← Hồi 082 | Hồi 084 → |
Đại doanh Lôi Công Sơn.
Nháy mắt đã hơn nửa tháng, bốn ngàn lão binh đã hoàn toàn nắm vững yếu lĩnh của tam đoạn kích, cũng đã học được cách ném Long Vương pháo có tay cầm. Bất kể là đội ngàn người hay đội trăm người, những lão binh này đều có thể lập trận hình xạ kích trong thời gian ngắn nhất, sau đó tiến hành luân phiên xạ kích dưới sự chỉ huy của Thiên tổng, Bả tổng.
Điều đáng tiếc là không có tiến hành xạ kích bằng đạn thật!
Vì số lượng hỏa thương toại phát thức và Long Vương pháo có tay cầm không nhiều lắm. hỏa dược cũng vô cùng thiếu thốn. Những vật tư này đều là do Công bộ phân phôi. Đại Đông cũng không có Xưởng hỏa dược cho dù Vương Phác có bạc cũng không mua được.
Cũng may bốn ngàn người này đều là lão binh. Sớm đã thấy máu tanh, cũng đã nghe quen tiếng súng tiếng pháo, cho dù không huấn luyện bằng đạn thật, bọn họ cũng sẽ không bị luống cuống tay chân khi ra chiến trường, càng không bị tán loạn.
Điều khiến Vương Phác cảm thấy vui mừng là vẫn còn tố chất đơn binh của bốn ngàn người này. Những người này không phải là lão binh bách chiến bò trong trong đống xác chết ra, mà chính là đạo tặc giết người không kể xiết. Bất luận là kỵ thuật. Xạ thuật, hay là đánh giáp lá cần bằng vũ khí lạnh hoặc sử dụng hỏa khí, đều có thể dùng hai chữ tinh xảo để hình dung!
Bọn họ không chỉ có kỹ năng chiến đấu xuất sắc, còn có ý chí lãnh khốc mà lại ngoan cường! Chỉ cần Vương Phác có thể thực hiện lời hứa của hắn thị chúng, chỉ cần Vương Phác Có thể kích được sự cộng hưởng từ trong đáy lòng của bọn họ, làm cho bọn họ Xem mình chân chính trở thành binh của Vương Phác từ trong thẩm tầm, thì hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, bốn ngàn ngươi này sẽ trở thành một đội tinh binh khiến người khác sợ hải!
Bất kể là lưu tặc, hay là Kiến Nô, đều sẽ bị đội tinh binh này nghiền nát một cách vô tỉnh.
Tuy nhiên, cũng không phải là tất cả mọi chuyện đều tuyệt vời. Sức chiến đấu của bốn ngàn tinh binh này khiển Vương Phác cảm thấy hài lòng, nhưng quân kỷ của bọn họ lại khiến cho Vương Phác cảm thấy đau đầu! Tám trăm tên cướp thường quen thói cướp bóc tự do, ba ngàn lão binh vì tan rã hết lần nảy đến lần khác cũng đã lười nhác đến tận xương tủy, còn hai trăm gia đinh của Vương Phác, kỷ luật cũng không khá hơn chút nào.
Muốn huấn luyện bốn ngàn người này cho ra trò, thành chiến sỹ thiết huyết kỷ luật nghiêm minh, tuyệt không phải chuyện dễ.
Nhưng không quản khó bao nhiêu, Vương Phác đều phải làm cho tốt việc này. Nếu như không thể làm cho bốn ngàn người này quân kỷ nghiêm minh, bọn họ cũng chỉ có thể trở thành một đám kiêu binh mãnh tướng, càng đánh thắng sẽ càng kiêu ngạo ngang ngược. Sau cùng đến lúc Vương Phác trói buộc bọn họ không được, bọn họ sẽ chui đầu vào rọ, rồi khiến bản thân bị hủy diệt.
Trong lịch sử Trung Quốc cổ đại không ít đội quân như vậy, bọn họ thiện chiến nhưng lại không có kỷ luật nghiêm minh. Cuối Cùng sau khi bọn họ đạt được đỉnh phong của sự huy hoàng, thì nhanh chóng bị tiêu VOng. Lúc trước cô quân thâm nhập Liêu Đông, Vương Phác dùng thú tính của hơn ngàn gia đinh là Vì Sinh tồn!
ཟླ Nhưng bây giờ, Vương Phác tuyệt sẽ không làm như vậy nữa. Hiện tại, thứ hắn cần không phải là một đám ác lang dã man, mà hắn cần một đám chiến sỹ thiết huyết kỷ luật nghiêm minh!
Hành trướng của Vương Phác,
Chân hữu Tài khom người, chắp tay đi vào đại trưởng, hỏi Vương Phác:
- Tướng quân, ngài tìm tiểu nhân
- hữu Tài.
Vương Phác cau mày nói:
- Đã nói với ngươi nhiều lần, sau này đừng tự xưng là tiểu nhân nữa.
- Ah, đúng đúng.
Chân hữu Tài cười khổ nói:
- Xem cái trí nhớ của tiểu nhân này. Về sau gặp Tướng quân phải tự xưng là ty chức. ty chức, ha ha
- Lại đây, ngươi xem thử cai này đi. Chân Hữu Tài đi đến trước án, chỉ thấy trên bàn đặt một tờ giấy đỏ rất lớn, bên rìa trái của tờ giấy đỏ có viết ba chữ to đập vào mắt "Bảy điều lớn", bên rìa phải là chi tiết của bảy quy tắc:
Quân quy điều thứ nhất: Người cãi lại quân lệnh, giết không tha.
Quân quy điều thứ hai. Người hành hung người mình, giết không tha,
Quần quy điều thứ ba. Người gian dâm phụ nữ Đại Minh, giết không tha.
Quân quy điều thứ tư: Người cướp bóc bách tính Đại Minh, giết không tha,
Quân quy điều thứ năm. Người tụ tập đánh bạc, phạt tám mươi roi thị chúng.
Quân quy điều thứ Sáu. Người tư tàng chiến lợi phẩm, phạt tám mươi roi thị chúng.
Quân quy điều thứ bảy. Người giẫm lên hoa màu, phạt tám mươi roi thị chúng,
...
Chân hữu Tài Xem tỉ mỉ một lúc lầu, cẩn thận nói:
- Tướng quân, có một câu ty chức không biết là có nên nói hay không?
Vương Phác nói:
- Có gì thì cứ Việc nói.
Chân Hữu Tài nói.
- Ty chức cho rằng điều thứ nhất, thứ hai, thứ sáu thì không có gì nói, nhưng bốn điều kia dường như có chút chuyện bé xé ra to. Tỷ như hai cái gian dâm và cướp bóc bách tính, ty chức nghĩ phạt tám mươi roi cũng đủ rồi. Về phần tụ tập đánh bạc, còn có giẫm lên hoa màu, ty chức nghĩ nhiều nhất là phạt hai mươi roi thậm chí có thể không phạt.
- Không, ngươi sai rồi
Vương Phác lắc đầu nói:
- Trị quân nhất định phải nghiêm. nhất là hai việc gian dâm với phụ nữ Đại Minh và cướp bóc bách tính.
Chân Hữu Tài nói:
- Xin Tướng quân giải đi sự nghi hoặc.
Vương Phác nói:
- Mạnh Tử có nói "Dân vi trọng, xã tắc thứ chi, quân vi khinh" (Dân là trọng, xã tắc Xếp Sau, quân là nhẹ), Dân đây chính là bách tính, bách tính là gì? Bách tính là nên tảng của Đại Minh triều chúng ta! Cái chúng ta ăn, là do bách tính Đai Minh trồng. cái chúng ta mặc, là do bách tính Đại Minh dệt. Còn có những Cái chúng ta dùng. cũng là do bách tính Đại Minh tạo ra. Chúng ta không bảo vệ bách tính, vậy chính là tự tuyệt căn cơ của mình rồi!
- Tướng quân minh giám.
Chân hữu Tài nghiêm nghị mới:
- Ty chức đã lỡ lời rồi
Chân hữu Tài Vừa dứt lời. Tiểu Thất bông nhiên vào cửa bẩm báo:
- Tướng quân, đã xảy ra chuyện.
Vương Phác hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Thất nói:
- Mặt Sẹo và Rầu Rậm mang theo một đội người xuống dưới chân Lôi Công Sơn chơi kích cúc ăn tiền, giày xéo hết cả ruộng lúa mạch của bách tính, có người nông dân trẻ tuổi nói hai câu đã bị Mặt Sẹo sai người trói lại, tên Mặt Sẹo này lại còn tuyên bố phải thiêu rụi thôn của bọn họ.
- Ầm!
– Há có chuyện như vậy!
Vương Phác vỗ án cả giận nói:
- Vừa đánh bạc, vừa giẫm lên hoa màu, còn ức hiếp dân chúng Đại Minh.
Vương Phác hét to:
- Bảo Đường Thắng, Trương Hòa Thượng, còn có Bách Hộ lập tức tập kết ngoài Viên môn!
- Vâng.
Tiểu Thất lên tiếng lĩnh mệnh mà đi.
Dưới chân Lôi Công Sơn.
Trận kích cúc giữa Râu Rậm và Mặt Sẹo đã kết thúc... nói ra cũng là Vĩ Ở trên núi hơn nửa tháng, hàng ngày ngoại trừ huấn luyện vẫn chỉ là huấn luyện. Những kiêu binh mãnh tướng này sớm đã buồn chết rồi. Hôm nay không dễ gì mới không phải huấn luyện, hai người liền dẫn một đám người xuống núi chơi kích cúc.
Mấy khoảng ruộng lúa mạch bị hai người dùng làm sân chơi kích cúc sớm đã hỗn độn. Mạ non mọc lên một chút cũng hoàn toàn không thấy bóng dáng. Dưới cây hòe già, một người nông dần trẻ tuổi bị trói, trời rất lạnh nhưng lại bị lột sạch áo, trên người còn hiện đầy những vết thương.
Râu Rậm chơi thua kích cúc, dùng mấy đồng bạc Sai người vào tiệm tạp hóa trong thôn mua mười căn thịt bò, mấy bao đậu phộng, còn có năm cân rượu. Những thứ này sẽ dùng để ăn nhậu với Mặt Sẹo. Hai người đang uống rượu cao hứng, thì một tên thân tín bỗng nhiên chạy đến bẩm báo:
- Hai vị lão đại, hình như trên núi có đại đội nhân mã xuống đến rồi
- Vậy sao?
Râu Rậm và Mặt Sẹo hồn nhiên quay đầu nhìn, quả nhiên là thấy trên con đường lớn xuống núi của đại doanh Lôi Công Sơn, đã dâng lên cát bụi mù mịt. Đã mơ hồ nghe được tiêng vó ngựa cách đó rất xa, giống như sấm Sét nơi chân trời, nhìn thanh thế thì ít nhất phải có hơn mấy chục người.
- Con mẹ nó.
Mặt Sẹ0 gãi gãi đầu. nghi hoặc hỏi:
- Mặc hắn là ai.
Rầu Rậm hoàn toàn không quan tâm.
- Dù sao cũng không phải là Tướng quân, cứ uống rượu của ngươi đi
- Cũng phải.
Mặt Sẹo gật gật đầu, giơ chén rượu lên quát:
- Nào, uống... uống Tượu.
Hai người uống chưa đến hai ngụm, tên thân tín bên cạnh đã kêu to: - Tướng quân, là Tướng quân đến!
- Tướng quân đã đến rồi?
Râu Rậm và Mặt Sẹo hơi sửng sốt, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thì thấy đúng là Vương Phác khoác trọng giáp, đang mang theo mấy mươi kỵ thúc ngựa phi đến như bay. Hai người chưa để ý đến sắc mặt khó chịu của Vương Phác. Mặt Sẹo cười ha hã, bưng chén rượu chạy ra nghênh đón Vương Phác, cười to nói:
- Ha ha. Tướng quân ngài đến thật là đúng lúc. Nào, tiểu nhân kính ngài một chén,
Vương Phác cũng không xuống ngựa, trực tiếp thúc ngựa đi đến trước mặt hai người. Lúc này, mấy mươi kỵ sau lưng Vương Phác cũng lần lượt thúc ngựa đi lên phía trước. Mặt Sẹo và Rầu Rậm nhìn kỹ, phát hiện không ngờ lại là Chân hữu Tài. Đương Thắng. Trương Hòa Thượng, còn có mấy mươi Bả tổng. Hầu như là từ Bả tổng trong doanh trở lên đều đã đến.
Mặt Sẹo đã phát hiện ra sắc mặt của Vương Phác có chút không ôn. cẩn thận hỏi:
- Tướng quân, ngài...
Vương Phác giục ngựa đi đến trước mặt hai người, lấy roi ngựa trong tay chỉ vào anh nông dân trẻ tuổi bị trói dưới gốc cây cách đó không xa, mặt lạnh như tiền, nói:
- Tha người ra.
- Vâng.
Mặt Sẹo lên tiếng, khẩn trương nói với hai tên gia đinh ở bên cạnh:
- Đi, mau đi thả người.
- Khoan đã!
Vương Phác gọi hai tên gia đinh, trầm giọng nói:
- Ngươi đi.
- Vâng, tiểu nhân sẽ đi.
Mặt Sẹo không dám chậm trễ, chạy một mạch đến chỗ anh nông dân trẻ tuổi bên bờ ruộng cởi trói. ngẫm nghĩ một chút, lại cởi áo choàng da gấu khoác lên cho anh nông dân, không ngờ anh nông dân nọ rất có khí phách, trực tiếp ném áo choàng da gấu của Mặt Sẹo xuống mặt đất.
Mặt Sẹ0 giận tím mặt, giơ tay đánh một bạt tai lên mặt anh nông dân, không ngờ bị người ta nhanh chóng tránh được. Anh nông dân kia lại còn thuận thế đạp vào mông của Mặt Sẹo một cước, làm y ngã đo đất. Khi Mặt Sẹo lồm cồm bò dậy thì khuôn mặt đã hóa thành màu gan heo.
- Lão tử sẽ bổ ngươi làm đôi!
Mặt Sẹo nổi giận gầm lên một tiếng, rút thanh đao trên hông.
Vương Phác đột nhiên quát:
- Dừng tay
Mặt Sẹo không dám cãi quân lệnh của Vương Phác, đành phải hung tợn trừng mắt nhìn nông dân kia một cái, chầm chậm đi trở về bên cạnh Vương Phác, còn có tâm tư để đánh trông lảng.
- Tướng quân, tiểu tử này không đáng coi trọng, tiểu nhầm chỉ muốn giáo huấn hắn một chút, không có ý gì khác, ha ha.
Vương Phác không để ý đề Mặt Sẹ0. roi ngựa trong tay chỉ Về phía ruộng lúa mạch toàn bộ bị giẫm đạp đến không còn gì mới.
- Những người giẫm lên ruộng lúa mạch, đứng ra ngoài cho bản Tướng quân.
Bọn họ đứng trước ngựa Vương Phác thành một hàng, chỉ là từng người đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh như băng của Vương Phác.
Roi ngựa trong tay Vương Phác đột nhiên quất xuống không hề báo trước, hung hăng quất vào trên mặt Râu Rậm đứng đầu hàng. Chỉ nghe một tiếng "Vút" giòn tan, trên mặt Râu Rậm đã xuất hiện một vệt máu. Râu Rậm sửng sôt bỗng ngẩng đầu lên, sau đó dùng sức ưỡn ngực.
- Chat!
禹
Lại là một tiếng giòn tan, mặt Mặt Sẹo bị quất vết thứ hai. Trên mặt của Mặt SẹO cũng nhanh chóng xuất hiện một Vệt máu. Vừa vặn hợp. Với vết sẹo đáng sợ trên mặt của Mặt Sẹo tạo thảnh hình chữ thập. khiến cho sắc mặt tên này thoạt nhìn. Có vẻ càng dữ tợn khủng bố hơn.
- Chất!
- Chat!
- Chất!
, ~്യ
Những tiếng roi vun vút bên tai khổng dứt, Vương Phác giục ngựa chầm chậm đi qua trước mặt mấy tên gia đinhRoi ngựa trong tay không chút lưu tình, quất lên mặt mỗi người, mỗi người một roi xong rồi Vương Phác mới giục ngựa chậm rãi bước đến trước mặt đám người Râu Rậm, trầm giọng hỏi:
- Có phải các ngươi không phục hay không?
Râu Rậm và Mặt Sẹo ngẩng đầu, đồng thanh nói:
- không phục
- Được, dám làm dám chịu, có lời gì thì nói ra mới là đàn ông!
Vương Phác gật gật đầu, quay đầu lại nói Với Chân Hữu Tài.
- Chân tổng quản. tuyên đọc bảy đại điều quân quy mà bản Tướng quân Vừa mới chế định.
Chân Hữu Tài giục ngựa tiến lên, bắt đầu lớn tiếng đọc.
← Hồi 082 | Hồi 084 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác