Vay nóng Tima

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 244

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 244: Sự trung thành của Triệu Tín
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Siêu sale Shopee

Mấy ngày sau, Vương Phác, Tiền Khiêm Ích, Lã Đại Khí đều mượn cớ ốm không lên triều.

Đám người Cao Hoàng Đồ liên tiếp làm ra ba chuyện lớn: chuyện đầu tiên chính là bổ nhiệm tân khoa trạng nguyên Dương Đình Giám làm người đứng đầu sứ đoàn đi nghị hòa. Chuyện thứ hai chính là tăng thuế, thu trước ba năm thuế của hai tỉnh Chiết Trực, chuyện thứ ba là chuẩn bị tốt nhất để tuyển tú nữ

Lúc Tiền Khiêm Ích, Lã Đại Khí tìm đến, Vương Phác đang ở trong Tiêu Dao Tiên Cảnh tắm.

Sau khi nghe bẩm báo, Vương Phác Bình cho Bố Mộc Bố Thái và Hải Lan Châu đang như chó mẹ phục vụ hắn, sau đó cho người đưa Tiền Khiêm Ích và Lã Đại Khí vào phòng tắm.

- Hầu gia.

Tiền Khiêm Ích, Lã Đại Khí cung kính cúi lạy Vương Phác, sau đó đem ba chuyện Cao Hoằng Đồ vừa làm nói lại một lần.

- Đây đúng là tạo nghiệt, không thể sống.

Vương Phác trầm giọng nói:

- Tương lai lúc định tội Cao Hoằng Đồ có thể thêm cho y hai tội, đó là bán nước cầu vinh và bóc lột dân chúng.

- Ha ha.

Tiền Khiêm Ích cười nói:

- Nhưng lúc ở trong triều, Cao Hoằng Đồ nói rất quang minh chính đại, Hầu gia muốn nghe y nói như nào không?

Vương Phác hỏi:

- Nói như thế nào?

Tiền Khiêm Ích nói:

- Cao Hoằng Đồ nói muốn đi nghị hòa là vì sự thái bình và ổn định lâu dài của Đại Minh, là đang suy nghĩ cho mấy ngàn vạn dân chúng Giang Nam, lại càng vì suy nghĩ cho mấy ngàn vạn con dân Giang Bắc. Y còn nói nếu tiếp tục đánh nhau với Kiến Nô, Kiến Nô sẽ giận cá chém thớt đánh dân chúng Giang Bắc, chỉ có nghị hòa, hai bên ngừng đánh, để Đại Minh và Kiến Nô chung sống hòa bình, như vậy mới mang lại phúc đức cho con dân Giang Bắc.

- Vô sỉ.

Vương Phác vỗ án giận dữ nói:

- Loại lời nói như vậy mà cũng nói được.

- Còn thêm chuyện tăng thuế nữa.

Lã Đại Khí phẫn hận nói:

- Nói cái gì mà có khổ cũng không thể làm khổ hoàng thượng, có nghèo nữa cũng không thể để trong cung nghèo, còn có mặt mũi dán bố cáo yêu cầu dân chúng Chiết Trực cống hiến vì Đại Minh, nhẫn nhục thêm ba năm nữa, nhưng có trời mới biết ba năm nữa không biết dân chúng Chiết Trực còn phải gánh chịu nạn gì.

Vương Phác thong thả đi qua lại hai bước, ngưng giọng nói:

- Chuyện nghị hòa thì để mặc yi, nói không chừng còn có thể khiến cho Kiến Nô ảo tưởng, cho rằng chúng ta đang bận rộn chuyện tranh giành trong đảng mà sinh ra ý khinh địch. Còn chuyện tăng thuế và tuyển tú nữ nhất định phải ngăn cản, vẫn phải làm khổ Tiền đại nhân, Lã đại nhân rồi, lập tức liên hệ với các nho sinh Phục xã ở hai tỉnh Chiết Trực, để cho bọn họ tổ chức dân chúng chống lại hai cái chính sách này.

- Đúng, đúng, đúng.

Tiền Khiêm Ích nói:

- Bây giờ là thời điểm thích hợp để phản kích, nếu Hầu gia tỏ ra nhường nhịn ngược lại sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Vương Phác nghĩ một chút lại hỏi:

- Lần trước ta đề nghị sửa chữa lại luật của Đại Minh, bọn Cao Hoằng Đồ không có phản ứng gì không?

- Không có.

Tiền Khiêm Ích lắc đầu nói:

- Việc này tại hạ và Lã huynh cũng đã suy nghĩ lâu rồi, có thể nói đây là đòn sát thủ dùng để đối phó với Hầu gia, dựa vào luật của Đại Minh để tiêu diệt Hầu gia. Ách, Nhưng bọn Cao Hoằng Đồ ẩn nhẫn đến ngày hôm nay không làm khó dễ, hay là bọn họ cũng nhìn ra Nội các cũng chỉ là một nơi vô dụng, cho nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Chắc có lẽ không phải vậy.

Vương Phác lắc đầu nói:

- Nếu không sao Cao Hoằng Đồ lại dùng trăm phương nghìn kế để dành vị trí Thủ Phụ này? Ta nghĩ là bọn họ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, hoặc là nhất thời chưa chú ý đến nên không làm khó dễ chúng ta.

Nói một lúc, Vương Phác lại nói:

- Viêc này không nên chậm trễ, hai vị vẫn nên nhanh chóng đi thông báo cho các nho sinh Phục xã ở hai tỉnh Chiết Trực đi.

Tiền Khiêm Ích và Lã Đại Khí chắp tay nói:

- Nếu đã như vậy chúng ta xin cáo lui trước.

Tiễn Tiền Khiêm Ích và Lã Đại Khí xong, Vương Phác cũng không còn tâm tình để tắm rửa nữa, lúc Trần đại nương, Lý đại nương, Lý Thập nương, Lý Hương Quân, Cố Mi, Khấu Bạch đến cửa, Vương Phác mời các nàng đến nhã hiên ở hậu viện Tiêu Dao, những người này từng là chủ chứa hoặc là danh viện Tần Hoài hiện tại đã hợp tác làm ăn với Vương Phác rồi.

Bởi vì Noãn các, Hàn Tú trai, Mi Lâu gia nhập, Tiêu Dao Tiên Cảnh đã là nơi phong hoa tuyết nguyệt nổi tiếng của Giang Nam, bây giờ đã có bốn phân hiệu tại Tô Châu, Dương Châu, Hàng Châu, Thiệu Hưng.

Vương Phác vừa tra xem tổng số tiền kiếm được của Tiêu Dao Tiên Cảnh, không đến một năm lại thu được hơn ba trăm bảy mươi vạn lượng, trừ đi số tiền ban đầu mở lâu, tiền trả cho các cô nương, tiền lương của tiểu nhị và các loại chi tiêu khác còn dư lại hơn hai trăm chín mươi vạn lượng. Lúc nhìn thấy con số này, ngay cả Vương Phác cũng giật mình hoảng sợ, thầm nghĩ lợi nhuận kiếm được từ việc đánh bạc và thanh lâu lại được nhiều như vậy.

Nhưng nghĩ kĩ lại cũng không có gì kì quái cả, của cải của Đại Minh mười phần thì bảy tám phần ở Giang Nam, mà tiền bạc của Giang Nam chủ yếu ở một vài thành phố lớn như Nam Kinh, Dương Châu, Tô Châu, Hàng Châu. Trong đó chủ yếu tập trung ở Nam Kinh, tùy tiện tìm vài người thì trong đó cũng phải có đến mấy người là có gia sản trên vạn lượng, còn những người như Kiến An Vương, Ngụy Quốc Công thì của cải không thể nào tính toán được.

Lưu tặc có thể kiếm được hơn một nghìn vạn lượng bạc từ thành Bắc Kinh, toàn bộ của cải của Giang Nam mà tính ra đúng là một con số khổng lồ, hơn ba trăm bảy mươi vạn lượng chẳng qua chỉ là một hạt cát trong sa mạc thôi.

Tiếng chim hót truyền đến từ nhã hiên, Vương Phác vẻ mặt tươi cười đi ra ngoài cửa, chỉ thấy những danh viện Nam Khúc như Lý Thập Nương, Lý Hương Quân, Cố Mi, Khấu Bạch và hai vị chủ chưa Lý đại nương, Trần đại nương đã nhanh nhẹn đi tới, Cố Mi đi đầu tiên cười với Vương Phác một cái, chỉnh lại trang phục xoay người lại nói:

- Tiểu nữ bái kiến Hầu gia.

Các cô nương và mụ mụ còn lại đều đi lên chào, Vương Phác bật cười ha hả nói:

- Không cần đa lễ, các vị cô nương và mụ mụ mời vào trong.

Trong nhã hiên sớm đã bày xong một bàn đầy thức ăn và rượu.

Vương Phác mời các vị cô nương và mụ mụ ngồi xuống, rót chén rượu mỉm cười nói:

- Trước khi bắt đầu, xin cho phép ta kính bốn vị cô nương và hai vị mụ mụ một ly, cảm tạ bốn vị cô nương và hai vị mụ mụ cống hiến cho Tiêu Dao Tiên Cảnh.

Dứt lời, Vương Phác uống sạch rượu trong ly, cúi người thật sâu.

Các vị cô nương khẩn trương đứng dậy đáp lễ, luôn miệng nói:

- Không được, Hầu gia đừng như vậy, như vậy sẽ khiến chúng nô gia giảm thọ mất.

- Đáng.

Vương Phác dập đầu ba lần mới đứng dậy nói:

- Bởi vì các cô giúp Tiêu Dao Tiên Cảnh kiếm được mấy trăm vạn lợi nhuận. Mấy trăm lượng bạc này cũng không phải con số nhỏ, nó có thể huấn luyện được một đội quân, còn có thể mua được rất nhiều vũ khí đạn dược, cũng có thể mua được mấy trăm vạn thạch lương thực, đủ để cứu sống hơn trăm vạn dân.

Trần đại nương, Lý đại nương và các cô nương nhìn nhau im lặng, nhưng trong mắt các nàng đều có sự xúc động.

Người quyền cao chức trọng như Hầu gia lại có thể cúi đầu trước mấy vị mụ mụ và những cô gái phong trần, đây là một chuyện đáng kinh sợ đến mức nào. Việc này mà truyền ra ngoài, Vương Phác cũng sẽ bị mấy vị học sĩ chụp lên đầu cái danh đồi bại, thậm chí còn bị tiếng xấu muôn đời, làm như này cần có rất nhiều dũng khí.

Trần đại nương và Lý đại nương cực kì xúc động, tuy rằng các nàng ở Tiêu Dao Tiên Cảnh có lợi nhuận cổ phần, nhưng Vương Phác mới chính là ông chủ thực sự. Đổi sang người khác, không coi các nàng là nô bộc sai khiến thì thôi, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không đối tốt với các nàng, Vương Phác là người đàn ông duy nhất coi trọng những người khổ mệnh như các nàng.

*****

- Hầu gia.

Cố Mi bỗng nhiên rót chén rượu, kính Vương Phác ở phía xa xong mới uống một hơi cạn sạch nói:

- Những tỉ muội ở đây đều là những nữ nhân có số khổ, chúng ta chưa từng nghĩ đến chuyện phải cứu tế nạn dân.

Cố Mi ám chỉ những gì Vương Phác sao có thể nghe không ra?

Vương Phác rót rượu cho mình, sau đó bưng rượu đi đến trước mặt Cố Mi, mỉm cười nói:

- Tâm ý của Mi cô nương bản Hầu đã hiểu, hôm nay bản Hầu xin mặt dày nói tất cả rõ ràng, nếu các vị cô nương đồng ý, có thể tiếp tục làm ở Tiêu Dao Tiên Cảnh, bản hầu tuyệt đối sẽ không bạc đãi các cô, nếu có nơi chốn tốt hơn để về, bản Hầu sẽ tặng cho các cô một phần đồ cưới hậu hĩnh.

- Ôi.

Lý đại nương giọng quyến rũ nói:

- Hầu gia cũng thật biết nghĩ, ngài lấy các cô Viên Viên cô nương, Tiểu Uyển cô nương vào phủ, lại đối với Như Thị cô nương như hồng nhan tri kỉ trong quân, cái này còn chưa tính, ngài còn định thu hết cả Mi cô nương, Thập Nương, Bạch Môn và Hương Quân nha?

- Đúng như vậy.

Trần đại nương cũng cười nói:

- Thêm một Ngọc Kinh cô nương là đủ tám vị danh viện Hoài rồi, đều có thể đủ ngồi một bàn mạt chược rồi, ha ha ha.

- Ha hả.

Vương Phác mặt không đổi sắc cười nói:

- Tỷ muội ở cùng một chỗ sẽ náo nhiệt, còn có thể chăm sóc cho nhau không phải sao?

Ý tứ câu này của Vương Phác đã rất minh bạch rồi, bốn vị cô nương Cố Mi, Khấu Bạch Môn, Lý Thập Nương và Lý Hương Quân mặt thoáng chốc đỏ bừng, nhưng nét mặt của các cô lại không giống nhau.

Cố Mi mắt đỏ bừng, không chớp mắt nhìn Vương Phác, Hương Quân hơi thẹn thùng, dù sao nàng cũng còn nhỏ, còn chưa tới lúc bàn đến chuyện hôn nhân. Nhưng trong lòng Lý Hương quân, Vương Phác chính là đại anh hùng không thể hoàn mỹ hơn, là vị hôn phu lí tưởng.

Tâm tình của Khấu Bạch Môn và Lý Thập Nương là phức tạp nhất, nếu nói các nàng không động tâm với Vương Phác là không đúng, đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nhưng vấn đề là bên người Vương Phác có quá nhiều tuyệt sắc giai nhân, những người tâm cao khí ngạo như các nàng rất khó chấp nhận chuyện tranh thủ tình cảm với người khác. Nhất là Lý Lý Thập Nương, nàng vốn là tỷ muội thâm tình với Trần Viên Viên, vừa nghĩ đến việc tranh đoạt tình cảm với Trần Viên Viên, trong lòng có phần khó tả.

Vương Phác thể hiện tâm tình của mình, lập tức nói sang chuyện khác:

- Bây giờ bắt đầu đi, vừa ăn vừa nói, nếu không rượu và thức ăn sẽ nguội hết.

Vũ Xương, hành dinh Đề Đốc.

Tiết xuân se lạnh, gió đêm như dao, Triệu Tín khoanh tay đứng ở trong lương đình phía sau viện, nhìn bầu trời đêm xa xa u ám mà ngẩn người, những lời nói của nam tử trung niên thần bí cứ mãi quanh quẩn trong đầu y.

Nếu nói Triệu Tín không dao động với những lời nói mà nam tử trung niên nói ra thì không phải.

Là người thì đều có dã tâm, trừ phi giống dạng người cơ bắp như Mặt Sẹo, giống Trương hòa thượng, không ai không muốn có quyền lực và danh vọng chứ? Nếu thật sự có thể làm chư hầu hùng cứ một phương, sao Triệu Tín lại không muốn?

Nhưng vấn đề là có khả năng không?

Đúng vậy, Vương Phác dựa vào bốn ngàn tinh binh mới có thể làm chư hầu hùng cứ một phương, sau đó mượn cơ hội Bắc Kinh rơi vào tay giặc, Kiến Nô vào thành mà lập công, bởi vậy mới trở thành Tổng Đốc ngũ tỉnh, Triệu Tín y có thể trở thành Vương Phác kế tiếp hay không?

Thoạt nhìn Triệu Tín cũng không tầm thường, có ban vạn quân Trung Ương tinh nhuệ, còn có một Hỏa Thương doanh, có nhiều của cải hơn tổng binh Đại Đồng Vương Phác trước kia, nhưng đây chỉ là tình hình bên ngoài, Triệu Tín là người thông minh, ba vạn quân Trung Ương này của y chỉ trung thành với Vương Phác.

Nếu Triệu Tín không nghe lời Vương Phác, chỉ sợ ba vạn quân Trung Ương này sẽ xử lý y ngay tức khắc.

Cho dù lùi một nghìn bước, ba vạn quân Trung Ương này trung thành với Triệu Tín, Triệu Tín cũng không dám phản bội Vương Phác, không chỉ bởi vì sự tiếp tế của quân Trung Ương và Hỏa Thương Doanh dựa vào Vương Phác quá lớn, chỉ cần hắn cắt đứt hậu cần, thì ba vạn quân Trung Ương thủ hạ của Triệu Tín sẽ lâm vào khốn cảnh, càng quan trọng hơn là Triệu Tín đối với Vương Phác có một loại sùng kính và sợ hãi từ trong đáy lòng.

Đối với bộ hạ trung thành, Vương Phác thân như huynh đệ, còn đối với phản đồ, Vương Phác tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay.

- Phù...

Triệu Tín thở dài một cái cất cao giọng nói:

- Người đâu?

Có tiếng bước chân dồn dập, đội trưởng đội thân binh nhanh chóng di vào lương đình, chào Triệu Tín theo kiểu quân đội, lớn tiếng nói:

- Tướng quân có gì chỉ bảo?

- Đi.

Triệu Tín khoát tay áo nói:

- Đưa vị tiên sinh kia đến phòng kí tên, cũng mời Liễu Khinh Yên cô nương đến.

- Vâng.

Đội trưởng đội thân binh lại thi lễ, xoay người đi.

Triệu Tín kéo kéo vạt áo, kéo thẳng lại bộ lễ phục Đề đốc trên người, lúc này mới quay đầu lại, khép hai chân chào kiểu quân đội quay về hướng đông, nghiêm nghị nói:

- Hầu gia, cả đời Triệu Tín đã định đi theo ngài rồi, cho dù là núi đao biển lửa, Triệu Tín cũng sẽ nhảy vào.

Nam Kinh, nhã hiên phía sau Tiêu Dao Tiên Cảnh.

Rượu quá ba tuần, ăn uống no say, trên mặt trắng nõn của các cô nương cũng hiện lên sắc đỏ rất mê người, Cố Mi cố ý mượn men rượu bạo dạn hỏi:

- Hầu gia nghe nói bảy ngày nữa người sẽ cử hành hôn lễ với công chúa điện hạ?

Vương Phác cũng có men say trong người cười nói:

- Đúng thì sao mà không đúng thì thế nào?

Cố Mi mắt sáng quắc nhìn Vương Phác hỏi:

- Nhớ lúc đầu Hầu gia ở huyện nha Ngô Giang và Noãn Hương các đã từng hứa với Noãn Hương, nói tương lai nếu quay lại Giang Nam, sẽ dùng kiệu tám người khiêng tới rước muội về nhà, nhoáng một cái đã hai năm trôi qua, Hầu gia không biết đã bỏ quên lời hứa này từ bao giờ rồi?

- Không quên, đương nhiên không quên.

Vương Phác khoát tay áo, lớn tiếng nói:

- Ngày nào đó ta thực sự kết hôn với công chúa Trường Bình, liền chuẩn bị ba cái kiệu lớn, một cái rước công chúa một cái rước Viên Viên, còn một cái rước Tiểu Uyển. Ha hả, nếu các cô nương ở đây đồng ý làm tỷ muội của Viên Viên, Tiểu Uyển, thì sẽ chuẩn bị cho mỗi người một cái kiệu tám người khiêng.

Cố Mi nghe xong mắt sáng quắc, Khấu Bạch Môn, Lý Thập Nương và Lý Hương Quân vẻ mặt thẹn thùng.

Vương Phác uống hết rượu ngon trong chén, ngà ngà say nói:

- Mi cô nương thích kinh doanh, có thể làm thư kí thương vụ của ta, phụ trách việc buôn bán, Thập Nương thích tính toán sổ sách có thể làm thư kí tài vụ, Bạch cô nương có võ nghệ, thích hành hiệp trượng nghĩa có thể làm người phụ trách an toàn của ta, còn Tiểu Hương Phiến Trụy Nhi của chúng ta sẽ làm người phụ giúp quốc vụ của ta, giúp ta sắp xếp chuyện hàng ngày.

- Ôi.

Lý đại nương quyến rũ kêu lên:

- Thì ra Hầu gia đã sớm lo lắng cho Thập Nương và Hương Phiến Trụy Nhi nhà chúng ta rồi, đến chuyện cho các nàng làm gì cũng đã tính xong.

- Đại nương.

Vương Phác đơ mặt cười nói:

- Nếu không cũng sắp xếp cho đại nương làm một cái gì đấy?

- Xì.

Lý đại nương nói:

- Ngay trước mặt các cô nương mà Hầu gia cái gì cũng dám nói.

Nhìn Lý đại nương mặt hiện lên một rặng mây đỏ, bộ dạng thẹn thùng, Vương Phác tim đạp thình thích, tuy Lý đại nương này là mụ mụ, nhưng lại không giống với Trần đại nương. Trần đại nương năm nay đã ngoài năm mươi, nhưng Lý đại nương nhiều nhất cũng chỉ mới ba mươi tuổi, ngực lớn mông lớn, eo nhỏ, vẫn vô cùng quyến rũ.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-335)


<