Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiết huyết Đại Minh - Hồi 004

Thiết huyết Đại Minh
Trọn bộ 335 hồi
Hồi 004: Tìm đường sống trong cái chết
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-335)

Siêu sale Lazada

Lại nói đến quân Minh ở đại doanh Tùng Sơn, lúc này đã loạn như một nồi cháo.

Sau khi Vương Phác suất quân rời khỏi đại doanh không lâu, Tổng binh Mật Vân Đường Thông quả nhiên không ngoài dự tính của Ngô Tam Quế, đã dẫn đầu suất quân lui về phía Ninh Viễn.

Ngô Tam Quế, Mã Khoa và Vương Đình Thần nghe tin lập tức hành động, nhổ trại lui binh, Tổng binh Tuyên Phủ Lý Phụ Minh, Phó tổng binh Đại Đồng Triệu Vật Trúc cũng không cam chịu tụt hậu mà lui binh theo. Tổng binh của sáu trấn đồng thời lui binh, hơn nữa là lui binh đột ngột, tướng sỹ quân Minh đối với việc này căn bản là không có chuẩn bị tư tưởng đầy đủ, gấp gáp nên dẫn đến sự rối loạn trên quy mô lớn.

Đợi đến lúc tin tức truyền đến Hành dinh Tổng đốc Hồng Thừa Trù, mọi chuyện đều đã trễ.

Đối với việc này, quân Thanh đã sớm có chuẩn bị. Nhận được tin tức quân Minh rút lui trong đêm, Nô tù Hoàng Thái Cực quyết đoán ra lệnh cho Đa Nhĩ Cổn suất quân đuổi giết, lại đích thân dẫn Bát Kỳ Đại Quân hoàn toàn bao vây lấy Tùng Sơn. Cứ như vậy, Hồng Thừa Trù không thể ra khỏi thành Tùng Sơn thì không có cách nào ngăn cản sự thoái lui của Tổng binh sáu trấn, cũng đã mất đi cơ hội cuối cùng xoay chuyển thế cục.

Dưới sự truy sát của Đa Nhĩ Cổn, quân Minh rút lui binh bại như núi đổ, giẫm đạp lên nhau chết nhiều vô số kể, trên đường chạy trốn lại gặp phải phục binh Mãn Thanh tầng tầng chặn đường, cuối cùng bị chém giết hơn năm vạn người, rơi xuống biển chết đuối càng nhiều hơn, Ngô Tam Quế, Đường Thông chỉ lo cho thân mình, mà quân Thanh thì chỉ thương vong vỏn vẹn có mấy trăm người.

...

Vùng đất trũng.

Tiểu Thất tiến đến bên cạnh Vương Phác, hưng phấn hỏi:

- Tướng quân, đại doanh Kiến Nô gần như trống không, bây giờ tập kích doanh có được chưa?

Tiểu Thất không biết ý đồ dụng binh của Vương Phác, còn cho rằng hắn muốn thừa dịp đại doanh quân Thanh hư không mà tập kích.

- Tập kích doanh?

Vương Phác lắc lắc đầu, trầm giọng nói.

- Không, mục đích của chúng ta không phải tập kích doanh.

Tiểu Thất ngạc nhiên nói:

- Vậy thì là vì cái gì?

Vương Phác không trả lời, trầm giọng hô to:

- Truyền lệnh toàn quân dắt ngựa đi bộ, đi vòng qua đại doanh Kiến Nô, bảo các huynh đệ ngàn vạn lần không được phát ra âm thanh quá to, cũng không được tách rời nhau!

- Tướng quân, ngài cứ yên tâm.

Tiểu Thất lĩnh mệnh mà đi.

Trong nháy mắt, đám gia đinh ẩn nấp trong vùng đất trũng liền dắt chiến mã xếp thành một hàng đi ra. Binh sỹ phía sau nắm chặt đuôi của chiến mã của binh sỹ phía trước để tránh tách rời nhau. Dưới bầu trời đêm đen kịt, một ngàn gia đinh này tựa như một đám âm hồn đến từ Địa Ngục, không chút tiếng động lách qua đại doanh quân Thanh.

Lúc này, quân Thánh đã dốc hết toàn bộ lực lượng, có quân đội có thể phải ra đều đã phái ra tiền tuyến, chỉ còn lại số ít người già yếu bệnh tật thủ đại doanh. Hơn nữa, mười mấy vạn chủ lực quân Minh đã toàn bộ tan tác, vì vậy quân Thanh căn bản không điều phái cảnh giới bốn phía. Bọn họ hoàn toàn không ngờ sẽ có một toán quân Minh đi vòng qua chỗ bọn họ.

Trên thực tế, cũng chỉ có Vương Phác là kẻ xuyên việt mới đưa ra cái quyết định điên rồ này: Đi đến sau lưng quân Thanh tập kích Thịnh Kinh.

Đi mãi đến mười mấy dặm, đại doanh quân Thanh đã khuất xa ở phía sau, Vương Phác mới lệnh cho Tiểu Thất đốt một cây đuốc để dẫn đường, lại lệnh cho gia đinh lên ngựa, đi về phía đông như gió cuốn mây tan.

Nhìn sắc trời không rõ thời gian, Vương Phác suất quân đến nghỉ ngơi và chỉnh đốn bên cạnh Đại Lăng Hà, lại bảo Tiểu Thất gọi Đại Hồ Tử và Đao Ba Kiểm đến. Đại Hồ Tử và Đao Ba Kiểm đều xuất thân là thổ phỉ, võ nghệ cao cường, trời sinh dũng mãnh. Hai năm trước, Vương Phác mang binh tiêu diệt sào huyệt thổ phỉ của bọn chúng, thì hai người liền nhanh chóng trở thành gia tướng thân tín của Vương Phác.

Tuy rằng Vương Phác rất sợ chết nhưng cũng biết lung lạc lòng người, đưa mẹ già và vợ con của Đại Hồ Tử cùng Đao Ba Kiểm về Đại Đồng nuôi dưỡng. Đại Hồ Tử và Đao Ba Kiểm tri ân đồ báo, hai năm qua đã đi theo Vương Phác vào sinh ra tử đã lập được một số công lao, cũng có thể coi là trung thành và tận tâm. Cũng bởi vì vậy mà hai người được thăng lên Thiên tổng, phụ trách chỉ huy hơn ngàn gia đinh của Vương Phác.

- Tướng quân.

- Tướng quân.

Đại Hồ Tử và Đao Ba Kiểm rất nhanh đã theo Tiểu Thất đi đến trước mặt Vương Phác, ôm quyền thi lễ.

- Ừm.

Vương Phác gật gật đầu, trầm giọng nói:

- Ta bảo Tiểu Thất tìm các ngươi đến, chỉ muốn nói cho các ngươi một chuyện. Lần này chúng phải đi tấn công Thịnh Kinh.

- A? Tấn công Thịnh Kinh!?

Tiểu Thất chấn kinh, nói:

- Đấy chính là hang ổ của Kiến Nô!

- Hang ổ của Kiến Nô khẳng định là có trọng binh đóng giữ.

Đại Hồ Tử cũng giật mình nói:

- Hơn một ngàn người chúng ta sao làm được?

Ba người ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều hiện ra vẻ mặt khó tin, thầm nghĩ không phải là Tướng quân điên rồi chứ, hay là lỗ tai của mình nghe lầm.

- Các ngươi không nghe lầm.

Vương Phác lãnh đạm nói:

- Chúng ta phải đi tập kích bất ngờ Thịnh Kinh, một đao đâm thẳng vào trái tim của Kiến Nô!

...

Đương nhiên là Vương Phác không phải là máu nóng lên não, mà là sau khi suy nghĩ cặn kẽ mới đưa ra quyết định!

Tập kích bất ngờ Thịnh Kinh thoạt nhìn có vẻ điên rồ, nhưng kỳ thực vẫn còn khả năng thành công. Đương nhiên, nếu như có thể lựa chọn, Vương Phác cũng không nghĩa đến việc mạo hiểm như thế, chỉ có điều hiện thực tàn khốc khiến cho hắn chỉ có thể đi nước cờ hiểm, tìm đường sống trong cái chết.

Lấy sự hiểu biết về lịch sử thời Minh của Vương Phác, lúc này, Nô tù Hoàng Thái Cực của Mãn Thanh đã chinh phục được Mông Cổ, Triều Tiên cùng với thổ dân của lưu vực Hắc Long Giang. Lãnh thổ thống trị của Mãn Thanh đã kéo dài mấy ngàn dặm, nhân khẩu bị cai trị hơn trăm vạn, nhìn sơ qua đã thấy được thực cường đại, có lẽ đủ để tiêu diệt Đế quốc Đại Minh rồi. Thực tế không phải vậy, đây chẳng qua chỉ là biểu hiện giả dối ngoài mặt.

Có một sự thật không thể che giấu là, của cải của Mãn Thanh thật sự quá ít ỏi!

Thời kỳ Nỗ Nhĩ Cáp Xích thống trị, toàn bộ người Nữ Chân ở Liêu Đông toàn bộ gom lại một chỗ cũng không quá mười mấy vạn người. Đến thời Hoàng Thái Cực thống trị, đã dung hợp số lượng lớn người Hán, người Mông Cổ và người Triều Tiên vào với người Nữ Chân, gọi chung là người Mãn Châu, nên mới khiến cho nhân khẩu Mãn Châu đạt đến ba trăm ngàn! Chỗ này cần đặc biệt nói rõ, khu vực Liêu Đông vốn dĩ có hơn hai trăm vạn người Hán. Nhưng qua mấy mươi năm thống trị của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, hơn hai tram vạn người Hán này bị tàn sát hầu như không còn, cuối cùng chỉ còn lại mấy vạn người Hán bị Hoàng Thái Cực phân ra Bát Kỳ, trên thực tế vẫn là kỳ nô của người Nữ Chân.

Trong sử sách có nói cha con Nỗ Nhĩ Cáp Xích, Hoàng Thái Cực hùng tài đại lược như thế nào, từ lúc bắt đầu đã xác định rõ chính sách dân tộc Mãn Hán bình đẳng, việc này căn bản là vô nghĩa. Kỳ thực, Nỗ Nhĩ Cáp Xích chỉ muốn thủ Trường Bạch Sơn làm thủ lĩnh bộ lạc, mà Hoàng Thái Cực thì chỉ muốn thủ Liêu Đông làm quân chủ một nước nhỏ, hai người chưa bao giờ nghĩ đến việc nhập chủ Trung Nguyên, cũng chưa bao giờ đối xử tử tế với người Hán.

Đơn cử nhất là, dưới thời kỳ thống trị của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, tên đại Hán gian Phạm Văn Trình (tên này tự xưng là hậu nhân của Phạm Trọng Yêm) cực lực xúi giục Đa Nhĩ Cổn dẫn Thanh binh nhập quan thiếu chút nữa đã bị bắt đi chém đầu, dưới thời kỳ thống trị của Hoàng Thái Cực cũng vẫn chỉ là một tên quan nhỏ không quan trọng. Mãi cho đến khi Đa Nhĩ Cổn thượng đài làm Nhiếp chính vương, tên này mới chính thức được trọng dụng. Chính là vì sự xúi giục cực lực của đám Hán gian do Phạm Văn Trình cầm đầu, Đa Nhĩ Cổn mới hạ quyết tâm dẫn Thanh binh nhập quan, bước một bước dài mà cha con Nỗ Nhĩ Cáp Xích, Hoàng Thái Cực nghĩ cũng không dám nghĩ.

Trở về chuyện chính, bởi vì người Mãn Châu đối ngoại chinh chiến không ngừng, tiêu hao lượng lớn nam đinh, cho nên ba mươi vạn nhân khẩu này tối đa cũng chỉ có khoảng mười vạn nam đinh. Mười vạn nam đinh này lại trừ đi trẻ nhỏ vị thành niên và người già quá tuổi, tráng đinh có thể chân chính lên chiến trường tối đa cũng chỉ sáu vạn người! Nếu không nhờ vào chế độ Bát Kỳ do Nỗ Nhĩ Cáp Xích sáng lập, phát huy tiềm lực chiến tranh của người Nữ Chân đến cực hạn, chỉ dựa vào số nhân khẩu ít ỏi như thế này, người Nữ Chân căn bản không thể thống nhất Liêu Đông, càng không cần phải nói đến nhập chủ Trung Nguyên.

Mãi cho đến khi Đa Nhĩ Cổn suất lĩnh quân Thanh nhập quan, tổng nhân khẩu của Mãn Thanh cũng không vượt quá ba mươi vạn (Không bao gồm mấy mươi vạn nô lệ người Hán bị Thanh binh bắt đi qua sáu lần nhập quan, địa vị của những nô lệ người Hán này còn thấp hơn mấy van người Hán dưới thời kỳ của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, đến tư cách trở thành kỳ nô cũng không có). Tổng binh lực của Bát Kỳ Quân cũng vẫn duy trì khoảng sáu vạn, coi như thêm cả Bát Kỳ quân Hán (Chủ yếu là quân Minh do Cảnh Trung Minh, Thượng Khả Hỷ, Tôn Hữu Đức mang đến) và Bát Kỳ Mông Cổ, tổng binh lực của Mãn Thanh cũng chỉ khoảng mười vạn, nhiều lắm cũng không vượt quá mười hai vạn người.

Điều này không khó lý giải, người Nữ Chân mang tâm lý phòng bị rất mạnh đối với người Hán và người Mông Cổ, tuyệt không thể để cho tổng số binh lực của Bát Kỳ quân Hán, Bát Kỳ Mông Cổ vượt qua Bát Kỳ Nữ Chân.

Bởi vì nhân khẩu, binh lực hạn chế, mấy lần đại quyết chiến giữa người Nữ Chân và Đế quốc Đại Minh, giống như đại chiến Tát Nhĩ Hử, hai cuộc chiến ở Ninh Viên và Tùng Sơn đều dốc toàn lực, đặc biệt là cuộc chiến Tùng Sơn, quân Thanh mở màn cuộc chiến gặp bất lợi, Hoàng Thái Cực liền chiêu mộ toàn bộ nam đinh trên mười ba tuổi, dưới sáu mươi tuổi trong "nước Mãn Thanh".

Đương nhiên, người già và trẻ nhỏ sẽ không ra chiến trường, nhiệm vụ của bọn họ chỉ là thay thế nam đinh trưởng thành phòng thủ hậu phương.

Nói cách khác, Thịnh Kinh hang ổ hậu phương của Mãn Thanh hiện tại chỉ do một đám lão già và trẻ con đóng giữ, hơn nữa nhân số tối đa cũng chỉ năm ba ngàn người. Đây quả thật là một cơ hội, chí ít đáng thử một lần. Đương nhiên, Vương Phác cũng có thể không đi tập kích Thịnh Kinh, trực tiếp trốn đến Triều Tiên sau đó từ đường biển trở về Đăng Châu. Chỉ có điều, đợi sau khi Vương Phác trở về đến Đăng Châu, hắn sẽ bị bắt bỏ tù, sau đó bị áp giải vào Kinh Sư xử tử như trong lịch sử.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-335)


<