← Hồi 08 | Hồi 10 → |
Tích Tố nghe tin dữ đến chỗ Nguyên Thông bị té tìm xác mấy ngày liền không thấy. Nàng chau mày rầu rĩ, lòng đau khôn tả.
Thấy nàng trầm lặng một cách khác thường. Tỵ Trần đạo nhân đi cùng với nàng liền nghiêm nét mặt khuyên bảo:
- Sư muội vừa về tới núi, không vào chào người Chưởng môn gì cả, bắt ngu huynh đưa xuống dưới vực thẳm này. Ba ngày liền không thấy sư muội nói nửa lời, ngu huynh rất lo ngại.
Tích Tố ngẩng mặt lên với đôi mắt lờ đờ, bộ mặt thiểu não đáp:
- Bây giờ chàng đã chết rồi, tiểu muội còn biết nói năng gì.
- Dù sao sư muội cũng phải biết giữ gìn sức khỏe chứ.
- Chàng đã chết, tiểu muội cũng không muốn sống nữa.
- Cái chết của Thẩm thiếu hiệp là một là một sự không may cho toàn phái Võ Đang, không riêng gì sư muội, sao sư muội lại nản chí thế. Đã đành chúng ta là đệ tử của phái Võ Đang phải tận lực mà rửa cho sạch mối nhục kia, nhưng để thủng thẳng liệu tính, hà tất sư muội quá nóng nảy.
Tích Tố thở dài đáp:
- Các người dùng thủ đoạn đê hèn làm Thẩm tiểu hiệp rớt xuống vực thẳm chết như vậy, bảo tôi phân trần làm sao với Thẩm bá mẩu.
Tỵ Trần đạo nhân biến sắc mặt nói:
- Cô nương cũng tin là người của bổn môn giết hại Thẩm tiểu hiệp ư?
Tích Tố hỏi ngược trở lại:
- Sư huynh là người đã mục kích từ đầu chí đuôi mà sư huynh còn phủ nhận việc này ư?
Tỵ Trần hổ thẹn không sao trả lời được nữa.
Tích Tố lại thở dài một tiếng, vẻ mặt rầu rĩ nói:
- Tôi với Lý sư tỷ đi Lư Sơn một phen, tưởng việc gì cũng xong hết. Ngờ đâu lại xảy ra việc tày đình này.
Nguyên Thông nghe thấy nàng ta nói vậy liền nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ hai nàng đi Lư Sơn một chuyến mà có thể giải quyết được các vấn đề hay sao?
Chàng đang nghĩ lại nghe thấy Tỵ Trần đạo nhân kinh hãi hỏi:
- Người ta không làm nhục cô chứ?
- Từ Hàn Ngọc Nữ Bốc lão tiền bối là người sáng suốt, hiểu chuyện nên quý tiểu muội lắm.
Nguyên Thông nghe thấy Tích Tố khen mẹ mình, trong lòng rất vui vẻ.
Tỵ Trần đạo nhân lại hỏi:
- Vậy cô đi Lư Sơn làm chi?
- Năm ngoái tiểu muội theo Lý sư tỷ về Kim Lăng, ở Lý phủ quen biết Thẩm tiểu hiệp, lúc ấy không biết chàng là người gây sự ở Vọng Nguyệt bình, cho đến mãi mồng tám tháng tư, chàng không từ biệt mà đi. Trong phòng ngủ của chàng còn để lại ít vải vụn trắng... Lý sư tỷ với tiểu muội trông thấy những mảnh vải vụn đó khả nghi lắm, liền đem về phòng chắp lại thành từng mảnh một mới biết chàng là người đã khiêu chiến với gia tổ.
Nghe tới đây, Nguyên Thông run lẩy bẩy, mồm lẩm bẩm:
- Thế ra nàng là cháu gái của ác tặc, thảo nào khi nói chuyện với nàng, cứ giấu diếm không nói sự thật.
Chàng lại nghe Tích Tố nói tiếp:
- Lý bá bá biết chuyện tức giận vô cùng, đoán chắc Thẩm tiểu hiệp còn ít tuổi, thể nào cũng lẻn xuống núi sinh sự thị phi, nên ông ta mới đem tôi và Lý sư tỷ đi Lư Sơn, định mời Khổng bá bá thân hành xuống núi xử trí việc này.
- Chẳng lẽ Lý đại hiệp không biết chuyện Thẩm đại hiệp bị người khác giết hại hay sao?
- Chúng tôi vào tới Ngũ Lão phong trên Lư Sơn chưa kiếm đến chỗ ẩn cư của họ thì trời đã tối, phải ẩn dưới một cây thông cành lá rất rậm trông như cái động vậy. Tối hôm đó, khí trời đặc biệt lắm, mặt trăng từ từ lên trên đỉnh núi trông đẹp tuyệt. Lý bá bá cao hứng liền rú lên một tiếng thật dài. Một mình nhảy vọt lên ngọn núi cao chót vót để thưởng nguyệt. Tôi với Lý sư tỷ ngồi dưới gốc cây. Đột nhiên có tiếng nhỏ như tiếng chim kêu rót vào tai tôi, tiếng ấy nói rằng:
- Xin lỗi hai cô nương phen này, phải làm phiền hai cô nương một chút.
Chúng tôi vừa nghe xong đã thấy lưng tê tái, nghĩa là bị người ta điểm huyệt lúc nào không hay. Sau đó chúng tôi thấy một thiếu phụ vận tang phục, tuổi chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm xuất hiện. Dưới ánh trăng trông bà ta đoan trang, quý phái, thoát tục vô cùng. Bà nhìn chúng tôi mỉm cười, rồi ra tay nắn nón trên tay và người chúng tôi, đặt thành một hình dáng rất quái dị. Xong đâu đấy, bà ta lại biến mất.
Nguyên Thông liền rỉ tai Đàm Anh khẽ nói:
- Người đó là mẹ tôi đấy.
Đàm Anh cười một cách hâm mộ và ngạc nhiên hỏi lại:
- Sao bà ta trẻ thế, chỉ có hai mươi mấy tuổi ư?
Nguyên Thông đáp:
- Không, thân mẫu tôi đã ngoài bốn mươi, chỉ vì công lực hơn người, lại được uống linh dược của ông ngoại tôi, cho nên lúc nào cũng như người mới ngoài hai mươi vậy.
Ở đàng kia, Tích Tố lại nói tiếp:
- Thiếu phụ đi chừng chốc lát, thì bỗng dưới núi có hai bóng người chạy lên, tới chỗ chúng tôi thì ngừng lại. Họ thấy hai chúng tôi ngồi với một hình dáng tức cười như vậy đều kinh ngạc. Họ liền làm mấy tiếng động tác nhưng chúng tôi không cử động được, không nói được, chỉ có thể trố mắt nhìn họ thôi.
Người gầy gò và cao lên tiếng nói, nửa như nói một mình và nửa như nói với chúng tôi rằng:
- Hai cô nương này dám khinh thường Mai Sơn nhị hữu chúng ta đến thế, cũng may chúng ta không phải là tà ác, bằng không thì...
Y chỉ nói tới đó thôi, tuy không nói nốt, nhưng chúng tôi cũng đủ hiểu ý nghĩa những câu chưa nói. Rồi y tự xưng danh, người gầy cao là Lục Khắc Lễ, lão nhị của nhóm Mai Sơn nhị hữu. Còn người vai rộng, thân lùn là lão đại Vương Ất Không. Cũng may họ đều là những người có tai mắt trên chốn giang hồ, nên chúng tôi không sợ họ giở những trò phi lễ ra.
Lúc ấy Mai Sơn nhị hữu đứng yên ở đó, không thấy chúng tôi có cử chỉ gì trả lời câu hỏi của y. Lão đại Vương Ất Không liền cười khì một tiếng và hỏi:
- Chả lẽ hai cô nương này không phải là người chăng?
Lão nhị Lục Khắc Lễ xen lời nói:
- Chẳng lẽ họ là thần thánh chăng?
- Hiền đệ xem phong cảnh ở đây đẹp như tranh vẻ, lại thêm hai pho tượng mỹ nữ nên càng đẹp tuyệt. Anh em chúng ta đứng trước mặt họ vừa cười vừa nói thế này, mà họ cứ ngồi yên được. Có phải họ là tượng đá chăng?
Lão nhị nghĩ ngợi giây lát rồi đưa tay phải lên nói:
- Để đệ thử rờ vào người hai nàng xem, sẽ biết thực hư.
Tỵ Trần đạo nhân ngắt lời:
- Hai tên đó bậy thực.
Tích Tố bắt đầu nói tiếp:
- Lúc ấy, tôi đã tự giải được huyệt rồi, nhưng vẫn cứ ngồi yên để xem họ làm gì đấy thôi.
- Cô nương định trừng trị chúng một phen phải không?
Không ngờ Lục Khắc Lễ là người rất đứng đắn, tuy nói như vậy. Nhưng khi y sắp rờ tay vào người chúng tôi, thì tỏ vẻ hổ thẹn vội thâu tay lại và lui về phía sau mấy bước.
Lão đại Vương Ất Không thấy Khắc Lễ định làm bậy, định lên tiếng quát mắng, nhưng y thấy lão nhị biết tự động rụt tay lại, lui về phía sau, y mới khẽ thở dài và gọi:
- Nhị đệ!
Khắc Lễ quay nhìn Ất Không, không trả lời. Ất Không lại hỏi tiếp:
- Nhị đệ, nơi đây kỳ lạ thật, chúng ta...
- Đại ca sợ ư?
- Ngu huynh mà sợ thì còn đến đây làm chi, nhưng vì thấy cái gì cũng kỳ lạ cho nên chúng ta phải cẩn thận lắm mới được.
- Nếu vậy chúng ta hãy khám xét quanh đây một lượt đã rồi hãy xem sao.
Hai anh em y, mỗi người đi một ngả, khám xét xung quanh một lượt, rồi lại trở về chỗ cũ. Nhưng phía sau chúng lúc ấy đã có một ông già và một bà già theo dõi mà chúng không hề hay biết gì. Cho đến khi ông bà già cất lên một tiếng rất khẽ, chúng mới giựt mình kinh hãi, vội tung mình nhảy ra ngoài xa tránh né. Khi chúng quay đầu lại, trông thấy hai ông bà già vẻ mặt lạnh lùng, chúng lại càng kinh hoảng.
Nghe tới đó, Tỵ Trần đạo nhân lại hỏi:
- Hai ông bà già đó là ai thế?
Tích Tố đáp:
- Lúc ấy, tiểu muội cũng không biết là ai, sau tiểu muội mới biết hai ông bà già đó là Âm Dương song sát Lý Thiếu Thần với Hoàng Thái Hà, ba mươi năm trước đây đã từng gây nhiều tội ác ở trên chốn giang hồ.
Tỵ Trần đạo nhân nghe nói, giựt mình kinh hãi:
- Không ngờ Âm Dương song sát tái xuất giang hồ, tác quái tác oai một phen nữa.
- Không, họ đã cải tà qui chính và đã đầu hàng Thẩm lão tiền bối, làm tôi tớ ở Thẩm phủ rồi. Lúc ấy, hình như Mai Sơn nhị hữu đã biết thân phận của Song sát, nên chúng từ tốn cúi chào.
- Mai Sơn nhị hữu Vương Ất Không với Lục Khắc Lễ vái chào nhị lão tiền bối.
Âm Sát Hoàng Thái Hà trợn tròn xoe đôi mắt nhìn chúng, dùng mũi kêu hừ một tiếng. Rồi mụ ta hình như nhớ đến việc gì, lên tiếng hỏi:
- Có một vị tự cho mình là phong nhã, biệt hiệu là Mai Sơn Tú Sĩ họ Lục tên Phồn Tảo, chẳng hay ngươi đó có liên can gì với hai ngươi không?
Ất Không đáp:
- Đó là gia sư đấy.
Dương Sát Lý Thiếu Thần cũng lên tiếng:
- Hai ngươi đã là môn hạ của Mai Sơn Tú Sĩ, tất nhiên phải biết Lư Sơn Ngũ Lão phong này không phải là chỗ để cho ai cũng có thể đến.
Lời nói rất ngang tàng dường như không coi ai vào đâu cả. Nói xong, y lại tiến lên một bước và nói tiếp:
- Để xem sư phụ của các ngươi đã dạy cho các ngươi được mấy miếng võ gì, mà các ngươi lại to gan đến thế này?
Mai Sơn nhị hữu là người có đôi chút tiếng tăm trên chốn giang hồ, thấy đối phương khinh thị mình quá như thế, khi nào chúng nhịn được, liền đồng thời nói:
- Lão tiền bối cứ ra tay, anh em chúng tôi xin hầu tiếp.
Cả hai đứng sang hai bên, mắt nhìn vào Âm Sát, nhưng chúng ra tay tấn công trước.
Hoàng Thái Hà cười nhạt hỏi:
- Khí giới hai ngươi đâu?
Mai Sơn nhị hữu rút khí giới ra. Ất Không dùng cây Tỷ Đằng tiên dài một trượng hai, thân roi bóng loáng, chỉ thấy y giơ roi lên khẽ phất một cái liền có tiếng kêu "đét" rất lớn. Còn lão nhị Lục Khắc Lễ sử đôi Tử Mẫu Càn Khôn quyển, khí giới của chúng một dài một ngắn rất tiện lợi, hai tay hợp đánh. Mai Sơn nhị hữu rút khí giới ra rồi, vẻ mặt nghiêm nghị, đang đợi đối phương tấn công.
Âm Sát nói:
- Hai ngươi tấn công trước đi.
Ất Không liền bảo Khắc Lễ:
- Hiền đệ cẩn thận nhé!
Nói xong, y múa roi xông lại tấn công vai trái Âm Sát còn Khắc Lễ cũng múa đôi Tử Mẫu Càn Khôn quyển xông lại tấn công lưng bên phải Âm Sát. Hai anh em chia làm tả hữu cùng xông lại tấn công, một người tấn công phía trên, một người tấn công phía dưới phối hợp rất chặt chẽ. Âm Sát đứng yên như tượng gỗ, và làm như không trông thấy Mai Sơn nhị hữu tấn công. Chờ tới khi đầu roi cách đầu vai chừng một tấc và Càn Khôn quyển sắp đánh tới yếu huyệt ở lưng, Âm Sát mới xoay người một vòng, thế là roi và quyên của Mai Sơn nhị hữu đánh hụt luôn.
Thế thứ nhất, Âm Sát chỉ tránh né chứ không ra tay tấn công vội, tuy vậy anh em Nhị hữu đã hoảng sợ rồi.
Ất Không lại xoay roi nhắm ngay lưng của đối phương quật tới, Khắc Lễ đẩy đôi Càn Khôn quyển ra nhắm đùi Âm Sát tấn công tới.
Âm Sát kêu lên một tiếng:
- Giỏi lắm!
Và nhảy lên cao ba thước tránh thế công thứ hai của hai anh em Nhị hữu.
Anh em Mai Sơn nhị hữu càng hoảng sợ thêm, giở hết tài ba ra tấn công liên tiếp. Lần này Ất Không giở tám mươi mốt thức Đằng Long tiên pháp, còn Khắc Lễ thì giở ba mươi sáu thức Vô Cực quyên pháp ra. Khí giới của hai người như rồng bay phụng múa bao vây lấy Âm Sát.
Dương Sát đứng ngoài thấy vậy đột nhiên cười nhạt nói:
- Bà già kia còn so tài với lũ tiểu bối mãi làm chi?
Âm Sát nghe Dương Sát nói liền cười ha hả, giơ chưởng lên phất một phát đã bắn Mai Sơn nhị hữu ra hai bên, rồi nghiêm nét mặt nói:
- Hai vị đã tin chưa? Nếu già này muốn chọc tiết hai vị dễ như trở bàn tay. Bây giờ muốn gì thì cứ việc nói đi!
Thì ra dụng ý của Âm Sát muốn dùng thần oai để bắt ép Mai Sơn nhị hữu phải nói mục đích của họ tới Ngũ Lão phong này làm chi.
Thấy thái độ Âm Dương song sát phách lối, Mai Sơn nhị hữu tức giận vô cùng. Nhưng tình thế ép buộc anh em họ không nói không được, nên hạ mình đành nói:
- Anh em tiểu bối thừa lệnh Nam Minh Nhất Kiếm La lão tiền bối tới yết kiến Thẩm lão tiền bối, có lời thưa cùng.
Tích Tố nói tới đó, Nguyên Thông núp trong bóng tối cố lắng tai nghe. Tỵ Trần đạo nhân hỏi Tích Tố:
- La lão tiền bối đã xuống núi rồi ư?
Âm Dương song sát nghe Mai Sơn nhị hữu nói đến tên ông tiểu muội không những đã không ra vẻ tôn kính, lại còn trả lời rằng:
- La Cống Bắc là cái thá gì. Khi nào Thẩm lão tiền bối lại tiếp kiến hai tiểu bối như các ngươi, có việc gì cứ nói cho hai ta hay là được rồi.
Tỵ Trần đạo nhân lại hỏi tiếp:
- Sao Âm Dương song sát dám vô lễ đến thế?
Mai Sơn nhị hữu đều trợn ngược đôi mày lên, nhưng vẫn cố nhịn mà trả lời Song sát rằng:
- La lão tiền bối dặn anh em chúng tôi chỉ có thể thưa với Lư Sơn tam lão hay là Bốc cô nương mà thôi.
Dương Sát hỏi:
- Nếu chúng ta không để hai ngươi vào yết kiến các người đó thì sao?
Ất Không đáp:
- Anh em tiểu bối đành đem nguyên thơ về thưa lại với La lão tiền bối vậy.
Âm Sát cả giận quát:
- Các ngươi dám làm như thế ư?
Mụ ta vừa nói vừa đưa tay lên định điểm năm trọng huyệt ở trước ngực Mai Sơn nhị hữu. Tiểu muội thấy Mai Sơn nhị hữu sắp bị thương đến nơi, lo âu vô cùng, đang định ra tay cứu thì bỗng nghe thấy từ trong rừng có tiếng khẽ quát bảo:
- Lý đại tẩu không được vô lễ với khách ở xa mới tới như thế.
Âm Sát vừa nghe tiếng nói ấy vội thâu tay cúi đầu xuống rút lui. Thái độ bà ta rất lễ phép chứ không còn hung hăng như trước nữa.
Lúc ấy tiểu muội thấy thiếu phụ đã đùa giỡn tiểu muội và Lý sư tỷ hồi nãy trong ở trong bụi cây bước ra. Khinh công của bà ta nhẹ vô cùng, chỉ thoáng cái đã tới trước mặt Mai Sơn nhị hữu rồi.
Vợ chồng Song sát định lên tiếng nói, bà ta đã xua tay ra vẻ ôn hòa nói với Nhị hữu rằng:
- Tôi là Bốc Tú Lan, hai vị đại hiệp có chuyện gì cứ nói cho tôi hay!
Mai Sơn nhị hữu liền nghiêm nghị đáp:
- Có Bốc cô nương ở đây, anh em tiểu bối không uổng công đi chuyến này.
Hai ngươi đưa mắt nhìn Song sát và dường như e dè không dám nói tiếp.
Thẩm bá mẩu thấy thái độ của chúng, hiểu ý ngay liền bảo:
- Vợ chồng Lý đại ca là bạn chí thân của nhà họ Thẩm chúng tôi, hai vị cứ nói đi, khỏi phải e dè gì hết.
Mai Sơn nhị hữu nghe Thẩm bá mẩu nói vậy mới yên tâm. Ất Không liền lớn tiếng nói tiếp:
- Hôm rồi anh em tiểu bối ở núi Thê Hà tại Kim Lăng, ngẫu nhiên gặp gỡ Nam Minh Nhất Kiếm La lão tiền bối...
Không đợi Nhị hữu nói dứt lời, Thẩm bá mẩu đã vội xen lời:
- Hai vị thừa lệnh của La Cống Bắc tới đây phải không?
Giọng nói của bà ta rất cấp bách và có vẻ giận dữ nữa.
Lúc ấy tiểu muội cũng giật mình kinh hãi, không hiểu tại sao Thẩm bá mẩu nghe nói đến tổ phụ của tiểu muội lại có vẻ tức giận như vậy.
Ất Không đáp:
- La lão tiền bối không giao thư từ gì cho anh em tiểu bối cả, chỉ nhờ tiểu bối nói hộ một câu thôi.
Thẩm bá mẩu lạnh lùng tỏ vẻ không vui nhưng vẫn lắng tai nghe nói:
- La lão tiền bối mời lão tiền bối đến ngày tết Trung Thu năm nay, đến Tỷ Kim Ngai ở núi Hoàng Sơn triệt hồi Ly Hỏa lệnh Bài để kết liễu oán thù của hai gia đình.
Nguyên Thông ẩn trong bóng tối cố hết sức nén lòng xúc động để nghe thử xem mẹ mình tiếp kiến Lý bá bá với hai nàng ra sao. Nhưng khi chàng nghe đến câu La Công Bắc nhờ Mai Sơn nhị hữu nói như vậy, không sao chịu nhịn được nữa, liền quát lớn:
- La lão tặc to gan thật!
Đàm Anh giật mình kinh hãi, liền nói:
- Nguyên đại ca!
Nàng định kéo Nguyên Thông chạy trốn, nhưng lúc ấy Nguyên Thông như kẻ thất thần đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc ấy, Tích Tố với Tỵ Trần nghe tiếng quát tháo vội tìm tới nơi. Tích Tố trông thấy Nguyên Thông mừng rỡ vô cùng vội gọi:
- Nguyên đại ca!
Nàng nhảy xổ tới định nắm tay Nguyên Thông, nhưng Nguyên Thông đã tỏ vẻ rầu rĩ giơ hai tay lên đẩy một cái.
Nàng liền bị đẩy bắn ra ngoài xa hơn trượng. Nguyên Thông lớn tiếng nói:
- Cô đừng có lại gần tôi!
Tích Tố bị té ngã liền đứng dậy nói lớn:
- Nguyên đại ca hãy nghe tiểu muội nói đã.
Nguyên Thông đau lòng vì La Cống Bắc nhờ người hẹn tổ phụ mình lên núi Hoàng Sơn quyết chiến mà tin này lại do cháu gái của ông ta nói ra, tất nhiên không sai, nên chàng mới nổi giận lạnh lùng đáp:
- Giữa tôi với cô còn có chuyện gì đáng nói nữa đâu.
- Người nhờ Mai Sơn nhị hữu gởi lời đó không phải là gia tổ.
Nguyên Thông hậm hực nói tiếp:
- Sự thể đã như vậy, cô còn chối cãi làm sao được?
Nói xong, chàng dắt Đàm Anh nhún chân chạy như bay. Tích Tố vừa khóc vừa gọi:
- Nguyên đại ca, anh không thể hàm hồ như thế được.
Nói xong nàng cũng đuổi theo.
Tỵ Trần đạo nhân vội cản nàng lại, khuyên rằng:
- Thẩm tiểu hiệp đang tức giận, bây giờ cô có đuổi theo cũng vô ích, càng nói chàng ta càng không nghe đâu. Để tìm cơ hội khác giảng giải cho chàng nghe. Lúc ấy may ra chàng ta mới hiểu được.
Tích Tố cố nén sự rầu rĩ, nhưng vẫn còn thổn thức:
- Vâng, ít nhất bây giờ chúng ta đã biết Nguyên đại ca chết.
Bỗng có một bóng người ở đằng xa chạy tới hỏi:
- Các người nói Nguyên Thông chưa chết ư?
Người đó là Long Hổ Dị Cái Ngụy bang chủ.
← Hồi 08 | Hồi 10 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác