Vay nóng Homecredit

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 101

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 101: Qua muôn ngàn thử thách
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Siêu sale Lazada

Vương Phác mang theo hai ngàn nhân mã hai ra hai vào từ trong quân Khoa Nhĩ Thấm, trước sau cứu ra Trương hòa thượng và đường thắng, thật vất vả thoát khỏi sự đuổi giết của kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm, khi đang chuẩn bị trở về đại doanh, Lã Lục có nhãn lực tốt bông chỉ ngón tay về hướng tây nam, kêu to:

- Tướng quân ngài xem kìa, nơi đó hình như có quân đội Đại Minh chúng ta đang chém giết cùng với người Khoa Nhĩ Thấm!

- Thật vậy sao?

Đám người Vương Phác, Mặt Sẹo, Trương hòa thượng, Đường Thắng đều quay đầu lại, tay đáp trán nhìn về hướng tây nam, quả nhiên thấy một đại đội kỵ binh đang tả xung hữu đột trong kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm, nhân số của đội kỵ binh kia không quá nhiều, tối đa cũng chỉ có một ngàn rưỡi kỵ, đang giằng co một chỗ với đám kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm!

- Là quân đội của triều Đại Minh chúng ta thật sao?

- Kỳ lạ, Tam Bất Lạt Xuyên trừ chúng ta ra lại có một quân đội Đại Minh khác nữa sao?

Đường Thắng tập trung quan sát nửa ngày, bỗng kêu to:

- Tướng quân, hình là là Thiên nhân đội của Triệu Tín!

- Cái gì, Triệu Tín?

- Đúng là Triệu Tín!

Đường Thắng khẳng định, nói to:

- Chính là y!

Vương Phác thầm giật mình, trước mắt đột nhiên hiện lên một người đàn ông.

Lúc trước Vương Phác phái Đường Thắng lựa chọn hai ngàn lão binh trong gần hai vạn tướng sĩ trấn Đại Đồng, Triệu Tín cũng rất muốn gia nhập, nhưng Vương Phác suy xét gã đã là Thiên tổng, vốn không đồng ý, sau Trương Tử An mang theo quân đội trấn Đại Đồng ra Yêm Át Hải tiếp ứng Vương Phác, hơn một vạn đại quân lọt vào trận tập kích bất ngờ của ba nghìn thiết vệ Khoa Nhĩ Thấm, trong khoảnh khắc sụp đổ tan rã, chỉ có hai ngàn người do Triệu Tín suất lĩnh là không hề tan rã, nghiêm mật giữ được đại doanh quân Minh.

- Thật sự là kỳ lạ!

Mặt Sẹo hoang mang lắc đầu, lại vò đầu nói:

- Triệu Tín chẳng phải nghe lệnh dưới trướng Trương công công đó sao, hắn mang binh đến Tam Bất Lạt Xuyên làm gì?

- Hỏi rất hay!

Vương Phác tiếp nhận câu chuyện, lớn tiếng quát hỏi tướng sĩ bên mình:

- Các huynh đệ, các ngươi nói Triệu Thiên tổng mang theo lính của hắn đến Tam Bất Lạt Xuyên làm gì?

- Tướng quân. Ty chức biết!

Đường Thắng kích động đỏ bừng cả khuôn mặt, lớn tiếng đáp:

- Ty chức và Triệu Tín tương giao nhiều năm, biết cách làm người của hắn, hắn nhất định là mang theo nhân mã của mình đến tiếp ứng chúng ta!

- Nói rất hay.

Vương Phác hét to:

- Triệu Thiên tổng không chịu từ bỏ chúng ta quay về Đại Đồng, tình nguyện mạo hiểm toàn quân bị diệt mà mang theo hơn một ngàn huynh đệ hành quân mấy trăm dặm để tới tiếp ứng chúng ta. Đây là huynh đệ tốt của chúng ta! Hiện tại huynh đệ tốt của chúng ta gặp nạn, các huynh đệ, các ngươi nói chúng ta nên làm gì bây giờ?

Đường Thắng hét lớn:

- Đi cứu họ!

- Đúng, nhất định phải cứu họ.

Mặt Sẹo hung dữ nói:

- Cùng lắm thì lại giết vào trong thiên quân vạn mã người Khoa Nhĩ Thấm một lần nữa!

- Tướng quân tuyệt đối sẽ không từ bỏ binh lính của mình, chúng ta cũng tuyệt đối không bỏ các huynh đệ của mình!

Trương hòa thượng cũng nóng mặt, giơ hai tay hét lên:

- Tướng quân, ngài hạ lệnh đi, cho dù là Diêm vương điện, Quỷ Môn quan, chúng ta cũng đều đi theo ngài!

- Đúng, tất cả chúng ta đều đi theo tướng quân!

- Chúng ta thề chết theo tướng quân!

- Chỉ cần tướng quân nói một lời, chúng ta nguyện làm theo!

Trương hòa thượng vừa hô hai câu, hơn ba trăm kỵ cướp đường còn sống sót đều kích động sắn tay áo lên, bày ra tư thế liều mạng với người Khoa Nhĩ Thấm. Bọn họ đều là người đã chết qua một lần, đã chẳng còn sợ gì nữa rồi, người chết dương vật cũng phải hướng lên trời, họ không hề sợ chết...

- Tốt! Không hổ là binh lính của Vương Phác ta, đều là đàn ông!

Vương Phác rào rào rút đao ra, hét lớn:

- Tất cả nghe cho kỹ, đi theo bản tướng quân...Tiến công!

- Tiến công!

Lã Lục cầm đại kỳ trong tay vung mạnh về phía trước, vừa đi theo vừa khàn giọng rống to.

- Tiến công!

- Tiến công!

- Tiến công!

Gần hai ngàn tướng sĩ vây chung quanh đại kỳ đều hô hào hưởng ứng, sau đó đi theo sát đại kỳ mà Lã Lục cầm trong tay, lại quay đầu giết trở về!

Trên sườn núi nhỏ.

Nhìn thấy kỵ binh Đại Minh đã đột phá ra khỏi trùng vây lại một lần nữa giết trở về, Ban Khắc Đồ và Tác Cát Nhĩ quả thật không dám tin vào hai mắt của mình, là họ nhìn hoa mắt hay là kỵ binh Đại Minh bị điên rồi? Cho dù thật sự là Vương Phác gì đó kia suất binh, cũng không thể kiêu ngạo như vậy chứ, coi bảy ngàn kỵ binh người Khoa Nhĩ Thấm là tượng gỗ hay sao?

- Đại ca, đám Nam Minh mọi rợ này thật sự là quá kiêu ngạo rồi!

Tác Cát Nhĩ tức giận mắt tái đi:

- Lần này tiểu đệ dẫn theo thân vệ của mình đi ngăn chúng lại!

- Tốt!

Ban Khắc Đồ trầm giọng nói:

- Giờ là lúc cho đám Nam Minh mọi rợ này nếm lợi hại của người Khoa Nhĩ Thấm chúng ta, lần này bất kể thế nào cũng không để chúng chạy mất!

- Vâng!

Tác Cát Nhĩ quay đầu lại khẽ vẫy tay, mang theo mấy trăm thiết vệ của mình như gió cuốn mây tan xông về sườn núi nhỏ.

Đội kỵ binh Đại Minh đột ngột xuất hiện chính là nhân mã của Triệu Tín.

Trong ngày hôm ấy khi Vương Phác suất quân đi, Trương Tử An gần như thu nạp được tất cả bại binh, sau đó bắt đầu thu gom dê bò gia súc mà người Khoa Nhĩ Thấm vứt bỏ, nếu hết thảy đều thuận lợi, hai ngày sau đó quân đội Đại Minh sẽ xua đuổi gần trăm vạn con dê bò gia súc quay về, nhưng Triệu Tín lại không nghĩ cứ như vậy mà trở về Đại Đồng, gã chủ động xin đi giết giặc với Trương Tử An, muốn đi tiếp ứng Vương Phác ở Tam Bất Lạt Xuyên.

Triệu Tín là một người đàn ông tâm huyết, cũng là quân nhân chân chính!

Triệu Tín biết Vương Phác có thể không đi tiến công Tam Bất Lạt Xuyên, bởi vì hắn đã không còn là Tổng binh trấn Đại Đồng rồi, nhưng Vương Phác vẫn mang hơn ba nghìn kỵ binh đi rồi! Vương Phác làm là như vậy vì bảo vệ nhóm dê bò gia súc kia, cũng là vì bảo vệ cho quân lương tới tay toàn thể tướng sĩ trấn Đại Đồng.

Thân là một gã quân nhân trấn Đại Đồng, Triệu Tín cảm thấy mình không thể cứ như vậy mà trở về Đại Đồng, chức trách quân nhân và lương tâm làm người nói cho gã biết, gã phải đi tiếp ứng Vương Phác!

Trương Tử An không hề ngăn cản Triệu Tín, mà còn rất tán thành.

Lại nói tiếp, Vương Phác mang binh đi tập kích Tam Bất Lạt Xuyên là vì dẫn dắt đại đội kỵ binh người Khoa Nhĩ Thấm rời đi, chuyện này hoàn toàn là bởi vì Trương Tử An tự chủ trương xuất binh trước gây ra đấy, có thể nói là Trương Tử An tự làm tự chịu, Vương Phác vốn có thể ngồi yên không quản, nhưng hắn vẫn quản, hơn nữa còn không tiếc lấy thân phạm hiểm, suất quân xuất chinh.

Bởi vì chuyện này, trong lòng Trương Tử An ít nhiều càng thêm áy náy hơn với Vương Phác, cho nên liền ngầm đồng ý thỉnh cầu của Triệu Tín, Triệu Tín mang theo một ngàn kỵ binh dưới trướng của mình ngày đêm theo dấu vết hành quân của quân đội thuộc sở bộ Vương Phác, rốt cuộc đã đến Hãn đình Tam Bất Lạt Xuyên chậm hơn Vương Phác một ngày.

Khi Triệu Tín mang theo hơn một ngàn kỵ binh đuổi tới, quân đội của Vương Phác đang chiến đấu kịch liệt với kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm, Triệu Tín không chút do dự liền suất quân phát khởi tiến công về hướng kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm.

Một ngàn kỵ binh thủ hạ của Triệu Tín cũng là những lão binh, công phu cưỡi ngựa bắn cung cũng rất khá, nhưng bọn họ vừa mới trải qua hành quân đường dài ba bốn trăm dặm, người kiệt sức, ngựa hết hơi, nên vừa mới giao phong với kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm ngay lập tức đã rơi vào thế hạ phong. Kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm qua sự hoang mang ban đầu rất nhanh đã trấn tĩnh lại được, trái lại còn bao vây Triệu Tín và hơn một ngàn kỵ binh của gã lại.

Mắt thấy kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm xung quanh càng ngày càng nhiều. Triệu Tín tự nghĩ hôm nay chắc chắn chết không thể nghi ngờ rồi, đột nhiên phương hướng đông bắc vang lên tiếng hò hét đinh tai nhức óc, giống như có thiên quân vạn mã cứng rắn xung phong đục thủng kỵ trận người Khoa Nhĩ Thấm, Triệu Tín nghiêng đầu nhìn lên, chỉ thấy một cây đại kỳ đang phần phật tung bay trong gió, gã nhận ra đại kỳ này, rõ ràng là Tướng kỳ của Vương Phác!

Triệu Tín vừa thấy lập tức vui mừng quá đỗi, rút dao quát to:

- Các huynh đệ. Chúng ta được cứu rồi, ha ha ha...

Tiếng cười của Triệu Tín chưa dứt, kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm hướng đông bắc đã như sóng triều nứt ra, một đội kỵ binh Đại Minh đằng đằng sát khí dưới sự hướng dẫn của đại kỳ kia đang xông giết tới đây, tướng lĩnh Đại Minh đi đầu không ai khác rõ ràng chính là Đường Thắng và các tướng sĩ Đại Đồng quen thuộc!

- Đường Thắng, là ngươi!

- Đường bả tổng!

- Các huynh đệ, giết!

Thấy Đường Thắng mang binh xung phong liều chết lại đây, sĩ khí của Triệu Tín và tướng sĩ biên quân dưới trướng đều dâng cao, lập tức hai quân đội tụ hợp, Triệu Tín ở trong đại quân gặp được Vương Phác, trên lưng ngựa ôm quyền nói:

- Ty chức tham kiến tướng quân!

- Thôi.

Vương Phác xua tay:

- Nơi này không phải nơi nói chuyện, giết ra ngoài trước rồi nói sau.

- Vâng!

Triệu Tín ầm ầm đáp lại:

- Bắt đầu từ hiện tại, ty chức và tướng sĩ dưới trướng tận quy theo sai phái của tướng quân!

- Tốt!

Vương Phác rút dao hét lớn:

- Toàn quân nghe lệnh. Hướng về phía đại doanh...tiến công!

Mặt Sẹo, Trương hòa thượng đồng thời đều ghìm cương quay đầu ngựa, như hung thần ác sát xung phong liều chết đi ngăn trở đường đi của kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm, không tới vài hiệp, đã có mấy chục kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm bị bọn họ đâm xuống dưới ngựa, hai hãn tướng này là dấu hiệu dũng mãnh đi đầu nhất, giống như hai mũi tên sắc bén, hung hăng chui vào trong trận kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm.

Kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm liều chết ngăn cản, Tác Cát Nhĩ cũng mang theo năm trăm thiết vệ đúng lúc đuổi tới nhưng vẫn không thể ngăn cản thế tiến công hung hãn của quân Minh. Mấy tháng trước quân Minh còn giống như bầy cừu yếu đuối, nhưng hiện tại bọn họ còn hung tàn hơn cả ác lang ở trên thảo nguyên. Tác Cát Nhĩ tự phụ là dũng lực hơn người cũng bị Mặt Sẹo một xoa đâm trúng vai trái, suýt nữa đi đời nhà ma!

Sau khi trả giá trầm trọng, hai đội kỵ binh Đại Minh rốt cuộc đã đột phá trùng vây của kỵ binh quân Minh, như gió cuốn mây tan lui về đại doanh.

Ban Khắc Đồ không chịu để yên, phái ra ba nghìn kỵ binh đuổi theo sát, kết quả trước trận quân Minh lọt vào đòn đón đầu của Hỏa thương đội quân Minh, 800 Toại phát thức hỏa thương luân phiên xạ kích cộng thêm mấy trăm viên Long vương pháo oanh tạc dày đặc, kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm chết thê thảm và nghiêm trọng, cuối cùng trước đại doanh quân Minh nằm la liệt hơn năm trăm cỗ thi thể.

Một hồi hỗn chiến cuối cùng kết thúc!

Từ lúc trời sáng, Trương hòa thượng vì gấp gáp báo thù cho Hắc Hổ đã mang theo hơn bảy trăm cướp đường bộ hạ cũ bắt đầu lao ra khỏi đại doanh, đến trưa, Vương Phác, Triệu Tín hợp binh trở về đại doanh mới thôi. Quân Minh và người Khoa Nhĩ Thấm chém giết đã cả nửa ngày, đây là một trận ác chiến khiến song phương đều bất ngờ, kết quả song phương đều thương vong thê thảm và nghiêm trọng.

Bộ hạ cũ của Trương hòa thượng thương vong gần bốn trăm người, nhân mã ngàn người của Đường Thắng thương vong hơn năm trăm người, tình hình nhân mã của Mặt Sẹo là khá hơn hẳn, thương vong hơn ba trăm nhân, nhân mã ngàn người của Triệu Tín thương vong thảm trọng nhất, bởi vì hành quân cật lực trên cả một quãng đường dài mà thể lực cạn kiệt, hơn ngàn tướng sĩ thủ hạ của Triệu Tín cuối cùng lao ra cũng chỉ còn hơn hai trăm người.

Tướng sĩ quân Minh cuối cùng có thể còn sống về đại doanh chỉ còn lại có hơn một ngàn bảy trăm người!

Còn lại gần hai ngàn người không phải chết trận thì bị trọng thương, tướng sĩ bị thương nặng trên cơ bản cũng có thể coi như chết trận, bởi vì quyền khống chế chiến trường ở trong tay người Khoa Nhĩ Thấm, tướng sĩ bị thương này căn bản không có cơ hội sống sót, cho dù người Khoa Nhĩ Thấm sẽ không giết bọn họ cho hả giận, bọn họ cũng sẽ bởi vì không được cứu trị mà bị đông chết.

Tuy rằng người Khoa Nhĩ Thấm chiếm cứ chủ động trên chiến trường nhưng bọn họ phải trả giá thương vong thậm chí còn thê thảm và nghiêm trọng hơn so với quân Minh!

Trước trận hỗn chiến buổi sáng, người Khoa Nhĩ Thấm còn có hơn bảy ngàn kỵ binh tinh nhuệ, nhưng tới giữa trưa hỗn chiến chấm dứt, còn có lực đánh một trận với kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm không đến bốn ngàn kỵ, người Khoa Nhĩ Thấm tổn thất ước chừng hơn ba nghìn kỵ, trong đó hơn hai ngàn kỵ trực tiếp chết trận, hơn tám trăm kỵ bản thân bị trọng thương.

Đại doanh quân Minh, lều trại của Vương Phác.

Trương hòa thượng cúi thấp đầu quỳ xuống trước mặt Vương Phác, gào khóc giống như đứa trẻ, vết thương trên đùi của y tuy rằng đã băng bó đơn giản, nhưng lúc này lại đang rướm máu rồi, vết máu đỏ thẫm loang ra ngoài tấm vải, nhuộm thành một mảng lớn.

- Tướng quân, nhiều huynh đệ đều là vì ty chức mà chết, ngài hãy chém ty chức đi, hu hu hu...

Vương Phác dưới sự trợ giúp của Lã Lục cởi áo giáp trên người, hỏi:

- Nói vậy ngươi biết sai rồi?

Trương hòa thượng ảm đạm rơi lệ nói:

- Ty chức biết sai rồi.

- Nói một chút đi.

Vương Phác ngồi xuống thảm lông cừu, hỏi:

- Ngươi sai ở đâu?

Trương hòa thượng nói:

- Ty chức không nên vì báo thù cho Hắc Hổ mà đi liều mạng với người Khoa Nhĩ Thấm, nếu không bởi vì ty chức cũng sẽ không có trận ác chiến sáng nay, nhiều huynh đệ cũng sẽ không uổng công bỏ mạng!

- Không đúng.

Vương Phác lắc đầu nói:

- Xem ra ngươi căn bản không biết mình sai ở đâu rồi.

- Cái này...

Trương hòa thượng không hiểu, nói:

- Chẳng lẽ ty chức nói sai rồi?

- Đương nhiên sai rồi.

Vương Phác cao giọng:

- Nam tử hán đại trượng phu, có thù báo thù có oán báo oán, đây là chuyện hoàn toàn chính đáng, Hắc Hổ huynh đệ tốt của ngươi bị chết, thù này đương nhiên phải báo, điều này không sai!

Trương hòa thượng gãi gãi đầu trọc, hỏi:

- Vậy ty chức không hiểu.

Vương Phác nói:

- Hòa thượng, ngươi sai ở chỗ không nên coi Hắc Hổ trở thành huynh đệ của mình. Ngươi thủy chung không hề nhớ từng câu nói của bản tướng quân, quân đội chúng ta là một tập thể, tất cả mọi người trong quân đội đều là huynh đệ tốt, cho nên, báo thù Hắc Hổ không phải là chuyện cá nhân ngươi, cũng không phải là việc của bảy trăm thủ hạ kia của ngươi, mà là chuyện của tất cả chúng ta, nói vậy ngươi đã hiểu chưa?

Trương hòa thượng cẩn thận ngẫm nghĩ một chút. Trước gật đầu tiếp theo lập tức lại lắc đầu, y dường như có chút hiểu, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ thì trong đầu lại toàn bột nhão.

- Ngươi cứ ở chỗ này nghiền ngẫm kỹ đi, không hiểu không cho phép ra khỏi lều trại, cũng không cho phép ăn cơm!

Vương Phác nói xong những lời này, liền phủ thêm áo khoác da hổ quay người ra khỏi lều.

Trương hòa thượng dù là kẻ thô lỗ, cũng không biết vài chữ to, nhưng Vương Phác biết trên người y có hai dạng, tính chất đặc biệt hơn người, một dạng là lòng dạ lang sói, một dạng là bền gan vững chí. Làm một chủ soái quân đội không ai không thích có một bộ hạ như vậy. Ngươi có thể yên tam giao trận đánh khó nhất cho y, cũng có thể giao việc hắc ám nhất cho y đi làm.

Nhưng trên người của Trương hòa thượng cũng có khuyết điểm, tức là muốn làm theo ý mình!

Tuy rằng hiện tại Trương hòa thượng đã thành bộ hạ của Vương Phác, nhìn bề ngoài như rất cung kính với Vương Phác, nói gì nghe nấy, nhưng đến thời điểm sinh tử quan trọng, Trương hòa thượng sẽ lộ ra nguyên hình, tự chủ trương! Đây là điều Vương Phác tuyệt đối không tha thứ đấy, cho nên hắn phải nhân cơ hội chấn chỉnh Trương hòa thượng một chút, đem khái niệm "Quân đội này của chúng ta" cưỡng ép rót vào đầu y.

Một khi khái niệm "Quân đội chúng ta" mọc rễ ở trong đầu Trương hòa thượng, khi gặp phải tình hình quan trọng điều y nghĩ đến trước tiên sẽ là "chúng ta", chứ không phải là "ta", về phần "quân đội chúng ta" thật ra chính là quân đội của Vương Phác, khi khái niệm này đã cắm rễ ở trong đầu Trương hòa thượng, cũng ý nghĩa y đã hoàn toàn hiệu trung với Vương Phác rồi!

Từ nay về sau, Vương Phác bảo y làm gì y làm cái đó, bảo y sang đông y tuyệt đối không đi tây, thậm chí bảo y đi chém đầu của Sùng Trinh Đế, y cũng không do dự mà chấp hành!

Ngoài trướng vải, hơn một ngàn bảy trăm tướng sĩ vừa trải qua sinh tử đang ngồi vây quanh đống lửa cháy hừng hực, vừa gặm thịt dê vừa cười nói ồn ào, đây đều là những lão binh, sớm đã nhìn quen gió tanh mưa máu trên chiến trường, sống và chết cùng với ăn ngủ đều hết sức bình thường chẳng can hệ gì.

Huynh đệ sinh tử chết trận, trong lòng ai cũng đều khó chịu, nhưng bọn họ càng hiểu được một đạo lý, khóc trời đập đất nước mắt cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, nếu muốn báo thù cho những huynh đệ đã chết trận, thì nhất định phải ăn no nghỉ ngơi tốt, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên cười thì cười, chỉ chờ lên chiến trường, sẽ đem tất cả thù hận trút lên đầu kẻ thù.

Khi Vương Phác và Lã Lục cùng với mấy chục thân binh xuất hiện, các tướng sĩ đang nghỉ ngơi đều đứng lên, dùng ánh mắt nóng bỏng hoan nghênh Vương Phác đến.

Trận ác chiến hôm nay khiến tất cả các tướng sĩ đều có nhận thức hoàn toàn mới đối với Vương Phác, ngẫm lại lúc ấy tình thế trên chiến trường ác liệt bao nhiêu, Vương Phác thân là Phò mã gia, đương kim hoàng thân quốc thích, lại một lần hơn một lần dẫn dắt các huynh đệ giết qua giết lại trong loạn quân, hết thảy đều là vì cứu các huynh đệ bị vây khốn.

Việc Vương Phác vì cứu Râu Rậm mà kháng chỉ cướp pháp trường, bọn họ chỉ là nghe nói chứ chưa ai được tận mắt nhìn thấy, nhưng hôm nay, Vương Phác vì cứu các huynh đệ bị bao vây trùng trùng mà ba lượt mang binh giết nhập vào trùng vây, hơn nữa là bọn họ đích thân trải qua, cho nên bọn họ sùng bái Vương Phác, trong lòng bọn họ đã nguyện ý làm binh lính của Vương Phác, bán mạng vì hắn!

Trong đám binh lính, không biết là ai hoan hô trước:

- Tướng quân!

Ngay sau đó, tất cả tướng sĩ cũng bắt đầu hoan hô lên.

- Tướng quân!

- Tướng quân!

- Tướng quân!

Tiếng hoan hô hỗn loạn rất nhanh hội tụ thành những tiếng hô chỉnh tề, sóng hoan hô sau cao hơn sóng hoan hô trước, vang vọng lên trời cao.

Đón nhận ánh mắt nóng rực của tướng sĩ ba quân, trong lòng Vương Phác cũng cảm khái hàng nghìn hàng vạn, trả giá nhiều sẽ có hồi báo nhiều, từ lúc bắt đầu Vương Phác đã chân chính coi mình là thành viên của đội quân này, coi toàn bộ các tướng sĩ đều là huynh đệ tốt, hôm nay, rốt cuộc hắn đã có hồi báo rồi!

Kỷ luật nghiêm minh đã đánh lên dấu vết, quân hồn thiết huyết đã đúc nên hình thức ban đầu, nhưng những điều này vẫn chưa làm Vương Phác cảm thấy phấn khởi, khiến cho hắn cảm thấy vui sướng chính là những tướng sĩ đó rốt cuộc đã chân chính coi hắn là huynh đệ tốt của họ, chân chính coi hắn là Thống soái duy nhất của họ!

Vương Phác giơ tay, tiếng hoan hô như long trời lở đất của các tướng sĩ liền dừng lại.

Vương Phác liếm liếm đôi môi đã bị gió bắc thổi làm khô nứt, nói to:

- Các huynh đệ, có một câu bản tướng quân nhất định phải nói với các ngươi, kỵ binh Mông Cổ thật sự lợi hại, mấy trăm năm trước vô địch thiên hạ, những quốc gia bị chúng tiêu diệt đến mấy trăm nước, nhưng như thế thì sao?

- Bắt đầu từ hôm nay, ngay tại chỗ này, hơn một vạn kỵ binh Mông Cổ không thể ngăn cản được hai ngàn người chúng ta, còn để chúng ta giết ba vào ba ra, chỉ cần chúng ta đồng lòng, chúng ta còn có thể giết cho chúng bảy vào bảy ra. Năm đó Thường Sơn Triệu Tử Long cũng chưa từng được như thế! Ở trước mặt chúng ta, kỵ binh Mông Cổ có lợi hại đến đâu cũng chỉ là cái rắm!

- Ha ha ha...

Vương Phác vừa dứt lời, các tướng sĩ liền cười ầm không dứt.

Đợi tiếng cười của các tướng sĩ ngừng lại, Vương Phác lại nói tiếp:

- Các huynh đệ, chúng ta chính là quân đội mạnh nhất trên thế giới này, chúng ta là nam nhân chân chính, là nam nhân tinh khiết!

Nghe xong những lời khẳng khái của Vương Phác, các tướng sĩ cảm thấy lồng ngực mình phập phồng.

Không hề nói dối, một trận chiến ngày hôm nay khiến tất cả lão binh đều cảm thấy tự hào. Đây chính là hơn một vạn kỵ binh Mông Cổ nha! Không phải là một vạn con heo mặc người ta chém giết! Nhưng điều khiến họ tự hào nhất chính là ba vào ba ra trong hơn một vạn kỵ binh Mông Cổ, tự hào người Mông Cổ không thể nuốt chửng được họ, tự hào vì họ đã mở được một con đường màu còn sống trở về!

Đánh xong một trận chiến hôm nay, lòng tin của những lão binh này đã bùng nổ, trong mắt họ không còn kỵ binh Mông Cổ nữa, đúng như Vương Phác vừa nói, từ nay về sau, kỵ binh Mông Cổ trước mặt họ chỉ là cái rắm, thậm chí ngay cả rắm cũng không phải! Hiện tại đối thủ trong lòng họ chỉ có một, chính là Kiến Nô!

Tuy nhiên những lão binh này tin tưởng, một ngày nào đó Kiến Nô cũng sẽ bị họ dẫm dưới chân!

Có câu nói ngàn chùy trăm luyện mới rèn thành, nhưng trận ác chiến hôm nay ít nhất phải trên ba trăm chùy, mà lời nói của Vương Phác cũng ít nhất sánh bằng một trăm chùy!

- Các huynh đệ.

Vương Phác nói câu cuối:

- Ăn thật ngon, uống thật đã, ngủ thật say, dưỡng tinh thần cho đủ rồi chúng ta giết về nhà!

Vốn Vương Phác tính toán sáng sớm hôm nay liền phá vây đấy, nhưng Trương hòa thượng tự tiện hành động làm cho kế hoạch của hắn bị rối loạn, lúc này các huynh đệ vừa trải qua một trận chém giết ác liệt, thể lực đã cạn kiệt nghiêm trọng, còn có rất nhiều huynh đệ bị thương phải băng bó, không còn cách nào, chỉ có thể nghỉ ngơi một đêm, đợi sáng mai phá vây.

Tuy nhiên, Vương Phác cũng không hối hận đánh một trận này.

Trận cứng đối cứng hôm nay khiến Vương Phác càng có lòng tin vào đội quân của mình, nhiều kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm như vậy cũng không thể ngăn cản được hơn hai ngàn kỵ binh quân Minh, Vương Phác có đầy đủ lý do để tin tưởng, ngày mai họ cũng có thể thoải mái thoát khỏi sự ngăn trở của người Khoa Nhĩ Thấm thong dong trở về Đại Đồng.

Tuy nhiên, hiển nhiên là Vương Phác quá lạc quan rồi, hắn thật không ngờ còn có một đại đội kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm khác đang ngày đêm kiêm trình tới Hãn đình Tam Bất Lạt Xuyên, đợi hừng đông ngày hôm sau, hết thảy đều biến đổi!

Sáng sớm hôm sau, Vương Phác bị những tiếng "lạch cạch" chói tai làm cho tỉnh giấc, không đợi hắn ngồi dậy, màn trướng đã bị vén lên, ánh sáng chói mắt xuyên qua màm trướng làm hai mắt Vương Phác đau nhức, hắn vội nhắm hai mắt lại, nhíu mày hỏi Lã Lục vừa tiến vào trướng:

- Lục nhi, sao bên ngoài lại sáng như vậy?

- Tướng quân, tuyết rơi!

Lã Lục đáp, dậm chân, nói tiếp:

- Tuyết rất lớn, sâu ngang gối!

- Cái gì? Ngươi nói gì?

Vương Phác giật mình kinh hãi, vội bật dậy.

- Sao vậy ạ?

Lã Lục không hiểu gãi gãi đầu, khẽ đáp:

- Tiểu nhân nói, bên ngoài có tuyết rơi, tuyết rất lớn.

- Hỏng rồi, ông trời chết tiệt!

Vương Phác oán hận mắng một câu, vội vàng khoác thêm áo khoác da hổ chui ra khỏi trướng, trước tiên nhắm mắt lại để dần dần thích ứng với ánh sáng chói mắt ở bên ngoài, sau đó mới mở bừng ra, dõi mắt chứng kiến một màu trắng xóa mênh mông. Ngoại trừ không trung mờ mịt ra thì toàn bộ đều là một màu trắng xóa, ngoài hai màu xám trắng ra thì giữa trời đất không còn một màu sắc nào khác nữa!

Lã Lục đi theo sau chui ra khỏi trướng, khẽ hỏi:

- Tướng quân, tiểu nhân không nói sai chứ?

- Ôi.

Vương Phác thở dài, nói:

- Phiền toái lớn rồi.

Lã Lục hỏi:

- Tướng quân, làm sao vậy?

Vương Phác cười khổ nói:

- Ông trời thật sự lại gây thêm chuyện phiền toái, sớm không đổ tuyết muộn không đổ tuyết, lại đổ tuyết lớn vào lúc này, thật sự là phiền toái lớn rồi.

- Tướng quân, ty chức đã hiểu rồi.

Vương Phác đang lắc đầu không ngừng thì Trương hòa thượng lại từ trong lều khác chui ra, cả tối qua y bụng không ngồi nghĩ, hiện tại rốt cuộc đã hiểu, vội chạy ra khỏi lều gọi to, lao tới trước mặt Vương Phác, hét lớn:

- Tướng quân, ty chức nghĩ hiểu rồi.

- Hòa thượng.

Vương Phác tức giận nói:

- Ngươi hiểu cái gì?

Trương hòa thượng nói:

- Hiểu ty chức sai ở đâu. Ty chức không nền dẫn các lão huynh đệ đi báo thù trước. Ty chức hẳn là nên bẩm báo với tướng quân, sau đó để tướng quân dẫn theo tất cả cách huynh đệ chúng ta đi báo thù cho Hắc Hổ bọn họ! Tướng quân, lời nói hôm qua mà ngài nói với ty chức, có phải là ý này không... Ấy, âm thanh gì vậy?

Trương hòa thượng nói xong chợt khựng lại, sau đó nghiêng tai lắng nghe.

Vương Phác cau mày nói:

- Âm thanh gì?

Trương hòa thượng chăm chú nghe một lúc, đột nhiên kêu to:

- Kỵ binh, rất nhiều kỵ binh!

- Kỵ binh?

Vương Phác thầm giật mình, hỏi:

- Ở đâu?

Trương hòa thượng bỗng nhiên quay đầu, ngón tay hướng tây bắc trầm giọng nói:

- Bên kia!

Vương Phác nhìn theo hướng ngón tay chỉ của Trương hòa thượng, không nhìn thì thôi, vừa thấy đã giật mình, chỉ thấy trong màu xám trắng của thiên địa đột nhiên xuất hiện một màu xám xịt, Vương Phác có thể cảm giác được màu xám xịt kia đang di chuyển, không đến một lát, đường hắc tuyến kia cũng đã trở nên thô hơn rất nhiều.

Không thể nghi ngờ, đây không phải là gì cả, mà là một đoàn kỵ binh!

Không biết từ khi nào, Mặt Sẹo, Râu Rậm, Đường Thắng, và cả Triệu Tín cùng đi tới phía sau Vương Phác, Râu Rậm từng làm mã tặc ở trên thảo nguyên, quen thuộc tình hình trên thảo nguyên nhất, nghiêm nghiêm nghị nói:

- Chí ít có hai vạn kỵ binh Mông Cổ, cách ba mươi dặm, hành quân về hướng chúng ta!

Vẻ mặt Mặt Sẹo, Đường Thắng, còn có Triệu Tín thoáng chốc trở nên hết sức nghiêm trọng.

Hai vạn kỵ binh Mông Cổ và đối diện là mấy ngàn kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm, đó là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt, không chỉ binh lực chênh lệch gấp bội, mà còn ảnh hưởng rất lớn đến tâm lý của tướng sĩ hai quân, ở trên chiến trương thật, chênh lệch binh lực phản ánh thậm chí có thể vượt qua gấp hai mươi!

Bết bát hơn chính là đêm qua đã có một trận tuyết lớn rơi xuống, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ hành quan, tuyết đóng trên đất ngập ngang đầu gối, chiến mã căn bản cũng không chạy được mau, nếu hiện tại Vương Phác hạ lệnh phá vây, cuối cùng chỉ sợ một người cũng đừng mong sống sót trở về Đại Đồng, trên đường, bọn họ ũng sẽ bị người Mông Cổ đuổi theo, giết từng người một!

- Truyền lệnh...

Vương Phác hít vào một hơi, trầm giọng quát:

- Toàn quân trước tiên lui đến trại đóng trên núi.

- Vâng!

Mặt Sẹo, Râu Rậm, Đường Thắng, còn có Triệu Tín, Trương hòa thượng ầm ầm đồng ý, lĩnh mệnh đi.

Trước khi đại đội kỵ binh Mông Cổ đuổi tới, Vương Phác lập tức mang theo đại quân rút lui lên trên núi, lại lệnh Râu Rậm phái hai trăm Hỏa thương đội giữ ở phía nam miệng núi, cũng kéo cả hai cối pháo đoạt được từ người Khoa Nhĩ Thấm ra ngoài.

Nếu việc phá vây đã không có khả năng, vậy thì hiện tại cũng chỉ có thể lui lên núi trước, trên núi ít nhất có thể dựa vào lợi thế địa hình để ngăn cản người Mông Cổ tiến công, có một ngàn Hỏa thương đội của Râu Rậm, cộng thêm hai cối pháo kia, người Mông Cổ nếu muốn đánh lên núi căn bản chính là si tâm vọng tưởng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-335)


<