Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 314

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 314: Hung danh Cù cạo đầu
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Tiếng rên rỉ của nữ nhân Kiến Nô hòa cùng tiếng thở dốc của những chàng cao bồi phương Bắc, thời gian ba ngày trôi đi rất nhanh.

Sau ba ngày, sáng sớm Cù Thức Tỷ ra lệnh một tiếng tất cả những anh chàng cao bồi đang phát ra tinh lực dồi dào trên người nữ nhân Kiến Nô đều đứng bật dậy, lưu luyến rời đi những cơ thể mê người đó bắt đầu tập trung lại, sau đó mang hơn mười vạn người già và trẻ thơ trong thành đuổi chạy đến bờ sông.

Sắc trời đã tối, gió càng lúc càng mạnh hơn, Cù Thức Tỷ chắp hai tay sau lưng đứng trang nghiêm trên đài cao ở bờ sông lạnh lùng quan sát.

Hơn mười vạn người già cùng trẻ con bị dồn đến bãi sông chật chội, tiếng trẻ con khóc nỉ non, tiếng nữ nhân kêu rên, tiếng lão nhân nguyền rủa, tiếng khóc than vang rộng cả đất trờ, i Cù Thức Tỷ đối với cảnh tượng này như không nhìn thấy, sát khí dần dần hiện lên khuôn mặt y, cảnh tượng này khá quen thuộc nó đã diễn ra trước đó không lâu.

Nhớ năm đó, ở bốn phía Quan ngoại khi Kiến Nô giết hại người Hán, chúng có từng mềm lòng không?

Năm đó, ở Quan nội khi chúng cướp của đốt người bọn chúng có từng mềm lòng qua không?

Năm đó, Kiến Nô dùng dao mổ bụng những người già nua và trẻ con thơ dại bọn chúng có mềm lòng không?

Không, không có, tiếng khóc nỉ non, tiếng kêu rên cuối cùng bọn chúng cũng xuống tay tàn nhẫn, bọn chúng còn vui mừng khoái ý cười độc ác, càng giết chóc thêm điên cuồng. Chính thế lúc này Cù Thức Tỷ và "Cao bồi Bắc Bộ" có lý do gì thương hại người già, phụ nữ và trẻ em Kiến Nô? Không, không có lý do gì cả, thế giới này không cần thương hại, thế giới này cho tới bây giờ chính là cá lớn nuốt cá bé.

Cù Thức Tỷ chậm rãi quay đầu lại hướng binh lính truyền lệnh:

- Đã đến giờ rồi, bắt đầu đi.

Tên lính liên lạc này nhanh chóng chạy tới trước đài, lớn tiếng nói:

- Tổng đốc đại nhân có lệnh, bắt đầu cạo đầu.... .

Cạo đầu là hình thức giết hại khá văn minh của Cù Thức Tỷ, cái này gọi là thoát thai cho Kiến Nô cạo tóc dễ phục, khi Kiến Nô vừa mới tiến đến đã bắt buộc người Hán cạo tóc dịch phục, hơn nữa còn quy định giữ tóc không giữ đầu, giữ đầu không giữ tóc cho nên hôm nay Cù Thức Tỷ cũng muốn buộc Kiến Nô cạo đầu lại.

Mấy trăm "Cao bồi Bắc Bộ" như hổ như sói nhào tới, bắt lấy những người già và con nít, những người này nam nhân có nữ nhân có, có lão nhân cũng có trẻ con, thậm chí có nhiều đứa trẻ còn đang quấn tã, đội trưởng đội bảo an không kìm được tiến đến khuyên Cù Thức Tỷ, gã nói:

- Tổng đốc đại nhân, những trẻ nhỏ kia vô tội, hay chúng ta tha đi?

- Vô tội?

Cù Thức Tỷ cau mày nói:

- Kiến Nô dùng dao giết mấy vạn người Hán chẳng lẽ có tội sao?

Đội trưởng bảo an nói:

- Nhưng chúng nó chỉ là con nít, con nít thì....

- Con nít?

Cù Thức Tỷ lãnh đạm nói:

- Đúng vậy, bây giờ chúng chỉ là những đứa con nít nhưng mười tám năm sau bọn chúng sẽ trưởng thành, hôm nay ngươi buông tha cho chúng, mười tám năm sau sẽ có nhiều người Hán chết trong tay chúng hơn. Vương gia nói đúng, thế giới này cho tới bây giờ toàn cá lớn nuốt cá bé, ngàn vạn lần không được mềm yếu, nếu không chính con cháu ngươi sẽ chịu hậu quả sau này, chính hậu nhân ngươi sẽ gặp phiền toái.

Khi nói chuyện, ngoài bãi sông đao quang đã lóe lên mấy trăm đầu Kiến Nô đã lăn nhào ra đất.

Chỉ trong thoáng chốc máu tươi đã nhuộm đỏ ngầu cả đoạn sông, bao gồm cả những đứa trẻ sơ sinh cùng tất cả người già trẻ đều bị trảm hết, xác chết cũng nếm xuống dòng sông, nhanh chóng lại có mấy trăm tên Kiến Nô khác bị bắt đến bờ sông, mấy trăm tên Cao bồi phụ trách hành hình lại giơ đao sắc bén lên.

Nhìn cảnh tượng máu tanh rơi đầy đất Cù Thức Tỷ không hề chớp mắt, trong mắt cũng không có chút thương hại và bất an nào, chỉ có sự lạnh lùng, dữ tợn. Sau khi lấy dầu hơn mười vạn Kiến nô hung danh của Cù Thức Tỷ trở nên hiển hách, vài năm sau Cù Thức Tỷ đảm nhiệm chức Tổng Đốc Nhật Bản đến Đông Kinh nhậm chức. Trong vòng mấy tháng thành Đông Kinh không một ai dám ra ngoài ban đêm, đủ thấy hung danh quá lớn.

Sau khi tiêu diệt Kiến Nô kế tiếp là phân phối chiến lợi phẩm.

Thật sự mà nói trong thành Thịnh Kinh không có nhiều vật dụng đáng giá, lương thực và súc vật lại quá ít, tuy nhiên Liêu Đông rộng lớn là ban thưởng lớn nhất cho "Cao bồi Bắc Bộ", vì lúc đầu khi di chuyển đến định cư ở Bắc Trực, nhóm cao bồi này không phải thực hiện Sát hồ lệnh (Lệnh giết Hồ), hướng về mảnh đất quan ngoại rộng lớn mà tiến đến sao?

Vì ít người mà nhiều đất, xuất chinh đến Liêu Đông hơn một vạn "Cao bồi" thì hầu như mỗi người đều được phân tới một bãi cỏ rộng lớn hoặc trang viên vì nhân khẩu ở Liêu Đông khá thưa thớt, những bãi cỏ hay trang viên không thể tiến hành khai hoang hay chăn thả nhưng dù có nói thế nào bãi cỏ này, trang viên này cũng thành tài sản riêng của đám bọn "Cao bồi", cuộc sống bọn họ càng có hy vọng hơn.

Mấy năm sau này không ngừng có dân chúng lưu dân dời đi Quan Đông, lúc đó lưu dân mua hoặc thuê đất của Liêu Đông để biến thành những nông trường nhỏ hoặc bãi cỏ nhỏ, còn những người theo Cù Thức Tỷ khôi phục Liêu Đông thì trở thành những chủ nông trường hoặc bãi cỏ. Đương nhiên Cù Thức Tỷ cũng trở thành chủ nông trường lớn nhất ở Quan Đông rồi, Cù gia ở Quan Đông có một trăm ngàn mẫu đồng cỏ rộng lớn, gồm mười tám trang viên.

Tất cả những người chủ nông trường lớn nhỏ, chủ bãi cỏ này hợp thành một quần thể "Cao bồi" rộng lớn, quần thể này thực hiện Sát hồ lệnh ủng hộ Trung Ương Quân của Đại Minh, dựa vào sự lợi hại của hỏa khí nên quanh lãnh thổ không ngừng được mở rộng, không ngừng trở thành những người chủ của nông trường và bãi cỏ, từ đấy về sau bắt đầu trở thành người giàu có.

Vì thế càng nhiều lưu dân nghèo khô không ngừng ôm mộng phát tài mà tiến đến, vì thế quần thể "Cao bồi Bắc Bộ" ngày càng to lớn hơn, đợi hơn một trăm năm sau các hành tỉnh phương Bắc triều Đại Minh thực hiện xong Sát hồ lệnh thì "Cao bồi Bắc Bộ" đã mở rộng phía Bắc ra đến Trường Thành, phía Đông giáp với Ural, phía Tây giáo với eo biển Bering, những người dân đại phương nơi này gồm người Mông Cổ, người Nga, cùng với dã nhân Tungus đã hoàn toàn bị sát hại hết.

Vài thập kỷ sau các nhà sử học sẽ truy tìm như di tích của thổ dân ở đế quốc Đại Minh này.

Tuy rằng khi còn sống Vương Phác cũng không nhìn thấy những cảnh tượng như thế nhưng không nghi ngờ kết quả này là một tay Vương Phác đưa đến. Trong suy nghĩ của hắn không chỉ có thảo nguyên Mông Cổ rộng lớn, Quảng Mao của Tây Ballia mà còn có vùng đất Liêu Đông phì nhiêu, là vùng đất sống lý tưởng nhất của dân tộc Đại Hán ngoại trừ Trung Nguyên.

Tuy nhiên những thứ này đều nói sau, lúc này Liêu Đông vẫn là một vùng đất hoang vắng cằn sỏi đá, nhóm chủ nông trường và bãi cỏ đầu tiên đang chia cắt mảnh đất phì nhiêu thích hợp cho trồng trọt, rồi chọn nơi đồng bằng thích hợp cho định cư Liêu Hà.... .

Sơn Tây Thái Nguyên, Phủ để Ngô Tam Quế.

Ngô Tam Phượng nhanh chóng đi vào đại sảnh đã thấy Ngô Tam Quế ngồi sững sờ trên ghế, vẻ mặt có chút cô đơn, Ngô Tam Phượng nghĩ có đại sự gì xảy ra nên vội hỏi:

- Nhị đệ, có chuyện gì sao?

- Hô..

Ngô Tam Quế thở dài nói:

- Vừa mới nhận được tin tức Vương Phác đã tự mình dẫn Trung Ương Quân đến Tử Kinh Quan hội hợp cùng Đường Thắng, nhìn điệu bộ của tên Vương Phác này dường như đã biết được kế hoạch của chúng ta, hắn định cho người chiếm Đại Đồng, cắt đứt đường lùi về Đại Mạc của chúng ta.

- Hả?

Ngô Tam Phượng thất thanh nói:

- Làm sao mà hắn biết được?

Ngô Tam Quế khoát tay nói:

- Nói thật việc này cũng không có gì nhưng đại ca người biết không, Kiến Nô ở quan ngoại đã bị diệt vong rồi, hơn mười vạn người già, trẻ Kiến Nô trong thành Thịnh Kinh không còn một ai, chính Tổng đốc Đại Minh Bắc Trực Cù Thức Tỷ và đội quân dưới tay y ra tay đó.

- Là Cù Thức Tỷ à.

Ngô Tam Phượng nghiêm nghị nói:

- Thật đúng là Cù cạo đầu mà.

Ngô Tam Quế nói:

- Ngẫm nghĩ lại thật sự như nằm mơ vậy, nhớ năm đó Kiến Nô không tới mười vạn nhân khẩu, chưa tới bốn vạn quân đội lại đánh cho Đại Minh ta không thể nào chống đỡ được, mấy chục vạn quân bị Kiến Nô giết không còn một ai, dân chúng Liêu Đông hầu như không còn một người nhưng ai nghĩ đến Kiến Nô cũng có ngày hôm nay?

- Đúng vậy.

Ngô Tam Phượng thở dài nói:

- Điều này không ai có thể ngờ được.

- Ai chà.

Ngô Tam Quế thở dài nói:

- Nếu lúc trước chúng ta không tiến theo Kiến Nô thì với khả năng của huynh đệ chúng ta cũng lăn lộn được như Cù Thức Tỷ, Lý Thành Đống, có thể là quan tổng binh của Trung Ương Quân hoặc tổng đốc của tỉnh nào đó, nếu thật như thế cũng không cần bỏ mạng ở Đại Mạc rồi....

- Ôi.

Ngô Tam Phượng cũng thở dài:

- Biết vậy chẳng làm, biết vậy chẳng làm.

Hai huynh đệ cũng không ai nói gì thêm, thật lâu sau Ngô Tam Quế mới chán nản nói:

- Bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi, đại ca, chúng ta cần chuẩn bị để chạy thoát thân thôi.

Ngô Tam Phượng kêu khổ:

- Nhị đệ, thật sự không có hy vọng sao?

*****

- Không có hy vọng, còn hy vọng gì nữa chứ?

Ngô Tam Quế sầu thảm nói:

- Đầu hàng chỉ có con đường chết, Vương Phác tha cho người khác nhưng tuyệt đối không tha cho Ngô gia chúng ta đâu, dù có muốn đầu hàng nhưng sợ huynh đệ chúng ta chỉ gặp họa sát thân, làm không tốt không biết chừng bị rút gân lột da làm đèn lồng người ta cũng nên.

Ngô Tam Phượng nhỏ giọng nói:

- Bằng không cầu viện Lý Tự Thành đi?

- Lý Tự Thành?

Ngô Tam Quế cười thảm nói:

- Sau khi Thanh Đồng Quan thảm bại Lý Tự Thành cũng bị tổn thương nguyên khí rồi, ngay cả bản thân lão cũng chưa chắc lo được cho mình lấy gì mà cứu chúng ta? Hơn nữa Liễu Như Thị suất lĩnh sáu vạn Trung Ương Quân chủ lực tiến đến Liêu Châu, Hồng Nương Tử dẫn kỵ binh tiên phong đến Phần Châu rồi, lúc này nếu huynh không chạy đi Trung Ương Quân sẽ vây kín Thái Nguyên, khi đó có muốn đi cũng không được.

- Được rồi.

Ngô Tam Phượng gật đầu thở dài nói:

- Ta đi chuẩn bị một chút, nhắc đến Đại Mạc cũng không phải là nơi yên lành gì, nghe nói nơi đó cực lạnh, bão cát cực lớn hơn nữa lại có dê bò béo tốt. Nếu chúng ta không chuẩn bị gấm vóc chăn bông và rượu phần muối tiêu, lúc đó lại thiếu không đủ dùng.

Nhìn bóng dáng Ngô Tam Phượng rời đi xa Ngô Tam Quế chỉ lắc đầu cười khổ, nếu có thể lựa chọn thì ai nguyện ý lưu vong đến Đại Mạc làm chăn nuôi chứ? Đáng tiếc hiện tại Ngô Tam Quế không có con đường sống nào khác để lựa chọn, thủ hạ Ngô Tam Quế có thể đầu hàng nhưng y tuyệt nhiên không thể đầu hàng, y biết Vương Phác nhất định không tha cho y.

Tử Kinh quan, hành viên lâm thời của Vương Phác.

Trời tháng tám khá nóng bức, Vương Phác cho người gánh hai thùng nước đổ vào thùng nước tắm lớn, lại bỏ thêm hai khối đá lớn vào trong sau đó cả người ngồi hụp vào trong thùng nước, cái lạnh của băng khiến Vương Phác cảm thấy thoải mái hẳn ra, hơn nửa tháng hành quân liên tiếp gió bụi đường khiến hắn mệt nhọc vô cùng.

Vương Phác định gọi Khấu Bạch Môn và Nộn Nương vào cùng nhau thụ hưởng cảm giác mát mẻ này thì bỗng nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân đến gần. Cánh cửa khép hờ đột nhiên bị đẩy ra, một bóng dáng uyển chuyển nhanh chóng tiến vào, Vương Phác nghe tiếng quay đầu lại nhìn thì nhận ra đó chính là yêu nữ Liễu Khinh Yên.

Hai mắt Vương Phác lập tức sáng lên liền vẫy nàng ta tới:

- Bảo bối mau đến đây.

Liễu Khinh Yên uốn éo đi đến bên thùng tắm cười quyến rũ nói:

- Vương gia, đã hai tháng không gặp, người không nhớ thiếp sao?

Vương Phác vươn cánh tay cường tráng ôm eo nhỏ của Liễu Khinh Yên cười nhẹ nhàng nói:

- Nhớ, đương nhiên nhớ rồi.

Liễu Khinh Yên cười phóng đãng nói:

- Nhớ thiếp sao? Nhớ thế nào?

- Đồ nỡm, vài ngày không quất vào mông nàng, nàng lại ngứa phải không?

Ánh mắt Vương Phác nhìn Liễu Khinh Yên nóng rực quan sát từ vòng ngực đẫy đà cuối cùng dừng lại trên chiếc quần quấn chặt mông căng tròn của nàng ta, nhìn hai mông tròn xoe tạo nên đường cong tuyệt mỹ, hắn cười dâm đãng nói:

- Từ đầu đến chân không có chỗ nào không nhớ, nàng vào đi.

Liễu Khinh Yên hét lên một tiếng toàn thân đã bị Vương Phác nhấc bỗng lên, khi thân hình nàng rơi xuống toàn bộ đã bị ngâm vào trong nước lạnh lẽo, thân thể nóng rực của Vương Phác ôm vòng nàng ta từ sau lưng, vòng tay hắn thật chặt khiến Liễu Khinh Yên không thể nhúc nhích mà phải đứng yên.

- Nàng quay lại là tốt rồi, trước tiên nói chính sự xem chuyện đó nàng giải quyết đến đâu rồi?

- Vương gia, chàng cứ yên tâm, thiếp đã làm xong rồi.

Vương Phác thả lỏng toàn bộ cơ thể hỏi:

- Nói một chút xem nào.

Liễu Khinh Yên nói:

- Theo ý Vương gia thiếp cải trang rồi lẻn vào Thái Nguyên đã liên hệ được với tướng quân Triệu Lục Cân, sau đó truyền đạt lại toàn bộ kế hoạch của Vương gia đến Triệu tướng quân. Sau khi xem xong Triệu tướng quân đã sắp xếp tất cả mọi chuyện nếu không có gì thay đổi mấy ngày nữa là hành động rồi.

Vương Phác nói:

- Triệu Lục Cân có thể làm sao?

- Ha ha ha....

Liễu Khinh Yên cười to nói:

- Triệu Lục Cân trên giường có được không thì ta không biết, cái này Vương gia phải hỏi nữ nhân của hắn, tuy nhiên trong quan trường Triệu Lục Cân là người vô cùng khéo léo, là người âm mưu quỷ kế cao minh, huynh đệ Ngô Thị không phải là đối thủ của hắn.

- Ừ, nói cũng có lý.

Vương Phác liên tục gật đầu nói:

- Nếu Triệu Lục Cân không có bản lãnh thì đã không biết chết bao nhiêu lần rồi, khi ta làm tổng binh ở Đại Đồng thằng nhãi này là Phó tổng binh sau đi Khương Tương đảm đương chức tổng binh Đại Đồng thì hắn vẫn là Phó tổng binh, sau khi Khương Tương hàng Thanh tạo phản bị Kiến Nô giết chết nhưng Triệu Lục Cân vẫn bình yên vô sự, còn tiếp tục làm Phó tổng binh Đại Đồng.

- Đợi đến khi Kiến Nô bại vong, Ngô Tam Quế chiếm Sơn Tây mà Triệu Lục Cân còn có thể dừng chân ở Đại Đồng thì có thể thấy được người này thật sự rất tài năng, bằng không không thể nào làm được như thế.

- Cho nên mới nói....

Liễu Khinh Yên cười quyến rũ nói:

- Vương gia người đừng lo lắng, huynh đệ Ngô thị không chạy được đâu.

Thái Nguyên, phủ để Ngô Tam Quế.

Anh ruột Ngô Tam Phượng rời đi không lâu Ngô Tam Quế liền phái người tìm tới Triệu Lục Cân.

Thật sự mà nói lúc đầu Ngô Tam Quế không tín nhiệm Triệu Lục Cân, nói thẳng ra hiện tại Ngô Tam Quế không thể nào không tín nhiệm Triệu Lục Cân nhưng dưới tay Ngô Tam Quế có quá ít người có thể dùng được, còn Triệu Lục Cân thì lại làm việc rất tốt dần dần nảy sinh tình cảm và bắt đầu nể trọng Triệu Lục Cân, bất kể chuyện gì cũng giao cho Triệu Lục Cân làm, Triệu Lục cũng làm rất hiệu quả khiến Ngô Tam Quế không thể nào bắt bẻ được.

Thí dụ như lần này chạy đến Đại Mạc, điều quan trọng nhất là chuẩn bị quân lương và những dụng cụ cần thiết ngay cả những chi tiết nhỏ như nồi sắt, đồ nhóm lửa, muối ăn, rượu phần, ngay cả những cần thiết nhỏ nhất cũng vẫn mang theo nên Ngô Tam Quế liền giao việc này cho Triệu Lục Cân làm.

Gặp mặt, Ngô Tam Quế trực tiếp hỏi:

- Lục Cân à, bổn Vương muốn biết sự tình như thế nào rồi?

Triệu Lục Cân cười nói:

- Vương gia cứ yên tâm, ty chức cũng đã làm xong, những dụng cụ cần sử dụng khi đến Đại Mạc đều đã mang đủ, muối ăn mang theo đầy đủ cho hai vạn đại quân dùng hơn mười năm. Mặt khác, ty chức còn cố ý chuẩn bị cho Vương gia mấy trăm đàn rượu Phần tốt nhất, đủ chứa mười xe, ha ha.

- Ừ.

Ngô Tam Quế vui vẻ nói:

- Lục Cân, sự tình cần chuẩn bị cho tốt, khi đến Đại Mạc bổn vương nhất định thưởng thật hậu hĩnh cho ngươi.

Triệu Lục Cân vội vàng chắp tay nói:

- Ty chức đa tạ Vương gia.

- Ồ đúng rồi, Lục Cân chờ một chút.

Triệu Lục Cân xoay người định đi lại bị Ngô Tam Quế gọi lại:

- Có một việc phiền toái cần ngươi đi giải quyết một chút.

Triệu Lục Cân cười nịnh nói:

- Xin Vương gia cứ chỉ bảo.

Ngô Tam Quế tiến lên thân thiết ôm bờ vai Triệu Lục Cân, ôn tồn nói:

- Là như thế này, việc đến đại mạc này không khỏi khiến cho các tướng sĩ dao động, nghĩ ngợi, lại lưu luyến cố hương, điều này bổn vương có thể hiểu được, nhưng chuyện này cũng bất đắc dĩ cho nên ta muốn ngươi đến nói với các tướng sĩ vài câu, khuyến khích mọi người một chút.

Triệu Lục Cân khó xử nói:

- Vương gia, việc này..... Ty chức sợ đảm đương không nổi.

Ngô Tam Quế cười nói:

- Lục Cân ngươi đừng khiêm nhường nữa, bổn Vương biết ngươi rất có tài ăn nói nên cần cổ động chuyện này một chút. Ngươi hãy đi gặp các tướng sĩ, hãy nói với họ khi đến thảo nguyên sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, trên thảo nguyên có nào là dê bò gia súc, nào là có các nữ nhân Mông Cổ xinh đẹp, ha ha.

Triệu Lục Cân nói:

- Nhưng Vương gia, tại sao người không ra mặt nói?

Ngô Tam Quế nói:

- Bổn Vương còn có chuyện quan trọng khác cần làm nên bổn Vương hoàn toàn tin tưởng phó thác cho ngươi.

Triệu Lục Cân xúc động nói:

- Nếu Vương gia lại tín nhiệm ti chức như thế, ti chức sẽ cố gắng làm tốt.

- Ha hả, đi đi.

Ngô Tam Quế mỉm cười nói:

- Chỉ cần làm xong chuyện này, đến lúc đó bổn Vương nhất định thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh, bất kể ngươi muốn bao nhiêu dê bò gia súc hoặc nữ nhân Mông Cổ xinh đẹp bổn vương đều đồng ý cho ngươi.

- Đa tạ Vương gia, ti chức xin cáo từ.

Triệu Lục Cân chắp tay làm lễ, xoay người nghênh ngang rời đi.

Nhìn theo bóng dáng Triệu Lục Cân đi xa, khóe miệng Ngô Tam Quế tươi cười dần ngưng đọng lại, dần chuyển hóa thành nụ cười lạnh lẽo.

Trên thực tế, sở dĩ Ngô Tam Quế sai Triệu Lục Cân làm chuyện này hoàn toàn không phải là tín nhiệm Triệu Lục Cân mà xuất phát từ mục đích âm hiểm không thể cho ai biết.

Bởi vì Ngô Tam Quế biết rằng khi tới thảo nguyên tuyệt đối không thể nào thuận buồm xuôi gió được, cho dù có thể giết toàn bộ kỵ binh chủ lực Thát tử ở Tế Ninh, nhưng trên thảo nguyên binh Thát tử cũng không phải là ít cho nên lúc đầu đã thấy cuộc sống của Quan Ninh Quân tuyệt sẽ không thể nào sống khá giả được.

Lúc này tướng sĩ Quan Ninh khó tránh khỏi những cảm xúc oán hận, sẽ có cảm giác nhớ nhà, như thế Ngô Tam Quế cần tìm kẻ chết thay mới có thể giải phóng được oán khí trong lòng tướng sĩ Quan Ninh, mà không nghi ngờ gì Triệu Lục Cân chính là kẻ chết thay lý tưởng nhất, vì khi đến thảo nguyên những gì tốt đẹp đều do Triệu Lục Cân hứa hẹn cả nên những gì không có phải do Triệu Lục Cân chịu trách nhiệm chứ không phải Ngô Tam Quế y.

Dụng tâm của Ngô Tam Quế không thể bảo không âm hiểm được, nhưng khi hổ bị thương tích thì người cũng khó bảo toàn. Khi Ngô Tam Quế nghĩ đến kế này Triệu Lục Cân cũng đã chuẩn bị tâm kế của y. Hơn nữa trong phương diện trình độ này thì mưu kế của Triệu Lục Cân vẫn cao hơn Ngô Tam Quế một đoạn.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-335)


<