← Hồi 262 | Hồi 264 → |
Dân tráng hoảng sợ rút lui về sau, lấy trường thương trong tay nhắm thẳng Ba Đặc vây quanh thành một vòng, không còn dám tùy tiện công kích.
Ba Đặc xoay người bò dậy, lấy loan đao rỉ máu lau thật mạnh lên áo dài Mông Cổ, con ngươi đỏ bừng xẹt qua hơn mười dân tráng, dừng lại một chút trên mặt Ma Can, cuối cùng dừng lại trên người Mặt Sẹo dò xét, con ngươi Ba Đặc thoáng chốc co rút, từ trên người Mặt Sẹo gã cảm nhận được một cỗ hơi thở hết sức nồng đặc, hơi thở nguy hiểm.
Dưới tường thành, Thát tử Mông Cổ điên cuồng theo thang mây bò lên trên, trên tường thành, lão binh Trung Ương Quân điên cuồng trút xuống gỗ lăn lôi thạch, tiếng mắng chửi, tiếng quát tháo, tiếng kêu gào thảm thiết còn có tiếng binh khí va chạm đan thành một mảnh, toàn bộ chiến trường lấp đầy âm thanh náo động ồn ào khiến người ta hít thở không thông, nhưng Ba Đặc và Mặt Sẹo đối với những thứ này ngoảnh mặt làm ngơ!
- Giết!
Ba Đặc là người trước tiên kềm nén không được, vung loan đao rảo bước vọt tới Mặt Sẹo.
Khóe miệng Mặt Sẹo thoáng chốc tách ra kéo lên một nụ cười lạnh có chút dữ tợn, đem yêu đao nắm chặt trong tay trái, tay phải nắm thành quyền, thân hình sừng sững bất động, thoắt cái Ba Đặc đã vọt tới trước mặt Mặt Sẹo, hàn quang chợt lóe, loan đao sắc bén đã hóa thành một đạo hàn quang, âm ngoan hướng ngực trái Mặt Sẹo đâm tới!
Một đao kia nếu đâm trúng, trái tim nhất định sẽ bị xuyên thủng, cho dù Mặt Sẹo có chín cái mạng cũng sống không nổi.
Giữa thời khắc chỉ mành treo chuông, thân thể cường tráng của Mặt Sẹo bỗng nhiên thấp xuống một đoạn, trong tình thế bắt buộc này một đao của Ba Đặc liền đâm trúng vai trái Mặt Sẹo, lưỡi đao sắc bén dễ dàng xé rách vai Mặt Sẹo, thẳng thấu sau vai! Mặt Sẹo kêu lên một tiếng trầm đục, hai mắt híp lại đột nhiên mở ra, ánh mắt lạnh tựa băng đao dừng ở trên mặt Ba Đặc.
Giờ khắc này, hai người gần trong gang tấc!
Ba Đặc hồn đã bay đến nơi nào, cấp bách muốn rút đao lui về phía sau thì đã không còn kịp rồi.
Hàn quang chợt lóe, yêu đao của Mặt Sẹo đã ra khỏi vỏ, mũi đao sắc bén đã cắt đứt cổ Ba Đặc, con ngươi máu đỏ của Ba Đặc thoáng chốc trợn trừng, cổ họng khàn khàn ứa ra bọt máu, ánh mắt dần dần trở nên dại ra, gã đến chết cũng không biết tại sao Mặt Sẹo phải cứng rắn chịu một đao của gã? Càng không thấy rõ Mặt Sẹo đã ra đao như thế nào?
Luận võ công, Ba Đặc hẳn là còn trên giai Mặt Sẹo, nhưng luận kinh nghiệm giết người, dân chăn nuôi như Ba Đặc có thúc ngựa cũng không đuổi kịp Mặt Sẹo một hãn phỉ quanh năm đều phải kề cận cái chết, Mặt Sẹo giết người so với Ba Đặc ăn thịt dê con còn nhiều hơn, Mặt Sẹo đổ máu so với Ba Đặc đổ mồ hôi càng nhiều hơn!
Cho nên chỉ một hiệp thôi, Ba Đặc đã lập tức chết dưới đao của Mặt Sẹo.
Ma Can ở bên xem cuộc chiến thở phào một hơi thật dài, vội quay đầu nhìn lên, hai quân ác chiến đến say sưa, cao thủ giống Ba Đặc trong Thát tử Mông Cổ dù sao cũng không nhiều lắm, chính đang bị Trung Ương Quân gắt gao ngăn ở trước lỗ châu mai, thường thường là Thát tử Mông Cổ vừa mới ló đầu, trong khoảnh khắc liền bị hơn mười cây trường thương sắc bén đâm chọc thành cái rây.
Nếu không phải vì khiến cho cung tiễn thủ Mông Cổ ở đằng xa ném chuột sợ vỡ đồ không dám bắn tên, Thát tử Mông Cổ căn bản đến ló đầu cũng đừng nghĩ đến.
Ma Can nhún người nhảy lên lỗ châu mai, một cước giẫm năm ngón tay bám trên lỗ châu mai của một gã Thát tử Mông Cổ thành phấn vụn, Thát tử Mông Cổ kia a một tiếng hét thảm, người ngã lộn nhào cắm đầu xuống dưới tường thành, thân còn chưa rơi xuống đất, đầu đã nặng nề dập trên chân tường thành, tức thời liền va đập gãy xương cổ, đến khi rơi xuống đất thì đã im lìm bất động.
Ma Can cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy dưới chân tường thành đã chật ních Thát tử Mông Cổ, ít nhất cũng hơn hai ngàn người!
- Đổ dầu hỏa! Đem toàn bộ dầu hỏa con mẹ nó đều trút xuống dưới, lão tử cho đám chó hoang Thát tử Mông Cổ chúng nó phỏng chết...
Trên tường thành đột nhiên vang lên tiếng rống giận dữ tựa sấm rền của Ma Can, mấy trăm dân tráng vội vàng mang từng thùng dầu hỏa nóng bỏng tới gần lỗ châu mai, ngay sau đó, dầu hỏa nóng rực giống như mưa to trút nước từ trên đầu thành tuôn xuống, Thát tử Mông Cổ đang leo trên thang cùng với đám người chen chúc dưới tường thành thoáng chốc đã bị giội đầy mặt mũi và đầu cổ.
Tiếng kêu rên thảm thiết thoáng chốc vang tận mây xanh, dầu sôi cao đến mấy trăm độ tưới ở trên người, huống chi còn là như tắm xối từ đầu đến chân, tư vị kia có thể tưởng tượng được! Trên dưới tường thành mùi dầu rán khắp nơi, mùi thịt tràn ngập, Tác Nạp Mục ở ngoài ngàn bộ quan sát cuộc chiến tựa hồ cũng từ trong không khí nghe thấy được mùi thịt nướng.
Nhưng mà, nguy vận của Thát tử Mông Cổ bây giờ chỉ là mới bắt đầu.
- Phóng hỏa đốt! Lão tử cho lũ Thát tử Mông Cổ chúng bây chết cháy!
Trên thành lâu lần nữa vang lên tiếng rống giận như sấm của Ma Can, hơn trăm dân tráng giương cung tiến lên, từng chi từng chi hỏa tiễn tàn nhẫn tích lũy rơi xuống dưới chân tường thành, dầu hỏa nóng bỏng vừa dây vào đốm lửa liền cháy bùng lên cao, hỏa thế nhanh chóng tràn lan, không đến chốc lát sẽ đem Thát tử Mông Cổ đông nghịt dưới chân tường thành toàn bộ cắn nuốt.
Ánh lửa hừng hực, khói đen bốc lên cao, trong không khí tràn ngập mùi cháy khét nồng nặc.
Dưới chân tường thành, vô số Thát tử Mông Cổ đang ở trong lửa cháy bừng bừng kêu gào, chạy tán loạn, giãy giụa, co giật, còn có một số ít Thát tử Mông Cổ may mắn từ trong đống lửa vọt ra, tru lên, mang theo một thân lửa cháy lao vào trong thành hào lạnh như băng, trên mặt nước khói xanh lượn lờ, Thát tử Mông Cổ rơi xuống nước lại không nổi lên nữa...
Xa xa, Tác Nạp Mục hai mắt trợn lên, vẻ mặt khó có thể tin.
Tiến công của dũng sĩ Mông Cổ lại bị thất bại dưới tay Nam Minh mọi rợ yếu đuối, bốn ngàn dũng sĩ Mông Cổ trước sau đầu nhập vào công kích đã thương vong quá nửa, lúc này chỉ mới qua hai canh giờ, Tác Nạp Mục đã tổn thất trọn hơn hai ngàn chiến sĩ Mông Cổ anh dũng, còn có đệ nhất dũng sĩ bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm Ba Đặc... cũng chết trận.
Tác Nạp Mục ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, mặt trời chiều dần hạ xuống đồi.
Lại nhìn hơn trăm cái thang mây, vừa rồi trong trận đại hỏa hừng hực kia đã hóa thành tro tàn, hiển nhiên, hôm nay đã không thể nào đánh hạ thành Tế Ninh, lòng Tác Nạp Mục tràn đầy không cam lòng, lại chỉ có thể từ trong kẻ răng phun ra một câu lạnh lẽo như băng:
- Thoái binh, ngày mai lại tới thu thập đám Nam Minh mọi rợ chết tiệt này.
Ban đêm.
Bên trong thành Tế Ninh, hành dinh của Tổng binh.
Mặt Sẹo để trần cánh tay, vai trái quấn chéo vải trắng ngạo nghễ đứng ở đại đường, vị trí vết thương còn có dòng máu đỏ sẫm chảy ra, thấm đỏ cả vải trắng băng bó, nhưng Mặt Sẹo lại giống như không có hề chi, hình tượng tựa như một con gấu chó cường tráng, ở trong đại đường đi qua đi lại, thỉnh thoảng dừng lại rít gào hai tiếng.
Trong tiếng bước chân nặng nề, Vương Hồ Tử đi nhanh vào hành dinh, ngang nhiên nói:
- Tướng quân, đã qua giờ tý rồi!
- Qua giờ tý rồi sao?
Mặt Sẹo bỗng nhiên ngẩng đầu, đầu lưỡi đỏ tươi liếm liếm môi dưới khô khốc, âm thanh hung dữ nói:
- Vương Hồ Tử, các huynh đệ đều đã chuẩn bị xong chưa?
Vương Hồ Tử lớn tiếng nói:
- Đều con mẹ nó chuẩn bị xong.
- Tốt!
Mặt Sẹo đập một quyền thật mạnh lên trên bàn, gằn giọng nói:
- Đi thôi, giết sạch lũ Thát tử Mông Cổ kia!
Vương Hồ Tử giậm chân phải thật mạnh trên mặt đất, huỵch một tiếng hướng đến Mặt Sẹo kính cẩn thi lễ:
- Vâng!
Dứt lời, Vương Hồ Tử xoay người rời đi, mới vừa đi đến cửa lớn, phía sau bỗng truyền đến thanh âm rét căm căm của Mặt Sẹo:
- Hồ Tử, đừng quên cái đầu người!
Bước chân Vương Hồ Tử khựng lại một chút, liền nghênh ngang rời đi.
Ngoài thành Tế Ninh, đại doanh Mông Cổ.
Tác Nạp Mục ngồi xếp bằng trên mặt thảm, đang ôm đùi dê béo mạnh mẽ gặm, hai nữ nhân Mông Cổ dáng người xinh đẹp thì tự làm chức trách của mình, một người nửa quỳ ở sau lưng Tác Nạp Mục xoa bóp vai cho gã giãn gân cốt, một người thì ôm vò rượu sữa ngựa, thỉnh thoảng lại châm thêm vào chén của Tác Nạp Mục, Tác Nạp Mục đang vui sướng uống thì, Sát Cáp Nhĩ Đài thình lình vén trướng đi đến.
Tác Nạp Mục lau dầu mỡ tanh dính đầy miệng, giọng hàm hồ không rõ hỏi:
- Du kỵ thám báo đều phái đi chưa?
Sát Cáp Nhĩ Đài cung kính đáp:
- Hồi bẩm Vương gia, đã phái đi rồi.
- Có tình huống gì khác thường không?
- Không có, không có bất cứ gì khác thường cả.
- Ừ.
Tác Nạp Mục gật đầu, nói:
- Đã qua nửa đêm rồi, đoán chừng Nam Minh mọi rợ cũng không dám ra khỏi thành đến đánh lén đâu, vậy ngươi cũng đi xuống nghỉ ngơi đi, dưỡng tinh thần cho tốt ngày mai tiếp tục công thành.
- Dạ!
Sát Cáp Nhĩ Đài quỳ một chân trên đất cung kính lên tiếng trả lời, xoay người thối lui ra ngoài trướng vải.
Tác Nạp Mục đã bỏ xuống đùi dê bị gã gặm trụi lủi chỉ còn lại xương, bưng lên bát rượu sữa ngựa một ngụm hớp sạch, lúc này mới ngoắc ngón tay với ả nữ nhân Mông Cổ đang ôm vò rượu sữa ngựa, cười dâm nói:
- Thiếp Mộc Nhĩ... ngươi qua đây.
Trên mặt nữ nhân Mông Cổ hiện lên thần tình lẳng lơ, lắc lắc eo nhỏ đi tới trước mặt Tác Nạp Mục.
Tế Ninh, thành Bắc.
Trung Ương Quân chỉ vẻn vẹn có hai trạm kỵ binh canh gác đã tập kết xong, hai ngàn kỵ binh thủ dắt cương ngựa, dọc theo đường cái rộng lớn xếp thành bốn lộ cánh quân lên đường, đông nghìn nghịt một mảnh. Gió đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng, chỉ có tiếng hít thở ồ ồ của chiến mã là có thể nghe thấy rõ ràng, trong không khí tràn ngập sát khí khiến người ta hít thở không thông.
Vương Hồ Tử dắt một tọa kỵ thần tuấn chậm rãi đi đến trước kỵ binh trận, bốn vó tọa kỵ bọc vải bông thật dày, giẫm lên mặt đá xanh trên đường cái không ngờ chỉ phát ra vài tiếng trầm đục nhỏ đến không thể nghe thấy.
- Kiểm tra một lần cuối cùng, xem bốn vó chiến mã có bọc kỹ lưỡng chưa? Mồm có chụp chặc hay chưa?
Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Vương Hồ Tử vang lên, hai ngàn tướng sĩ đều bắt đầu tự mình kiểm tra cẩn thận tỉ mỉ vải bố bao móng và đồ chụp miệng của chiến mã, không ai dám xem thường. Chiến trường bác mệnh, một chút sơ sẩy cũng có thể gây ra tai vạ, có thể lập tức khiến cho một cuộc chiến đấu bị thất bại, có thể tức thì làm cho tất cả huynh đệ đều chết trận sa trường!
Sau một lát, toàn bộ hai ngàn tướng sĩ đã kiểm tra hoàn tất.
Vương Hồ Tử phóng người lên ngựa, lớn tiếng quát:
- Tất cả mọi người, lên ngựa!
Trên đường cái một mảnh tiếng vang rầm rầm, hai ngàn tướng sĩ đều phóng người lên ngựa, Vương Hồ Tử ghìm ngựa quay đầu lại, theo trước trận kỵ binh chầm chậm đi qua, bắt đầu phát biểu sau cùng trước khi chiến đấu:
- Các huynh đệ đều con mẹ nó nghe cho kỹ, lần này lão tử ra lệnh cho các ngươi chỉ có một từ, đó chính là Giết! Giết sạch lũ Thát tử Mông Cổ kia, một người sống cũng không được lưu lại!
Sát khí lạnh như băng kích động trong con ngươi mỗi gã tướng sĩ, hai ngàn kỵ binh tựa như hai ngàn đầu sói, đã chuẩn bị ổn thỏa.
Vương Hồ Tử rút ra yêu đao vung tới khoảng không phía trước, lớn tiếng thét dài:
- Xuất phát!
Bắc môn Tế Ninh đóng chặt lặng yên mở rộng, nhiều đội kỵ binh Trung Ương Quân võ trang đầy đủ nối đuôi nhau mà ra.
Màn đêm như mực, thám báo Mông Cổ tới lui tuần tra ở phía xa căn bản là nhìn không thấy tình hình ngoài mười bộ, bọn họ chỉ có thể dựa vào âm thanh để phát hiện tình huống khác thường, thế nhưng, kỵ binh Trung Ương Quân đã dùng vải bông bao lấy vó ngựa, lại dùng miệng chụp bọc lấy mồm ngựa.
Hai ngàn kỵ binh tựa như quỷ kỵ đến từ Cửu U Địa Ngục, thần không biết quỷ không hay tiếp cận đại doanh Mông Cổ ngoài Tây môn.
Trong đại doanh Mông Cổ lốm đa lốm đốm ánh lửa, trên cánh đồng bát ngát tối đen giống như ngọn đèn sáng chỉ đường, rất dễ nhận ra.
Thời điểm còn cách đại doanh Mông Cổ hai dặm, một kỵ binh thám báo Mông Cổ rốt cục phát hiện ra kỵ binh Trung Ương Quân đang không một tiếng động tiến lên phía trước, thám báo Mông Cổ lập tức nổi lên cảnh giác, dùng ngôn ngữ Mông Cổ lớn tiếng quát hỏi:
- Người nào?
- Sưu sưu sưu!
Ba điểm hàn tinh vút qua khoảng không phóng tới, thân hình thấp lùn cường tráng của gã thám báo Mông Cổ ở trên lưng ngựa lắc lư, rồi đổ xuống đất, tuy nhiên trước khi chết, tên thám báo Mông Cổ này vẫn cố dùng hết toàn lực giương cung cài tên, bắn ra để dùng âm thanh tên kêu truyền đến cảnh báo, tiếng rít chói tai thoáng chốc liền phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, thẳng tuốt truyền ra ngoài vài dặm.
Thấy tình hình đã bại lộ, Vương Hồ Tử không chút do dự rút ra yêu đao ra sức vung tới phía trước, hai ngàn kỵ binh Trung Ương Quân đang lặng yên âm thầm tiến lên phía trước lập tức bắt đầu gia tăng tốc độ, tựa như thủy triều nhắm thẳng hướng đại doanh Mông Cổ ở ngoài hai dặm.
Dưới bầu trời đêm đen nhánh nhanh chóng vang lên tiếng tên rít gào liên tục không ngừng, truyền thẳng đến đại doanh Mông Cổ.
Sự yên tĩnh làm người ta hít thở không thông qua đi, trong đại doanh Mông Cổ bắt đầu rối loạn, đêm tối yên tĩnh hoàn toàn bị đánh vỡ, Thát tử Mông Cổ đang ngủ say đã bừng tỉnh, đang ở trong nhà bạt la to, sau đó, không chờ bọn hắn mặc vào giáp trụ, hàng rào bên ngoài đại doanh cũng đã nhanh chóng bị đánh đổ rồi, đông nghìn nghịt kỵ binh quân Minh đã phá doanh mà vào!
Hai kỵ binh Trung Ương Quân phi ngựa mà qua, hai nóc nhà bạt đứng mũi chịu sào đã bị kéo đổ trên mặt đất.
Không đợi Thát tử Mông Cổ trong nhà bạt kịp lấy lại tinh thần, mấy chục kỵ binh Trung Ương Quân nối gót mà tới, dao bầu tung bay, hàn quang lập lòe, máu bắn tung tóe, mấy chục đầu lâu của Thát tử Mông Cổ đã lăn xuống mặt đất!
Trong tiếng nện gõ nặng nề trên mặt đất, càng nhiều kỵ binh Trung Ương Quân tựa như thủy triều tràn vào đại doanh Mông Cổ, những kỵ binh Trung Ương Quân này giống như ác lang xông vào bầy dê, thấy Thát tử Mông Cổ liền giết, thấy nhà bạt liền đốt, thoáng chốc, trong đại doanh Mông Cổ liền dấy lên ánh lửa ngút trời, Thát tử Mông Cổ ngã trong vũng máu cũng đã gia tăng hơn ngàn người rồi!
Trung quân Mông Cổ.
Tác Nạp Mục mông trần, hai tay chống đất, đang ở trên người Thiếp Mộc Nhĩ thúc ngựa dương thương, thỏa thích rong đuổi, Thiếp Mộc Nhĩ mềm mại thở hổn hển, thân thể mềm xốp như bông, hoa kính nóng ướt chặt khít dâng lên từng đợt co giật, gây cho Tác Nạp Mục từng trận mất hồn khoét cốt, khi Tác Nạp Mục cảm thấy khoan khoái tột cùng, ngoài trướng vang lên những tiếng náo động ồn ào.
Tác Nạp Mục như bị gió mát quét qua kịch liệt rùng mình một cái, lập tức ở trong cơ thể Thiếp Mộc Nhĩ tiết ra như rót.
- Chuyện gì xảy ra?
Tác Nạp Mục ở trên thân thể mềm mại của Thiếp Mộc Nhĩ co quắp mấy giây, sau đó mông trần bò dậy, xông tới ngoài trướng cáu kỉnh hét lớn:
- Bên ngoài có chuyện gì xảy ra?
- Vương gia.
Ngoài trướng vang lên tiếng đáp lại của thị vệ trưởng Ba Nhĩ Đạt Phu:
- Quân Minh đánh lén!
- Cái gì? Quân Minh!?
Tác Nạp Mục lại rùng mình một cái, khẩn trương dưới sự trợ giúp của hai ả nữ nhân Mông Cổ mặc vào giáp trụ chỉnh tề, một lát sau, Tác Nạp Mục bước một bước ra ngoài trướng, chỉ thấy hai trăm thân vệ đã tập kết xong, dưới sự suất lĩnh của thị vệ trưởng Ba Nhĩ Đạt Phu bày ra thế trận chờ quân địch, nương theo ánh lửa yếu ớt, Tác Nạp Mục phát hiện kỵ binh quân Minh bí mật tiến đến đánh úp doanh trại không ngờ đã giết sâu vào trọng doanh, không ngừng bức đến đại trướng trung quân của gã!
- Giết giết giết!
Kỵ binh quân Minh đi đầu xung phong liều chết càng là dũng mãnh, dao bầu trái bổ phải chém, trên đâm phải chọc, nơi người ngựa đi qua kỵ binh Mông Cổ đều như làn sóng bị phân tách ra, rốt cuộc không ai có thể ngăn trở được chốc lát, Tác Nạp Mục thấy thế chấn động, quát lên với Ba Nhĩ Đạt Phu:
- Mau, ngăn trở lũ Nam Minh mọi rợ chết tiệt này.
Ba Nhĩ Đạt Phu ra lệnh một tiếng, hai trăm kỵ thân vệ đều giục ngựa tiến lên, nghênh hướng kỵ binh quân Minh đang cuốn tới, Tác Nạp Mục lại vội vàng ghìm cương chuyển đầu ngựa, vung roi hung hăng quất lên đùi ngựa, giục ngựa hoảng sợ mà trốn.
← Hồi 262 | Hồi 264 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác