← Hồi 5 | Hồi 7 → |
Sáng sớm.
Ngoài thành Trường An, trên đỉnh Thiếu Thất, sương mù lan tràn, như hoa như mộng.
Trên đỉnh núi có một tòa tháp đá, tổng cộng bảy tầng, bên cạnh tháp có vài gốc cổ thụ, cũng không biết đã sống bao nhiêu năm. Thoạt nhìn có vẻ cổ kính vững chải, dễ khiến người ta nghĩ đến tình cảm xa xưa.
Trên đỉnh núi chợt nghe tiếng hạc giương cánh trời cao, làm kinh động bảy tám con chim chóc buổi sáng, vội vã bay đi. Người áo xám kia đáp xuống đỉnh núi, thân hình giống như đúc bằng sắt, gió sớm thổi đến, tay áo phất phơ, lại không hề cử động giống như mọc rễ.
Đột nhiên trên đỉnh núi lại có một người áo trắng bay tới, thần thái nhàn nhã, dung mạo tuấn tú, không kinh động chim chóc cũng không kinh động cỏ cây, đi đến trước người áo xám kia một trượng, dừng lại chắp tay nói:
- Phương Chấn Mi thỉnh an tiền bối!
Viên Tiếu Tinh đứng trong sương vẫn không nhúc nhích, chỉ trầm giọng hỏi:
- Đồ đâu?
Phương Chấn Mi hờ hững nói:
- Đồ đã mang tới.
Viên Tiếu Tinh lạnh lùng nói:
- Đưa đây!
Phương Chấn Mi cười cười hỏi:
- Người đâu?
Viên Tiếu Tinh đột nhiên cao giọng nói:
- Người đâu!
Âm thanh cuồn cuộn truyền ra, kinh động chim chóc mệt mỏi vẫn đang say ngủ, vọng lại từng hồi trong khe núi mù mịt. Phương Chấn Mi chỉ thấy bên phải Viên Tiếu Tinh ba bốn trượng là dốc núi, vách đá gần như thẳng đứng, đá mọc lởm chởm, vừa nhọn vừa trơn, khe sâu không thấy đáy.
Sau khi Viên Tiếu Tinh kêu lên một tiếng, chợt nghe trong tháp đá vang lên hai tiếng “bốp bốp”, giống như có người trúng phải hai cái bạt tai nặng. Giọng nói của Ngã Thị Thùy đầy giận dữ từ trong tháp đá truyền ra:
- Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể bị nhục, ngươi muốn chém muốn giết, ta không oán ngươi, nhưng ngươi bạt tai ta, nhất định có một ngày ta sẽ đánh cho ngươi phải cầu xin mới thôi.
Chỉ nghe một người âm trầm lạnh lẽo cười nói:
- Ai bảo hôm qua dám lừa gạt gia gia của ngươi? Bây giờ chỉ giáo huấn ngươi một chút, sẽ còn nữa cho ngươi xem!
Ngã Thị Thùy cả giận nói:
- Ngươi...
Giọng nói của Thẩm Thái Công truyền đến: “Im lặng, Viên Tiếu Tinh muốn chúng ta lên tiếng để chứng thực cho Phương Chấn Mi xem, chúng ta thà bị đánh chết cũng không nên lên tiếng.”
Ngã Thị Thùy bừng tỉnh nói: “Đúng.”
Quả nhiên không nói thêm câu nào nữa.
Tháp đá có kết cấu đặc biệt, tầng trên nói chuyện, phía dưới có thể nghe được rõ ràng. Phương Chấn Mi rất quen thuộc giọng nói của Thẩm Thái Công và Ngã Thị Thùy, dù là ai cũng không giả mạo được.
Viên Tiếu Tinh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phương Chấn Mi, cặp mắt trong sương mù cũng phát ra ánh sáng sắc bén:
- Có đúng không?
Phương Chấn Mi buông tay nói:
- Là bọn họ.
Viên Tiếu Tinh nói:
- Ngươi đừng mơ đi cứu bọn chúng. Thứ nhất, ngươi không biết bọn chúng ở trong tầng tháp nào. Thứ hai, mỗi tầng đều có cao thủ bảo vệ. Thứ ba, ngươi không thể xông qua cửa này của ta. Thứ tư, chỉ cần ta hét một tiếng, bọn họ sẽ lập tức giết chết bằng hữu của ngươi. Thứ năm, cho dù ngươi xông lên được, cũng không biết làm thế nào phá giải cấm chế trên người bọn chúng.
Phương Chấn Mi nói:
- Hả?
Viên Tiếu Tinh nói:
- Cho nên ngươi không có cơ hội cứu bọn chúng ra, ta khuyên ngươi nên bỏ ý định này đi, đưa đồ cho ta, ta sẽ thả người.
Phương Chấn Mi nói:
- Đưa đồ cho ngươi rồi, ngươi sẽ thả người sao?
Ánh mắt Viên Tiếu Tinh như đao, cười gằn nói:
- Dù sao ngươi không đưa cũng không được, ta hét một tiếng, bọn họ sẽ động thủ, ngươi đã không có cơ hội nào.
Phương Chấn Mi cười nhạt nói:
- Những chuyện không cơ hội nhưng vẫn phải làm, cả đời ta không biết đã làm bao nhiêu rồi.
Viên Tiếu Tinh sát khí nổi lên:
- Ngươi nói gì?
Phương Chấn Mi chậm rãi từ trong áo lấy ra một tấm địa đồ loang lổ máu, nói:
- Nếu ta nói tấm địa đồ này là Thượng Thanh đồ, hơn nữa là thật, ngươi có tin không?
Viên Tiếu Tinh nhìn chằm chằm vào tấm địa đồ kia, chậm rãi nói:
- Người ta nói Giang Nam Bạch Y Phương Chấn Mi tuyệt không nói dối, từ khi xuất đạo đến nay chưa từng nói dối một câu, trên tay cũng chưa từng nhuộm máu tanh. Nếu ngươi nói là thật, ta sẽ tin.
Phương Chấn Mi nói:
- Đây chính là Thượng Thanh đồ.
Viên Tiếu Tinh động dung nói:
- Thật sự?
Phương Chấn Mi lạnh nhạt nói:
- Thật.
Viên Tiếu Tinh gân xanh nổi lên, nói:
- Đưa đây!
Phương Chấn Mi lẳng lặng nói:
- Chờ đã, ngươi nghe ta nói, Thượng Thanh đồ chỉ có một tấm, cũng không có bản sao. Thượng Thanh đồ là của quan phủ, không phải của ta. Nếu là vật của tại hạ, có thể dâng lên, nhưng hiện giờ…
Đột nhiên ngón trỏ búng “xoẹt” một cái, Thượng Thanh đồ bay thẳng sang bên núi. Viên Tiếu Tinh sững sốt, nghĩ thầm có thể Phương Chấn Mi muốn giở trò gì, không dám đi chụp. Phương Chấn Mi tiếp tục nói:
- Thượng Thanh đồ chỉ có một tấm này, đã rơi xuống núi…
Kế tiếp lại nói vừa nhanh vừa gấp, nhưng hành văn rõ ràng:
- Với công lực ngươi, lập tức đi cứu, có thể giữ được, nếu còn chần chừ, hối hận không kịp!
Hai mươi chữ, từng chữ âm vang, truyền vào trong tai Viên Tiếu Tinh.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, tấm Thượng Thanh đồ kia đã bay xuống khe sâu.
Viên Tiếu Tinh giật mình, bởi vì hắn biết nếu còn do dự, chỉ sợ tấm Thượng Thanh đồ này sẽ vĩnh viễn chôn dưới đáy cốc. Trong nháy mắt Viên Tiếu Tinh đã vọt lên, như hạc xám rơi nhanh xuống chân núi.
Nên biết vách núi này vừa dốc vừa hiểm trở, người khác tuyệt đối không xuống được, nhưng thân pháp “Trường Không Nhất Hạc” của Viên Tiếu Tinh lợi hại vô cùng, chẳng những có thể đi dọc theo vách, hơn nữa còn chạy nhanh như bay, đuổi theo Thượng Thanh đồ đang rơi xuống.
Nhưng Viên Tiếu Tinh nóng lòng lấy đồ, vận một hơi chân khí để chạy đi, cho nên cũng không kịp phát ra tiếng hét giết người. Đồng thời lúc rơi xuống sườn dốc hắn lại suy nghĩ, lỡ may đây không phải Thượng Thanh đồ thật, mình còn có thể dùng Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công để uy hiếp Phương Chấn Mi, hơn nữa cho dù mình không kịp nhảy lên sườn núi, trong thời gian ngắn Phương Chấn Mi tuyệt đối không thể xông lên tháp, ngoài ra Phương Chấn Mi cũng không biết Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công bị nhốt trong tầng nào, trừ khi là giết lên từng tầng, cho dù giết lên được cũng không biết làm thế nào giải cứu hai người bọn họ. Trong nháy mắt Viên Tiếu Tinh đã kết luận, nếu mình dùng hết toàn lực, trong thời gian ngắn có thể mang địa đồ lên sườn dốc, khi đó mới từ từ đuổi tận giết tuyệt cũng không muộn.
Phương Chấn Mi là người thế nào? Hắn thấy Viên Tiếu Tinh nhấp nhô mấy cái, chân điểm vào vách núi rơi nhanh xuống, chỉ còn lại một bóng người nhỏ, nhìn thế đi e rằng chỉ trong chốc lát sẽ bắt kịp Thượng Thanh đồ. Ngay khi Viên Tiếu Tinh vừa rơi xuống sườn dốc, Phương Chấn Mi áo trắng phất một cái, lướt nhanh lên tháp.
Lên tháp cứu người trong phút chốc, đây rõ ràng là chuyện không thể.
Nhưng rất nhiều đại sự trong thiên hạ đều được thực hiện trong hoàn cảnh không thể.
Chân đạp trên đất, xông vào tầng thứ nhất của tháp đá.
Thế đi của Phương Chấn Mi nhanh chóng vô cùng.
Người ở tầng thứ nhất rõ ràng nhìn thấy Phương Chấn Mi sắp giao đồ ra, trong lòng mừng rỡ, không ngờ Viên Tiếu Tinh lại đột nhiên rơi xuống chân núi, còn Phương Chấn Mi lại xông tới.
Người canh giữ tầng thứ nhất này là Thường Sơn Tam Tiên.
Trong lúc vội vàng, Thường Sơn Tam Tiên thậm chí cho rằng Viên Tiếu Tinh đã bị Phương Chấn Mi đánh xuống sườn núi, trong lòng càng kinh hãi, lấy roi ra hơi chậm, thân hình Phương Chấn Mi như gió đã xông vào.
Thường Sơn Tam Tiên vung roi, chợt thấy bên hông tê rần, mỗi người đã trúng một chỉ, lập tức ngã xuống.
Phương Chấn Mi nhanh như chớp đảo một vòng trong tầng tháp đá này, xác định không có Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công, lại xông lên tầng thứ hai.
Thủ vệ trong tầng thứ hai là Tề Môn Tam Đao.
Tề Môn Tam Đao từng chịu thiệt dưới tay Phương Chấn Mi, lúc này Phương Chấn Mi đã lên tầng thứ hai, giống như thiên thần trong bóng tối, ba người cầm đao nhất thời lại không dám ra tay. Chợt nghe Phương Chấn Mi nói sang sảng:
- Bỏ binh khí xuống!
Giọng nói cuồn cuộn truyền ra trong phòng đá, đinh tai nhức óc. Tề Môn Tam Đao gần như không cầm đao nổi, làm sao còn chém xuống được?
Phương Chấn Mi nhanh như chớp đảo một vòng trong phòng đá, biết Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công cũng không có trong phòng này, lập tức xông lên phòng thứ ba.
Trong tầng thứ ba là Ngôn Gia Tứ Quái.
Ngôn Gia Tứ Quái bởi vì trấn thủ tầng thứ ba, khi Phương Chấn Mi xông vào tầng thứ nhất, bọn họ đã có chuẩn bị. Nhưng bọn họ không ngờ trong nháy mắt Phương Chấn Mi đã xông lên tầng này, cái gọi là “thế như chẻ tre” cũng không đủ hình dung. Ngôn Gia Tứ Quái ngẩn ra, bốn người tám tay ào ào đánh vào Phương Chấn Mi.
Ở bên kia, Viên Tiếu Tinh thi triển thân pháp rơi xuống phía dưới, chỉ thấy cảnh vật hai bên lướt nhanh qua, gió lớn ù ù bên tai, đã đưa tay chụp lấy Thượng Thanh đồ. Bởi vì rơi xuống quá nhanh, Viên Tiếu Tinh còn bị kéo xuống ba bốn trượng, cát đá rơi lả tả, lập tức dùng thế “kim kê độc lập” dừng lại ngang trời, không tiếp tục rơi xuống.
Mà bên này, Phương Chấn Mi biết thời gian không nhiều. Lúc Ngôn Gia Tứ Quái chưa xuất quyền thì đối phương còn ở trước mặt, mới vừa ra tay thì đã không thấy người nữa. Phương Chấn Mi nhanh như rồng dạo, đã đảo một vòng trong phòng đá, xông lên tầng thứ tư.
Chỉ trong thời gian cực ngắn, Phương Chấn Mi đã một hơi leo lên ba tầng tháp,. Tề Môn Tam Đao, Thường Sơn Tam Tiên, Ngôn Gia Tứ Quái căn bản không nhìn thấy rõ, đã bị Phương Chấn Mi xông qua.
Phương Chấn Mi vừa lên tầng thứ tư, chợt nghe tiếng gió động, hai tấm lưới lớn một trái một phải chụp đến.
Hóa ra người canh giữ tầng thứ tư này chính là Thiên Địa Song Võng.
Mà ngay lúc này, cũng là lúc Viên Tiếu Tinh đứng vững trên trên vách đá, chuyện đầu tiên là nhìn vào địa đồ trong tay, xem thử là thật hay giả.
Phương Chấn Mi cũng không dừng lại, xông thẳng về phía trước.
Thiên Địa Song Võng hét lớn một tiếng, hai tấm lưới thu lại, thấy Phương Chấn Mi đang ở trong lưới, lập tức mừng rỡ. Không ngờ Phương Chấn Mi vẫn tiếp tục xông tới, lưới này là thứ mềm mại, bị hắn mang theo đụng thẳng vào hai người.
Thiên Địa Song Võng ngẩn ra, mắt thấy sắp sửa va phải Phương Chấn Mi, đột nhiên Phương Chấn Mi từ trong mắt lưới xuất chỉ, bắn trúng huyệt đạo hai người, khiến hai người lập tức ngã xuống.
Thiên Địa Song Võng vừa ngã xuống, lưới trong tay buông lỏng, Phương Chấn Mi liền thoát ra khỏi lưới, nhanh như chớp đảo một vòng trong tầng thứ tư, sau đó hét lớn một tiếng, xông lên tầng thứ năm.
Tiếng hét này của Phương Chấn Mi là để lấy hơi. Hóa ra khi hắn xông lên bốn tầng phòng đá, mười hai người Thường Sơn Tam Tiên, Tề Môn Tam Đao, Ngôn Gia Tứ Quái, Thiên Địa Song Võng lại không ngăn được nửa khắc, hắn cũng không cần lấy hơi, đột phá qua bốn cửa chỉ trong chớp mắt.
Tiếng hét này của Phương Chấn Mi khiến Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công ở tầng thứ sáu giật mình. Tái Ngoại Song Manh cũng cảnh giác, nhưng vì chưa có tiếng hét của Viên Tiếu Tinh, cho nên không dám ra tay giết chết hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công.
Mà ở bên kia, Viên Tiếu Tinh đã xác định Thượng Thanh đồ này cũng không phải giả, trong lòng mừng rỡ.
Hắn lập tức hét lớn ba tiếng, bốn vách vọng lại. Nhưng vì rơi xuống sườn dốc quá sâu, âm thanh không thể truyền vào tháp đá, nếu không Tái Ngoại Song Manh đã lập tức giết chết hai người Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công rồi.
Sau khi Viên Tiếu Tinh hét lớn ba tiếng, lập tức nhớ tới Phương Chấn Mi, lại không chần chừ, hạc lớn giương cánh, nhanh như chim nhạn bay lên đỉnh núi.
Mà ở bên này, Phương Chấn Mi đã mang theo tiếng hét lớn, xông lên tầng thứ năm. Nếu là người khác, liên tục lục soát bốn phòng mà không có thu hoạch, khó tránh khỏi thất vọng, nhưng Phương Chấn Mi lại càng hăng hái, càng dũng cảm.
Chỉ thấy trong tầng thứ năm có bóng người lóe lên, một người xông đến gần, trong chớp mắt đã đánh ra ba chưởng mười chỉ, cước pháp thi triển, cũng đá ra chín cước. Tuy chỉ có một người, nhưng võ công lại cao hơn nhiều so với đám người Thường Sơn Tam Tiên, Tề Môn Tam Đao, Ngôn Gia Tứ Quái, Thiên Địa Song Võng.
Phương Chấn Mi áo trắng phất lên, gập lại giữa không trung, bay xéo vào trong.
Người nọ cũng vô cùng nhanh nhạy, thấy Phương Chấn Mi gập lại, hắn cũng lách mình, chưởng pháp, chỉ pháp và cước pháp đánh vào giữa lưng Phương Chấn Mi. Trông thấy sắp sửa đánh trúng, thân pháp Phương Chấn Mi đột nhiên biến đổi, từ dưới bay lên, lao vào phòng đá.
Người nọ giật mình, thân hình đảo một cái, lại thay đổi góc độ, từ dưới lên trên đột kích Phương Chấn Mi.
Nhưng thân pháp Phương Chấn Mi lại biến đổi, từ trên chìm xuống, ngang ngang bay ra.
Biến hóa như vậy, người nọ cũng không theo kịp, chỉ, chưởng và cước đều đánh trật.
Người này không phải ai khác, chính là “Diệu Thủ” Quan Bách Lý.
Phương Chấn Mi giữa không trung liên tục thay đổi ba loại thân pháp, bay ngang vào phòng, chợt nghe trong góc phòng đá này có người rên rỉ một tiếng, nói:
- Cứu ta!
Phương Chấn Mi mừng rỡ, vội bay nhanh đến, đỡ người trên đất kia dậy.
Quan Bách Lý một kích không trúng, lập tức xoay người, lao về sau lưng Phương Chấn Mi.
Phương Chấn Mi đỡ người trên đất dậy, thấy hắn giống như bị thương rất nặng, toàn thân mềm nhũn. Nhưng đột nhiên người nọ trở tay rút đao, ánh đao bắn ra, đâm thẳng vào giữa tim Phương Chấn Mi.
Thanh đao này chính là “Đoạn Trường đao”.
Người cầm đao này không cần phải nói, chính là “Tiếu Đoạn Trường” Mạnh Hậu Ngọc.
Đao của Mạnh Hậu Ngọc nhanh vô cùng, chuẩn vô cùng, mà Phương Chấn Mi lại cho rằng hắn là Thẩm Thái Công hoặc Ngã Thị Thùy, đang lúc vui mừng, chỉ lo đỡ dậy, nào có thể tránh được một đao này của hắn?
Mà sau lưng Quan Bách Lý cũng nhanh chóng lao tới, một quyền đánh vào Phương Chấn Mi, thế tới dũng mãnh, không gì sánh được.
Ngay lúc này, Viên Tiếu Tinh cũng đã nhảy lên đỉnh núi, vừa thấy Phương Chấn Mi không còn ở trên núi, trong lòng biết hắn nhất định đã xông vào trong tháp, lập tức suy nghĩ: “Bất kể Phương Chấn Mi có nhanh đến đâu, cũng không thể kịp cứu Ngã Thị Thùy và Thẩm Thái Công, bây giờ đồ đã đến tay, có thể giết người.”
Viên Tiếu Tinh bất giác cười gằn, hét lớn một tiếng.
Tiếng hét này giống như nói cho Tái Ngoại Song Manh biết có thể giết người.
← Hồi 5 | Hồi 7 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác