Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 218

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 218: Tiến quân Sơn Đông
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Hào Châu, Noãn Các Mã phủ

Mã Đắc Công đưa cho Điền Hùng một bức thư, ngữ khí trầm trọng nói:

- Điền huynh, huynh hãy xem cái này.

Điền Hùng nhận thư liền mở ra xem, sắc mặt chợt biến đổi:

- Cái gì? Vương Phác muốn chúng ta đi Mông Thành gặp hắn?

- Đúng vậy.

Mã Đắc Công chán nản thở dài, cau mày nói:

- Ta đang nghĩ, liệu có phải chúng ta làm việc không cẩn thận, để lộ tin tức gì chăng?

- Mã Tổng binh.

Ánh mắt Điền Hùng sắc lạnh, trầm giọng nói:

- Không phải ngươi nghi ngờ ta ngầm báo tin cho Vương Phác đấy chứ?

- Ôi chao, ngươi đang nghĩ đi đâu vậy?

Mã Đắc Công vội giải thích.

- Ngươi và ta đã là châu chấu trên một sợi dây, ngươi không chạy được mà ta cũng không thoát được, sao ngươi có thể mật báo cho Vương Phác được? Ta nghi Tứ Cẩu Tử - gia tướng của nhà ngươi, liệu có ngầm mật báo cho Vương Phác không?

- Tuyệt đối không thể.

Điền Hùng quả đoán nói.

- Tứ Cẩu Tử đã theo ta nhiều năm rồi, vẫn luôn trung thành!

- Vậy thì lạ quá.

Mã Đắc Công cau mày nói.

- Nếu sự tình không bại lộ, sao Vương Phác không tới Hào Châu? Sao lại muốn ta và ngươi đi Mông Thành gặp hắn?

Điền Hùng ngẫm nghĩ một hồi, liền nói:

- Mã huynh, liệu có phải chúng ta nghĩ quá nhiều rồi không?

Mã Đắc Công liền đáp:

- Câu này là có ý gì?

Điền Hùng nói:

- Đây cũng có thể là thằng nhãi Vương Phác sĩ diện quá, cố ý để chúng ta chạy quãng đường xa tới Mông Thành gặp hắn, mới thể hiện hắn quyền cao chức trọng.

- Cũng có lý.

Mã Đắc Công gật đầu, tiếp lời:

- Vậy chúng ta có nên đi hay không?

- Để ta nghĩ xem.

Điền Hùng gãi đầu, thầm nói:

- Lần này Vương Phác tới Phượng Dương cố nhiên là nhằm vào 60 ngàn nhân mã của chúng ta mà tới. Tuy nhiên, theo điệu bộ của hắn ở Cao Bưu, dù đã giải tán được hơn mười vạn đại quân 6 trấn Giang Bắc rồi, nhưng đám người Lý Bản Thâm, Lý Thành Đống lại chẳng có tổn thất gì ....

Mã Đắc Công nhướn mày, hạ giọng nói:

- Ngươi nói là ... nên đi Mông Thành?

- Chí ít Vương Phác cũng không thể giết ta và ngươi được.

Điền Hùng nói.

- Nhưng nếu chúng ta kháng lệnh không đi, hắn sẽ đưa quân tới đánh. Nếu quả thực như vậy cục diện sẽ hỏng mất, Vương Phác không chết, Tả Lương Ngọc chưa chắc dám xuất binh. Tả Lương Ngọc không xuất binh, sáu vạnn nhân mã này của ta và ngươi dù thế nào đi nữa cũng không thể thắng được bốn vạn quân Trung Ương của Vương Phác.

- Ừ.

Mã Đắc Công gật đầu nói.

- Xem ra không đi Mông Thành không được rồi.

Điền Hùng nói:

- Đây chưa chắc đã là chuyện xấu, cũng may có thể tới Mông Thành tìm hiểu lai lịch của Vương Phác.

Dịch quán Mông Thành, sương phòng hậu viện.

Vừa ăn trưa xong, Nộn Nương liền dọn bát đũa lại. Vương Phác bỗng vẫy tay về phía nàng nói:

- Nộn Nương, nàng lại đây, ta có câu này muốn hỏi nàng.

- Gia.

Nộn Nương ngoái đầu liếc nhìn Vương Phác, nói:

- Tiểu tỳ dọn xong sẽ tới.

- Đừng dọn nữa, chờ lát nữa người làm dịch quán tới dọn.

Vương Phác nói xong liền tiến thẳng tới ôm lấy chiếc eo thon của Nộn Nương, tay phải còn không khách khí luồn qua đầu gối Nộn Nương, ôm ngang thân hình vừa thơm vừa mềm của nàng lên. Nộn Nương cúi đầu kinh hãi kêu lên, theo bản năng dang cánh tay ngọc ra ôm lấy cổ Vương Phác, nhút nhát nói:

- Gia, đang là ban ngày mà.

- Ban ngày thì sao?

Vương Phác ngóc đầu lên, cố ý nói to.

- Hầu gia ta cùng phu nhân ân ái, ai dám làm phiền?

- Gia.

Nộn Nương quở mắng liếc mắt nhìn Vương Phác, vội đưa tay lên bịt lấy miệng Vương Phác.

Vương Phác ra sức hít một hơi, chỉ thấy mùi thơm thoang thoảng đi vào mũi, cúi đầu thấy Nộn Nương đang mở trừng đôi mắt to đẹp, tình tứ nhìn hắn, thần thái vừa yêu kiều vừa quyến rũ, vừa xinh đẹp vừa ngọt ngào khiến Vương Phác rạo rực trong lòng.

Vương Phác ôm Nộn Nương vào trong phòng, tiện thể dùng gót chân đóng cửa lại.

- Gia.

Nộn Nương không nén nổi tình cảm ôm ghì lấy cổ Vương Phác, thân mật hỏi:

- Muốn thật sao?

- Nàng nói đi?

Vương Phác bỗng nhiên ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của Nộn Nương, thở hổn hển hỏi:

- Thế, đêm qua, đốt trong phòng là mùi gì thế?

- Sum, hương sum họp.

Nộn Nương vui sướng trong lòng, cơ thể mềm mại giống như con rắn đang giãy dụa.

- Hương sum họp? Sao nàng lại có được cái đó?

- Của Yên tỷ cho.

Nộn Nương mừng đến chảy nước mắt, làn môi mềm mại không ngừng hôn lên khuôn mặt Vương Phác, hổn hển nói:

- Yên tỷ còn nói, hương sum họp sẽ không làm tổn hại cơ thể.

- Quả nhiên là yêu nữ.

Vương Phác thở dốc nói.

- Ta biết ngay nhất định là ả ta, người khác không thể có thứ này được.

- Gia, người giận ư?

- Giận? Đương nhiên giận rồi! Đến giờ trong cơ thể ta vẫn còn dấu tích của hương sum họp.

- Hả? Người ngửi hương sum họp? Trời ạ, vậy tối qua sao người có thể chịu đựng được? Yên tỷ nói ngửi hương sum họp nếu không hoan lạc với phụ nữ sẽ rất khó chịu rất khó chịu ....

- À, chuyện này ....

Không nằm ngoài dự đoán của Liễu Như Thị, chiều ngày thứ ba, Mã Đắc Công và Điền Hùng đã tới dịch quan Mông Thành. Mặc dù tâm tình của hai người có chút bất an, nhưng lại không thể không lo lắng tới tính mạng của mình. Dù Vương Phác không xem tổng binh 7 trấn Giang Bắc ra gì, không có lý do gì tới Hào Châu lại giết chết họ.

Nhưng lần này, Mã Đắc Công và Điền Hùng đã nhầm rồi.

Tiền sảnh dịch quán, Mã Đắc Công và Điền Hùng chờ không bao lâu, Vương Phác liền cùng tổng binh 7 trấn Lý Bản Thâm, Mặt Sẹo, Lý Thành Đống ngạo nghễ bước vào. Mã Đắc Công và Điền Hùng liền đứng dậy, chắp tay bái kiến Vương Phác:

- Ty chức Mã Đắc Công (Điền Hùng) tham kiến Hầu gia.

Vương Phác lạnh lùng nhìn hai người, đột nhiên quát:

- Người đâu!

Bốn gã thân binh lên tiếng trả lời đi vào, lớn tiếng đáp:

- Có!

Vương Phác chỉ tay về phía Mã Đắc Công và Điền Hùng, quát:

- Trói hai tên nghịch tặc này lại cho ta!

- Vâng.

Bốn gã thân binh đồng thanh đáp, tiến lên phía trước xô ngã Mã Đắc Công và Điền Hùng xuống đất. Mã Đắc Công và Điền Hùng sợ đến vỡ mất, lại không dám giãy dụa, chỉ vội kêu lên:

- Hầu gia, ty chức oan uổng.

Tổng binh 7 trấn Lý Bản Thâm bên cạnh cũng hơi tái mặt, Vương Phác làm như vậy khó tránh khỏi giết gà dọa khỉ.

- Oan uổng?

Vương Phác trầm giọng nói:

- Các ngươi âm thầm vận chuyển lương thảo quân nhu vào thành Hào Châu, lại còn điều quân đội mấy tòa Vệ Thành vào thành Hào Châu, nghĩ bổn hầu không biết sao? Các ngươi mở quan đạo ở khe núi bắc trấn Nghĩa Môn, chôn mấy chục ngàn cân thuốc nổ, nghĩ là bổn vương không biết sao? Các ngươi ngầm cấu kết với Tả Lương Ngọc, xúi Tả Lương Ngọc khởi đầu thanh quân tắc, nghĩ là bổn hầu không biết ư?

Đám người Lý Bản Thâm, Lý Thành Đống nghe thấy vậy sắc mặt biến đổi. Nếu Vương Phác nói đều là sự thật, vậy thì Mã Đắc Công và Điền Hùng quả thực chết chưa hết tội.

Thần sắc Mã Đắc Công lộ rõ vẻ sầu thảm, đã chán nản không nói lên lời.

Điền Hùng lớn tiếng cãi lại:

- Hầu gia, quả thực ở Hào Châu có tích trữ chút lương thảo quân nhu, tập kết trọng binh. Nhưng đó chẳng qua chỉ là để đề phòng Kiến Nô xuống phía nam, sao lại có tội? Còn về phần khe núi bắc trấn Nghĩa Môn đặt thuốc nổ lại từ đâu nói ra? Ngầm cấu kết với Tả Lương Ngọc lại càng là chuyện vớ vẩn!

- Đúng vậy.

Mã Đắc Công vội vàng phụ họa nói.

- Điều này đều không thể nào.

Điền Hùng tiếp tục nói:

- Hầu gia, ngài là Tĩnh Nam Hầu, lại là Tổng đốc 5 tỉnh, Thượng Phương bảo kiếm trong tay có quyền tiền trảm hậu tấu, quyền sinh quyền sát. Ngài muốn giết ty chức và Mã Tổng binh, ty chức chỉ còn biết ngửa cổ chờ chết. Song ti chức nuốn nói, giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất, ngài cũng phải để ti chức chết minh bạch chứ!

- Hừ hừ.

*****

Vương Phác cười lạnh lùng.

- Quả là khéo mồm khéo miệng, bổn hầu sẽ cho triều đình, cho tất cả tướng lĩnh trung thành với Đại Minh trong thiên hạ câu trả lời thỏa đáng. Người đâu, lôi hai tên nghịch tặc này đi thị chúng, sau đó áp giải tới cổng chợ chặt đầu!

- Vâng.

Bốn gã thân binh xông tới áp giải Mã Đắc Công và Điền Hùng đi.

Mã Đắc Công chán nản, buồn rầu. Còn Điền Hùng thì vừa đập vừa kêu, cao giọng hét lên:

- Vương Phác, muốn vu tội cho ai? Vương Phác, tên cẩu tặc ngươi, ông mày làm ma cũng không tha cho ngươi đâu. Vương Phác, ông mày tới âm phủ cũng phải đi gặp Diêm Vương kiện ngươi ....

Thân binh giải Mã Đắc Công và Điền Hùng đi xa rồi, tiếng chửi rủa của Điền Hùng cũng dần biến mất.

Vương Phác tới đứng cạnh tổng binh 7 trấn, lạnh nhạt nói:

- Có phải các ngươi đang cảm thấy bổn hầu giết người như cỏ rác? Hãy ra ngoài đường xem xem, xem xem bách tính Mông Thành có bao nhiêu người căm hận hai tên nghịch tặc này, sẽ biết bổn hầu có giết nhầm người hay không? Các ngươi cũng nên nhớ một điều quân đội là để bảo vệ dân chúng, không phải là gây họa cho dân chúng!

- Vâng.

Lý Thành Đống phản ứng trước tiên, ưỡn ngực hét lớn:

- Cướp đoạt của dân chúng Đại Minh giết, giết! Kẻ gian dâm phụ nữ Đại Minh, giết!

Dụng ý của Vương Phác đã rõ ràng rồi. Ngay trước mặt tổng binh 7 trấn Giang Bắc đã giết chết Mã Đắc Công và Điền Hùng, chính là muốn dùng hiện thực bằng máu này cảnh cáo bọn họ. Những việc họ làm trước đây Vương Phác có thể bỏ qua, nhưng nếu sau này còn dám làm hại dân chúng Đại Minh, giết hết không tha!

Sáu vị tổng binh còn lại cũng đã bình tĩnh lại, lần lượt hô lớn.

- Rất tốt.

Vương Phác gật đầu, quay sang Mặt Sẹo nói:

- Truyền lệnh, toàn quân xuất phát ... đi Hào Châu.

- Vâng!

Mặt Sẹo dạ vang, lĩnh mệnh đi ra.

Chờ cho các chư tướng đi hết rồi, Vương Phác dẫn theo Lã Lục và mười mấy gã thân binh rời khỏi dịch quán, đi thẳng tới khách sạn Duyệt Lai.

Ngay ở đại sảnh khách sạn Duyệt Lai, Vương Phác đã gặp Trương Hòa Thượng phong trần mệt mỏi. Trương Hòa Thượng ngày đêm chạy thẳng tới Lư Châu. Trên đường đi, khoái mã đã chạy chết mất 2 con, khi Vương Phác bước vào khách điếm, người này đang ngồi ăn một chậu lớn phở Sơn Tây, tiếng nuốt khiến cho mười mấy người khách ăn gần đó phải kinh ngạc.

Thấy Vương Phác, Trương Hòa Thượng liền đặt chậu mỳ xuống, tiến lên phía trước bái chào.

Vương Phác khoát tay, cười nói với Trương Hòa Thượng:

- Hòa Thượng, ngươi mau ăn đi, ta chờ ngươi ở phòng chính hậu viện.

Nói xong, Vương Phác liền đưa Lã Lục tiến thẳng vào hậu viện.

Trương Hòa Thượng đáp lời, 2 – 3 lần húp đã hết veo chỗ mỳ còn lại, lại nâng bát mỳ lên húp hết phân nửa nước mỳ. Lúc này mới tỏ ý thỏa mãn lau miệng, quay người đi thẳng tới hậu viện.

Hậu viện, Vương Phác đã chờ Trương Hòa Thượng ở sương phòng của Hồng Nương Tử.

Tháng 11 năm Sùng Trinh thứ 16 (năm 1643), Liễu Như Thị hiến kế điệu hổ ly sơn, Vương Phác đã thành công dụ Mã Đắc Công và Điền Hùng ra giết chết, đã giải quyết vấn đề hai trấn Hào Châu mà không cần đụng tới binh đao. Hơn bốn vạn người già yếu bị đuổi về quê, hơn một vạn lính còn lại khỏe mạnh bị cưỡng ép đưa tới đại bản doanh Yên Tử Cơ huấn luyện.

Sau khi giải quyết được binh mã hai trấn Hào Châu rồi, Vương Phác tránh lo âu về sau, liền chỉ huy quân tiến về phía bắc.

Đầu tháng 12, quân Trung Ương suôn sẻ qua Hà Nam về Phủ Đức, tiến quân Tào Châu. Quân tiên phong do Mặt Sẹo thống lĩnh đã ép sát Bộc Chậu, cách Liêu Thành thủ phủ Đông Xương chưa đầy 200 dặm.

Kiến Nô đóng quân ở Liêu Thành chỉ có 500 Tương Hoàng Kỳ quân Hán và 2 ngàn quan quân cố Minh đầu hàng, chủ tướng tên là Đông Đồ Lại, là con trai thứ 3 của Hán gian đáng tin Đông Dưỡng Tính, cháu trai của Đông Dưỡng Tính. Nghe tin quân Trung Ương Đại Minh đánh tới, Đông Đồ Lại không dám chậm trễ, gấp rút báo cáo hỏa tốc cho thúc phụ Bắc Kinh Nhiếp chính vương Đa Nhĩ Cổn.

Lúc này căn cơ của Kiến Nô ở Sơn Đông cũng chưa ổn định.

Tháng 9 năm Sùng Trinh thứ 16, Sấm tặc vào kinh, sau khi hoàng đế Sùng Trinh thắt cổ tự tử không lâu, tổng binh Sơn Đông Lưu Trạch Thanh liền dẫn theo quân bỏ chạy. Lúc này quan viên các phủ Sơn Đông vẫn tự cho mình là quan viên Đại Minh. Chỉ vài ngày sau, những quan địa phương này thoáng chốc đã biến thành quan địa phương triều Đại Thuận rồi.

Lý Tự Thành đã cử một cánh quân 5 vạn người tiến đến đóng ở Sơn Đông. Nhưng mười vạn tinh nhuệ đi theo ông ta đã bị thất bại. Cánh quân năm vạn người này cũng nhanh chóng bị điều về Bắc Kinh, Sơn Đông lại một lần nữa trở thành tỉnh không phòng bị.

Không lâu sau đó, quân Đại Thuận đã rút khỏi Bắc Kinh, Kiến Nô trở thành chủ nhân của thành mới Bắc Kinh.

Tuyệt đại đa số quan viên trong kinh thoáng chốc đã trở thành quan viên của Kiến Nô, trở thành "lão thần tam triều" về mặt ý nghĩa thực sự. Không lâu sau, tuyệt đại đa số quan địa phương ở các tỉnh Sơn Tây, Bắc Trực, Sơn Đông cũng lần lượt đầu hàng. Tỉnh Sơn Đông lớn như vậy chưa trải qua trận chiến nào đã biến thành lãnh địa của Mãn Thanh rồi.

Tuy nhiên chủ lực của Kiến Nô lúc này đang bề bộn với việc truy đuổi lưu tặc. Đa Nhĩ Cổn chỉ phái 2 ngàn Kiến Nô và 5000 hàng quân tàn Minh vào chiếm đóng Sơn Đông. Hai ngàn quân Kiến Nô và năm ngàn hàng quân tàn Minh lần lượt trú đóng ở hai vùng Liêu Thành, Tế Nam, một ngăn bởi Kinh Hàng Đại Vận Hà, một ngăn bởi thủ phủ Sơn Đông. Tượng trưng đóng quân khác xa với ý nghĩ thực tế quá nhiều.

Tử Cấm Thành, điện Văn Hoa.

Sau khi Kiến Nô chiếm đóng Bắc Kinh, điện Văn Hoa đã trở thành tẩm cung của Đa Nhĩ Cổn.

Lúc này Đa Nhĩ Cổn đang nằm trên ghế rồng mà hoàng đế Sùng Trinh đã ngồi, cau mày trầm tư. Một câu hỏi lớn đang luẩn quẩn trong đầu y, khiến y hết đường xoay sở. Hai tháng trước, Lý Tự Thành cũng đã từng tạm thời là chủ nhân của Tử Cấm Thành trong thời gian ngắn, cũng gặp phải câu hỏi khó tương tự. Câu hỏi này chính là thiếu thốn lương bổng!

Năm tỉnh phía bắc chiến loạn liên miên, nền kinh tế của các tỉnh Thiểm Tây, Sơn Tây, Hà Nam, Sơn Đông đã bị phá hoại cực lớn. Chỉ có Bắc Trực Lệ bởi vì là dưới chân thiên tử, tình hình khá hơn một chút, cộng thêm năm nay lượng mưa dổi dào, sau khi thu hoạch trong tay người dân Bắc Trực Lệ vẫn còn có rất nhiều lương thực.

Hoàng đế Sùng Trinh hi vọng số lương thực này dùng để nuôi dưỡng đại quân Kinh Doanh bảo vệ kinh thành. Tiếc là Sùng Trinh đế không thu thập ngân lượng đầu đủ. Quả thực ông ta không thể mua được số lương thực này, ông ta cũng không thể hạ quyết tâm cướp lương thực. Sùng Trinh đế bất đắc dĩ chỉ có thể trơ mắt nhìn lưu tặc phá hủy Bắc Kinh, sau cùng thắt cổ tự tử trên Môi Sơn.

Lý Tự Thành cũng mong muốn có được số lương thực này, nhưng tương tự như việc không có ngân lượng, mà Lý Tự Thành còn độc hơn Sùng Trinh đế. Ông ta không trực tiếp cướp bóc của dân chúng Bắc Trực Lệ, ông ta lại cướp đoạt của quan viên huân thích trong thành Bắc Kinh, đã đoạt được trên ngàn vạn lượng bạc trắng. Tiếc là không chờ Lý Tự Thành lấy số ngân lượng này đi mua lương thực, quân đội của ông ta đã tan rã rồi.

Bây giờ, vấn đề tương tự được trút lên đầu Đa Nhĩ Cổn. Mặc dù Triều Tiên dưới sự thống trị của Hồng Thừa Trù đã chuyển tới không ít lương thực. Nhưng số lương thực này xem ra đối với đại quân Kiến Nô hùng mạnh mà nói vẫn như muối bỏ biển. Nội tình Kiến Nô vốn là mỏng, sở trường của họ chính là giết chóc và phá hoại, làm ruộng và sản xuất lương thực đối với họ mà nói là chuyện rất khó. Năm trước quan ngoại bị mất mùa, thường xuyên có người bị chết đói.

Với khả năng sản xuất quá kém này của đội Kiến Nô, nếu muốn chống đỡ được đại quân hơn mười vạn người nhiều năm chinh chiến thì quả là điều không tưởng!

Crypto.com Exchange

Hồi (1-335)


<