← Hồi 4 |
Gió biển vẫn đang lạnh thấu xương, nhưng mà, rượu hắn đang uống đã trở lên lạnh lẽo. Mành quân trướng không có hạ xuống, gió cuốn theo tuyết trắng tiến vào, dừng ở trong chén rượu.
“Bình minh khởi hành?” Vũ Nghê lẳng lặng hỏi, nhìn Ám Vũ sắc mặt yên lặng như nước.
Hắn gật đầu, không nói gì, sau đó, lại rót đầy một ly, lại chậm chạp không uống, mặc cho tuyết dần dần đọng lại trong chén.
“Ta đi chuẩn bị một chút.” Nữ tử đứng dậy, chuẩn bị đi trở về lều trại của mình. Bỗng nhiên, tay nàng bị hắn giữ chặt.
“Ngươi lưu lại.” Ám Vũ thanh âm bình tĩnh mà kiên quyết, không cho nàng cơ hội lựa chọn.
Vũ Nghê quay đầu, kiên định nói từng từ một trả lời:“Cho tới bây giờ, chúng ta luôn cùng nhau chiến đấu…… Đến chết cũng vậy!” Lúc này đây, muốn xâm nhập vào kinh thành Tiếp quốc, đối mặt trăm vạn binh lính thiên khu quân đoàn, khả năng còn sống cơ hồ cực nhỏ. Điểm này, trong lòng mỗi người đều hiểu được.
“Lưu lại đi, Vũ Nghê – vì tộc nhân nơi đây.” Trong lúc đó, gió tuyết xoay quanh hai người bọn họ, nhưng khi hắn nhìn về phía nàng, trong ánh mắt ẩn giấu ấm áp hòa tan băng tuyết: “Nếu đã là chiến đấu, vậy chúng ta chính là ở cùng một chỗ …… Vô luận ở phương nào.”
Nàng hồi lâu không trả lời, cúi hạ ánh mắt, hàng lông mi thật dài nhẹ nhàng run run. Bỗng nhiên, nàng rút tay khỏi tay hắn, đi đến trước bàn, rót đầy Kim Bôi –
“Như vậy, thỉnh uống cạn chén này, chúc tướng quân bình an trở về.”
Ám Vũ hơi hơi vui mừng nở nụ cười, bưng lên chén rượu:“Cũng chúc ngươi vĩnh viễn xinh đẹp, giống như hôm nay.”
Gió thổi lớn hơn nữa, bên trong chén đã chứa đầy tuyết, hai người nhìn nhau cười, uống cạn chén rượu. Bán chén rượu, bán chén tuyết.
Sắc trời đã sáng, sao sáng đã tắt.
Ám Vũ mạnh mẽ bước nhanh ra ngoài, không hề quay đầu. Ngoài trướng, đội ngũ hơn năm trăm chiến sĩ được cử ra để đi Tiếp quốc lần này đã muốn xếp hàng chỉnh tề, lẳng lặng đứng bên cạnh vách núi đen phía trên oanh ca hạp, cùng đợi lệnh xuất phát. Mỗi người, đều đã cùng bạn bè người thân nói lời chia tay.
Ánh mắt Ám Vũ lần lượt xẹt qua gương mặt các chiến sĩ đi cùng hắn lần này, mà mỗi người đều dùng ánh mắt hướng về vị tướng quân của bọn họ hành lễ. Ánh mắt giao nhau, đều hiện ra thần sắc kiên quyết cùng kiên cường.
Mỗi người nơi này, đều là dũng sĩ Sưởng quốc trăm dặm mới tìm được một, đi theo hắn từ hải thiên chi chiến rồi đến oanh ca hạp này _ Thanh châu, một lần nữa gây dựng Sưởng quốc. Nhưng mà, hôm nay mọi người cũng là cùng nhau đi chịu chết. Không ai do dự, không ai hối hận, như vậy…… Hắn, cũng không thể lui về phía sau.
Hắn yêu quốc gia này, yêu mỗi một cái tộc nhân nơi này. Cho nên, hắn không thể trốn tránh trách nhiệm trên vai, càng không thể làm cho dân chúng, quốc gia thất vọng — nếu chết, cũng phải oanh oanh liệt liệt chết trận.
“Xuất phát!” Hắn nhìn nhìn sắc trời, không chút do dự hạ lệnh. Sau đó, triển khai đôi cánh bay lên, trong khoảnh khắc đã che đậy ánh mặt trời.
Minh đường tích ung.
Tháp bạch ngọc xây dựng giữa điện thờ, tạo hình đẹp đẽ cầu kì, cơ hồ làm cho nàng cảm giác chính mình là một pho tượng –
Trên thực tế, thời điểm thần quan niệm xong chú ngữ, sau khi uống xong nước thánh, nàng biết chính mình cũng sẽ dần dần hóa đá, trở thành một pho tượng điêu khắc ngàn năm không thay đổi, canh giữ ở cửa vào lăng mộ của hoàng đế, cầm đèn soi sáng, chờ đợi thời khắc đế vương “ chuyển sinh” trong truyền thuyết, vì hắn mở ra cánh cửa địa cung đi thông dương thế.
Nghi thức lớn rốt cục đã xong, sở hữu những người tham dự đại táng đều thối lui đến ngoài lăng mộ, tiến hành nghi thức cầu nguyện cuối cùng trước mộ vua. Nàng nhàm chán nhìn nhìn xung quanh, nhìn công trình có một không hai này giống như vì Tiếp quốc khai quốc hoàng đế sau khi chết địa hạ nghĩa trang.
Phía trước, lấy thủy ngân làm sông lấy đá làm núi, tượng trưng cho Cửu Châu đại lục;
Trên đỉnh, là điêu khắc đầy trời tinh tú, thương khung biến ảo.
Lăng mộ tổng cộng chia làm tam điện, hai nơi hưởng điện, kim quan của Tiếp vương được đặt ở nơi sâu nhất nội thất.
Nơi rộng lớn như vậy…… Lại chỉ có hai người bọn họ. Quả nhiên, vô luận sinh tử, đều giống nhau tịch mịch a.
Nhiều duyên ngoan phúc trước người tạo, cũng có đồng về an ủi tịch liêu.
Ánh mắt của nàng, nhìn về bầu trời phía bên ngoài cửa lăng mộ. Bầu trời vẫn chưa sáng hẳn, những ngôi sao giống như vô số ánh mắt, đang nhìn xuống nàng.
Tiếp nhân hiếu trinh Ninh quý phi_Mộ Dung Phức Nhã.
Nàng nhìn thấy bên trên bàn thờ của đại điện có khắc một hàng chữ. Đó là thụy hào của nàng.
Hoa Nhị phu nhân nở nụ cười, sau đó nàng cảm giác được đôi chân chết lặng, một dòng khí lưu động, từ mũi chân đi lên phía trên. Đó là tác dụng của chú ngữ, đem nàng dần dần biến thành một pho tượng điêu khắc lạnh như băng.
Cảm giác tê liệt này lan tràn rất nhanh, nàng cúi đầu, nhìn da thịt trên tay một tấc tấc trở nên cứng ngắc cùng lạnh lẽo, kiên cố giống như ngọc. Về sau, đôi tay hóa đá này, sẽ cầm giữ một ngọn đèn kia vĩnh viễn không thay đổi.
Nàng ngẩng đầu một lần cuối cùng, nhìn về bầu trời phương bắc – nơi đó, ánh sao chiếu rọi xuống, là cố quốc đã nhiều năm nàng chưa được quay trở về.
Phụ vương, Vũ Nghê, còn có…… Ám Vũ.
Nhìn trời sao, nàng dần dần không thể hô hấp, bởi vì cảm giác chết lặng đã muốn lan tràn đến ngực. Nhưng mà, ánh mắt của nàng lại bình tĩnh nhìn về một nơi trên bầu trời, một lát không rời. Ở nơi đó, tối đen không có một vật.
***
“Có địch nhân xâm phạm! Có địch nhân xâm phạm!”
Ý thức đã trở lên dần dần mơ hồ, nhưng mà, lại nghe thấy đám người bên ngoài lăng mộ bỗng nhiên nổi lên từng trận xôn xao thật lớn. Âm thanh xuyên thấu trong ngoài, tiếng chạy, tiếng gào thét, loạn thành một đoàn. Đầu còn có thể chuyển động, nàng cố sức nhìn về phía ngoài lăng mộ, bỗng chốc giật mình.
Vô số cánh chim trắng như tuyết từ trên trời giáng xuống, dừng ở phía trên quảng trường của lăng mộ, vừa rơi xuống đất liền cùng Tiếp quốc thủ vệ quân đội chiến đấu kịch liệt. Phía trước là một nam tử, thu liễm đôi cánh tối đen trên lưng, rút kiếm mở một đường máu, dọc theo lăng mộ chạy vội tới.
“Ám Vũ……?” Hoa Nhị phu nhân biểu tình không thể tin nhìn bóng người càng chạy càng gần kia, lại giống như đang nằm mơ. Người kia chỉ trong khoảng nửa khắc chạy vội tới bên người nàng, lướt qua mặt ao giữa đại đường, tiến lên một phen kéo nàng:“Phức Nhã, đi mau!”
Nàng nở nụ cười, không trả lời ngay lập tức…… Lẳng lặng nhìn tay hắn đang chạm vào cổ tay nàng, nhìn hắn ở nháy mắt ấy bởi vì khiếp sợ mà thân mình cứng đờ.
“Là chuyển sinh chú…… Vô dụng thôi. Ám Vũ… Ám Vũ ca ca.” Nàng rốt cục giương mắt nhìn hắn, nhẹ giọng trả lời. Hai tay của nàng lạnh băng như ngọc thạch, cứng ngắc ở trong tay hắn. Ám Vũ kinh sợ, nhìn nàng một lát, bỗng nhiên cúi người xuống, tưởng đem thân thể đã nửa hóa đá của nàng, cùng cả tòa ngọc thạch hoa sen cùng nhau ôm lấy.
Nhưng mà, tòa ngọc thạch dính liền với nền nham thạch của lăng mộ, không một chút di động.
“Phức Nhã……” Thở dài một tiếng, hắn ôm chặt lấy nàng. Thân thể của nàng lạnh như băng mà cứng ngắc, giống như thạch điêu. Hắn biết, nàng sắp sửa vĩnh viễn bị phong ấn tại nơi này …… Trăm ngàn vạn năm, hóa thành tượng đá đứng lặng.
“Ai nha! Phụ vương, có vị ca ca ở phía trước!”
“Ca ca, nương ngươi tử !…… Đi đến địa phương rất xa. Dù sao cũng không quan hệ, Nhã nhi có thể chơi cùng ngươi a.”
“Ám Vũ…… Làm sao có thể? Ngươi, ngươi thế nhưng lại không thích ta? Ngươi không thích ta sao!……”
Trong trí nhớ cái kia bị nuông chiều hỏng rồi, tiểu công chúa trắng ngần. Từ thời điểm lập huyết thệ thất bại về sau, từng có như vậy biểu tình không thể tin nhìn hắn.
“Ám Vũ tướng quân, trừ phi ngươi có thể từ trong tay địch nhân cứu ra nhóm tộc nhân bị lưu lạc, bằng không ta sẽ không cùng ngươi trở về Sưởng quốc – nếu bọn họ bị lưu đày ở Tiếp quốc, như vậy ta cũng muốn ở tại nơi này, dùng hết khả năng của ta bảo hộ bọn họ.”
“Cây trâm, thỉnh đưa tặng Vũ Nghê.”
Nhưng mà, mười năm sau nàng từ trong lời nói, thế nhưng đã không còn giống như xưa.
Trong khoảng thời gian này, nàng lại như thế nào trải qua, rất nhanh đã thay đổi.
“Phức Nhã, thực xin lỗi……” Đột nhiên hiểu được nàng đã phải trải qua rất nhiều thống khổ cùng dày vò, hắn rốt cuộc nhịn không được đối với tiểu công chúa điêu ngoa tùy hứng ngày xưa này, từ trong tâm cảm thấy thương tiếc cùng kính ý. Nguyên lai, mười năm cho tới nay, nàng vẫn luôn luôn vì Sưởng quốc chiến đấu, cùng hắn chiến đấu.
Vẫn luôn để ý đến trách nhiệm cùng đạo nghĩa trên vai mình, hắn lại quên đi cố gắng của nàng ở bờ đối diện.
Hoa Nhị phu nhân nở nụ cười – tê liệt cơ hồ làm cho nàng không thể hô hấp, nhưng nàng không để ý cười trả lời hắn:“Ám Vũ…… Đối với người luôn luôn chiến đấu, không có gì là thật có lỗi ……” Dừng lại, thật sâu thở hổn hển, đứt quãng nói:“Nếu…… Nếu cảm thấy thật có lỗi, như vậy, thỉnh đáp ứng ta duy nhất, một việc đi……”
“Nói đi.” Thấy nàng sắc mặt tái nhợt, Ám Vũ ngắn gọn trả lời.
Hoa Nhị phu nhân nhẹ nhàng nở nụ cười, nhìn một nơi xa xôi trên trời:“Thỉnh, thỉnh nhất định phải…… Còn sống quay về Sưởng quốc, cùng Vũ Nghê đoàn tụ……” Nàng nhìn hắn, nhìn hắn gương mặt, giống như nhìn thấy vị thiếu niên ở trong gió tuyết ba mươi năm trước kia.
Nàng rốt cục phát hiện chính bản thân mình không hề cố chấp như thế – có chút gì đó chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian nhất định, qua đi đoạn thời gian kia nó vốn không còn ý nghĩa tồn tại …… Những gì tốt đẹp ở trong trí nhớ, thì khiến cho nó chỉ tồn tại trong trí nhớ đi.
Nàng rốt cục có thể giải thoát.
Tầm mắt đều đã dần trở nên mơ hồ, ánh mắt của nàng lại nhìn về một góc phía chân trời không có một vật kia, viên tư mệnh tinh thần đã muốn ảm đạm của nàng là như thế nào? Nàng hơi hơi cười khổ – bỗng nhiên, không biết là kỳ tích hay là ảo giác, nàng nhìn thấy nơi ấy lóe ra một tia sáng, sau đó, có một ngôi sao kéo theo dải sáng thật dài phía sau, rơi xuống phía dưới –
“Ám Vũ, Ám Vũ, ngươi xem! Đó là, đó là ngôi sao của ta……” Dùng hết chút khí lực cuối cùng, nàng mỏng manh nở nụ cười.
Ám Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài lăng mộ: Này, đầy trời tinh tú tượng trưng cho vận mệnh, băng lãnh nhìn xuống đất đai rộng lớn, không biết đâu mới là ngôi sao của Phức Nhã.
Đột nhiên, hắn lại không dám cúi đầu.
Người trong lòng đã không còn hô hấp, hoàn toàn yên tĩnh .
Trong nháy mắt kia, nước mắt của hắn rơi xuống cái trán lạnh như băng của tượng đá.
“Đại ca, đại ca! Mau ra đây!” Đương lúc hỗn chiến, cửa đá của lăng mộ chậm rãi hạ xuống, bên ngoài truyền đến thanh âm Vũ Dương lo lắng kêu gọi. Hắn thế nhưng cũng lặng yên theo tới đây sao?
Ám Vũ đứng lên, không hề cúi đầu nhìn tượng đá trong lòng, lại đem cây trâm đồi mồi hắn vẫn luôn giữ kia, nhẹ nhàng cài lên búi tóc của nàng. Sau đó, rời đi. Không hề quay đầu.
Cánh cửa đá nặng ngàn cân theo sát bên thân hình của hắn rơi xuống đất, đồng nung chảy được rót vào, kim loại bịt kín mỗi một kẽ hở của tường đá……………….
Cái gọi là nghìn trời xa cách, đại khái chính là như thế đi.
Phố xá phồn hoa huyên náo, nơi nơi là tiếng hoan hô cười đùa của dân chúng.
Từ trên thuyền thẳng tới trên cầu Kim Thủy (ta chém a ), một người khoác áo choàng màu xanh lại dường như không chịu ảnh hưởng của ngoại vật, im lặng dựa vào lan can, nhìn lên bầu trời đầy ánh sao.
Không ai biết, người thiếu niên này chính là vị chiêm tinh gia đứng đầu của Đại Tiếp_ Tây Môn Dã Tĩnh.
Tiễu lập thị kiều nhân không nhìn được, nhất tinh Như Nguyệt xem lâu ngày. (ý nói 1 ngôi sao đã rơi rụng hoặc đi chệch quỹ đạo)
Ánh mắt của hắn dừng lại ở phía đông bắc, kia một góc trời không có một vật. Nơi đó không có lấy một ngôi sao…… Hẳn là có một đi, tuy nhiên đã tiêu vong từ mười năm trước. Vận mệnh của con người cùng các ngôi sao trên bầu trời nhất nhất đối ứng, tinh tú không thể lệch khỏi quỹ đạo, vận mệnh cũng không thể trượt ra khỏi lộ trình này – nhưng mà, vì sao tinh tú đã tắt, sinh mệnh lại vẫn tiếp tục. Khiến chiêm tinh giả như hắn, lại không biết nên trả lời như thế nào.
Nhìn một nơi trống không kia, sắc mặt Tây Môn bỗng nhiên hơi động, bấm đốt ngón tay tính toán.
Nhưng mà, còn không có chờ hắn tính toán ra kết quả, giờ phút này sao Nam Đẩu phụ cận vị trí của sao Tinh Dã, tại một góc trời đêm tối đen, đột nhiên giữa trống rỗng dần hiện ra ánh sáng chói mắt! Sở hữu mọi người trên phố xá ngạc nhiên quay đầu, trong lúc đó, chỉ nhìn thấy một ngôi sao băng màu bạc xẹt qua trời đất.
Tinh tú rơi xuống …… Ảm đạm rồi thế nhưng mười năm sau, rốt cục rơi xuống sao?
Mười lăm giãy giụa kia, lại bị ràng buộc bởi cái gì?
“Ca ca, sao băng thật đẹp!” Bên tai bỗng nhiên có giọng trẻ con thanh thúy, chiêm tinh giả quay đầu, thấy hai đứa trẻ ghé vào một bên lan can cầu đá, cao hứng phấn chấn kêu lên vui mừng. Này tân sinh mệnh, tựa hồ đối với cái chết còn chưa biết gì đâu.
“Kia không phải sao băng ”
Bỗng nhiên, hai đứa trẻ nhìn sang vị thiếu niên mặc áo choàng màu xanh kia từ từ quay đầu lại, thản nhiên mỉm cười, bầu trời đầy sao, đôi mắt hắn lại sáng ngời giống như kim cương.
Bọn nhỏ ở trong nháy mắt ấy dường như bị cuốn hút, đôi mắt giống như đã bị mù.
“Hài tử, đó là linh hồn của chiến sĩ –
“Là ở một nơi nào đó trên bầu trời,
“Vì niềm tin của bản thân mà chiến đấu, cô độc linh hồn”
← Hồi 4 |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác