← Hồi 32 | Hồi 34 → |
Khi cả bọn trở lại Thiên Hoa sơn trang thì trời đã sáng hẳn. Khách phòng phía Tây đã có dọn một bàn tiệc lớn, bọn họ phân ngôi chủ khách cùng ngồi quanh bàn.
Trong lúc ăn uống, thì câu chuyện của bọn họ không gì ngoài nhân vật Tổng hộ pháp còn trẻ nhưng công lực, võ học kinh người như thế.
Vô Trụ thiền sư lên tiếng:
- A Di Đà Phật! Vừa rồi nếu không có Minh chủ xuất hiện kịp Iúc, thì bần tăng chỉ e đã bị hạ dưới tay hắn trong một chiêu rồi!
Câu này nói ra khiến bàn tiệc thêm sôi động.
Phi Hồng Dực Sĩ phái Chung Nam và Thần Điêu Đầu Hói của Lục Hợp môn đều là cao thủ trong Bát đại môn phái, nhưng không qua nổi đối phương ba chiêu. Hiện tại đích miệng Vô Trụ thiền sư lại nói là không qua nổi Chúc Thiên Tùng một chiêu, thử hỏi không sôi động sao được?
Tống Trấn Sơn cười lên ha hả nói:
- Đại sư nói vậy là quá ư khiêm tốn, gã họ Chúc kia tuy võ công có chỗ cao thâm, nhưng với đại sư mấy mươi năm tinh luyện công lực, làm sao hắn có thể bì nổi?
Vô Trụ thiền sư nói:
- Minh chủ còn chưa biết sao, so về nội công thì bần tăng thua hắn xa!
Thần Điêu Đầu Hói nghe lời này thì kinh ngạc hỏi lại:
- Đại sư đã đấu nội công với hắn rồi sao?
Vô Trụ thiền sư lắc đầu nói:
- Không, bần tăng nhân lúc thấy hắn quá bức cận, nên đã dùng Bát Nhã thiền chưởng phản kích, nào ngờ hắn chỉ phe phẩy chiếc quạt trước ngực, vậy mà cổ nhu kình của bần đạo đánh tới bị phân làm hai, lướt qua người hắn, không làm sao khiến hắn thụ thương được...
Thần Điêu Đầu Hói cả kinh buộc miệng la lên:
- Bát Nhã thiền chưởng mà cũng không đả thương dược hắn ư?
Tống Trấn Sơn tay vuốt râu trầm ngâm hỏi:
- Đại sư phát hiện ra cổ nhu kình của Bát Nhã thiền chưởng bị chiếc quạt hắn phất nhẹ đẩy ra hai bên sao?
Vô Trụ thiền sư gật đầu nói tiếp:
- Không sai, bần tăng thấy cổ kình lực của mình bị chiếc quạt của hắn phất nhẹ đẩy ra hai bên, bần tăng lúc ấy còn chưa tin, nhưng sau đó đánh thêm một chưởng nữa thì vẫn như thế, khi ấy thầm hiểu hắn đã luyện một loại kỳ công đặc biệt, Bát Nhã thiền chưởng của bần tăng hoàn toàn bị vô hiệu hóa!
Sử Truyền Đỉnh nói:
- Thế đại sư có nhận ra được lai lịch môn công phu này không?
- Thật khó nói...
Đại sư trầm ngâm suy nghĩ một lúc, ngước mắt nhìn mọi người giọng không mấy chắc chắn nói:
- Theo thiển ý của bần tăng, thì tợ hồ như hắn luyện Thiên Y thủ pháp!
Trúc Thu Lan hiếu kỳ chen vào hỏi:
- Đại sư, Thiên Y thủ pháp là môn công phu gì thế?
Vô Trụ thiền sư nói:
- Nghe nói Tuyết Sơn phái có một môn đặc dị công phu gọi là Thiên Y thủ pháp, lúc thi triển không có chiêu thức nhất định, thuận tay đưa chân đều có chỗ hiệu dụng của nó. Bất cứ quyền phong chưởng kình cho đến các loại binh khí ám vật đều tùy thủ hóa giải tan, không làm sao đả thương vào được, tợ hồ như trên người có vận một chiếc áo thiên y không một chỗ hở.
Tống Trấn Sơn nghe đến đó tợ hồ như nhớ ra một chuyện, buộc miệng thốt lên một tiếng, rồi đưa mắt nhìn Nhạc Tiểu Tuấn hỏi:
- Nhạc lão đệ, ngươi nói trước đây khi xuống Vân Đài sơn từng gặp một vị lão nhân, người này từng đọc cho ngươi nghe bốn câu thơ, ngươi còn nhớ chứ?
Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu nói:
- Vãn bối vẫn nhớ!
Tống Trấn Sơn nói tiếp:
- Nhạc lão đệ đọc lại một lần nữa cho lão phu nghe!
Nhạc Tiểu Tuấn không chút do dự đọc lên:
Ngũ xuất hoa khai lục xuất phi Mãn thiên cảnh sắc anh hàn huy, Thiên Thai nhất khứ đăng tiên tịch, Tùng thử Nguyễn khang bất ức quy!
Tống Trấn Sơn gật gù ậm ừ một tiếng, nhưng chưa nói gì.
Trúc Thu Lan chen vào bàn ngay:
- Bài thơ này tợ hồ như nói về Tuyết Sơn phái!
Nhạc Tiểu Tuấn nói:
- Lan muội phân tích thử xem!
Trúc Thu Lan nghiêng đầu nói:
- Trong bài thơ đã quá rõ ràng, câu thứ nhất ý nói khi hoa mai nở rộ, hoa tuyết cũng phất bay, đương nhiên lấy tuyết làm chủ. Câu thứ hai nói mãn sơn cảnh sắc ánh hàn huy, tả cảnh tuyết nhưng lấy sơn làm chủ, không phải nói đến Tuyết Sơn là gì? Câu thứ ba và thứ tư nói đến một người lên Tuyết Sơn cũng giống như ngày của chàng Lưu Nguyễn lên Thiên Thai kỳ ngộ tiên nữ, luyến cảnh sinh tình mà quên đường về. Hai câu sau này hàm chứa sâu xa, không biết muốn nói đến người nào?
Tống Trấn Sơn gật đầu nói:
- Trúc cô nương phân tích rất đúng, vị lão nhân kia rõ ràng ngầm chỉ đến hai chữ "Tuyết Sơn", rất có thể có liên quan đến bọn người này.
Cam Huyền Thông cũng nhớ một chuyện, nhìn Thần Điêu Đầu Hói hỏi:
- Mạnh đại hiệp vừa rồi vào trong động xem xét có phát hiện ra điều gì không?
Thần Điêu Đầu Hói nhún vai đáp:
- Không, trong động khắp nơi dấu tích rất tự nhiên và bình thường, không có chỗ nào khả nghi là có bàn tay người can thiệp vào, xem ra chỉ là một hang động như bao hang động bình thường khác.
Phi Hồng Dực Sĩ nhíu mày nói:
- Thế nhưng sao gã họ Chúc có vẻ coi trọng hang động kia thế?
Thần Điêu Đầu Hói nói:
- Huynh đệ cũng thấy kỳ lạ, tợ hồ như trong động có gì bí mật lắm, nhưng lúc ấy thời gian quá cấp bách, căn bản huynh đệ chưa nhận ra được điều gì.
Một đêm bôn tẩu với nhiều sự kiện xảy ra, nên hiện tại bọn họ đều thấy đói thật sự, buổi điểm tâm khá thịnh soạn qua đi.
Bây giờ nhân vì đối phương ước hội trên Trịch Bát thiền viện vào ngày mồng tám tháng chạp đã gần kề, phân nửa lực lượng đối phương hùng mạnh, mà nhân vật Tổng hộ pháp thì võ công cao thâm khó lường. Cho nên mọi người hàn huyên một lúc nữa, thì Vô Trụ thiền sư, Cam Huyền Thông, Thần Điêu Đầu Hói, Phi Hồng Dực Sĩ và Sử Truyền Đỉnh lập tức cáo từ lên đường hồi sơn phục mệnh.
Tống Trấn Sơn khởi thân đứng lên tống biệt, rồi do Tống Văn Tuấn đại diện tiễn chân mọi người ra tận trang môn.
Nhạc Tiểu Tuấn thấy mọi người đi xong rồi, cũng đứng lên chắp tay nói:
- Tống đại lão gia, vãn bối có một chuyện muốn người thành toàn...
Tống Trấn Sơn vuốt râu cười nói:
- Nhạc lão đệ chớ nên khách khí, có gì cứ nói ra đi.
Nhạc Tiểu Tuấn nói:
- Đa tạ đại lão gia, ý vãn bối muốn tiếp lão gia một chiêu kiếm!
- Ồ, chỉ vì muốn biết tâm nguyện của lệnh sư?
- Vâng!
- Lão phu thân trúng kỳ độc, may nhờ Nhạc lão đệ không ngại mọi nguy hiểm bôn tẩu kiếm được thuốc giải cứu mạng, ân này trong lòng lão phu cảm kích vô tận. Thế nhưng chuyện tâm nguyện của lệnh sư, chính năm xưa lão phu đã có lời thề, trừ phi lệnh tôn tiếp qua lão phu hai mươi chiêu kiếm...
Lão hơi ngưng lời, nhưng không đợi Nhạc Tiểu Tuấn kịp lên tiếng, lão nói tiếp ngay:
- Nhưng lần trước lão đệ ngươi đến đây, nhân chỉ là môn hạ của lệnh sư, cho nên lão phu mới từ hai mươi chiêu cải thành một chiêu. Nhạc lão đệ đối với lão phu có ân lớn như núi, nhưng thật lòng lão phu cũng không thể ngoại lệ.
- Vãn bối hiểu, cho nên nguyện tiếp Tống đại lão gia một chiêu.
Tống Văn Tuấn đã quay trở vào, nghe vậy liền lên tiếng nói:
- Cha, thật ra là chuyện như thế nào chứ?
Tống Trấn Sơn cười ôn tồn nói:
- Tuấn nhi, con muốn nói giúp Nhạc lão đệ, có đúng không? Cha đương nhiên không phải là người không thông tình đạt lý, có điều chuyện này nếu Nhạc lão đệ không tiếp nổi cha một chiêu kiếm, thì dù có nói ra cũng chỉ vô ích mà thôi, sau này con sẽ hiểu hết.
Lão nói vậy là đã quá rõ, khi ấy nhìn Nhạc Tiểu Tuấn nói thêm:
- Nhạc lão đệ, lời lão phu hẳn lão đệ hiểu chứ? Nếu lão đệ ngươi không tiếp nổi lão phu một chiêu kiếm, thì dù lão phu có đáp ứng mà nói hết ra cũng vô bổ. Cho nên lão phu hy vọng lão đệ ngươi tạm thời cứ khổ luyện công phu, đến lúc nào trình độ sở học thăng tiến thì đến tiếp lão phu một chiêu kiếm vẫn chưa muộn.
Nhạc Tiểu Tuấn nói:
- Tống đại lão gia minh giám, lần trước vãn bối bại dưới tay lão gia đã bị gãy kiếm, vãn bối đương nhiên không dám cuồng ngôn mà nói, chỉ trong thời gian ngắn có tiến bộ nhanh trong kiếm thuật, nên đến tìm Tống đại lão gia lĩnh giáo một chiêu kiếm...
Tống Trấn Sơn nghe thì trố mặt nhìn chàng kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ Nhạc lão đệ đã có sự tiến bộ vượt bực về kiếm pháp trong thời gian ngắn qua sao?
- Không, vãn bối không giấu gì, vãn bối hôm trước có học được một chiêu kiếm, hy vọng có thể tiếp nổi một kiếm của Tống đại lão gia.
- Ồ, vậy sao? Chiêu kiếm đó ngươi học từ đâu?
- Một vị tiên sinh coi bói ngoại hiệu Kim Thiết Khẩu đã thay mặt sư phụ ông ta dạy cho vãn bối.
Tống Trấn Sơn càng nghe càng thấy kỳ hơn, lấp bấp nhắc lại:
- Kim Thiết Khẩu? Thay mặt sư phụ ông ta dạy ngươi một chiêu kiếm?
- Vâng!
Nhạc Tiểu Tuấn không hề giấu diếm, khi ấy kể qua chuyện mình đã học chiêu kiếm từ Kim Thiết Khẩu như thế nào.
Tống Trấn Sơn nghe rất cẩn thận, cuối cùng vuốt râu trầm ngâm giây lát nói:
- Nhạc lão đệ ngươi quả nhiên gặp kỳ ngộ, vậy thì chúng ta thử xem!
Nhạc Tiểu Tuấn vui mừng chắp tay nói:
- Đa tạ đại lão gia đã thành toàn.
Tống Trấn Sơn quay nhìn Tống Văn Tuấn nói:
- Tuấn nhi, lấy cho cha một chiếc đũa ngà.
Tống Văn Tuấn vâng lời đi lấy một chiếc đũa ngà đưa cho cha.
Tống Trấn Sơn cầm chiếc đũa ngước mắt nói:
- Nhạc lão đệ, ngươi lấy kiếm ra phát chiêu đi!
Nhạc Tiểu Tuấn không do dự, rút thanh nhuyễn kiếm ra ôm quyền nói:
- Vãn bối chỉ học được đúng một chiêu kiếm pháp, hay là do Tống đại lão gia ra chiêu, xem vãn bối có thể tiếp nổi không?
Tống Trấn Sơn vẫn ngồi y nhiên trên ghế, cười nói:
- Thế cũng được, chuẩn bị tiếp chiêu!
Nhạc Tiểu Tuấn thoái liền một bộ, vận khí vào thân kiếm hoành ngang trước ngực thủ thế, nhân vì chiêu kiếm mới học được, cho nên chàng rất thận trọng ra kiếm quyết theo đúng từng li từng tí mà Kim Thiết Khẩu đã dạy.
Tống Trấn Sơn nhìn thấy kiếm quyết khởi thức của chàng thì cười ha hả gật gù nói:
- Chẳng ngờ trong thời gian ngắn mà Nhạc lão đệ lại lĩnh hội sâu điểm quyết yếu của kiếm thuật, thật là hiếm có, hiện tại cần thận trọng.
Nói rồi chỉ cầm chiếc đũa bằng ba ngón từ từ điểm ra trước.
Đứng ở bên ngoài, bọn Hoắc Vạn Thanh, Tống Văn Tuấn và Trúc Thu Lan ba người nhìn thấy chiếc đũa trong tay Tống Trấn Sơn từ từ điểm ra thì ngưng thần tụ nhãn chăm nhìn không chớp mắt.
Nhạc Tiểu Tuấn đứng trước mặt Tống Trấn Sơn cách ngoài sáu bảy xích, mà chiếc đũa trong tay Tống Trấn Sơn chỉ dài tầm một xích, cho dù lão thẳng hết tay ra thì đầu đũa cũng không chạm đến được người Nhạc Tiểu Tuấn.
Thế nhưng, bản thân Nhạc Tiểu Tuấn là người trong cuộc đấu, nhìn thấy Tống Trấn Sơn phóng đưa ra chiêu, chiếc đũa trong tay lão ta tự nhiên không còn là chiếc đũa ngà tầm thường, mà biến thành thanh trường kiếm sắc lạnh.
Đương nhiên đây chính là vì tâm lý, hai lần chàng bị Tống Trấn Sơn dùng đũa chém gãy kiếm, nhưng thật ra đũa vừa phát thì khí đã xuất, đó mới chính là chỗ lợi hại của thế kiếm đũa của Tống Trấn Sơn.
Chàng thấy lão ra kiếm mà hơi nóng, thoáng do dự, nhưng rồi nhuyễn kiếm chếch xuống cũng chậm chậm phóng ra đón đầu đũa.
Tống Trấn Sơn ra chiêu rất chậm, mũi kiếm Nhạc Tiểu Tuấn tà chếch phóng ra vừa khéo đón đầu đũa ngà, đúng lúc kiếm đũa sắp chạm nhau, Tống Trấn Sơn bỗng lắc cổ tay khiến đầu đũa đổi hướng.
Nhạc Tiểu Tuấn đã nhận ra điều này, cũng lập tức rung cổ tay khiến nhuyễn kiếm từ dưới uốn cong vòng lên, thế cũng không nhanh lắm.
Tống Trấn Sơn mặt hơi biến sắc, đầu đũa tự nhiên tốc độ biến cực nhanh chếch tới bên phải.
Nhạc Tiểu Tuấn chỉ nghe "vù" một tiếng, tiếp liền đó thân kiếm bị chấn động mạnh, từ thân kiếm một có lực đạo mạnh truyền lên tay khiến cả cánh tay phút chốc tê dại, suýt nữa thì không cầm vững kiếm, cả người bất thần cũng bổ nhào sang trái hai bộ.
Định thần nhìn lại mới thấy đầu kiếm bị chém dứt một đoạn, đây là lần thứ ba thanh nhuyễn kiếm trong tay chàng bị Tống Trấn Sơn dùng đũa chém gãy.
Nhạc Tiểu Tuấn có chút xót xa khi nhìn thấy thanh nhuyễn kiếm của Trúc Thu Lan tặng chàng càng lúc càng ngắn đi, ôm quyền xá xá mấy cái nói:
- Kiếm thuật lão gia như thần, vãn bối không tiếp nổi một chiêu, xin lão gia thứ tội.
Bây giờ, Tống Trấn Sơn ngược lại có chút thất thần, nghe nói thì thoáng chút ngượng ngùng nói:
- Chiêu kiếm pháp này lão đệ tuy mới học còn chưa tinh thâm thành thục, chỉ cần luyện thêm một thời gian nữa là có thể tiếp nổi lão phu một kiếm. Ái, lão phu nhất thời thâu kiếm không kịp, chém gãy kiếm của Nhạc lão đệ, thật khiến lão phu áy náy vô cùng.
Lúc nói ra câu này, trên mặt lão ta không giấu được nét hổ thẹn lúng túng.
Nguyên là chiêu kiếm này Nhạc Tiểu Tuấn tuy mới luyện, nhưng lúc thế kiếm biến thức vòng lên vừa nhanh vừa ảo, đủ hóa giải chiêu kiếm điểm ra của Tống Trấn Sơn.
Sau đó kiếm tiếp tục lướt tới khiến Tống Trấn Sơn bất ngờ biết khó hóa giải kịp, nên phát nội lực vào chiếc đũa chém bật mũi kiếm của Nhạc Tiểu Tuấn ra ngoài, đến nỗi đầu kiếm gãy thêm một đoạn nữa.
Thử nghĩ, Tống Trấn Sơn thành danh Đệ nhất kiếm thủ trong thiên hạ, luyện kiếm mấy mươi năm tinh thông, kiếm phát thâu tại tâm, lẽ đâu lại nói nhất thời thâu kiếm không kịp?
Đương nhiên, nhân vật đã thành danh cực cao như lão ta làm sao có thể tự nhận chiêu kiếm vừa rồi là trên tình lý thì lão đã thua?
Có một điều, chuyện này người đứng ngoài và bản thân Nhạc Tiểu Tuấn không ai nhận ra nổi, vì sự biến hóa cực nhanh, mà nhìn cũng chỉ như là kiếm hoa tự nhiên.
Đương nhiên người duy nhất biết được điều này chính là bản thân Tống Trấn Sơn vậy!
Thế nhưng, lão là con người chính trực, tuy ẩn giấu trong lòng nhưng trong chiều sâu nội tâm thấy hổ thẹn, nên nét mặt mới tỏ ra áy náy lúng túng thật sự.
Nhạc Tiểu Tuấn ôm quyền nói:
- Lão gia quá khách khí, thực tế thì vãn bối vừa học chiêu kiếm này, hỏa hầu còn kém, chỉ vì từ xa đến đây không dễ, muốn biết rõ tâm nguyện gia sư, cho nên mạo muội tiếp một chiêu của đại lão gia, lão gia không trách cứ đã là may mắn rồi.
Tống Trấn Sơn bỗng thở dài một tiếng nói:
- Lão phu vừa rồi đã nói, lão đệ đối với lão phu có ơn rất lớn, lão phu thật ra phải đáp ứng lời lệnh sư mà hóa giải hết sự hiểu nhầm năm xưa, chỉ có điều... Ái, lão đệ ngươi nếu như không qua nổi lão phu một chiêu kiếm, thì khó thắng nổi...
Nói đến đó lão bỏ lửng câu không tiếp hết lời, nhưng Nhạc Tiểu Tuấn đã nghe ra trong nội tình còn nhiều chuyện bí ẩn khác, giọng chàng khẩn cầu nói:
- Tống đại lão gia có thể nói rõ hơn được không?
Tống Trấn Sơn tỏ ra lúng túng nói:
- Lão phu không phải không chịu nói, có điều... Ái, đến lúc đó thì lão đệ ngươi sẽ rõ mọi chuyện.
Nhạc Tiểu Tuấn cảm thấy thất vọng trong lòng, thế nhưng chàng nhìn thấy Tống Trấn Sơn mắt hiện vẻ lúng túng khó xử thì không tiện hỏi dồn, chắp tay thi lễ nói:
- Tống đại lão gia, vậy vãn bối xin cáo từ!
Tống Trấn Sơn thốt nhiên đứng lên, xua tay cười vui vẻ nói:
- Không vội, cũng đã gần trưa, nhị vị ở lại dùng cơm trưa xong rồi đi cũng không muộn, vả lại lão phu còn một chuyện muốn nhờ. Nào, Nhạc lão đệ, chúng ta đến thư phòng nói chuyện đi.
Nói rồi đi trước dẫn Nhạc Tiểu Tuấn rời khách phòng.
Lão ta có chuyện muốn nhờ Nhạc Tiểu Tuấn, mà lại còn mời chàng đến tận thư phòng.
Hoắc Vạn Thanh, Tống Văn Tuấn và cả bọn Thiếu Lâm tự không tiện theo chân bọn họ hai người.
Vào đến thư phòng ưu nhã thanh khiết, Tống Trấn Sơn mời:
- Nhạc lão đệ ngồi tự nhiên!
Tống Trấn Sơn gài cửa cẩn thận, rồi không nói gì, mà bước thẳng đến một tủ sách cũ kỹ, nhưng màu gỗ lên nước theo thời gian bóng loáng, đủ thấy rất quý.
Mở tủ ra, thuận tay lấy một chồng sách dày, rồi chẳng biết ấn một nút điều khiển nào bên trong, ngăn tủ lập tức dịch sang một bên để lộ một ngăn tủ bí mật khác.
Nhạc Tiểu Tuấn không biết lão ta làm chuyện này ngay trước mặt mình là có ý gì, thế nhưng ngăn tủ bí mật là của riêng chủ nhân của nó, mình không nên nhìn.
Nghĩ vậy chàng bèn quay mặt đi nơi khác, làm như đang xem những bức tranh thủy mạc treo trên tường.
- Nhạc lão đệ!
Nghe gọi, chàng quay người lại, bây giờ thấy Tống Trấn Sơn đã cầm trong tay một thanh kiếm, võ kiếm bằng da cá sấu, chiếc tủ cũng đã trở lại trạng thái như ban đầu, chồng sách đặt trở lại nguyên vị.
- Đại lão gia có gì chỉ bảo?
Tống Trấn Sơn đặt thanh kiếm trong tay lên bàn nói:
- Nhạc lão đệ, thanh trường kiếm nay chính là thanh kiếm mà điệt nữ lão phu Huy Huệ Quân đã vô tình có được ở Trấn Châu, gọi là Tiên Cô kiếm hay là còn có tên gọi Hấp Kim kiếm. Từ sau khi trúng độc từ phong thư Nhạc lão đệ vô tình giúp tặc đảng mang đến, lão phu đã nhận ra người trên giang hồ vì thanh kiếm này không phải là ít, Huy Huệ Quân tuy có hấp thụ ít bản lĩnh từ cha, thế nhưng cũng không đủ khả năng bảo vệ được nó. Cho nên, trước khi nó lên đường về Dương Châu, lão phu đã tạm giữ kiếm lại rồi cải trang hình trang bên ngoài của kiếm. Hiện tại không ai biết chuyện này, lão phu muốn phó thác Nhạc lão đệ đi Dương Châu một chuyến...
- Phải chăng đại lão gia muốn vãn bối mang kiếm này đến Dương Châu?
Tống Trấn Sơn vuốt chòm râu bạc nói:
- Không sai, với thân thủ của Nhạc lão đệ hiện tại không dễ bị người đánh cướp, vả lại thanh kiếm này hiện đã kinh qua lão phu cải trang bề ngoài, cho nên nhìn chỉ như một thanh kiếm đẹp bình thường, cho dù một tay lão luyện giang hồ nhìn qua cũng không dễ gì nhận ra, cho nên lão đệ ngươi an tâm...
Nhạc Tiểu Tuấn chắp tay nói:
- Tống đại lão gia đã tin tưởng ủy thác, vãn bối nào dám thoái thác!
Tống Trấn Sơn lại lấy từ trong áo ra một chiếc ngọc bội, thái độ vô cùng trịnh trọng trao cho chàng nói:
- Nhạc lão đệ phải biết, mẹ của Huệ Quân là bào muội của lão phu, huynh muội lão phu gồm có ba người, lão phu là huynh trưởng, bà ta là tam muội, nhị muội của lão phu hiện đang ở Cửu Hoa. Ngươi khi đến gặp tam muội của lão phu, nên trao tận tay bà ta chiếc ngọc bội này, nếu tam muội ta có sai khiến điều gì thì ngươi nên nhận lời.
Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu nói:
- Vãn bối đã nhớ.
- Hảo, hiện tại ngươi có thể mang kiếm này lên người, ai hỏi cứ bảo là lão phu nhân vì ba lần chém đoản thanh nhuyễn kiếm của ngươi, nên mới tặng thanh kiếm này. Còn tuyệt đối không nói ra chuyện lão phu phó thác với bất kỳ một ai.
Nhạc Tiểu Tuấn gật đầu, đem chiếc ngọc bội cất kỹ vào trong áo, rồi mang kiếm lên vai nói:
- Vãn bối ghi nhớ lời đại lão gia!
- Ừm, còn một chuyện nữa, chiêu kiếm họ Kim kia truyền thụ cho ngươi rất tuyệt, lần này đến Dương Châu, dọc đường cần sớm tối chuyên cần luyện tập chiêu kiếm đó, điều này rất có lợi cho lão đệ ngươi trong tương lai.
- Đa tạ Tống đại lão gia quan tâm nhắc nhở, vãn bối xin ghi khắc lời chỉ bảo của Tống đại lão gia!
Tống Trấn Sơn gật đầu nói:
- Hảo, hiện tại chúng ta nhanh trở lại khách phòng.
Khi bọn họ hai người trở lại khách phòng, thì buổi cơm trưa đã bày sẵn ở bàn.
Tống Văn Tuấn và Trúc Thu Lan thấy bọn họ trở lại, trên vai Nhạc Tiểu Tuấn từ đâu có thêm một thanh trường kiếm.
Tống Trấn Sơn không đợi bọn họ lên tiếng, cười ha hả nói:
- Các ngươi thử đoán xem ta dẫn Nhạc lão đệ đến thư phòng làm gì nào?
Tong Văn Tuấn nói ngay:
- Cha tặng cho Nhạc huynh thanh danh kiếm kia!
Tống Trấn Sơn vuốt râu cười vui vẻ nói:
- Cha ba lần chém gãy thanh nhuyễn kiếm của Nhạc lão đệ lòng rất áy náy, cho nên vừa rồi dẫn lão đệ vào thư phòng, tùy Nhạc lão đệ chọn lấy một thanh mang phòng thân, Nhạc lão đệ đã thoái thác mấy lần mới chọn một thanh này. Đây không phải là một danh kiếm, nhưng cũng là thanh Tùng Văn kiếm do Võ Đương chế tạo, năm xưa chính Ngọc Chân đạo trưởng đã tặng cho cha, kiếm cương trong có nhu rất hợp với Nhạc lão đệ sử dụng.
Tống Trấn Sơn là đệ nhất danh thủ dùng kiếm, tự nhiên trong thư phòng cất nhiều kiếm là chuyện bình thường, cho nên không ai hoài nghi điều gì cả.
Nhạc Tiểu Tuấn chắp tay cung kính nói:
- Đa tạ sự ưu ái của đại lão gia, vãn bối cảm kích vô cùng.
Tống Trấn Sơn cất tiếng cười sảng khoái nói:
- Nhạc lão đệ chớ nên mải nói lời khách khí. Nào, cùng nhau ngồi xuống dùng cơm trưa!
Sau buổi cơm trưa, Nhạc Tiểu Tuấn và Trúc Thu Lan từ biệt rời khỏi Thiên Hoa sơn trang.
Tống Văn Tuấn tiễn chân bọn họ đến khi họ lên thuyền mới quay về.
Khi bọn họ quay lại Vũ Tiến thì trong trấn đã lên đèn, bọn họ tìm vào trở lại Cao Đài khách điếm, chọn thuê hai phòng cho hai người.
Hai ngươi tắm táp xong vào phòng khóa cửa chuẩn bị ngủ, bỗng Trúc Thu Lan rón rén sang phòng Nhạc Tiểu Tuấn nhỏ giọng nói:
- Nhạc đại ca, hình như có người đang ngầm theo dõi chúng ta!
Nhạc Tiểu Tuấn ngạc nhiên hỏi lại:
- Lan muội có phát hiện ra người nào không?
- Muội chỉ cảm giác như vậy, từ khi chúng ta rời bến đò đến giờ như có cặp mắt bám nhìn theo, khi ngồi ăn trong quán phở cũng vậy, cứ như có cặp mắt nào đó ngắm nhìn sau lưng muội...
Nhạc Tiểu Tuấn cười nói:
- Đây là trong lòng muội sinh quỷ, một vị cô nương trẻ tuổi vào những nơi công cộng như quán ăn tửu lầu, đương nhiên thực khách nam nhi ai mà không đưa mắt nhìn muội chứ? Vả lại thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện với chúng ta, cho nên luôn khiến muội cảnh giác mà tưởng tượng ra vậy thôi.
Nói đến đó, chàng nhìn nàng vẫn một mặt hoài nghi thì cười phá lên an ủi:
- Thật ra thì chúng ta cũng đã va chạm đại trận tiểu trận, cho dù có người lén theo dõi thì có gì đáng sợ chứ?
Trúc Thu Lan sửa lại mái tóc đen mướt, cười tươi nói:
- Đúng vậy, chúng ta sợ ai chứ?
Nói rồi nàng bật cười thành tiếng trong trẻo, tợ hồ như nỗi sợ đã hoàn toàn biến mất, đoạn hỏi:
- Nhạc đại ca, hiện tại chúng ta sẽ đi đâu?
- Dương Châu!
Trúc Thu Lan chớp đôi nhãn châu đen láy nhìn chàng âu yếm hỏi:
- Đi Dương Châu làm gì?
- Tống đại lão gia phó thác cho ngu huynh mang một vật trao đến cho Huy phu nhân.
- Ồ, nhất định là một vật rất quan trọng, muội nhớ hồi sáng Tống đại lão gia bảo chàng theo lão vào thư phòng hẳn là để phó thác chuyện này?
Nhạc Tiểu Tuân gật đầu, rồi lấy chiếc ngọc bội trong áo ra cho nàng xem, đoạn kể sơ lược câu chuyện, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến thanh Tiên Cô kiếm.
Trúc Thu Lan nhíu mày, người rồi giãn đôi mày như đã hiểu ra cười khúc khích nói:
- Chỉ một phiến ngọc bội này thôi mà phải nhờ Nhạc huynh mang đến cho Huy cô nương lại làm ra vẻ bí mật đến thế ư?
Nói đến đó nàng bật cười lớn, tiếp:
- Muội biết rồi!
- Lan muội biết gì chứ?
- Tống đại lão gia vì ba lần chém gãy kiếm của Nhạc huynh, trong lòng áy náy...
- Nhưng chuyện này thì có liên can gì đến chuyện mang ngọc bội đến Dương Châu?
- Đương nhiên là có liên quan, Tống đại lão gia nhận ra huynh võ công cao thâm, nhân phẩm lại tốt, cho nên... Cho nên...
Nàng thốt lên mấy tiếng cho nên nhưng chung quy không nói được hết câu.
Nhạc Tiểu Tuấn hỏi:
- Cho nên gì chứ?
Trúc Thu Lan mặt ửng đỏ, cúi đầu lí nhí trong miệng:
- Cho nên lão muốn huynh mang chiếc ngọc bội này đến cho Huy phu nhân, có lẽ giữa huynh muội bọn họ đã ngầm có lời ước...
Nhạc Tiểu Tuấn không hiểu nhíu mày hỏi:
- Lời ước gì?
- Sao huynh không tự nghĩ xem tất sẽ hiểu ra thôi mà!
Nhạc Tiểu Tuấn ngớ cả người lắc đầu nói:
- Tôi không hiểu ra nổi!
Trúc Thu Lan nguýt dài một tiếng:
- Huynh nha! Còn giả vờ nữa sao?
Nhạc Tiểu Tuấn đầu rối bù, quả nhiên ngơ ngẩn chẳng hiểu gì hết, chàng nói:
- Tôi thật không nghĩ ra nổi.
Trúc Thu Lan nhìn chàng vẻ trách móc nói:
- Hảo, vậy thì muội nói. Tống đại lão gia chọn trúng huynh, cho nên mới muốn huynh đến diện kiến Huy phu nhân.
Nhạc Tiểu Tuấn như chợt đã hiểu ra tâm ý nàng, bất giác tuấn diện ửng đỏ la lên:
- Trúc muội nghĩ gì vậy?
Trúc Thu Lan vẫu mồm cười đáp:
- Chẳng lẽ không đúng? Chỉ cần Huy phu nhân cũng nhìn trúng huynh chọn làm rể, xem ra...
Nhạc Tiểu Tuấn không để nàng nói hết câu cắt ngang:
- Lan muội, muội...
Bất giác nắm tay nàng kéo sát tới người mình.
Trúc Thu Lan trong lòng hoảng lên, thở gấp nói:
- Nhạc đại ca...
Nhạc Tiểu Tuấn càng ghì chặt người nàng trong lòng, thì thầm:
- Lan muội, trong lòng ta chỉ có một mình muội...
Trúc Thu Lan thôi không vùng nữa nàng úp mặt vào vai chàng, cảm giác ngọt ngào nói:
- Thật tình thì Huy cô nương cũng rất đẹp, cô ta lại có chân tình với huynh, muội đã nhận ra...
Nàng nói đến đó thì không sao nói hết câu, vì lúc ấy đôi cánh môi son của nàng bị đôi bờ môi nóng bỏng của chàng gắn chặt lên.
Phút chốc cặp tình nhân đắm đuối chìm lặng vào trong lửa tình nồng thắm.
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, nàng đẩy nhẹ người chàng ra, nói qua hơi thở:
- Đã muộn lắm rồi, huynh nên đi nghỉ!
Rồi không đợi chàng kịp cản lại, nàng chuồn nhanh ra cửa.
Một sáng tháng chạp, bọn họ cùng nhau sóng vai lên đường, từ Trấn Giang qua sông rồi đến Qua Châu.
Đây chính là nơi bọn họ lần đầu tiên gặp nhau, đôi tình nhân gặp lại cảnh xưa đầy kỷ niệm tự nhiên lưu luyến.
Qua Châu chỉ là tiểu trấn ven sông, trên đường khách bộ hành ngược lại rất đông đúc, tửu quán nhỏ hôm trước giờ đây đã đổi chủ.
Nhạc Tiểu Tuấn, Trúc Thu Lan cùng nhau vào quán rượu, bức tượng thần tài Hắc Hổ Huyền Đàn treo trên tường lần trước giờ cũng không còn thấy, thay vào đó là một tấm giấy điều ghi thực đơn, tửu loại.
Hai người chọn một bàn trong ngồi xuống, gọi hai tô mì, thực khách trong quán xem ra chỉ là thương khách đang đợi thuyền sang sông, bọn họ chăm chú ăn tô mì của mình, tính tiền rồi rời khỏi quán.
Vừa khỏi quán không bao lâu, Trúc Thu Lan bỗng í lên một tiếng như nhớ nhận ra diều gì, chân tự nhiên cũng dừng lại.
Nhạc Tiểu Tuấn quay đầu hỏi:
- Lan muội, chuyện gì?
Trúc Thu Lan nghiêng đầu sang chàng thấp giọng nói:
- Ở đây có ám hiệu của mẹ em để lại!
- Ám hiệu lệnh đường lưu lại nói gì?
- Đây là ám hiệu tìm muội, muốn muội nhanh đi gặp mẹ.
- Ồ, nhưng lệnh đường hiện ở đâu?
- Ám hiệu chỉ là ký hiệu chỉ phương hướng, đâu phải là văn tự mà nói rõ ràng.
- À, vậy nó chỉ hướng nào?
- Cứ đi nhanh về phía trước.
- Vậy thì chúng ta nhanh đi nào.
Nói rồi chàng nắm tay nàng bước chân càng lúc càng nhanh hơn.
Ra khỏi Qua Châu, vừa đi Trúc Thu Lan vừa để mắt nhìn hai bên, quả nhiên những khối đá bên đường và những gốc cây, nàng bắt gặp ám hiệu chỉ đường cứ theo con lộ chính mà đi.
Đi được một hồi, Trúc Thu Lan lại ái lên một tiếng:
- Cứ nhìn ám hiệu chỉ đường của mẹ em, tợ hồ như người đi Dương Châu. Nhạc đại ca không cần nhìn nữa, đi nhanh lên!
Ngoài rừng hoang vắng, bọn họ bắt đầu thi triển khinh công mà chạy như bay.
Dương Châu là một nơi đô hội phồn hoa có từ thời nhà Tùy, đây gần như là nơi giao thông Nam Bắc, khách thương nhân cự phú đến đây làm ăn sinh sống rất nhiều, đồng thời Dương Châu còn là một nơi danh lam thắng cảnh, nên tao nhân mặc khách tìm đến du hí thưởng ngoạn làm thơ đề phú cũng không ít.
Bọn Nhạc Tiểu Tuấn hai người đi một mạch đến Dương Châu, nhưng chưa vào thành thì Trúc Thu Lan đã phát hiện ra một ám hiệu của mẫu thân nàng dưới chân tường thành, nàng dừng chân lại nhỏ giọng nói:
- Nhạc đại ca, ký hiệu của mẹ em chỉ đi hướng Tiên Nữ miếu, hay là huynh cứ vào thành trước, muội đến Tiên Nữ miếu gặp mẹ. Ở con đường ngang thành Đông có một khách điếm tên là Tiểu Giang Nam, huynh cứ đến đó nghỉ chân trước, muội sẽ tìm đến gặp huynh sau.
Nhạc Tiểu Tuấn nghiêng đầu hỏi:
- Muội không cùng ta đến nhà Huy phu nhân ư?
- Không, Tống đại lão gia chỉ gọi một mình huynh vào thư phong phó thác công việc, trao ngọc bội bảo huynh đích thân gặp Huy phu nhân, đương nhiên bên trong có duyên cớ...
Nhạc Tiểu Tuấn nghe nhắc lại chuyện này thì đỏ mặt lên và nói:
- Lan muội, muội lại nghĩ ngợi gì vậy?
Trúc Thu Lan nghiêm nét mặt nói:
- Nhạc đại ca, tối hôm qua muội chỉ nói đùa, huynh thử nghĩ xem Tống đại lão gia gọi huynh vào tận thư phòng mới trao ngọc bội, nhờ làm việc này, quyết không phải tầm thường. Nếu muội đi cùng huynh, tất đã có người thứ ba, không chừng khiến Huy phu nhân thấy khó nói chuyện, cho nên huynh đi một mình thì hơn. Muội nhân thời gian này sẽ đến tìm mẹ, bất luận ai xong việc trước thì cứ đến khách điếm Tiểu Giang Nam mà chờ.
Nhạc Tiểu Tuấn nghe nàng nói cũng có lý, gật đầu đáp:
- Vậy thì cứ như thế cũng được, huynh sẽ chờ muội ở khách điếm.
Trúc Thu Lan cười tươi nói:
- Nếu muội xong chuyện sớm, cũng sẽ chờ huynh ở đó.
Nói rồi nàng quay người chạy đi về hướng Đông.
Nhạc Tiểu Tuấn còn đứng nhìn theo bóng nàng cho đến khi khuất dạng mới quay vào thành.
← Hồi 32 | Hồi 34 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác