← Hồi 055 | Hồi 057 → |
Nhạc phu nhân hồi lâu mới định thần lại được. Bà thấy Lệnh Hồ Xung bị trượng phu tát cho hai má sưng u, tím bầm, thì sinh lòng đau xót, dịu dàng nói:
- Ngươi đứng dậy đi! Trong vụ này có nhiều chuyện rắc rối mà ngươi chưa hiểu.
Ðoạn quay sang bà nói với Nhạc Bất Quần:
- Sư ca ơi! Tư chất Xung nhi quá đỗi thông minh. Trong vòng nửa năm nay gã không gặp mặt chúng ta, cứ tự ý luyện công quả nhiên đi vào tà lộ. May mà gã mới lạc bước chưa sâu xa mấy. Ta còn kịp thời kéo gã trở lại con đường chính, chưa đến nỗi quá muộn.
Nhạc Bất Quần gật đầu bảo Lệnh Hồ Xung:
- Ngươi đứng dậy đi!
Lệnh Hồ Xung đứng lên ngó bảy, tám đoạn kiếm và vỏ kiếm gãy rải rác dưới đất, đầu óc hoang mang, không hiểu tại sao sư phụ cùng sư nương lại bảo hắn đã luyện công đi vào tà lộ.
Nhạc Bất Quần ngó bọn Lao Ðức Nặc ba tên vẫy tay nói:
- Các ngươi lại cả đây!
Lao Ðức Nặc, Lục Ðại Hữu và Nhạc Linh San vâng lời tiến lại trước mặt lão.
Nhạc Bất Quần ngồi xuống tảng đá lớn chậm rãi nói:
- Bốn mươi năm trước, công phu bản môn chia làm hai ngả chính tà.
Bọn Lệnh Hồ Xung trong lòng rất lấy làm kỳ. Ai nấy tự hỏi:
- Phái Hoa Sơn có võ công bản phái, sao còn chia làm hai nẻo chính tà? Trước nay sao chưa từng nghe thấy sư phụ nói tới chuyện này.
Nhạc Linh San hỏi:
- Gia gia! Công phu mà chúng ta luyện đây dĩ nhiên là công phu chính phải không?
Nhạc Bất Quần đáp:
- Cái đó đã hẳn. Chẳng lẽ biết là võ công của bàng môn tả đạo mà còn rèn luyện hay sao?
Nhưng một nhóm đi vào tà đạo cũng tự nhận là chính tông. họ lại bảo mình là phe tà đạo. Lâu ngày chính tà phân biệt, phe bàng môn tả đạo thành khói bốc mây tan. Ðã bốn chục năm nay không còn tồn tại ở thế gian nữa.
Nhạc Linh San nói:
- Thảo nào hài nhi không nghe ai nói đến bao giờ! Gia gia ơi! Phe bàng môn tả đạo đó đã tiêu diệt rồi thì bất tất đề cập đến làm chi nữa?
Nhạc Bất Quần hỏi:
- Ngươi biết gì mà nói? Tuy gọi là bàng môn tả đạo nhưng chẳng phải là tà ma ngoại đạo mà là họ luyện công phu bản môn khác nhau ở điểm chủ chốt. Công phu mà ta truyền thụ cho các ngươi đây, trước hết là ta dạy cái gì?
Lão vừa nói vừa đưa mắt nhìn Lệnh Hồ Xung chầm chập.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Trước hết sư phụ truyền thụ khẩu quyết về cách vận khí rồi bắt đầu luyện nội công.
Nhạc Bất Quần nói:
- Ðúng thế! Yếu điểm về võ công phái Hoa Sơn là ở chữ "khí". Khi nội công đã thành tựu thì bất luận sử quyền cước hay động đao kiếm đều giỏi. Chẳng có điều gì là bất lợi. Chính tông của bản phái luyện công là ở chỗ đó.
Nhưng trong các bậc tiền bối chúng ta còn có một số nhân vật lại nhận định võ công bản môn lấy kiếm làm chủ chốt. Họ cho rằng kiếm thuật đã thành tựu thì nội công bình thường cũng có thể khắc địch thủ thắng. Hai nẻo chính tà chia rẽ chỉ có như vậy mà thôi.
Nhạc Linh San nói:
- Gia gia ơi! Hài nhi nói câu này gia gia đừng nổi đóa.
Nhạc Bất Quần hỏi:
- Ngươi muốn nói gì?
Nhạc Linh San đáp:
- Hài nhi nghĩ rằng nội công là tối cần cho võ công của bản môn, nhưng cũng chẳng thể coi thường kiếm thuật được. Nếu chỉ có nội công thâm hậu mà kiếm thuật tầm thường thì võ công bản môn không nổi danh được.
Nhạc Bất Quần hừ một tiếng hỏi ngay:
- Ai bảo kiếm thuật không quan hệ? Nhưng yếu điểm khác nhau là ở chỗ lấy nội công thâm hậu mà kiếm thuật tầm thường làm chủ mà thôi.
Nhạc Linh San nói:
- Hay hơn hết là cả nội công lẫn kiếm thuật đều làm chủ.
Nhạc Bất Quần tức giận nói:
- Chỉ một câu này cũng đủ chứng tỏ ngươi sắp đi vào ma đạo rồi đó. Ngươi bảo cả hai đều làm chủ thì có gì khác cả hai đều không phải là chủ? Ngày xưa trong bản môn hai phe chỉ vì tranh biện chính tà mà gây ra những cuộc đấu long trời lở đất. Giả tỷ bốn chục năm trước mà ngươi nói câu này thì e rằng không đầy nửa ngày ngươi đã đầu một nơi mình một nẻo rồi đó.
Nhạc Linh San thè lưỡi ra nói:
- Một câu nói lầm lỡ mà đã khiến cho người ta phải rơi đầu thì thật là cường hung bá đạo.
Nhạc Bất Quần nói:
- Ngày ta còn nhỏ tuổi, hai phe trong bản môn tranh giành "kiếm" với "khí" chưa quyết thắng bại mà nói một câu ngu ngốc như ngươi thì phe "khí" dĩ nhiên hạ sát ta mà phe "kiếm" cũng chẳng dung tha.
Ngươi bảo nội công dùng kiếm thuật cả hai thứ quan trọng ngang hàng nhau không hơn không kém thì phe "khí" cố nhiên bảo ngươi đề cao địa vị "kiếm tông". Thế là đại nghịch vô đạo. Phe kiếm lại tưởng ngươi đề cao "khí tông" và cũng khép ngươi vào tội đại nghịch.
Nhạc Linh San hỏi:
- Ai phải ai quấy việc gì phải tranh biện? Cứ đem nhau ra tỷ đấu có phải phân rõ ngay được bên nào đúng bên nào trật không?
Nhạc Bất Quần buông tiếng thở dài đáp:
- Bốn chục năm trước phe "khí tông" chúng ta thiểu số còn phe "kiếm tông" của các vị sư bá, sư thúc chiếm đại đa số. Hơn nữa công phu "kiếm tông" mau thành tựu hơn, hiệu nghiệm rất chóng, sau mười năm luyện tập, nhất định phe "kiếm tông" chiếm được thượng phong. Nhưng luyện đến hai chục năm thì hai phe không phân hơn kém nữa. Ngoài 20 năm, phe "khí tông" mới dần dần mạnh hơn. Ðến 30 năm thì phe "kiếm tông" kém xa lắm rồi. Nhưng sau hơn 20 năm mới phân cao thấp, thì trong khoảng thời gian đó hai bên tranh đấu kịch liệt thế nào, không cần nói nghĩ ra cũng biết.
Nhạc Linh San hỏi:
- Về sau có phải "kiếm tông" biết mình lầm lẫn mà chịu thua không?
Nhạc Bất Quần lắc đầu lẳng lặng hồi lâu mới nói:
- Bọn họ cương ngạnh đến cùng, thủy chung vẫn không chịu phục. Tuy cuộc tỷ đấu trên Ngọc Nữ phong bị thua liểng xiểng, nhưng hết thảy mọi người phe kia đều đâm cổ tự vẫn.
Lệnh Hồ Xung nghe Nhạc Linh San khẽ la lên một tiếng: "Trời ơi".
Nhạc Linh San hỏi:
- Cùng là sư huynh sư đệ trong nhà thì cuộc tỷ kiếm thắng hay bại có gì quan hệ? Sao các vị lại không đạt lý đến thế?
Nhạc Bất Quần nói:
- Ðây không phải là cuộc tỷ kiếm giữa sư huynh, sư đệ thông thường. Ngày ấy Ngũ nhạc kiếm phái tranh đoạt ngôi minh chủ, kể về nhân tài và về võ công thì bản phái đứng đầu. Nhưng sau cuộc nội tranh kịch liệt trên núi Ngọc Nữ, phái ta chết mất mười mấy vị cao thủ tiền bối thành ra ngôi minh chủ bị phái Tung Sơn cướp mất. Xét đến căn nguyên mối họa này là do sự phân tranh "kiếm", "khí" gây nên.
Bọn Lệnh Hồ Xung gật đầu lia lịa.
Nhạc Bất Quần lại nói:
- Bản phái chẳng làm minh chủ Ngũ nhạc kiếm phái thì thôi, oai danh phái Hoa Sơn có bị tổn thương cũng bỏ đi không cần nói tới. Sự quan hệ trọng đại là sư huynh, sư đệ đồng môn tranh chấp nhau, tàn sát nhau mới thật thảm khốc hết chỗ nói! Ngày nay nhớ lại tình trạng mọi người ai cũng nơm nớp lo âu mà giật mình kinh hãi.
Lão vừa nói vừa đưa mắt nhìn vào mặt Nhạc phu nhân.
Lệnh Hồ Xung thấy sư nương da mặt nhăn nhó biết bà đang nhớ lại các vị cao thủ bản phái tàn sát nhau rùng rợn khiến cho bà hồn vía kinh hoàng.
Nhạc Bất Quần từ từ cởi khuy áo mở hở trước ngực ra.
Nhạc Linh San hốt hoảng la lên:
- Trời ơi! Gia gia!... gia gia...
Trước ngực lão còn in vết thương dài đến hai thước từ vai bên trái chéo xuống cạnh sườn bên phải. Vết thương tuy khỏi đã lâu mà vẫn còn in mầu hồng lợt. Nàng nghĩ tới lúc gia gia bị thương cực kỳ thâm trọng cơ hồ bỏ mạng mà hoảng hồn.
Lệnh Hồ Xung cùng Nhạc Linh San từ nhỏ đến lớn quanh quẩn bên mình Nhạc Bất Quần cho tới ngày nay hai người vẫn chưa biết trong mình lão có vết thương này.
Nhạc Bất Quần đắp vạt áo cài khuy lại rồi nói:
- Ngày trước trong cuộc tỷ đấu trên Ngọc Nữ phong, ta bị một vị sư thúc bản môn chém trúng một kiếm lăn ra ngất đi. Y tưởng ta chết rồi chẳng thèm ngó tới nữa. Bằng không y tiện tay bồi thêm nhát nữa. Ha ha...
Nhạc Linh San cười nói:
- Cố nhiên là gia gia bỏ mạng. Nhạc Linh San này không biết còn ở đâu.
Nhạc Bất Quần cũng cười theo rồi trở lại nét mặt trịnh trọng nói:
- Ðây là những điều tuyệt đối bí mật của bản môn. Bất luận là ai cũng không được tiết lộ ra ngoài.
Nhân sĩ phái khác tuy có biết việc trong một ngày mười mấy tay cao thủ phái Hoa Sơn bị uổng mạng song chẳng một ai hay nguyên nhân chính. Tiền nhân hậu quả vụ đó bữa nay chẳng thể không nói rõ cho các ngươi hay, nhưng các ngươi nên nhớ đây là một chuyện quan hệ cực kỳ trọng đại. Nếu Xung nhi cứ theo con đường trước mắt mà tiến thêm thì không đầy ba năm nữa cũng lâm vào tình trạng coi kiếm trọng hơn khí, thật là nguy hiểm vô cùng! Chẳng những làm uổng công của bao nhiêu tiền bối đã hy sinh tính mạng cho võ học chính tông bản môn, có khi cả phái Hoa Sơn cũng sẽ hủy diệt vì ngươi nữa.
Lệnh Hồ Xung nghe nói sợ toát mồ hôi cúi đầu xuống bẩm:
- Ðệ tử phạm vào tội lớn, tùy sư phụ cùng sư nương phạt nặng đến đâu đệ tử cũng cam tâm thọ lãnh.
Nhạc Bất Quần thở dài nói:
- Ðây là ngươi vô tâm phạm lỗi. Kẻ không biết là không có tội. Ta nghĩ lại thì các vị sư bá, sư thúc phe kiếm tông ngày trước cũng vì lòng hảo tâm muốn đem võ học tuyệt đỉnh làm rạng rỡ môn hộ.
Chẳng may các vị đi lầm vào đường rẽ, chìm đắm đã sâu khó mà rút ra được. Bữa nay nếu ta không ngăn trở kịp thì tư chất và tính tình ngươi rất dễ đi vào nẻo tà của phe "kiếm tông" để mong thành tựu nhanh chóng.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Dạ!
Nhạc phu nhân hỏi:
- Xung nhi! Vừa rồi ngươi nghĩ thế nào mà lại dùng vỏ kiếm ra chiêu để đoạt trường kiếm của ta.
Lệnh Hồ Xung bẽn lẽn đáp:
- Ðệ tử chỉ cần sao ngăn được một đòn mãnh liệt của sư nương. Không ngờ... không ngờ..
Nhạc phu nhân nói:
- Thế thì phải rồi. "Kiếm tông" cùng "khí tông" ai hơn ai kém bây giờ ngươi đã thấy rõ. Chiêu thức của ngươi cố nhiên xảo diệu, nhưng gặp phải nội công thượng thừa của sư phụ thì chiêu số có xảo diệu đến đâu cũng bằng vô dụng. Cuộc tỷ kiếm khốc liệt trên Ngọc Nữ phong ngày trước, những tay cao thủ phe "kiếm tông" phát huy kiếm khí ảo diệu vô cùng, kiếm chiêu biến hóa khôn lường, nhưng sư tổ ngươi luyện thành "Tử hà công" đem cái vụng ra để thắng cái khéo, lấy cái tĩnh để chế cái động, đả bại hơn 50 vị cao thủ "kiếm tông" và ấn định môn võ học chính tông cho bản phái với một cơ sở vững chắc ngàn năm không lay chuyển. Bữa nay sư phụ truyền dạy các ngươi phải nghĩ kỹ để mà lĩnh hội. Công phu của bản môn lấy khí làm thể, lấy kiếm làm diệu dụng. Khí là chủ mà kiếm là tùy tòng. Nếu luyện khí không thành thì kiếm thuật có cao cường đến đâu cũng bằng vô dụng.
Bọn Lệnh Hồ Xung, Lao Ðức Nặc đều kính cẩn nghe lời dạy bảo.
Nhạc Bất Quần nói:
- Xung nhi! Ta đã tính bữa nay truyền thụ khẩu quyết nhập môn về "Tử hà công" cho ngươi, đoạn dẫn ngươi xuống núi đi giết tên ác tặc Ðiền Bá Quang, song hiện thời hãy tạm gác việc đó lại. Trong hai tháng đầu, ngươi cần luyện tập lại công phu luyện khí mà ta đã truyền cho ngươi để ngươi quên hết thứ kiếm pháp cổ quái bàng môn tả đạo kia đã đi vào. Ngươi hãy chờ ta xét nghiệm lại xem có tiến bộ không đã.
Lão nói tới đây đột nhiên trở giọng nghiêm trọng tiếp:
- Nếu ngươi vẫn u mê không tĩnh, tiếp tục đi vào nẻo tà của "kiếm tông" thì nặng ra là ngươi phải mất mạng, mà nhẹ cũng bị phế bỏ võ công toàn thân, đuổi ra khỏi môn trường. Khi đó ngươi có năn nỉ kêu ca cũng muộn quá rồi và đừng trách ta không bảo trước.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Dạ! Ðệ tử quyết không bao giờ tái phạm.
Nhạc Bất Quần quay lại bảo con gái:
- San nhi! Ngươi cùng Lục Ðại Hữu đều cấp tính. Lời ta dạy đại sư ca đây, hai người nên ghi nhớ vào lòng.
Lục Ðại Hữu chỉ dạ một tiếng, còn Nhạc Linh San nói:
- Hài nhi cùng Lục sư ca dù có cấp tính nhưng không thông minh bằng đại sư ca thì cũng chẳng tự mình sáng chế ra được kiếm chiêu. Vậy gia gia bất tất phải quan tâm.
Nhạc Bất Quần hắng dặng một tiếng rồi hỏi:
- Ngươi không sáng chế được kiếm chiêu ư? Thế thì sao ngươi cùng Xung nhi toan lập ra "Xung Linh kiếm pháp"?
Lệnh Hồ Xung cùng Nhạc Linh San đều thẹn đỏ mặt lên.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Ðó là đệ tử nói giỡn.
Nhạc Linh San cười nói:
- Ðây là chuyện đã lâu lắm rồi. Khi đó hài nhi còn nhỏ tuổi chả hiểu chi hết mới cùng đại sư ca đùa giỡn như vậy. Sao gia gia lại biết chuyện này?
Nhạc Bất Quần đáp:
- Ðệ tử dưới trướng muốn sáng chế ra kiếm pháp, tự mình lập môn hộ để làm chưởng môn một phái mà mình cũng không biết, há chẳng hồ đồ lắm ư?
Nhạc Linh San kéo tay phụ thân cười nói:
- Gia gia! Gia gia lại nói giỡn người ta rồi.
Lệnh Hồ Xung thấy sư phụ từ khí sắc cho đến giọng nói tuyệt không tỏ vẻ đùa cợt thì trong lòng không khỏi sợ run.
Nhạc Bất Quần đứng lên nói:
- Công phu bản môn mà luyện đến chỗ tinh thâm, thì hoa bay lá rụng đều có thể giết người được.
Người ngoài bảo phái Hoa Sơn chỉ sở trường về kiếm thuật là họ coi thường mình quá.
Lão nói xong vung tay áo trái một cái. Luồng kình lực xô tới khiến cho thanh trường kiếm sau lưng Lục Ðại Hữu cũng vọt ra khỏi vỏ.
Nhạc Bất Quần lại phất tay áo bên phải quét vào thân kiếm. Mấy tiếng rắc rắc vang lên, thanh trường kiếm này liền gãy làm mấy đoạn.
Bọn Lệnh Hồ Xung thấy thế ai cũng kinh hãi.
Nhạc phu nhân tuy sớm tối ở với trượng phu mình mà cũng không biết nội công lão cao thâm đến thế. Bà ngó Nhạc Bất Quần bằng con mắt đầy thán phục.
Nhạc Bất Quần nói:
- Ði thôi!
Rồi cùng Nhạc phu nhân đi trước xuống núi. Lao Ðức Nặc theo sau.
Lệnh Hồ Xung ngó hai thanh kiếm gãy, trong lòng vừa kinh hãi vừa hoan hỉ, bụng bảo dạ:
- Té ra võ học bản môn lợi hại đến thế! Sư phụ đã thi triển chiêu kiếm pháp nào thì bất cứ là ai cũng không phá giải được.
Hắn lại nghĩ thầm:
- Những đồ hình khắc trên vách đá hậu động đã chưa rõ hết thảy những tuyệt chiêu Ngũ nhạc kiếm phái đều bị người phá giải. Nhưng Ngũ nhạc kiếm phái vẫn nổi tiếng cho đến ngày nay và thủy chung giữ được địa vị cao ngất võ lâm, té ra vì kiếm phái này có căn bản thượng thừa về khí công. Kiếm chiêu đã phát huy nội lực thâm hậu vào thì phá giải được không phải chuyện dẽ dàng. Lý lẽ này rất tầm thường, thế mà mình lại suy nghĩ đâu đâu, bỏ quên điểm chính. Thực ra cùng một chiêu "Hữu phụng lai nghi" nhưng do Lâm sư đệ sử ra thì bì với sư phụ thế nào được? Người cầm côn trên vách đá có phá được chiêu "Hữu phụng lai nghi" chăng nữa thì cũng chỉ là chiêu tầm thường của Lâm sư đệ, chứ phá thế nào được chiêu do tay sư phụ phóng ra.
Lệnh Hồ Xung nghĩ thông được điểm này, mối phiền não mấy tháng nay đều bị quét sạch. Bữa nay sư phụ chưa truyền thụ "Tử hà công" và cũng không một lời hứa gả Nhạc Linh San cho hắn mà hắn cũng không tỏ vẻ buồn rầu vì hắn phục hồi lòng tin tưởng về võ công bản phái.
Tinh thần hắn phấn khởi, khi nghĩ tới nửa tháng nay trong lòng say mê mơ tưởng chỉ mong sư phụ sư nương hứa gả con gái cho mình, bất giác mặt hắn đỏ bừng, ngấm ngầm tự thẹn rồi tự nhủ:
- May mà sư phụ ngăn trở kịp thời ta mới không đến nỗi lạc vào đường rẽ để biến thành tội nhân của bản phái. Thật là một phen hú vía.
Lệnh Hồ Xung lại nhớ tới bị sư phụ đánh mấy cái tát nóng cả mặt mày đau đớn khó chịu. Hắn cho đó là còn nhẹ. Rồi hắn đè nén lòng hươu ý vượn không suy nghĩ vẩn vơ nữa, ngồi tĩnh tọa luyện công.
Chiều hôm sau Lục Ðại Hữu lại đưa cơm lên cho Lệnh Hồ Xung. Gã nói:
- Ðại sư ca! Sáng nay sư phụ cùng sư nương lại đi Thiểm Bắc rồi.
Lệnh Hồ Xung hơi lấy làm lạ hỏi:
- Ði Thiểm Bắc ư? Sao lại không đến Trường An?
Lục Ðại Hữu đáp:
- Ðiền Bá Quang lại gây ra mấy vụ án mạng ở phủ Diên An. Tên ác ôn đó không ở Trường An nữa.
Lệnh Hồ Xung ồ lên một tiếng bụng bảo dạ:
- Sư phụ cùng sư nương đã ra đi thì Ðiền Bá Quang nhất định phải chết. Gã chết kể ra cũng đáng tiếc, nhưng gã tham dâm hiếu sắc, gây họa cho thế gian thì chết cũng không oan uổng gì. Có điều võ công gã rất mực cao cường. Ngày cùng mình giao thủ ở Túy Tiên lâu, gã đã tỏ ra một chàng trai có bản sắc đáng tiếc con người như vậy mà làm việc đồi bại để thành một tên công địch trong võ lâm.
Sau đó hai ngày, Lệnh Hồ Xung luyện nội công rất chuyên cần. Hắn lấp lỗ hổng thông vào hậu động. Chẳng những hắn không vào coi đồ hình trên vách đá nữa mà cả khi nào chợt nghĩ tới đó, hắn liền lập tức xua đuổi ý nghĩ này cho lẹ.
Một hôm vào lúc xế chiều, Lệnh Hồ Xung ăn cơm xong ngồi tĩnh tọa gần một trống canh.
Hắn toan đi nằm, bỗng nghe có tiếng người lên núi, cước bộ cực kỳ mau lẹ. Hắn biết người này võ công không phải tầm thường thì trong lòng kinh hãi tự hỏi:
- Người này không phải đệ tử bản phái. Y lên đây có việc gì?
Hắn với lấy thanh kiếm trên mặt bàn cài vào sau lưng. Chỉ trong giây lát người kia đã lên tới nơi, lớn tiếng gọi:
- Lệnh Hồ Xung đâu? Cố nhân đến thăm đây.
Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi. Người đến đó chính là Vạn lý độc hành Ðiền Bá Quang.
Hắn lẩm bẩm một mình:
- Sư phụ cùng sư nương ta đã xuống núi tìm ngươi để hạ sát. Thế mà ngươi lớn mật tự dẫn xác lên núi Hoa Sơn này làm chi?
Hắn ra khỏi cửa động, cười nói:
- Ðiền huynh chẳng quản đường xa đến đây thăm hỏi. Thiệt là một sự không ngờ.
Hắn thấy Ðiền Bá Quang trên vai quảy đòn gánh. Gã đặt gánh xuống lấy ra hai hũ rượu lớn, cười nói:
- Nghe nói Lệnh Hồ huynh ngồi trên đỉnh núi Hoa Sơn sám hối, chắc là thèm rượu đến chảy nước miếng. Tiểu đệ lấy được ở dưới hầm Túy Tiên lâu trong thành Trường An một trăm cân rượu cất đã 30 năm đem đến đây để cùng Lệnh Hồ huynh uống say một bữa.
← Hồi 055 | Hồi 057 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác