩ khí hừng hực. Hai cánh phản quân vốn dĩ chính là nghi binh để thu hút binh lực của quan quân, mặc dù phòng bị quan quân xông tới nhưng không có nghĩa là có thể đỡ nổi. Cung tiễn thủ của quân đội triều đình lùi về phía sau mở màn bằng một vòng bắn cung, ngay sau đó vô số bộ binh theo sau tràn lên như thủy triều.

Hai đội quân như dòng nước lũ chạm vào nhau, chỉ xem bên nào mạnh mẽ hơn.

Bên trung quân, thế tấn công của phản quân bị sự phản kích của quan quân ngay lập tức chặn lại, sau một hồi giằng co, phản quân vốn dĩ đã có vẻ mệt mỏi bị quan quân hung hãn hơn bắt đầu ép về phía sau. Mỗi một bước chân quan quân tiến về phía trước đều giẫm lên thi thể, bước giày chưa bước được vài bước đã thấm đẫm máu.

Đầu người lăn lộn trên mặt đất, chân tay vung vãi khắp nơi.

Một binh lính phản quân đứng trong biển người mất phương hướng nhìn tứ phía, tìm một cánh tay của mình vừa nãy bị đao của người nào đó chém rơi. Y cúi người nhặt lên một cánh tay nhìn nhìn, nhưng phát hiện cánh tay này không phải của mình. Y không còn cơ hội và thời gian tìm nữa, vì kẻ địch của y sẽ không vì một cánh tay bị mất của y mà sinh lòng thương hại.

Một binh lính quan quân khi xông lên phía trước giơ đao đâm thẳng vào bụng binh sĩ phản quân, cơ thể hai người đập vào nhau rồi ngã nhào lên mặt đất. Khi binh sĩ phản quân ngã xuống đúng lúc nhìn thấy cánh tay của mình ngay cạnh, y liền không thèm quan tâm đến binh lính quan quân kia đang chém từng đao từng đao kia lên người, gian nan bò về phía trước muốn lấy lại cánh tay của mình. Binh lính quan quân giết đến đỏ cả mắt, một chân đạp lên lưng y kia rồi giơ cao thanh đao trong tay chém xuống.

Nhưng lúc này binh lính phản quân bỗng nhiên nổi cơn điên, quay người đâm vào binh sĩ quan quân, sau đó mạnh mẽ nhảy dựng lên dùng cánh tay còn lại ôm những binh sĩ quan quân đè trên mặt đất, anh ta dùng đầu của mình hung hăng đập vào đầu của binh sĩ quan quân, một phát hai phát, trên mặt hai người trong chốc lát máu me be bét.

- Vì sao không cho tao lấy lại tay của tao!

- Vì sao! Vì sao! Vì sao!

Binh lính phản quân vừa điên cuồng đập đầu vừa kêu gào, sau đó cúi đầu cắn vào cổ của binh sĩ quan quân, binh sĩ quan quân gào thét một tiếng rồi liều mạng giãy dụa đẩy ra, nhưng binh lính phản quân kia cố sống cố chết không buông miệng ra, mau chóng một mùi máu tanh xộc lên mũi, binh sĩ quan quân từ từ mất đi sức lực, trong mắt là sự hoảng sợ. Phụt một tiếng, binh lính phản quân một phát cắn đứt động mạch chủ của kẻ địch, tia máu bắn đầy mặt anh ta.

Sau khi điên cuồng, binh lính phản quân thân thể đầy vết thương cũng không thể đứng dậy được nữa, ghé vào thân thể binh sĩ quan quân kia chậm rãi nhắm mắt lại, trước khi chết, y vẫn còn nhìn cánh tay còn lại phía xa xa kia của mình.

- Báo!

Một lính liên lạc vẻ mặt tái nhợt chạy về, quỳ một gối xuống trước mặt Lý Viễn Sơn nói:

- Bệ hạ, không xong rồi! Đại tướng quân Thạch Lỗi lâm trận bỏ chạy, quân ta vỡ trận, quân Tùy thấy ta vỡ trận liền liều chết truy kích phía sau chúng ta, Đốc chiến đội đã không chống đỡ nổi nữa rồi!

- Thạch Lỗi!

Lý Viễn Sơn nghiến răng vang lên tiếng ken két.

- Cung tiễn thủ!

Y lớn tiếng hạ lệnh:

- Bắn tên!

- Bệ hạ, đó đều là lính của chúng ta!

Có người hoảng sợ nói.

Lý Viễn Sơn lạnh lùng nói:

- Không muốn bị bại binh của chúng ta làm cho rối loạn thì câm miệng cho trẫm! Bắn tên, không có lệnh của trẫm, không cho phép ai dừng lại!

Tay của y chỉ về phía trước, hơn vạn mũi tên lông vũ liền được bắn ra ngoài. Tiền quân phản quân rút về phía sau không ngờ trung quân lại dùng cách này để đón tiếp mình, trong lúc hoảng loạn không biết làm sao. Cung tiễn thủ không có lệnh của Lý Viễn Sơn không dám dừng tay, liền rút từng mũi từng mũi tên trong hộp bắn ra ngoài. Rất nhanh, binh lính phản quân tan tác liền bị xử lý sạch sẽ, không còn một bóng người sống.

- Thổi sừng trâu, truyền lệnh Chu Định Quốc dẫn theo bộ binh trọng giáp xông về phía trước, trong vòng nửa canh giờ nếu trọng giáp không công phá được cánh tả quân Tùy, thì bảo y đừng quay về gặp trẫm!

- Rõ!

Lính liên lạc lập tức chạy đi truyền lệnh.

Lý Viễn Sơn nhìn binh sĩ quan quân giống như thủy triều xông về phía trước, vẻ mặt không thay đổi quá nhiều. Lúc này, y mới là đại tướng quân dẫn binh nhiều năm trải qua bao trận chiến, chứ không phải là hoàng đế của Chu quốc gì đó rồi.

- Xe nỏ, sau hai đợt bắn tên, Trọng kỵ binh cùng trẫm xông về phía trước. Truyền ý chỉ của trẫm, tất cả nhân mã theo sau Trọng kỵ, kẻ nào lùi lại phía sau giết không tha!

Y cầm trường sóc treo ở yên ngựa lên, ánh mắt đầy quyết tuyệt.

*****

Chém giết đã khiến người ta chết lặng, đổ máu cũng chẳng có thể kích thích thần kinh người ta. Giao chiến từ lúc bắt đầu đến bây giờ đã hơn hai canh giờ. Cuối cùng biến thành gần trăm vạn binh lực toàn bộ dốc sức vào trận đại quyết chiến này. Ai không tận mắt chứng kiến trận chiến này thì không thể nào dùng ngôn ngữ miêu tả được cảnh hùng vĩ và thảm thiết của nó, người nghe cũng không thể tưởng tượng ra nổi cảnh máu tanh ngợp trời này.

Mảnh đất hoang sơ này đều bị máu ngấm trọn, đến nỗi các binh lính giống như dẫm lên bùn lầy trên mặt đường sau cơn mưa, giày giẫm xuống phát ra tiếng bẹp bẹp, nội tạng và bùn đất trộn lẫn lại với nhau phát ra mùi hôi thối nồng nặc.

Khi gần đến thời điểm quyết chiến, Lý Viễn Sơn xách trường sóc, đích thân ra trận, toàn thân mặc giáp dẫn Trọng kỵ binh của mình hung hăng xông về phía đội ngũ quan quân, với chiến lực không gì so sánh nổi của Trọng kỵ binh không ngờ đàn áp quan quân bắt đầu lùi bước.

Kim Thế Hùng nhìn Trọng kỵ binh giống như một cây búa tạ hung hăng đập vào tiền quân của mình, khóe miệng ông ta nhếch lên cười khẩy. Thoạt nhìn ông ta giống như không lo lắng gì về Trọng kỵ binh rất có khả năng ảnh hưởng tới toàn bộ chiến cuộc.

Ông ta vung lệnh kỳ lên, tiếng kèn hiệu vang theo, đội ngũ quan quân bắt đầu tỏa ra hai phía, chủ động vì Trọng kỵ binh mà tránh ra thành một lối đi. Binh lính phản quân theo sau quan quân cho rằng nhìn thấy tia hi vọng chiến thắng rồi, reo hò đuổi theo sau Trọng kỵ binh chạy vào lối đi đó.

Ngay sau khi Trọng kỵ binh đi vào hàng ngũ quan quân, Kim Thế Hùng quay đầu lại liếc nhìn đội ngũ còn chưa dùng đến sau lưng mình, y chỉ tay về phía Trọng kỵ binh hét lớn:

- Đây là bản lĩnh cuối cùng của Lý nghịch, hôm nay có thể quét sạch nghịch tặc hay không thì phải xem các ngươi rồi! Bệ hạ tin các ngươi, sủng các ngươi, các ngươi muốn báo đáp cho quốc ân thì phải xem trận chiến này rồi!

Phía sau lưng y ước chừng có khoảng hơn nghìn dũng sĩ bắt đầu hò hét, quơ quơ binh khí đặc biệt trong tay mình.

Hơn nghìn bĩnh sĩ này là Hoàng đế đặc biệt cho người lựa chọn ra, có thể nói bọn họ là nhân vật nổi tiếng trong quân ngũ, nhưng bọn họ không phải là quân nhân điển hình. Những người này đều có xuất thân Lục Lâm, mỗi một người đều có võ nghệ không tầm thường, nhưng bọn họ cũng là một đội khó dẫn dắt nhất, vì bọn họ căn bản không hiểu cũng như lười tìm cách phối hợp. Những khách giang hồ này tính tình tục tằn đậm dã tính, bảo bọn họ làm việc hoàn toàn dựa theo quy luật quân Tùy khó khăn chẳng khác nào bảo họ đi chết.

Hoàng đế trước giờ cũng không yêu cầu họ nhất định phải tuân theo quân lệnh, họ là đội ngũ duy nhất trong đội dân dũng được phép uống rượu trước khi chiến đấu. Hoàng đế cho phép họ đặc quyền, họ thậm chí có thể không cùng những binh sĩ khác tham gia tập luyện. Mà mục đích tồn tại của họ chính là đối phó với Trọng kỵ binh của Lý Viễn Sơn ngày hôm nay.

Trong tay Lý Viễn Sơn có một đội kỵ binh hùng mạnh như vậy cũng không phải là bí mật gì, mặc dù số người không nhiều, chưa dến hai nghìn người nhưng trên chiến trường giống như mãnh thú thép, có thể dễ dàng nghiền ép bất cứ chướng ngại nào. Trọng giáp trên người họ không sợ một mũi tên nào, cho dù là thanh đao sắc bén cũng không phá nổi áo giáp dày dặn này. Còn trọng sóc trong tay họ thì lại quá bá đạo, bộ binh căn bản không thể nào chống đỡ nổi.

Cùng với mệnh lệnh của Kim Thế Hùng, hơn nghìn khách giang hồ kia đi lên nghênh đón Trọng kỵ binh xông tới. Khi cách Trọng kỵ binh khoảng mấy chục bước, bọn họ liền ném binh khí đặc biệt trong tay mình ra ngoài.

Có lẽ đây không nên tính là binh khí, chỉ có thể nói là một loại công cụ.

Khi người Man của Tắc Bắc Nam Cương săn bắt dã thú, thường xuyên dùng công cụ giống thế này, một sợi dây thừng, hai đầu cột hai hòn đá, khi gặp được con mồi liền ném thứ này ra, nếu như ném chuẩn xác, sợi dây thừng liền quấn vào đùi con mồi, ngay lập tức có thể đến bắt con mồi.

Sợi dây thừng hai đầu cột hai hòn đá xoay tròn bay ra ngoài, hơn nghìn người mặc dù không có phối hợp nhưng phản ứng của họ mạnh hơn binh lính bình thường, sau khi bọn họ ném sợi dây thừng ra cũng không dừng bước chân, vẫn tiếp tục tiến lên nghênh đón Trọng kỵ binh. Cũng không phải sợi dây thừng nào cũng có thể trói được đùi ngựa, nhưng chỉ cần có một trăm người thành công là cũng đủ rồi.

Hàng Trọng kỵ binh đầu tiên dường như không ai may mắn thoát khỏi dây thừng mở màn này, đó là vì những khách giang hồ này đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho ngày hôm nay. Họ có thể không thao luyện giống với những binh sĩ bình thường kia, nhưng họ cần luyện tập sử dụng thuần thục công cụ bắt thú đơn giản này.

Mấy chục chiến mã phía trước bị trói chặt vó ngựa, chiến mã hí vang hung hăng bổ nhào về phía trước. Vì người và ngựa đều mặc trọng giáp, một khi ngã thì đứng dậy không phải chuyện dễ dàng gì. Mà Trọng kỵ binh tăng tốc muốn chiến mã lập tức dừng lại cũng khó như lên trời, cho nên Trọng kỵ binh phía sau không thể ngăn cản được liền đụng phải quân mình.

Uy lực cực mạnh của Trọng kỵ binh không chỉ bắt nguồn từ áo giáp kiên cố và tố chất thân thể kỵ binh, mà còn cần trận hình dày đặc để duy trì lực nghiền ép đầy đủ.

Có lẽ chính vì đội hình dày đặc, một khi kỵ binh phía trước ngã quỵ mới quy mô lớn thì người phía sau cũng chỉ có thể gặp họa theo.

Ít nhất có bảy tám mươi chiến mã của Trọng kỵ binh bị dây thừng quấn chân mà ngã, lại khiến cho ít nhất hơn hai trăm Trọng kỵ binh phía sau đụng phải ngã quỵ. Lúc này, những khách giang hồ cuồng ngạo không thể kiềm chế nổi liền có cơ hội thi thố tài năng. Họ nhẹ nhàng phóng tới, không cho những Trọng kỵ binh ngã quỵ kia có cơ hội đứng dậy, dùng dùi cui thép ròng trong tay mình lấy mạng những Trọng kỵ binh này.

Áo giáp của Trọng kỵ binh chỉ có thể ngăn được binh khí sắc bén, nhưng không ngăn nổi đòn côn sắt này.

Một khách giang hồ cười ha hả xông lên, một cước đả lật người Trọng kỵ binh vừa mới đứng dậy, rồi sấn lại gần, giơ gậy sắt nặng chục cân lên hung hăng đập lên cổ của kỵ binh đó. Nơi yếu điểm nhất của Trọng kỵ binh chính là phần cổ, vì đảm bảo tính linh hoạt của vùng cổ nên vùng này phần giáp sắt cũng không dày. Cho dù nó có dày, cây gậy sắt nặng thế kia hung hăng đập lên thì hậu quả có thể tưởng tượng được.

Trong cổ của Trọng kỵ binh phát ra tiếng ken két, sau đó mặt sau áp giáp liền có máu không ngừng chảy ra, máu từ trong miệng phun đầy lên áo giáp, rất nhanh liền tắt thở.

Những khách giang hồ này nhẹ nhàng len vào những kẽ hở của những Trọng kỵ binh này, sau khi tránh né tấn công của trọng sóc liền tìm cơ hội ra tay. Gậy sắt trong tay họ nện lên đùi ngựa, ngay lập tức phế bỏ chiến mã, còn những Trọng kỵ binh ngã xuống chỉ có thể ngơ ngác, làm gì còn sức cường hãn nào đáng nói.

Hoàng đế ngồi trên cao nhìn những khách giang hồ đó đánh cho Trọng kỵ binh của Lý Viễn Sơn rối tinh rối mù, vẻ mặt không có gì vui sướng, để đối phó với Trọng kỵ binh, y cố ý huấn luyện ra đội ngũ này, sau đó những người này dùng hành động chứng minh họ cũng có thể trở thành diễn viên chính trên chiến trường.

- Thật đáng tiếc.

Hoàng đế lẩm bẩm nói ba chữ.

Cũng không biết là đáng tiếc cho những khách giang hồ bị Trọng kỵ binh nghiền chết, hay là tiếc là những kỵ binh tinh nhuệ kia.

...

...

- Bệ ha, không xong rồi!

Một lính liên lạc cưỡi ngựa phi như bay về, đuổi theo chiến mã của Lý Viễn Sơn hô lớn:

- Bộ binh trọng giáp của Đại tướng quân Chu Định Quốc bị quan quân trọng giáp chặn lại, số người của chúng ta không chiếm được ưu thế đã bị trấn áp quay về rồi. Quân địch giống như biết trước bộ binh trọng giáp của chúng ta đều ở bên Chu tướng quân vậy, sớm đã có chuẩn bị sẵn! Không chỉ thế, nhân mã cánh phải cũng bị bao vây. Lúc đầu binh mã của Dật Thân Vương thắng thế, nên xông vào trận hình của kẻ địch quá sâu, giờ này đang bị quân địch bao vây!

Nghe được câu này, Lý Viễn Sơn cảm thấy ngực như đanh lại!

Gã nhẫn nhịn nuốt cục tức nghẹn từ dưới bụng trào ngược lên xuống, ánh mắt trong nháy mắt liền đỏ ngầu.

Bộ binh trọng giáp đều ở bên Chu Định Quốc, quân Tùy sao biết được?

Đệ đệ của y, Lý Viễn Quát, mới được phong làm Dật Thân Vương có tính cách dễ kích động, quân Tùy chắc chắn cũng đã sắp xếp chiến thuật trước, trước tiên giả bộ không địch lại sau đó rút lui, dẫn dụ Lý Viễn Quát truy kích, sau đó vây kín nhân mã của Lý Viễn Quát, cắt thành vài đoạn chia nhau đánh. Chiến thuật mà quân Tùy sắp xếp, đều có mục đích cả.

- Là ai đã tiết lộ chiến thuật của chúng ta cho địch!

Lý Viễn Sơn rống giận, cuối cùng vẫn là giận phun máu ra ngoài.

- Bệ hạ, tạm thời thu binh đi!

Có thân tín cầu khẩn nói:

- Đã mất đi tiên cơ khắp nơi bị quản chế, nếu như tiếp tục đánh thì càng bất lợi, xin bệ hạ sớm ra quyết định, bây giờ quay về thành Tây Bình tử thủ, vẫn còn kịp chấn chỉnh sĩ khí!

- Không!

Lý Viễn Sơn gào thét như điên:

- Không thể lui! Thái tử vẫn chưa đi xa!

Nghe tiếng gào thét này, tất cả mọi người trong lòng đều chấn động.

Mục đích quyết chiến lần này của Lý Viễn Sơn, chỉ là vì yểm hộ cho con trai Lý Hiếu Triệt của gã chạy trốn sao? Với bản thân gã, cộng thêm mấy chục vạn nhân mã làm cái giá để đổi lấy con đường sống của Lý Hiếu Triệt thôi sao? Mọi người trong lòng lập tức tràn đầy bi ai, hóa ra hoàng đế Đại Chu cũng không có lòng tin chiến thắng.

- Tiếp tục xông lên!

Lý Viễn Sơn rống giận, cũng không thèm để ý trên khóe miệng còn lưu lại chút máu:

- Trước khi trời tối nếu có người lùi bước, chém không tha! Người đâu! Đi báo cho Đốc chiến đội, ai lùi bước liền giết cho ta!

Gã gầm thét như dã thú, bộ mặt dữ tợn.

- Báo!

Một gã lính liên lạc phóng ngựa đến, vẻ mặt hoảng hốt lo sợ:

- Bệ hạ, gay go to rồi! Toàn quân trọng giáp của Chu tướng quân bị diệt rồi!

- Hả!

Lý Viễn Sơn hô vang một tiếng rồi cầm lấy cây sóc đâm chết tên lính liên lạc kia:

- Ai còn dám nói gay go to rồi trước mặt trẫm như này, khiến nhiễu loạn quân tâm, lập tức chém không tha!

- Bệ hạ!

Vừa lúc đó, Tống Khiêm Hội phụ trách đóng giữ Tây Bình thành quần áo xộc xệch cưỡi ngựa như bay phi đến, gã là văn nhân, vốn dĩ kỹ thuật cưỡi ngựa bình thường, vì gấp gáp đến, ngay cả mũ quan cũng không biết bay đi đâu mất rồi.

- Bệ hạ, xin mau chóng cho rút binh về!

Tống Khiêm Hội thở hổn hển nói:

- Thần trên thành quan sát phát hiện hai cánh quân bại hoàn toàn, trận chiến này đã không còn nắm chắc phần thắng nữa rồi, kính xin bệ hạ lập tức ra lệnh rút quân, buông tha Tây Bình, trực tiếp lui về Tấn Dương! Thần biết bệ hạ không cam lòng, nhưng thắng bại là chuyện thường của binh gia, hà tất phải để ý được mất nhất thời, xin bệ hạ suy nghĩ kỹ!

Lý Viễn Sơn giận dữ, cầm sóc định giết chết Tống Khiêm Hội, liền bị tướng lĩnh thân tín ngắn lại:

- Bệ hạ xin suy nghĩ cho kỹ, Thừa tướng cũng là suy nghĩ cho bệ hạ mà thôi!

Sau khi bị ngăn lại, Lý Viễn Sơn tức giận gào thét như điên, mắng mỏ mọi người, đám người cười khổ, qua một hồi lâu gã mới bình tĩnh lại. Ánh mắt đỏ ngầu liếc nhìn thủ hạ, cơ mặt không tự chủ nổi co quắp lại. Cũng không biết qua bao lâu, gã thở dài thật dài nói:

- Thôi được rồi, gõ kẻng lui binh.

Gã giống như trong nháy mắt bị rút sạch khí lực, không nắm vững trọng sóc trong tay liền rơi xuống đất.

- Không thể gõ kẻng!

Tống Khiêm Hội vội ngăn lại:

- Thần đã thông báo các tướng lĩnh của bộ binh phía sau dừng lại, không xông lên nữa, Trọng kỵ binh và bộ binh đã xông về phía trước không kịp gọi trở về, một khi gõ kẻng, hai cánh vốn đã tan tác lập tức sẽ bị sụp đổ hoàn toàn, binh lính trung quân lùi về sau, quân địch đuổi giết phía sau, cho dù Thần tiên cũng không phá nổi thế bại này. Bệ hạ, lúc này chỉ có thể bỏ cho đội quân phía trước, xin bệ hạ dẫn theo nhân mã rút lui.

Sắc mặt của Lý Viễn Sơn biến đổi, sau đó chậm rãi gật đầu:

- Vậy thì cứ theo ý của ngươi mà xử lý đi.

- Nhanh đi truyền lệnh, bộ binh phía sau lập tức rút quân. Không cần kèn lệnh, bảo vệ bệ hạ làm trọng!

Tống Khiêm Hội lớn tiếng nói:

- Yêu cầu người thổi tù và tiếp tục tấn công!

Quyết định này quá tàn khốc. Phía trước có hơn mười vạn người đang lăn lộn cùng quân Tùy, Tống Khiêm Hội bảo người tiếp tục thổi tù và tấn công, nhưng lại ra lệnh cho đội quân phía sau rút lui, binh lính phản quân phía trước hoàn toàn biến thành vật hi sinh.

- Bệ hạ đi nhanh, không đi thì không kịp nữa đâu!

Tống Khiêm Hội giơ tay nắm lấy dây cương chiến mã của Lý Viễn Sơn, lôi chiến mã của Lý Viễn Sơn quay đầu lại.

- Là ai... Rốt cục là ai bán đứng trẫm! Là ai tiết lộ chiến thuật của chúng ta ra ngoài vậy!

Lý Viễn Sơn vẫn không thể bình tĩnh trở lại, tiếng nghiến răng ken két vang lên.

- Còn có thể là ai?

Tống Khiêm Hội thở dài một tiếng, trong lòng nghĩ ta sớm đã khuyên ngươi đừng tin vào tên đó, ngươi lại cứ không nghe, bại trận ngày hôm nay thực ra đã sớm biết rồi, là ngươi bây giờ đã bị che mắt, không nhìn thấu nữa rồi. Lúc trước khi tên đó đến ta đã từng nói, người này tuyệt đối không thể buông lỏng đề phòng, có thể sử dụng nhưng không thể tin, bây giờ xem ra, quả nhiên bị mình đoán trúng rồi.

Chỉ có điều lời này y không dám nói ra.

Y không nói nhưng Lý Viễn Sơn vẫn phản ứng lại:

- Hầu Văn Cực! Trẫm phải giết ngươi!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-1228)


<