Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 233

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 233: Đại học Dương Minh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

- Ồ, Johan thân mến.

Vương Phác khẩn cấp hỏi:

- Công việc của ngài thế nào rồi?

Johan nhín vai khiêm tốn nói:

- Theo như lời chỉ giáo của Tướng quân ngài, không phải do người ta ủng hộ học thuyết dị đoan mà vì học thuật nghiên cứu thất bại, tướng quân các hạ kính mến, mặc dù bọn họ là dị giáo đồ hoặc những người sa cơ lỡ thế nhưng bọn họ đều có thân phận nổi bật, đều là những giáo sư đại học hoặc những người làm quan trong triều.

- Được vậy tốt quá.

Vương Phác không kìm được vui mừng nói:

- Đến lúc đó ta sẽ sắp xếp khảo hạch xem bọn họ thực sự có học như ngài nói không, nếu điều ngài nói là thật thì Johan, ta rất vinh hạnh thông báo cho ngài biết ngài sẽ chính thức trở thành Hồng y giáo chủ của đế quốc Đại Minh.

- Ôi, Chúa ơi!

Johan vô cùng kinh ngạc, y há hốc mồm nói:

- Tướng quân, trí tuệ của ngài đủ chiếu sáng cả Viễn Đông.

- Tốt lắm.

Vương Phác vỗ vỗ vai Johan cười nói:

- Lúc này ta phải đến An Khánh trấn áp bọn phản loạn, việc khảo hạch khi nào trở về nói tiếp, trong khoảng thời gian này hãy theo dõi dị giáo đồ chỉ dẫn cho bọn họ làm quen với con người phong tục tập quán của Đại Minh chúng ta, cũng dạy cho bọn họ biết một chút Hán ngữ nữa.

- Không thành vấn đề.

Johan cung kính nói:

- Tôi rất vui khi được cống hiến sức lực cho ngài.

Nói xong Johan lại bái chào Vương Phác vội xoay người đi, trong đầu Johan lúc này đang lâm vào ảo tưởng cuồng nhiệt sẽ biến một trăm triệu dân của đế quốc khổng lồ quy y Thiên Chúa giáo, tin tức này chấn động đến cỡ nào chứ? Vì thế Johan sẽ trở thành huyền thoại, nên biết rằng nhân khẩu toàn bộ Châu Âu lúc ấy chỉ hơn năm mươi triệu.

Đợi khi Johan đi rồi Tôn Truyện Đình mới hỏi:

- Tiểu tử thối, con định sắp xếp thế nào cho dị giáo đồ đó?

- Việc này chưa nói trước được.

Vương Phác khoác tay áo hỏi:

- Học viện Dương Minh chuẩn bị thế nào rồi ạ?

Tôn Truyền Đình nói:

- Học viện Dương Minh đã tiến vào giai đoạn kết thúc, mấy ngàn gian phòng giống nhau gần như đã hoàn thành.

- Sách dạy thì sao?

Vương Phác nói:

- Cần gấp vẫn là bộ sách.

- Sưu tập hơn một triệu loại đi bày hết trên trăm gian phòng.

Tôn Truyền Đình nói:

- Trong đó sách phiên dịch phương Tây có vài ngàn loại, lão phu sống trên đời chưa từng thấy qua nhiều bộ sách như vậy, sách cổ sưu tập nhiều nhưng so với sưu tập lần này thật sự quá nhỏ bé.

Vương Phác nghe xong cũng có chút kinh hãi.

Không đến một năm mà sưu tập hơn một triệu loại bộ sách khác nhau, như thế có thể thấy được trình độ học thuật của đời Minh đã phát triển đến trình độ nào. Chỉ tiếc sau khi Mãn Thanh nhập quan, qua hai năm thủ lĩnh Khang Hy đã hai lần tiến hành "đốt sách chôn người tài" nên một lượng lớn học thuật cuối cùng cũng bị thiêu hủy.

Cuối cùng bị Mãn Thanh xâm nhập sao chép lại thành bộ sách Tứ Khố toàn thư không bằng một phần trăm sách của đời Minh trước đó, những kế thừa tinh hoa văn minh của Trung Hoa phần lớn đã bị hủy diệt.

Tuy nhiên hiện tại Vương Phác tuyệt nhiên không để bi kịch trong lịch sử tái diễn một lần nữa.

Vương Phác nói:

- Cha, sợ là học viện Dương Minh không làm được rồi.

- Cái gì?

Tôn Truyền Đình ngạc nhiên, sau đó giận dữ nói:

- Con nói vậy là có ý gì?

Vương Phác cười ha hả cất cao giọng nói:

- Chúng ta phải xây dựng một đại học Dương Minh, một học viện nho nhỏ không đủ thỏa mãn giáo dục về kinh tế văn hóa, khoa học kỹ thuật tiên tiến của Đại Minh rồi.

- Đại học Dương Minh?

Tôn Truyền Đình cau mày nói:

- Ý con nói là.... Trường Thái học?

Vương Phác giải thích nói:

- Đại học Dương Minh là đại học mang tính tổng hợp lớn nhất trên thế giới, bên trong bao hàm viện Văn học, học viện Ngoại ngữ, học viện Toán, học viện Vật lý, học viện Hóa học, học viện Quân sự, viện y học, học viện xây dựng ứng dụng, thực hành hoàn toàn phương thức giáo dục mới.

Tôn Truyền Đình trợn tròn mắt lúng ta lúng túng nói:

- Trong một lúc con lập nhiều ngành học trong trường đại học cho học sinh ở đây sao? Những thứ con nói nếu đều học qua thì trong thời gian bao lâu mới được tốt nghiệp, đừng có nói cả đám đều học đến tuổi như lão phu cũng không thể tốt nghiệp nha.

- Ha ha, lão gia người lo lắng quá rồi.

Vương Phác mỉm cười nói:

- Trong trường đại học tuy có nhiều ngành nhưng học sinh chỉ lựa chọn một ngành mà theo học, ví dụ như học viện Văn học chỉ đào tạo quan viên và giáo sư, học viện ngoại ngữ chỉ bồi dưỡng giáo viên và phiên dịch viên, học viện quân sự bồi dưỡng quan quân, học viện y học bồi dưỡng thầy thuốc, học viện xây dựng dồi dưỡng kỹ sư thiết kế.... . Đế quốc Đại Minh cần người không chỉ có tài năng mà còn phải có chuyên gia của ngành đó.

- À.

Tôn Truyền Đình vui vẻ gật đầu nói:

- Như thế cũng là biện pháp tốt.

- Sau khi Trường Đại học xây xong còn phải hình thành khoa Học viện quân sự.

Vương Phác hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, hắn lẩm bẩm:

- Giáo sư trong trường đại học phải dạy nhiều kiến thức cho học sinh nên thường xuyên tiến hành nghiên cứu, phải tạo điều kiện thuận lợi để các giáo sư nghiên cứu, chỉ có như vậy những tài năng mới, những kỹ thuật mới của Đại Minh sẽ thay đổi từng ngày, ngày càng vững mạnh hơn.

Tôn Truyền Đình nghe xong trợn mắt nhìn thẳng vào hắn, lão đã hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Vương Phác nữa rồi.

Vương Phác lại nói:

- À đúng rồi cần phải khuyến khích ngành công nghiệp tư bản tư nhân chuyển buôn bán, muốn khuyến khích thương mại hàng hải, các ngành công nghiệp dệt trong nước, công nghiệp giấy, công nghiệp in, muối sắt, chế biến trà, đóng tàu, cứ như thế thủ công truyền thống sẽ dần dần được thay thế bằng máy móc, một cuộc cách mạng công nghiệp mạnh mẽ sẽ khiến toàn bộ đế quốc Đại Minh hứng khởi hơn.

- Cách mạng công nghiệp?

Tôn Truyền Đình buồn bực nói:

- Cách mạng kỹ thuật là gì?

- À, thì là..

Lúc này Vương Phác mới biết bản thân có chút lỡ lời, trở lại chuyện chính nói:

- Chúng ta tiếp tục thảo luận về đại học Dương Minh, chức Hiệu trưởng trường để lão nhân người làm, người khác thì con không yên tâm. Còn học Trưởng học viện quân sự con sẽ tự mình đảm nhận, học viện quân sự bồi dưỡng lục quân trong tương lai của đế quốc Đại Minh, không để những sinh viên hàng đầu được sự bảo trợ của người khác.

Tôn Truyền Đình nói:

- Điều này cũng được.

Vương Phác lại nói:

- Còn viện trưởng Văn học con thấy Tiềm Khiêm Ích là thích hợp nhất, viện trưởng viện Y học không ai khác ngoài Lý Lão cha, viện trưởng học viện xây dưng chính là Tống Ứng Tinh, Phương Dĩ Trí tuy trẻ tuổi nhưng kiến thức sâu rộng, các ngành học đều đã học qua có thể kiêm nhiệm viện trưởng Học viện Vật lý, học viện Hóa học, học viện Toán học.

Tôn Truyền Đình nói:

- Như thế cũng hợp lý.

Vương Phác lại nói:

- Còn có vấn đề cuối cùng, chương trình học đại học rất khó khăn, tối thiểu phải biết chữ cho nên chúng ta chỉ chọn được những lứa tuổi thích hợp, cha cũng biết Trình Chu Lý học vẫn giữ vị trí duy nhất từ trước đến nay, sẽ không có nho sinh nguyện ý học đại học, cho nên học sinh ban đầu chỉ có thể lấy ở Phục Xã mà thôi.

Tôn Truyền Đình nói:

- Chỉ cần có thể tốt nghiệp đại học, sau khi ra trường có thể làm quan viên Tri phủ địa phương, ta tin tưởng sẽ có nhiều nho sinh Phục Xã nguyện ý tiến đến theo học.

Vương Phác cười lạnh nói:

- Dù có muốn học hay không muốn học bọn họ cũng phải đến, đừng quên Đông Lâm Phục Xã đã bị chúng ta nắm nhược điểm rồi.

*****

Sau khi bàn bạc xong về chuyện đại học Dương Minh, Tôn Truyền Đình lại hỏi:

- Chừng nào con đi An Khánh?

Vương Phác nói:

- Tối nay khởi hành.

- Vội vã vậy sao?

Tôn Truyện Đình không khỏi có chút lo lắng nói:

- Tả Lương Ngọc khí thế hào hùng, xem ra cuộc ác chiến này khó tránh khỏi rồi.

- Cha không cần lo lắng.

Vương Phác lãnh đạm nói:

- Đừng nghĩ Tả Lương Ngọc nhiều lính là lợi hại, kỳ thật chỉ hù dọa được dân chúng mà thôi, nếu gặp phải Trung Ương Quân thì tiêu đời sớm.

Tôn Truyện Đình nói:

- Vậy lão tử chúc con thắng từ trận đầu.

Lần này Vương Phác rời Nam Kinh khá gấp gáp chỉ kịp gặp mặt Tôn Truyền Đình một lần, thương lượng vài chuyện đại sự sau đó lại gặp Trần Viên Viên, Đổng Tiểu Uyển một lần, có câu "tiểu biệt thắng tân hôn" nhưng ngay cả thời gian "gần gũi" trước khi lên đường Vương Phác cùng không, đêm đó Vương Phác liền bí mật rời khỏi Nam Kinh đến An Khánh.

Lúc này An Khánh đã trở thành chiến trường máu tanh rồi, tám nghìn đại quân Kim Thanh Thản thanh thế đến như chẻ tre, nhưng khi tiến đến An Khánh lại bị Đường Thắng đón đầu ngăn chặn. Kim Thanh Thản tấn công ba ngày thành An Khánh thủy chung vẫn vững chắc, bất đắc dĩ Kim Thanh Thản dành phải tạm hoãn tiến công, đợi viện binh.

Mười ngày sau đám người Lư Quang Tổ, Từ Dũng, Lý Quốc Dũng suất lĩnh đại quân đuổi tới tụ tập ngoài thành An Khánh, phản quân dần dần tăng lên đến tám vạn người, cũng may Triệu Tín suất lĩnh hai vạn Trung Ương Quân cũng chạy đến An Khánh, hơn nữa được sự hỗ trợ của Thủy quân Hoàng Đắc Công nên miễn cưỡng chặn được sự tiến công này.

Lần phản loạn này Tả Lương Ngọc đưa ra cờ hiệu "Thanh quân trắc", đến hiện tại phản quân Tả Lương Ngọc trên danh nghĩa là quân đội của triều Đại Minh, nhưng Tả quân hành động thì chẳng khác nào Kiến Nô, trên đường tiến quân thường xuyên bắt người cướp của dân chúng Đại Minh, thủ đoạn này so với Kiến Nô còn ác độc tàn nhẫn hơn.

Nơi Tả quân đi qua các thành trì đều gặp phải tai họa, mà gặp họa lớn nhất là thành Cửu Giang, hơn mười vạn dân chúng gần như bị phản quân giết hết một nửa, tất cả cô gái trẻ trong thành đều bị bắt vào trong đội quân, nhiều cô gái đứng trên đầu thuyền nhìn thân nhân trên bờ mà lặng lẽ rơi lệ, ngay lập tức lại bị phản quân chặt đầu dã man.

Kỳ Châu, hành viên Tả Lương Ngọc.

Chứng kiến Tả quân hành động quá chậm chạp, quân chủ lực khởi binh hơn một tháng mới từ Vũ Xương đến Kỳ Châu, gần mười vạn tiên phong mới đánh tới An Khánh, Phạm Văn Trình thật sự đứng ngồi không yên, chính thế trong đêm liền đến hành viên Tả Lương Ngọc. Khi Phạm Văn Trình đến Tả Lương Ngọc đang nghe sư gia Mặt Rỗ thuyết thư.

Lại nói tiếp tên sư gia Mặt Rỗ này cũng là danh nhân, ở Nam Kinh chỉ cần nhắc đến Liễu Mặt Rỗ thì không ai không biết. Liễu Mặt Rỗ nguyên danh là Liễu Kính Đình một nghệ nhân thuyết thư, Tả Lương Ngọc đam mê nghe thư nên phái người mời Liễu Mặt Rỗ đến Vũ Xương, sau khi nghe vài đoạn thuyết thư liền xem là tri kỷ, giữ Liễu Kính Đình làm sư gia bên cạnh.

- Hầu gia.

Phạm Văn Trình cúi chào cất cao giọng nói:

- Tại hạ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo.

Tả Lương Ngọc cau mày nói:

- Trình sư gia, trễ thế này ngươi còn có chuyện gì quan trọng cần bẩm báo?

- Hầu gia.

Phạm Văn Trình lớn tiếng nói:

- Tại hạ mới vừa nhận được tin mật báo của Lộ Vương, Vương Phác đã mang theo Trung Ương Quân đánh đến Dương Châu rồi.

Đương nhiên Phạm Văn Trình đang nói xạo, gã hiện tại đã đoạn tuyệt với Kiến Nô, căn bản không biết kết quả trận chiến tại Liêu Thành thế nào, Lộ Vương càng không có khả năng biết được tin mới nhất của Trung Ương Quân, Phạm Văn Trình làm thế chẳng qua muốn kích thích Tả Lương Ngọc một chút, khiến y nhanh chóng tăng tốc độ hành quân mà thôi.

- Cái gì?

Tả Lương Ngọc nghe nói cả kinh liền đứng phắt dậy khàn giọng nói:

- Cuộc chiến ở Liêu Thành nhanh thế đã đánh xong rồi ư?

Phạm Văn Trình trầm giọng nói:

- Hầu gia, chúng ta cần tăng tốc độ hành quân, một khi Trung Ương Quân của Vương Phác đến Nam Kinh trước, chúng ta muốn đánh hạ Nam Kinh thật sự rất khó khăn.

- Có gì mà khó.

Liễu Kính Đình không cho là đúng nói:

- Trung Ương Quân của Vương Phác chỉ có mười vạn, hơn nữa lại là tân binh, còn Hầu gia có đến tám mươi vạn đại quân, binh lính tinh nhuệ đã trải qua trăm trận chiến, cho dù binh lực của Trung Ương Quân có nhiều gấp đôi thì Hầu gia cũng có thể nghiền nát chúng như nghiền nát những con kiến ấy.

Bỗng nhiên Tả Lương Ngọc nói:

- Hay chúng ta quay về Vũ Xương đi?

Liễu Kính Đình nghe nói thật sự ngạc nhiên, còn Phạm Văn Trình thị tức giận đến suýt nữa hộc máu, dù có nói thế nào Tả Lương Ngọc cũng là môt mãnh tướng, Phạm Văn Trình không nghĩ y chỉ là một tên nhát gan yếu đuối, một người yếu đuối như thế nếu có thể làm nên sự nghiệp thì ông trời quả thật bị mù rồi.

Tuy nhiên hiện tại Phạm Văn Trình vẫn cố gắng kiên trì khuyên bảo.

- Hầu gia, Liễu sư gia nói đúng, phần lớn Trung Ương Quân của Vương Phác đều là tân binh, những binh có sức chiến đấu chân chính mà hắn mang theo từ Đại Đồng chỉ hơn một vạn người mà thôi, mà trong tay Hầu gia ngài lại có hơn ba mươi vạn lão binh thiện chiến, cộng thêm năm mươi vạn tân binh, binh lực này xem ra quân ta có thể chiếm ưu thế được.

Tả Lương Ngọc do dự nói:

- Nhưng Vương Phác là người không dễ chọc đâu, lúc ở Đại Đồng hắn ta chỉ có bốn ngàn người còn Đa Nhĩ Cổn có đến hai mươi vạn đại quân nhưng không có cách nào thu phục được hắn, cuối cùng bị Vương Phác hắn thu thập được hơn bốn vạn Kiến Nô, mà sự lợi hại của Kiến Nô thì ai cũng biết, bọn họ so với Lưu tặc còn lợi hại hơn đấy.

Ngụ ý của Tả Lương Ngọc chính là Vương Phác so với Kiến Nô còn lợi hại hơn, Kiến Nô lợi hại hơn Lưu tặc, con mẹ nó ngay cả Lưu tặc ta còn chưa làm gì được sao có thể thắng được Vương Phác chứ?

- Hầu gia.

Phạm Văn Trình vội la lên:

- Có câu bắt giặc trước bắt vua, chỉ cần đoạt được Nam Kinh trước Vương Phác thì thiên hạ thật sự nằm trong lòng bàn tay ngài rồi, đến lúc đó dù Vương Phác có lợi hại thế nào cũng không thể đối đầu với cả Triều Đại Minh được?

Liễu Kính Đình phụ họa nói:

- Đúng vậy ạ, chỉ cần Hầu gia đăng ở ngôi vị cao nhất, chỉ cần ngài hô mọt tiếng, đội quân thiên hạ cần vương sẽ tập hợp tại Nam Kinh, cho dù Vương Phác có ba đầu sáu tay cũng không thể nào chống đỡ nổi.

- Không, không được.

Tả Lương Ngọc lắc đầu liên tục nói:

- Vương Phác cũng không phải là loại người lương thiện, cực kỳ khó đối phó, Nam Kinh không đánh được mau lui về Vũ Xương, nhanh chóng phái người nghị hòa cùng Vương Phác.

- Cái gì?

- Nghị hòa?

Phạm Văn Trình và Liễu Kính Đình choáng váng.

- Đúng, nghị hòa.

Tả Lương Ngọc đã quyết định:

- Liễu sư gia, dù gì ngươi cũng là một danh nhân ở Nam Kinh, ngươi quen biết nhiều, ngươi cũng quen biết hai vị phu nhân của Vương Phác đã lâu, ngươi hãy đi nghị hòa cùng Vương Phác, bảo Vương Phác hãy bỏ qua chuyện cũ, chia Hồ Quảng cho bản Hầu đóng quân, bản hầu đều nghe theo hắn.

Liễu Kính Đình nghe nói cười khổ không ngừng.

Trong lòng Phạm Văn Trình hối hận không kịp, gã không nghĩ hù dọa Tả Lương Ngọc một chút để y mau chóng xuất binh, không ngờ khi Tả Lương Ngọc nghe nói Vương Phác trở lại liền lập tức bỏ ý định tiến công đến Nam Kinh, sớm biết như thế Phạm Văn Trình cần gì phải nói dối?

Lúc này Phạm Văn Trình muốn nói lại cũng không được rồi, Tả Lương Ngọc đã có ấn tượng thì tin tưởng y nữa mới là lạ.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-335)


<