← Hồi 08 | Hồi 10 → |
Lại nói Phương Thiên Thành và Phương Tuyết Nghi, sau khi di chừng mười dặm thì đến một nơi hoang vắng.
Thiên Thành đột nhiên rẽ ngược vào cánh rừng bên đường và nói:
- Hài tử, bá phụ không thể tiễn ngươi nữa, chúng ta ngồi xuống đây nghỉ một lát rồi chia tay.
Phương Tuyết Nghi cũng cho ngựa đi vào cánh rừng và hạ mã ngồi nghỉ như lời Phương Thiên Thành vừa nói.
Hai người vừa an tọa thì Phương Thiên Thành hỏi:
- Hài tử, ngoài ba chiêu kiếm pháp đó thì Đông Nhĩ lão nhân có truyền cho ngươi võ công gì nữa không?
Tuyết Nghi lắc đầu, nói:
- Không, lão chỉ truyền đúng ba chiêu kiêm thôi. Ôi! Nếu Ma Đao Điền Nguyên không tỉ kiếm với tiểu điệt thì tiểu điệt không thể nào đối phó được lão ta.
Phương Thiên Thành nói:
- Ngươi nói thật đấy chứ?
Lời vừa dứt thì bất ngờ lão vung thủ chỉ điểm huyệt Phương Tuyết Nghi.
Tuyết Nghi chưa kịp trả lời thì huyệt đạo đã bị điểm, chàng á một rồi ngã ra đất.
Phương Thiên Thành thở phào một hơi rồi bồng Tuyết Nghi đến một gốc cây và đặt chàng ngồi tựa vào đó.
Lúc này song mục của Tuyết Nghi đầy vẻ hoang mang, chàng nhìn Phương Thiên Thành đến ngơ ngẩn xuất thần.
Hồi lâu sau chàng mới chậm rãi nói:
- Đại bá, đây là chuyện thế nào vậy?
Phương Thiên Thành từ từ nói:
- Hài tử, trong lòng ngươi cảm thấy rất kỳ quái, phải không?
Tuyết Nghi nói:
- Đúng vậy, Nghi nhi không hiểu vì sao đại bá lại điểm huyệt đạo của mình.
Phương Thiên Thành nói:
- Không những ta điểm huyệt ngươi mà còn phải lấy mạng ngươi, vĩnh viễn ngươi không thể nào đi tìm Đông Nhĩ lão nhân để học võ công.
- Tại sao?
- Hài tử, nguyên nhân rất phức tạp, nhất thời không thể nào nói rõ với ngươi, vả lại ta cũng không có nhiều thời gian.
Lão ngửa mặt cười ha hả một tràng, song mục lộ hung quang nhìn Phương Tuyết Nghi rồi nói tiếp:
- Nhưng chúng ta đã gần gũi nhau mười năm, tình cảm tự nhiên phải có đôi chút, vì vậy đại bá sẽ tìm cho ngươi một chiếc quan tài rồi chôn cất đàng hoàng. Chỉ có điều phải khiếm khuyết là đại bá không thể nào lập bia nói rõ thân thế của ngươi.
Phương Tuyết Nghi chậm rãi nói:
- Tiểu điệt biết, tiểu điệt chết càng bí mật thì càng tốt cho đại bá.
Phương Thiên Thành nói:
- Những năm qua ngươi đọc khá nhiều thư tịch nên quả nhiên là thông minh hơn người.
Tuyết Nghi nói:
- Việc đến nước này thì tiểu điệt chết chắc rồi, tuy nhiên tiểu điệt không muốn chết một cách quá hồ đồ, tiểu điệt mong muốn được biết một chuyện.
- Chuyện gì?
- Thân phận thật sự của đại bá là ai?
Phương Thiên Thành cười ha hả một tràng rồi nói:
- Hài tử, ngươi hỏi tuyệt lắm...
Phương Tuyết Nghi nói ; - Thế nào, tiểu điệt hỏi không phải sao?
Phương Thiên Thành nói:
- Ngươi hỏi rất kỳ quái, ngoài cả sự tiên liệu của ta.
Tuyết Nghi hỏi tiếp:
- Vậy thì tiểu điệt phải hỏi như thế nào?
Phương Thiên Thành nói:
- Ngươi hỏi thân phận thật của ta là ai, tức là ngươi đã hoài nghi ta không phải là đại bá của ngươi?
Tuyết Nghi thản nhiên nói:
- Đúng vậy!
- Tại sao?
- Nếu lão là đại bá của vãn bối thì làm sao nhẫn tâm ha độc thủ đối với vãn bối? Huống hồ vãn bối vừa mới cứu mạng của lão.
- Ngươi nói rất có lý nhưng ta không muốn ngươi chết quá rõ ràng.
- Dù sao thì vãn bối cũng phải chết và không thể nào tìm lão báo thù, vậy tại sao lão không cho vãn bối chết một cách minh bạch?
- Ngươi tất phải chết, vậy thì hiểu rõ chân tướng để làm gì?
- Nếu lão không muốn nói rõ nội tình thì quả thật vãn bối chết không thể nào nhắm mắt.
Phương Thiên Thành từ từ đưa hữu chưởng lên và nói:
- Chúng ta đã sống với nhau mười năm nên không thể nói là không có tình cảm, ta sẽ cho ngươi chết không đau đớn là được.
Nói đoạn chưởng thế từ từ nhằm vào yếu huyệt của Phương Tuyết Nghi mà đẩy ra.
Phương Tuyết Nghi thở dài một hồi rồi nói:
- Xem ra lão là hung thủ sát hại phụ thân của vãn bối rồi! Không ngờ phu tử vãn bối cả hai đời đều chết trong tay hung đồ vạn ác là lão.
Nói đoạn chàng nhắm hai mắt lại chờ chết.
Thế chưởng của Phương Thiên Thành sắp đến đích thì đột nhiên thu lại, lão nói:
- Với niên kỷ của ngươi thì quả thực không thể không khâm phục khả năng luận đoán của ngươi.
Phương Tuyết Nghi mở mắt ra, nói:
- Có một chuyện sợ rằng đại bá đã quên rồi.
Phương Thiên Thành hỏi:
- Chuyện gì?
Tuyết Nghi nói:
- Gia mẫu vẫn còn sống tại thế, một ngày nào đó gia mẫu sẽ điều tra ra nội tình và sẽ tìm lão báo thù.
Thiên Thành mỉm cười, nói:
- Nếu bà ta có năng lực đó thì đã nghĩ ra ta là hung thủ giết phu quân bà ta và đã sớm tìm ta báo thù rồi, chứ không đợi đến bây giờ đâu.
Tuyết Nghi nói:
- Còn có Đông Nhĩ lão nhân, lão ta quyết sẽ không tha lão.
Thiên Thành cười nhạt, nói:
- Sau khi giết ngươi thì chẳng còn ai đối chứng, dù Đông Nhĩ lão nhân có võ công tuyệt thế thì cũng không thể nào tìm đến ta.
Tuyết Nghi thở dài một hồi rồi nói:
- Không hiểu lão làm thế nào mà có hiệp danh, chẳng hiểu tại sao Trung Châu tam hiệp lại có thể dung túng một nhân vật âm hiểm độc ác như thế.
Phương Thiên Thành xạ hung quang nhìn Tuyết Nghi rồi nói:
- Đủ rồi đấy!
Lời vừa dứt thì hữu chưởng trầm xuống vỗ thẳng vào thiên linh yếu huyệt của Tuyết Nghi.
Ngay lúc đó đột nhiên có bóng hàn quang lóe lên và tấn công vô hữu chưởng của Phương Thiên Thành. Nếu Thiên Thành không thu chưởng tránh né thì cố nhiên chưởng lực có thể đánh chết Tuyết Nghi nhưng hữu thủ của lão sẽ bị đạo hàn quang kia đả thương.
Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc thì bản năng tự bảo vệ vượt lên tất cả, vì vậy Thiên Thành lập tức thu chưởng và lắc người sang một bên.
Lão quét mục quang nhìn ra thì thấy người vừa đến chính là Trịnh Đại Cương nên bất giác ngẩn người.
Trịnh Đại Cương trừng mắt nhìn Phương Thiên Thành và lạnh lùng hỏi:
- Đây là chuyện thế nào?
Phương Thiên Thành hỏi lại:
- Đại ca nghe tất cả rồi à?
Trịnh Đại Cương nói:
- Chỉ nghe được một phần.
Phương Thiên Thành nhìn qua Tuyết Nghi rồi nói:
- Đại ca đến thật đúng lúc, xem ra hài tử nay không đáng chết, đệ giải huyệt cho hắn rồi chúng ta nói chuyện.
Trịnh Đại Cương lạnh lùng nói:
- Ngừng tay!
Đồng thời Tử Kim đao lập tức xuất ra ngăn cản bước tiến của Phương Thiên Thành.
Phương Thiên Thành mỉm cười, nói:
- Đại ca ngăn cản tiểu đệ là có dụng ý gì?
Đại Cương nói:
- Ta sợ ngươi giết hắn!
Nói đoạn lão cất bước tiến đến gần Tuyết Nghi, thế đao vẫn luôn sẵn sàng xuất thủ.
Thiên Thành cười nhạt, nói:
- Đại ca qua hiểu lầm đệ rồi.
Đai Cương không để ý Phương Thiên Thành nói gì, lão xuất tả thủ giải huyệt cho Tuyết Nghi rồi đỡ chàng đứng lên, kế đó lão khẽ nói:
- Hài tử, đừng sợ, đã có Trịnh bá bá chủ trì cho ngươi, tại sao đại bá của ngươi lại muốn giết ngươi, cứ thành thật nói cho ta biết.
Phương Thiên Thành vốn tưởng là Trịnh Đại Cương đã nghe toàn bộ bí mật nội tình, bây giờ nghe tương vấn như thế thì lập tức mỉm cười, nói:
- Đại ca, chuyện này là...
Đại Cương khoát tay, nói:
- Ta không hỏi ngươi, ta chỉ muốn nghe Nghi nhi trả lời.
Thiên Thành khẽ thở ra rồi nói:
- Nghi nhi, hãy nói cho Trịnh bá bá biết là đại bá không có ý giết ngươi thật.
Phương Tuyết Nghi liếc nhìn Thiên Thành rồi nhìn qua Đại Cương và nghiêm túc nói:
- Trịnh bá bá, tiểu điệt muốn hỏi một chuyện.
Trịnh Đại Cương nói:
- Được, ngươi cứ hỏi!
Tuyết Nghi hỏi:
- Trịnh bá bá và đại đại bá của vãn bối quen biết nhau bao lâu rồi?
Đại Cương nói:
- Trên hai mươi năm.
Tuyết Nghi hỏi tiếp:
- Trịnh bá bá và đại bá của vãn bối có một đoạn thời gian khá dài chia tay nhau phải không?
- Không sai, ta và đại bá của ngươi phải luyện một loại đan dược nên ẩn cư một mình trong núi Nga My.
Tuyết Nghi nghiêm giọng nói:
- Hổ độc còn không ăn thịt con, đại bá quả thực không có lý do gì để giết tiểu điệt, như vậy trong chuyện này tất phải có biến hóa khiến người ta không thể đoán ra được.
- Ý ngươi muốn nói là gì?
- Trước khi tìm ra chân tướng, thì vãn bối không muốn võ đoán mà ngậm máu phun người, tuy nhiên trước khi đi, vãn bối có một chuyện muốn nói với Trịnh bá bá.
Trịnh Đại Cương liền hỏi:
- Là chuyện gì?
Phương Tuyết Nghi nói:
- Xin Trịnh bá bá và Thạch thúc thúc hãy chiếu cố vị bá mẫu thiện lương của vãn bối và cả Lạc huynh nữa...
Nói đoạn chàng nhặt trường kiếm lên, bước đến trước mặt Phương Thiên Thành và nói:
- Chuyện đã đến nước này thì đại bá không thể che đậy được nữa đâu.
Phương Thiên Thành làm ra vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi nói chuyện gì?
Phương Tuyết Nghi vung kiếm cắt nắm tóc trên đầu rồi lạnh lùng nói:
- Bất luận lão là người thế nào nhưng ân dưỡng dục của lão thì vãn bối không thể phủ nhận, hôm nay vãn bối cắt nắm tóc này xem như là đền ơn một cách tượng trưng. Từ nay về sau, vĩnh viễn Phương Tuyết Nghi sẽ không có một đại bá là lão.
Chàng quay sang Trịnh Đại Cương, cung thủ hành lễ và nói:
- Ân cứu mạng của đại bá bá, ngày sau vãn bối sẽ báo đáp, vãn bối xin cáo biệt từ đây!
Trịnh Đại Cương khẽ thở ra rồi nói:
- Hài tử hãy yên tâm mà đi! Mong rằng ngày sau chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại trên giang hồ!
Phương Tuyết Nghi lên ngựa, rồi theo đồ hình chỉ dẫn của Đông Nhĩ lão nhân mà đi.
Trịnh Đại Cương vẫn nắm chặt Tử Kim đao canh chừng Phương thiên Thành, chờ cho bóng Tuyết Nghi dần khuất, lão mới tra đao vào bao và chậm rãi nói:
- Phương nhị đệ, tại sao ngươi phải giết Tuyết Nghi?
Phương Thiên Thành lạnh lùng nói:
- Đây là chuyện gia tộc của đệ, tốt nhất là đại ca đừng xen vào.
Trịnh Đại Cương nói:
- Tiểu huynh đã gặp rồi, há có lý nào không quan tâm?
Đột nhiên Phương Thiên Thành tung người lên ngựa rồi phóng đi như bay.
Trịnh Đại Cương hú một tiếng rồi vung hữu thủ lên, Tử Kim đao lập tức xuất vỏ, theo đó là một đạo kim quang vút ra. Thế đao cực kỳ nhanh khiến Phương Thiên Thành không thể không tránh né. Đao quang lướt qua, con tuấn mã hí lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất.
Phương Thiên Thành nhìn con tuấn mã phơi thây rồi ngẩn người, nói:
- Hình như đại ca có ý sát hại tiểu đệ thật rồi!
Trịnh Đại Cương chậm rãi nói:
- Hành động của nhị đệ quá khác thường thì làm sao tiểu huynh không động nghi tâm?
Phương Thiên Thành lạnh lùng nói:
- Huynh đệ chúng ta tình thâm nghĩa trọng, hai mươi năm đồng sinh công tử, hoạn nạn cùng chia...
Trịnh Đại Cương tiếp nói:
- Không sai, nhưng giữa huynh đệ chung ta xưa nay luôn thành thật, không hề lừa dối nhau. Vậy mà hôm nay nhị đệ lại muốn giết điệt nhi của mình, giết người vừa mới cứu mạng chúng ta, việc này tình lý đều trái lẽ thường, tiểu huynh làm sao không nghi ngờ được?
Phương Thiên Thành lạnh lùng nói:
- Nếu không có tình huynh đệ thì đại ca có muốn xen vào chuyện nhà của đệ không?
Đại Cương nói:
- Chuyện này còn phải xem tình hình thế nào đã! Chúng ta lấy hiệp nghĩa làm tiêu chí, giữa đường thấy chuyện bất bình phải bạt đao tương trợ thôi.
Thiên Thành chậm rãi nói:
- Đại ca đã hạ độc thủ với tiểu đệ như vậy thì có lẽ tình nghĩa cũng đã tuyệt, tình huynh đệ chúng ta cũng nên chấm dứt từ đây thôi...
Đại Cương nói:
- Nếu Phương nhị đệ muốn tuyệt giao với tiểu huynh thì tiểu huynh vẫn phải tra vấn chuyện của Phương Tuyết Nghi.
Thiên Thành nói:
-Nếu huynh đệ chúng ta đã tuyệt giao đoạn nghĩa thì tại hạ có thể cự tuyệt không trả lời bất cứ vấn đề gì của Trịnh Đại ca hỏi.
Đại Cương cười nhạt, nói:
- Nhị đệ muốn dùng thủ đoạn tuyệt giao để uy hiếp huynh chăng?
Thiên Thành chậm rãi rút kiếm vạch xuống đất rồi nói:
- Từ lúc này trở đi huynh đệ chúng ta đã tình tận nghĩa tuyệt, ngày sau đôi bên không lai vãng nữa.
Đại Cương ngửa mặt cười ha hả một tràng rồi nói:
- Phương Thiên Thành, nếu ngươi muốn ta tức giận bỏ đi để không tra vấn ngươi nữa thì e chủ ý của các hạ đã sai rồi.
Phương Thiên Thành lạnh lùng nói:
- Nếu tại hạ không nói thì sao?
Trịnh Đại Cương nghiêm túc nói:
- Phương Thiên Thành, nếu ngươi bạc tình bạc nghĩa như thế thì chi có một cách khiến Trịnh mỗ không hỏi chuyện này thôi!
- Trịnh huynh muốn động thủ với tại hạ chăng?
- Không sai, nếu ngươi thắng được thanh đao trong tay ta thì Trịnh mỗ sẽ lập tức bỏ đi, quyết không truy vấn chuyện của ngươi.
- Nếu Trịnh huynh bức tại hạ xuất thủ thì tại hạ đành cung kính bất như phụng mệnh thôi, nhưng binh đao vô tình, nếu tại hạ đả thương Trịnh huynh thì xin chớ trách nhé.
Trịnh Đại Cương nộ khí, nói:
- Ngươi có bản lãnh gì cứ tận lực thi triển đi.
Thiên Thành hoành ngang kiếm trước ngực rồi chậm rãi nói:
- Nghĩ tình các hạ cao niên hơn nên tại hạ xin nhường tiên cơ.
Trịnh Đại Cương giận đến xanh mặt, lão định xuất thủ thì bỗng nhiên động lòng nên thầm nghĩ:
- Hành động của hắn rõ ràng là chọc giận ta để chiếm tiện nghi trong trận chiến này mà giết ta diệt khẩu.
Nghĩ đoạn lão nén nộ khí, mỉm cười nói:
- Phương nhị hiệp, ngươi muốn khích tướng ta chăng?
Phương Thiên Thành lạnh lùng nói:
- Trịnh đại hiệp có thể xuất thủ rồi.
Trịnh Đại Cương cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Phương nhị hiệp ngươi xuất thủ trước đi! Tại hạ cao niên hơn nên cũng phải nhượng ngươi vài chiêu mới phải.
Phương Thiên Thành nói:
- Hôm nay không phải Trịnh Đại Cương chết thì Phương mỗ tử vong.
Lời vừa dứt thì lão xuất kiếm đâm tới.
Trịnh Đại Cương hoành ngang đao chống đỡ rồi phản kích lại hai đao.
Phương Thiên Thành hóa giải thế đao của đối phương xong thì lập tức biến kiếm thế, chiêu chiêu thức thức đều là những chiêu số trí mạng.
Kỳ thực thế kiếm của Thiên Thành ác độc, chỉ cần trúng một kiếm là bỏ mạng tại đương trường ngay nên Trịnh Đại Cương bất giác rùng mình thầm nghĩ:
- Khi bọn ta mới kết nghĩa thì Phương nhị đệ nghĩa dũng can trường, vậy mà lúc này dường như hắn đã biến thành một người hoàn toàn khác trước.
Đột nhiên linh cơ chợt động, Đại Cương nhớ lại lời của Tuyết Nghi trước lúc ra đi và tự hỏi:
- Lẽ nào hắn không phải là Phương Thiên Thành thật?
Ý niệm chuyển động nên bất giác phân tâm, thế đao cũng chậm lại.
Phương Thiên Thành chợp thời cơ đâm tới một kiếm.
Trịnh Đại Cương lách ngươi tránh né nhưng kiếm thế quá nhanh khiến tả thủ thọ thương, y phục bị rách một đường, huyết tươi lấm thấm chảy ra.
Trịnh Đại Cương lạnh lùng hừ một tiếng rồi vội vàng tập trung tinh thần đối địch.
Lúc này nghi vấn trùng trùng trong lòng nên lão cảm thấy chỉ có cách bắt sống Phương Thiên Thành thì mới có thể tra vấn được nội tình.
Tâm ý đã quyết nên lão lập tức xuất đao phản kích.
Nhất thời đao quang như sấm chớp, thế đao uy mãnh như di sơn đảo hải, đao phong cuồn cuộn xông tới.
Chỉ trong chốc lát kiếm thế của Phương Thiên Thành đã bị áp chế, không thể thoát ra để triển khai được.
Trong lúc mãnh đấu thì Trịnh Đại Cương đột nhiên xuất kỳ chiêu, Tử Kim đao đánh bật kiếm thế của Phương Thiên Thành, đao thế chuyển hướng, song đao kích ngay vào khuỷu tay phải của đối phương. Lực đao khá mạnh nên trường kiếm của Phương Thiên Thành tự nhiên thoát khỏi tay rơi xuống đất, người lão cũng loạng choạng mấy bước rồi ngã ngồi xuống.
Nếu Trịnh Đại Cương nhân cơ hội nay chém xuống một đao thì nhất định Phương Thiên Thành tử thương ngay tức khắc. Nhưng lão niệm tình cố cựu nên không nhẫn tâm hạ đao.
Chỉ một tích tắc do dự thì Phương Thiên Thành đã lăn người hai vòng rồi bật dậy phóng ra hơn trượng rồi.
Trịnh Đại Cương quát:
- Mau đứng lại!
Lời vừa phát thì lão cũng tung người truy theo.
Đột nhiên Phương Thiên Thành vung hữu thủ lên, lập tức ba điểm hàn tinh thoát khỏi tay bay ra một lượt theo hình chữ phạm.
Trịnh Đại Cương phát Tử Kim đao hươi một vòng thì nghe lắc rắc mấy tiếng, ba mũi Bạch Hổ đinh đều rơi xuống đất.
Tuy nhiên, Phương Thiên Thành chợp cơ hội Trịnh Đại Cương chống đỡ ám khí, lão phóng bước vào cánh rừng rồi mất hút tung tích.
Trịnh Đại Cương đứng nơi bìa rừng nửa canh giờ, lão nghĩ Phương Thiên Thành có lẽ đã đi xa nên đành quay trở lại Trình gia trang.
*****
Lai nói đến Thạch Tuấn, sau khi trở về phòng thì càng nghĩ càng cảm thấy sự việc dị thường nên vội vàng đến phòng Trịnh Đại Cương xem thử. Nhưng cửa phòng khóa chặt, Thạch Tuấn sợ làm kinh động nên không dám gọi, lão vòng ra sau quan sát thì phát hiện quả nhiên Trịnh Đại Cương đã rời phòng bằng cách vượt qua cửa sổ.
Một dự cảm chẳng lành bất giác hiện lên trong đầu, Thạch Tuấn cảm thấy mối tương giao mấy mươi năm của Trung Châu tam hiệp sắp ngộ đại biến.
Lòng như lửa đốt, Thạch Tuấn lẻn ra ngoài trang viện ngồi đợi. Sau hai canh giờ ròng rã thì mới thấy Trịnh Đại Cương lửng thửng trở về.
Thạch Tuấn vội vàng chạy đến hỏi:
- Đại ca có gặp Nhị ca không?
Trịnh Đại Cương gật đầu rồi nói:
- Báo với Trình trang chủ là chúng ta lập tức lên đường ngay.
Thạch Tuấn cảm thấy kỳ quặc nên truy vấn:
- Thế Nhị ca không cùng đi với chúng ta sao?
Trịnh Đại Cương nói:
- Chuyện của huynh đệ chúng ta không nên làm kinh động người khác, chúng ta rời nơi này trước rồi hãy nói.
Từ thần sắc nghiêm túc của Trịnh Đại Cương thì Thạch Tuấn đã cảm nhận được sự nghiêm trọng của chuyện này nên không dám hỏi thêm nữa. Lão khẽ nói:
- Mời đại ca theo lối cũ trở về phòng, tiểu đệ đi báo cho Trình trang chủ và Nhị tẩu, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, tiểu đệ sẽ đến báo cho đại ca.
Trịnh Đại Cương nói:
- Được, ngươi đi đi!
Nói đoạn, lão tung người qua tường rào rồi vòng theo lối cũ chui qua cửa sổ trở về phòng.
Chừng nửa canh giờ sau thì có tiếng Thạch Tuấn gọi bên ngoài:
- Đại ca tỉnh dậy chưa?
Trịnh Đại Cương nhặt Tử Kim đao lên đeo vào ngươi rồi đẩy cửa bước ra thì thấy cùng đi với Thạch Tuấn còn có Trình Tử Vọng. Trình Tử Vọng cung thủ nói:
- Thạch tam hiệp vừa nói với tại hạ là chư vị phải lập tức lên đường...
Trịnh Đại Cương nói:
- Không sai, bọn tại hạ còn có chuyện quan trọng nên cần phải đăng trình ngay.
Trình Tử Vọng nói:
- Trung Châu tam hiệp vì võ lâm chính nghĩa mà suốt ngày phải bôn tẩu giang hồ. Nhưng chư vị cũng cần nghỉ ngơi chứ. Tại hạ đã chuẩn bị một chiếc thuyền hoa, định ngày mai sẽ đưa chư vị di du ngoạn trên sông Mân Giang.
Trịnh Đại Cương nói:
- Thịnh tình của Trình trang chủ, tại hạ xin tâm lãnh, ngày khác rảnh rỗi bọn tại hạ sẽ đến làm phiền vậy.
Trình Tử Vọng chẳng biết làm thế nào khác nên đành hỏi:
- Chư vị phải đi thật sao?
Trịnh Đại Cương nói:
- Đúng vậy, mong Trang chủ bảo thuộc hạ chuẩn bị cho hai tuấn mã và một cổ xe, bọn tại hạ sẽ vô cùng cảm kích.
Trình Tử Vọng nói:
- Trịnh huynh nặng lời rồi, sinh tử của cả nhà Trình Tử Vọng là do Trung Châu tam hiệp ban cho, chỉ mấy con ngựa mà có gì phải nói cảm kích? Tại hạ lập tức đi bảo gia nhân chuẩn bị ngay.
*****
Chừng một khắc sau thì Trình Tử Vọng quay lại, nói:
- Kiện mã và xe đã chuẩn bị xong, trong sảnh cũng đã bày biện cơm rượu, mời chư vi uống một chén rồi hãy đi nhé?
Trịnh Đại Cương nói:
- Việc cơm rượu xin đa tạ vậy, bọn tại hạ phải lập tức lên đường rồi.
Trinh Tử Vọng đã nhìn thấy tâm sự trầm trọng của Đại Cương nên không tiện hỏi nữa, lão đành đưa mọi người đến chỗ xa mã. Phương phu nhân đưa Phương Lạc ra ngoài tiền viện rồi chậm rãi lên xe.
Trịnh Đại Cương phi thân lên mình ngựa rồi quay lại nói với Ngôn Phụng Khanh:
- Ngôn huynh đệ, tại hạ có chuyện riêng phải đi trước một bước. Ngày sau tại hạ sẽ đến Thần Châu bái phỏng để tạ ân tình tương trợ.
Ngôn Phụng Khanh không thấy Phương Thiên Thành quay về nên ngầm đoán giữa huynh đệ bọn họ tất có chuyện hung hãn không tiện hỏi, do vậy hắn vội hoàn lễ và nói:
- Tại hạ xin chờ đại gia ở Thần Châu.
Trịnh Đại Cương quay sang nói với Thạch Tuấn:
- Phiền Tam đệ đánh xe vậy, chúng ta rời nơi này không biết bao giờ trở lại nên không dám nhờ người của Trình phủ.
Nguyên Trình Tử Vọng chuẩn bị xa mã xong thì có phái một phu xa đến phục vụ.
Lúc này Thạch Tuấn đáp một tiếng rồi bước lại nói với phu xa:
- Không dám làm phiền, xin các hạ quay về nghỉ ngơi!
Tên phu xa đành tuân mệnh rời cỗ xa quay vào trang viện.
*****
Đoàn xa mã bắt đầu khởi hành, Trịnh Đại Cương đi trước dẫn đường, khi đến cánh rừng rậm thì lão mới dừng ngựa.
Thạch Tuấn xuống xe nhìn xung quanh thấy tứ bề hoang vắng thì bất giác hỏi:
- Đại ca, tại sao không đi nữa?
Trịnh Đại Cương thở dài một hồi rồi nói:
- Nếu ba huynh đệ chúng ta đều chết trong tay Ma Đao Điền Nguyên thì có lẽ hiệp danh sẽ lưu thiên cổ...
Phương phu nhân vén rèm lên hỏi:
- Đại ca, Thiên Thành có chuyện gì không phải với đại ca chăng?
Đại Cương nói:
- Hiền muội đã tương vấn thì tiểu huynh cũng không thể nào dấu được chuyện này.
Phương phu nhân nói:
- Không thấy Thiên Thành cùng đại ca trở về, tiện thiếp đã có dự cảm...
Thạch Tuấn rất sốt ruột nên lớn tiếng nói:
- Nhị ca hiện đang ở đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trịnh Đại Cương nhìn qua Phương phu nhân rồi chậm rãi nói:
- Xưa nay nhị đệ có hiển danh, điều đó không những ta và Tam đệ biết mà những bằng hữu lai vãng với Trung Châu tam hiệp đều cảm nhận được.
Phương phu nhân tiếp lời ; - Ôi! Có chuyện gì đại ca cứ nói thẳng ra, tiện thiếp xin rửa tai lắng nghe đây.
Trịnh Đại Cương nói:
- Tại sao Nhị đệ phải giết Phương Tuyết Nghi?
Lời nay như tiếng sét giữa thanh thiên bạch nhật, Thạch Tuấn và Phương phu nhân đều kinh hãi kêu thất thanh:
- Cái gì?
Trịnh Đại Cương nói:
- Phương nhị đệ muốn giết Phương Tuyết Nghi, tại hạ tận mắt mục kích nên xuất thủ tương cứu.
Phương phu nhân lắc đầu, nói:
- Không thể thế được! Tại sao chàng lại muốn giết Nghi nhi?
Trịnh Đại Cương nói tiếp:
- Nếu tại hạ không tận mắt mục kiến mà được người khác nói cho nghe thì cũng không thể nào tin được.
Thạch Tuấn nói:
- Nghi nhi vừa cứu bọn ta mấy ngày trước, tại sao Nhị ca lại có thể ha độc thủ như vậy?
Trịnh Đại Cương nói:
- Hắn lừa Nghi nhi vào cánh rừng này rồi điểm huyệt Nghi nhi, nếu không thì với kiếm pháp đả thương Ma Đao Điền Nguyên của Nghi nhi, Thiên Thành quyết không phải là địch thủ...
Lao thở dài một hồi rồi nói tiếp:
- Nhưng hắn không ngờ bọ ngựa lo bắt ve sầu mà chẳng hay chim sẽ đứng phía sau, ta đã truy theo tung tích của hắn mà đến kịp lúc...
Nói đoạn lão mang sự tình ra thuât lai tỉ mỉ một lượt.
Phương phu nhân lắng nghe một cách ngơ ngẩn xuất thần, trông có vẻ như bà nghe rất kỹ nhưng tựa hồ như chẳng nghe gì cả. Trịnh Đại Cương dứt lời một hồi lâu, bà mới buông tiếng thở dài rồi hỏi:
- Thiên Thành đi đâu rồi?
Thạch Tuấn nói:
- Đại ca đã thuật lại rất kỹ, dĩ nhiên là không thể sai được.
Phương phu nhân đưa tay áo lau hai dòng lệ rồi nói:
- Thiếp nhất định phải tìm Thiên Thành để hỏi cho ra lẽ là tại sao phải giết Nghi nhi. Ôi! Thiếp đã nghĩ thấu ruôt thấu gan mà không nghĩ ra nguyên nhân vì sao?
Trịnh Đại Cương trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Có phải hiền muội và Nhị đệ xa nhau một thời gian khá dài không?
Phương phu nhân ngẩn người hỏi lại:
- Xa nhau một thời gian khá dài?
Trịnh Đại Cương nói:
- Nếu không như vậy, Phương nhị đệ nghĩa đảm tâm trường, tại sao có thể làm chuyện như vậy?
Phương phu nhân thần thái hoang mang, dường như bà đang suy nghĩ đến điều gì.
Chợt nghe Thạch Tuấn kêu lên:
- Không thể được! Nếu không phải là Nhị ca thì thần thái, âm giọng, diện mạo, thân thể làm sao giống như đúc được? Chúng ta giao tình đã trên hai mươi năm, có lý nào lại không nhận ra?
Trịnh Đại Cương nói:
- Khi ta phát hiện hắn muốn giết Nghi nhi thì trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, ta cũng nghĩ không thông là tại sao hắn phải làm như vậy, nhưng sự việc đã phát sinh, nếu tiểu huynh đến chậm một bước thì có lẽ lúc này Nghi nhi đã về nói chín suối rồi.
Có lẽ tin này quá đột ngột nên Thạch Tuấn và Phương phu nhân đều vô cùng hoang mang, Trịnh Đại Cương nói những gì bọn họ dường như đều nghe không rõ vậy.
Hồi lâu sau Phương phu nhân mới chậm rãi nói:
- Đúng vậy, tiện thiếp và Thiên Thành có xa nhau một thời gian.
Trịnh Đại Cương liền hỏi:
- Thời gian khá dài phải không?
Phương phu nhân nói:
- Khoảng trên nửa năm, khi đó tiện thiếp đang hoài thai Lạc nhi...
Thạch Tuấn tiếp lời:
- Như vậy thì chỉ ít, chuyện đó cũng đã trên mươi lăm năm rồi.
Phương phu nhân nói:
- Ngoài lần đó ra thì xưa nay phu phu tiện thiếp không hề rời nhau với thời gian lâu như thế.
Trịnh Đại Cương thầm nghĩ:
- Nói vậy nếu có kẻ giả mạo Phương Thiên Thành thì đã giả mạo mươi mấy năm rồi, khi đó Phương Lạc chưa ra đời và Phương Tuyết Nghi vẫn còn nằm trong bụng mẹ.
Chợt nghe Phương phu nhân nói tiếp:
- Đây là chuyện không thể có được!
Thạch Tuấn chậm rãi tiếp lời:
- Mười lăm năm trước, Nhị tẩu và Nhị ca đã thành thân được bao lâu?
Phương phu nhân nói:
- Hơn hai năm...
Bỗng nhiên bà quay sang sụp lạy Trịnh Đại Cương rồi nói tiếp:
- Đại ca, tiện thiếp thỉnh cầu một chuyện được không?
Trịnh Đại Cương ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Phương phu nhân nói:
- Tiện thiếp không tin Thiên Thành là ngươi bạc tình bạc nghĩa như thế, tiện thiếp muốn đích thân hỏi cho rõ, xin Đại ca và Tam đệ giúp tiện thiếp tìm Thiên Thành.
Thạch Tuấn nói:
- Chuyện đó là đương nhiên rồi.
Phương phu nhân nói:
- Đại ca thì sao? Thiệp biết đại ca rất giận Thiên Thành nhưng mong rằng đại ca nể tình tiện thiếp và Lạc nhi mà nhận lời cho.
Trịnh Đại Cương gật đầu, nói:
- Được! Ta cũng muốn làm rõ chuyện này, nếu hắn thật sự là Phương nhị đệ thì bên trong tất có...
Đột nhiên Phương phu nhân kêu một tiếng rồi ngã xuống đất. Trịnh Đại Cương đưa tay định đỡ bà ta nhưng vừa chạm vào xiêm y thì bất giác rút tay lại và nói:
- Tam đệ, mau đỡ nhị tẩu của ngươi dậy.
Thực ra khi Phương phu nhân vừa ngã xuống thì Phương Lạc đã chạy lại đỡ bà ta rồi.
Trịnh Đại Cương ấn hữu chưởng vào giữa lưng bà ta và đẩy vào một luồng chân khí.
Phương phu nhân ho mấy tiếng rồi thở ra một búng huyết.
Trịnh Đại Cương khẽ nói:
- Lạc nhi, để mẫu thân ngươi nằm xuống, đại bá bắt mạch cho bà ta.
Phương Lạc thấy mẫu thân thổ huyết tươi thì bất giác xanh mặt, chàng nói:
- Đại bá phụ, gia mẫu thọ thương phải không?
Trịnh Đại Cương nói:
- Lòng bà ta rất bi thống nên huyết khí đảo lộn và thổ ra huyết, nhưng bây giờ tịnh dưỡng một lát là bình phục lại thôi.
Phương Lạc y lời đặt Phương phu nhân ngồi tựa vào một góc cây cho Trịnh Đại Cương xem mạch.
Thạch Tuấn nhìn sắc diện nhợt nhạt của bà ta thì buột miệng nói:
- Đại ca, đây quả thật là còn khó chịu hơn bị giết bởi ngàn đao vạn kiếm, chẳng trách Nhị tẩu không thể chịu đựng nổi.
Trịnh Đại Cương buông tiếng thở dài rồi nói:
- Tam đệ, huynh đệ chúng ta tình như thủ túc, há có thể vì mấy câu khiêu khích của Nhị đệ mà Tam đệ khoanh tay bỏ mặc?
Thực ra trong lòng lão cũng bị xao động không kém gì Thạch Tuấn, chỉ có điều tính tình của lão thâm trầm nên không để nỗi đau xé tâm can lộ ra ngoài sắc diện. Đồng thời lão cũng hiểu, nếu lúc này mình không bình tĩnh giải quyết thì sự việc tất sẽ rối tung. Do đó lão áp chế xúc động rồi nói:
- Tam đệ, huynh đệ chúng ta vào sinh ra tử và trải qua vô số hiểm nguy, vậy thì làm sao có thể khoanh tay ngồi nhìn chuyện của Nhị đệ? Chỉ có điều thế cuộc lúc này là phải dùng trí chứ không thể dùng lực, thứ nhất là phải bình tĩnh, thứ hai là phải sáng suốt suy xét, như vậy mới có thể giải quyết được vấn đề.
Thạch Tuấn gật đầu, nói:
- Đại ca nói cũng phải.
Lao hơi ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Đại ca, nếu Nhị ca bị kẻ mưu hại mạo danh thì chuyện đó tất phải xảy ra từ mười lăm năm trước, vậy mà suốt mười mấy năm qua chúng ta không phát hiện được, thật là không thể nào tin nổi.
Trịnh Đại Cương nói:
- Ta cũng cảm thấy chuyện này có vẻ ly kỳ, nhưng quả thật là tiểu huynh không thể nào nghĩ ra nguyên nhân.
Thạch Tuấn nói:
- Có khi nào Nhị ca gặp phải điều gì bi thảm nên không làm chủ được bản thân?
Trịnh Đại Cương nói:
- Điều kỳ quái là hắn không có ý mưu hại chúng ta, tình nghĩa vẫn như ban đầu. Nếu hắn không có ý niệm động thủ giết Nghi nhi thì vĩnh viễn chúng ta không thể nghi ngờ hắn...
Thạch Tuấn lai hỏi:
- Tại sao Nhị ca lại muốn giết Nghi nhi chứ?
Trịnh Đại Cương trầm ngâm một lát rồi nói:
- Có thể chuyện này co liên quan đến Đông Nhĩ lão nhân!
Thạch Tuấn nói ; - Phải chăng vị Đông Nhĩ lão nhân thu Nghi nhi làm đồ đệ mà Nhị ca động sát cơ?
Trịnh Đại Cương nói:
- Tiểu huynh đã nhiều phen suy nghĩ kỹ và đoán là Đông Nhĩ lão nhân là hóa thân của Kiếm Thần Trần đại hiệp, ngoài Kiếm Thần ra thì đương thế võ lâm tuyệt không có nhân vật thứ hai chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà truyền thụ cho Nghi nhi kiếm pháp tinh kỳ như thế...
Thạch Tuấn nói:
- Nhĩ - Đông họp lại thành chữ Trần thì không sai rồi.
Trịnh Đại Cương tiếp lời:
- Có lẽ vị Trần đại hiệp nay đã nhìn thấy chỗ khả nghi của Nhị đệ và nói cho Nghi nhi biết, Nghi nhi không cẩn thận để lộ nên Phương nhị đệ mới có ý giết người diệt khẩu...
Lão ngửa mặt thở dài một hồi rồi nói tiếp:
- Nếu quả thật bên trong có khúc mắc thì việc Nghi nhi theo Kiếm Thần học võ công sẽ giúp cho hắn ngày sau có điều kiện làm rõ chuyện này.
- Không sai, nhưng dù cho Nghi nhi theo lương sư cũng không thể vài ba năm mà được chân truyền, chúng ta càng không thể đợi Nghi nhi luyện thành tuyệt kỹ rồi mới điều tra chuyện này.
- Tiểu huynh cũng nghĩ như vậy, Trung Châu tam hiệp chúng ta hành hiệp giang hồ, vì người khác mà bán mạng, bây giờ chuyện đã trút lên đầu huynh đệ chúng ta thì tất nhiên là cần phải điều tra rõ ngọn nguồn.
- Đúng vậy, đã quyết định điều tra thì cần phải hành động ngay.
- Điều tra chuyện này không ngoài hai con đường, thứ nhất là tìm Phương nhị đệ trực tiếp hỏi hắn về nội tình, tất nhiên đây là biện pháp đơn giản nhất nhưng cũng không dễ thực hiện.
- Tại sao?
- Phương nhị đệ đã nói lời tuyệt giao với ta, tình đã đoạn và nghĩa cũng tuyệt, nhất định hắn thừa hiểu là chúng ta không dễ dàng bỏ qua chuyện này và sẽ tận lực truy tìm dù là chân trời góc bể? Nếu hắn có ý lẩn trốn thì thử hỏi huynh đệ chúng ta biết hắn ở đâu mà tìm?
Ngừng một lát Trịnh Đại Cương nói tiếp:
- Dù tìm được hắn mà hắn không muốn nói thì cũng đành thúc thủ thôi.
Thạch Tuấn nói:
- Những năm qua Nhị ca và Nhị tẩu nghĩa trọng tình thâm, đệ nghĩ Nhị ca sẽ không thể bỏ mặc Nhị tẩu, nếu chúng ta thuyết phục Nhị tẩu đồng ý họp tác thì chuyện này cũng không khó lắm.
Trịnh Đại Cương chợt động tâm cơ, lão trầm ngâm mà không nói gì.
Thạch Tuấn nói tiếp:
- Đại ca thấy kế sách của tiểu đệ thế nào?
Trịnh Đại Cương không trả lời mà hỏi:
- Tam đệ, ta muốn hỏi ngươi một chuyện ngươi phải thành thật trả lời mới được.
Thạch Tuấn hỏi ; - Chuyện gì vậy?
Trịnh Đại Cương nói:
- Ngươi thấy Nhị tẩu của ngươi thế nào?
- Nhan sắc của nhị tẩu có thể nói là ngọc nhân tuyệt thế.
- Bình nhật tiểu huynh không lưu tâm, chỉ cảm thấy Nhị tẩu ngươi là phu nhân rất đẹp, nhưng bây giờ quan sát kỹ thì tiểu huynh chợt phát hiện không những Nhị tẩu ngươi rất đẹp mà còn đẹp đến độ khiến người khác động lòng.
- Ý của đại ca là...
- Ngươi phải thành thật, không cần kiêng kỵ, nếu là ngươi thì ngươi có vì sắc đẹp của Nhị tẩu ngươi mà động lòng không?
Thạch Tuấn vội nói:
- Chuyện này... chuyện này quả thực tiểu đệ khó nói ra được.
Trịnh Đại Cương nói:
- Không sao, ta chỉ muốn cầu chứng một chuyện thôi.
Thạch Tuấn nói:
- Đã như vậy thì tiểu đệ nói thật nếu Phương phu nhân không phải là thê tử của Nhị ca thì quả thật sắc đẹp đó quả thừa để tiểu đệ động lòng.
Trịnh Đại Cương nghiêm túc nói:
- Hôm nay tiểu huynh nhìn kỹ phong tư của Nhị tẩu ngươi và cũng cảm thấy như vậy. Chúng ta biết bà ta đã là thê tử của Nhị đệ mà còn cảm thấy như vậy huống hồ là ngoại nhân, kẻ không tình không nghĩa thì càng bị sắc đẹp của bà ta chi phối.
Thạch Tuấn nói:
- Ý của đại ca muốn nói là có người vì nhan sắc của Nhị tẩu mà mưu hại Nhị ca?
Trịnh Đại Cương nói:
- Hồng nhan bạc mệnh, sắc đẹp là thủy họa, ngoài điều này ra thì quả thật tiểu huynh không nghĩ ra nguyên nhân gì mà người khác mưu hại Nhị đệ và sau khi hại xong thì mạo danh hắn để duy trì quan hệ với hai chúng ta.
Thạch Tuấn gật đầu, nói:
- Đại ca nói rất có lý.
Đại Cương nói tiếp:
- Chờ Nhị tẩu ngươi bình phục thì chúng ta sẽ hỏi kỹ bà ta.
Thạch Tuấn nói:
- Đệ thấy phu thê bọn họ nghĩa trọng tình thâm, với đại biến như thế nay thì e rằng trong nhất thời Nhị tẩu khó có thể bình phục.
Trịnh Đại Cương nói:
- Có thể sau đại biến này thì Nhị tẩu ngươi sẽ nhớ lại rất nhiều chuyện.
Vừa nói đến đây thì thấy Phương phu nhân đã từ từ đứng lên rồi chậm rãi bước về phía Trịnh Đại Cương và Thạch Tuấn.
Thạch Tuấn liền hỏi:
- Nhị tẩu cảm thấy thế nào rồi?
Phương phu nhân nói:
- Khỏe nhiều rồi, đa tạ Đại ca và Tam đệ quan tâm. Bây giờ Đại ca và Tam đệ định thế nào?
Trịnh Đại Cương nói:
- Trước tiên chúng ta tìm một nơi tá túc để hiền muội tịnh dưỡng vài ngày, sau đó nghĩ cách tìm Phương nhị đệ.
Phương phu nhân nói:
- Tiện thiếp hy vọng là có thể sớm tìm đươc Thiên Thành để hỏi rõ..
Nói đến đây thì bỗng nhiên bà dừng lại.
Trịnh Đại Cương gạt nói:
- Tiểu huynh hiểu tâm tình của hiền muội lúc này, nhưng sự tình đã phát sinh, hiền muội cần phải bình tĩnh suy nghĩ. Thiên nhai mênh mông, tứ hải bát ngát, nếu nhị đệ có ý lẩn tránh chúng ta thì e rằng không dễ tìm được hắn.
Phương phu nhân nói:
- Theo câu nói của đại ca thì chúng ta không có hy vọng hy vọng tìm được Thiên Thành à?
Thach Tuấn tiếp lời:
- Hy vọng thì có nhưng cần sự giúp sức của Nhị tẩu mới được.
Phương phu nhân nói:
- Chuyện này có quan hệ rất trọng đại với tiện thiếp, dù có tan xương nát thịt cũng không tiếc, Tam đệ còn khách khí làm gì Thach Tuấn nói:
- Vừa rồi tiểu đệ đã thương lượng với đại ca, cảm thấy việc truy tìm Nhị ca quá khó nên chi bằng để Nhị ca tìm đến chúng ta.
Phương phu nhân ngạc nhiên hỏi:
- Nói vậy nghĩa là sao?
Thach Tuấn nói:
- Nhị ca có thể đoạn giao với Đại ca và tiểu đệ nhưng không thể vong tình đối với Nhị tẩu, chỉ cần biết chỗ ở của Nhị tẩu và biết Đại ca và tiểu đệ không ở bên cạnh thì nhất định Nhị ca sẽ đến thăm Nhị tẩu Phương phu nhân trầm ngâm một lát rồi nói:
- Mươi mấy năm qua Thiên Thành luôn yêu thương che chở cho tiện thiếp, có thể phương pháp này sẽ có hy vọng...
Ba thở dài một hỏi rồi nói tiếp:
- Vấn đề là làm sao cho Thiên Thành tin rằng Đại ca và Tam đệ đã rời xa mẫu tử bọn thiếp?
Thach Tuấn nói:
- Nhị tẩu đã đồng ý thì viêc còn lại không có gì là khó.
Phương phu nhân nói:
- Vậy thì Tam đệ và Đại ca cứ an bày, chỉ cần gặp được Thiên Thành thì không việc gì tiện thiếp không tòng mệnh.
Trịnh Đại Cương nói:
- Hiền muội đã đồng ý hợp tác thì hy vọng thành công của chúng ta rất lớn, bây giờ hiền muội đưa Lạc nhi về cố cư, tiểu huynh và tam đệ sẽ dịch dung rồi ngầm theo sau, Thiên Thành đơn thân độc mã, tai mắt không thể nào xác định được. Lâu ngày đoạn tháng thì hắn cũng phải hiện thân để tương kiến với Hiền muội thôi.
Phương phu nhân nói:
- Tiện thiếp xin tòng mệnh Nói đoạn bà đưa Phương Lạc lên xe rồi tự đánh xe trực chỉ cố cư.
*****
Sau khi dịch dung, cải trang cẩn thận thì Trịnh Đại Cương và Thạch Tuấn ngấm ngầm theo sau.
← Hồi 08 | Hồi 10 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác