← Hồi 28 | Hồi 30 → |
Tỷ Quân lắng tai nghe rõ ràng thấy những câu ca hát đó như sau:
"Tam Dương Thần Công cái thế Vô song/ "Đường đường quân tử Nguy nguy xuất trần" Mấy câu ca dao đó người ta khen ngợi Tư Mã Ngạn, nay vì Không Quần mạo danh giá họa cho Tư Mã Ngạn bị oan, không hiểu bây giờ lại có ai vẫn còn ca tụng chàng như thế?
Tỷ Quân nghe thấy tiếng ca ấy, lòng hiếu kỳ thúc đẩy liền rón rén leo lên ngọn núi đó để xem người nào đang ca tụng Tư Mã Ngạn như thế?
Khi nàng lên tới nói thì không nghe thấy tiếng ca ấy nữa, và cũng không thấy một bóng người nào hết. Nhưng nàng đoán chắc người đó hãy còn ở quanh đây, nên nàng nghĩ ra một kế, cũng lớn tiếng ngâm nga mấy câu ca dao ấy luôn.
Phương phá này của nàng quả có công hiệu, vừa ngắt lời, nàng đã nghe thấy có người dùngtruyềnâm Nhập Mật lên tiếng hỏi:
- Ai vừa ca như thế?
Nàng đã nghe ra là tiếng của Tư Mã Ngạn, liền hớn hở lớn tiếng đáp:
- Ngạn đại ca. Quân muội đây mà.
Nàng trả lời xong mới biết là mình lỡ lời, hai má đỏ bừng, vì mình đã nổi giận bỏ đi, và còn nói: Chờ bao giờ cái gương ở trên bàn tròn lại như cũ thì mới gặp gõ nhau'.
Nhưng bây giờ vừa mới nghe thấy nàng tự nhận là Quần muội, liền giả bộ rầu rĩ và bất đắc dĩ, khẽ đáp:
- Quân muội, ngu huynh có tức giận hiền muội bao giờ đâu? Nhưng ngu huynh không biết nói năng làm sao cho phải?
Phần vì Tỷ Quân chưa gặp Mã Không Quần bao giờ, tuy nghe thấy Tư Mã Ngạn nói hai người giống hệt nhau, nhưng nàng không ngờ hai người lại giống nhau như đúc thế? Điều thứ hai, là vừa rồi nàng nghe thấy Quảng An Nhàn nói: "Tư Mã Ngạn đã xuất hiện ở núi Long Môn, nên nàng đoán chắc chàng thể nào cũng đến thăm Tư Đồ Lộ, cho nên nàng không nghi ngờ gì hết, chỉ trợn ngược đôi lông mày lên ngạc nhiên hỏi:
- Ngạn đại ca, chị Tiểu Băng đâu? Hai người trước khi tới đây chả đã nói tới Long Môn, vào Bắc Mang Quỷ Phủ rồi là gì?
Không Quần rất thông minh liền dựa theo lời nói của nàng mà đáp:
- CÓ lẽ Quân muội chưa biết tên Mã Không Quần mạo danh tôi tới đâu tác ác tác quái tới đó Chị Tiểu Băng của hiền mụo đang bận đi tìm kiếm một bằng cớ tác ác của tên Mã Không Quần để rửa sạch tội danh cho tôi, có lẽ chị ấy đến sáng sớm ngày mai mới có thể tới đây được. Rồi lúc ấy chúng tôi sẽ cùng đi Trường Minh cốc thăm Trùng Quang công chúa Tư Đồ Lộ ngay.
Tỷ Quân đã mủi lòng sẵn, thấy Không Quần nói như thế, không sao nhịn được, ứa nước mắt ra và đỡ lời:
- Ngạn đại ca nói rất đúng, chị Băng tử tế với anh như vậy, anh không nên được voi lại đòi tiên, thấy cá lại thèm muốn bàn chân gấu. Em với anh chỉ nên kết làm anh em thôi, như vậy cũng đủ rồi, hà tất...
Đàn bà con gái sợ nhất là động tới mối tình chân thực của như Tỷ Quân đây tuy yêu Tư Mã Ngạn, nhưng vì Tiểu Băng đã ưu tiên độc chiếm trái tim của chàng trước, nên nàng mới phải gượng làm ra vẻ rộng giọng nói với chàng, nàng đã không sao kiềm chế nổi tình cảm của mình rồi.
Lại có một chuyện làm cho nàng rất ngạc nhiên, là nàng vừa trả lời xong không thấy Tư Mã Ngạn xuất hiện để gặp gỡ, trái lại chỉ thấy một cái bóng người rất lẹ lẻn ngay vào trong khu rừng rậm.
Tính đàn bà bao giờ cũng hay làm trái ngược, nếu người nọ xuất hiện tìm kiếm, thì thể nào cũng tìm cách lên tránh, nhất định không cho gặp mặt nhưng bây giờ thấy đối phương lại trốn chạy mình, nàng không sao chịu nhịn được, liền giở thế "Tỷ Yến Đầu Hoài" (Chim Yến tía nhảy vào long), đuổi theo vào khu rừng rậm đó luôn.
Nàng thấy một thiếu niên mặc ác lam, trông rất phong lưu, đang đứng ở giữa rừng.
Người đó chính là Tư Mã Ngạn mà mình vẫn tương tư bấy lâu này. Nàng đuổi theo tới là có ý trách Tư Mã Ngạn tạ sao nghe thấy mình trả lời lại bỏ trốn như thế? Nhưng nàng có ngờ đâu thiếu niên này lại là Mã Không Quần, một tên hung ác nhất thời chứ không phải là Tư Mã Ngạn.
Hai người đứng ngẩn người ra nhìn nhau hồi lâu. Dù sao Tỷ Quân cũng là đàn bà con gái, hơi một tí là khóc liền. Nàng đã nghẹn ngào hỏi trước:
- Ngạn đại ca, sao nghe thấy tiều muội trả lời, lại bỏ trốn như vậy. CÓ phải ghét tiểu muội, và từ giờ trở đi không muốn gặp tiểu muội nữa hay sao?
Mã Không Quần vốn dĩ là một tên tửu sắc hung đồ, thấy Tỷ Quân phong hoa tuyệt với như vậy, mà lại tưởng mình là Tư Mã Ngạn nên y đã nổi lòng bất lương rồi, nhưng vì chưa biết rõ lai lịch của đối phương, chỉ sợ trả lời lầm một cái là lộ tung tích ngay, nên ynghĩbụng:
"Ta phải nghĩ cách dò hỏi thực hư trước, rồi sẽ tùy cơ ứng biến sau.'/ Cho nên y đợi chờ Tỷ Quân nói xong, và căn cứ vừa rồi y nghe lượng như thế, sự thực thì máu ghen ở trong người đã nổi lên và ruột đã đứt ra từng khúc rồi.
Nếu có mặt Tiểu Băng ở đây, vì tính kiêu ngạo và hiếu thắng, nàng còn cố nhịn không để cho nước mắt chảy ra, nhưng bây giờ trước mặt nàng chỉ là một Ngạn đại ca giả hiệu, nên nàng không sao kìm hãm được mối ưu oán tích uất đã lâu, vì vậy mà nước mắt mới nhỏ xuống như mưa như thế.
Mã Không Quần là người nham hiểm Vô cùng, và cũng thông minh biết bao, chỉ mới nghe ba chữ Ngải Tỷ Quân, y đã biết ngay giai nhân trước mắt đây là Đông Hải Long Nữ, và y còn biết nàng cùng Tiểu Băng hai người đều yêu Tư Mã Ngạn, nên y mới dám táo gan giơ tay ra kéo Tỷ Quân vào lòng an ủi rằng:
- Quân muội đừng có khóc như thế nữa, như vậy càng làm tôi não lòng đứt ruột thêm.
Y vốn dĩ là một tay quyến rũ đàn bà lão luyện, nên y biết ngay trong đầu óc của Tỷ Quân đang trống rỗng, đang cần người an ủi nên y mới dám táo gan như vậy.
Tuy Tỷ Quân đã hai lần viết thơ để lại, tỏ rõ mình đã cam tâm lui ra khỏi mối tình tay ba này, hình như nàng là người rất rộng lượng nhưng sự thực trong lòng lại rất yêu Tư Mã Ngạn, phòng tuyến giả bộ gượng gạo này rất mỏng manh yếu ớt, chỉ khẽ búng một cái là tan vỡ ngay. Huống hồ Không Quần lại là người khéo biết lấy lòng người, cho nên y kéo nàng vào lòng an ủi vài câu là nàng phải ngoan ngoãn như con cừu ngay, và phòng tuyến của nàng cũng bị phá tan liền.
Diễm phúc ở đâu bay tới, người đẹp ngã vào trong lòng, lại thêm Không Quần biết Tỷ Quân yêu Tư Mã Ngạn như thế nào, nên khi nào y chịu bỏ lỡ dịp may này?
Hai người âu yếm nhau tất nhiên Không Quần khi nào lại chịu âu yếm một cách cao thượng, và thể nào y cũng phải rờ mó khắp người Tỷ Quân. Thấy đối phương có thái độ quá trớn như vậy. Tỷ Quân mặc đỏ bừng, vội đẩy Không Quần ra, rồi đứng dậy ngay.
Không Quần thấy quả đã chín muồi, sắp được ăn đến nơi, bỗng lại bay mất như vậy.
Y ngạc nhiên Vô cùng, vội hỏi:
- Quân muội, tại sao...
Tỷ Quân không đợi y nói dứt, đã hổ thẹn cúi đầu xuống ngắt lời:
- Chúng ta không thể hoang đường như thế được!
Không Quần mặt dầy mặt dạn thực, thấy nàng nói như thế, y lại còn tiến lên, nắm đôi tay mềm mại của nàng, cười vẻ dâm đãng và nói tiếp:
- Quân muội, chúng ta ở trên trời nguyện làm chim chắp cánh, ở dưới đất nguyện làm cây liền cành, mối tình của chúng ta không bao giờ có thể mai một được. Vậy sao Quân muội lại bảo là tôi hoang đường?
Lời nói của y rất ngọt ngào, khiến Tỷ Quân không trách y vào đâu được, trái lại còn rất an ủi ngửng đầu lên lườm y một cái rất tình tứ rồi tùm tỉm cười đáp:
- Tuy chúng ta có lòng yêu nhau thực, nhưng thể nào lại cẩu thả như thế được. Em không bao giờ lại dám qua mặt chị Tiểu Băng đâu.
Không Quần thấy nàng ta không bị vào tròng, liền cau mày lại ngầm nghĩ độc kế.
Tỷ Quân hiểu lầm, tưởng chàng không vui, lại đứng sát vào người Không Quần mà tiếp:
- Ngạn đại ca, không nên tức giận như vậy, chúng ta âu yếm nhau cũng không sao, nhưng không thể nào vượt qua khỏi sự lễ giáo. Tỷ Quân cam tâm cùng Tiểu Băng bắt chước Nga Hoàng, Nữ Anh cùng thờ một chồng, nhưng trước khi hành hôn hợp cẩn, thể nào cũng phải giữ gìn sự trinh bạch, đừng có quá trớn mà để cho thiên hạ chê cười.
Không Quần biết Tỷ Quân là một hiệp nữ mà đã nói như vậy, mình khó hài lòng được, cho nên y nghiến răng mím môi giả bộ âu yếm rồi để tay lên chỗ tử huyệt ở trước ngực của Tỷ Quân, cười giọng xảo trá và thủng thẳng hỏi:
- Sao Quân muội lại coi trọng vấn đề lễ giáo hủ tục ấy thế? Quân muội tưởng tôi với chị Tiểu Băng chưa hề thân mật với nhau bao giờ hay sao?
Tỷ Quân thấy Mã Không Quần để tay vào chỗ tử huyệt của mình lại tưởng là ngẫu nhiên thôi chứ nàng không để ý, nhưng khi nàng nghe y nói tới câu đó liền ngạc nhiên Vô cùng, vội ngửng đầu lên nhìn vào mặt Không Quần hoài.
Không Quần định tâm sử dụng độc kế rồi, nên y không cần biết Tỷ Quân đã nghi ngờ mình hay không, mà cứ tiếp thao thao bất tuyệt nói tiếp:
- Quân muội, tôi với chị Tiểu Băng đã yêu nhau thực sự không biết bao nhiêu lần rồi, nên trông thấy hiền muội, tôi không thể cẩm lòng được... Nếu Quân muội ngoan ngoãn thuận lòng, thì chúng ta kết thành vợ chồng ân ái với nhau ngay. Bằng không...
Không Quần chưa nói dứt, Tỷ Quân càng ngạc nhiên thêm, vội ngắt lời:
- Ngạn đại ca làm gì thế? Sao hôm nay cử chỉ, thái độ và lời nói của anh khác hẳn như xưa kia?
Lúc này lửa dục đã bốc lên đùng đùng, Không Quần không sao nhịn được nữa. Nên y cũng chả sợ lộ nguyên hình, vội trợn ngược đôi lông mày lên, cười giọng rất gian giảo và đáp, - Ngải Tỷ Quân, cô cũng sành mắt đấy mỗ có phải là Ly Cấu Thư Sinh Tư Mã Ngạn đâu?
Tỷ Quân cả kinh, đang định thoát ra khỏi lòng của đối phương thì nàng phác giác chỗ tử huyệt ở trước ngực mình đã bị kiềm chế. nàng chỉ còn cất giọng run run hỏi:
- Ngươi chả lẽ lại là Mã Không Quần, vẫn khét tiếng hung ác trên giang hồ đấy ư?
Mã Không Quần cười khỉnh đáp:
- Cám ơn cô đã ban cho ta cái mỹ hiệu ấy, nhưng cô nên rõ, với người đẹp như cô mà lọt vào tay kẻ hung ác khét tiếng nhất giang hồ này thì thực là như cá nằm trên thớt, như chim đã chui vào lồng. CÔ còn muốn giữ được sự trinh bạch tiết tháo, thì thực là chuyện nằm mơ!
Tỷ Quân trợn tròn đôi mắt lên tiếng quát mắng:
- Mã Không Quần, chính ngươi mới thực là nói chuyện mơ, Ngải Tỷ Quân đành rụng đầu đổ máu, chứ thân này quyết không chịu nhục.
Không Quần lớn tiếng cười như điên như khùng nói tiếp, - Ngải Tỷ Quân nên khôn ngoan một chút thì hơn. Tử huyệt ở trước ngực của cô đã bị tôi kiềm chế rồi. Tôi chỉ khẽ nhún sức một cái là cô sẽ bị toi mạng ngay. CÔ uổng có sắc đẹp tuyệt vời như thế này, mà nếu trước khi chết không biết phong lưu là cái gì, không được hưởng qua sự sung sướng thì dù có chết đi nữa cũng uổng cả một đời người. Trời đã ban cho cô sắc đẹp như thế này.
Tỷ Quân cười khỉnh đáp, - Mã Không Quần, lời nói này của ngươi chỉ nên nói với Thúy Mi Yêu Nữ Cơ Lục Ỷ thôi. Ngải Tỷ Quân này trong như ngọc, trắng như băng có bao giờ sợ chết đâu, mà ngươi lại lấy cái chết để uy hiếp ta như thế?
Không Quần vẫn cười giọng gian giảo và nói tiếp:
- cô đừng có bướng! CÓ thực cô không sợ chết không?
Y vừa nói vừa cố ra oai, dồn hai thành công lực vào bàn tay khẽ nhấn xuống tử huyệt ở trước ngực Tỷ Quân. Ngờ đâu Tỷ Quân vẫn ung dung, vẻ mặt rất kiêu ngạo đáp:
- Ta có sợ chết đâu! Ngươi cứ việc đè mạnh tay xuống!
Không Quần thấy nàng ta bướng bỉnh như vây, lại dồn thêm hai thành công lực nữa, và dùng giọng mũi kêu "hừ" một tiếng, lại hỏi Tỷ Quân tiếp:
- Dù không sợ chết, nhưng cô không tiếc cuộc đời của mình hay sao? Hơn nữa, cô là người trong võ lâm, tất nhiên cô phải biết chết bằng cách này sẽ đau khổ như thế nào chứ?
Tỷ Quân biết mình đã lọt vào tay ác ma, ngoài cái chết ra thì không sao bảo tồn được sự trinh bạch của mình, nên nàng nghiến răng mím môi lại bỗng thót ngực lại, định thoát khỏi sự uy hiếp của đối phương.
Sự thực Không Quần không định tâm giết chết nàng đâu, thấy nàng thót ngực thoát ra, nên lại rụt tay lên. Ngờ đâu, Tỷ Quân bỗng nhiên bị nhục nhã như thế này, nàng đã phẫn uất không muốn sống nữa rồi, cho nên sự thót ngực ấy của nàng là có ý dụ cho đối phương đè thêm tay xuống, không lui thì chớ, trái lại còn đưa chỗ tử huyệt nhằm bàn tay của đối phương mà thúc tới.
Không Quần có ngờ đâu Tỷ Quân nóng tính đến thế, y kinh hãi Vô cùng, muốn thâu hồi kình lực và rụt tay lại cũng không kịp, nên ngực và tay vừa va đụng nhau, Tỷ Quân đã rú lên một tiếng, ngã lăn ra đất chết giấc tức thì.
Nhưng may thay, lúc ấy Không Quần đã thâu hồi được một phần nào kình lực, cho nên nàng chỉ chết giấc thôi chứ không đến nỗi mất mạng.
Không Quần thấy thế cười khẩy nói tiếp:
- Con khốn nạn này, ta trọng mi mà mi không biết điều. Nếu ta cho mi chết một cách trong trắng như vậy, thì ta không phải là người trong VÕ Lâm Bát Bá Thiên nữa...
Y vừa nói tới đó, bỗng nghe phía sau lưng mình có một tiếng chân người nên y không dám xâm phạm tới Tỷ Quân nữa, mà vội giơ tay lên trước ngực để bảo vệ và quay người ngay về phía sau xem là ai?
Ngờ đâu Không Quần vừa trông thấy mặt người đó y đã kinh hoảng và nổi giận tức thì.
Thì ra người đứng ở chỗ cách y chừng hai ba trượng lại là một giai nhân tuyệt sắc, mà cũng chính là Thúy Mi Yêu Nữ Cơ Lục ỷ, người đã ân ái với y như vợ như chồng, nhưng sau thấy Trang Bá Lạc đẹp trai hơn, nàng đã thay lòng đổi dạ và suýt giết chết mình ở trên Vu Giáp.
Không Quần là người rất kiêu ngạo, nhưng rất hẹp lượng, nên y thấy cử chỉ của Bá Lạc với Lục Ỷ ngày nọ ở trên Vu Giáp, y hận sầu hận cay và cho là một sự sỉ nhục nhất trong đời mình. Sau khi rời khỏi Vu Giáp, y đã thề phải trả cho được mối thù hận này mới thôi. Bây giờ y sắp sửa dày vò Tỷ Quân ngờ đâu lại bị kẻ thù đến phá đám như thế, y không tức giận sao được? Nên người y run lẩy bẩy, hai mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào mật Lục ỷ.
Lục Ỷ trợn đôi lông mày lên, lạnh lùng hỏi:
- Mã Không Quần chắc người không ngờ lại gặp ta nơi đây phải không?
Không Quần cả giận, thét lớn:
- Cái gì là không ngờ? Ta sớm biết người thể nào cũng có ngay chết bởi tay ta, nhưng không ngờ mi lại đến nạp mạng nhanh như vậy đấy thôi.
Mặt đang lạnh lùng như băng, Lục Ỷ bỗng cất tiếng cười rất khêu gợi, khiến ai nghe cũng phải hồn siêu phách lạc, và đồi giọng nói:
- Quần đại ca sao lại nhẫn tâm như thế, muốn giết em thực đấy à? Đại ca thử nghĩ những ngày đã âu a, chúng ta âu yếm ân ái...
Không đợi chờ nàng ta nói dứt, Không Quần đã cười giọng gian giảo và đỡ lời:
- Cơ Lục Ỷ đừng có nhắc đến chuyện cũ làm chi nữa, những chuyện ân ái và thề thốt xưa kia cũng tựa như một làn khói tan rã hết rồi. Bây giờ người âu yếm yêu thương mi không phải là Mã Không Quần này, mà là Trang Bá Lạc, võ công cao siêu hơn, tuổi trẻ hơn, và đẹp trai hơn ta nhiều.
Lục Ỷ lắc đầu thở dài, nước mắt bỗng nhỏ ròng xuống hai má nghẹn ngào nói tiếp:
- Quần đại ca, sao mà lửa ghen trong đại ca vẫn chưa tắt ư? Đại ca nên biết, em đã giở mặt với tên Trang Bá Lạc rồi, anh đừng có hiểu nhầm như thế nữa!
Không Quần vốn dĩ là một tên sắc dục, huống hồ trước kia y với Lục Ỷ rất yêu thương nhau, cho nên y thấy nàng khóc lóc đáng thương như vậy, lửa giận trong lòng lại nguôi luôn, nhưng nghĩ đến câu chuyện ở Vu Sơn, y lại không chịu nhịn được, liền cười nhạt và nói tiếp:
- Thế ra cô đã chia tay với tên Trang Bá Lạc rồi, nên mới tìm lại Mã Không Quần này phải không?
- Quần đại ca, bây giờ em là một con người rất đáng thương anh đừng nỡ mỉa mai em như thế! Sao anh không nghĩ lại mối tình xưa kia của chúng ta đầm ấm biết bao! Anh nên rõ lúc nào em cũng coi anh hơn Trang bá Lạc nhiều!
Từ khi bị Trang Bá Lạc đánh bại ở Vu Sơn và chia tay Lục Ỷ tới giờ, Không Quần tuy đã dan díu với rất nhiều đãng phụ của lục lâm, dâm nữ của giang hồ, nhưng phụ nữ ấy đẹp và dâm đãng sao bằng Lục Ỷ được? Vì thế từ đó tới nay, y dan díu với một người nào cũng chỉ độ một hai hôm là chán liền, nên cho đến giờ y vẫn cô độc một mình như vậy Nay lại gặp người yêu cũ và thấy người yêu khóc sướt mướt như thế, đồng thời người yêu lại còn muốn nối lại tình cũ nghĩa xưa với mình trước,s thử hỏi một người dâm dục như y thì cầm lòng sao nổi? Nhưng y vẫn cau mày lại nghĩ cách đối phó.
Lục Ỷ là một dâm nữ giàu kinh nghiệm trên tình trường, thủ đoạn câu hồn nhiếp phách của nàng ta có thể nói là thiên hạ Vô song. Nàng liếc mắt nhìn Không Quần biết ngay đối phương đã nguôi cơn giận rồi. Khi nào nàng chịu bỏ lỡ dịp may này lại đưa mắt tống tình một cái rồi cất giọng rất ỏng ẻo nói tiếp:
- Quần đại ca đã lâu em không được đại ca ôm ấp rồi, mau lại đây ôm em một lát em nhớ đại ca lắm!
Nàng gọi như thế là đã đủ dâm đãng lắm rồi, mà giọng nói lại càng dâm đãng thêm và thái độ lại rất khiêu khích thử hỏi Mã Không Quần còn tức giận làm sao được nữa?
Nên y vội giơ tay ra từ từ tiến lên định ôm Cơ Lục Ỷ vào trong lòng.
Lúc ấy hai người còn cách nhau hơn trượng thì Lục Ỷ đã phi thân lại ngã ngay vào lòng Không Quần. Thế là hai người ôm chặt lấy nhau âu yếm hồi lâu. Ngờ đâu đã có hai tiếng kêu "bốp bốp" rất dòn. Không Quần vội ôm mặt rút lui thực nhạt, mép đã rỉ máu tươi và hai hàm răng đã lung lay, thì ra y đã bị Lục Ỷ dùng "La Sát chưởng" tát luôn cho hai cái.
Lục Ỷ giở hết thủ đoạn khêu gợi ra để Không Quần lọt vào lòng mình rồi nhân lúc đối phương không đề phòng nàng liền tát luôn hai cái thực mạnh và trợn ngược đôi lông mày xanh lên cười khanh khách hỏi:
- Mã Không Quần hai cái tát tai ấy đã đủ chưa? Ta đã thấy thích thú lắm rồi nhưng còn người cảm thấy sao? CÓ cảm khoái không?
Lúc ấy mặt của Không Quần đã sưng húp, vừa kinh hãi vừa nghi ngờ, cứ trố mắt lên nhìn Lục ỷ, không hiểu tại sao nàng ta lại có cử chỉ ấy, và nàng đánh mình như thế có ý nghĩa gì?
Lục Ỷ thấy Mã Không Quần ngơ ngác như vậy, hiểu ngay ý nghĩ của đối phương liền. Nàng cười khanh khách một hồi rồi lại nói tiếp:
- Mã Không Quần, ngươi là một người thông minh tuyệt đỉnh và rất đa mưu lắm kế, tại sao ngươi lại không nghĩ ra được vì lẽ gì mà ta lại đánh ngươi như thế?
Không Quần thấy Lục Ỷ nói như vậy, mới biết nàng ta đã hoàn toàn tuyệt tình với mình rồi, nên y cũng không thương tiếc gì nữa, chỉ muốn giết chết nàng mới hả dạ. Y vội vận công lực lên dồn vào hai tay định ra tay một cái là đánh chết Lục Ỷ ngay tại chỗ, chứ không để cho nàng nọ còn đủ thì giờ lấy ám khí gia truyền rất ác độc là "Diêm vương Trích" ra đối phó với mình nữa. Tuy vậy y vẫn giả bộ làm vẻ ngơ ngác nhìn Lục Ỷ khẽ lắc đầu Vì có người đỡ đầu cho, Lục Ỷ không còn sợ ai hết, nên vừa gặp Không Quần ở nơi đây, nàng mới định tâm làm nhục Không Quần một phen để cho thỏa chí đang đau đớn của mình. Thấy Không Quần lắc đầu, tỏ vẻ không hiếu, nàng liền tủm tỉm cười, nhưng có vẻ mặt vẫn khinh khỉnh nói tiếp luôn:
- Sở dĩ ta đánh người là vì thấy ngươi không phải là một con ngựa tốt.
Trước kia hai người rất yêu thương nhau, nên Không Quần biết rõ công lực của Lục Ỷ còn kém mình một mức, nhưng thực sự ra tay đấu với nhau, thì ít ra cũng phải đến hai ba trăm hiệp mới có thể đánh bại được nàng ta. Vì vậy y mới phải giả ngu giả ngốc để chờ đối phương sơ ý là sẽ ra tay tấn công lén luôn, như vậy mới mong toại nguyện được Nhưng y có biết đâu Lục Ỷ đã khôn ngoan đến gây hấn thì tất nhiên lúc nào nàng cũng phải đề phòng từng li từng tí mộ chứ bao giờ nàng ta lại sơ ý như vậy được.
Không Quần suy nghĩ một hồi, nhận thấy tình thế này muốn làm cho Lục Ỷ sơ ý thì trước hết phải làm thế nào cho nàng ta đắc trí và kiêu ngạo trước đã, như vậy mới mong có dịp ra tay đánh lén được. Nên y một mặt ngấm ngầm vận thần công, một mặt thì giận dữ hỏi:
- Sao em lại nói thế? Ai bảo Mã Không Quần này không phải là con ngựa tốt?
Lục Ỷ vừa cười vừa đáp, - Người ta thường nói: "Ngựa tốt không bao giờ ăn cỏ thừa và cũng không bao giờ ngoái cổ lại". Vừa rồi ta cố ý và giả bộ thử để cho ngươi ăn chút cỏ thừa, ngờ đâu ngươi đã CỎ bộ mặt khinh bỉ đáng thương hại như vừa rồi liền. Thử hỏi một người không có tinh thần như ngươi, thì còn là ngựa tốt sao được?
Không Quần bị Lục Ỷ nói mỉa như vậy không cãi được nửa lời, đành chỉ có nghiến răng mím môi chịu đựng thôi.
Lục Ỷ thấy Không Quần bèn lẻn như vậy, lại cũng đắc trí cười khanh khách nói tiếp:
- Đừng nói nam nhi đại trượng phu không bao giờ với lại những nước đã hắt đi rồi.
Ngay đến đàn bà con gái chúng ta nay yêu người này mai yêu người nọ thực, nhưng không bao giờ chúng ta lại yêu lại một người cũ cả. Trên thiên hạ này thiếu gì đàn ông, thì khi nào ta lại còn yêu lại một con ngựa chịu ăn cỏ thừa như ngươi cơ chứ?
Bị Lục Ỷ nói xấu như vậy, Không Quần không sao chịu nhìn được nữa. Ngờ đâu Lục Ỷ lại còn tưới dầu lên đống lửa, cười khỉnh nói tiếp:
- Mã Không Quần, hai mắt ngươi trợn trừng phun lửa như thế làm chi? Người giận ta ư? Phải biết trong đầu óc ngươi có những gì Lục Ỷ này đều biết rất rõ hết!
Nói tới đó, nàng lại đổi ra giọng ỏn ẻn với dáng điệu rất dâm đãng nói tiếp:
- Bây giờ bề ngoài của ngươi thì hình như muốn nối lại tình xưa nghĩa cũ, nên cứ hết sức chịu nhịn, tha hồ để cho ta chế riêu, nhưng thực sự ngươi đang ngấm ngầm vận Tỷ Ngọ chưởng lực lên, chỉ muốn ta sơ ý một chút là ra tay tấn công lén, giết chết ta chết ngay tại chỗ thì người mới hả dạ phải không?
Không Quần nghe thấy Lục Ỷ nói như vậy, trong lòng kinh hãi Vô cùng y không ngờ mới chia tay không lâu, mà nàng ta đã khôn ngoan và ác độc hơn trước nhiều.
Lục Ỷ thấy đôi ngươi của Không Quần cứ đảo lộn hoài, lại đắc trí cười hi hí nói tiếp:
- Mã Không Quần, ta nói có đúng không? CÓ phải lời nói của ta đã bộc lộ hết mưu gian mà ngươi đang nghĩ ở trong óc không?
Không Quần chỉ cười khẩy thôi chứ không trả lời. Lục Ỷ lại nói tiếp:
- Ta khuyên ngươi nên dẹp ý nghĩ ấy đi. Đây, ngươi thử xem tay phải ta đang cầm sẵn mười ba chiếc Diêm Vương Trích, tay phải ta cũng đã chuẩn bị sẵn cây roi La Sát Đả Thần Tiên, một thứ khí giới khiến ngươi nhức óc nhất. Mùi vị của hai thứ này khác hẳn mùi vị của hai cái tát hồi nãy nhiều, bất cứ một món nào cũng đủ làm cho ngươi khiếp đảm kinh hồn, trông thấy là phải lui bước ngay.
Nói xong, nàng giơ hai tay lên cho Không Quần xem, quả thực tay trái của nàng đang cầm Diêm Vương Trích, tay phải thì cầm một cây roi mềm rất nhỏ.
Không Quần cũng biết cây roi La Sát Đả Thần Tiên này dài không đầy hai thước, nhỏ như quản bút, khi cuộn lại có thể giấu ở trong bàn tay, nhưng nó lại là một môn khí giới chuyên phá các nội gia khí công và còn tẩm một thứ thuốc độc cực mạnh, nên nó cũng là một môn khí giới ác độc và khó đề phòng Vô cùng.
Không Quần thấy nàng ta đã cầm sẵn hai môn khí giới ác độc ấy đủ chứng tỏ nàng ta định tới đây là định gây hấn với mình rồi. Thậm chí Trang Bá Lạc còn chưa trở mặt với nàng và đang đứng ở gần đây nhìn lỏm, chờ giúp sứ nàng cũng nên?
Lục Ỷ thấy Không Quần mắt lộ hung quang và cứ nhìn về phía sau mình, nàng cười khỉnh và hỏi:
- Không Quần, Cơ cô nương đang nói chuyện với ngươi, sao ngươi lại cứ nhìn vào bụi cây kia làm chi?
Không Quần đã nhận thấy trong kia thể nào cũng có người đang ẩn nấp, y liền trợn ngược đôi ngươi lên, quát lớn:
- Quân chuột nhắt nào ẩn núp trong bụi cây kia thế? Hà tất phải làm lén lút như vậy?
CÓ giỏi thì hiện thân ra đây để ta cho hai người cùng về chầu TỔ một lúc?
Y vừa lên tiếng chửi mắt thì trong bụi cây đó đã có tiếng cười như điên như khùng và rất hùng hồn nổi lên. Tiếp theo đó, có một người ăn mặt quần áo rất kỳ lạ thủng thẳng bước ra.
Người đó là một ông già mũi sư tử, mồm hổ, râu xồm, cao hơn người thường một cái đầu, mặc áo bào thêu rồng màu vàng, nhưng tay áo bên trái lại đỏ như lửa.
Mã Không Quần sống chung với Lục Ỷ một thời gian nên thân thế của nàng ta như thế nào, y đã biết rõ. Bây giờ y vừa thấy ông igà râu xồm cao lớn và mặc áo bào thêu rồng vàng như vậy, biết ngay là cậu của nàng, Xích Thủ Yêu Long Cơ Ngọc Thành, mà đã lâu không hề lộ mặt ra ngoài giang hồ.
Không Quần đột nhiên thấy tên ma đầu tuyệt đời xuất hiện ở Vương ốc Sơn ấy cùng phải kinh ngạc Vô cùng, và mồm thì kêu "nguy tai". Y tự biết, nếu chỉ đối phó có một mình Lục Ỷ thôi, dù nàng ta có hai món khí giới tuyệt độc, nhưng y cũng còn có thể hy vọng thắng được nàng ta, nhưng bây giờ có thêm Xích Thủ Yêu Long xuất hiện, thì tình thế lại hoàn toàn đảo ngược hẳn, nên y nghĩ bụng:
"Nếu một đấu một với một ta chưa chắc đã địch nổi lão ma này, huống hồ Lục Ỷ lại còn có hai môn khí giới ác độc ở trong tay như thế. Như vậy bây giờ mình có khác gì là cá nằm ở trên thớt, tha hồ để cho cậu cháu nàng ta muốn làm gì thì làm không?" Xưa nay y hành sự rất giảo hoạt và khôn ngoan, nếu có thể thắng thế được thì thể nào y cũng phải chiếm ngay phần thắng ấy, bằng không là y nghĩ cách rút lui luôn.
Nhưng bây giờ y chưa quyết định thoát thân như thế nào, thì Lục Ỷ đã nói với Xích Thủ Yêu Long rằng:
- Cậu phải cẩn thận đề phòng y đào tẩu mới được. Xưa nay y vẫn có tình hèn nhát như thế, nếu thấy địch không nổi người là y đào tẩu liền đấy. Bây giờ cháu thấy hai mắt của y cứ đảo lộn như thế kia. Cháu đã biết y nhận ra cậu là ai rồi, nên y chuẩn bị sử dụng kếthứ Tam Thập Lục đấy.
Cơ Ngọc Thành cất tiếng nói như kêu như tiếng chuông và cười như điên như khùng đáp:
- Ỷ Nhi cứ yên tâm y chỉ có một thân một mình thôi, không sao thoát khỏi tám mươi mốt thế Độc Long Thần Trào của cậu với Diêm Vương Trích và La Sát Đả Thần Tiếng của cháu đâu. Nhất là khi cậu sử dụng Truy Hồn Long Thủ thì y càng không sao thoát được nữa.
Nói tới đó y lộ vẻ rất hung ác nhìn thẳng vào mặt Không Quần vẫn lạnh lùng nói tiếp:
- Mã Không Quần, phen này lão phu hạ sơn, hễ gặp những kẻ thù nào kết thù với cháu gái ta là ta giết sạch. Tuy đã lâu lão phu chưa bước chân xuống dưới này, nhưng thói quen của lão vẫn còn, nếu ngươi có thể chống đỡ được ba thế Thiên Long Trào của lão phu thì lão phu sẽ tha chết cho ngay, bất cứ có thâm thù đại oán như thế nào cũng mặc, chờ lần sau gặp lại lão phu mới thanh toán.
Sở dĩ Mã Không Quần hung độc gian giảo, là vì y biết co giãn và hiểu sự lợi hại. Y nghe Cơ Ngọc Thành nói xong, y nhận thấy bây giờ chỉ có một cách ấy là mình mới hòng sống sót được thôi, cho nên y không suy nghĩ gì cả liền nhanh nhảu trả lời luôn:
- Cơ lão tiền bối, tiểu bối với cháu gái của tiền bối không có thâm thù gì hết, chỉ vì giữa hai người có một sự hiểu lầm, nên mới có chuyện chia tay nhau đấy thôi. Xưa nay Không Quần tôi rất ngưỡng mộ Thiên Long Tam Tráo đã lừng lẫy càn khôn của lão tiền bối đã từ lâu, ngày hôm nay may mắn được gặp cơ hội này, tất nhiên tiểu bối thể nào cũng cố hết sức để lãnh giáo.
Lục Ỷ cười nhạt, xen lời nói:
- Thưa cậu, y nói thì khôn khéo và biết điều lắm, nhưng sự thực y là người khẩu Phật tâm xà, nếu bây giờ cậu cháu chúng ta mà địch không nổi y, là y sẽ lột da chúng ra ngay.
Cơ Ngọc Thành cười giọng quái dị đáp:
- Ỷ nhi khỏi cần nói nhiều, hãy xem y có phúc phận thoát khỏi ba thế Thiên Long Tráo của cậu không? Cháu cứ cầm Diêm Vương Trích ở cạnh canh chừng, nếu y chưa đỡ đủ ba thế, thì nhất định đừng để cho y thoát thân.
Y nói xong, liền rú lên một tiếng và người y như một con rồng vàng bay lên trên cao hơn năm trượng lượn một vòng và nhắm đầu Không Quần đánh bổ xuống.
Còn cách nhau chừng ba trượng thì chưởng lực của Xích Thủ Yêu Long bỗng mạnh không thể tưởng tượng được nhằm thẳng đầu Không Quần đè xuống.
Không Quần biết trước sau, tả hữu, chỗ xung quanh mình rộng hơn trượng đều bị chưởng phong của Cơ Ngọc Thành bao trùm đừng nói là cần phải ra tay chống đỡ mà muốn né mình để tránh cũng không kịp tình thế nay, Không Quần đanh phải giở Tý Ngọ Chưởng mà mình đã chuẩn bị dùng để đánh chết Lục Ỷ ra đối phó với Xích Thủ Yêu Long song chưởng của y dồn ra hai luồn kình lực rất mạnh từ ở dưới đưa lên để chống đỡ thế công của đối thủ đang trên cao đánh úp xuống.
Trong lúc hai đối thủ đối địch nhau bên nào cũng không thể dùng mánh lới để hạ đối phương mà phải giở tài ba thực thụ ra đấu mới được.
Tý Ngọ Chưởng lực của Mã Không Quần đối phó với cao thủ thường của võ lâm thì có thể nó là cao minh tuyệt học được, nhưng đấu với Thiên Long Tam Trào của lão ma cái thế này thì chưởng lực này của y hãy còn non kém về mặt hỏa hầu.
Iclnh phong của hai người vừa va đụng nhau, Không Quần đã khẽ kêu "hự" loạng choạng lui về phía sau mấy bước tạng phủ ở trong người hầu như đảo lộn, chân khí bị rung động rất mạnh, hai mắt tối xầm và có đom đóm lửa tia ra.
Nhân lúc Không Quần giở chưởng phong ra chống đỡ, Cơ Ngọc Thành liền mượn thế lấy sức, lại phi lên trên cao sáu bảy thước và tay áo trái đỏ như lửa của y bỗng có một chiếc tay quái dị đỏ hồng chìa ra và tấn công tiếp. Chưởng lực của chiếc tay quái dị này không những mạnh hơn chưởng lực trước, mà còn có thêm một luồng cuồng phong nóng hổi nhằm Không Quần đánh xuống.
Không Quần cũng nghe người ta nói qua chiếc tay trái của Xích Thủ Yêu Long này đã luyện Độc Long Xích Huyết Thần Công còn lợi hại hơn bàn tay phải nhiều lắm, Vì vậy áo của y mầu vàng mà tay sao bên trái lại đặc biệt là mầu đỏ tía, để làm cho kẻ địch kinh hoảng và đồng thời cũng dùng để khoe đời.
Không Quần liền nghĩ bụng:
"Vừa rồi ta đỡ thế công của hữu chưởng của y, chân khí của ta đã bị chấn động rất mạnh, đủ thấy ta đã kém y một mức. Đồng thời, hình như ta đã bị nội thương rồi? Như vậy ta còn chống đỡ sao nổi tuyệt học này của y?'/ Trong lúc Không Quần tránh không kịp mà đỡ không nổi đó, y đang bàng hoàng Vô kếkhả thi, thì bỗng cứu tinh ở trên trời giáng xuống.
Sau một đống đá lởm chởm, bỗng có một bóng người sặc sỡ phi ra, không sợ hãi gì hết, chống đỡ luôn Độc Long Xích Huyết Thần Công của Cơ Ngọc Thành.
Chưởng lực của đôi bên va đụng nhau, cả hai đều kêu "ha" một tiếng và cùng hạ chân xuống mặt đất luôn.
Lục Ỷ thấy đối phương chống đỡ nổi Độc Long Xích Huyết Thần Công của cầu mình đã tự hào Vô địch thiên hạ như vậy nàng không sao kinh hãi sao được? Nhưng sau khi nàng trông thấy rõ hình dáng của người nọ rồi, nàng bịt mồm phì cười. Thì ra người vừa xuất hiện có công lực mạnh kỳ lạ ấy lạ là một thiếu nữ xấu xí, ăn mặc rất quái dị.
Thiếu nữ này xấu xí đến nỗi trên thiên hạ ít người xấu đến thế vì nàng ta đã sứt môi, mắt có sẹo, mũi tẹt, lông mày lại xếch xuống, thêm vào hai chiếc tai vểnh ra như hai cái quạt gió, vì quá xấu xí mà không sao đoán biết được tuổi tác của nàng ta nhưng Lục Ỷ vẫn có thể ước đoán tuổi của nàng ít nhất cũng trên ba mươi lăm, ba mươi sáu. Nàng mặc một cái áo dài ngũ sắc, giống cung trang mà không phải cung trang. áo kỳ lạ, người xấu xí nhưng lại có một điểm tuyệt mỹ đó là da của nàng ta vừa nhỏ, vừa mịn vừa trắng hồng, Lục Ỷ cũng phải tự nhận da của mình còn thua nước da của đối phương một mực.
Không Quần thấy người đàn bà xấu xí xuất hiện cứu mình thoát chết, y mới khoan tâm, thở hắt ra một tiếng. Đồng thời, y đã nhận ra được người này chính là Tiên Cơ MÔ Mẫu mà Bát Bá Thiên đã bầu y thị làm minh chủ.
← Hồi 28 | Hồi 30 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác