Vay nóng Homecredit

Truyện:Tranh bá thiên hạ - Hồi 0100

Tranh bá thiên hạ
Trọn bộ 1228 hồi
Hồi 0100: Họa địa vi lao
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1228)

Siêu sale Lazada

Khi Trương Cuồng không giữ được Mạc Tẩy Đao bị y đánh một quyền phá hỏng cửa, Trương Cuồng đã biết sự việc hỏng rồi. Mà Mạc Tẩy Đao sau khi phá cửa ra nghe được tiếng la của những người kia, trong nháy mắt đã hiểu. Y giống như bị một chậu nước lạnh tạt từ đỉnh đầu xuống, sau khi tỉnh táo mồ hôi lạnh lập tức ướt đẫm lưng áo.

- Đê tiện!

Y chỉ vào Vương Duy mắng một câu.

Vương Duy nhún vai, mỉm cười lui về phía sau đám người Vương Định. Vương Định đã sớm phái người đứng chờ ở ngay cửa Khách Thắng Cư. Sau khi thấy Mạc Tẩy Đao phá cửa ra ngoài, tôi tớ này lập tức chạy thẳng đến nha môn Trường An phủ. Nhóm biên quân trong đại sảnh lầu một căn bản cũng không kịp phản ứng, tất cả bọn họ đều đứng sững nhìn về phía trên lầu.

Bọn họ không kịp phản ứng, nhưng Phương Giải lại lập tức hiểu vì sao lại thế. Ngay tại không lâu trước đó, Trương Cuồng vừa nói cho hắn lúc Thái tổ Hoàng đế cải trang vi hành tuần tra thành Trường An vài lần đã ăn cơm nói chuyện ở Khách Thắng Cư, chỉ có điều hắn thật không ngờ tên Vương Định kia lại âm hiểm đến mức này, dụ Mạc Tẩy Đao phá hỏng căn phòng cung phụng di vật Thái tổ, tội này nói lớn chính là mưu nghịch phản quốc!

Vương Định đứng trên lầu được bật cười, chỉ vào Trương Cuồng đang giữ chặt Mạc Tẩy Đao, cười nói:

- Đều nói đám người các ngươi ngu ngốc, hôm nay được gặp quả nhiên là quá ngu ngốc, không ngờ vẫn tồn tâm tư mưu loạn phản nghịch. Việc này nói cái gì cũngkhông giấu diếm được, thân là con dân Đại Tùy càng không thể trơ mắt nhìn có người phá hỏng di vật Thái tổ mà ngồi yên không quan tâm đến. Ta đã phái người đi Trường An Phủ báo quan rồi, tặc tử ngươi cứ chờ bị bắt ngồi tù đi... Dù không chém đầu ngươi, cả đời này ngươi cũng đừng mơ tưởng được ra khỏi đại lao... Còn muốn vào Diễn Vũ Viện ư, ha ha ha ha...

- Ta giết chết ngươi trước.

Mạc Tẩy Đao vốn uống nhiều rượu dễ bị kích động đã bị Vương Định kích phát lửa giận, y mạnh mẽ bước về trước dự tính đánh chết Vương Định.

Trương Cuồng vội từ sau ôm lấy y, khẩn thiết khuyên nhủ:

- Mạc đại ca, đừng bị trúng gian kế của gã. Gã chính là muốn chọc huynh tức giận động thủ với gã, như vậy tội của huynh càng chứng thực rồi! Bọn chúng có thểnói huynh có ý đồ bất kính đối với Thái tổ, chúng ngăn cản huynh, huynh lại có ý giết người bịt miệng! Huynh động thủ lần nữa, thật sự hết đường chối cãi!

- Coi như ngươi thông minh.

Vương Định cười hì hì, chỉ vào mũi Mạc Tẩy Đao nói:

- Tặc tử, dù ngươi không động thủ thì sao chứ? Chuyện ngươi bất kính với Thái tổ đã phạm phải rồi, ai có khả năng giúp ngươi đây? Ai giúp ngươi kẻ đó tự rước họa vào thân! Nếu ta là ngươi, hoặc là lập tức quỳ xuống xin tha, biết đâu mấy người chúng ta niệm các ngươi là biên quân Đại Tùy xả thân vì nước cũng lập được chút công lao, thay ngươi nói vài lời hay trước mặt quan phủ; hoặc là... ngươi lập tức giết đến đây, xem có thể... giết được mấy người chúng ta hay không. Ngươi có thể thử mà. Nếu mấy người chúng ta đều chết hết, sẽ không còn nhân chứng nào nữa... Dưới kia đều là người của biên quân các ngươi, không phải là các ngươi muốn nói thế nào thìnói thế ấy được hay sao? Có điều, hôm nay nếu những người này giúp ngươi, ai có thể bảo đảm sau này bọn họ không chết?

Bả vai Mạc Tẩy Đao run lên kịch liệt, ánh mắt nhìn chằm chằm Vương Định, trong mắt y không ngừng bốc lên lửa giận, cơ hồ như tràn ra khỏi hốc mắt. Những lời nói điêu ngoa của Vương Định càng nhiều, ánh mắt y càng lúc càng trở nên đỏ rực.

- Mạc đại ca, đừng nghe gã nói... chúng ta đi xuống, chúng ta đi nhận tội với quan phủ!

Trương Cuồng ôm thắt lưng Mạc Tẩy Đao, định đi xuống.

Vương Định hừ lạnh một tiếng, khoát tay áo phân phó:

- Ngăn họ lại!- Giờ muốn chạy rồi hả? Đừng mơ. Vừa rồi ta đã nói, trừ phi ngươi giết hết đám người chúng ta, nếu không hôm nay tuyệt đối không thể đi xuống lầu hai của Khách Thắng Cư này. Chứng cứ di vật Thái tổ mà ngươi phá hỏng chúng ta phải trông chừng, mà thủ phạm chính là ngươi chúng ta càng không thể để cho chạy được.

Một đám công tử xuất thân danh môn này lập tức bước về trước vài bước, ngăn toàn bộ hàng hiên lại. Tôi tớ của đám người Vương Định cũng đều tiến lên, vây chặt Trương Cuồng và Mạc Tẩy Đao bên trong.

- Đại ca, việc này nên trách đệ!

Trương Cuồng ôm chặt lấy tay Mạc Tẩy Đao, khuyên nhủ:

- Nếu không phải đệ muốn giữ hòa khí, thì cũng sẽ không trúng gian kế của đám tiểu nhân hèn hạ này. Việc hôm nay chúng ta đều tránh không thoát, nhưng không thểra tay đả thương người, một khi ra tay, chúng sẽ càng tăng thêm tội danh cho chúng ta.

- Đúng vậy... bất kể thế nào cũng không thoát được.

Nghe Trương Cuồng nói, thân hình căng thẳng của Mạc Tẩy Đao dần dần lỏng xuống. Y quay sang nhìn Trương Cuồng, nói:

- Đệ buông ta ra, ta nghe lời đệ, không động thủ với bọn chúng là được, cùng lắm thì sống hết nửa đời còn lại trong đại lao.

Trương Cuồng ngẩn ra, do dự một chút rồi buông tay Mạc Tẩy Đao ra, nói:

- Mạc đại ca nói rất đúng, chúng ta vốn là quang minh lỗi lạc thì sợ gì chứ. Chẳng lẽ triều đình chỉ nghe một phía lời chúng nói thôi hay sao? Là chúng lừa chúng ta lên đây, chỉ cần nói rõ ràng triều đình ắt sẽ không buộc tội oan cho chúng ta. - Đúng vậy... triều đình sẽ không buộc tội oan cho chúng ta..

Mạc Tẩy Đao bỗng nhiên cười cười, xoay người nói với Trương Cuồng:

- Thật ra từ lúc còn sống ở Đông Sở trở về, ta vẫn suy nghĩ... triều đình thật sự công chính hay sao?

Y chợt bắt lấy đai lưng của Trương Cuồng, trực tiếp ném Trương Cuồng từ lầu hai xuống dưới.

- Ta trung quân tận trách, cả đời đến nay vì Đại Tùy giết địch vượt qua một trăm người, trên tay ta đều là máu của kẻ địch Đại Tùy, chưa từng nhuộm máu đồng bào. Nhưng hôm nay chỉ sợ phải phá sát giới rồi. Việc đã đến nước này ta không còn gì để nói. Nếu triều đình tin ta và đệ bị oan uổng mới là lạ, đệ còn chưa nhìn thấu triều đình này hay sao? Mạc Tẩy Đao ta là đại trượng phu quang minh lỗi lạc, sao có thểngồi tù? Nếu bị người ta giá họa oan uổng, hôm nay ta sẽ biến oan này thành không oan nữa!

Ta là đại trượng phu quang minh lỗi lạc, sao có thể ngồi tù?

Trong nháy mắt, sát khí tỏa ra bốn phía!

Khí tức lạnh như băng dày đặc làm người ta hít thở không thông này tản ra khắp trên lầu hai. Đám người Vương Định giật mình kinh hãi không tự chủ lui về phía sau. Bọn họ chẳng ngờ được rằng Mạc Tẩy Đao nổi giận lại mang theo sát ý làm người ta sợ hãi như thế. Bất kế thế nào đám công tử thế gia này cũng không thể lý giải được vì sao trên người biên quân lại có mùi máu tươi nồng đậm như thế!

- Mạc đại ca chớ làm chuyện điên rồ!Trương Cuồng ở giữa không trung xoay người rơi xuống đất vội vàng hướng lên lầu hai kêu một câu, ánh mắt cầu xin. Tuy rằng đại bộ phận bọn họ hôm nay chỉ lần đầu gặp mặt, nhưng cùng xuất thân biên quân khiến giữa họ trở nên thân cận tự nhiên. Y biết nếu Mạc Tẩy Đao tiếp tục động thủ thì thật sự không thể cứu vãn được nữa.

Trương Cuồng quay đầu lại tìm kiếm Phương Giải:

- Phương huynh đệ, mau khuyên nhủ Mạc đại ca! Chúng ta bị người ta tính kế xông vào phòng cung phụng di vật Thái tổ, các ngươi hãy đi khuyên nhủ Mạc đại ca chớ quá kích động.

Nhóm biên quân tụ tập dưới lầu, đã có người muốn xông lên đoạt Mạc Tẩy Đao về. Lúc Trương Cuồng quay đầu lại hô to mọi người mới phát hiện, thiếu niên lúc trước ngồi cùng với Mạc Tẩy Đao và Trương Cuồng đã không còn bóng dáng, cũng không ai để ý hắn chạy ra khỏi Khách Thắng Cư từ lúc nào.

- Nhu nhược!

Có người không kìm nổi mắng một câu:

- Lâm nguy tự mình chạy trốn, là huynh đệ gì chứ! - Sao biên quân lại có hạng bại hoại như vậy!

Ngay lúc nhóm biên quân bắt đầu tức giận, bỗng nhiên bên ngoài Khách ThắngCư chợt có bóng người lóe lên, thịch một tiếng, một bóng người còng xuống quăn xoắn bị người khác đánh lăn từ ngoài cửa vào. Bóng người bị ném vào trong phòng kia đụng lăn vào một cái bàn, rượu và đồ ăn trên đó đều đổ xuống rơi trên người gã, vô cùng thảm hại.

Ánh mắt mọi người đều tụ lại bên này, thấy Phương Giải chậm rãi từ cửa đi vào, mà người bị ném vào trong đại sảnh kia chính là tôi tớ của Vương Định lúc đầu thủ chờ ở cửa đi quan phủ báo tin.

Trương Cuồng ngượng ngùng, khẽ gật đầu với Phương Giải.

Phương Giải gật gật đầu, cũng không để ý tới ánh mát kinh ngạc hoặc áy náy của nhóm binh lính biên quân này, hiên ngang đến dưới lầu nói với Mạc Tẩy Đao:

- Mạc đại ca, bất kể chúng ta bị người ta vu oan, chuyện sai phạm hôm nay cũngkhó có thể trốn tránh. Nhưng... Mạc đại ca nói rất đúng, chúng ta là biên quân Đại Tùy quang minh lỗi lạc, dù là nhận sai chúng ta cũng muốn tự mình đi nha môn, tự mình nói. Nếu có người ngăn huynh đi Trường An phủ báo quan nhận tội, hôm nay huynh đệ biên quân chúng ta ở đây không cho phép!

- Đúng!

Ánh mắt Trương Cuồng sáng ngời, ngay lập tức hiểu được ý đồ của Phương Giải. Y lập tức vung tay hô to:

- Ta cùng Mạc đại ca đi Trường An phủ đi Binh bộ nhận tội, chúng ta tự đi, nếu có kẻ ngăn cản chúng ta đi tự thú, chỉ sợ có rắp tâm khác!

Hơn trăm danh biên quân dưới lầu lập tức hô to theo:

- Xem ai dám ngăn trở!- Nếu kẻ nào động thủ, hỏi chúng ta có đồng ý hay không!

Hầu Văn Cực đứng trên cửa sổ nhìn bên ngoài hỗn loạn không kìm nổi nhìn Phương Giải khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên một tia khen ngợi.

Biến cố bất thình lình này khiến Vương Định trên lầu biến đổi sắc mặt, gã không ngờ tôi tớ mình an bài ngoài cửa lại bị người ta bắt trở lại. Nếu Mạc Tẩy Đao không đi Trường An phủ mà là đi Binh bộ, việc này tất nhiên không dễ làm rồi. Người của Binh bộ muốn điều tra, phủ nha địa phương cũng không xen tay vào được. Người trong Khách Thắng Cư lúc này đều là quân nhân, một khi bọn họ liên kết với nhau cắn ngược lại mình thì phiền toái rồi. Gã cũng biết hiện tại Binh bộ ngay cả một người chủ quản cũng không có, đương nhiên lo lắng mình ăn trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo. Phủ doãn Trường An phủ Thôi đại nhân cùng phụ thân xem như bạn cũ, có gì sẽ nói tốt một chút. Chỉ cần trước tiên nhốt người này vào Trường An phủ, Binh bộ muốn điều tra cũng phải thông qua Thôi đại nhân trước. Ngày mai chính là cuộc thi Diễn Vũ Viện, bất kể như thế nào Mạc Tẩy Đao cũng không có cơ hội gì. Còn nữa, gã không mấy tín nhiệm Vương Duy, nếu chẳng may Vương Duy không gánh vác được áp lực của Binh bộ mà nói tình hình thực tế ra, gã cũng đừng mong được vào Diễn Vũ Viện.

- Không thể để cho hắn đi. Lưu Hoán, ngươi đi báo quan! Những người khác theo ta bắt tặc tử này lại, ai dám đi lên cướp người kẻ đó chính là phản quốc mưu nghịch!

Một đám con cháu quý tộc đi theo gã lập tức lên tiếng, quay người muốn xuống lầu lại bị biên quân chắn kín thang lầu căn bản không thể đi xuống được. Gã muốntrực tiếp từ lầu hai nhảy xuống, nhưng nhìn thấy phía dưới nhiều biên quân đang hằm hè như vậy thì lại không dám.

- Không có gì đâu!

Vương Định cười lạnh nói:

- Chỉ cần chúng ta vây khốn người này, không lâu nữa người của quan phủ sẽ đến!

Lúc này Mạc Tẩy Đao cũng đã bình tĩnh chút ít, sắc mặt biến ảo không chừng dường như là đang do dự muốn nói gì đó. Phương Giải và Trương Cuồng dưới lầu khổ cực khuyên giải, y lại không có phản ứng gì.

Nhóm khách khác ở Khách Thắng Cư cũng đều ào ra, có người sợ rước họa vàothân chạy ra ngoài. Phương Giải vốn định ngăn những người này lại, nhưng cũng không dám tùy ý ra tay đả thương người.

Vừa lúc đó, bỗng nhiên Mạc Tẩy Đao cuồng ngạo cười ha hả!

- Phương huynh đệ! Trương huynh đệ! Chư vị biên quân huynh đệ!

Mạc Tẩy Đao ôm quyền lớn tiếng nói với những người dưới lầu:

- Ân nghĩa hôm nay, Mạc mỗ ghi tạc trong lòng. Nhưng nếu bởi vì một mình Mạc mỗ mà làm phiền hà các huynh đệ, làm trễ nải tiền đồ của các huynh đệ, lương tâm của Mạc mỗ không yên. Thế đạo này chính là như thế, những biên quân hèn mọn như chúng ta sao có thể cầu công đạo gì chứ?

- Chuyện hôm nay, rốt cuôc là sai lầm của một mình Mạc mỗ, không liên quan gìđến các ngươi. Tình nghĩa huynh đệ biên quân trọn đời ta không dám quên, đợi kiếp sau nếu còn có cơ hội quen biết, chúng ta tiếp tục không say không về! Các huynh đệ lui ra sau hết đi, không cần phải nhúng tay! Đời người dài nhất trăm năm, chết cũng là điều sớm muộn.

Y quay lại nhìn đám người Vương Định, chậm rãi nói:

- Nhưng trước khi ta chết, sao có thể tha chết cho kẻ hại ta? Trên đường ta xuống hoàng tuyền, các ngươi đi cùng làm người hầu cho ta đi!

Nói xong câu đó, y mạnh mẽ một bước nhảy đến trước mặt đám người Vương Định.

Trong nháy mắt, một cơn gió xé bạo liệt từ trên người y cuốn tới, xoẹt một tiếng, quân phục trên người y nháy mắt vỡ nát, bay tán loạn đầy trời như bươm bướm. MạcTẩy Đao trần trụn nửa người, tóc tai bay loạn, tự cuồng như ma.

Trong gió cuồn cuộn, y từng bước từng bước đi tới.

Da thịt màu đồng, khắp nơi là sẹo, những vết sẹo này chi chít dày đặc, nhìn giống như mạng nhện giăng đầy trên người y làm người khác nhìn mà ghê sợ. Những vết sẹo này giống như miệng ác ma ngoác ra cười dữ tợn.

Đám người Vương Định bị dù dọa mặt cắt không còn chút máu. Tuy rằng tu vi của gã không tầm thường, nhưng lúc này sát ý dữ dằn trên người Mạc Tẩy Đao khiến gã căn bản không đề nổi lòng chống cự. Loại khí thế này, căn bản cũng không phải gã có thể chống cự được. Gã một mặt lui về sau một mặt giọng run run nói:

- Vương Duy, Vương Duy! Mau giết hắn! Giết hắn!Nhưng lúc này gã mới phát hiện, không ngờ Vương Duy sớm đã lùi ra phía sau cùng của mọi người rồi.

Ngay khoảnh khắc gã quay đầu lại, Mạc Tẩy Đao mãnh liệt khoát tay, thân mình hóa ra một đạo tàn ảnh, sau một tiếng thình thịch, tay phải mạnh mẽ đã bắt lấy cổ họng của Vương Định. Cơ bắp cánh tay chậm rãi nổi lên, thân mình của Vương Định đã bị một cánh tay của y nhấc lên!

Đám người Phương Giải và Trương Cuồng lập tức xông lên, ý đồ ngăn cản Mạc Tẩy Đao giết người. Mọi người như thủy triều ngập đê tuôn lên trên lầu, nhưng hiển nhiên đã không còn kịp rồi.

Ngay tại khoảnh khắc tay của Mạc Tẩy Đao sắp bóp nát cổ họng của Vương Định, tất cả mọi người ở Khách Thắng Cư như nghe được một tiếng thở dài, lại nhưmột lời nói rất khẽ.

Rất khẽ.

Rất ngắn.

Chỉ có bốn chữ.

Họa Địa Vi Lao

Bốn chữ này truyền vào tai mỗi người trong nháy mắt không khí tại Khách Thắng Cư đột ngột cứng đờ. Toàn bộ quán rượu như bị tróc rời khỏi trần thế, bên trong yên tĩnh khác thường, giống như hình ảnh bị tạm dừng, người trong lầu vẫn duy trì tư thế cũ, hoặc là chạy trốn, hoặc la lên, hoặc vung cánh tay, hoặc leo lên cầuthang... Nhưng bọn họ, đều mất đi tự do, không thể cử động được, tựa như tượng nặn chật đầy lầu một.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-1228)


<