Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 013

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 013: Hai ngàn vạn lượng bạc trắng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Một đêm máu tanh rốt cục trôi qua.

Trong thành Thịnh Kinh nguyên bản ở hơn ba vạn người già, phụ nữ và trẻ em Kiến Nô, trong đó hơn hai vạn người chạy ra ngoài thành, còn dư lại hơn một vạn người thì toàn bộ đã bị chết thảm dưới đao tàn sát của quân Minh, trong đó còn có ít nhất hai ngàn thiếu niên Kiến Nô, bọn họ đã vĩnh viễn không có cơ hội trưởng thành rồi trở thành chiến sĩ dũng mãnh thiện chiến. Khi mặt trời lại mọc lên, toàn bộ thành Thịnh Kinh đã thành một mảnh Tu La huyết ngục.

Trên đường cái, thi thể của người Kiến Nô nằm lung tung đầy đất, có người già, có phụ nữ, cũng có trẻ con.

Ngoại trừ phương Bắc hoàng cung và hai bên phủ Thân vương Bối Lặc, còn lại hơn phân nửa trong thành đã lâm vào biển lửa, khói đen đặc bay cao, từ hơn mấy chục dặm bên ngoài đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Gia đinh của Vương Phác đã hoàn toàn khống chế thành Thịnh Kinh.

Ngọc tỷ đã tới tay rồi, Lễ Thân vương Đại Thiện, Trịnh Thân vương Tế Nhĩ Cáp Lãng cùng với hai sủng phi của Hoàng Thái Cực là Hải Lan Châu, Bố Mộc Bố Thái của Kiến Nô cũng đã trở thành tù binh của Vương Phác, có thể tưởng tượng được, nếu Vương Phác có thể mang theo ngọc tỷ và bốn tù binh này trở lại Đại Minh, toàn bộ đế quốc Đại Minh đều sẽ tung hô Vương Phác hắn, bại trận ở Tùng Sơn cũng liền có thể một bút xóa bỏ rồi.

Dựa theo kế hoạch đã định ra trước đó, để các huynh đệ ăn no nê, ngủ một giấc thật say, tối nay sẽ chuyển hướng Triều Tiên, đợi đến khi Hoàng Thái Cực nhận được tin tức Thịnh Kinh rơi vào tay giặc mà phái đại quân quay về viện trợ, chỉ sợ Vương Phác và gia đinh của hắn sớm đã qua sông Áp Lục rồi.

- Tướng quân, tin tức tốt!

Vương Phác đang muốn tìm người kêu Tiểu Thất, Đao Ba Kiểm và Đại Hồ Tử tới thảo luận, Đại Hồ Tử lại tự mình đến đây, lớn tiếng nói: - Tướng quân, tin tức vô cùng tốt, ha ha ha...

Bởi vì hành động thuận lợi, Vương Phác lúc này tâm tình cũng khá tốt, cười hỏi: - Râu Rậm, việc gì khiến ngươi cao hứng như vậy?

Đại Hồ Tử kích động nói: - Tướng quân ngươi đoán xem, các huynh đệ ở hoàng cung Hòa Thân Vương, quý phủ Bối Lặc Kiến Nô phát hiện cái gì?

Vương Phác hỏi: - Phát hiện cái gì?

- Nhân sâm! Nhân sâm già loại tốt nhất, một đống lớn như núi, ít nhất cũng có đến mấy vạn cân! Đại Hồ Tử hoa chân múa tay vui sướng nói: - Còn có đông châu lớn như trứng ngỗng, chừng mấy chục lớn hòm, còn có cả phòng hoàng kim, bạc trắng, lông chồn, da hổ, da gấu, đồ cổ, tranh chữ ...vân vân, tiểu nhân lớn như vậy còn chưa bao giờ từng thấy nhiều vàng bạc châu báu như vậy. Tướng quân, lần này thật đúng là phát tài lớn rồi.

Liêu Đông vốn chính là khối bảo địa, sản vật phong phú, trong Trường Bạch Sơn sản xuất nhân sâm, lông chồn, bao kéo cây cỏ, còn có đặc sản đông châu ở lưu vực Hắc Long Giang được xưng tụng là báu vật hiếm có, lại thêm Thượng Thanh Binh trước sau bốn lần nhập quan bắt tới từ Trung Nguyên đại lượng vàng bạc tài bảo, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được của cải hoàng cung Hoàng Thái Cực và các vị thân vương, quý phủ Bối Lặc phong phú đến đâu.

Đại Hồ Tử vui mừng nói: - Tướng quân, nếu đem những kỳ trân, vàng bạc châu báu hiếm có này chở hết về Trung Nguyên, tiểu nhân xem chừng ít nhất giá trị cũng có thể tới hai ngàn vạn lượng bạc.

Vương Phác nghe xong trong lòng trầm xuống.

Hai ngàn vạn, đây cũng không phải là số lượng nhỏ, lúc ấy thuế một năm của đế quốc Đại Minh cũng chỉ có năm trăm vạn lượng bạc trắng!

Hoàng kim bạc trắng đều là đồ tốt, người gặp người thích, Vương Phác cũng thích, nhưng bây giờ không phải là thời điểm tham tiền, thực phải mang theo những hoàng kim bạc trắng nặng nề này, chỉ sợ chưa tới sông Áp Lục, thiết kỵ Bát Kỳ Mãn Thanh đã đuổi theo tới rồi.

- Nói cho các huynh đệ, mỗi người chỉ cho mang theo hai viên nhân sâm, ba viên đông châu và mười lượng vàng, còn lại hết thảy thiêu hủy, không thể thiêu hủy thì ném hết đi! Vương Phác lãnh đạm nói: - Nếu ai dám không tuân quân lệnh một mình mang theo vàng bạc châu báu, một khi bị điều tra ra cũng đừng trách bản tướng quân trở mặt.

- A? Thiêu hủy? Đại Hồ Tử đột nhiên trừng lớn mắt trâu, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình: - Tướng quân, đây chính là sâm có tuổi của Trường Bạch Sơn a, còn có đông châu, đây chính là báu vật hiếm có nha, đám quan lớn tài chủ Trung Nguyên ngay cả có tiền cũng mua không được một viên a, nếu đem những báu vật này chở về Trung Nguyên, chúng ta liền phát tài lớn rồi.

- Phát tài phát tài, trong đầu óc ngươi chỉ nghĩ đến phát tài thôi sao? Vương Phác cau mày nói: - Ngươi cũng không dùng đầu óc ngẫm lại, mấy thứ này nặng bao nhiêu, chiếm bao nhiêu chỗ? Phải đem những báu vật và vàng bạc đồ cổ này chở hết về Trung Nguyên, ngươi có biết cần bao nhiêu con ngựa bao nhiêu chiếc xe, cần bao nhiêu huynh đệ không? Ngươi có biết sau khi mang theo những trói buộc này, tốc độ chúng ta hành quân sẽ giảm bớt rất nhiều hay không, nếu chẳng may thiết kỵ bát kỳ Mãn Thanh đuổi theo, chúng ta ngay cả một người cũng đừng nghĩ đến sống về Đại Minh.

- Vậy đem nhiều tài bảo như vậy cứ thế trả lại cho Kiến Nô? Tướng quân, tiểu nhân không cam lòng đâu.

- Nếu như ngay cả tính mạng cũng không có, mang theo những báu vật hiếm có này thì có ích lợi gì? Suy nghĩ thật kỹ đi!

Đại Hồ Tử bị Vương Phác mắng tới á khẩu không trả lời được, tuy nhiên theo ánh mắt của y là nhìn ra được, y vẫn không cam lòng buông tha cho những của cải này.

- Tướng quân. Cùng ở phía sau Vương Phác, Chân Hữu Tài bỗng nhiên nói: - Tiểu nhân thật ra có một phương pháp xử lý vẹn cả đôi đường, vừa không cần lo lắng những tài bảo này trở thành vướng bận, cũng sẽ không khiến những tài bảo này lại rơi vào trong tay Kiến Nô.

- Biện pháp gì? Không đợi Vương Phác đặt câu hỏi, Đại Hồ Tử đã gấp giọng hỏi: - Nói mau nói mau.

Chân Hữu Tài sờ sờ hai vết ria trên môi, nói: - Nhân sâm, đông châu, da thú, tranh chữ mấy thứ này nhẹ lại dễ dàng mang theo, có thể mang đi toàn bộ, về phần hoàng kim, bạc trắng và đồ cổ hiếm có thì quá nặng, nếu bắt bọn họ chở đi toàn bộ ít nhất cũng cần hơn một ngàn chiếc xe ngựa, cho dù trong thành Thịnh Kinh có thể tìm đủ xe ngựa, vội vàng nhiều xe ngựa như vậy cũng đi không nhanh a, tựa như vừa rồi tướng quân nói, nếu chẳng may thiết kỵ của Kiến Nô đuổi theo, những tài bảo này sẽ lại trở lại trong tay Kiến Nô rồi...

Đại Hồ Tử không nhịn được nói: - Ai nha, ngươi nói thẳng luôn làm sao bây giờ đi.

Chân Hữu Tài nói: - Tiểu nhân có ý tứ là đem những vàng bạc châu báu này để vào thùng đựng hàng, hết thảy dìm xuống Hồn Hà ngoài thành! Đến tương lai có cơ hội sẽ tới nơi này thu hồi bảo tàng, hai vị tướng quân nghĩ đến như thế nào?

Đại Hồ Tử gật đầu nói: - Đây cũng là một biện pháp.

Nếu chiếu ý tứ của Vương Phác, là trực tiếp ném những hoàng kim bạc trắng đó đi, nhưng hắn cũng hiểu được nếu muốn khiến Đại Hồ Tử và thủ hạ chính là các huynh đệ làm được điểm này quá khó khăn, hơn nữa thông qua việc bắt người cướp của thành Thịnh Kinh, thú tính của những gia đinh đó đã hoàn toàn bị bộc phát, nếu kích thích quá độ mà nói, làm không tốt sẽ gây thành binh biến, vậy đại sự không ổn.

- Được rồi, vậy cứ làm như thế. Rơi vào đường cùng, Vương Phác chỉ có thể thỏa hiệp: - Râu Rậm ngươi dẫn người đem những hoàng kim, bạc trắng và đồ cổ tìm được cho vào thùng đựng hàng, trước khi trời tối phải dìm hết vào Hồn Hà, còn lại nhân sâm, đông châu và da thú thì chia đều, mỗi người có phần, nếu ai dám giấu riêng hoặc là cầm cường minh đoạt, liền xử quyết giống nhau, tuyệt không nhân nhượng!

- Vâng.

Đại Hồ Tử ầm ầm đồng ý, kích động mà đi.

*****

You have paid 0 points for this content Lại nói tới Hoàng Thái Cực nhớ Thần phi, chỉ đem đám thân tín Ngao Bái, Đồ Lại, Át Tất Long, Tháp Chiêm cùng với hai trăm đại nội thị vệ ngựa không dừng vó chạy gấp về hướng Thịnh Kinh, một ngày đêm đi hơn ba trăm dặm, tới buổi chiều ngày hôm sau cũng đã qua Liêu Hà. Nhưng mà vừa qua khỏi Liêu Hà liền gặp được thái giám Triết Triết phái đi Tùng Sơn báo nguy, Hoàng Thái Cực hỏi ra mới biết được có một cỗ quân Minh đánh lén Thịnh Kinh, hiện tại Thịnh Kinh đã bị chiếm đóng.

Bất chợt nghe được tin dữ này, Hoàng Thái Cực quả thực không thể tin được và tai mình.

- Ngươi nói cái gì? Hoàng Thái Cực gắt gao nhéo vạt áo thái giám, lớn tiếng quát hỏi:

- Quân Minh đánh lén Thịnh Kinh? Thịnh Kinh đã bị chiếm đóng?

Thái giám vẻ mặt sợ hãi, dùng sức gật đầu.

- Điều đó không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng! Hoàng Thái Cực hét lớn:

- Hành lang Liêu Tây có hơn mười vạn kỵ bộ đại quân Đại Thanh ta cứng rắn ngăn chặn, Triều Tiên đã là nước phụ thuộc của Đại Thanh ta, các bộ phận Mông Cổ cũng đã thần phục Đại Thanh ta, cũng tuyệt đối không thể để quân Minh quá cảnh, chi quân Minh này đến tột cùng là từ đâu tới được? Chẳng lẽ lại có thể chui từ dưới đất lên hay sao?

Thần sắc thái giám tái nhợt, không phản bác được.

- Cho dù quân Minh là từ dưới đất chui lên, bên trong thành không phải còn có hai ngàn Tử đệ binh sao? Hoàng Thái Cực càng nói cơn tức càng lớn, ngay cả bị chảy máu cam cũng không hề hay biết, hét lớn: - Đại Thiện và Tế Nhĩ Cáp Lãng đang làm ăn cái gì không biết? Bày ra trên đầu thành mười sáu đại pháo Hồng Di chẳng lẽ chỉ có để bài trí sao? Trẫm phải giết bọn họ, giết hai cái đồ rác rưởi này!

Hoàng Thái Cực đang trong cơn giận dữ, đám người Ngao Bái cũng không dám khuyên bảo.

Thẳng đến khi Hoàng Thái Cực bởi vì mất máu quá nhiều co quắp nằm trên giường, ngự y đi theo mới dám đi lên giúp ông ta cầm máu, Hoàng Thái Cực nằm trên giường một lúc sau dần dần bắt đầu tỉnh táo lại, lại gọi thái giám đến trước mặt hỏi:

- Quân đội công hãm Thịnh Kinh thật là quân Minh?

Thái giám khẳng định mà đáp:

- Chính là quân Minh.

- Không phải người Mông Cổ hoặc là người Triều Tiên giả mạo chứ?

- Đám quân Minh này nói chuyện với nhau đều dùng giọng Sơn Tây nói, người Mông Cổ và Triều Tiên giả mạo không được.

- Có bao nhiêu người?

- Điều này không rõ ràng lắm.

- Lễ Thân vương và Trịnh Thân vương hiện tại ở đâu?

- Không rõ lắm, nô tài chỉ biết là Thần phi nương nương và Trang phi nương nương đã bị hãm ở trong thành, Hoàng hậu nương nương đã mang theo vài vị cách cách, a ca đi thảo nguyên Khoa Nhĩ Thấm tị nạn rồi.

Nghe được Thần phi đã bị hãm trong tay quân Minh, Hoàng Thái Cực lập tức đau đớn một trận toàn tâm, nhưng ông ta gắng nhịn được, phất phất tay nói với thái giám: - Được rồi, trẫm đã biết, ngươi đi xuống đi.

Hoàng Thái Cực lại gọi Chính Hoàng Kỳ Tham Lĩnh Đồ Lại, Tháp Chiêm cùng với Tương Hoàng Kỳ Tham Lĩnh Ngao Bái, Át Tất Long tới trước mặt.

Đồ Lại nói: - Hoàng thượng, mọi rợ Nam Minh vậy mà đã công hãm Thịnh Kinh, vậy ở lại thủ Thịnh Kinh là Tiên Phong doanh và Kiêu Kỵ doanh hơn phân nửa đã toàn quân bị giết rồi, hiện tại tất cả quân đội Đại Thanh đều tập kết ở tiền tuyến Tùng Sơn, Liêu Đông đã không còn quân đội có thể điều động, không bằng về Tùng Sơn trước, từ đại doanh Tùng Sơn triệu hồi đại quân rồi phản công Thịnh Kinh cũng không muộn.

- Không vội. Hoàng Thái Cực nhẹ nhàng mà nói:

- Trước tiên phải làm rõ, chi quân Minh này là từ đâu xuất hiện đã?

Ngao Bái nói: - Hơn phân nửa là từ trên biển tới rồi?

- Không đúng. Hoàng Thái Cực lắc đầu nói: - Trẫm đã bố trí ở đường ven biển hơn một trăm chỗ cơ sở ngầm, nếu quân Minh là từ trên biển đến, trẫm nhất định sẽ biết trước tin tức.

Đồ Lại nói:

- Vậy chính là từ Triều Tiên tới, dù sao không thể nào là từ Mông Cổ hoặc là Liêu Tây tới được.

- Không. Hoàng Thái Cực lắc lắc đầu, nói: - Hoàn toàn tương phản, chi quân Minh này đúng là từ Liêu Tây tới.

- Từ Liêu Tây lại đây? Đồ Lại không hiểu chút nào nói: - Hành lang Liêu Tây tập kết hơn mười vạn tinh binh Đại Thanh, bất luận một chi quân Minh nào điều động cũng không thể giấu diếm được thám mã quân ta, nếu chi quân Minh này thật sự là từ Liêu Tây tới, sao thám mã quân ta lại không biết?

Hoàng Thái Cực nói: - Nếu như là điều động quân đội vạn người trở lên, đương nhiên không thể giấu diếm được thám mã quân ta, nhưng nếu như là đội quân Minh nhỏ từ ngàn người trở xuống thừa dịp trời tối lén lút hành động, thám mã quân ta sẽ rất khó phát hiện. Các ngươi còn nhớ hay không trên đường về Thịnh Kinh, có vài chỗ trạm nghỉ chân đã bị hủy, lúc ấy chúng ta tưởng mã tặc quan ngoại gây nên, hiện tại xem ra chính là đám quân Minh này làm, đúng, nhất định chính là như vậy!

Nói xong, ngữ khí của Hoàng Thái Cực liền trở nên kiên quyết hẳn lên.

Đám người Đồ Lại, Ngao Bái im lặng, nhưng trong lòng đối với phân tích kín đáo của Hoàng Thái Cực là bội phục sát đất.

Hoàng Thái Cực nói: - Nếu đội quân Minh này chỉ có trên dưới ngàn người thì làm việc quá dễ rồi, cũng cũng không cần tại lúc mấu chốt này triệu hồi đại quân Bát Kỳ từ tiền tuyến Tùng Sơn rồi.

Đám người Đồ Lại, Ngao Bái ngơ ngác nhìn nhau nói:

- Nhưng Hoàng thượng, Liêu Đông đích thật là không có quân đội có thể điều động nha.

- Không, còn có một chi quân đội. Ánh mắt của Hoàng Thái Cực bỗng nhiên đảo về hướng phương bắc, hạ giọng nói:

- Hãn Trướng của Mãn Chu Tập Lễ ở ngay tại Trường Sơn, khoảng cách từ Trường Sơn đến Thịnh Kinh chỉ có hơn một trăm dặm, khoái mã hai canh giờ có thể chạy tới.

Mãn Chu Tập Lễ là tứ ca của Trang phi Bố Mộc Bố Thái, bởi vì cô cô của y Triết Triết cùng với hai muội muội Bố Mộc Bố Thái, Hải Lan Châu trước sau gả cho Hoàng Thái Cực, bởi vậy quan hệ với Mãn Thanh cực kỳ chặt chẽ, vì lung lạc gia tộc Bát Nhĩ Tế Cẩm, Hoàng Thái Cực đem nửa Hà Sáo Liêu Hà thưởng cho Mãn Chu Tập Lễ, để y ở chỗ cách Thịnh Kinh gần nhất chăn thả, bày ra ân sủng.

Đồ Lại nói: - Nô tài lập tức phái người đi Trường Sơn.

Hoàng Thái Cực ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy chỉ trông vào người Mông Cổ đến thu phục Thịnh Kinh có chút không đủ ổn thỏa, hướng sang Đồ Lại nói:

- Lại phái người hoả tốc chạy về Tùng Sơn, bảo Dự Thân vương Đa Đạc dẫn năm nghìn kỵ binh Tương Bạch Kỳ lập tức chạy về Thịnh Kinh, ngàn vạn lần không cần tiết lộ tin tức Thịnh Kinh thất thủ, để tránh ảnh hưởng đến quân tâm sĩ khí tướng sĩ tiền tuyến.

Đồ Lại nói: - Nô tài hiểu rõ.

Thịnh Kinh.

Đại Hồ Tử mang theo hơn ngàn gia đinh tìm suốt một ngày mới đem vài chục vạn lượng hoàng kim, hơn năm trăm vạn lượng bạc cùng với đồ cổ quý hiếm không đếm được dìm vào Hồn Hà, còn dư lại mấy vạn cân nhân sâm còn có hơn mười rương đông châu, da thú thì chuẩn bị mấy trăm ngựa thồ đến vận chuyển. Nhìn sắc trời đã tối, hơn nữa bọn gia đinh cũng đã mỏi mệt không chịu nổi, Vương Phác đành phải hạ lệnh toàn quân ở lại Thịnh Kinh một đêm nữa, đợi ngày hôm sau khôi phục thể lực lại xuất phát hướng Triều Tiên.

Một đêm trì hoãn này, tình thế chuyển tiếp đột ngột.

Sáng sớm hôm sau, Vương Phác và bọn gia đinh còn chưa kịp ăn điểm tâm, Đao Ba Kiểm phụ trách cảnh giới vẻ mặt khẩn trương chạy tới, hét lớn:

- Tướng quân không xong rồi, ngoài thành phát hiện nhóm lớn kỵ binh Kiến Nô!

- Kỵ binh Kiến Nô? Vương Phác nghe vậy chấn động, vội la lên: - Điều đó không có khả năng, tất cả kỵ bộ đại quân Kiến Nô cũng đã tập kết ở Tùng Sơn, toàn bộ Liêu Đông đã chỉ còn lại có chút người già và trẻ nhỏ, ở đâu ra kỵ binh?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-335)


<