← Hồi 055 | Hồi 057 → |
Bạch Vân Phi hình như chợt nghĩ tới điều cần yếu. Nàng liền đứng lên, ngắt lời Lam Tiểu Điệp hỏi:
- Lam muội muội! Sau khi sư phụ lấy nội đơn của Vạn Niên Hỏa Quy cho muội, còn thịt thì để ở đâu?
Lam Tiểu Điệp chau mày như để nhớ lại, một lúc nàng lắc đầu, nói:
- Khi muội nuốt viên nội đơn Vạn Niên Hỏa Quy vào bụng, liền bất tỉnh chẳng biết bao nhiêu lâu, nên chẳng biết thịt rùa để ở đâu cả.
Mắt nhìn Mã Quân Vũ nằm triền miên bất động trong cơn trọng bệnh, lòng Bạch Vân Phi nổi lên niềm lo lắng bồi hồi. Nàng buồn bã thở dài một hơi đầy ai oán, ngước đôi mắt bi thương nhìn Lam Tiểu Điệp nói:
- Muội muội! Tỷ muốn nhờ muội một việc, không biết muội có bằng lòng không?
Lam Tiểu Điệp vội nói:
- Tỷ tỷ cần việc gì, muội không dám từ chối!
Môi điểm nụ cười buồn, Bạch Vân Phi khẽ nói:
- Tỷ muốn mượn cuốn Quy Nguyên mật tập của muội, xem trong các bài chữa thương có phương pháp nào trị bệnh cho Mã huynh chăng.
Lam Tiểu Điệp mỉm cười, quay sang bốn nàng tỳ nữ, lấy cái hộp đưa Bạch Vân Phi nói:
- Tưởng tỷ nhờ việc gì khó khăn lắm chứ. Việc ấy thì đâu có gì. Quy Nguyên mật tập để trong cái hộp này, tỷ cứ mở ra xem có phương trị liệu nào thích hợp chăng?
Bạch Vân Phi tiếp lấy chiếc hộp ngọc, đưa tay mở nắp.
Bên trong hộp ngọc đựng ba cuốn sách, trên viết bốn chữ:
"Quy Nguyên mật tập"
Nàng đọc qua mấy bài về chữa thương, thấy trên đó ghi các phép liệu thương, vận động khí huyết, đóng, mở huyệt mạch, giải độc... tất cả các thứ đều ghi đủ cả, nhưng phần nhiều đều là phương pháp trị liệu.
Bạch Vân Phi xem hết các phép liệu thương, lòng vui, buồn khó phân biệt. Nàng nhận thấy các phương pháp trong kì thư đều có thể áp dụng trong trường hợp của Mã Quân Vũ.
Bạch Vân Phi gấp sách trả lại cho Lam Tiểu Điệp, thở dài nói:
- Quy Nguyên mật tập này làm cho nhân vật võ lâm như điên như khùng cũng phải.
Thật là một cuốn kì thư ngàn năm khó gặp, chỉ xem qua các phép liệu thương, cũng đủ làm cho người ta kính phục không ít.
Miệng nàng nói chuyện với Lam Tiểu Điệp mà lòng lại nghĩ vào bài Hiệp Kinh Thuận Khí thủ pháp trong Quy Nguyên mật tập.
Mắt nhìn vào cõi xa xăm, đôi mày nhíu lại như suy nghĩ lung lắm. Đột nhiên Bạch Vân Phi "hừ" một tiếng, ngồi xếp bằng tròn, nhắm mắt vận khí, song chưởng đánh qua đánh lại.
Lý Thanh Loan, Lam Tiểu Điệp và Phàn Tú Vỹ ngồi im lặng nhìn Bạch Vân Phi.
Song chưởng của Bạch Vân Phi đánh mỗi lúc một nhanh, toàn thân nàng nóng ran lên, nhưng nàng vẫn chưa ngừng tay.
Lam Tiểu Điệp thở dài một tiếng, thầm nói:
- "Bạch tỷ tỷ dùng chân khí bổn thân mà không làm hồi phục được cơ năng lục phủ của chàng trai này, thì cũng chẳng còn cách gì cứu được nữa rồi!"
Bỗng Bạch Vân Phi mở mắt ra, tay mặt đánh nhè nhẹ một chưởng lên Mệnh Môn huyệt trên lưng Mã Quân Vũ. Một luồng nhiệt lưu từ tay Bạch Vân Phi chạy vào huyệt đạo của Quân Vũ.
Thời gian nặng nề trôi qua...
Một khắc hồi hộp đợi chờ! Bao nhiêu cặp mắt đều nhìn chăm chú vào Mã Quân Vũ.
Đêm khuya vắng lặng như tờ, tiếng một con cắc kè điểm canh đâu đây nghe buồn não ruột.
Bạch Vân Phi bỗng kêu lên một tiếng thảng thốt:
- Á!
Mọi người đều giật mình ngó sững vào nàng.
Bạch Vân Phi đưa tay trái vào truớc mũi Mã Quân Vũ nghe ngóng... bàn tay nàng sát dần vào mũi Quân Vũ. Nàng sững sờ một lúc như để nuốt cái nấc ngẹn ngào, rồi run run giọng kêu lên:
- Loan muội muội!
Lý Thanh Loan từ từ quỳ xuống, nhìn ngay mặt Bạch Vân Phi, hỏi:
- Tỷ tỷ có chuyện gì nói với muội?
Chưởng mặt của Bạch Vân Phi từ từ rời khỏi Mệnh Môn huyệt của Mã Quân Vũ.
Tiếng nói của nàng nhè nhẹ như hơi gió thoảng:
- Vũ ca của muội chết rồi!
Lý Thanh Loan sững sờ, mở to đôi mắt nhìn vào thân hình Mã Quân Vũ, tay mặt từ từ đưa ra nắm tay trái của chàng.
Lý Thanh Loan cảm thấy như tay mình cầm nhầm một cục nước đá. Toàn thân Mã Quân Vũ đã lạnh ngắt như đồng.
Thân hình Lý Thanh Loan từ từ ngã gục lên ngực Mã Quân Vũ. Nàng đáp lại lời Bạch Vân Phi như một lời than cho số kiếp của người mình yêu:
- Tỷ tỷ đã dùng tâm lực mà vẫn chẳng cứu được chàng!
Dứt tiếng than dài, đôi mắt nàng nhắm nghiền lại, đôi môi khô héo nhếch nụ cười buồn hơn bao giờ hết. Mặt nàng chẳng có chút nào kích động, nhưng trong khóe mắt nhắm nghiền ứa ra hai giọt lệ.
Nàng từ từ nắm tay khác của Mã Quân Vũ. Đầu gục trên ngực chàng, hơi thở dần dần nặng nề, chậm chạp, rồi nàng ngất lịm vào cơn đau khổ cùng tột.
Thì ra suốt trong thời gian Mã Quân Vũ lâm trọng thương, nàng ngày đêm luôn nghĩ tới sự mất còn của người mình yêu, tinh thần hao mòn, thể xác mệt mỏi. Mã Quân Vũ càng triền miên trong cơn bệnh thì Lý Thanh Loan càng mòn mỏi sinh lực. Cho đến lúc này Mã Quân Vũ không còn sống nữa, nàng cũng không chống được nỗi đau khổ miên man nên gục đầu vào ngực chàng thiếp đi.
Bạch Vân Phi thở dài một tiếng tràn đầy đau thương, đưa tay chùi mồ hôi trên mặt, ngồi im nhắm mắt, hành công dưỡng sức.
Nàng vừa liệu thương cho Mã Quân Vũ, phí tổn rất nhiều chân lực, nên cũng chẳng chống được cơn mệt mỏi của thể xác lẫn tinh thần, nàng dần dần thiếp vào giấc ngủ...
Bầu trời khuya mây đen phủ kín, gió thoảng rì rào lẫn tiếng côn trùng ngâm khúc sầu vạn cổ.
Từ xa, một vài cánh chim đêm rời rạc buông mấy tiếng não nùng.
Một con phi cầm không biết từ đâu bay đến, đậu lên cành cây gần đó rú lên mấy tiếng thê lương, rồi uể oải vỗ cánh lẫn mất trong bóng đêm cô tịch...
Lam Tiểu Điệp ngó sững mấy người. lòng miên man nghĩ đến các phép chữa thương trong Quy Nguyên mật tập.
Nàng đã học thuộc cả các phương pháp chữa thương, mỗi câu mỗi chữ đều in sâu trong óc nàng. Giờ đây nàng tuần tự nghĩ lại tất cả, cảm thấy các phép liệu thương ấy tuy kì tuyệt thiên hạ, nhưng chẳng có môn trị liệu nào thích ứng trong trường hợp chàng trai họ Mã kia.
Lam Tiểu Điệp xưa nay chưa học qua về võ công, nên đối với những yếu huyết võ công ghi trong Quy Nguyên mật tập nàng chưa hề để tâm nghĩ đến. Sự thật, Đại Ban Nhược huyền công vẫn là một môn khí công rất cao trong nội gia công phu. Lam Tiểu Điệp hàng ngày vẫn đọc qua và ngồi nhập định theo ý mẹ nàng nên đã thành bản năng tự nhiên của nàng, chỉ cần nghĩ đến là lập tức tự nhiên ra công, nhưng bởi nàng không biết dùng đến mà thôi.
Nàng mang một thân công phu tuyệt nghệ mà nàng có ngờ đâu, nên nàng chẳng bao giờ chú tâm dùng qua. Nay vì thấy cảnh đau khổ của Bạch Vân Phi, nàng mới nghĩ đến các phép liệu thương trong Quy Nguyên mật tập.
Không biết thời gian qua được bao lâu, Bạch Vân Phi từ từ tỉnh dậy. Nàng đưa tay vuốt tóc Lý Thanh Loan, gọi khẽ:
- Loan muội muội! Hãy dậy đi! Chúng ta đem Vũ huynh vào thạch thất của tỷ, để tỷ nghĩ xem có thể còn phương pháp nào cứu chàng không!
Nhưng Lý Thanh Loan vẫn còn mê mang trong giấc điệp. Hai giọt lệ đọng trên hai khóe mắt nàng như hai giọt sương thu lạnh lẽo.
Bạch Vân Phi thở dài một hơi, thu tay lại, ngước mắt nhìn trời.
Trời đã hừng sáng, cỏ cây còn đẫm ướt sương đêm. Một vài làn gió sớm khẽ lay cành lá, rủ xuống những giọt sươg còn sót lại trên cành.
Bạch Vân Phi đảo mắt nhìn quanh.
Quần áo mọi người đều đẫm ướt cả nhưng chẳng ai để ý đến. Bốn nàng tỳ nữ ngồi một bên, Phàn Tú Vỹ đứng sau lưng Bạch Vân Phi, Lam Tiểu Điệp hai mắt mở to sững sờ, chẳng biết nàng đang nghĩ gì...
Cảnh tượng lạnh lùng khó tả. Một xác người nằm ngửa trên thảm cỏ, một cô gái đầu tóc rối tung gục đầu trên ngực xác người ấy, áo quần ướt đẫm, bảy người đàn bà khác ngồi đứng bất động.
Không một tiếng khóc!
Không một hơi thở mạnh!
Cả sơn cốc bao trùm một làn không khí buồn bã, lạnh lùng...
Bỗng một tiếng hạc kêu lên.
Lam Tiểu Điệp nghiêng mình tới trước, không biết nàng dùng thân pháp gì mà nhảy lên cao chín mười thước, chụp trúng đùi con bạch hạc làm con hạc tung cánh bay cao hai trượng.
Lam Tiểu Điệp vô tình chụp trúng chân con bạch hạc. Đến khi nàng thấy mình đã bị hạc trắng mang lên cao hơn hai trượng thì hoảng hốt kêu lên một tiếng, buông tay rời khỏi chân bạch hạc.
Vì sợ Lam Tiểu Điệp té xuống chết, Bạch Vân Phi liền tung mình lên chụp lấy nàng.
Bất ngờ, khi Bạch Vân Phi vừa chạm đến người Lam Tiểu Điệp, tự nhiên thân hình nàng bị bay lùi ra xa hơn nửa thước, vuột mất hai cánh tay của Lam Tiểu Điệp.
Bạch Vân Phi kinh hãi, quên rằng mình đang ở trên không, thảng thốt kêu lên:
- Thế là cái gì...
Tức thì chân khí trong người nàng tản mát cả, thân hình rớt ngay xuống chỗ bốn tỳ nữ.
Nhưng dù sao Bạch Vân Phi cũng là một người võ công cao tuyệt, kịp thời bình tĩnh thâu chân khí, co hai chân lại rồi búng mạnh một cái, lộn người rớt ra ngoài một trượng, quay lại thấy Lam Tiểu Điệp từ từ rơi xuống đất.
Lam Tiểu Điệp thấy mình từ trên cao hai trượng rơi xuống mà chẳng hề gì cả, lấy làm kinh ngạc lắm.
Nàng đứng ngơ ngẩn một lúc, rời từ từ bước đến bên Bạch Vân Phi nói:
- Tỷ tỷ! Muội nghĩ ra một phương pháp cứu người con trai họ Mã kia, nhưng chẳng biết có dùng được không?
Lúc này Bạch Vân Phi đã biết Lam Tiểu Điệp hàm chứa một nội gia công phu rất cao nhưng chính nàng lại không biết đến. Nghe nàng nói thế Bạch Vân Phi rất mừng rỡ, hỏi dồn:
- Phương pháp gì? Mau nói ra cho tỷ nghe thử.
Lam Tiểu Điệp nói:
- Muội mới nghĩ đến một đoạn trong Đại Ban Nhược huyền công ghi rằng "đầy quá thì tràn, không đủ hơn có dư, nhưng nếu đả thông Nhâm, Đốc hai mạch, thì cái dư bù vào cái thiếu, không đầy không tràn..."
Nói đến đó, đôi má nàng tự nhiên đỏ bừng lên, nàng nín lặng, cúi đầu xuống.
Bạch Vân Phi thầm nghĩ:
- "Theo lời Lam muội muội thì hình như Đại Ban Nhược huyền công không liên quan gì đến việc liệu thương cả".
Nghĩ vậy nên Bạch Vân Phi phân vân, hỏi lại:
- Mấy câu khẩu khuyết của muội muội, tuy ý rất sâu, nhưng chẳng biết áp dụng vào việc chữa thương của Mã huynh có được chăng?
Lam Tiểu Điệp thở dài, nói:
- Người này sau khi bị thương, còn sống được mấy ngày. Như vậy nội phủ bị thương chứ chưa hư, nhưng vì có bao nhiêu chân khí đều dùng hết làm cho cơ năng nội phủ tiêu mất, bách mạch cương hóa, khí huyết ứ đọng. Nếu có thể truyền nguyên khí vào cho chàng ta, làm cho tạng, phủ hoạt động lại, khí huyết lưu thông được trong các mạch chính là có thể cứu sống được.
Bạch Vân Phi lắc đầu nói:
- Tỷ đã dùng hết chân khí bổn thân, đả thông kỳ kinh bát mạch cho chàng, nhưng vẫn không thể cứu chàng tỉnh lạ.
Lam Tiểu Điệp mỉm cười, nói:
- Thủ pháp của tỷ tỷ chỉ có thể giúp chàng đả thông huyệt mạch, cho khí huyết toàn thân của chàng lưu thông đôi phần, làm cho lục tạng bị thương có thể hổi phục cơ năng. Nếu như chàng bị thương nhẹ thì sẽ hồi phục rất dễ dàng. Nhưng chàng bị người ta dùng nội lực uyên thâm đánh rất nặng, bị thương nội phủ, phương pháp cứu chữa của tỷ tỷ càng làm cho chàng hao tổn nguyên khí, bệnh dễ tăng thêm, nếu chàng rán hết nguyên khí thì không thể cứu được nữa.
Bạch Vân Phi nghe nói, sững sờ một lúc rồi đáp:
- Chẳng giấu gì muội muội, tỷ đã mấy lần dùng bổn thân chân khí, giúp cho chàng hồi phục lục tạng cơ năng, nhưng...
Lam Tiểu Điệp cười tinh quái, tiếp lời nàng:
- Phải rồi! Nhất định tỷ tỷ dùng bổn thân nguyên khí, dùng miệng truyền vào nội phủ của chàng, phải không?
Bạch Vân Phi cảm thấy hai má nóng bừng, thở dài nói:
- Vì lo cứu mạng cho chàng, tỷ cũng không kể gì hết!
Lam Tiểu Điệp mở to đôi mắt, vẻ mặt càng tinh quái, hỏi:
- Tỷ tỷ thích chàng ta lắm phải không?
Bạch Vân Phi mặt đỏ bừng thêm, nóng ran cả hai tai, thầm nói:
- "Trời! Cái con bé này sao lại hỏi như vậy! Làm sao người ta trả lời được?"
Nhưng nàng không thể không nhìn nhận, gục đầu, nói nhỏ:
- Ậy! Chàng rất tốt...
Nàng muốn tự mình bày tỏ cho hết nỗi lòng, nhưng lúc ấy chẳng biết nói làm sao cho đúng. Chỉ ấp úng được chừng đó, rồi không biết phải tiếp làm sao nữa.
Lam Tiểu Điệp vẻ mặt trở nên nghiêm trang, nhắm mắt lại, từ từ quỳ xuống, hai tay vòng lại trước ngực, miệng lẩm bẩm một hồi. Rồi nàng lại từ từ mở mắt ra, chống tay đứng dậy, môi nở một nụ cười tươi, nói:
- Được rồi! Muội đã thưa với mẹ là muội sẽ chữa thương cho người con trai này. Vì tỷ tỷ mà muội làm việc ấy, chứ lòng muội không thích chàng ta chút nào cả.
Bạch Vân Phi mỉm cười hỏi:
- Chẳng lẽ cuốn hạ trong Quy Nguyên mật tập còn có ghi cách liệu thương khác nữa sao?
Lam Tiểu Điệp nói:
- Yếu quyết liệu thương này, bao gồm trong Đại Ban Nhược huyền công. Tuy nhiên biết được cách liệu cứu, mà không có Đại Ban Nhược huyền công thì cũng không làm sao dùng được.
Hai người nhìn sững vào nhau một lúc như muốn đọc những ý nghĩ thầm kín của nhau.
Tự nhiên Lam Tiểu Điệp tươi cười nói:
- Đại tỷ tỷ! Tỷ đang nghĩ điều gì đó?
Bạch Vân Phi không đáp, chỉ chăm chú nhìn mặt Lam Tiểu Điệp. Vẻ mặt Lam Tiểu Điệp lúc này nửa như tươi cười, nửa như ngượng ngập. Thần tình rất kỳ lạ.
Thấy thế Bạch Vân Phi hoảng hốt hỏi:
- Muội làm sao vậy, Lam muội muội?
Lam Tiểu Điệp gượng cười, đáp:
- Muội... Muội có nỗi lo sợ!
Bạch Vân Phi lấy làm kỳ lạ, hỏi tiếp:
- Muội sợ điều gì vậy?
Lam Tiểu Điệp cúi đầu đáp nhỏ:
- Muội nghĩ đến việc cứu người con trai họ Mã kia, trong lòng hơi sợ sệt một ít!
Bạch Vân Phi càng ngạc nhiên, nói:
- Cứu người là việc tốt, tại sao muội lại sợ chứ?
Lam Tiểu Điệp vẫn cúi đầu, nói:
- Tỷ tỷ không biết, chứ hộ thân nguyên khí của người này đã tiêu tan cả rồi. Giờ muốn cứu chàng ta, phải dùng Đại Ban Nhược huyền công đem bổn thân nguyên khí truyền vào nội thể huyệt mạch của chàng ta... vậy... vậy thời gian phải trên ba ngày đêm.
Bạch Vân Phi đã hiểu nỗi lo sợ của Lam Tiểu Điệp, quay lại nhìn Mã Quân Vũ, không cản được hai dòng lệ thảm chảy dài trên đôi má. Nàng bước lại gần Lam Tiểu Điệp, nói:
- Lam muội muội! Muội hãy vì tỷ mà chịu khó cứu chàng đi!
Lam Tiểu Điệp vội nói:
- Tỷ chớ nói nhiều! Mẹ muội đã dặn bất cứ tỷ bảo việc, muội cũng phải nghe theo!
Bạch Vân Phi thở dài một tiếng trút bớt lo âu, tiến đến bên Lý Thanh Loan, đưa tay vỗ nhẹ vào Mạch Môn huyệt của nàng một cái.
Lý Thanh Loan mở mắt nhìn Bạch Vân Phi nói:
- Đại tỷ tỷ! Chúng ta phải đem chôn cất Vũ huynh cho đàng hoàng! Tỷ cũng sớm phải báo thù cho chàng...
Bạch Vân Phi mỉm cười, tiếp lời Lý Thanh Loan:
- Đừng có nghĩ bậy nữa! Đã có thể cứu được Vũ huynh rồi!
Lý Thanh Loan mở to đôi mắt chứa đầy ánh mừng rỡ, nhảy lên ôm sát mình Bạch Vân Phi ríu rít:
- Ồ! Tỷ giỏi quá! Người chết rồi mà tỷ còn cứu sống lại được.
Bạch Vân Phi nhẹ đẩy Lý Thanh Loan ra, cúi mình bồng mã Quân Vũ lên nói:
- Tỷ đâu có giỏi như vậy! Đó là phương pháp của Lam muội muội nghĩ ra.
Lý Thanh Loan nhìn sững một lúc, từ từ đến bên Lam Tiểu Điệp. Nàng định nói mấy lời cám ơn, nhưng vì cảm động quá, chỉ ấp úng được mấy tiếng:
- Tỷ tỷ tốt quá...
Bạch Vân Phi bồng Mã Quân Vũ đi trước, Lý Thanh Loan và Lam Tiểu Điệp dắt tay nhau theo sau, chót hết là bốn tỳ nữ, Phàn Tú Vỹ đứng yên nhìn mấy người đi xa dần...
Phải biết, Phàn Tú Vỹ là một nữ ma đầu tung hoành giang hồ mọi năm, tiếng tăm vang dậy một thời. Bà thấy tự nhiên bạch hạc tung mình kêu mấy tiếng lúc nãy thì có ý nghi ngờ, nhưng lúc ấy nghĩ không ra vì sao, lòng buồn vô cùng... Bà thủng thỉnh theo sau bọn Bạch Vân Phi.
Thạch thất của Bạch Vân Phi nằm giữa lưng núi, qua một miếng đất bằng phẳng thì đến cửa đá.
Lam Tiểu Điệp thấy hang đá nằm giữa lưng núi, cao có hơn trăm trượng, sợ mình không thể lên được. Bất đồ nàng vừa dùng sức khẽ nhảy một cái, thân hình đã nhẹ nhàng bay vút lên cao. Nàng lên đến nơi chẳng mệt nhọc gì cả.
Bạch Vân Phi đem Mã Quân Vũ vào thạch thất rồi nàng cười nói với Lam Tiểu Điệp:
- Lam muội muội! Mã huynh đã tắt thở lâu rồi, nếu kéo dài thời giờ e không thể cứu được. Nếu muội có cần tỷ giúp điều gì thì cứ nói đi!
Lam Tiểu Điệp ngại ngùng đáp:
- Không dám làm phiền tỷ tỷ! Muội chỉ có một điều, mong tỷ tỷ nhận lời?
Bạch Vân Phi nhìn mặt Lam Tiểu Điệp, thúc giục:
- Muội hãy nói đi! Bất cứ muội nói điều gì tỷ cũng nghe theo cả!
Lam Tiểu Điệp thong thả đáp lời:
- Muội phải ở trong thạch thất này ba ngày đêm với chàng trai này, ngoài việc liệu thương, e còn có nhiều chuyện không thể tránh được. Nhưng vì tỷ tỷ, muội cũng bất kể cả. Muội xin tỷ tỷ hãy ở lại trong thạch thất này với muội trong suốt thời gian muội chữa bệnh cho người này. Nếu thương thế người này khỏi được rồi mà lòng chàng ta sinh ra điều xằng bậy thì muội sẽ giết chết chàng ta ngay. Tỷ tỷ không được ngăn cản hay trách cứ gì muội cả. Tỷ tỷ có chịu điều ấy, muội mới liệu thương cho chàng ta.
Bạch Vân Phi thắc mắc vô cùng, chẳng biết tại sao Lam Tiểu Điệp lại có những ý nghĩ lạ lùng như thế. Nhưng trong lúc gấp rút, muốn cứu mạng Mã Quân Vũ, nàng chẳng tiện hỏi nhiều, nên im lặng một lúc rồi nói:
- Vũ huynh là người tốt, chẳng có gì đáng ngại đâu!
Lam Tiểu Điệp lại nói:
- Nếu chàng ta có hành động gì trái ý muội thì sao?
Bạch Vân Phi chẳng biết nghĩ thế nào, đành đáp sau tiếng thở dài:
- Thì muội cứ giết chàng đi! Tỷ cũng không hề ngăn cản.
Lam Tiểu Điệp đưa tay vào mình, lấy ra một con dao nhỏ, nói với giọng lạnh như băng:
- Tỷ tỷ! Nếu muội giết người này thì tỷ nhớ đừng can ngăn nhé!
Bạch Vân Phi nhận thấy lúc này sắc mặt của Lam Tiểu Điệp rất quyết liệt, lạnh lùng.
Hai người tuy mới ở với nhau có nửa đêm nhưng Bạch Vân Phi đã nhận xét thấy Lam Tiểu Điệp là một con người nhu mì, hiền dịu, gần giống với Lý Thanh Loan. Bất ngờ trong phút này Lam Tiểu Điệp như biến thành người khác hẳn. Thật làm cho người ta khó hiểu.
Bạch Vân Phi nhìn đăm đăm vào mặt Lam Tiểu Điệp, rồi lại đảo mắt nhìn vào bốn người tỳ nữ kia, như muốn từ thần tình của bốn người ấy mà tìm ra nguyên do biến đổi tính tình một cách đột ngột của Lam Tiểu Điệp.
Bốn tỳ nữ đang mở to mắt nhìn sững, dường như chưa từng thấy qua thái độ nghiêm trang đến lạnh lùng này của Lam Tiểu Điệp.
Bạch Vân Phi là người thông minh mà cũng không biết tại sao chỉ trong một khắc mà Lam Tiểu Điệp đã từ một cô thiếu nữ nhu mì biến thành một cô gái cứng rắn như vậy.
Bạch Vân Phi suy nghĩ một lúc lâu, rồi đáp:
- Nếu chàng có ức hiếp muội muội điều gì, thì muội muội muốn làm gì chàng cũng được, tỷ chẳng xen tay vào công việc riêng tư của muội.
Lam Tiểu Điệp khẽ cười, từ từ đi vào thạch thất. Khi nàng vào đến cửa thì quay lại kêu bốn người tỳ nữ, căn dặn:
- Ta và tỷ tỷ ở trong thạch thất liệu thương cho người con trai họ Mã kia, trong ba ngày không thể phân tâm. Bất cứ có việc gì quan trọng thế mấy cũng không được gọi đến ta.
Dứt lời, nàng định quay mình đóng cửa thạch thất, bỗng nghe bạch Vân Phi nói:
- Lam muội khoan đóng cửa đã. Để tỷ chuẩn bị một ít thức ăn đem vào trong đó luôn.
Nói chưa dứt lời, người nàng đã vụt chạy về phía sau thạch thất.
Thạch thất này nguyên là nơi tu chánh của Thiên Cơ chân nhân, ăn sâu vào lòng núi có mấy trượng, chia ra làm năm phòng. Phòng sau cùng đã được Thuý Điệp dùng làm nhà bếp.
Bạch Vân Phi vừa đến cửa nhà bếp, đã thấy Thần Ưng Trần Bảo và cung nữ Tùng Vân song song nằm dưới đất.
Bạch Vân Phi nhìn kỹ lại, thì thấy hai người đã bị điểm huyệt.
Nàng chẳng nghĩ gì cả, vội đưa tay giải huyệt cho hai người. Đợi một lúc lâu hai người mới tỉnh lại.
Cả hai cùng ngồi bật dậy. Tia mắt họ chạm phải Bạch Vân Phi thì sững sờ một lúc, rồi vội quì xuống thi lễ.
Thì ra hai người đã bị điểm huyệt quá lâu, khí huyết toàn thân không hoạt động, nên được giải huyệt mà chưa tỉnh ngay. Đến khi mắt mở ra chỉ thấy được mờ mờ, chập sau mới nhìn ra Công chúa đã về.
Trần Bảo vừa nhìn ra chủ nhân, vội thưa:
- Hai ngày trước đây, Lam Bảo Gia không biết từ đâu đem về đây một người con gái. Lão nô...
Bạch Vân Phi xua tay ngắt lời lão già, nói:
- Ta biết rồi! Các người mau lo thức ăn, đem lên nhà trước để ta tiếp đãi mấy vị khách ở xa đến. Không được chậm trễ!
Nói xong, nàng quay mình chạy về phòng phía trước.
Ra đến turớc thạch thất, Bạch Van Phi thấy Lý Thanh Loan đang dựa vào một thân cây, nét mặt buồn bã, đôi mắt nhìn theo một cánh chim lạc đàn bay về phía trời xa.
Bạch Vân Phi muốn nói một lời trấn an nỗi lo lắng trong lòng Lý Thanh Loan, nhưng nàng biết chỉ cần nhắc đến tên Mã Quân Vũ tức thời Lý Thanh Loan sẽ nhớ đến hiện tình và càng buồn khổ hơn. Nghĩ như thế nên nàng chỉ đứng yên lặng nhìn Lý Thanh Loan, lòng dâng lên niềm thương cảm dạt dào.
Mặt trời đã lên cao, ánh nắng nhẹ rơi trên thảm cỏ.
Một vài cơn gió nhẹ thoảng qua xác lá vàng rơi lả tả.
Một chiếc lá vàng như còn tiếc nhớ cành cây, sau cơn gió mới lảo đảo lìa cành, rơi nhẹ trên mái tóc Lý Thanh Loan.
Bạch Vân Phi khẽ bước đến bên Lý Thanh Loan đưa tay nhặt xác lá, khẽ bảo:
- Loan muội muội! Muội đang nghe gì đó?
Lý Thanh Loan quay nhìn Bạch Vân Phi thở dài một tiếng hỏi:
- Tỷ tỷ! Bệnh tình của Vũ huynh ra sao rồi?
Bạch Vân Phi mỉm cười nói:
- Muội cứ yên tâm đi! Thế nào Lam muội cũng cứu chàng được.
Nói rồi, nàng dắt tay Lý Thanh Loan lại bên Phàn Tú Vỹ. Bạch Vân Phi dặn hai người các điều cần thiết xong thì Trần Bảo và Tùng Vân cũng vừa đem cơm lên.
Hai người thấy đông người trong thạch thất nên vội sắp đặt cơm, bánh đàng hoàng rồi mời mấy người dùng bữa.
Lúc này mọi người đều đã đói bụng, chỉ trừ Bạch Vân Phi và Lam Tểu Điệp, họ chẳng khách sáo gì cả, ngồi vào ăn uống ngay.
Bạch Vân Phi đem rất nhiều bánh mì và trái cây để vào phòng nàng rồi đóng cửa đá lại, nói với Lam Tiểu Điệp:
- Lam muội, muội có cần dùng chút ít gì trước khi liệu thương cho Mã huynh không?
Lam Tiểu Điệp nói:
- Lòng muội đang có nhiều lo âu, chẳng ăn được gì cả. Tỷ tỷ cứ ăn một mình đi!
Sự thật Bạch Vân Phi cũng đang lo nghĩ đến sự sống chết của Mã QUân Vũ, đâu còn ăn uống gì được. nhưng vì đang cần sức khỏe nên nàng gắng gượng ăn mấy miếng bánh, rồi quay nhìn Lam Tiểu Điệp.
Lam Tiểu Điệp ngồi bệch dưới đất, đôi mày chau lại, mặt được vẻ buồn bã vô cùng, tay mặt bỏ trên gối, sững sờ ngồi đó, không nói một tiếng, hình như đã quên đi việc chữa thương cho Mã Quân Vũ.
Đột nhiên con thạch sùng chắt lưỡi mấy tiếng trên vách đá trong gian phòng hoàn toàn im lặng.
Bạch Vân Phi nhẫn nại ngồi im. Nhưng qua một lúc nàng không nhẫn nại nổi nữa nên cất tiếng:
- Lam muội muội! Mã huynh đã tắt thở từ lâu, nếu để lâu nữa e khó cứu. Muội đã chịu liệu thương cho chàng sao chưa động thủ đi?
Lam Tiểu Điệp từ từ đứng dậy, nửa như đáp lời Bạch Vân Phi, nửa như tự nói với chính mình:
- Hừ! Đã chịu liệu thương cho chàng ta, sớm muộn gì cũng không thể từ chối được!
Bạch Vân Phi giật mình hỏi:
- Cái gì? Muội có gì...
Lam Tiểu Điệp cúi mình kéo Mã Quân Vũ dậy, tiếp lời Bạch Vân Phi:
- Đáng lẽ muội không liệu thương cho người này, nhưng đã có lời hứa với tỷ tỷ, tự nhiên là không từ chối!
Vừa đáp lời, nàng từ từ bồng Mã Quân Vũ lại bên giường.
Bạch Vân Phi thấy khó chịu nhưng không thể nói ra, vì sợ Lam Tiểu Điệp nổi giận hại Mã Quân Vũ, nên nàng đành im lặng ngồi nhìn.
Lam Tiểu Điệp đem Mã Quân Vũ đặt lên giường. Người nàng run nhè nhẹ, mặt lộ vẻ kinh sợ, tinh thần căng thẳng, đứng sững bên giường.
Một lúc sau, nàng mới nhắm mắt lại, quyết định chữa cho Mã Quân Vũ.
Bạch Vân Phi lẳng lặng than một tiếng, chầm chậm bước lại bên giường:
- Điệp muội muội! Vì tỷ mà muội phải chịu nỗi khổ đau này, thật làm cho tỷ áy náy quá!
Lam Tiểu Điệp vụt mở mắt ra, hai hạt lệ chảy dài trên đôi gò má. Nàng đưa tay đỡ Mã Quân Vũ đang nằm trên giường, nói:
- Một lát nữa muội hành công, toàn thân chân khí đều phát động, tỷ nhớ không được đụng đến người muội nhé!
Nói dứt lời, nàng ngồi xếp bằng lại, tay trái chận lên Thiên Linh huyệt của Mã Quân Vũ, tay mặt trên lưng chàng. Nàng ngồi im vận chân khí, một lúc sau thì thông Nhâm, Đốc hai mạch. Một luồng nhiệt lưu, từ tay trái Lam Tiểu Điệp, đưa vào Thiên Linh huyệt của Mã Quân Vũ, chạy loang khắp thân thể chàng.
Không đầy một khắc sau, nội phủ lục tạng của Mã Quân Vũ đã được chân khí của Lam Tiểu Điệp chấn động, làm hồi phục cơ năng, khí huyết ứ đọng cũng từ từ lưu thông khắp toàn thân.
Bạch Vân Phi quan sát kỹ, thấy tay chân tê cứng của Mã Quân Vũ đã hơi ấm lại, chân lông rịn mồ hôi, lòng nàng mừng rỡ vô hạn...
Trong phòng từ từ chìm vào màn đêm.
Thời gian một ngày trôi qua.
Mã Quân Vũ vẫn chưa tỉnh lại.
Lam Tiểu Điệp sau một ngày chữa bệnh cho Mã Quân Vũ, lòng nàng bình tĩnh lại, không còn lo sợ khích động như lúc đầu.
Bỗng Lam Tiểu Điệp "hừ" lên một tiếng. Nàng hình như quá mệt mở mắt ra thở hắt một hơi, giơ tay chận lên ngực Mã Quân Vũ.
Một lúc sau, mặt nàng hiện lên nét vui mừng, cười nói:
- Tỷ tỷ! Nội phủ của chàng ta đã từ từ hồi phục. Nếu đêm nay chàng ta tỉnh dậy được, thì ngày mai muội sẽ đả thông kỳ kinh bát mạch của chàng ta. Như vậy là chắc chắn sống được.
Bạch Vân Phi mỉm cười, khẽ nói:
- Đó đều nhờ công lực của muội muội giúp, nếu chàng ta biết được, nhất định rất cảm kích và nhớ ơn muội muội mãi.
Lam Tiểu Điệp lắc đầu, nói:
- Muội chỉ giúp tỷ tỷ, mong sao lòng tỷ tỷ vui là được rồi, không cần người ấy cảm ơn muội!
Bạch Vân Phi nói:
- Tỷ và Lý muội muội cũng như Vũ huynh vậy, đều cảm ơn muội lắm. Nhờ muội chứ không thì giờ này...
Nói đến đó, nàng chẳng dám tiếp lời, im lặng thở dài, mắt hướng về xa xăm như tưởng tượng cảnh đau khổ của nàng và Lý Thanh Loan, nếu giờ này Quân Vũ đã nằm im dưới đáy mộ.
Còn cảnh nào buồn hơn cảnh ấy!
Nàng thì chưa biết sao, chứ Lý Thanh Loan chắc sẽ ngất lịm đi trên nấm mộ của người mình yêu. Tưởng đến cảnh ấy, Bạch Vân Phi thở dài não nuột.
Nhưng giờ đây lòng nàng đã tràn trề hy vọng.
Lam Tiểu Điệp nhìn đôi mắt mơ màng của Bạch Vân Phi, bất giác mỉm cười liếc nhìn Mã Quân Vũ.
Lam Tiểu Điệp cảm thấy hơi mệt mỏi, nên ngồi xuống hành công dưỡng nghỉ.
Một lát sau, giữa đỉnh đầu nàng bốc lên một làn khói trắng.
Bạch Vân Phi thấy chỉ trong chốc lát mà Lam Tiểu Điệp đã có thể vận nhập chân khí, lòng thầm kinh ngạc, tự nhủ:
- "Nàng còn nhỏ tuổi mà nội công tinh thông như vậy, thật là hiếm có. Coi như vậy, sư phụ cũng phải thua nàng một bực".
Làn khói trắng nơi đỉnh đầu Lam Tiểu Điệp mỗi lúc một đậm, Không đầy một giờ sau, cả mình nàng đều tỏa ra một lớp hơi mù. Tự nhiên song chưởng đang hợp lại trước ngực Lam Tiểu Điệp chia ra, nhanh nhẹn đập lên hai yếu huyệt của Mã Quân Vũ.
Nhưng hai tay nàng chưa buông ra ngay, mà còn chận cứng vào hai yếu huyệt ấy đến một khắc sau nàng mới rời tay. Cứ như vậy sáu lần, Lam Tiểu Điệp lần lượt đập vào khắp toàn thân mười hai tử huyệt của Mã Quân Vũ. Khi nàng ra tay tới lần thứ sáu thì trời vừa rạng sáng.
Đêm nay, Bạch Vân Phi cũng chẳng hề chớp mắt phút nào cả, nàng chăm chú nhìn Lam Tiểu Điệp liệu thương cho Mã Quân Vũ.
Trong thời gian một ngày một đêm qua, Mã Quân Vũ vẫn im lặng nằm đó, không hề tỉnh, cũng chưa hề rục rịch.
Mấy lần Bạch Vân Phi định đến bên giường nhìn Mã Quân Vũ cho đỡ hồi hộp lo âu.
Nhưng mỗi khi nàng đứng dậy, lại nhớ đến lời của Lam Tiểu Điệp, nên ép lòng ngồi xuống lại.
Sáng nay, sau khi Lam Tiểu Điệp đã liên tiếp đập lên mười hai tử huyệt của Mã Quân Vũ, nàng liền đứng dậy lùi ra sau hai bước.
Lam Tiểu Điệp suy nghĩ lúc lâu, rồi thong thả nói:
- Tỷ tỷ! Muội đã dùng nguyên khí bổn thân, giúp người con trai này hồi phục hiệu năng nội phủ, hoạt khai mười hai tử huyệt của chàng ta. Bây giờ để cho chàng ta nghỉ một lúc, rồi đả thông kỳ kinh bát mạch của chàng ta, thì chàng ta có thể tỉnh dậy ngay.
← Hồi 055 | Hồi 057 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác