Hồi 2 → |
Bên trong Phất Hương điện, gió thổi bay màn trướng phía sau.
Không biết đã ngủ bao lâu, tỉnh giấc, thời gian đã là giữa trưa, nàng đuổi hết cung nữ ra ngoài, tự mình thong thả chải tóc. Ngày như vậy đã muốn là bao lâu?
Tuy rằng sinh mệnh của vũ tộc có thể được kéo dài, nhưng cứ như vậy tiếp tục thêm vài năm, tuổi tác cũng sẽ không lưu tình chút nào mà tới đi. Vị tử y mĩ nhân tuyệt sắc thật sâu thở dài, lại không phát ra tiếng động. Nhìn bên trong chiếc gương hoa lệ được làm bằng vàng trên bàn trang điểm, kia hé ra khuôn mặt ngay cả bản thân cũng cảm thấy xa lạ: Như vậy xinh đẹp không thể không nhìn ngắm, như vậy xinh đẹp mà mị hoặc, nhưng mà, cũng là như thế xa lạ. Ngay cả chính nàng, đều đã nhanh không biết khuôn mặt này, như vậy người kia, càng chỉ sợ là gặp lại mà giống như không quen biết. Nàng gục đầu xuống, nhìn trong lòng bàn tay. Nơi đó, giữa lòng bàn tay trắng như ngọc có một vết thương thật sâu cắt ngang qua. Tình yêu bất quá cũng chỉ là mộng giả lừa gạt chính mình. Nàng nghĩ rằng bản thân nàng cũng nên hiểu được.
“Phu nhân, đại vương truyền chỉ, thỉnh người lập tức trang điểm đến Thái Thanh các dự yến tiệc”.
Sau khi nghe thấy cung nữ như cũ nhẹ nhàng di chuyển, sau đó, chợt nghe đến nữ quan ở bên ngoài tiến vào hành lễ nhẹ giọng bẩm báo. Nàng không lập tức trả lời, mà từ trong hộp trang điểm ngọc bích lấy ra một cây trâm đồi mồi, chậm rãi vấn gọn mái tóc dài. Trang điểm chưa xong, nữ quan truyền lệnh thứ hai đã tới, phủ phục ở ngoài cửa, rõ ràng thuật lại từng chữ ý chỉ của nhà vua:
“Đại vương truyền chỉ, triệu Hoa Nhị phu nhân tức khắc đi trước Thái Thanh các”.
Ngón tay nàng dừng lại một chút, sau lại tiếp tục vấn tóc, mái tóc dài kia có màu tuyết trắng kì dị, phản chiếu lên đôi tay kia thế nhưng lại trong suốt óng ánh như nước. Xung quanh cung nữ thở mạnh cũng không dám thở, nhưng bên trong ánh mắt đã có thần sắc sợ hãi – biết Tiếp vương là người hỉ nộ vô thường, cho nên dù biết chủ nhân của các nàng là phi tử tối được sủng ái, các nàng cũng bởi vì chủ nhân lần này chậm trễ mà đổ một phen mồ hôi lạnh.
“Tiếp vương có lệnh, triệu Hoa Nhị phu nhân ngay lập tức đến Thái Thanh các, không được chậm trễ”
Trong lúc đó, mới chỉ một lát mà đã có ba đạo chỉ lệnh ban xuống, lần sau so với lần trước càng thêm nghiêm khắc. Bọn cung nữ đều đã cảm thấy hoảng loạn nhìn nhau, nhưng chính vị tử y phi tử kia lại chỉ vừa mới đem một chiếc trâm đồi mồi cuối cùng cài xong búi tóc, cố chấp dùng dằng, sau đó mới nhắc tới việc kia, đối bọn cung nữ vậy quanh gật gật đầu: “chuẩn bị kiệu”.
Tiếp vương ngồi ngay ngắn ở trên Thái Thanh các, nhìn vũ công bên dưới, tay áo lụa bảy sắc vung lên hạ xuống, Kim Bôi trong tay thong thả chậm rãi di động, rượu ngon theo miệng chén tràn ra: “Còn chưa tới sao? Thật to gan …” Cúi đầu mang theo tức giận, Chỉ lệnh theo khóe môi chậm rãi buông xuống:” Truyền lệnh vũ lâm quân tới, lập tức đi Phất Hương điện, đem người kia mang lại đây cho ta”.
“Tuân mệnh!” Nhóm binh lính nhận được lệnh lập tức thi hành, vừa mới đi đến hành lang Thái Thanh các đã nhìn thấy vị kia quần áo tử y ở nhóm cũng nữ vây quanh nhẹ nhàng tiến tới:
“Thiếp thân đến chậm một chút, hoàng thượng cần gì tức giận như vậy đâu? ”. Đơn giản hành lễ, theo cái cúi đầu của nàng, lạc kim dây kết sát hai bên má tuyệt mĩ của nàng thật dài rủ xuống đất, cùng với kia một đầu tóc dài tựa như sương như tuyết.
“Như thế nào, đến trễ như vậy? là không muốn cùng trẫm thưởng thức ca múa sao?” Thấy sủng phi đã đến, tức giận của Tiếp vương cũng hòa hoãn đi một chút, nhưng thật ra ngữ khí vẫn vô cùng ác liệt.
“Bẩm hoàng thượng …” Tựa như là đã dự đoán trước, Hoa Nhị phu nhân lấy từ trong tay áo ra sái kim tiểu liên, sai cung nữ dâng lên Tiếp vương, phía trên là chữ viết xinh đẹp:
“Hướng lâm gương sáng đài, trang bãi tạm bồi hồi ”
“Thiên kim thủy cười, nhất chiếu cự có thể đến?”
(dịch nghĩa: hoa đẹp trong rừng khiến các loài hoa trong bãi phải bồi hồi, sương đọng trên hoa làm cho người ta phải cười thỏa thích, có thể dùng hoa để làm tên, ở đây Hoa nhị phu nhân đang chơi chữ với tên mình a)
Tiếp vương rốt cục cười vui vẻ, đi xuống thân thiết kéo tử y sủng phi, đem nàng ủng vào trong ngực:
“Ái khanh, tính tình của ngươi vẫn là giống trước như đúc….. Mặc dù là hoa cũng chưa chắc bằng được dung sắc và tuệ tâm của ngươi, thế nào cũng phải dùng danh hiệu nhụy hoa này mới được.” Nàng đón ý nói hùa khẽ cười cười – có thể chuyên sủng hậu cung lâu như vậy, nàng không có khả năng không rõ ràng, hắn kia đối với người ngoài mà nói là tính tình biến hóa thất thường.
Tiếp vương ôm ái phi ngồi ở trên cao, nhìn xuống dưới mấy trăm ngón tay của cung nữ đang khởi vũ, vuốt ve mái tóc ngân bạch xinh đẹp của Hoa Nhị phu nhân, tiếp đó uống một ngụm rượu trong tay nàng, bình tĩnh nhìn nàng, bỗng nhiên ánh mắt ảm đạm đi một chút:
“Có điểm giống a. Là thật giống, vẫn là ta đã không còn nhớ rõ lắm?”
Nàng nao nao – lại nói như vậy. Từ ngày nàng mười tám tuổi bắt đầu tiến cung nhận ân điển, không chỉ có một lần, nàng nghe thấy hoàng thượng luôn như vậy nhìn nàng lầm bầm lầu bầu. Giống ai? Chắc hẳn là một nữ nhân khác đi? Nhưng dựa vào thế lực cùng võ công của hắn, thế nhưng vẫn còn có thứ không thể có được hay sao?
Nàng không có hỏi, bởi vì nàng luôn biết cách làm một phi tử đúng mực, nàng cũng biết Tiếp vương thích nàng là một người như thế nào: Ăn mặc hoa lệ, dung nhan xinh đẹp, kỹ thuật nhảy uyển chuyển, tiếng ca tuyệt diệu, đối đáp thông minh. Tiếp vương sở yêu thích, chính là nữ nhân xinh đẹp lại đa tài như vậy. Cho nên, còn lại những thứ khác, nàng cũng không cần hỏi. Hơn nữa, nàng cũng không muốn hỏi. Chỉ cần làm sao đóng vai Hoa Nhị phu nhân cho thật tốt, đã muốn làm cho tất cả sức lực của nàng cạn kiệt.
Qua một khúc phương hưu, Tiếp vương không thú vị ngẩng đầu nhìn trời. Trên bầu trời, sao Bắc Đẩu sang rỡ chiếu rọi, ánh mắt của Tiếp vương đột nhiên bị hấp dẫn đi qua. Ngẩn người nhìn thật lâu, nhưng lại vui vẻ nở nụ cười. Hắn ôm bả vai của nàng, chỉ vào tinh không ôn hòa nói với nàng: “Xem a, ái khanh, ngươi có nhìn thấy Bắc Đẩu hay không?”
“Bắc Đẩu quang mang đại thinh, là bệ hạ võ đức.” Tươi cười, nàng lột vỏ quả nho đưa đến bên miệng hắn, nhẹ giọng trả lời.
Hắn không ăn nho nàng đưa tới, mày hơi hơi nhăn lại:” Không, ta là kêu ngươi nhìn ngôi sao nhỏ bên cạnh phá quân”
“Sao nhỏ” Nàng rốt cục không thể không hợp với tình hình nhìn lên bầu trời, thấy phía nam bầu trời trên cao, kia sao thất tinh Bắc Đẩu sáng ngời nằm bên cạnh có một ngôi sao nhỏ, bỗng nhiên nàng cảm thấy trong lòng chấn động! Miễn cưỡng tươi cười, chỉnh sửa cây trâm đồi mồi trên búi tóc, nàng tựa như khó hiểu hỏi:
“ Di, như thế nào Bắc Đẩu giữ hơn một ngôi sao vậy? Này chẳng lẽ là đại vương lại sắp có thêm một phần quốc thổ mới”
“Không” Tiếp vương cười đứng dậy “Kia ngôi sao nhỏ bình thường sẽ không nhìn thấy, tên là phụ, là ám sát giả tinh thần”
“Ám sát giả?” Tay nàng dừng ở trên búi tóc, ánh mắt biến đổi.
“Mười hai năm trước, chính là ngôi sao kia giúp ta bước lên vương vị” Tiếp vương cười lớn, xem bầu trời đầy sao, trong ánh mắt hắn đã hoàn toàn không có nàng : “Mau truyền khâm thiên giam!”
“Hoàng thượng, như vậy nô tì xin cáo lui.” Hoa Nhị phu nhân hợp thời đứng dậy, cung kính hành lễ. Tiếp vương không quay ại nhìn nàng, trong mắt hắn là bầu trời đầy sao, tỏa sáng như sao băng. Suy nghĩ của hắn đã muốn chìm đắm ở một nơi khác. Mười năm thừa nhận ân điển, cho dù là tâm tư tinh tế như nàng, lại vẫn như cũ không thể hiểu thấu suy nghĩ trong lòng của hắn.
Đi qua hành lang, ngồi lên kiệu, ở trong nháy mắt khởi kiệu kia, bỗng nhiên nàng cảm thấy có người đang nhìn nàng. Hoa Nhị phu nhân nội tâm không khỏi hoảng hốt. Cùng là tộc nhân trong lúc đó mới có thể tâm linh tương thông, chẳng lẽ, là có tộc nhân ở tại trong thâm cung này, như thế còn có đồng tộc tới từ quê hương xa xôi kia sao? Nàng quay đầu, kiệu đã được người nâng tiến lên phía trước. Trong lúc đó, nàng chỉ nhìn thấy một đám người theo Thái Thanh các tràn ra, chính là những cung nữ hiến vũ khi nãy.
***
Chuyển qua Giao Thái Điện, đi tới sau hoa viên. Ở đằng sau đám cây cối che lấp, nàng gặp quần áo thanh y kia từ phương hướng phía sau cửa cung đi đến. Trong lòng âm thầm cả kinh, hạ lệnh ngừng kiệu, dường như để xác định, nàng kêu một tiếng: “Tây Môn tiến sĩ”.
Dưới tàng cây hoa, thanh y nam tử nhẹ nâng lên khuôn mặt tuấn tú có chút tái nhợt, quay đầu lại. Hoa Nhị phu nhân đuổi hết tả hữu cung nhân, đi qua, hỏi : “Tiến sĩ muốn đi đâu? Hoàng thượng vừa mới hạ chỉ, truyền ngươi yết kiến.”
“Truyền ta còn có ích lợi gì đâu? Tinh thần chư thần ý nguyện đã định, không thể sửa đổi.” Tây môn thản nhiên cười khổ, ngẩng đầu nhìn trời. Nơi đó tinh thần hòa lẫn, ở bên dưới vầng sáng của Bắc Đẩu, kia sao phụ tinh cơ hồ mờ nhạt nhìn không thấy – nhưng mà dù sao cũng là tồn tại.
Hoa Nhị phu nhân cũng lẳng lặng nhìn lên bầu trời, không hỏi khâm thiên giám đến tột cùng chiêm tinh được kết quả gì. Bỗng nhiên, nàng mỉm cười lên: “Tây Môn tiến sĩ, ngươi còn nhớ rõ không? Ngươi đã đáp ứng quá, sẽ vì nô tì chiêm tinh một lần, việc kia, hiện tại có thể nói cho ta biết kết quả chiêm tinh sao?”
Tây Môn Dã Tĩnh nao nao, khóe miệng bỗng nhiên có một tia cười khổ, nâng tay, chỉ vào một nơi đen kịt trên bầu trời phương bắc:” Rất kỳ quái … Phu nhân tư mệnh tinh thần, từ mười năm năm trước cũng đã tắt. ”
“Là tiêu vong sao?” Không chút nào ngoài ý muốn, Hoa Nhị phu nhân nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt tại một vùng đêm đen trống không kia tìm tòi: “ Tinh vẫn nhân vong, nhưng là cùng tinh tú đối ứng ta lại vẫn đang còn sống … Tiến sĩ đều không thể giải thích sao?”
Giống nhau, thiếu niên mái tóc màu ngân bạch khẽ gật đầu, cũng không nói một lời.
“Như vậy, tiến sĩ đi hảo.” Hoa Nhị phu nhân gật gật đầu, cung kính thi lễ, liền thẳng hướng hoa gian đi trở về, màu ngân bạch tóc dài ở trong bóng tối thản nhiên phát ra sáng rọi – không biết nguyên nhân là gì, điều này không phải do xuất thân từ dòng máu nữ tử hoàng thất vũ tộc, lại có một đầu tóc bạc tinh thuần như thế. Kia chỉ nam tử hoàng thất vũ tộc mới có… Thật sự… Thật sự nhìn qua cùng người kia có vài phần tương tự đâu.
Tây Môn đứng ở dưới gốc cổ thụ, chăm chú nhìn nữ tử trở về hoa gian, bỗng nhiên có chút hiểu thấu –
Có lẽ đây là nguyên nhân sủng ái vị phi tử này đi?
Hơn mười năm, sáu người từng sóng vai chiến đấu ở trong loạn thế, tựa như là gió giống nhau lưu lạc bốn phương tám hướng – mà người kia, lại là ở nơi nào dưới vòm trời?
“Biết Tây Môn tiến sĩ nói cái gì sao? Hắn giữ lại thư thảo luận: Khí trời giá rét, tất nhiên ở ngày hôm nay. Nếu Lạc Nhật thời gian mưa đá có thể ngừng rơi, như vậy ta còn có cơ hội sống, nếu không thể, liền chuẩn bị tốt một chút hậu sự.”
“Hoàng Thượng!”
“Ái khanh không cần lo lắng, ta tự nhiên sẽ lo ổn thỏa chuyện của ngươi. Tấu thư của dân chúng đã dày đặc, nếu như ta băng hà, như vậy để lại ngươi hồi Thanh châu oanh ca hạp bên kia cố hương đi – như thế nào? Đến lúc này, ngươi nhất định hy vọng ta chết đi thôi?”
“…… Hoàng Thượng.”
Buổi sáng bỗng nhiên mưa đá mạnh mẽ còn không có dừng lại, nghe thanh âm mưa đá đánh vào ngói lưu ly, tử y cung trang tuyệt sắc nữ tử chính là một lần lại một lần dùng trâm đồi mồi nghiền ngọc son trong hộp, không nói một câu .
Hoàng hôn. Đã muốn là Lạc Nhật thời gian. Trong thâm cung yên tĩnh, xa xa rốt cục tiếng kẻng sơ sơ lang lảnh vang lên, mưa đá như trước đều đều rơi xuống. Tiếng kẻng vang vọng hòa vào bầu trời đêm, yên tĩnh, Hoa Nhị phu nhân tay run lên, cây trâm dừng ở trên bàn trang điểm..
Nước hoa hồng bị nghiền chảy đầy một tay, tựa như máu tươi.
“Hoàng Thượng ở nơi nào?” Nàng vội vàng đứng dậy, hỏi thị nữ bên người. Không biết vì sao, thời điểm này, nàng thầm nghĩ nhìn thấy gương mặt của hắn.
“Tiếp vương ở Thái Thanh các cùng vi mệnh hầu đánh cờ, hạ lệnh không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.” Thị nữ nhẹ giọng hồi báo.
Hoa Nhị phu nhân ngẩn ngơ, nhìn ngoài cửa sổ như trước chỉ có mưa đá, ánh mắt ảm đạm. Hồi lâu, mới nhẹ giọng phân phó:“Chuẩn bị kiệu, ta muốn đi Dương Châu thương hội, xem diễn giác đấu.”
Hoàn cảnh trong sân giác đấu vẫn như trước huyên náo, nhã gian bị bức rèm che che, bên trong có một người trẻ tuổi tai to mặt lớn dáng người thấp bé, tựa hồ chán đến chết ngồi ở chỗ kia, cùng một vị mĩ nữ yêu kiều nhỏ nhắn bên người liếc mắt đưa tình.
Lúc này, quản gia sắc mặt mê hoặc tiêu sái tiến vào nhã các: “Công tử, có vị khách nhân nhờ ta đem cái này đưa lại đây.” Trong tay hắn, là một cây trâm đồi mồi loang lổ, tính chất phi thường kiên nhuận, nhưng chạm trổ cũng rất thô ráp. Bàn công tử yên lặng chăm chú nhìn nó, lại tựa hồ cũng không kinh ngạc, hồi lâu, hắn mới thở dài, hỏi:“Rốt cục đến đây…… Ở phòng nào?”
“Khách nhân ở phòng ba nhã gian, sai thị nữ đưa tới này.” Quản gia trong ánh mắt có một tia kinh ngạc. “Công tử…… Đối phương, đối phương tựa hồ là người trong cung.”
“Công dương, đừng lắm miệng.” Bàn công tử cầm lấy cây trâm kia, lạnh lùng phân phó quản gia,“Ngươi hôm nay cái gì cũng chưa nhìn đến, biết không?”
“Phức Nhã công chúa.”
Sau khi đuổi hết sở hữu người bên ngoài, Bàn công tử nhìn tử y nữ tử đeo khăn che mặt, còn chậm rãi kêu ra một cái xa lạ tên:“Ngươi rốt cục muốn đi trở về sao?” Tựa hồ đối với xưng hô này có điểm chấn động, nữ tử đeo khăn che mặt bỗng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt có lượng lượng ba quang chợt lóe mà qua, hồi lâu, nàng mới kéo xuống cái khăn che mặt, cúi đầu nói:“Khương công tử, tham long đâu?”
“Tham long nó tốt lắm…… Luôn luôn tại Dương Châu rong chơi, chờ ngươi cùng nhau trở về Thanh châu Sưởng quốc đi.” Khương Tử An nâng tay, ấn xuống một chỗ cơ quan, bình phong không tiếng động dời đi, hắn dẫn tử y nữ tử đi vào trong.
Thật dài thời gian, phía cuối dĩ nhiên là một cái hoa viên không biết ở nơi nào.
Nơi đó, nhiều loại hoa như gấm, sống lâu lên lão làng, dưới tàng cây, một con bạch mã cao lớn thần tuấn đang cúi đầu nghỉ ngơi
“Tham long.” Tử y nữ tử trên mặt hiện lên thản nhiên mỉm cười, nhẹ gọi , vỗ vỗ tay.
Dưới tàng cây bạch mã bỗng nhiên đứng lên, chạy vội mà đến!
Rống to một tiếng, bạch mã bốn vó bị cuốn theo kình phong, lông mao thật dài ở trong gió phất động, ở trên đỉnh đầu bạch mã, cư nhiên còn mọc một cái sừng trắng ngắn ngủn.
“Tham long ở trong này lưu luyến nhiều năm như vậy, chính là đang đợi ngươi cùng nhau trở về.” Bàn tử còn ở một bên nhìn, nhưng không có tiến lên, tính tình long tộc hắn biết đến, đối với cố nhân mà nó khinh thường nhất, tham long sẽ không để đối phương đến gần nó trong vòng ba thước.
“Này đây lại tội tình gì đâu……” Hơi hơi cười khổ, Hoa Nhị phu nhân vuốt ve bộ lông dài tuyết trắng của tham long,“Ta sẽ không bao giờ trở lại oanh ca hạp đi ……” Tham long bỗng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt tuấn tú hiện nên thiết quang. Đây là ở dưới biển sâu Cửu Châu sinh sống hơn hai trăm năm long tộc, tuy rằng biến ảo thành hình thể tuấn mã, nhưng trí tuệ của nó lại đủ có thể lấy cùng trí tuệ giả so sánh.
“Ngươi không quay về?” Khương Tử An cũng lắp bắp kinh hãi, trên gương mặt mập mạp trẻ con hiện lên thần sắc ngoài ý muốn,“Đêm qua tinh tượng khác thường, Biện Kinh phố phường đều có đồn đãi: Tiếp vương hoăng, Tấn vương kế vị – Tiếp quốc biến loạn sắp đến, Phức Nhã công chúa lúc này không đi, còn đợi khi nào?”
“Tiếp vương hoăng, Tấn vương kế vị ?” Thấp giọng lập lại một lần, Hoa Nhị phu nhân thản nhiên nở nụ cười,“Là Xương Dạ thả ra tin tức đi? Hắn chờ đợi ngày này, cũng thật chờ lâu lắm ……”
“Công chúa, ta chịu nhờ vả của Ám Vũ cũng đã mười năm — ta Khương Tử An làm buôn bán, nếu đã thu tiền thù lao, như vậy vô luận bao lâu, ta đều phải thực hiện. Hy vọng công chúa có thể sớm ngày hồi quốc, không cần lại làm cho ta khó xử.” Ở trên thương trường, trên gương mặt trẻ con cũng là khôn khéo cùng lãnh triệt,“Thỉnh công chúa hôm nay liền cùng tham long cùng nhau phản hồi đi!”
Tham long chính là liếc mắt nhìn tử y nữ tử một cái, nâng lên móng trước phục hạ thân mình.
“Ta nếu phải đi, không cần phải chờ tới hôm nay.” Hoa Nhị phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu, cúi đầu nhìn vết thương kì quái trong lòng bàn tay,“Phức Nhã từ mười năm trước, hồn đã về quê cũ — Khương công tử, ngươi thay ta đưa vật này trở về, cấp Ám Vũ…… Ám Vũ tướng quân, hiệp ước của ngươi, coi như là hoàn thành .”
Từ trong lòng lấy ra , là một chiếc khăn tay bằng lụa, trắng thuần mà không một tự. Hoa Nhị phu nhân nghĩ nghĩ, lại nhổ xuống chiếc trâm đồi mồi, đặt ở trên khăn tay, cùng nhau giao cho Khương Tử An.
Khương Tử An có chút chần chờ tiếp nhận , suy tư một chút, lập tức gật đầu:“Hảo, nếu công chúa không muốn trở về, như vậy cũng không miễn cưỡng — ta tự nhiên sẽ phái người đem tín vật này đưa đến tận tay Ám Dạ tướng quân. Công chúa còn có lời nói muốn chuyển đạt sao?”
“Cùng hắn nói…… Tự giải quyết cho tốt.” Cúi đầu , có chút phù phiếm trong lời nói theo bên môi tuyệt sắc nữ tử phun ra, Hoa Nhị phu nhân quay đầu, rồi rời đi,“Cây trâm thỉnh chuyển tặng Vũ Nghê.”
Nàng hướng đi đến cạnh cửa, một trận gió vụt qua, tuấn mã màu trắng như tia chớp cất vó, che ở trên đường nàng đi.
“Tham long, làm gì?” Nàng nở nụ cười, vuốt ve sừng tuấn mã,“Để cho ta theo ý nghĩ của chính mình làm đi. Vũ tộc một lần luân hồi bất quá ba trăm năm, rất nhanh rồi ta sẽ trở về. Thời điểm kia, chỉ cần ngươi còn nhớ rõ ta là tốt rồi.”
Tham long cúi đầu xem nàng, trong mắt thần sắc cư nhiên là giống như người thâm trầm cơ trí.
Hoa Nhị phu nhân không thèm nhắc lại, hồi lâu, tham long ngửa mặt lên trời hí một tiếng dài, tự giác lui xuống nhường đường.
Hồi 2 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác