← Hồi 02 | Hồi 04 → |
Đây kể tiếp theo: Tần Thúc Bảo sợ Đơn Hùng Tín theo, nên chạy suốt đêm, qua bao nhiêu rừng núi. Bấy giờ tuyết xuống mù trờ, gió lạnh buốt xương, Thúc Bảo ôm bụng rỗng, tập tễnh chân đau mà đi mãi trong đêm tối, cứ theo đườg cái lớn mà lần. Tới canh ba chân đau thịt nhức, đầu váng mát hoa không đi được nữa. Thấy bên rừng có cái miếu tên gọi Đông Nhạc miếu, bèn bước vào. Vừa toan ngồi xuống, bỗng thấy mắt nổi hào quang đầu nặng, hôn mê, ngã lăn xuống đất. Đôi kim giản nặng ba trăm cân vác trên vai gieo xuống thềm làm vỡ mấy viên gạch lát, kêu vang cả miếu.
Nghe động, giật mình, đạo nhân ở hậu thất chạy ra thấy một người nằm, cô nâng lên, nhưng tuổi già sức yếu không sao nâng được. Đạo nhân vào gọi chủ sãi. Người ấy họ Ngụy tên Trưng, trước làm tri châu ở Cát An, mới cắt tóc đi tu theo thầy là Từ Hồng Khánh, tức là đạo nhân kia. Thấy thầy gọi, Nguy Trưng vội chay ra, thấy Thúc Bảo nằm thẳng cẳng, mắt nhắm nghiền, liền xem mạch rồi nói:
- Người này chỉ bị đói khát, lại đi nhiều trong tuyết lạnh, bị cảm đấy thôi.
Rồi ẵm vào nội thất đặt lên giường, đắp chăn, sắc thuốc lá cho uống, lại đổ cháo vào miệng, Thúc Bảo dần dần tỉnh dậy. Ngụy Trưng hỏi họ tên. Thúc Bảo kể sự tình. Ngụy Trưng nói:
- Ông bị ốm, hãy cứ ở dây tĩnh dưỡng dăm hôm, uống thuốc cho lành mạnh hãy về phục lệnh quan cũng kịp.
Sau đó ngày ngày ngụy Trưng sắc thuốc, nấu cháo trông nom Thúc Bảo rất chu đáo.
Một hôm trong miếu có lập đàn tụng lệnh, nguyên do, Đơn Hùng Tín từ biệt Bá Dương về trang ôm lấy xác anh mà khóc hồi lâu rồi cho đem mai táng. Lại sai gia nhân đến Đông Nhạc miếu bảo thầy trò Ngụy Trưng lập đàn cúng cho anh ruột không may đã bị Đường công thấy biến bắn nhầm.
Lúc đó Đơn Hùng Tín mặc đồ tang, cưỡi ngựa đến am làm lễ. Vào thấy gia đinh và các tiểu cãi cọ nhau. Tín quát gia nhân, chúng nói:
- Các sư ở đây không được thành kính, chúng tôi bảo họ quét dọn cho sạch sẽ để đại quan nhân đến, chúng không nghe cứ để một anh ốm nằm ở hậu đường.
Hùng Tín gọi Ngụy Trưng ra hỏi. Nguy Trưng nói:
- Người ấy không phải ngươi thường, cách đây mấy hôm, qua đây bị cảm, chúng tôi phải tận tâm coi sóc đó là lương tâm của kẻ tu hành.
Tín hỏi:
- Tên họ người ấy là chi?
Ngụy đáp:
- Đó là một nghĩa sĩ đất Sơn Đông, tên gọi Tần Quỳnh, tức là Tần Thúc Bảo.
Hùng Tín mừng cuống quít vội chạy vào hậu thất vén màn coi:
chính thức gã bán ngựa bữa vừa rồi. Tín quỳ xuống bên giường nắm tay Thúc Bảo nói:
- Rõ ràng là Tần đại huynh. Sao lại nỡ giấu Đơn Hùng Tín này như thế.
Thúc Bảo cố ngồi lên vái lạy:
- Tần Quỳnh hèn nhát này có tài đức gì mà được tôn ông yêu mến, thực lấy làm thẹn lắm!
Tín rờ tay vào mặt Thúc Bảo, thấy nóng gay thì ứa nước mắt nói:
- Bữa nọ trời cho gặp tôn nhan, mà ngu đệ không có mắt, để đại huynh đi. Sau nhờ Bá Dương nói mới biết. Đại huynh thứ tội cho. Có lẽ chỉ vì lánh mặt ngu đệ mà đại huynh dầm tuyết đội gió ra đi mới nên trọng bệnh này. Tín tôi tội lại càng to lắm.
Thúc Bảo ngậm ngùi nói:
- Tiểu đệ giữa đường thiếu tiền ăn trọ, bị chủ quán thúc đòi lại giữ cả quần áo không cho thay. Đến bán ngựa, tự xét quần áo lam lũ mà tránh đại huynh, thật không có lòng nào khác.
Hùng Tín đau lòng nắm tay Thúc Bảo mà an ủi, đoạn sai gia nhân lấy kiệu, Tín cõng Bảo đặt lên, rồi Tín bảo Ngụy Trưng cứ cúng lễ, cưỡi ngựa đi kèm kiệu Thúc Bảo về Nhị Hiền trang.
Tín lấy quần áo mới đưa Thúc Bảo thay, lại gọi danh y vẫn ở liền trong trang bốc thuốc cho Thúc Bảo uống, chừng mấy ngày Thúc Bảo mạnh như thường.
Từ dó, Hùng Tín trân trọng tiếp đãi Thúc Bảo đêm ngày. Hùng Tín đem chuyện thân huynh bị Đường công Lý Uyên bắn chết than thở với Thúc Bảo, giờ lâu Bảo tìm lời khuyên giải.
Lại nói: Phàn Hổ đến Thạch Châu đệ công văn và giao tù xong, nhận hồi văn ngày đêm về Tế Nam vì cứ yên trí rằng Thúc Bảo đã về trước mình rồi. Tới Tế Nam mới biết là Thúc Bảo chưa về phủ.
Tần mẫu ngày đêm tựa cửa chờ con, thấy Hổ mà không thấy con trai thì lo sợ bỏ ăn bỏ ngủ bèn gọi Hổ đến khóc nói:
- Con ta xưa nay hiếu để có đi dông dài bao giờ đâu, chắc nó bị bệnh bay bị nạn ở dọc đường, chẳng hay hiền điệt có vì lão mà đi tìm đón nó không?
Phàn Hổ xin đi. Tần mẫu đưa tiền lộ phí. Hổ không nhận nói:
- Anh cháu còn gởi cháu nhiều tiền. Xin bá mẫu cứ an lòng. Rồi cầm thư của Tần mẫu bỏ vào tay nải, vào phủ xin phép nghỉ. Hôm sau khởi hành đi Lạc Châu. Hôm ấy Hổ đi chừng mười dặm thì tuyết xuống rất nhiêu. Hổ cứ đội tuyết đi. Ngày rảo bước chịu tuyết sương dầu dãi, đêm vào quán nghỉ, Hổ tận tình tìm bạn. Một hôm, tuyết đọng ngập đường không nhấc được chân lên nữa, Hổ thấy cái am bên rừng ngẩng đọc ba chữ Đông Nhạc miếu, bèn vào nghỉ chân.
Ngụy Trưng vừa đi hái thuốc về dắt lừa vào chuồng cỏ, bước ra thấy khách lạ, hỏi rằng:
- Khách bộ hành từ đâu tới?
Phàn Hổ xá mà đáp:
- Tôi là Phàn Hổ ở Sơn Đông, đi đến Lại Châu tìm bạn. Đường nhiều tuyết không sao đi được, xin vào quý am nghỉ một đêm nay.
Nguy Trưng sai dâng trà rồi hỏi:
- Ông bạn túc hạ tên họ chi?
Hổ đáp:
- Đó là nghĩa huynh tôi, làm đô đầu ở Tế Nam, tên gọi Tần Thúc Bảo.
Ngụy Trung cuờí nói:
- Thế thì Tần Quỳnh ở ngay trước mắt. Nhị điền trang cách đây hơn mười dặm, trong đó có vị quan nhân là Đơn Hùng Tín đang lưu đãi Tần Thúc Bảo vì ông ta bị ốm.
Nghe nói xiết bao mừng, Phàn Hổ bèn đứng dây xin đi ngay. Ngụy Trưng cố giữ lại nói rằng:
- Tuyết đang xuống nhiều, đi đêm sao được, túc hạ hãy nghỉ hết đêm nay, mai đi sớm.
Phàn Hổ tuy đang đói mệt, cứ xin đi vì nóng lòng gặp bạn. Phàn Hổ ra đi, cứ theo đương lớn thẳng mò mẫm cho tới sáng, nón và áo quần sũng tuyết, Tới nơi, có người chỉ Nhị Hiền trang ngay trước mặt. Hổ nhờ trang khách vào báo:
- Có bạn Tần Quỳnh là Phàn Hổ đem gia thư đến.
Trang khách vào nói, Thúc Bảo giật mình kinh hãi, chạy ra, thấy Hổ từ đầu đến chân trắng suốt, dáng điệu mệt mỏi thì ôm ngay lấy nói:
- Hiền đệ tới tìm ta có việc gì nguy cấp hẳn thôi?
Hổ nói:
- Em ở Lạc Châu, tin rằng anh xong việc ở đấy sẽ về thẳng Tế Nam phục lênh, ai ngờ em tới Tế Nam vẫn chẳng thấy anh. Lão mẫu lo sợ đêm ngày, viết thư saí em đi tìm kiếm.
Bảo đáp:
- Anh vì chờ thái sử đi Thái Nguyên chào mừng Đường công Lý Uyên lâu quá nên nợ chủ hàng cơm phải bán ngựa lấy tiền về, bị ốm giữa đường, được nhà sư cứu, sau lại gặp Đơn Hùng Tín đại quan nhân đây mời về phục thuốc, nay đã hơi lành mạnh, sắp sửa ra về thì nghe tin em đến.
Nói rồi dắt tay Phàn Hổ vào trang viện. Hổ móc túi lấy thư ra.
Thúc Bảo xem thư mẹ, ứa nước mắt muốn về ngay.
Hùng Tín can ngăn:
- Đại huynh hãy còn đang yếu, cứ liều ra đi, phong sương ốm lại giữa đường thì uổng mạng, như thế vì hiếu mà thành ra bất hiếu. Chi bằng đại huynh hãy ờ đây ít bữa nữa. Nhờ Phàn đại huynh về trước xin phép quan tri phủ, xin phép lão mẫu, thế là vẹn cả công tư, toàn cả nghĩa mẹ con, cả tình bạn hữu.
Hùng Tín nói mãi, Thúc Bảo đành ưng thuận. Hùng Tín mừng lắm, sai đặt tiệc lớn, ba người chén tạc chén thù.
Đêm ấy, Thúc Bảo ngồi đốt nến viết thư gửi mẹ. Và sáng hôm sau, Hùng Tín truyền lấy năm mươi lạng bạc, năm tấm vóc nhiễu đại hồng gửi Tần lão mẫu, lại tặng riêng Phàn Hổ mười lạng bạc và hai súc lụa hoa hạng tốt. Thúc Bảo và Phàn Hổ cùng ân cần cảm tạ. Phàn Hổ đội nón chiến, nai nịt gọn ghẽ, từ biệt Hùng Tín và Thúc Bảo về Tế Nam báo tin cho Tần mẫu.
Thúc Bảo ở Nhị Hiển trang đã qua mùa xuân. Trong thời gian đó, Đơn Hùng Tín muốn đãi hết lòng tri ngộ với Tần Quỳnh, đã một mặt ngầm sai thợ lấy da cáo trắng và vàng bạc làm thành bộ yên trong lót gấm dày, lại sai lấy năm trăm lạng bạc đánh thành thoi nhỏ bỏ vào túi vóc, một mặt sai mười mã phu ngày đêm nuôi vỗ Long câu cho ăn toàn thóc, đậu trắng và cỏ tốt cho chóng béo.
Hết tháng giêng, Thúc Bảo nói xin bái biệt.
Đơn Hùng Tín gọi mã phu dắt long câu ra. Tần Quỳnh giật mình, ngắm con ngựa gầy ốm của mình nay lớn béo khác hẳn, trên lưng mang bộ yên đẹp rực rỡ, nhạc vàng chói lọi bên yên đeo túi bạc thoi nặng trĩu và đôi kim giản gia truyền. Thúc Bảo cảm động, vái Hùng Tín nói:
- Tiểu đệ tự xét mình vô hạnh, bất tài không hiểu sao lại được đại ca yêu mà tặng ngựa cho yên đẹp thế này?
Hùng Tín cười khanh khách nói vang như sấm:
- Tín này trời cho không nghèo, chỉ cầu mong được cái phúc gặp anh hùng hào kiệt bốn phương để dâng ngựa, biếu áo và mài kiếm hầu, ấy là thỏa cái chí bình sinh. Của mọn này có đáng là bao mà đại huynh phải băn khoăn.
Đoạn sai lấy thêm một gói bạc lẻ đưa Thức Bảo làm lộ phí. Bảo chối không được, đành phải nhận, đoạn sụp hai lạy mà lên yên. Hùng Tín cũng sai gọi lấy ngựa, tiễn Thúc Bảo ba mười dặm, đến một khách điếm kia, mượn làm trướng đình, uống với nhau cạn vò rượu quý rồi mới chịu chia tay.
Bảo về thẳng Tế Nam, Tín quay về trang viện.
← Hồi 02 | Hồi 04 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác