← Hồi 014 | Hồi 016 → |
Thịnh Kinh, hậu cung
Ánh tà dương hạ về phía Tây, Vương Phác đang nằm trên bàn đá ở trong lương đình nằm ngáy o.. o. Chân Hữu Tài tay cầm thanh quạt hình tròn đang thay hắn quạt gió, hắn đang ngủ rất say, thình lình bị những tiếng bước chân dồn dập đánh thức, đứng dậy xem xét là Tiểu Thất, Mặt Sẹo, còn có Râu Rậm bọn họ đã đến.
Mặt Sẹo lau mồ hôi, lớn tiếng bẩm: - Tướng quân, xe ngựa đều chuẩn bị xong rồi, đầy đủ 200 chiếc! Bên trên mỗi chiếc xe đều trang bị vài thùng hỏa dược lớn, lần này nhất định có thể làm Kiến Nô nổ tung, người ngã ngựa đỗ.
Vương Phác gật đầu một cái, hỏi Râu Rậm: - Râu Rậm, ngựa bên trong thành đều nhốt vào rồi hả?
- Đều nhốt vào rồi. - Râu Rậm nói: - Ở trong thành Kiến Nô thật đúng là nuôi không ít ngựa tốt, mọi thứ đều làm xong theo như phân phó của tướng quân ngài.
- Tốt. Vương Phác lại nói với Tiểu Thất: - Tiểu Thất, bên Lý lão cha kia thế nào?
Tiểu Thất cau mày nói: - Tướng quân, Lý lão cha nói nữ nhân Kiến Nô kia bệnh tình rất nghiêm trọng, ông ta cũng không dám nói chính xác là có thể chữa khỏi, nhưng ông ta nhất định sẽ hết sức.
- Ta lo lắng không chỉ có hai nữ nhân Kiến Nô kia mà còn có hai Kiến Nô Vương gia. Vương Phác trầm giọng nói: - Buổi tối trước khi phá vòng vây ngươi phải an bài thật tốt, nhất định phải làm đến tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn, không thể để cho bọn họ chạy.
- Tướng quân ngươi cứ yên tâm đi. Tiểu Thất cười gằn nói: - Lúc đột phá vòng vây tiểu nhân sẽ đặc biệt phái hai tên huynh đệ cầm chân hai nữ nhân Kiến Nô kia, bọn họ sẽ trói nữ nhân Kiến Nô ở trên lưng mình, tuyệt đối chạy không được! Về phần Vương gia Kiến Nô, khà khà, tiểu nhân đã từng khiến người ta đánh gãy gân chân của bọn họ, bọn họ bây giờ đã hoàn toàn thành người tàn tật, ngay cả muốn chạy cũng không chạy được á.
- Được. Vương Phác khen: - Miễn là bốn tù binh Kiến Nô này có thể thuận lợi áp giải trở về kinh thành, chính là một công lớn.
Tiểu Thất mừng rỡ nói: - Đa tạ Tướng quân.
- Còn nữa. Vương Phác lại hướng về phía Mặt Sẹo nói: - Mười sáu Hồng Di đại pháo trên đầu thành Thịnh Kinh cũng không thể để lại cho Kiến Nô, ngươi lập tức phái người đặt hỏa dược dưới pháo, trước khi đi cho chúng nổ hết.
- Vâng. Mặt Sẹo lớn tiếng đáp: - Tiểu nhân đi sắp xếp ngay.
Lại nói đến Hoàng Thái Cực, rốt cục vào đêm đã chạy tới đại doanh quân Thanh phía nam thành Thịnh Kinh.
Mãn Chu Tập Lễ, Đồ Lại và Ngao Bái đích thân ra bên ngoài viên môn nghênh đón quỳ xuống đất tiếp giá, Hoàng Thái Cực đã mệt mỏi, khí lực nói chuyện cũng không có, chỉ khoát tay áo ra hiệu ba người đứng lên.
Do tình hình quân sự khẩn cấp, Hoàng Thái Cực chỉ nghỉ ngơi một lát liền sai người triệu Mãn Chu Tập Lễ, Đồ Lại, Ngao Bái vào liều lớn. Mãn Chu Tập Lễ, và Đồ Lại đã tới rất nhanh, chỉ có Ngao Bái chưa tới, Hoàng Thái Cực hỏi: - Ngao Bái đâu?
Đồ Lại đáp: - Ngao Bái mang binh đi tuần tra rồi.
Hoàng Thái Cực lại hỏi: - Quân Minh bên trong thành có hành động khác thường hay không?
- Không có. Mãn Chu Tập Lễ đáp, - Quân Minh bên trong thành rất yên tĩnh, không có bất kỳ hành động khác thường nào.
Hoàng Thái Cực nhìn sắc trời ngoài trướng vải đã hoàn toàn màu đen, phân phó nói: - Đêm đã khuya, quân Minh bất cứ lúc nào đều có thể ra khỏi thành đột phá vòng vây, nhất định phải phái người đốt nhiều điểm lửa ở ngoài thành, phái kỵ binh đi tuần tra cảnh giới nhiều hơn nữa, không được phép lưu lại góc chết.
Mãn Chu Tập Lễ nói: - Những thứ này nô tài cũng đã sắp xếp xong xuôi.
Đang nói, Ngáo Bái liền thở hồng hộc chạy vào trướng, quỳ xuống đất bẩm: - Nô tài Ngao Bái bái kiến Hoàng thượng.
- Bình thân. Hoàng Thái Cực khoát tay áo, hỏi - Ngao Bái, quân Minh có dị động gì không?
Ngao Bái đáp: - Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài vừa mới nhận được tin tức, quân Minh đã theo cửa Đông ra khỏi thành rồi.
- Hả? Hoàng Thái Cực đang vê hạt châu trên ngón tay bèn ngừng lại, hỏi, - Quân Minh ra khỏi thành rồi hả?
- Đúng ạ. Ngao Bái nói: - Ước chừng có sáu bảy trăm quân Minh, áp tải hơn hai trăm chiếc xe ngựa.
Hoàng Thái Cực hỏi: - Quân Minh có đánh lửa hay không?
Ngao Bái lắc đầu nói: - Không có.
Bên cạnh Mãn Chu Tập Lễ nói: - Hoàng thượng, nếu quân Minh giơ đuốc cầm gậy, gióng trống khua chiêng mà ra khỏi thành, nô tài cho rằng trong đó nhất định có lừa gạt, hiện tại quân Minh không có đánh lửa, xem bộ dáng thật sự muốn thừa dịp trời tối lén lút chạy đi.
Đồ Lại nói: - Hoàng thượng, nô tài dẫn người đi chặn bọn họ lại.
Hoàng Thái Cực lặng im suy nghĩ, một lát sau gật đầu nói: - Ừ, Đồ Lại ngươi mang năm trăm kỵ binh đi chặn đánh quân Minh, nhớ kỹ, nếu chẳng may quân Minh lui về bên trong thành, dù thế nào cũng đừng giết đuổi theo, Hồng Di đại pháo trên đầu thành cũng không phải ngồi không.
- Hoàng thượng? Năm trăm kỵ binh có phải hơi ít hay không? Mãn Chu Tập Lễ hoang mang hỏi: - Vì để tiêu diệt hết đội quân Minh này, nô tài cho rằng ít nhất cần phải phái ra hai nghìn kỵ binh.
- Không. Hoàng Thái Cực lắc đầu, nói: - Nếu trẫm đoán không sai, quỷ kế quân Minh chơi là dương đông kích tây, lần này phá vòng vây cửa đông môn chẳng qua là giả vờ động, cho nên chủ lực quân ta tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Mãn Chu Tập Lễ gật đầu nói: - Hóa ra là như vậy, nô tài hiểu rõ rồi.
Hoàng Thái Cực lại hướng về phía Đồ Lại nói: - Nhanh đi.
- Vâng!
Đồ Lại trả lời một tiếng, lĩnh mệnh đi.
Mặt Sẹo mang theo 500 gia đinh áp 200 chiếc xe ngựa từ cửa đông ra khỏi thành, lại từ cầu nổi vượt qua sông Hồn (sông Hồn gần sát thành Thịnh Kinh, cầu nổi nằm trong tầm bắn của đại pháo Hồng Di, quân Thanh không dám tới gần), đi về phía trước không đến ba dặm, phía nam liền xuất hiện thân ảnh của Kiến Nô, trong ngọn lửa, Kiến Nô đông nghìn nghịt xung phong liều chết tới, cản đường đi của quân Minh.
Trên mặt Mặt Sẹo hiện lên một tia độc ác, nhe răng cười, hạ lệnh: - Các huynh đệ, rút mồi châm lửa!
Bọn gia đinh rối rít đánh hỏa chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ) lên trên ngòi lửa cắt ngắn ngủi kết nối đến thùng hỏa dược kia, ngòi lửa này là dây thừng hoặc là sợi vải quấn chặt đã được ngâm a-xít-ni-tric hoặc là loại muối dung dịch, sau đó hong khô, có thể thiêu đốt thời gian dài, đừng nhìn đoạn ngòi lửa trên thùng hỏa dược kia không dài lắm nhưng lại có thể cháy thời gian nửa nén hương.
(Tốc độ cháy của ngòi lửa: Mỗi giờ khoảng 100mm. )
Thấy các huynh đệ cũng đã đốt lên ngòi lửa, Mặt Sẹo mới ghìm cương ngựa quay đầu lại quát: - Rút lui, trở về thành!
Mặt Sẹo ra lệnh một tiếng, 500 gia đinh giống như gió cuốn mấy tan, bỏ xe ngựa rút lui về trong thành Thịnh Kinh. Khi Đồ Lại mang theo 500 kỵ binh Mông Cổ đuổi tới, chỉ thấy mấy trăm chiếc xe ngựa vứt bỏ đầy đất, bóng dáng quân Minh lại sớm đã không thấy.
- Bọn này đều là mọi rợ Nam Minh thuộc thỏ đấy, chạy đúng là nhanh. Mắt thấy đuổi theo không kịp, Đồ Lại buộc lòng phải quay về phương hướng quân Minh chạy trốn mà hung dữ chửi rủa một tiếng, lại nói với 500 kỵ binh Mông Cổ phía sau: - Các dũng sĩ của thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm, đám Nam Minh mọi rợ nghe nói các ngươi đến đã sợ hãi chuồn rồi, giờ hãy áp tải chiến lợi phẩm của các ngươi trở lại doanh đi.
Bọn kỵ binh Mông Cổ ào ào hoan hô lên, ùa lên tới tranh đoạt chiến lợi phẩm
Vừa lúc đó, ngòi lửa chứa ở xe ngựa đốt xong, mấy trăm thùng hỏa dược trên xe ngựa lần lượt bùng nổ, chỉ nghe ầm ầm một hồi nổ mạnh, ngoài cửa đông Thịnh Kinh đột nhiên phóng lên một đóa pháo hoa nở rộ rực rỡ nhiều vẻ long trọng, lửa cháy bốc lên xông thẳng lên trời, cách hơn mấy chục dặm đều có thể nhìn thấy rõ ràng, hơn một ngàn bao tải chất đống bên ngoài thùng hỏa dược cũng bị nổ bay, đinh sắt, mảnh sứ vỡ đặt ở trong bao bố bay loạn đầy trời.
Kỵ binh Mông Cổ đông nghịt vây chung quanh xe ngựa tranh nhau chiếm đoạt chiến lợi phẩm lập tức bị nổ tung người ngã ngựa đỗ, chết thê thảm và nghiêm trọng, hơn hai trăm kỵ cả người lẫn ngựa gần nhất bị nổ nát bươm, hơn một trăm người bị tiếng nổ thật lớn chấn động thất khiếu đổ máu mà chết, còn dư lại hơn một trăm kỵ cách xa hơn một chút cũng bị đinh sắt, mảnh sứ vỡ bay múa đầy trời, gây thương tích. Đồ Lại tức thì bị một khối sắt vỡ lớn cỡ bàn tay gọt bay nửa đầu, chết thảm tại chỗ.
Thành nam Thịnh Kinh, doanh trại quân Thanh.
Hoàng Thái Cực đang cùng đám người Mãn Chu Tập Lễ, Ngao Bái, Tháp Chiêm, Át Tất Long chờ tin tức của Đồ Lại, không trung tối om ngoài trướng vải đột nhiên sang ngời, tiếp theo là một tiếng nổ nhanh long trời lở đất, cuối cùng mặt đất dưới chân cũng bắt đầu chấn động rung lên rất nhỏ, đám người Mãn Chu Tập Lễ tức thì sợ hãi, Ngao Bái theo bản năng rút yêu đao ra lắc mình chắn trước mặt Hoàng Thái Cực, lạnh lùng nói: - Người đâu, hộ giá!
- Vội cái gì! Hoàng Thái Cực dùng sức đẩy Ngao Bái ra, quát lớn: - Hồng Di Đại pháo không đánh xa đến như vậy.
Ngao Bái nói: - Nhưng âm thanh này rất giống pháo bắn ạ?
- Bắn cũng không có âm thanh lớn như vậy. Hoàng Thái Cực cau mày nói: - Nghe thanh thế này giống như là kho hỏa dược nổ, đi, lập tức phái người đi nhìn phía đông, Đồ Lại nơi đó có phải là xảy ra chuyện gì không?
- Vâng.
Ngao Bái lính mệnh mà đi, không tới thời gian một chén trà đã trở lại.
Thấy Ngao Bái sắc mặt ngưng trọng, trong lòng Hoàng Thái Cực không khỏi trầm xuống, hỏi: - Đồ Lại đâu?
Ngao Bái chán nản nói: - Hoàng Thượng, Đồ Lại đã bị nổ chết rồi.
Hoàng Thái Cực nhíu mày không nói, đám người Mãn Chu Tập Lễ lại ngẹn ngào thất kinh hỏi: - Đã bị nổ chết?
Ngao Bái gật nhẹ đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: - Nam Minh mọi rợ giảo hoạt chất đầy hỏa dược ở trên xe ngựa, Đồ Lại bọn họ vừa mới xuất hiện, Nam Minh mọi rợ liền bỏ xe trốn về trong thành, khi Đồ Lại dẫn binh đuổi tới thì hỏa dược trên xe ngựa vừa lúc bùng nổ, năm trăm kỵ binh có hơn ba trăm kỵ bị nổ chết tại chỗ, còn toàn bộ bản thân bị trọng thương, Đồ Lại hắn..... cũng bị nổ chết rồi.
- Gì? Đã bị nổ chết hơn ba trăm kỵ? Còn lại toàn bộ bị trọng thương?
Mãn Chu Tập Lễ nghe nói như thế, trong lòng rỉ máu, lần này kỵ binh mang đến đều là bộ Mãng Cổ Tư tinh nhuệ.
- Khinh thường, là trẫm khinh thường. Hoàng Thái Cực bùi ngùi nói: - Trẫm không nghĩ tới quân Minh động tay chân ở trên xe ngựa, thật là chủ quan.
← Hồi 014 | Hồi 016 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác