Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 203

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 203: Liễu Như Thị khuấy đảo cục diện
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Giọng nói vừa dứt, hai bóng người xinh đẹp đã lã lướt tiến vào phòng bên. Người đi trước mặc một chiếc áo tơ màu đỏ tươi, cử chỉ dịu dàng hiền thục, dáng người lại càng là quốc sắc thiên hương, chính là Trần Viên Viên. Cô nương theo sau Trần Viên Viên dáng người cao gầy, khoác một chiếc áo tơ màu xanh của nước hồ, nhìn như thế nào cũng là đẹp, cử chỉ lại toát ra một khí khái không tầm thường.

Trần Viên Viên chỉnh trang lại y phục, thi lễ với Tôn Truyền Đình, nhẹ nhàng nói:

- Con dâu xin bái kiến cha nuôi.

Tôn Truyền Đình mỉm cười khoát tay nói:

- Ha ha, miễn lễ.

Vị cô nương đi theo sau Trần Viên Viên cũng nhẹ nhàng thi lễ với Tôn Truyền Đình, Tôn Truyền Đình nói:

- Vị cô nương này là

Không chờ Trần Viên Viên mở miệng, vị cô nương nọ đã dịu dàng nói:

- Tiểu nữ Liễu Như Thị, tham kiến Tôn đại nhân.

- Ồ, hóa ra là Liễu cô nương.

Tôn Truyền Đình vuốt râu nói:

- Lão phu ngưỡng mộ đại danh đã lâu, nhưng lời nói vừa rồi của cô nương, không biết là có nghĩa là chi?

Liễu Như Thị nói:

- Tôn đại nhân, ngài đến Giang Nam không lâu, không hiểu rõ lắm về đám người của phục xã Đông Lâm, nhưng tiểu nữ thì lại ở Giang Nam nhiều năm, hằng ngày có kết giao với những nho sinh của phục xã Đông Lâm, có thể nói là hiểu rõ bản tính của bọn họ như lòng bàn tay! Phục xã Đông Lâm của hôm nay sớm đã không còn là đảng Đông Lâm vào những năm Vạn Lịch nữa.

Tôn Truyền Đình đưa tay mời Liễu Như Thị, Trần Viên Viên ngồi xuống, mình cũng an tọa, hỏi:

- Liễu cô nương có thể nói rõ một chút hay không?

Liễu Như Thị nói:

- Tôn đại nhân, người của đảng Đông Lâm vào những năm Vạn Lịch như Cao Phàn Long, Tả Quang Đấu, Dương Liên đều là lương thần có phong cốt. Vì quốc thể, vì Đại Minh, bọn họ có thể vứt bỏ thủ cấp, lấy máu và cái chết để đấu tranh, cho nên mới có giai thoại năm đó.

- Điều này lão phu biết.

Tôn Truyền Đình nói:

- Đối với những người như Cao Phàn Long, lão phu cực kỳ kính nể.

Liễu Như Thị nói:

- Nhưng nội bộ của phục xã Đông Lâm ngày nay lại vô cùng xào xáo, sở trường bợ đỡ chèn ép, sớm đã không còn phong phạm của người đảng Đông Lâm năm xưa nữa. Nếuh nư đại nhân tiết lộ tin tức Thái Tử và Vương Phác tướng quân nam hạ cho bọn họ, tiểu nữ cho rằng phục xã Đông Lâm nhất định sẽ cấu kết với Mã Sỹ Anh, giữa đường ám hại Thái Tử và Vương Phác tướng quân.

Tôn Truyền Đình điềm nhiên nói:

- Bọn chúng dám!

- Đại nhân.

Liễu Như Thị lạnh lùng nói:

- Không có chuyện nào mà bọn họ không dám cả!

Vẻ mặt của Tôn Truyền Đình thay đổi liên tục, cuối cùng cảm thấy lời nói của Liễu Như Thị không phải là vô lý. Có câu, lòng hại người không thể có, nhưng lòng phòng người không thể không có. Vạn nhất đám người phục xã Đông Lâm này gan to bằng trời, thật sự dám ám hại đám người Thái Tử và Vương Phác trên đường về, vậy thì Tôn Truyền Đình y há chẳng phải là sẽ trở thành tội nhân thiên cổ rồi sao?

Nghĩ đến đây, Tôn Truyền Đình không khỏi hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh, ngưng giọng nói:

- Liễu cô nương, vậy thì bây giờ chúng ta phải làm thế nào?

Liễu Như Thị nói:

- Lập tân quân đã vào thế phải làm, đại nhân muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được đâu, nhưng đại nhân cũng không phải là vô lực phản kích. Hiện tại đại nhân còn có một nước cờ hay, có thể khuấy đảo vở tuồng lập tân quân này, chỉ cần qua mười ngày nửa tháng, đợi đến khi Vương Phác tướng hộ tống Thải Tử trở về Nam Kinh, thì có thể nhấc tay là xoay chuyển được thế cục.

- Hả?

Tôn Truyền Đình vui mừng nói:

- Nước cờ hay gì?

Liễu Như Thị nói:

- Hiện tại đại nhân hãy phái người đi liên hệ với huân thích trong thành Nam Kinh, liên danh ủng hộ việc lập Phúc Vương!

Tôn Truyền Đình cau mày nói:

- Ủng hộ việc lập Phúc Vương?

- Đúng, ủng hộ việc lập Phúc Vương.

Liễu Như Thị nói:

- Nếu tiểu nữ đoán không sai, phục xã Đông Lâm nhất định sẽ ủng hộ lập Lộ Vương, vì bọn họ sợ rằng sau khi Phúc Vương lên ngôi, sẽ lật lại án tranh đấu năm xưa. Chỉ cần đại nhân và huân thích trong thành Nam Kinh kiên trì ủng hộ lập Phúc Vương, chuyện này liền có thể rơi vào thế giằng co!

- Được.

Tôn Truyền Đình vỗ đùi nói:

- Lão phu sẽ đi liên lạc với Thường Diên Linh và Lý Tổ Thuật.

Liễu Như Thị nói:

- Ngoài ra, có tin tức cần phải báo cho Vương Phác tướng quân, bảo ngài dọc đường chú ý ẩn thân, đừng để cho Hoài An Lý Trạch Thanh và Dương Châu Cao Kiệt biết tin.

Tôn Truyền Đình hỏi Liễu Khinh Yên:

- Có thể truyền lời cho tên tiểu tử thúi không?

- Có thể.

Liễu Khinh Yên nói:

- Tế Ninh có đường khẩu của Thánh giáo.

Nha môn Binh bộ Nam Kinh.

Buổi bàn bạc lập tân quân tạm thời lâm vào cục diện bế tắc. Tuy rằng tuyệt đại da số người của phục xã Đông Lâm tán thành ủng hộ lập Lộ Vương, nhưng Sử Khả Pháp và Mã Sỹ Anh lại cho rằng nên lập Phúc Vương, còn có một vài quan sử cố Minh có huyết thống cũng kiên quyết ủng hộ lập Phúc Vương. Hai bên ầm ĩ hơn nửa ngày trời, rốt cuộc vẫn chưa đưa ra kết quả, đành phải chờ ngày mai tiếp tục bàn bạc.

Ban đêm, nơi ở của minh chủ phục xã Đông Lâm Trương Phổ.

Nguyên lão Đông Lâm Tiền Khiêm Ích, Lưu Tông Chu, minh chủ phục xã Trương Phổ, nho sinh phục xã Chu Tiêu, Ngô Ứng Cơ, Trần Tinh Tuệ cùng mười mấy người nòng cốt của phục xã cùng tụ tập, thương lượng đối sách.

Đề tài thảo luận chỉ có một, chính là bất kể như thế nào cũng phải đưa Lộ Vương lên đế vị. Cứ như vậy, phục xã Đông Lâm sẽ có công định sách, đến lục đó Lộ Vương cũng chỉ có thể dựa vào người của phục xã Đông Lâm để thống trị một nửa giang sơn Giang Nam. Cứ thế, phục xã Đông Lâm đã một lần nữa trở thành đảng chấp chính của Đại Minh triều.

Tiền Khiêm Ích nói:

- Tất cả mọi người nói thử xem, làm sao mới có thể đưa Lộ Vương lên ngôi đế vị?

Nói đến mưu ma chước quỷ, trong phục xã Đông Lâm không ai hơn Chu Tiêu. Tiền Khiêm Ích vừa dứt lời, hầu như tất cả ánh mắt đều nhìn về phía Chu Tiêu.

Chu Tiêu vuốt vuốt chòm râu dưới cằm, trầm ngâm nói:

- Rốt cuộc là đợi Thái Tử đến Nam Kinh kế vị, hay là sớm lập tân quân đã không còn là vấn đề. Vấn đề hiện tại là sau cùng là ủng hộ lập Phúc Vương hay là phải ủng hộ lập Lộ Vương? Các vị ở đây đều biết phục xã Đông Lâm của chúng ta có ân oán với lão Phúc Vương, vì vậy, không cần biết dùng cách gì cũng không thể để Phúc Vương lên ngôi!

Trương Phổ nói:

- Trọng Ngự (tự của Chu Tiêu), ngài cũng đừng có thừa nước đục thả câu, rốt cuộc là có cách gì?

Chu Tiêu nói:

- Kỳ thực, chỉ cần Mã Sỹ Anh có thể thay đổi lập trường ủng hộ lập Lộ Vương, việc này sẽ thành công.

- Nói thì dễ hơn làm.

Tiền Khiêm Ích không cho là đúng, liền nói:

- Nghe nói Mã Sỹ Anh đã đưa Phúc Vương đến chỗ ở của hắn, Phúc Vương cũng đã ngầm hứa hẹn với hắn, chỉ cần ngài có thể lên ngôi, Mã Sỹ Anh có công định sách, tương lai hắn chính là Đại học sỹ Đông các, Thủ phụ Nội các của Đại Minh triều.

- Hừ hừ.

Chu Tiêu cười lạnh nói:

- Mã Sỹ Anh muốn có công định sách, vậy thì phải hỏi xem người của phục xã Đông Lâm chúng ta có đồng ý không đã.

- Ây da.

Lưu Tông Chu gấp gáp nói:

- Trong Ngự à, ngài có chuyện gì thì mau nói đi.

Chu Tiêu nói:

- Cách chỉ có một, trước tiên kéo dài sự việc này, rồi lại phái người đi Hoài An, Dương Châu và Phượng Dương, lén lút liên lạc với Lưu Trạch Thanh, Cao Kiệt và Lưu Lương Tá. Đám người Lưu Trạch Thanh đều là vũ phu, trong con mắt bọn họ chỉ có lợi ích, không có bao nhiêu trung thành với Mã Sỹ Anh, chỉ cần hứa hẹn một vài chỗ tốt, lại kể ra một số việc xấu của Phúc Vương, thuyết phục bọn họ không phải là chuyện khó.

- Hay, kế hay!

Trương Phổ vỗ tay nói:

- Chiêu rút củi dưới đáy nồi này rất lợi hại! Mã Sỹ Anh nằm mở cũng không ngờ, tam đại Tổng trấn tâm phúc của hắn đến lúc đó lại cùng nhau dâng thư phản đối hắn. Ha ha, cứ như thế, trong có người của phục xã Đông Lâm chúng ta phất cờ hò reo, ngoài có Tổng binh ba trấn Lưu Trạch Thanh, Cao Kiệt, Lưu Lương Tá cùng nhau hô ứng, đại sự có thể thành công!

Tế Ninh.

Lưu Trạch Thanh đã suất lĩnh đại quân rút lui, lưu tặc tiền vào Sơn Đông rất nhanh lại nhận được quân lệnh của Lý Tự Thành, trở về Bắc Kinh. Hiện tại Sơn Đông hoàn toàn rơi vào trạng thái không có chính phủ, đạo tặc nổi lên, lưu dân thành họa. Bọn Vương Phác xuôi nam theo đường Thông Châu, dọc đường chứng kiến, dân chúng lầm than.

Tuy rằng dọc đường cũng có lưu dân tập kích đoàn thuyền, nhưng dễ dàng bị đánh lui.

Mấy ngày sau, đoàn thuyền đã đến được Tế Ninh, quan viên của phủ Tế Ninh nào là chết, nào là trốn, thành Tế Ninh đã hoàn toàn trở thành một tòa thành thị không có phòng ngự. Dân chúng bên trong thành cũng chạy trốn về phía nam gần hết, chỉ có số rất ít không muốn đi hoặc người già phụ nữ trẻ con không đi được phải ở lại, trông coi cái mảnh đất hỗn loạn này.

Tỉnh Sơn Đông lúc này, chỉ có thể dùng một từ để hình dung, đó chính là thối nát, hơn nữa còn là thối nát đến cực điểm!

Mà người khởi xướng tất cả mọi chuyện lại không phải là lưu tặc, mà là quan quân thủ hộ vùng đất này, chính xác chính là binh của Lưu Trạch Thanh!

Vương Phác đứng ở đầu thuyền, nhìn hai bờ sông hoang tàn xơ xác, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lão súc sinh Lưu Trạch Thanh này, sẽ có một ngày ta sẽ lột da hắn!

Chư tướng Hoàng Đắc Công, Thi Lang, Trương Hòa Thượng, Trương Nhan Lân, Lý Ngang đứng sau lưng Vương Phác cũng lòng đầy căm phẫn!

Thân là Tổng binh một trấn của Đại Minh triều, không thể bảo vệ an toàn cho dân thì thôi đi, không ngờ lại đi hại bách tính giống như Kiến Nô, việc này so với Kiến Nô thậm chí còn tàn nhẫn hơn, quả thật là không bằng cầm thú!

Đoàn thuyền chậm rãi thả neo ở bến Tế Ninh. Vùng này vốn dĩ là nơi náo nhiệt nhất trong thành Tế Ninh, hai bên đường quán ăn san sát, trà lâu tửu quán cũng mọc lên như nấm, nhưng trước mắt giờ đây lại là cảnh tiêu điều, phóng tầm mắt nhìn ra, không nhìn thấy một quán ăn mở cửa.

- Tướng quân.

Hoàng Đắc Công thở dài nói:

- Hay là ăn chút lương khô rồi tiếp tục đi?

- Đợi một chút.

Vương Phác bỗng vung tay, ánh mắt của hắn bị hấp dẫn bởi một chỗ đoán chữ, hắn liếc mắt thì nhìn thấy tiên sinh đoán chữ là người của Bạch Liên giáo, hơn nữa những cái tiên sinh đoán chữ kia đang nói trong miệng chính là khẩu hiệu để liên lạc mà Liễu Khinh Yên nói cho Vương Phác, ý là có tin tức vô cùng cấp tốc.

Vương Phác quay đầu nói với Thi Lang:

- Đi, dẫn tiên sinh đoán chữ kia đến đây.

- Vâng.

Trong lòng Thi Lang tuy có chút kỳ quái, nhưng không hỏi nhiều, lĩnh mệnh đi.

Trong chốc lát, Thi Lang đã dẫn tiên sinh đoán chữ vào khoang thuyền của Vương Phác. Vương Phác khoát tay, Thi Lang xoay người thoái lui ra khỏi khoang thuyền. Vương Phác hỏi vị tiên sinh đoán chữ kia:

- Ngươi là người của Bạch Liên giáo?

- Đúng vậy.

Tiên sinh đoán chữ kia ôm quyền nói:

- Tiểu nhân là Tả chấp sự phân đường Tế Ninh của Thánh giáo, túc hạ chính là Vương Phác tướng quân phải không?

- Ừm.

Vương Phác gật đầu nói:

- Vừa rồi ngươi nói là có tin tức vô cùng cấp tốc?

- Đúng vậy.

Chấp sự Bạch Liên giáo nọ gật gật đầu, lấy một cây kéo tinh xảo từ trong ống tay áo, cắt bỏ vạt áo, lấy ra một tờ giấy nhỏ, đưa cho Vương Phác nói:

- Đây là thư do Giáo chủ dùng bồ câu gửi từ Nam Kinh, tiểu nhân đã đợi Tướng quân ở bến thuyền ba ngày rồi.

Vương Phác chậm rãi mở tờ giấy nhỏ ra, quả đúng là bút tích của Liễu Khinh Yên, trên mặt chỉ có mấy dòng, đại khái là nói về tình hình hiện tại của Nam Kinh, có lẽ phục xã Đông Lâm có thể sẽ cấu kết với đám người Lưu Trạch Thanh, hòng gây bất lợi cho Thái Tử, bảo Vương Phác dọc đường chú ý ẩn thân, ngàn vạn lần đừng để lộ phong thanh.

Vương Phác trầm ngâm một hồi, liền nói:

- Phân đường Tế Ninh của các ngươi có ngựa hay không?

Chấp sự Bạch Liên giáo ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Kiếm được hai mươi mấy con ngựa hẳn là không thành vấn đề, nhưng nhiều hơn thì không được.

- Được.

Vương Phác gật gật đầu nói:

- Làm phiền tiên sinh chờ ở bến thuyền một chút.

- Tướng quân khách sáo rồi.

Chấp sự Bạch Liên giáo ôm quyền vái chào, xoay người đi ra khỏi khoang thuyền.

Vương Phác quay đầu nói với Lữ Lục:

- Lục Nhi, ngươi đi gọi Hoàng Đắc Công và Thi Lang vào.

Lữ Lục lĩnh mệnh đi, rất nhanh Hoàng Đắc Công và Thi Lang liền tiến vào khoang thuyền của Vương Phác, hai người ôm quyền vái chào, nói:

- Tướng quân.

Vương Phác khoát tay, nói:

- Hai vị Tướng quân, vừa nãy nhận được tin tức từ Nam Kinh truyền đến. Tình hình bên đó không lạc quan lắm, bổn đốc và Thái Tử nhất định phải nhanh chóng trở về, tuy nhiên đường thủy thì tốc độ quá chậm, tan ghĩ rằng từ Tế Ninh sẽ chuyển sang đi đường bộ, dùng tốc độ nhanh nhất trở về Nam Kinh.

- Chuyển thành đường bộ?

Hoàng Đắc Công ngưng giọng nói:

- Tướng quân, đoạn đường này đạo tặc khắp nơi, đi đường bộ không phải là quá nguy hiểm sao?

- Đi đường thủy càng nguy hiểm.

Vương Phác trầm giọng nói:

- Hành trình Bắc Kinh lần này của chúng ta đã bị trì hoãn quá lâu, hiện tại tình hình ở Nam Kinh rất phức tạp, có thể sẽ có người nửa đường chặn Thái Tử! Như vầy đi, ta và Trương Hòa Thượng dẫn hai mươi mấy huynh đệ giả trang thành mã tặc, bảo vệ Thái Tử đi đường bộ, hai người các ngươi suất lịnh đại đội nhân mã vẫn đi đường thủy như cũ, để che tai mắt người khác.

Hoàng Đắc Công và Thi Lang nghiêm nghị nói:

- Mạt tướng lĩnh mệnh.

Nam Kinh.

Trước tiên, Tôn Truyền Đình đã liên hệ tốt với huynh đệ kết nghĩa Thường Diên Linh và Lý Tổ Thuật của Vương Phác. Hiện tại hai người này đã trở thành Hoài Viễn Hầu và Lâm Hoài Hầu, đều là Hầu gia hết rồi. Thường Diên Linh và Lý Tổ Thuật lại liên lạc với Kiến An Vương Chu Thống Phả, Thành Ý Bá Lưu Lỗ Chiêu, Hãn Thành Bá Triệu Chi Long, còn có Ngụy Quốc Công Từ Hồng Cơ.

Ý kiến của các huân thích Nam Kinh rất nhanh đã đạt thành sự nhất trí, kiến quyết ủng hộ Phúc Vương lên ngôi.

Đại Minh triều, bắt đầu từ thời Hồng Vũ Đế, huân thích quý tộc đã bị tước đoạt quyền tham gia quốc sự, mất đi quyền phát ngôn trong chính trị. Tuy rằng sau khi bọn họ là công huân, tước vị rất cao, nhưng bọn họ giống như võ tướng của Đại Minh triều, không có thực quyền, kẻ chân chính cầm đầu chính là đám quan văn kia.

Đổi lại là thời thái bình thịnh thế, quan viên Nam Kinh căn bản sẽ không để ý kiến của đám huân thích bọn họ vào mắt, nhưng khi quốc nạn lâm đầu, thời buổi loạn lạc, địa vị của những võ tướng được nâng cao nhờ quân đội trong tay. Những huân thích này cũng vì tài phú và sức ảnh hưởng của bọn họ mà trở nên quan trọng hẳn lên.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-335)


<