Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 225

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 225: Biến số
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Đại doanh Trung Ương quân, trong trướng của Vương Phác.

Liễu Như Thị đã nghiên cứu sa bàn cả nửa ngày, bỗng nói:

- Hầu gia, có cách nào đánh tan hai đại doanh Kiến Nô bên ngoài thành, ép toàn bộ Kiến Nô rút vào trong Liêu Thành không? Chỉ cần toàn bộ Kiến Nô rút vào trong Liêu Thành, quân ta có thể dựa vào hỏa lực sắc bén, cộng thêm sự hiệp trợ của chiến thuyền Thủy sư để phong tỏa bốn phía. Như vậy thì hơn mười vạn Kiến Nô có mà chạy đằng trời!

- Điều đó không phải không có khả năng.

Vương Phác nghe vậy cười nói.

- Đa Nhĩ Cổn cũng không phải là lính mới ra trận. Ông ta cũng coi như đã trải qua hàng trăm trận đánh, tuyệt nhiên sẽ không phạm phải sai lầm đơn giản như vậy. Sở dĩ cho hơn mười vạn Kiến Nô chia nhau đóng ở trong và ngoài thành là để tạo ra thế hỗ trợ nhau, một khi bị tấn công, hai bên đều có thể xuất binh phối hợp tác chiến.

- Haiz...

Liễu Như Thị thất vọng thở dài một tiếng, hạ giọng nói:

- Nói như vậy, nếu muốn đánh bại Kiến Nô thật sự không dễ dàng.

- Nàng đừng nghĩ nữa.

Vương Phác lắc đầu, cười khổ nói:

- Đây là hơn mười vạn đại quân Kiến Nô đấy, đâu có dễ dàng đối phó như vậy?

Khi hai người đang nói, yêu nữ Liễu Khinh Yên tươi tắn xinh đẹp bước vào, giọng nói quyến rũ, hỏi:

- Hầu gia, ngài tìm ta?

- Ừ.

Vương Phác vẫy tay, ra hiệu để Liễu Khinh Yên tới bên cạnh, hỏi:

- Yên tỷ, Hồng Nương Tử trở lại Khai Phong rồi phải không?

Liễu Khinh Yến quyến rũ liếc nhìn Vương Phác một cái, nói:

- Đang định nói với ngài đây. Hồng Nương Tử đã trở về Khai Phong rồi.

- Tốt.

Vương Phác lộ ra vẻ hưng phấn, nói:

- Lập tức dùng bồ câu đưa thư báo tin cho Trương hòa thượng, mời Hồng Nương Tử dẫn quân Hà Nam ra Chương Đức tấn công Bắc Kinh, lại lợi dụng các đường Đường Khẩu các nơi rải tin tức, nói Kiến Nô đã thảm bại trong cuộc chiến ở Liêu Thành, đã bị Trung Ương quân của Đại Minh đánh cho không thể chống đỡ, toàn quân bị giết chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Liêu Thành, trong trướng của Đa Nhĩ Cổn.

Đa Nhĩ Cổn đang triệu tập kỳ chủ của Bát Kỳ Đa Đạc, Hà Lạc Hội, Bác Nhạc, Bối Lặc, Bối Tử còn có hai cẩu Hán gian Phạm Văn Trình và Ninh Hoàn Ngã.

Thế cục hiện giờ không ổn đối với Kiến Nô, nếu không thể phá hủy thủy quân của quân Minh thì không thể phong tỏa được kênh đào tuyến kênh đào, không thể phong tỏa được kênh đào thì không thể tiêu diệt được mấy vạn quân tinh nhuệ của Vương Phác. Cuộc chiến Liêu Thành chỉ có thể tiếp tục như vậy, nhưng càng lâu thì càng bất lợi cho Kiến Nô.

Quân Minh theo kênh đào, dựa vào thủy quân, lưng tựa vào mảnh đất lành Giang Nam, căn bản không cần lo lắng đến lương thực, kéo dài mấy năm cũng không có vấn đề gì.

Nhưng Kiến Nô thì không được. Kiên Nô vốn không phải là dân tộc sống bằng nông nghiệp, dựa vào sự cung ứng lương thực từ Triều Tiên xa xôi đương nhiên là không đủ. Lương thực lấy được từ dân chúng cũng chỉ đủ để duy trì mấy tháng. Ăn hết số lương thực đó thì làm thế nào? Cũng không thể gặm được vỏ cây mà sống!

Còn có hơn mười vạn chiến mã của kỵ binh Mông Cổ, mỗi ngày tiêu tốn biết bao nhiêu cỏ khô, Kiến Nô căn bản là không thể đỡ được!

Còn nữa, không chỉ có mỗi nỗi lo về quân Minh, mà bốn phía đều là mối nguy hại của Kiến Nô. Không nói đến Lưu tặc ở Thiểm Tây bất cứ lúc nào cũng có thể phản công, chỉ riêng Khương Tương ở Đại Đồng, Vương Thừa Dận và Đương Thông ở Tuyên Phủ cũng đủ để Kiến Nô phải lo lắng đề phòng rồi. Mà ngay cả Ngô Tam Quế trấn thủ ở Sơn Tây cũng không thể khiến cho Đa Nhĩ Cổn yên tâm.

Đa Nhĩ Cổn vốn tưởng rằng dựa vào ưu thế tuyệt đối của đại quân, có thể trong một thời gian ngắn mà chấm dứt cuộc chiến ở Liêu Thành, dù sao lần này tập kết cũng đến hai mươi lăm vạn quân, mà quân Minh của Vương Phác cũng chỉ có bốn năm vạn người. Nhưng thực tế lại thật tàn khốc, hai quân vừa mới giao chiến, Đa Nhĩ Cổn liền phát hiện mình đã đánh giá quá thấp thực lực của quân Minh.

Tiếp tục giằng có với quân Minh ở Liêu Thành hay là điều quân trở về Bắc Kinh?

Điều này là một lựa chọn khó cả đôi đường đối với Đa Nhĩ Cổn.

- Thập Tứ ca, quay về Bắc Kinh đi.

Đa Đạc nghĩ một chút rồi nói:

- Không thể cứ dong dài mãi như thế này với quân Minh được.

- Không thể.

Phạm Văn Trình vội kêu lên:

- Thưa chủ tử, ngài có nghĩ đến hậu quả sau khi quay lại Bắc Kinh không?

Đa Đạc cau mày nói:

- Dù sao cũng không phải ở lại đây thì càng ngày càng thiệt hại chứ?

Phạm Văn Trình vội nói:

- Ở lại đây có lẽ còn có chuyển biến, nếu điều quân về Bắc Kinh thì sẽ xong chuyện.

Ánh mắt Đa Đạc lạnh lùng, điềm nhiên nói:

- Ngươi đang ngụy biện thôi.

Đa Nhĩ Cổn trừng mắt nhìn Đa Đạc, nói với Phạm Văn Trình:

- Văn Trình tiên sinh, nói thử quan điểm của ngài xem.

Phạm Văn Trình hít một hơi thật sâu, sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu rồi nói:

- Chủ tử, cuộc chiến ở Liêu Thành rất quan trọng, chẳng những quyết định sự suy hưng của Đại Thanh và Nam Minh, càng liên quan đến vận mệnh hàng quân Tiền Minh các trấn. Hiện giờ, đám người Khương Tương, Vương Thừa Dận và Đường Thông đều đang nhìn về Liêu Thành, chỉ sợ cả Ngô Tam Quế cũng đang theo dõi.

Đạ Đạc trầm giọng nói:

- Ngươi có ý gì?

Phạm Văn Trình nói:

- Nếu chúng ta rút lui khỏi Liêu Thành, quân đội của Vương Phác nhất định sẽ đuổi theo dọc theo kênh đào, đuổi tới thành Bắc Kinh. Chỉ cần cờ hiệu của quân đội Nam Minh xuất hiện ở ngoài thành Bắc Kinh, mấy tướng đầu hàng Tiền Minh Khương Tương, Ngô Tam Quế kia nhất định sẽ cho rằng quân ta đã thất bại. Bọn chúng nhất định sẽ cử binh phản loạn, như vậy thì quân ta sẽ lâm vào tuyệt cảnh bốn bề thọ địch!

- Chúng dám!

Đa Đạc tức giận nói:

- Nếu chúng dám tạo phản, bổn vương sẽ đem quân tới tiêu diệt chúng.

Phạm Văn Trình cười khổ. Nếu Đại Thanh có năng lực tiêu diệt đám người Khương Tương đó thì đã không để chúng tiêu dao đến hôm nay rồi. Trên thực tế, Phạm Văn Trình vẫn còn có câu chưa nói ra. Nếu Kiến Nô thật sự muốn lui binh khỏi Liêu Thành, nếu không làm tốt chưa chắc đã trở về được quan ngoại, điều này với Kiến Nô mà nói mới chính là tại họa giáng xuống đầu.

Một Kỳ chủ bỗng nói:

- Nếu đã như vậy, vậy trước tiên hãy đem toàn bộ những thứ đáng giá ở Bắc Kinh về Thịnh Kinh đi, sau đó một mồi lửa đốt thành Bắc Kinh. Dù sao căn cứ chúng ta ở quan ngoại, có thể chiếm lĩnh được hai tỉnh Bắc Trực, Sơn Tây đương nhiên là tốt. Nếu không chiếm được cũng không sao. Vài năm nữa là có thể tiến đánh là được rồi chứ?

- Nói bậy!

Đa Nhĩ Cổn cả giận nói:

- Bổn vương đã nói với các ngươi, kể từ ngày bước vào Bắc Kinh, thủ đô của Đại Thanh chúng ta cũng đã chuyển về Bắc Kinh rồi. Các ngươi đều nhớ kỹ cho bổn vương, Bắc Kinh là thủ đô với của Đại Thanh chúng ta, không bao giờ được vứt bỏ!

- Vâng!

Nhìn thấy bộ dạng đầy sát khí của Đa Nhĩ Cổn, các Kỳ chủ, Bối lặc, Bối tử đều rùng mình, không người nào dám nói chuyện quay trở về quan ngoại nữa.

Đa Nhĩ Cổn nhìn mọi người xung quanh một lượt, trầm giọng nói:

- Văn Trình tiên sinh nói rất đúng, cuộc chiến ở Tiêu Thành liên quan đến hưng suy của Đại Thanh chúng ta. Chúng ta đã không còn đường lui nữa rồi. Trận chiến này chúng ta chỉ có thể thắng chứ không được phép bại. Bây giờ mọi người đều nghĩ xem có cách nào có thể đánh bại được Nam Minh mọi rợ không?

Hầu như mọi người đều cúi đầu.

Chỉ có Phạm Văn Trình trầm ngâm một lát rồi nói:

- Chủ tử, chuyện tới lúc này cũng chỉ có một cách có thể chuyển bại thành thắng.

*****

Trong mắt Đa Nhĩ Cổn toát ra một tia khẩn cấp, gấp giọng hỏi:

- Cách gì?

Phạm Văn Trình nói:

- Các đảng Đại Minh tranh giành rất ác liệt. Sau khi Sùng Trinh chết, thái tử Chu Từ Lãng trốn tới Nam Kinh, tình thế tranh giành của các mạt đảng Đại Minh còn có thể kéo dài. Nô tài nghĩ muốn đánh thắng Vương Phác trên mặt quân sự là rất khó. Chúng ta có thể nhúng tay vào chính trị, thông qua đó đánh bại đối thủ Vương Phác, đổi bại thành thắng!

Đa Nhĩ Cổn chau mày nói:

- Nhưng chúng ta không hiểu về Nam Minh, làm sao nhúng tay vào được?

Phạm Văn Trình phủi phủi ống tay áo, nghiêm mặt nói:

- Chủ tử, nô tài muốn tự mình đi Nam Kinh một chuyến.

Khai Phong, hành dinh của Hồng Nương Tử.

Hồng Nương Tử đang ở kho kiểm kê thuế ruộng. Mùa thu năm nay, Hồng Nương Tử khởi xướng hoạt động "miễn thuế quân điền" kiên quyết hơn bất cứ lúc nào trong quá khứ. Mà ngay cả rất nhiều địa chủ phú hào ban đầu đã quy phục Lý Tự Thành đều bị chèn ép tàn khốc. Tuy nhiên số thuế còn lại là vô cùng có hạn.

Dù sao, Lý Tự Thành cũng đã để lại tai họa ở Hà Nam rất nhiều năm. Cho dù còn lại mấy con cá lọt lưới cũng không có nhiều thứ béo bở có thể mò nữa.

Đôi mi thanh tú đẹp đẽ của Hồng Nương Tử bất chợt chau lại. Tuy rằng nàng theo ý của Vương Phác không dễ gì mới tinh giản mười vạn quân Hà Nam thành bốn vạn. Nhưng chỉ cung ứng lương bổng cho bốn vạn quân này cũng không phải là chuyện dễ dàng. Không quản lý việc nhà không biết củi gạo đắt. Cuối cùng Hồng Nương Tử cũng biết làm một vị thống soái ba quân cũng không phải chuyện thoải mái gì.

Chuyện duy nhất có thể khiến cho Hồng Nương Tử cảm thấy thoải mái, chính là Vương Phác đã đồng ý trợ giúp nghĩa quân Hà Nam. Đương nhiên Hồng Nương Tử biết, tại sao Vương Phác muốn giúp nghĩa quân Hà Nam, nghĩ đến đây lòng Hồng Nương Tử bỗng cảm thấy ngọt ngào. Trong đôi mắt lạnh như băng cũng toát ra vẻ thùy mị, gợi tình.

Vừa sải bước đến nhà kho, Lý Hổ vừa hay nhìn thấy bộ dạng ẩn tình kiều mỵ của Hồng Nương Tử, không khỏi trợn mắt há mồm. Đã lâu rồi y không nhìn thấy vẻ mặt này của Hồng Nương Tử. Dường như, từ sau khi từ Đại Đồng trở về, trên khuôn mặt của Hồng Nương Tử không còn biểu hiện nhu mì như vậy nữa.

- Chị dâu...

Lý Hổ thất lễ mà gọi lên một tiếng, kinh ngạc mà nhìn bộ dạng của Hồng Nương Tử.

Hồng Nương Tử nghe vậy, thân thể mềm mại liền khẽ run lên, sợ Lý Hổ nhìn thấy vẻ mặt nhu tình của mình, vội vàng quay mặt đi, trong giây lát đã lấy lại được vẻ mặt lạnh như băng vốn có, trầm giọng nói:

- Hổ Tử, sao lại tới đây?

Lý Hổ có chút hồn bay phách lạc nhìn bóng lưng xinh đẹp của Hồng Nương Tử, nuốt nước bọt ực một tiếng, hạ giọng nói:

- Tiểu đệ vô tình mua được một đôi vòng ngọc ở trên chợ, nhìn không tệ. Nghĩ rằng có thể chị dâu sẽ thích nên đem đến cho chị.

Lý Hổ theo Lý Nham đã lâu, đương nhiên biết Hồng Nương Tử cũng không lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Nàng cũng là một người phụ nữ, cũng sẽ toát ra vẻ thùy mị giống như một cô gái nhỏ, cũng đều thích vòng tay châu báu. Chỉ là sự dịu dàng của Hồng Nương Tử được giấu rất sâu, chỉ có người đàn ông của nàng mới có hạnh phúc để hưởng thụ sự dịu dàng của nàng.

Nói xong, Lý Hổ liền đi tới trước mặt Hồng Nương Tử, bỏ từng lớp bọc chiếc vòng tay ra, bên trong là hai chiếc vòng ngọc phỉ thúy.

Lý Hổ nhìn Hồng Nương Tử với một ánh mắt không hề che giấu, dịu dàng hỏi:

- Chị dâu, thích không?

Đôi mi xinh đẹp của Hồng Nương Tử lại chau lại, trong đầu nàng lại vang lên giọng nói của Vương Phác: "Người thường xuyên quan tâm tới nàng, chính là người mật báo cho ta, cũng chính là người đã hãm hại Lý Nham."

Tay phải của Hồng Nương Tử nhẹ đặt lên chuôi kiếm, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Lý Hổ.

Lý Hổ giống như là bị sét đánh, còn nghĩ là mình đã đắc tội với Hồng Nương Tử, lập tức không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp của Hồng Nương Tử nữa, hơi ngượng ngùng mà lấy đôi vòng ngọc lại, xoay người đi luôn. Khi Hồng Nương Tử đang định hành động, bỗng vang lên một hồi tiếng bước chân ở ngoài nhà kho, một bóng người lướt qua, bóng dáng to lớn của Trương hòa thượng hiện lên ở ngoài cửa.

Nhìn thấy Trương hòa thượng, Lý Hổ kêu lên một tiếng buồn bực, nghênh ngang vượt qua người Trương hòa thượng mà rời đi.

Bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt chuôi kiếm của Hồng Nương Tử buông lỏng ra. Rốt cuộc, có phải Lý Hổ bán rẻ Lý Nham hay không vẫn chỉ là phỏng đoán, đang không có chứng cớ xác thực đã tùy tiện giết Lý Hổ là rất không sáng suốt. Hồng Nương Tử nhẹ nhàng thở phào một cái, hỏi:

- Trương tướng quân, có chuyện gì không?

Trương hòa thượng nhìn quanh không thấy có người, hạ giọng nói:

- Phu nhân, Hầu gia gửi thư tới.

- Thật sao?

Đôi mắt diễm lệ của Hồng Nương Tử bỗng hiện lên một tia vui mừng, vội hỏi:

- Thư đâu?

- Là dùng bồ câu đưa thư.

Trương hòa thượng giang tay ra nói:

- Theo quy định của Bạch Liên Giáo, sau khi nhận được thư do bồ câu đưa thư, phải lập tức đốt giấy viết thư, chỉ có tin tức truyền miệng.

Hồng Nương Tử thất vọng ừ một tiếng, lười biếng hỏi han:

- Tin tức truyền miệng gì?

Trương hòa thượng nói:

- Hầu gia nói phu nhân dẫn quân ra Chương Đức, tấn công Bắc Kinh, còn nói tạo thanh thế càng lớn càng tốt.

- Haiz.

Hồng Nương Tử thở dài, nhíu mày nói:

- Ta cũng đang vì việc này mà buồn rầu đây. Hai vạn quân đã tập kết tại Khai Phong đợi mệnh. Ngày mai là có thể nhổ trại luôn, nhưng lương thảo cần thiết cho đại quân lại không có manh mối. Quân lương còn lại trong kho ta vừa mới kiểm kê lại, nhiều nhất chỉ đủ duy trì nửa tháng.

Vương phủ Bình Tây, Thái Nguyên, Sơn Tây.

Trời đông giá rét, vạn vật tiêu điều, Ngô Tam Quế đang nói chuyện phiếm với tâm phúc ở trong phòng có lò sưởi. Gần đây, ở Thái Nguyên đang có một tin đồn vô cùng khủng bố, nói là Tổng đốc ngũ tỉnh Đại Minh, Vương Phác đã đánh bại Kiến Nô ở Liêu Thành, chỉ với không đến năm vạn quân đánh cho gần ba mươi vạn Kiến Nô hao tổn binh tướng, không hề có khả năng phản công, còn tuyên bố, việc quét sạch Kiến Nô chỉ là điều sớm muộn.

Tin tức này cũng không biết là từ đâu truyền tới, khiến cho Ngô Tam Quế tâm thần bất định. Ngô Tam Quế đã cho người điều tra, nhưng không điều tra ra nguyên nhân, đành triệu tập mấy thủ hạ tâm phúc lại. Nói chuyện nửa ngày, mọi người đều cho rằng đây chỉ là lời đồn đại, đều cho rằng quân của Vương Phác có lợi hại cũng không thể đánh bại được ba mươi vạn Kiến Nô!

Quan Ninh Quân đánh nhau với Kiến Nô ở quan ngoại mấy chục năm nay, lực lượng của Kiến Nô thế nào, bọn họ là rõ ràng nhất. Tuy rằng Vương Phác đã từng tạo được kỳ tích tại Thịnh Kinh và Đại Đồng, nhưng dù sao đó cũng không phải là quyết chiến thật sự. Mà lần này, trong cuộc chiến ở Liêu Thành, Kiến Nô đã dốc toàn lực. Các tướng lĩnh của Quan Ninh Quân không cho rằng Vương Phác có thể lấy ít thắng nhiều.

Nhưng Ngô Tam Quế nghĩ nhiều và cũng nhìn xa hơn các tướng lĩnh tâm phúc một chút.

Theo Ngô Tam Quế, tin tức này dù là lời đồn đại cũng đã tạo thành thương tổn rất lớn đối với thống trị của Kiến Nô ở quan nội.

Kiến Nô dù sao cũng tiến quan chưa lâu, căn cơ ở quan nội cũng chưa được vững chắc, cho dù là Ngô Tam Quế cũng nghĩ đến chuyện thoát khỏi Kiến Nô tự lập. Nếu không phải e dè mình là đầu sỏ dẫn Kiến Nô tiến quan, sợ rằng sau khi mình thoát ly Kiến Nô sẽ lập tức lọt vào tầm tiễu trừ của liên hợp đại quân người Hán, Ngô Tam Quế đã sớm có ý định tuyên bố thoát ly khỏi Kiến Nô rồi.

Khi Ngô Tam Quế đang suy nghĩ thiệt hơn, gia nô bỗng tiến vào bẩm báo:

- Vương gia, Phó tổng binh Đại Đồng Khương Tuyên đã đến.

- Cái gì? Khương Tuyên?!

Ngô Tam Quế nghe vậy, mặt liền biến sắc. Thật là sợ cái gì thì cái đó đến. Ngô Tam Quế đang lo lắng cho sự thống trị của Kiến Nô, thì Tổng binh Đại Đồng liền phái tam đệ của hắn đến. Phó tổng binh Đại Đồng Khương Tuyên đến Thái Nguyên này, Ngô Tam Quế dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra ý đồ của Khương Tuyên, nhất định là đến liên lạc với Ngô Tam Quế để khởi binh phản Thanh.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-335)


<