Vay nóng Homecredit

Truyện:Tiêu Hồn - Hồi 05

Tiêu Hồn
Trọn bộ 18 hồi
Hồi 05: Oán Oán Dữ Phẫn Phẫn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-18)

Siêu sale Shopee

Sau chặng đường vất vả, cuối cùng đã đến vùng núi Bạch Miêu. Đào vong dù sao cũng không phải du ngoạn.

Lương Thương Trung, Oai Chủy Thiếu Giáo, Cật Sa Đại Vương trên đường hộ tống dần dần quen với nhau, thi thoảng nghe tiếng ca trầm lắng, u uất mà hào hiệp của Cật Sa Đại Vương:

"Cát bụi giăng đầy trời.

Tịch mịch không bóng người.

Bi toan trong lòng không như thương tích trên thân có thể nên lời.

Ngươi, một kẻ không nhà …"

Cật Sa Đại Vương dẫn theo mười bảy thủ hạ, những hán tử khoác áo choàng đỏ. Mỗi người đều không tiếc vì hắn mà chết, mỗi người đều từng có gia đình ấm áp, nhưng bị hoạn quan yêm đảng hại đến nhà tan cửa nát, cuối cùng nương nhờ Cật Sa Đại Vương. Bọn họ một lòng can đảm, tràn đầy nhiệt huyết, chỉ nghe lệnh Cật Sa Đại Vương. Cật Sa Đại Vương khi không ca xướng thì đêm đêm mài loan đao soèn soẹt.

Còn Oai Chủy Thiếu Giáo thì kéo nhị hồ, y y hồ hồ, tựa như trong vùng bão cát mênh mông, trở lại với nỗi nhớ quê hương, ưu quốc ưu gia, cửu ca cửu vấn, đều là ảo ảnh bi thương không đè nén, oán oán cùng phẫn phẫn, khắc khoải u sầu, tuyết nguyệt phong hoa qua lịch sử ba ngàn năm vẫn xướng bất thành.

Lương Thương Trung thích vẽ tranh. Tranh của y phần lớn họa người, bất kể tăng tục quan thương, nam nữ lão ấu, khuôn mặt đều giống chính bản thân y. Luôn là như thế: đứng dưới trăng cũng là y, trên cầu nhỏ bên dòng nước cũng là y, trên núi non trùng điệp cũng là y, trong băng phong thiên địa cũng là y… Tóm lại, không phải y, sẽ không có sinh mạng. Người chỉ có một mạng Y chính là sinh mạng.

Bọn họ cẩn trọng mà can đảm băng qua Bạch Miêu đại sơn, trên đường không giao chiến với ai. Đôi khi họ sẽ dựng trại nơi hoang dã, thừa lúc nữ tử yên giấc, ngồi quanh lại bàn luận cách thức hóa giải nguy hiểm.

Lương Thương Trung:

"Các ngươi nghĩ xem, người của chúng ta có đủ để lên Bạch Miêu đại sơn, vượt sông Khổ Qua, tiến vào Đồ Quỷ Ốc, tới Hắc Cẩu đại sơn không?"

Tối nay không sao, có trăng, nhiều mây, giữa chốn hoang dã dường như có tiếng sấm kéo đến chỗ họ ngồi.

Cật Sa Đại Vương:

"Duy nhất Khổ Qua giang là một cửa rất khó qua. Trên sông nước không như trên đất liền, dễ bị ám toán."

Lương Thương Trung:

"Trà Trà và Thủy Thủy đều giỏi bơi lội. Các ngươi thì sao?"

Oai Chủy Thiếu Giáo cười lạnh, tiếp tục kéo nhị hồ như là thất thế tam sinh luân hồi hãy còn chưa chấm dứt. Mọi người thấy trời sắp mưa, gió lạnh lùa không ngớt.

Cật Sa Đại Vương:

"Biết lặn đôi chút."

Lương Thương Trung:

"Nghe nói Kim Lão Cúc sẽ tới, hỗ trợ Tiêu Hồn cô nương nam hạ. Kim Lão Cúc là cá trên sóng, giao long trong nước, có y đến sẽ rất hay, nhưng chưa biết đến kịp không?"

Oai Chủy Thiếu Giáo cười lạnh:

"Đến quá muộn, chi bằng không đến."

Cật Sa Đại Vương:

"Nhiều người giúp đỡ tốt hơn là không có ai. Nghe nói Tuyệt Đại Đan Kiêu Cấp Cấp Phong Văn Tùy Hán cũng đến giúp chúng ta một tay."

Tiếng sấm đột nhiên nổ rền trên trời cao, tia sét màu huyết hồng trong chớp mắt giáng xuống khoảng đất mênh mông.

Oai Chủy Thiếu Giáo:

"Tuyệt Đại Đan Kiêu? Hừm!"

"Mọi người thấy không?" – chiếc cổ co giãn của Lương Trà duỗi ra – "Tiêu Hồn cô nương xem chạy trốn như một trò đùa."

"Nàng ta hôm qua vừa đi vừa ngắm hoa mai," – Lương Thủy vừa nặn mụn vừa nói – "Hôm nay ngang qua mai hoa đồn, ha, nàng ấy không ngờ lại đuổi theo những bông tuyết đang rơi trên đường."

"Như vậy không hay sao?" – Cật Sa Đại Vương nhã nhặn nói, sự hung hãn ngoan cường lúc giao đấu của hắn hoàn toàn biến mất như ánh trăng đầu tháng, giống như nó chưa hề tồn tại (trên mặt hắn) – "gặp bại không nản, gặp đau buồn không u uất, vậy mới là nữ trung hào kiệt."

Oai Chủy Thiếu Giáo cúi đầu kéo mạnh dây nhị hồ.

Lương Thương Trung cười khẽ. Mấy ngày qua, trong lòng y toàn là chuyện về nàng. Nào đao nào kiếm, nào gió nào cát, tiếng nói tiếng cười, nào mai nào hoa, nàng …, đu đưa như ngọn lửa. Vẻ đẹp của lửa.

Ôi? Ngọn lửa sao lại xanh như vậy!

Bỗng, tiếng nhị hồ thê lương dừng lại.

Mưa đột ngột. Không phải mưa từ trời cao, mà là: Mưa ám khí.

Sát na ấy, phản ứng và động tác của Lương Thương Trung, Cật Sa Đại Vương, Oai Chủy Thiếu Giáo ba người cực kì kịp thời và nhanh chóng.

La tác của Oai Chủy Thiếu Giáo giăng lên, giống như một con bạch tuột tám vòi bao lấy năm người. Cật Sa Đại Vương cúi xuống đất hớp một mớ cát lớn, phun ra thật mạnh về phía cơn mưa ám khí. Song chưởng Lương Thương Trung loáng cái cũng dập tắt ánh lửa. Lương Thủy, Lương Trà không nhàn rỗi, thân hình rùn thấp chia tả hữu lăn vào doanh trướng của Tiêu Hồn cô nương và đại thư thư.

Lương Thương Trung muốn đi qua nhưng Cật Sa Đại Vương nói:

"Một người ở lại canh giữ."

Oai Chủy Thiếu Giáo càng đơn giản hơn, chỉ nói một chữ:

"Ngươi."

Vừa nói xong, cả hai đã không thấy đâu. Bọn họ một nam một bắc, lẩn vào bóng tối. Sát thủ mai phục khắp nơi trong bóng đêm.

Lương Thương Trung lập tức xoay người lướt vào doanh trướng. Y vừa vào doanh, lưỡi đao lạnh toát điểm liền hai chiêu, rồi một hàm răng nhằm y mà cắn. Y khẽ quát:

"Là ta."

Thế công liền dừng lại. Lưới đao ngừng đột ngột trong bóng tối, ánh thép lóe lên cùng tiếng vi vu lạnh lẽo. Lương Thương Trung thấp giọng:

"Cô nương?"

Tiêu Hồn và Tiểu thư thư nhất tề đáp:

"Ừm?"

Lương Thương Trung nghe tiếng đáp xác định rồi nói:

"Bình an là được rồi, chúng ta lập tức rời đi chỗ khác."

Địch nhân đánh lén từ phía trước, đã sớm biết vị trí chính xác của họ. Lúc sau, từ trong bóng đêm truyền đến tiếng giao đấu hỗn loạn khắp nơi, giống như đám thú hung hãn đương yên lành quay ra cắn xe lẫn nhau. Bỗng nghe Tiêu Hồn nhỏ giọng cười:

"Các người thấy không …"

Lương Thương Trung kêu hừ một tiếng. Tiêu Hồn lại nói:

"Mặt đất dường như rung động…"

Lương Thương Trung nóng lòng. Trong đêm tối phát ra âm thanh thật nguy hiểm, y đưa tay che miệng nàng, nhưng tay vừa chạm vào, êm ái như chạm vào một đóa hoa, khiến lòng y rúng động.

Đột nhiên, mặt đất nổ ầm một tiếng, tro bụi bay tứ tán, bảy tám gã nhảy xổ ra!

Tiếng sấm đùng đùng, mưa cuối cùng đã rơi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-18)


<