Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 002

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 002: Trận chiến tại Tùng Sơn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Viện quân đến làm cho sĩ khí quân Minh dâng cao, tuyến phòng thủ sắp sụp đổ lại trở nên kiên cố, có vài chỗ quân Minh thậm chí đi vào phản kích, cứng rắn đuổi kỵ binh Kiến Nô tiến vào trong trận đi ra ngoài, thấy dây dưa tiếp cũng không giành được ưu thế, Kiến Nô nhanh chóng lui lại, khi thiết kỵ tiên phong của quân Minh đuổi tới chiến trường thì kỵ binh Kiến Nô cuối cùng đã vượt qua triền núi phía nam rồi.

Kiến Nô bỏ chạy, hai lộ đại quân thắng lợi cùng hội hợp, tiếng hoan hô của các tướng sĩ như sấm động.

Một gã võ tướng trẻ tuổi dáng người khôi ngô, dung mạo xuất chúng dưới sự bảo vệ của hơn mươi thân binh đi đến trước mặt Vương Phác, ôm quyền thi lễ, nói: - Các hạ hẳn là Tổng binh Đại Đồng Vương Phác?

Vương Phác vội ôm quyền đáp lễ nói: - Không dám, chính là tại hạ.

Võ tướng kia vui vẻ cười nói: - Tại hạ Ngọc Điền Tào Biến Giao, phụng mệnh Kế Liêu Đốc sư Hồng đại nhân tới trước tiếp ứng, thứ cho tại hạ đến chậm.

- Đâu có, đâu có. Vương Phác vội nói: - Tào Tổng binh tới rất đúng lúc, tại hạ đa tạ ân viện thủ của Tào tổng binh.

- Ôi dào. Tào Biến Giao đột nhiên nói: - Ta và ngươi đều là Tổng binh Đại Minh, giúp đỡ nhau là việc nên làm, Vương Tổng Binh cần gì phải nói lời cảm tạ?

Vương Phác nghiêm nghị nói: - Bất kể thế nào, lần này ít nhiều cũng là Tào Tổng binh ra tay cứu giúp, quân Đại Đồng ta mới không bị diệt toàn quân, phần tình nghĩa này tiểu đệ ghi nhớ, tương lai ắt sẽ báo đáp.

- Vương Tổng Binh nói như vậy quá khách khí rồi.

Tiền Biến Giáo dừng một chút, nói tiếp: - Kiến Nô bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại, nơi này không nên ở lâu, Vương Tổng binh vẫn nên nhanh chóng dẫn nhân mã đi theo ta đến Tùng Sơn, Đốc sư đại nhân đang ở trong thành Tùng Sơn chờ tin tức đó.

Vương Phác quay đầu lại nói với phó Tổng binh Triệu Vật Trúc đằng sau: - Triệu Vật Trúc, nhanh chóng đi chỉnh đốn nhân mã xuất phát về hướng Tùng Sơn.

- Vâng.

Triệu Vật Trúc đáp một câu, lĩnh mệnh đi.

Vương Phác lại nói với Tào Biến Giao: - Tào tổng Binh, các lộ đại quân cũng đã đến đông đủ chưa?

Tào Biến Giao gật đầu nói: - Cộng thêm Vương Tổng Binh, Tổng binh tám trấn toàn bộ đã đến đông đủ, hiện tại đang đợi để quyết chiến với Kiến Nô rồi.

- Đều đến đông đủ?

- Ừ, hơn mười vạn đại quân đã tập kết toàn bộ ở ngoài thành Tùng Sơn rồi.

Vương Phác không khỏi cau chặt mày lại.

Kiếp trước Vương Phác là một kẻ ham mê lịch sử, mà đối với lịch sử cuối Minh đầu Thanh lại càng yêu thích hơn.

Với hiểu biết của Vương Phác đối với chiến tranh Minh Thanh trong lịch sử, Hồng Thừa Trù vốn từng có cơ hội chiến thắng trong trận chiến tại Tùng Sơn, chỉ là do sai lầm chỉ huy của Hoàng đế Sùng Trinh ở Tùng Sơn, Hồng Thừa Trù bị ép phải từ bỏ kế hoạch đánh thận trọng lâu dài, tùy tiện ra khỏi Tùng Sơn quyết chiến với Kiến Nô, cuối cùng mới thua trận. Trận đại quyết chiến này đã làm ảnh hưởng đến vận mệnh quốc gia Đại Minh.

Lúc ấy Kiến Nô có được ưu thế kỵ binh cơ động, Hồng Thừa Trù bắt tay với Dương Hạo cùng bao vây tấn công, đánh bại Tát Nhĩ Hử, hạ lệnh mười ba vạn quân Minh đoàn kết chặt chẽ, không để cho Kiến Nô có cơ hội tiêu diệt từng bộ phận, nhưng mà chín quá hoá nẫu, Hồng Thừa Trù lại tiếp tục phạm một sai lầm khác, ông ta tập kết toàn bộ chủ lực ở ngoài thành Tùng Sơn, không để lại đầy đủ binh lực bảo hộ lương thảo đồ quân nhu hậu phương.

Kiến Nô vượt qua hơn mười vạn quân Minh chủ lực công chiếm Bút Giá Sơn nơi quân Minh tích trữ lương thực, đường vận chuyển quân lương của quân Minh bị chặt đứt đã lâm vào tuyệt cảnh.

Hồng Thừa Trù không muốn rút binh như vậy, muốn tốc chiến tốc thắng với Kiến Nô, nhưng sáu người trong tám Đại Tổng binh dưới trướng ông ta mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được, cùng với Vương Phác sợ chết ngay trong đêm dẫn đầu chạy trốn, Tổng binh Sơn Hải Quan Mã Khoa, Tổng Binh Mật Vân - Đường Thông, Tổng binh Ninh Viễn Ngô Tam Quế không chịu thua kém, cũng lần lượt suất quân chạy trốn, Kiến Nô thừa cơ truy kích, quân Minh binh bại như núi đổ.

Nghĩ đến đây, Vương Phác không kìm nén được, quay đầu lại hét to với gia tướng thân tín Tiểu Thất: - Tiểu Thất, chuẩn bị ngựa.

Tiểu Thất không dám chậm trễ, vội vàng dắt Bạch Mã của Vương Phác đi tới.

Tào Biến Giao ngạc nhiên nói: - Vương Tổng Binh, ngươi định... ?

Vương Phác trầm giọng nói: - Tào Tổng binh, hơn mười vạn đại quân đã tề tụ ngoài thành Tùng Sơn, nhưng Hạnh Sơn, Tháp Sơn cùng với Bút Giá Sơn đồn trú lương thực phía sau lại thiếu trọng binh bảo hộ, nếu chẳng may Kiến Nô tra rõ thực hư của quân ta, phái kỵ binh tấn công chiếm lĩnh Bút Giá Sơn, đường vận chuyển quân lương của chúng ta bị đứt đoạn, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi. Ta muốn mau chóng chạy tới Tùng Sơn bẩm báo với Đốc sư đại nhân.

- Ai dà, đúng vậy, nếu để cho Kiến Nô cắt đứt đường vận chuyển quân lương của chúng ta, vậy thì phiền toái to rồi. Sắc mặt của Tào Biến Giao biến đổi lớn, nói: - Việc này không phải là nhỏ, ta cùng đi với ngươi.

Lập tức hai người đều tự an bài Phó tổng binh lĩnh quân xuất phát về hướng Tùng Sơn, sau đó bỏ lại hơn mười vạn đại quân chỉ đem theo hơn mười thân binh lao đến Tùng Sơn.

Thành Tùng Sơn, hành dinh của Kế Liêu Tổng đốc.

Hồng Thừa Trù đang nôn nóng bất an đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa, một bát canh nóng mà gia tướng thân tin Đường Sĩ Kiệt bưng lên đã nguội đi nhiều rồi mà Hồng Thừa Trù vẫn không uống ngụm nào.

Có tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa vang lên, Hồng Thừa Trù vội vàng quay đầu lại, hỏi: - Có phải Tào Tổng binh đã trở lại hay không?

- Đúng là mạt tướng.

Trong thanh âm vang dội, Tào Biến Giao bước nhanh vào.

Vương Phác đi theo Tào Biến Giao vào hành dinh, ôm quyền hướng về Hồng Thừa Trù thi lễ, nói: - Mạt tướng Vương Phác, tham kiến Đốc sư đại nhân.

- Mau mau miễn lễ. Hồng Thừa Trù liên tục chắp tay, hỏi Vương Phác: - Vương Tổng Binh, bộ phận của ngươi thương vong thế nào?

Vương Phác nói: - Còn may, bởi vì viện quân của Tào Tổng binh tới kịp nên thương vong không lớn.

- Như vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Hồng Thừa Trù thở phào một hơi, vui vẻ nói: - Hiện tại Tổng binh tám trấn đều đã đông đủ, binh lực quân ta đã chiếm ưu thế, là thời điểm cho Kiến Nô nếm thử lợi hại của biên quân Đại Minh chúng ta rồi.

Vương Phác nhìn nhìn Tào Biến Giao.

Tào Biến Giao hiểu ý, nói: - Đại nhân, mạt tướng có câu này không biết có nên nói hay không?

Hồng Thừa Trù nói: - Có lời gì cứ nói.

Tào Biến Giao nói: - Lương thảo đồ quân nhu của quân ta đều tích trữ trên Bút Giá Sơn, hơn nữa không có trọng binh bảo hộ, nếu Kiến Nô phái ra một chi khinh kỵ binh vượt qua Tùng Sơn đột nhiên tập kích Bút Giá Sơn, đường vận chuyển quân lương của chúng ta có thể bị Kiến Nô chặt đứt, nếu thật là như vậy thì vấn đề trở nên nghiêm trọng rồi, cho nên, mạt tướng cảm thấy hẳn là phái trọng binh bảo hộ lương thảo ở Bút Giá Sơn.

- À? Hồng Thừa Trù nghe xong chấn động nói: - Nếu không có Tào Tổng binh nhắc nhở, bản đốc suýt nữa làm hỏng đại sự rồi, người đâu mau tới.

Đường Sĩ Kiệt bước nhanh đi vào thư phòng, hỏi: - Đại nhân có gì chỉ bảo?

- Mau mau... Hồng Thừa Trù luôn miệng nói: - Mau đi thông tri Tổng binh Kế Châu Bạch Quảng Ân, bảo y dẫn năm nghìn tinh binh hoả tốc chạy tới Bút Giá Sơn.

- Đại nhân, không xong rồi!

Hồng Thừa Trù vừa mới dứt lời, phó tướng Hạ Thừa Đức đã mang theo một gã binh lính cả người đẫm máu vào thư phòng, người binh lính kia ngã lăn xuống đất quỳ rạp trước mặt Hồng Thừa Trù, gào khóc nói: - Đại nhân, Bút Giá Sơn thất thủ rồi, lương thảo đồ quân nhu trên núi đều bị Kiến Nô cướp đi, Trương giám quân và các huynh đệ trấn thủ trên đó tất cả đều chết trận...

- Hả?

Hồng Thừa Trù ngã phệt trên ghế, nửa ngày không đứng lên được.

Vương Phác cũng thở dài một tiếng, không ngờ vẫn chậm một bước, số lương thảo đồ quân nhu trên núi bị Kiến Nô cướp đi rồi, mất đi lương thảo đồ quân nhu, quân Minh cũng chỉ có một con đường có thể đi, tức là tốc chiến tốc thắng với Kiến Nô, ý tưởng này đương nhiên là tốt, nhưng vấn đề là Tổng binh các trấn có mấy ai dám quyết chiến cùng Kiến Nô chứ?

*****

Hơn nửa ngày, Hồng Thừa Trù mới hồi phục tinh thần, hướng sang nói với Đường Sĩ Kiệt: - Đi, lập tức phái người đi mời các vị Tổng binh đại nhân đến đây.

Đường Sĩ Kiệt lĩnh mệnh đi.

Ước chừng qua nửa canh giờ, Tổng binh các trấn đều chạy tới, Tổng binh Kế Châu Bạch Quảng Ân trú đóng ngoài thành Tùng Sơn không xa nên tới trước nhất, sau đó là Tổng binh Ninh Viễn Ngô Tam Quế, Tổng binh Ninh Tiền Vương Đình Thần và Tổng binh Sơn Hải Quan Mã Khoa, cuối cùng mới là Tổng binh Mật Vân Đường Thông và Tổng binh Tuyên Phủ Lý Phụ Minh trú đóng khá xa đến, cộng thêm Vương Phác, Tào Biến Giao, tám vị Tổng binh dưới trướng Hồng Thừa Trù toàn bộ đã đến đông đủ.

Vài vị Tổng binh trên đường tới thành Tùng Sơn cũng đã nghe nói chuyện Bút Giá Sơn thất thủ, một đám đều lộ vẻ chán nản trên mặt, không khí trong phòng đầy áp lực, ánh mắt của Hồng Thừa Trù nhìn lướt qua tám vị Tổng binh, giọng điệu trầm thấp nói: - Bút Giá Sơn thất thủ, lương thảo đồ quân nhu hoàn toàn bị mất, các ngươi cũng đã biết, hiện tại bản đốc sư muốn nghe xem ý kiến của các ngươi, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?

Tào Biến Giao nói: - Lương thảo trên Bút Giá Sơn tuy đã mất, nhưng trong quân còn có lương khô cho bảy ngày, chỉ cần quân ta có thể đánh bại Kiến Nô trong vòng bảy ngày, vậy thì không còn vấn đề lớn rồi.

Tào Biến Giao tuy rằng tuổi trẻ nhưng cũng là một lão tướng kinh nghiệm sa trường dày dặn, lúc ở Tây Bắc từng hai mươi bảy ngày đêm không cởi giáp, đánh cho Sấm tặc Lý Tự Thành quân lính tan rã, suýt nữa đi đời nhà ma. Tào Biến Giao là người đứng đầu Bát đại Tổng binh, lại là tâm phúc của Hồng Thừa Trù, lời y trên mức độ nào đó chính là đại biểu cho ý của Hồng Thừa Trù.

Tổng binh Kế Châu Bạch Quảng Ân phụ họa nói: - Tào Tổng binh nói đúng, lúc này chúng ta chỉ có một con đường có thể đi, tức là phải quyết chiến với Kiến Nô.

Tổng binh Ninh Tiền Vương Đình Thần, Tổng binh Ninh Viễn Ngô Tam Quế và Tổng binh Sơn Hải Quan Mã Khoa đều không lên tiếng.

Tổng binh Mật Vân Đường Thông không kìm nổi trước tiên, nói với Hồng Thừa Trù: - Hồng đốc sư, lão từng nói đại quân chưa động, lương thảo đi trước, có thể thấy được lương thảo cực kỳ quan trọng đối với quân đội, hiện tại nếu lương thảo đã mất rồi, mạt tướng cảm thấy cần phải trước tiên lui binh về Quan Nội, một lần nữa tích trữ lương thảo, sau đó xuất quan quyết chiến với Kiến Nô cũng không muộn, mọi người nói xem?

Tổng binh Tuyên Phủ Lý Phụ Minh gật đầu nói: - Đường tổng binh nói đúng, làm như vậy ổn thỏa nhất rồi.

Lý Phụ Minh nói xong còn dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương Phác, ý bảo hắn nói thêm hai ba câu. Lý Phụ Minh là Tổng binh Tuyên Phủ, Vương Phác là Tổng binh Đại Đồng, hai người đều không phải là cấp dưới dòng chính của Hồng Thừa Trù, Lý Phụ Minh cảm thấy Vương Phác sẽ phải cùng y tiến thoái, chỉ tiếc y nghĩ sai rồi, nếu Vương Phác vẫn còn là Tổng binh thiếu gia sợ chết kia, nhất định sẽ cực lực tán thành đề nghị của Đường Thông, nhưng bây giờ Vương Phác đã không phải Vương Phác trước kia nữa rồi.

Vương Phác quay người đi, giả bộ làm như không thấy.

Lý Phụ Minh vừa mới dứt lời, Tào Biến Giao liền phản bác: - Lui lại? Nói nhẹ nhàng quá nhỉ. Nếu Kiến Nô đuổi theo đánh thì làm sao? Hơn nữa, đại quân rút về Quan Nội, thành Cẩm Châu làm sao bây giờ?

Đường Thông không cho là đúng nói: - Kiến Nô đuổi theo đánh thì phái một chi tinh binh chặn là được. Về phần thành Cẩm Châu, hiện tại tự chúng ta cũng là ốc không lo nổi mình ốc rồi, làm sao còn chú ý cái khác được nữa?

- Không được! Tào Biến Giao quả quyết nói: - Không thể rút binh.

Đường Thông hừ một tiếng, không nói gì nữa.

Ánh mắt của Hồng Thừa Trù đã rơi vào Ngô Tam Quế, hỏi: - Ý của Ngô Tổng binh là gì?

Ngô Tam Quế này tuy rằng tuổi trẻ, lại dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa Ngô gia cũng là hào môn vọng tộc Liêu Tây, thế lực rắc rối khó gỡ, Tổng binh Cẩm Châu Tổ Đại Thọ chính là cậu của gã, Tổng binh Sơn Hải Quan Mã Khoa và Tổng binh Ninh Tiền Vương Đình Thần lại là huynh đệ sinh tử của Ngô Tam Quế, chỉ cần Ngô Tam Quế ủng hộ quyết chiến, Mã Khoa và Vương Đình Thần cũng sẽ đi theo ủng hộ quyết chiến, cứ như vậy, Đường Thông và Lý Phụ Minh một bàn tay không vỗ nên tiếng cũng chỉ có thể nghe theo.

Ngô Tam Quế ôm quyền nói: - Mạt tướng nghe theo sai phái của Đốc sư đại nhân.

Hồng Thừa Trù vui vẻ nói: - Như vậy tốt rồi, các vị Tổng binh hoả tốc trở về doanh trại tự chỉnh đốn quân mã, ngày mai quyết một trận tử chiến với Kiến Nô.

- Vâng.

Tám vị Tổng binh ầm ầm đồng ý, nối đuôi nhau rời khỏi.

Mới ra khỏi hành dinh Tổng đốc, Mã Khoa và Vương Đình Thần đã kéo Ngô Tam Quế đến chỗ hẻo lánh, Mã Khoa hỏi: - Trường Bá (biểu tự của Ngô Tam Quế), ngươi cảm thấy ngày mai quyết chiến, quân ta có thể đánh thắng không?

Ngô Tam Quế lắc lắc đầu, đáp: - Đánh không thắng.

Vương Đình Thần nói: - Ngươi biết rõ quân ta đánh không thắng, vì sao còn tán thành quyết chiến?

Ngô Tam Quế thở dài: - Hai vị huynh trưởng còn không nhìn ra sao? Nếu đại quân cứ như vậy rút về Quan Nội, Kế Liêu Đốc sư này của Hồng đốc sư coi như là chấm dứt, các ngươi nói ông ta sẽ tán thành lui binh sao? Nếu Hồng đốc sư đã quyết tâm tử chiến với Kiến Nô rồi, cho dù mấy Tổng binh chúng ta phản đối thì có ích lợi gì đâu?

- Ôi. Mã Khoa thở dài nói: - Xem ra ba huynh đệ chúng ta cùng với năm sau vạn binh mã dưới tay đều phải chết ở Tùng Sơn rồi.

- Thế thì không chắc. Ngô Tam Quế nhìn bốn bề vắng lặng, hạ thấp giọng nói: - Theo tiểu đệ thấy, không đợi ngày mai quyết chiến, hai người Đường Thông, Lý Phụ Minh sẽ chuồn đi, chờ bọn hắn vừa chạy, chúng ta cũng khởi binh lui về, cho dù sau này triều đình truy cứu tới, chúng ta cũng có thể nói là phụng quân lệnh Hồng đốc sư đuổi bắt hai vị tướng quân Đường Thông, Lý Phụ Minh bỏ trốn.

Mã Khoa nói: - Như vậy không tốt lắm đâu, Hồng đốc sư hồi kinh sư nói với Vạn tuế gia, chẳng phải cái gì cũng bị lộ sao?

Trên mặt Ngô Tam Quế hiện lên tia cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói: - Nhị ca nghĩ Hồng đốc sư còn có thể sống quay về kinh sư hay sao?

- Hả? Ah...

Mã Khoa và Vương Đình Thần đầu tiên là cả kinh, rồi chợt bừng tỉnh đại ngộ.

Đương kim Vạn Tuế gia cai trị thiên hạ xưa nay nghiêm khắc, thường hay dùng cực hình với thần tử bị thất bại, từ lúc Liêu Đông có chiến sự tới nay, số đại thần từ Tuần phủ trở lên bị giết không hề ít, Hùng Đình Bật truyền thủ cửu biên, Viên Sùng Hoán lại chịu khổ cực hình lăng trì, lúc này đây Hồng Thừa Trù binh bại tại Tùng Sơn, chết ở trong loạn quân có lẽ còn có thể đạt được mỹ danh Tinh trung báo quốc, nếu trốn về Quan Nội chẳng những sẽ thân bại danh liệt hơn nữa chắc chắn chết không thể nghi ngờ.

Lại nói đến Vương Phác.

Trước khi rời khỏi hành dinh Tổng đốc, Vương Phác vài lần muốn nhắc nhở Hồng Thừa Trù, bảo ông ta cẩn thận đề phòng Đường Thông, Ngô Tam Quế, Mã Khoa, Vương Đình Thần, nhưng cuối cùng Vương Phác vẫn là không dám lỗ mãng, bởi vì hắn không có bằng chứng, không có bằng chứng chính là vu cáo, Hồng Thừa Trù dựa vào cái gì tin tưởng hắn?

Huống chi Tổng binh Đại Đồng Vương Phác này còn là thân tín đối thủ một mất một còn của Hồng Thừa Trù - Binh bộ Thượng thư Trần Tân Giáp đề bạt lên, mà Ngô Tam Quế, Mã Khoa, Vương Đình Thần cũng là thân tín của Hồng Thừa Trù, Vương Phác ở trước mặt Hồng Thừa Trù nói đám người Ngô Tam Quế làm bậy, chẳng phải là tự làm mất mặt sao? Gây chuyện không tốt còn có thể bị Ngô Tam Quế bọn họ trả đũa.

Vừa ra khỏi hành dinh, gia tướng thân binh Tiểu Thất liền dắt ngựa chạy tới đón, thấp giọng nói: - Tướng quân, nghe nói Bút Giá Sơn thất thủ rồi hả?

Vương Phác trở mình lên ngựa, trầm giọng nói: - Về doanh nói sau.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-335)


<