Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 036

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 036: Ái Hương các
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Tần Hoài Bát Diễm giỏi ca múa, năng thi thiện phú, nhưng đám huân thích như Từ Hoành Cơ này lại là những kẻ dốt đặc, cũng không biết xướng ca khiêu vũ, đành phải uống rượu nhận phạt, vài vòng tửu lệnh qua đi, Từ Hoành Cơ và Lưu Khổng Chiêu tửu lượng kém nhất đã say mèm, Triệu Chi Long, Thường Duyên Linh và Lý Tổ Thuật cũng có chút quá chén, đều nhờ gia đinh nâng lên hồi phủ.

Chỉ có Vương Phác dựa vào oai mới chu toàn đến hiện tại, còn không hề uống một chén rượu nào.

Liễu Như Thị và các hoa khôi Nam Khúc danh viện bị tài oai của Vương Phác đã khơi gợi lên hứng chơi, vừa bởi vì Vương Phác là tướng công của Trần Viên Viên, dĩ nhiên càng không thể dễ dàng buông tha hắn, thừa dịp lúc Vương Phác đi ra ngoài vệ sinh, bảo Lý đại nương thu lại hai cái bàn tròn lớn, đổi thành hai cái bàn bát tiên đến ghép thành bàn dài, dọn xong mâm đựng trái cây trà thơm, tám vị danh viện Nam Khúc thì chia làm hai nhóm ngồi hai bên.

Lúc Vương Phác trở về, thấy trận địa như vậy trong lòng không khỏi hơi sợ.

Liễu Như Thị, Lý Thập Nương, Biện Ngọc Kinh, Lý Hương Quân bên trái, Trần Viên Viên, Cố Mi, Khấu Bạch Môn, Đổng Tiểu Uyển bên phải, tám vị Nam Khúc danh viện mười sáu đôi mắt đẹp đồng loạt rơi trên người Vương Phác, . tình hình như vậy giống như là mười sáu ngọn đèn tựu quang đồng thời chiếu vào trên mặt Vương Phác, khiến hắn thật là có chút quáng mắt.

- Việc này...

Vương Phác vừa thấy trận thế này là biết Tần Hoài Bát Diễm lai giả bất thiện (kẻ đến thì không thiện), trong lòng liền có chút sợ vò đầu hối:

- Ừm... Bây giờ đêm đã khuya, nếu không thì dừng ở đây đi được không?

- Không được.

Ngoại trừ Viên Viên mỉm cười không nói, bảy vị danh viện còn lại đều đồng thanh cự tuyệt

Vương Phác khiếp vía hỏi:

- Các cô muôn làm gì?

Liễu Như Thị nũng nịu hỏi:

- Tướng quân dám dẫn cô quân xâm nhập Liêu Đông, vậy sẽ không sợ tám tiếu nữ tử chúng ta chứ?

- Sợ?

Vương Phác thề thốt phủ nhận nói:

- Muốn sợ cũng là các cô sợ bản tướng quân, tuyệt đối không có chuyện bản tướng quân sợ các cô.

Từ trước tới giờ cũng chỉ có mỹ nữ sợ lưu manh, thật đúng là chưa từng nghe nói lưu manh sẽ sợ mỹ nữ.

Lý Thập Nương bật cười, nghiêm trang nói:

- Nếu Tướng quân không sợ, vậy mời ngồi xuống.

- Ngồi thì ngồi, vừa lúc bản tướng quân đứng hơi mỏi rồi.

Vương Phác thuận thế ngồi xuống ở đầu bàn.

Trong đôi mắt đẹp sáng long lanh của Liễu Như Thị xẹt qua một tia giảo hoạt, nói:

- Chúng ta cùng Viên Viên muội tử tình như tay chân, Viên Viên muội tử lại từ nhỏ không có cha mẹ, chúng ta chẳng khác nào người nhà mẹ đẻ của nàng, Viên Viên muội tử tuy rằng đã cùng tướng quân ký kết lương duyên, nhưng bọn tỷ muội trước đó cũng không biết rõ tình hình, ngày hôm nay tướng quân còn cần qua ải của bọn tỷ muội chúng ta, mói tính là nhân duyên mỹ mãn.

- Ta cứ tưởng là làm đại sự gì khó lường, hóa ra là chuyện này à?

Vương Phác thở phào một cái, cất cao giọng nói:

- Nào, các cô cứ khảo đi.

Liễu Như Thị chớp chớp đôi mắt đẹp, Trần Viên Viên thẹn thùng cúi mặt xuống, trên mặt sáu vị cô nương còn lại cũng lộ ra nụ cười hiểu ý, tràng diện hôm nay này, điệu bộ này, các nàng thật ra sớm có dự mưu rồi.

Liễu Như Thị nói:

- Viên Viên muội tử về sau có thể hạnh phúc hay không, mấu chốt muốn xem tướng quân có thể làm muội ấy cười vui vẻ không, chỉ cần tướng quân có thể chọc cười được tám tỷ muội chúng ta, coi như là qua cửa tiểu nữ tử này.

- Ha ha, tại đây?

Vương Phác nghe xong mừng rỡ, cười nói:

- Vậy các cô đều nghe cho kỹ, ngày xưa có ba vị cô nương kết nghĩa kim lan, giữa họ không có chuyện gì là bí mật cả, có một ngày ba tỷ muội tụ cùng một chỗ trò chuyện với nhau, đại tỷ nói "Ngày hôm qua ta cùng hắn làm cái kia, đau quá đi mất, còn chảy máu, hắn chẳng dịu dàng gì cả, làm vài lần mới xuyên qua được chỗ ấy của ta.

Tần Hoài Bát Diễm đều là phong trần nữ tử, sao có thể nghe không ra ý tứ của Vương Phác chứ?

Liễu Như Thị, Lý Thập Nương vẻ mặt ngạc nhiên, Biện Ngọc Kinh, Khấu Bạch Môn cùng Cố Mi đã thầm cười rộ lên, Lý Hương Quân, Đổng Tiểu Uyển lại đỏ bừng mặt, Trần Viên Viên không kìm lòng nổi nhớ tới lần đầu tiên của mình, Vương Phác cũng không hề dịu dàng, làm nàng vừa đau lại chảy máu, trong lòng cực kỳ xấu hổ, chỉ hận tìm không đuợc một cái lỗ nẻ nào để chui vào.

Vương Phác giả bộ như không biết gì, nói tiếp:

- Đại tỷ vừa mới nói xong, Nhị tỷ liền nói tiếp "Đại tỷ không biết rồi, làm việc này phải nhanh, càng nhanh càng không đau, ta cũng vậy ngày hôm qua đi tìm hắn làm đấy, hắn chỉ chọc một chút đã chọc thủng chỗ ấy của ta, không hề đau."

Lý Hương Quân, Đổng Tiểu Uyển chưa trải qua việc này đã xấu hổ đến không ngóc đầu lên được rồi, sắc mặt của các nàng Biện Ngọc Kinh cũng trở nên khá lúng túng, Liễu Như Thị cùng Lý Thập Nương thì đã có chút mất hứng, thầm nghĩ Vương Phác này có chuyện gì vậy? Ngay trước mặt nhiều tỷ muội lại không kiêng nể gì nói mấy chuyện này... có ý gì vậy chứ?

Vương Phác vẫn làm như không phát hiện ra gì cả, nói tiếp:

- Lúc này, Tam muội nói chuyện "Oa, vốn ta còn định xế chiều đi tìm hắn, nghe các tỷ nói khủng bố như vậy, ta cũng không dám đi nữa. ’. Đại tỷ và Nhị tỷ liền khuyên Tam muội "Tam muội không cần sợ, cũng đừng khẩn trương, lúc đầu hơi đau một chút, sau sẽ không đau nữa.

Liễu Như Thị đứng dậy định bỏ đi, Lý đại nương ở bên cạnh không kìm hổi liếc đôi mắt quyến rũ sang Vương Phác một cái, cười nói:

- Ôi, tướng quân ngài thật đúng là cái gì cũng dám nói nha?

- Ta nói cái gì à?

Vương Phác vô tội giang tay ra, tói:

- Không phải ba tỷ muội kia đang nói chuyện xỏ lỗ tai sao? xỏ lỗ tai không chảy máu, không đau sao? Vậy ta hỏi các cô, các cô cho là ta đang nói gì thế? Ồ, hay là các cô đã cho là ta đang nói chuyện giữa nam nhân và nữ nhân, nhìn các cô kia, một đám trong óc không biết suy nghĩ cái gì nữa, thật là.

Các vị cô nương vốn định quở trách Vương Phác, kết quả lại trái lại bị Vương Phác quở trách một phen.

- Hả?

Lý đại nương đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó phá lên cười:

- Tướng quân ngài thật là xấu.

Bên kia Lý Hương Quân, Đổng Tiểu Uyển các vị cô nương cũng đều thầm cười rộ lên, cuối cùng ngay Liễu Như Thị cũng nhịn không được, vừa bực mình vừa buồn cười nói với Vương Phác:

- Qua, ải tiểu nữ tử tướng quân ngài thông qua rồi, tuy nhiên tỷ muội khác cũng không giống như tiểu nữ tử dễ dàng đối phó như vậy đâu, tướng quân ngài nên cẩn thận.

- Không thành vấn đề.

Vương Phác tràn đầy tự tin đáp:

- Mấy tỷ muội các cô cứ việc phóng ngựa lại đây, bản tướng quân tiếp hết.

Lý Thập Nương duyên dáng đứng dậy, nói từng câu từng chữ:

- Ải của tiểu nữ tử không khó, nếu tướng quân có tâm, vậy hát một tiểu khúc cho Viên Viên muội tử đi.

Trong hiên hoàn toàn yên tĩnh, mắt đẹp của các tỷ muội đều nhìn chăm chú Vương Phác.

Yêu cầu này của Lý Thập Nương nhìn như bình thường, kỳ thật lại rất không đơn giản.

Ở đời Minh, kỹ nữ có địa vị rất thấp, trên sông Tần Hoài Nam Khúc danh viện tuy rằng đều là quốc sắc thiên hương, điên đảo chúng sinh, nhưng các nàng trên căn bản vẫn là kỹ nữ, cũng không hề có địa vị xã hội gì đáng nói, bởi vì kỹ nữ địa vị xã hội thấp, vào kỹ viện dù chỉ bán tiếng cười, hát rong cũng biến thành nghề đê tiện.

Lý Thập Nương yêu cầu Vương Phác giống như kỹ nữ con hát xướng tiểu khúc ở trước mặt mọi người, lấy quan niệm thời đại này để xem có thể nói là chuyện rất quá mức, nếu đổi thành người khác, chỉ sợ sớm đã phẩy tay áo bỏ đi rồi. Cũng chính vì nguyên nhân như vậy, Lý Thập Nương mới có thể đề xuất yêu cầu quá mức này, muốn xem Vương Phác vì Trần Viên Viên có thể hy sinh bao nhiêu?

Vượt ngoài dự đoán của mọi người, Vương Phác không cần nghĩ ngợi đáp:

- Được, không thành vấn đề.

Lý Thập Nương nghĩ tới đủ loại khả năng, chỉ không nghĩ tới Vương Phác sẽ không chút do dự mà đáp ứng, các tỷ muội khác còn lại và Lý đại nương cũng ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có trên mặt Trần Viên Viên hiện lên vẻ vừa vui sướng lại oán trách, vui mừng dĩ nhiên là Vương Phác vì nàng chuyện gì cũng đều nguyện ý làm, oán trách cũng là Thập Nương muội muội không nên làm khó hắn như vậy.

Trên mặt Vương Phác lộ ra một tia mỉm cười đắc ý, việc này thật đúng là không làm khó được hắn!

Trước kia lúc ra đời lăn lộn, Vương Phác không ít lần ra vào quán hát, bản thân hắn bẩm sinh đã có một cổ họng tốt, tuy rằng chưa tham gia cuộc thi ngôi sao gì vinh dự để nói, cũng không ra đĩa nhạc gì, nhưng hát rất mượt, nhất là hát dân ca Thiểm Bắc, đền vượt qua Ca Vương A Bảo Thiểm Bắc.

*****

Vương Phác đứng dậy hắng giọng một cái, ra dáng nói:

- Vậy được, ngày hôm nay bản tướng quân sẽ hát cho các cô một tiểu khúc - Đi Tây khẩu.

"Ca ca đi Tây khẩu,

Tiểu muội muội buồn sầu

Nhắc tới ca ca đi Tây khẩu

Ai, tiểu muội muội nước mắt chảy dài

Ca ca nga đi Tây khẩu,

Tiểu muội muội tiễn ca đi,

Kéo tay ca ca

Ai, đưa đến cửa lớn,

Tiểu muội muội không bỏ được,

Có hai câu tri tâm...

Ai, tiểu muội chỉ nhớ câu tri tâm đầu..."

...

Giọng của Vương Phác nam trung mạnh mẽ cộng thêm ca từ hơi ưu thương, diễn tả ý cảnh thê lương trong dân ca Thiểm Bắc vô cùng nhuần nhuyễn, các cô nương phảng phất từ trong ca khúc thê lương này thấy được cao nguyên đất vàng cằn cỗi thê lương, thấy được con người trên mảnh thổ địa kia vì sinh tồn mà giày dụa.

Nam nhân vì nuôi sống gia đình không thể không xa xứ, nữ nhân tiễn nam nhân đến cửa thôn, quyến luyến khó bỏ, hai mắt đẫm lệ mê ly...

Vương Phác hát đến chỗ tình cảm xúc động, Trần Viên Viên không kìm nổi vươn tay nhỏ nhẹ nhàng cầm bàn tay của Vương Phác, trong đôi mắt đẹp nhìn Vương Phác đã toát ra tia nhu tình như nước, Lý Hương Quân và Đổng Tiểu Uyển tức thì bị tiếng ca thê lương của Vương Phác làm xúc động; hai hàng nước mắt đã chảy xuống gò má các nàng.

Dân ca Thiểm Bắc sở dĩ có thể lay động lòng người, biểu diễn kỹ xảo chỉ là phụ, chủ yếu là dựa vào bản thân dân ca ẩn chứa cái ý nhị thê lương cằn cỗi, Vương Phác lúc học đại học ở Tây An khi không có việc gì thường đi Thiểm Bắc, rất si mê cuồng nhiệt dân ca Thiểm Bắc, lấy trình độ của hắn muốn lừa nước mắt những cô gái trẻ là vô cùng dễ dàng đấy.

Vương Phác hát một khúc thôi, trong hiên vắng lặng không tiếng động. Đợi nửa ngày sau, Lý Thập Nương mới sâu kín thở dài một tiếng, hỏi:

- Tướng quân, đây là tiểu khúc nơi nào vậy, sao ta nghe trong lòng rất u sầu.

Vương Phác thở dài, lấy giọng điệu trịnh trọng nói:

- Đây là dân ca Sơn Thiểm, Sơn Thiểm là một địa phương cằn cỗi, không giống Giang Nam đồng cỏ phì nhiêu ngàn dặm, nơi đó trăm họ thường thường không no bụng, vì nuôi sống gia đình, nơi đó nam nhân thường thường xa xứ, đến Khẩu Bắc xông xáo, hoặc là đi Tây Khẩu.

Lời này của Vương Phác nửa thật nửa giả, Sơn Tây cằn là không giả, tuy nhiên Sơn Thiểm thời đại này căn bản không có chuyện đi Tây Khẩu, bởi vì lúc này đế quốc Đại Minh và Mông Cổ vẫn còn trạng thái đối địch, căn bản là không thể nào tiến hành hoạt động thương mại. đai quy mô, cho nên cũng sẽ không có chuyện xưa người Sơn Tây đi Tây Khẩu như vậy.

Lý Hương Quân mắt lộ ra vẻ không đành lòng, nhẹ giọng hỏi:

- Vậy các cô gái thì sao?

- Con gái thì ở nhà.

Vương Phác lại thở dài một hơi, nói tiếp:

- Trên đường đi Tây Khẩu xương cốt trắng người Sơn Tây lấp đầy đường, tuyệt đại đa số phụ nữ sau khi tiễn bước trượng phu của các nàng khó có thể gặp mặt, nhưng họ lại không thể không tiễn thân nhân của các nàng đi, bời vì mảnh thổ địa kia thật sự rất cằn cỗi, nuôi sống không được nhiều người như vậy

- Hôm nay là ngày vui, ta không nói mấy chủ đề làm đau lòng người này nữa.

Lý đại nương lấy khăn lụa lau khóe mắt, trên mặt đã khôi phục vẻ phong tình quyến rũ, nói với Vương Phác:

- Hiện tại ta tuyên bố tướng quân đã thuận lợi qua ải Thân Nương này rồi hiện tại vị cô nương nào ra đề mục tiếp theo đây

- Mụ mụ.

Lý đại nương tiếng nói vừa dứt, Biện Ngọc Kinh đứng dậy nói:

- Ngọc Kinh có câu không biết có nên hay không nói?

Lý đại nương nói:

- Ngọc Kinh nói đi

Biện Ngọc Kinh quyến rũ liếc mắt Vương Phác một cái, yêu kiều nói:

- Viên Viên tỷ và tướng quân tân hôn yến nhĩ, đúng là lúc như keo như sơn, nay bọn tỷ muội chơi đủ rồi, cũng náo đủ rồi, cũng đừng có lại tiếp tục giằng co nữa, hãy để cho Viên Viên tỷ và tướng quân sớm trở về nghỉ ngơi đi nha, được không?

Lý đại nương phụ họa nói:

- Ôi, Ngọc Kinh nói đúng, này lúc đích thật là không còn sớm, tướng quân và Viên Viên cô nương ngày mai còn phải dậy sớm, vậy hôm nay giải tán đi.

Vương Phác ôm quyền cười nói:

- Vậy đa tạ các vị cô nương hạ thủ lưu tình.

Lý Hương Quân mỉm cười duyên dáng nói:

- Lần này bỏ qua cho tỷ phu, đợi cho lúc tỷ phu ngài cùng Viên Viên tỷ về Giang Nam làm hôn lễ, bọn tỷ muội mới tiếp tục chọc ngài, hì hì.

- Cứ quyết định như vậy đi.

Vương Phác mỉm cười nói:

- Đợi khi bản tướng quân và Viên Viên về Giang Nam làm hôn lễ, các cô có chiêu gì cứ việc xuất ra đi, bản tướng quân tiếp hết.

Trần Viên Viên lại đứng dậy cùng bọn tỷ muội nói lời từ biệt, chúng tỷ muội tiễn Vương Phác và Trần Viên Viên ra khỏi Ái Hương Các, nhìn Trần Viên Viên lên kiệu, ra ngõ Ô Y mới quay trở về, Liễu Như Thị vì ở nhờ nhà Nhị Lý, cùng với Lý đại nương, Đại Thập Nương và Lý Hương Quân cùng trở về Noãn Hương Các.

Trước tiên nói một chút về Noãn Hương Các.

Noãn Hương Các nguyên bản chỉ trông vào một mình Lý đại nương duy trì, khi đó Lý đại nương còn chưa phải chủ chứa, nghệ danh của nàng là Lý Trinh Lệ, cũng là một Nam Khúc danh viện nổi tiếng một thời trên sông Tần Hoài, chỉ tiếc tuổi tác lớn nhưng vẫn chưa tìm được nam nhân thích họp để hoàn lương, sau này mua Noãn Hương Các tự mình làm chủ chứa.

Sau đó biểu muội bà con xa của Lý đại nương là Lý Thập Nương bởi vì cha phạm tội mà bán mình, Lý đại nương liền dùng số tiền lớn chuộc Lý Thập Nương về. Dựa vào mỹ mạo và tài nghệ hơn người, Lý Thập Nương rất nhanh liền trở thành danh viện trên sông Tần Hoài, danh tiếng vang xa, Noãn Hương Các lúc này cũng đã thành nhà thứ hai của họ.

Hai năm trước, con gái nuôi thu dưỡng từ nhỏ của Lý đại nương là Lý Hương Quân cũng đầy mười sáu tuổi, trổ mã như hoa như tiên, hơn nữa năng thi thiện phú, giỏi ca múa, nhất là Lý Hương Quân dáng người nhỏ xinh, màu da trắng muốt như ngọc, khách phong lưu liền tặng cho nàng nhã hiệu Hương Phiến Trụy Nhi, không đến thời gian hai năm, danh tiếng Hương Phiến Trụy Nhi cũng truyền khắp Giang Nam.

Lý đại nương xúc cảnh sinh cảnh lại nhớ tới bất hạnh của mình, liền sâu kín thở dài một tiếng, nói:

- Ôi, vẫn là Viên Viên cô nương mệnh tốt, có thể gặp được lang quân như ý là Vương tướng quân.

Liễu Như Thị cùng Lý Thập Nương đều tự nghĩ tâm sự của mình, im lặng không nói.

Trong mắt Lý Hương Quân lộ ra vẻ sùng bái, nũng nịu đáp:

- Vương tướng quân chỉ dẫn theo hơn ngàn nhân mã liền dám một mình xâm nhập Liêu Đông, còn có thể toàn thân trở ra, hắn vì cứu Viên Viên tỷ không tiếc lấy thân phạm hiểm đi làm con tin hải tặc Thái Hồ, cuối cùng cũng có thể bình yên trở về, thật sự là có dũng có mưu, có tình có nghĩa, cũng chỉ có Viên Viên tỷ người đẹp như tiên hoa như vậy, mới có thể xứng đôi Vương tướng quân.

- Còn chưa hết đâu.

Lý Thập Nương buồn bã nói:

- Nói hắn là vũ phu, nhưng hắn biết làm thơ, nói hắn là người thô kệch, nhưng lại có thể nói những lời ngạc nhiên cổ quái lại vô cùng có lý, nói hắn biết mang binh đánh giặc, nhưng hắn có năng lực hát ra bản tiểu khúc mỹ lệ thê lương... Rốt cuộc hắn là loại đàn ông như thế nào đây?

Một đêm này, Lý đại nương, Lý Thập Nương, Liễu Như Thị còn có Lý Hương Quân đều mất ngủ

Crypto.com Exchange

Hồi (1-335)


<