← Hồi 33 | Hồi 35 → |
Người bịt mặt cất tiếng nói vừa trong vừa nhỏ, và nói rõ ràng từng câu một:
- Đối với vụ thất bại ở Ba Đông, Sơn chủ không bằng lòng nên đã ra lệnh sẽ lần lượt trừng phạt hết tất cả những người tham dự vụ đó.
Ngừng giây lát y nhìn Ngãi Trình một cái, Ngãi Trình có vẻ áy náy. Y lại dùng giọng mũi kêu "hừ" và nói tiếp:
- Nhưng đối với Đại trang chủ vì từ trước tới nay Đại trang chủ tận lực làm việc, Sơn chủ rất mãn ý, vì thế mới đặc biệt không truy cứu đến Đại trang chủ và từ ngày hôm nay trở đi, miễn cả công tác luân trực cho Đại trang chủ nữa.
Anh em họ Ngãi nghe tới đó thở nhẹ một tiếng, mặt lộ vẻ an tâm. Ngãi Trình lo âu cho đứa con của mình vội lên tiếng hỏi:
- Còn khuyển tử Anh Kỳ đã được Sơn chủ ân xá cho chưa?
Người bịt mặt không trả lời thẳng, lại cười khỉnh mấy tiếng rồi đáp:
- Nhưng Sơn chủ lại dặn bảo rằng vì duy trì và bảo vệ sự an toàn cho tất cả những người tham dự, và cũng muốn từ nay trở đi cả đoàn thể được cơ mật, nên phàm những người đã tham dự công tác mà hồi hương phải nghĩ đến đại thể của toàn khối mà tự động đem ra một vật gì để bảo đảm sẽ không tiết lộ bí mật của đoàn thể. Không hiểu Đại trang chủ định đem gì ra bảo đảm.
Ngãi Trình thở dài một tiếng u oán đáp:
- Tiểu lão không dám thỉnh cầu Sơn chủ ân xá cho Kỳ nhi, nhưng xin sứ giả chuyển thưa cùng Sơn chủ thương tiểu lão đã tận tâm tận sức bấy lâu nay, và mong sau khi sự nghiệp lớn làm xong tha thứ cho cháu nó khỏi chết.
Người bịt mặt tỏ vẻ do dự, một lát sau mới trả lời:
- Việc của lệnh lang sẽ xử trí ra sao chưa nghe thấy Sơn chủ nói tới, nhưng xin Đại trang chủ mau cho biết định lấy gì làm bảo đảm đi.
Nói xong y nhìn thẳng vào mặt Ngãi Trình. Hình như Ngãi Chiêm có vẻ lo ngại vội quay đầu nhìn đi nơi khác.
Ngãi Trình hoảng sợ không biết trả lời thế nào cho phải. Người bịt mặt thấy anh em Song anh mãi không trả lời liền mách khéo:
- Sơn chủ nhận thấy lệnh Đệ nhị trang chủ biết rất nhiều cơ mật cho nên...
Nói tới đó, y ngắt lời không nói nữa.
Ngãi Chiêm đã biết y định nói gì rồi, vẻ mặt rầu rĩ, nhưng ông ta lại trợn ngược đôi lông mày lên cương quyết đáp:
- Ngãi Chiêm bằng lòng kế tiếp gia huynh nghe lời sai bảo của Sơn chủ.
- Nhị trang chủ thực là người thông minh. Quả thực Sơn chủ đang có ý muốn đó, như vậy Đại trang chủ miễn phải bảo đảm nữa.
Người bịt mặt nói xong, đứng dậy nói tiếp:
- Xin Nhị trang chủ cứ ở nhà đợi chờ mệnh lệnh hành sự, bổn sứ giả cáo từ đây.
Nói xong y nghênh ngang đi ra khỏi thư phòng.
Lúc ấy Tăng Bật ở trên cây nhận thấy thời cơ đã tới, định nhảy xuống tấn công, nhưng Nguyên Thông đã kéo y trở lại. Y ngạc nhiên vô cùng trợn mắt lên hỏi:
- Nguyên đệ, sao lại thay đổi kế hoạch?
- Đại ca, tiểu đệ đã có kế hoạch mới, tạm thời hãy buông tha cho ác tặc này để khỏi bứt dây động rừng.
Tăng Bật nhìn theo người bịt mặt lắc đầu thở dài.
Người bịt mặt đi khỏi. Đại trang chủ oán trách Ngãi Chiêm rằng:
- Kỳ nhi đã mắc phải chứng bệnh bất trị rồi, nhị đệ hà tất còn phải đi vào vết bánh xe của ngu huynh nữa.
Ngãi Chiêm gượng cười đáp:
- Sơn chủ đã chỉ định như vậy thì khi nào y chịu để yên. Dù đệ không nhận lời cũng không được.
- Hà... hà tất hiền đệ phải...
Ngãi Chiêm bỗng nghiêm nét mặt với giọng rất thận trọng nói tiếp:
- Tiểu đệ có một việc rất khó giải quyết, xin đại ca định đoạt cho.
Ngãi Trình có vẻ kinh ngạc vội hỏi lại:
- Chuyện gì thế, hiền đệ cứ nói ra để anh em chúng ta suy luận.
- Sơn chủ lợi dụng nhược điểm của anh em ta mà hạ độc thủ làm Kỳ nhi sống dở chết dở, rồi bắt đại ca nối giáo cho giặc. Hiện giờ công lực của đại ca đã phế rồi, chúng lại để ý đến tiểu đệ. Chúng cứ dồn ép mãi thế này sau này nếu tiểu đệ cũng chung một số phận như đại ca, anh em chúng ta không còn giá trị gì để cho y lợi dụng nữa, có lẽ lúc ấy y sẽ giết chết chúng ta để diệt khẩu, và có lẽ cả gia đình ta cũng không còn sống sót một người nào. Cho nên kết cuộc của chúng ta vẫn là chữ chết, như vậy bao nhiêu khổ tâm của chúng ta vì Kỳ nhi sẽ tan rã hết...
- Lỡ bước thành hận ngàn năm, ngu huynh thật không nên không phải với nhị đệ. Đáng lẽ lúc đầu chúng ta đừng hy vọng gì vào Kỳ nhi. Hà... Bây giờ đã lầm lại lầm thêm, có hối cũng đã muộn rồi.
- Theo ý tiểu đệ chúng ta cứ bị y bắt buộc làm giặc cho đến khi nào mới thôi, như vậy thì giả bộ phục tòng y tìm hết sự bí ẩn của y, chờ thời cơ thuận tiện đem tất cả những việc đó và tội của y ra công bố cho người đời hay. Như vậy tuy gia đình ta bị tiêu tan nhưng vẫn có thể duy trì được chính nghĩa của võ lâm, bảo tồn được danh tiết họ Ngãi của nhà ta. Nhưng việc này nguy hiểm lắm, sơ suất một chút là toi mạng ngay, cho nên tiểu đệ có lòng như vậy mà không dám tự tiện thực hành xin đại ca cho biết ý kiến.
Ngãi Trình cảm động vô cùng, nước mắt trào ra mình mẩy run rẩy đứng dậy nắm lấy vai Ngãi Chiêm và đáp:
- Nhị đệ, ngu huynh hổ thẹn lắm. Từ xưa tới nay họ Ngãi nhà ta rất trọng khí tiết, đáng lẽ chúng ta phải làm như vậy từ sớm kia rồi. Hiền đệ... cứ theo đó mà tiến hành đi.
Anh em Kinh Môn song anh đã quyết định hy sinh nên cả hai cảm thấy tinh thần thảnh thơi hơn trước nhiều.
Lúc ấy ngoài cửa thư phòng lại có tiếng chân người vọng tới. Ngãi Trình vội hỏi:
- Kỳ nhi con chưa ngủ ư?
Hai anh em không thấy người bên ngoài trả lời, chỉ thấy mành cửa vén lên, một thiếu niên thư sinh rất anh tuấn mặc áo dài trắng bước vào.
Kinh Môn song anh thấy Nguyên Thông hiện ra đều giựt mình đứng dậy đồng thanh gọi:
- Ngươi...
Ngãi Trình với giọng run run sắc mặt nhợt nhạt như kẻ chết đuối, vừa trông thấy thiếu niên đã phế công lực của y xuất hiện nên hoảng sợ đến lạnh ngắt cả chân tay. Không phải y sợ Nguyên Thông sẽ hạ sát thủ giết y mà y sợ hãi vì hành vi xấu xa của y đã bị bộc lộ.
Còn Ngãi Chiêm kinh ngạc nhiều hơn sợ hãi, không hiểu tại sao Nguyên Thông lại kiếm được Song Anh sơn trang này.
Nguyên Thông mỉm cười chào anh em họ Ngãi và nói:
- Hai vị lão tiền bối biết phân tách xấu xa cùng đại nghĩa như vậy, tiểu bối Nguyên Thông xin thay mặt các vị giang hồ cảm tạ hai vị trước.
Nguyên Thông phá bĩnh phái Võ Đang, đại chiến với La Cống Bắc, hai việc này đã làm chấn động cả giang hồ. Bây giờ đã thấy chàng xưng tính danh như vậy khiến anh em họ Ngãi đổ mồ hôi lạnh. Nhưng họ lại rất yên tâm vì biết gia giáo nhà họ Thẩm rất nghiêm, Nguyên Thông đến đây tất không có ý xấu.
Ngãi Chiêm đang định chào hỏi thì phía sau y đã có người lên tiếng:
- Tại hạ Tăng Bật xin chào nhị vị Trang chủ.
Vì sư phụ của mình là Ngô Thiền lão hòa thượng, vai vế trong giang hồ còn là bề trên của Song anh nên y mới không gọi Song anh là lão tiền bối là thế.
Song anh nghe tiếng nói vội quay đầu lại nhìn thấy Tăng Bật đang đứng tựa cửa sổ, hai anh em cùng ngượng vô cùng vội cúi đầu xuống đồng thanh khẽ hỏi:
- Chẳng hay hai vị thiếu hiệp có việc gì chỉ giáo thế?
Thiết Tâm Tú Sĩ tính rất hào phóng cười đáp:
- Hai vị Trang chủ thâm hiểu đại nghĩa như vậy, ngu huynh đệ đặc biệt tới đây giúp sức hai vị.
Ngãi Trình ngập ngừng hỏi:
- Chẳng lẽ Thẩm tiểu hiệp tới đây có ý ban lại công lực cho tiểu lão hay sao?
Nguyên Thông mỉm cười đáp:
- Công lực của lão tiền bối tất nhiên tiểu bối phải làm cho lão tiền bối hồi phục ngay, đồng thời để đền bù cử chỉ hiệp nghĩa của hai vị đã quên tính mệnh cá nhân mà đương đầu với ác ma để cứu vãn tai kiếp cho võ lâm, tiểu bối tình nguyện tận chút sức mọn cứu chữa cho lệnh lang.
Việc này không ai có thể ngờ được, nên hai anh em họ Ngãi đều mừng rỡ, cảm động đến ứa nước mắt ra và ấp úng hỏi lại:
- Có phải Thẩm thiếu hiệp nói cứu chữa cho con lão là Anh Kỳ đấy không?
Tăng Bật xen lời nói:
- Diệu Thủ Nhân Y Bốc lão tiền bối y thuật siêu tuyệt thiên hạ, Nguyên Thông hiền đệ của mỗ chính là cháu ngoại Bốc lão tiền bối. Hai vị cứ yên tâm, Nguyên hiền đệ của mỗ thể nào cũng chữa khỏi lệnh lang chứ không phải đến đây đùa giỡn hai vị đâu.
Song anh nghe nói cả mừng, Ngãi Chiêm vội nói:
- Đại ca ở đây tiếp đãi hai vị tiểu hiệp, để đệ vào gọi Kỳ nhi ra.
Nói xong y vui vẻ lui vào nhà trong.
Ngãi Trình vội mời Nguyên Thông và Tăng Bật ngồi. Trong lúc Ngãi Trình quay người lại rót nước Nguyên Thông đã giơ tay lên cách không búng một cái, giải luôn yếu huyệt cho Đại trang chủ.
Ngãi Trình bỗng cảm thấy yếu huyệt ở trên vai có một luồng hơi nhỏ xông vào khiến mình mẩy nhẹ nhõm vô cùng. Ông ta biết Nguyên Thông đã giải huyệt cho mình thì cảm động vô cùng. Ông ta chỉ gọi được một tiếng "Thiếu hiệp...", rồi lẳng lặng đi lại sập ngồi xếp bằng tròn để điều công vận khí.
Cho tới khi Ngãi Chiêm gọi Anh Kỳ thức tỉnh và dẫn ra tới nơi thì Đại trang chủ đã hành công xong và lấy sức được rồi, đang vui vẻ cảm ơn Nguyên Thông.
Nguyên Thông là người hay hổ thẹn chưa hề nhận sự cám ơn ca tụng của ai bao giờ, nhất là người ca tụng và cảm ơn chàng lại là cụ già hơn bảy mươi tuổi rồi nên chàng ngượng nghịu vô cùng.
Chàng vội ra thăm bệnh cho Anh Kỳ để che thẹn.
Một lát sau, thăm bệnh xong chàng liền phân tách căn bệnh cho Song anh nghe:
- Huyết mạch ở toàn thân lệnh lang đều là Tam Âm Quỷ Mạch có từ trong lòng mẹ, thuộc về tiên thiên nếu không sớm chữa ngay khó sống đến hai mươi tuổi. Nửa năm trước đây lại bị người dùng Âm Thủ điểm huyệt làm cho tâm mạch đã bị đông lại.
Anh em họ Ngãi nghe Nguyên Thông phân tách như vậy đều nhìn nhau đáp:
- Tiểu hiệp nói rất đúng. Kỳ nhi yếu từ hồi nhỏ nên đau ốm luôn luôn. Tuy ngu huynh đã biết chân mạch của y không được chính thường, nói ra thì anh em mỗ rất hổ thẹn. Quả thực anh em mỗ không biết y lại có Tam Âm Quỷ Mạch như vậy. Theo tiểu hiệp nói Kỳ nhi mang bệnh lạ lùng này dù có chữa khỏi cũng không thể sống lâu phải không?
Nguyên Thông gật đầu đáp:
- Người mang Tam Âm Quỷ Mạch không phải là không chữa được nhưng cần ba thứ linh dược. Ba thứ linh dược đó rất quý báu và rất hiếm, cho nên người đời mới bảo chứng bệnh này không thể nào chữa khỏi được là thế. Sự thực bệnh này ngoài việc dùng linh dược ra còn hai môn chữa được nữa, vừa nhanh chóng và vừa khỏi phải dùng thuốc.
Hai anh em họ Ngãi hồi hộp vô cùng vội hỏi:
- Cách gì chữa chóng khỏi mà lại không phải dùng linh dược?
Nguyên Thông đáp:
- Phương pháp đó chỉ cần kiếm người có Hàn Linh Âm Công rồi dùng nội lực đả thông các huyết mạch của y là y khỏi liền. Nếu bệnh nhân lại luyện tập Hàn Linh Công càng hay, không những làm tiêu được âm mạch quỷ khí mà ngày càng khoẻ mạnh lên, như vậy có phải là vì họa mà được phúc mà lại còn học được môn võ công kỳ lạ đó.
Ngãi Trình nghe nói cau mày lẩm bẩm:
- Biết đi đâu mà kiếm ra được người biết võ công đó?
Nguyên Thông lại nói tiếp:
- Theo sự nhận xét của tiểu bối, vì thấy tư chất của lệnh lang rất tốt, nên đã có người để ý tới rồi, lão tiền bối khỏi cần đi tìm kiếm, đến khi nào đúng lúc người đó sẽ tự tới kiếm.
Ngãi Trình vẫn còn thắc mắc hỏi tiếp:
- Thẩm tiểu hiệp có biết người đó là ai không?
Nguyên Thông lớn tiếng đáp:
- Tất nhiên là người đã làm cho mạch huyết của lệnh lang đông lại chứ còn ai nữa.
Anh em họ Ngãi ngạc nhiên vô cùng hỏi lại:
- Chẳng lẽ người đó là Sơn chủ ư?
Nhưng Ngãi Chiêm đã vội cải chính:
- Y làm gì có hảo tâm như thế?
Nguyên Thông mỉm cười đỡ lời:
- Phương pháp thứ hai là dùng thuần dương công lực thiêu hóa âm khí của quỷ mạch ấy đi, nhưng dùng phương pháp này người ra tay chữa phải có công lực trên trăm năm mới được. Nói tóm lại, ngoài sử dụng thuốc kỳ báu ta còn hai cách nữa, một là nhờ người có Hàn Linh Công cứu chữa cho, hai là nhờ người có thuần dương luyện trăm năm chữa mới khỏi được.
Kinh Môn song anh nghe thấy Nguyên Thông nói như vậy khó hết sức. Anh em nhận thấy hai phương pháp lanh lẹ kia cũng không dễ hơn kiếm linh dược cứu chữa chút nào. Vì người trong võ lâm luyện thuần dương công tuy nhiều thật, nhưng làm sao kiếm ra người có trăm năm hỏa hầu như vậy? Còn kiếm người biết Hàn Linh Âm Công thể nào cũng phải nhờ đến Sơn chủ, người vẫn ẩn núp trong bóng tối, loại người nham hiểm như Sơn chủ, anh em y chưa nhờ vả gì còn bị tên nham hiểm đòi hỏi hoài. Nếu bây giờ tự động đi nhờ vả thì có lẽ làm trâu ngựa cũng không chuộc nổi thân.
Nguyên Thông muốn nhân dịp này thử xem anh em họ Ngãi đã quyết tâm ruồng bỏ tên gian ác kia chưa, nên chàng nói xong cứ nhìn chòng chọc vào mắt anh em họ Ngãi không chớp.
Một lát sau Ngãi Trình thở dài và hỏi:
- Lão đã biết rõ lòng ác độc của Sơn chủ kia rồi nên lão không muốn vì thương tiếc đứa con mà đi yêu cầu y cứu chữa. Và lão phu không muốn con lão làm môn hạ của kẻ ác ấy để họ Ngãi của lão phải mang tiếng đời đời. Lão phu nhất định không dùng phương pháp ấy.
Nói xong y quay lại bảo em rằng:
- Nhị đệ tính sao?
Ngãi Chiêm gật đầu khen phải nhưng y lại hỏi Anh Kỳ:
- Kỳ nhi việc này tuy liên quan đến họ Ngãi nhưng cũng liên quan đến sự sống chết của cháu, vậy ý cháu muốn sao cứ việc nói đi.
Hình như Anh Kỳ có vẻ cảm động hết sức mặt đỏ bừng rồi nghênh ngang đáp:
- Cháu đành chết chứ không chịu nhục.
Anh em họ Ngãi hơi rầu rĩ, nhưng cả hai đã mỉm cười một cách kiêu hãnh và an ủi.
Nguyên Thông thấy vậy trong lòng cũng mừng thầm, Tăng Bật liền lớn tiếng khen ngợi:
- Hay lắm, thế nào Nguyên đệ cũng không để cho các người thất vọng đâu.
Nguyên Thông nghiêm nghị nói tiếp:
- Quý hồ hai vị lão tiền bối tin tưởng tiểu bối. Thế nào tiểu bối cũng hết sức giúp đỡ, nhưng bây giờ thời cơ chưa tới, không tiện ra mặt vội, xin nhị vị tiền bối cứ yên tâm.
Anh em họ Ngãi thấy Nguyên Thông nhận lời chữa giúp trong lòng rất lấy làm mãn tức, đâu còn dám đòi hỏi gì thêm.
Tăng Bật là người nhanh nhẩu nghĩ gì là nói ngay, thấy Nguyên Thông nói như thế. Y không vui, vội nói:
- Nguyên đệ, sao hiền đệ lại đối xử với người bạn thành tâm thành ý như vậy, đệ không thấy áy náy hay sao?
Nguyên Thông mặt đỏ bừng, đáp:
- Đại ca đã nói vậy, bắt buộc tiểu đệ phải giải thích mới được, bằng không hai vị sẽ hiểu lầm tiểu bối ngay.
Anh em họ Ngãi cũng muốn biết rõ nguyên nhân liền tán thành.
Tăng Bật thấy vậy có vẻ ngượng nghịu, Nguyên Thông bình tĩnh nói tiếp:
- Tiểu bối có mấy điều lo ngại mong hai vị tiền bối lượng thứ cho. Những điều đó là...
Thứ nhất, vị Sơn chủ ấy đã chú ý đến lệnh lang tất nhiên y không chịu buông tha cho lệnh lang đâu, thế nào cũng ngấm ngầm cho người đến dò xét luôn. Nếu tiểu bối chữa khỏi cho lệnh lang ngay chỉ sợ quý trang sẽ mang đại họa liền.
Thứ hai, bệnh của lệnh lang trong một năm không có thay đổi, không nguy hiểm gì cả nên không cần phải cứu chữa ngay cũng được.
Thứ ba, hiện giờ Nhị trang chủ sửa soạn gia nhập tổ chức của tên ma đầu, như vậy bệnh của lệnh lang cần phải duy trì hiện trạng để y khỏi nghi ngờ.
Thứ tư, nếu tên ma đầu truyền thụ ngay võ công cho lệnh lang, tiểu bối thiết tưởng cũng không sao, vì với công lực của Võ Lâm song thánh và của tiểu bối thế nào cũng chữa được bệnh cho lệnh lang.
Anh em họ Ngãi với Anh Kỳ ba người đều mừng rỡ đứng dậy vái tạ Nguyên Thông. Đại trang chủ còn thề độc:
- Thẩm tiểu hiệp thật đa mưu và lo xa. Lập luận của tiểu hiệp lại rất chính đáng. Ngu huynh đệ thề lấy danh dự của họ Ngãi từ xưa đến giờ đã bảo đảm. Từ nay trở đi nhất định anh em lão không làm một việc gì trái với đạo nghĩa của võ lâm.
Thái độ của anh em y nghiêm túc và hiên ngang, hiển nhiên những lời lẽ đó thốt tự đáy lòng chứ không phải là giả dối. Nguyên Thông với Tăng Bật cảm động vô cùng.
Nguyên Thông lại nói thêm vài lời khen ngợi, rồi hỏi lại thực tình của tổ chức mà lão đại đã tham gia như thế nào.
Lúc ấy Ngãi Trình mới chứng thực tên Sơn chủ ẩn núp ở trong bóng tối quả nhiên là kẻ chuyên môn giở thủ đoạn kềm chế các thân thuộc để uy hiếp các người có tên tuổi trên giang hồ phải làm việc cho y, nghe y bảo. Tội nghiệp những người bị sai bảo đó chỉ biết cắm đầu đi làm thôi chứ mặt mũi Sơn chủ như thế nào thì không một ai hay biết. Việc gì cũng do người thân tín của y là tên Truyền Tin Sứ Giả đến sai bảo.
Nếu người nào làm sai lệnh sẽ bị y trả thù một cách tàn nhẫn, nên không ai dám phản bội y hết.
Nguyên Thông nghe Ngãi Trình nói mới hiểu Song anh cũng chỉ biết được một nửa thôi. Nhưng chỉ một nửa đó cũng đủ thấy tên ma đầu hung ác bạo tàn đến thế nào rồi.
Nguyên Thông chợt nghĩ ra một việc vội móc túi lấy viên Hồi Thiên Tái Tạo hoàn ra cho Anh Kỳ uống trước để đề phòng bệnh của y nhỡ biến chuyển.
Hồi Thiên Tái Tạo hoàn là thánh dược trong các môn thuốc nên Anh Kỳ nhận thuốc và cảm thấy bàng hoàng, cuống quít. Song anh thì cảm động đến ứa nước mắt và nói:
- Con có mau cảm ơn Thẩm tiểu hiệp đi không? Sao lại cứ đứng ngẩn người ra thế?
- Lão tiền bối có thể xả thân vào chốn nguy hiểm thì viên Hồi Thiên Tái Tạo hoàn này của tiểu bối có nghĩa lý gì đâu.
Nói tới đó Nguyên Thông quay lại bảo Tăng Bật rằng:
- Đại ca, chúng ta nên rút lui đi.
Nhị trang chủ bỗng kêu ủa một tiếng rồi nói:
- Suýt tý nữa thì lại quên một việc rất lớn. Lão xin hỏi tiểu hiệp, sau này chúng ta liên lạc nhau bằng cách nào?
Nguyên Thông thấy Ngãi Chiêm hỏi mới sực nhớ ra liền dặn cách liên lạc cho hai anh em họ Ngãi rồi cáo từ. Hai anh em định tiễn chân ra tận cửa, nhưng lại sợ người nhà hay biết không tiện nên đi được ba bước, Nguyên Thông với Tăng Bật đã nhảy qua mái nhà đi luôn.
Hai người vừa rời khỏi Song Anh sơn trang không xa đã nghe thấy giọng khàn khàn của ông già nổi lên:
- Các người cứ đi thẳng đường bờ sông này đến chỗ có ba cây cổ thụ thì đến kiếm ở cây chính giữa, sẽ thấy vật mà lão để lại cho.
Nguyên Thông thấy ông già ấy chỉ bảo cho mình liên tiếp. Chàng đã có thiện cảm với ông ta, nên vội nói:
- Tiểu bối rất mong lão tiền bối hiện thân ra để tiểu bối được yết kiến.
Ông già nọ cười ha hả đáp:
- Khi nào tới lúc lão sẽ hiện ra cho cậu gặp ngay, nhưng chưa phải là ngày hôm nay.
← Hồi 33 | Hồi 35 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác