Vay nóng Tima

Truyện:Thiên hạc phổ - Hồi 32

Thiên hạc phổ
Trọn bộ 43 hồi
Hồi 32: Biển Tình Nổi Sóng
5.00
(2 lượt)


Hồi (1-43)

Siêu sale Lazada

Lý Vân liền nói:

- Chuyện gì nếu tiểu nữ không biết thì xin lượng thứ cho là không thể trả lời.

Tống Phù nói:

- Chuyện này thì nhất định cô nương biết rồi! Lệnh sư đã phái người đưa đến Thiếu Lâm tự một phong thơ, người đưa thơ đó có phải là cô nương không?

Lý Vân lắc đầu nói:

- Không phải!

Tống Phù tỏ vẻ không tin, lão hỏi lại:

- Không phải cô nương à!

Lý Vân nói:

- Người đưa thơ là nhị muội của tiểu nữ.

Tống Phù hỏi tiếp:

- Võ công của cô ta rất cao cường phải không?

Lý Vân mỉm cười nói:

- Không sai! Võ công của nhị muội cao hơn rất nhiều hòa thượng ở Thiếu Lâm tự.

Phương Tuyết Nghi hỏi xen vào:

- Hiện giờ cô ta ở đâu?

Lý Vân chớp chớp song mục rồi khẽ hỏi lại:

- Phương công tử muốn gặp cô ta chăng?

Phương Tuyết Nghi gật đầu, nói:

- Rất muốn gặp.

Lý Vân mỉm cười nói:

- Cô ta rất xinh đẹp, công tử không sợ bị cô ta mê hoặc à!

Phương Tuyết Nghi nói:

- Cô nương nói đùa rồi! Tại hạ chỉ muốn biết võ công của nhị muội của cô nương mà thôi.

Lý Vân nói:

- Muốn biết võ công của cô ta thì không thể gặp cô ta, mà nhị muội của tiện thiếp là ngươi đẹp nhất trong sáu tỷ muội, nam nhân chỉ cần trông thấy cô ta thì không một ai chẳng động lòng.

Phương Tuyết Nghi cười nhạt một tiếng rồi nói:

- Nếu cô nương đa nghi như vậy thì chẳng cần phải nói nữa.

Lý Vân tiếp lời:

- Công tử, tiện thiếp nói đây là sự thật, tăng chúng của Thiếu Lâm tự đông như vậy mà không thể cầm giữ được cô ta. Nếu chỉ dựa vào võ công thì sợ rằng cô ta khó tránh khỏi thọ thương hoặc tàn phế! Như vậy đủ thấy bên trong tất có duyên cớ mà người ngoài khó biết được.

Tống Phù ngạc nhiên hỏi:

- Cô nương nói như vậy có nghĩa là những hòa thượng Thiếu Lâm bị thọ thương là do cô ta dùng sắc đẹp mê hoặc à?

Lý Vân thản nhiên nói:

- Không sai!

Phương Tuyết Nghi mỉm cười nói:

- Tống lão, những cao tăng kia đều là cao tăng một lòng hướng đạo thì làm sao có chuyện đó xảy ra?

Tống Phù chưa kịp lên tiếng thì Lý Vân đã nói:

- Công tử, nhị muội của tiện thiếp là ưu vật của nhân gian, đừng nói là hòa thượng Thiếu Lâm tự mà dù là Phật tổ cũng khó thoát khỏi đại kiếp mê hoặc của cô ta.

Tuyết Nghi ngạc nhiên nói:

- Có chuyện như thế sao? Tại hạ không tin!

Lý Vân nói:

- Công tử không tin thì sao không theo tiện thiếp đi tìm cô ta?

Tống Phù phá lên cười ha hả rồi nói:

- Khá lắm! Lão phu cũng muốn đi một chuyến, phiền cô nương dẫn đường cho.

Lý Vân nhìn Tuyết Nghi và mỉm cười nói:

- Công tử có muốn đi không?

Phương Tuyết Nghi trầm ngâm suy nghĩ:

- Nếu ta không đi thì sợ rằng sẽ bị cô ta chê cười.

Nghĩ đoạn chàng định trả lời thì bỗng nhiên có tiếng cười nhạt, theo đó là một bóng người lướt tới như bay.

Phương Tuyết Nghi kinh ngạc nhìn ra thì thấy An Tiểu Bình đã đứng cách Lý Vân không đầy ba thước, nàng đang nhìn đối phương từ đầu đến chân bằng ánh mắt lạnh lùng.

Tống Phù thấy vậy thì nghĩ thầm:

- Hỏng bét! Nha đầu này đã xuất hiện thì sự việc rắc rối ra rồi.

Phương Tuyết Nghi cũng đang lo lắng trong lòng, không biết An Tiểu Bình nhìn Lý Vân như vậy là định giở trò gì nên đưa mắt nhìn Lý Vân với cảm giác bất an.

Bỗng nhiên nghe Lý Vân cười khúc khích rồi nói:

- Vị công tử này là...

An Tiểu Bình không trả lời mà cất bước đi vòng quanh Lý Vân, vừa đi nàng vừa nhìn Lý Vân từ chân đến đầu.

Hành động của nàng không những khiến Tống Phù và Tuyết Nghi cảm thấy khó hiểu mà ngay cả Lý Vân cũng bất giác đỏ mặt, ả ấp úng nói:

- Công tử... Làm cái gì vậy?

An Tiểu Bình nhìn tới nhìn lui một lúc lâu rồi cười nhạt nói:

- Ta tưởng ngươi là một mỹ nhân đàng hoàng, không ngờ ngươi chẳng qua là một nha đầu mà thôi.

Lý Vân chẳng có phản ứng gì trước câu nói đầy hàm ý nhục mạ của An Tiểu Bình, ả chỉ lạnh lùng nhìn đối phương một lúc rồi quay bước bỏ đi.

Thế nhưng Lý Vân đi được một trượng thì thấy trước mặt có bóng người thấp thoáng.

An Tiểu Bình xuất phát sau nhưng đã lướt qua chận đường.

Lý Vân ngạc nhiên dừng bước và lạnh lùng hỏi:

- Công tử làm gì vậy?

An Tiểu Bình thản nhiên hỏi:

- Không cho ngươi đi!

Lý Vân liền hỏi:

- Công tử có điều chi chỉ giáo chăng?

An Tiểu Bình nói:

- Ta chẳng có điều gì chỉ giáo, chẳng qua là muốn nói với ngươi một câu mà thôi.

Lý Vân hỏi:

- Muốn nói câu gì?

An Tiểu Bình trầm giọng nói:

- Từ nay về sau không cho phép ngươi gặp Phương công tử nữa!

Lý Vân ngạc nhiên hỏi:

- Công tử chận tiện thiếp lại chỉ để nói một câu như vậy thôi sao?

Tiểu Bình nói:

- Không sai!

Lý Vân trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:

- Xin hỏi quý tánh đại danh của công tử là gì?

An Tiểu Bình thấy đối phương không trả lời mà hỏi ngược lại danh tánh mình thì bất giác tức khí nói:

- Danh tánh của ta à? Sư phụ ngươi biết mà!

Lý Vân nghe vậy thì ngẩn người một lát rồi nói:

- Công tử quen biết với gia sư à?

Tiểu Bình nói:

- Tại sao ngươi không trả lời ta trước?

Lý Vân nhìn qua Phương Tuyết Nghi rồi nói:

- Tiện thiếp xin hứa với công tử.

Thì ra ả phát hiện An Tiểu Bình anh tuấn hơn Phương Tuyết Nghi, do vậy ả đã lập chủ ý là chỉ cần Tiểu Bình quen biết với sư phụ thì ngày sau chẳng lo gì không có cơ hội để tiếp cận, vì lẽ đó mà ả nhanh chóng hứa không gặp Phương Tuyết Nghi nữa.

An Tiểu Bình thấy đối phương đã hứa thì lòng cũng vui mừng, nàng mỉm cười nói:

- Cô nương có thể đi được rồi.

Lý Vân định cất bước thì chợt nghe Tống Phù lớn tiếng gọi:

- Cô nương khoan đi đã!

Lý Vân quay lại hỏi:

- Lão còn muốn nói điều gì chăng?

Tống Phù vừa bước lại gần vừa nói:

- Cô nương hứa là đưa lão phu đi gặp nhị muội của cô nương, bây giờ tình thế nào đây? Đi hay là không đi?

Lý Vân nhìn qua An Tiểu Bình, nói:

- Vị công tử này cùng đi với lão phải không?

Tống Phù nói:

- Không sai!

Lý Vân lắc đầu nói:

- Vị công tử nay không đồng ý thì sao?

Tống Phù quay sang hỏi Tiểu Bình:

- Lão đệ, ngươi có muốn đi không?

An Tiểu Bình trầm ngâm không nói, Phương Tuyết Nghi liền tiếp lời:

- Đương nhiên là muốn đi rồi.

Nếu chàng không xen vào thì hoặc giả An Tiểu Bình sẽ suy nghĩ rồi mới quyết định, nhưng chàng nói vậy thì khiến Tiểu Bình quyết định nhanh hơn, nàng cười nhạt một tiếng rồi nói:

- Ta không đi!

Phương Tuyết Nghi ngạc nhiên hỏi:

- Vậy hiền đệ định đi đâu?

An Tiểu Bình quay người đi xuống núi và nói:

- Đi đâu cũng được.

Nàng vừa dứt lời thì người đã ở xa ngoài mười trượng rồi.

Tống Phù thấy nàng tức giận bỏ đi thì bất giác lo lắng, lão tung người phóng theo và lớn tiếng gọi:

- An lão đệ, ngươi chờ một lát.

Phương Tuyết Nghi cũng tung người truy theo và thoáng chốc chàng đã chận trước mặt An Tiểu Bình rồi.

Tiểu Bình đang tức khí mà lại thấy Phương Tuyết Nghi chận đường thì lập tức xuất thủ đẩy thẳng vào giữa ngực chàng và quát lớn:

- Tránh ra!

Rầm một tiếng, Phương Tuyết Nghi cảm thấy chấn động toàn thân, chàng lảo đảo lùi ra sau mấy bước rồi thổ ra một búng máu tươi.

An Tiểu Bình thấy thế thì bất giác sững người rồi dậm chân kêu lên:

- Tại sao Phương huynh không tránh!

Vừa nói nàng vừa bước tới đỡ Phương Tuyết Nghi, thần sắc đầy vẻ lo lắng.

Tống Phù đứng sau An Tiểu Bình, thị tuyến bị che khuất nên không thấy nàng xuất thủ đánh Phương Tuyết Nghi.

Khi lão phát hiện Phương Tuyết Nghi thổ huyết thì bất giác kinh hãi kêu lên:

- Phương lão đệ làm sao thế?

An Tiểu Bình gượng cười nói ; - Vãn bối... Đả thương Phương huynh rồi!

Tống Phù ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao lão đệ ngươi lại đả thương hắn? An lão đệ, chuyện này thì ngươi không đúng rồi!

Tiểu Bình thấp giọng nói:

- Tống lão, làm sao vãn bối biết Phương huynh không chịu né tránh!

Tống Phù bước lại gần thấy Phương Tuyết Nghi đang vận công trị thương, song mục nhắm chặt, thần thái nghiêm túc thì quay lại khẽ nói với Tiểu Bình:

- Hắn đang vận công trị thương, lão đệ ngươi đừng quấy rầy hắn nữa.

Tiểu Bình nói:

- Vãn bối không biết Phương huynh không né tránh, nếu không thì vãn bối đã chẳng hạ thủ nặng như thế. Tống lão... Chờ Phương huynh trị thương xong thì vãn bối sẽ cùng đi với lão đến gặp yêu nữ kia.

Tống Phù thở dài một hồi rồi khẽ nói:

- Ôi, cô nương đừng quên hắn luôn vì đại sự của võ lâm chính nghĩa mà hành động. Sau này ngươi đừng chấp nhất tiểu tiết nữa, như vậy thì mới được.

Tiểu Bình nói:

- Vãn bối xin ghi nhớ!

Lúc này Phương Tuyết Nghi đã từ từ mở mắt, chàng nhìn qua Tiểu Bình và nói:

- Hiền đệ, chưởng lực của hiền đệ thật là lợi hại!

Tiểu Bình nghe chàng khai khẩu được thì vui mừng, vội nói:

- Phương huynh khỏe rồi chứ?

Tuyết Nghi gật đầu nói ; - Hoàn toàn bình phục rồi! Hiền đệ và Tống lão không cần phải bận tâm nữa.

Tống Phù phá lên cười rồi nói:

- Lão đệ, ngươi thử vận khí kiểm tra lần nữa xem, nội tạng bị chấn thương thì không phải là chuyện đùa đâu!

Tuyết Nghi nói:

- Vãn bối đã kiểm tra kỹ rồi.

Chàng hơi ngừng lại rồi quay sang nói với Tiểu Bình:

- Hiền đệ, chúng ta đi theo Lý cô nương một chuyến nhé!

Tiểu Bình hỏi:

- Có phải là Phương huynh đã bình phục thật không?

Tuyết Nghi mỉm cười nói:

- Chút thương thế thì có đáng gì, hiền đệ hà tất phải quan tâm.

Tiểu Bình nói:

- Phương huynh... Chuyện này là do tiểu đệ mà ra cả.

Tuyết Nghi khoát tay nói:

- Hiền đệ chúng ta đi ngay nhé?

Tống Phù tiếp lời:

- Đúng thế, Lý cô nương đang chờ chúng ta đấy!

Nói đoạn hai người liền đi về phía Lý Vân.

Lý Vân thấy ba người đến thì mỉm cười nói:

- Tiện thiếp xin dẫn đường cho ba vị.

Bốn người đi chừng mười dặm thì bỗng nhiên Tống Phù phá lên cười rồi nói với Lý Vân:

- Lý cô nương quên một chuyện đại sự rồi đấy!

Lý Vân ngạc nhiên hỏi:

- Chuyện gì?

Tống Phù nói:

- Cô nương không chờ ba vị thuộc hạ cùng đi à?

Lý Vân mỉm cười nói:

- Lão không cần lo cho bọn chúng, lát nữa sẽ có người trong bản bang đến tiếp ứng ngay thôi.

Tống Phù bất giác dừng bước, lão nhìn tứ phía rồi nói:

- Cô nương... Quý bang có bao nhiêu người ở Tung Sơn này?

Lý Vân vừa đi vừa nói:

- Không nhiều, chừng khoảng vài trăm người thôi.

Tống Phù nghe vậy thì lạnh người, lão sải bước phóng theo và nói:

- Cô nương vừa nói là không nhiều, thế bây giờ tại sao lại có đến vài trăm người?

Lý Vân nói:

- Bọn họ tuy đông nhưng đều ẩn thân trong bóng tối, nếu không có mệnh lệnh của tiểu nữ thì bọn họ không thể đến nơi này, do vậy lời đó cũng chẳng có gì là sai.

Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ:

- Nói vậy chẳng phải là cưỡng từ đoạt lý hay sao?

Nhưng Tống Phù lại không phản bác, lão cười khà khà rồi nói:

- Thì ra là như vậy!

Lão ngưng một lát rồi hỏi:

- Thế cô nương đã thông báo cho bọn họ đến cứu ba vị thuộc hạ chưa?

Lý Vân nói:

- Đã thông báo rồi.

Nói đến đây thì bốn người đã đi được hơn ba dặm rồi.

Phương Tuyết Nghi ngước mắt nhìn lên thì thấy tuyệt đỉnh núi Thiếu Thất còn không xa, bất giác chàng nghĩ thầm:

- Lẽ nào nhị muội của ả nha đầu này ở trên tuyệt đỉnh Thiếu Thất kia?

Chàng định lên tiếng thì chợt nghe Tiểu Bình hỏi:

- Lý cô nương còn bao xa nữa vậy?

Lý Vân mỉm cười nói:

- Không xa lắm, nhị muội của tiện thiếp ở ngay trên tuyệt đỉnh Thiếu Thất.

Nói đoạn ả phóng bước đi như bay lên đỉnh núi.

Bọn Tống Phù cũng lập tức thi triển khinh công bám theo, chớp mắt thì mấy dặm sơn lộ đã bị bỏ lại phía sau.

Khi đến gần một tảng đá lớn thì bỗng nhiên Lý Vân dừng bước và nói:

- Đến rồi!

Tống Phù quét mục quang nhìn xung quanh thì thấy nơi dừng chân chỉ cách đỉnh Thiếu Thất không đầy một tầm tên, thế núi cao vun vút, tứ bề không thấy một nơi nào khả dĩ dung thân. Lão cảm thấy ngạc nhiên nên hỏi ngay:

- Cô nương, quý nhị muội đang ở nơi nào?

Phương Tuyết Nghi và An Tiểu Bình cũng nghĩ như Tống Phù, lúc này nghe lão hỏi thì tất cả đều tròn xoe song mục nhìn Lý Vân chờ nghe câu trả lời.

Lý Vân mỉm cười nói:

- Ở ngay nơi này!

Vừa nói ả vừa chỉ tảng đá lớn bên cạnh.

Tống Phù kinh ngạc nói:

- Dưới tảng đá này chăng?

Lý Vân nói:

- Không sai, lão chớ xem thường tảng đá này nhé, bên trong rộng lắm đấy!

Vừa nói Lý Vân vừa đưa tay sờ tảng đá.

Một lát sau chợt nghe mấy tiếng lách cách vang lên, bên dưới tảng đá bỗng hiện ra một thạch môn đủ cho người đi qua.

Phương Tuyết Nghĩ thầm nghĩ:

- Nơi này có vẻ giống thạch phủ ở Vu Sơn, nhưng không biết bên trong như thế nào?

Nghĩ đến đây thì bất giác chàng đưa mắt nhìn An Tiểu Bình và dường như An Tiểu Bình cũng nghĩ giống như chàng. Khi thấy Lý Vân sờ tay lên tảng đá để tìm cơ quan mở thạch môn thì nàng chú mục theo dõi từng cử động. Lúc thạch môn vừa hé mở thì bất giác nàng mỉm cười rồi đưa mắt nhìn qua Tuyết Nghi.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, tuy ánh trăng mờ ảo nhưng khoảng cách gần nên Phương Tuyết Nghi có thể trông thấy hai gò má ửng hồng của Tiểu Bình.

Lúc này từ bên trong thạch môn có một thiếu nữ thò đầu ra hỏi:

- Có phải Lý cô nương đó không?

Lý Vân đáp:

- Đúng vậy! Tiểu Thúy, cô nương của ngươi có ở nhà không?

Thiếu nữ được gọi lá Tiểu Thúy mỉm cười nói:

- Cô nương vừa mới trở về.

Bỗng nhiên ả phát hiện ra bọn Phương Tuyết Nghi nên bất giác giật thót người và hỏi:

- Lý cô nương, bọn họ là ai vậy?

Lý Vân nói:

- Đều là bằng hữu của ta, bọn họ muốn gặp cô nương của ngươi đấy. Tiểu Thúy, ngươi mau vào thông báo với nhị cô nương một tiếng, đừng để khách phải chờ lâu nhé!

Tiểu Thúy mỉm cười nói:

- Lý cô nương đừng vội, Tiểu Thúy đi thông báo ngay đây.

Lời chưa dứt thì ả đã quay người đi vào trong động.

Tống Phù cười hì hì nói:

- Lý cô nương, chẳng hay quý muội xưng hô thế nào vậy? Cô nương có thể cho biết trước được hay không?

Lý Vân nói:

- Đương nhiên là có thể! Nhị muội của tiểu nữ tên là Doãn Mộng Hà, những kẻ hiếu sự trong võ lâm tặng cho cô ta ngoại hiệu là Hà Hoa tiên cô. Nhưng thực ra nhị muội của tiểu nữ không thích ngoại hiệu này lắm.

Tống Phù nói:

- Hà Hoa tiên cô à? Danh hiệu này nghe hay nhỉ?

Nói đoạn lão phá lên cười ha hả một tràng.

An Tiểu Bình thấy Tống Phù bật cười thì cảm thấy kỳ quái, nàng hỏi:

- Tống lão đang cao hứng chuyện gì vậy? Vãn bối cảm thấy bốn chữ Hà Hoa tiên cô cũng đàng hoàng mà.

Tống Phù nghe vậy thì ngẩn người nhưng lão không thể nói rõ nguyên nhân bật cười của mình nên nói:

- Nhất thời lão phu cảm thấy tức cười và không kềm chế được nên bật cười thôi.

Tiểu Bình nghe Tống Phù trả lời như vậy thì không truy vấn nữa, nàng quay sang nói với Tuyết Nghi:

- Phương huynh, nếu Doãn Mộng Hà quả nhiên là một yêu nữ thì thì huynh có thể giết ả không?

Trước cửa nhà của người ta mà hỏi những lời như vậy khiến cho Tuyết Nghi sững sờ, nhất thời chàng không biết phải trả lời sao.

Lý Vân cũng nhìn Tiểu Bình bằng ánh mắt ngở ngàng, trong lòng luôn luôn hồi hộp lo lắng. Ả thầm nghĩ:

- Sao vị công tử này nói năng càn dỡ như thế nhỉ? Nếu nhị muội nghe được thì...

Ả nghĩ chưa hết thì chợt nghe trong thạch động vang ra một tràng cười khanh khách nghe như hoàng anh xuất động, tiếp theo là một giọng nói thanh thót phát ra:

- Lý tỷ tỷ, bằng hữu của tỷ tỷ là những ai vậy? Xin lượng thứ cho sự nghênh tiếp chậm trễ của tiểu muội. Mau mời vào trong này đàm đạo vậy.

Lý Vân liền nói:

- Nhị muội không trách ta đến quấy rầy chứ?

Vua nói ả vừa bước vào thạch động rồi quay ra nói tiếp:

- Xin mời Tống lão và nhị vị công tử vào đây.

Tống Phù, Tuyết Nghi và Tiểu Bình lần lượt theo Lý Vân vào trong thạch động. Tuy cửa thạch động hơi nhỏ nhưng vào trong chừng một trượng thì không gian rộng hẳn ra. Nơi này có một bậc đá đi sâu xuống đất, đi chừng mười trượng mới có một gian thạch thất hiện ra trước mặt. Trong thạch động có đính hạt minh châu nên không cần đuốc mà vẫn rất sáng sủa.

Bốn người đến trước cửa thạch thất thì thấy một thanh y thiếu nữ đứng tựa cửa nhìn ra mỉm cười. Thiếu nữ này tóc dài xõa ngang vai, khi chất cao nhã, dung mạo xinh đẹp tựa phù dung, bất kỳ người nào vừa trông thấy nàng cũng phải xao lòng.

Thanh y thiếu nữ chờ mọi người đến gần thì dịch bước tới trước và nói:

- Tiểu muội xin tham kiến đại tỷ.

Thì ra thiếu nữ này chính là Doãn Mộng Hà.

Lý Vân khoát tay nói:

- Nhị muội không cần phải đa lễ, mau mời ba vị khách quý vào trong nói chuyện.

Doãn Mộng Hà liền dịch bước sang bên và đưa tay mời bọn Tống Phù vào thạch thất.

Tống Phù không một chút khách khí, lão cất bước đi vào ngay.

An Tiểu Bình cũng theo sát Phương Tuyết Nghi mà vào.

Trong thạch thất được trần thiết rất đơn giản, có một bàn đá và bốn đôn đá, ngoài ra tứ bề trống không, ngay cả một bộ bình trà cũng không có. Nơi vách đá bên trong có một thạch môn, có lẽ phía trong đó là nơi nghỉ ngơi của Doãn Mộng Hà.

Sau khi bốn người an tọa thì Tiểu Thúy mang vào bốn chén trà hương đặt lên bàn.

Doãn Mộng Hà bước đến mở thạch môn bên trong và ngồi xuống thạch sàng rồi nói với Lý Vân:

- Lý đại tỷ, xin mời mấy vị bang hữu dùng đi.

Mọi người nâng chén uống một ngụm trà thì nghe Doãn Mộng Hà mỉm cười nói:

- Sao Lý đại tỷ không giới thiệu các vị bằng hữu cho tiểu muội?

Lý Vân tỏ ra rất úy kỵ Doãn Mộng Hà nên thái độ và cử chỉ không được tự nhiên lắm, ả ngập ngừng một lát rồi mới nói:

- Đúng vậy, ngu tỷ thật sơ xuất quá.

Nói đoạn, ả lần lượt giới thiệu danh tánh từng người một.

Doãn Mộng Hà nghe xong thì mỉm cười nói:

- Tiện thiếp chỉ mượn nơi này để ở tạm vài ngày, mọi thứ đều rất đơn giản, mong ba vị đừng chê cười nhé.

Tống Phù cười khà khà rồi nói:

- Đâu dám, đâu dám, cô nương khéo nói rồi.

Lúc này Phương Tuyết Nghi mới quan sát kỹ Doãn Mộng Hà, quả nhiên cô ta có một sắc đẹp mê hồn, đầy sức quyến rũ.

Tống Phù vừa dứt lời thì An Tiểu Bình lớn tiếng hỏi:

- Doãn cô nương, sư phụ của cô nương đã đến đây chưa?

Doãn Mộng Hà nhìn qua An Tiểu Bình và nói:

- Gia sư vẫn chưa đến, An công tử quen biết với gia sư à?

An Tiểu Bình thản nhiên nói:

- Không quen lắm nhưng đã từng gặp mặt một lần.

Nói đoạn nàng nhìn qua Phương Tuyết Nghi thì thấy chàng đang ngồi ngay ngắn. Song mục nhắm chặt, thân hình bất động.

An Tiểu Bình cảm thấy hơi kỳ lạ nên thầm hỏi:

- Phương đại ca làm sao thế nhỉ? Không lẽ chàng đã bị độc chất vô hình của yêu nữ này làm tổn thương rồi?

Nghĩ đoạn nàng buột miệng hỏi:

- Phương huynh làm sao thế?

Phương Tuyết Nghi nghe gọi thì từ từ mở mắt ra và hỏi:

- Chuyện gì vậy?

Tiểu Bình hỏi:

- Phương huynh cảm thấy không được thoải mái chăng?

Tuyết Nghi lắc đầu, nói:

- Đâu có!

Doãn Mộng Hà xen vào:

- An công tử, có lẽ Phương công tử cảm thấy không vui một chút thôi, công tử hà tất phải lo lắng.

Tiểu Bình lạnh lùng nói:

- Làm sao cô nương biết?

Doãn Mộng Hà chỉ mỉm cười mà không giải thích.

Lúc này Phương Tuyết Nghi mới xạ hai đạo mục quang như điện nhìn Doãn Mộng Hà và hỏi:

- Doãn cô nương là người chuyển thư đến Thiếu Lâm tự phải không?

Doãn Mộng Hà nghe vậy thì kinh ngạc hỏi lại:

- Công tử là môn hạ của Thiếu Lâm chăng?

Tuyết Nghi lắc đầu nói:

- Không phải!

Doãn Mộng Hà nhìn qua Lý Vân và hỏi:

- Lý đại tỷ, có thật Phương công tử không phải là môn hạ của Thiếu Lâm hay không?

Làm sao Lý Vân biết là thật hay không? Dĩ nhiên là ả không thể không gật đầu, ả nói:

- Phương công tử không đồng hành với tăng lữ Thiếu Lâm tự thì đương nhiên là không phải môn hạ của Thiếu Lâm rồi.

Doãn Mộng Hà chau mày nói:

- Phương công tử đã không phải là người của Thiếu Lâm thì hỏi chuyện chuyển thư đến Thiếu Lâm tự để làm gì?

Phương Tuyết Nghi cười nhạt nói:

- Mấy vị cao tăng Thiếu Lâm thọ thương là do cô nương hạ thủ phải không?

Doãn Mộng Hà phá lên cười khanh khách rồi nói:

- Không sai!

Phương Tuyết Nghi trầm giọng nói:

- Thủ đoạn của cô nương thật là ác độc.

Doãn Mộng Hà tiếp lời:

-Tiện thiếp tưởng võ công của bọn hòa thượng Thiếu Lâm ghê gớm lắm, không ngờ khi động thủ thì danh bất hư truyền!

Phương Tuyết Nghi nói:

-Thiếu Lâm tự là Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm, cô nương ra vào tự nhiên mà còn đả thương nhiều vị cao tăng, điều này đủ thấy võ học của cô nương cao minh hơn bọn họ rất nhiều.

Doãn Mộng Hà nói:

- Không dám, công tử quá khen rồi!

Nói đoạn cô ta nhoẻn miệng cười tươi như hoa.

Tống Phù thấy vậy thì rùng mình thầm nghĩ:

- Thảo nào Lý Vân nói cô ta làm diên đảo bằng hữu võ lâm, sắc đẹp của nha đầu này quả thật khiến người ta khó lòng kháng cự nổi sự mê hoặc.

Đến lúc này Phương Tuyết Nghi vẫn chưa bị ảnh hưởng, không phải chàng thánh thiện gì nhưng vừa rồi chàng bế mục tĩnh tọa là nhằm áp chế những xao động vừa trỗi lên trong lòng.

Lúc này Doãn Mộng Hà vừa dứt lời thì Phương Tuyết Nghi hỏi ngay:

- Doãn cô nương sử dụng kiếm phải không?

Doãn Mộng Hà mỉm cười nói:

- Đao kiếm đều dùng.

Lý Vân nghe hai người đối đáp thì bất giác cảm thấy kỳ quái, nhất thời ả không biết Phương Tuyết Nghi đang có dụng ý gì? Nhưng câu trả lời đã có ngay.

Phương Tuyết Nghi cung thủ nói:

- Tại hạ bất tài nhưng cũng từng học được mấy chiêu kiếm pháp, nếu cô nương không chê thì xin ban cho mấy chiêu cao minh được chứ?

Doãn Mộng Hà khá bất ngờ, ả ngẩn người một hồi rồi hỏi:

- Cái gì? Công tử muốn tỷ thí kiếm pháp với tiện thiếp chăng?

Tuyết Nghi trầm giọng nói:

- Không sai!

Doãn Mộng Hà chớp chớp đôi măt hồ thu và mỉm cười nói:

- Hà tất phải làm thế? Công tử và tiện thiếp vô thù vô oán thì việc gì phải động đến binh đao? Vả lại tiện thiếp là hạng nữ lưu nên đâu dám tranh cao thấp cùng công tử!

Phương Tuyết Nghi không ngờ đối phương lại nói những lời ôn hòa như thế, bất giác chàng thầm nghĩ:

- Nghe khẩu khí và thái độ của ả nha đầu này thì chẳng giống một nhân vật có tâm địa độc ác tí nào.

Y nghĩ chưa dứt thì đã nghe An Tiểu Bình nói:

- Phương huynh muốn tỷ kiếm với cô ta thật không?

Phương Tuyết Nghi gật đầu nói:

- Đích thực là tại hạ có ý này.

Tiểu Bình vừa vỗ tay vừa nói:

- Hay lắm, tiểu đệ được một phen đại khai nhãn giới rồi.

Rõ ràng là nàng tán thưởng chuyện này.

Doãn Mộng Hà chau mày nhìn Tiểu Bình rồi khẽ nói:

- An công tử, tiện thiếp không phải là đối thủ của Phương công tử, chuyện tỷ kiếm này nên bỏ qua vậy.

An Tiểu Bình nói:

- Tại sao? Thuộc hạ của Thiên Ma Nữ chỉ là những tiểu cô nương nhát gan như thế sao?

Nàng vốn cũng là một tiểu cô nương nhưng do cải trang thành nam nhân lâu ngày nên nói năng rất là tự nhiên.

Doãn Mộng Hà và Lý Vân nghe vậy thì đều biến sắc. Nếu An Tiểu Bình nói một câu châm chọc bọn họ thì khả dĩ bọn họ còn nhẫn nhục được, nhưng một khi động đến sư phụ thì bọn họ quyết không thể kiên nhẫn được nữa.

Vì thế, Doãn Mộng Hà cười nhạt một tiếng rồi nói:

- Sao An công tử lại nhục mạ sư môn của tiện thiếp?

Tiểu Bình thản nhiên nói:

- Cô nương, tại hạ đã gặp lệnh sư rồi, bây giờ mắng bà ta vài câu thì cũng chẳng có quan hệ gì. Nhưng nếu sư phụ cô nương biết được chuyện cô nương nhát gan không dám tỷ kiếm với Phương huynh thì e rằng cô nương sẽ phải hối hận nhiêu lắm đấy!

An Tiểu Bình không biết đối phương đang lo sợ điểm này, nàng chỉ thuận miệng nói bừa, không ngờ lại đắc địa.

Doãn Mộng Hà trầm ngâm một lát rồi nói:

- An công tử, tiện thiếp đồng ý tỷ kiếm với Phương công tử, nhưng công tử phải hứa với tiện thiếp một chuyện mới được.

Tiểu Bình liền hỏi:

- Chuyện gì?

Doãn Mộng Hà khẽ nói:

- Trăm ngàn lần công tử không được nói chuyện hôm nay cho gia sư biết.

Tiểu Bình nói:

- Chuyện này... An mỗ phải suy nghĩ một chút đã.

Doãn Mộng Hà thấy đối phương không muốn hứa thì bất giác nàng khẩn trương vô cùng, ả chậm rãi rời thạch sàng rồi thuận tay lấy thanh kiếm trên tường và nói:

- Công tử đã suy nghĩ kỹ chưa?

Tiểu Bình thấy ả đã xuất bảo kiếm thì nghĩ thầm:

- Chỉ cần ả động thủ với Phương đại ca thì bất luận sao ả cũng không thể mê hoặc được Phương đại ca.

Nghĩ đoạn nàng nghiêm sắc mặt, nói:

- Tại hạ nghĩ kỹ rồi.

Doãn Mộng Hà nói:

- Công tử hứa với tiện thiếp chứ?

Tiểu Bình thản nhiên nói:

- Đương nhiên, tại hạ sẽ không nói chuyện này với lệnh sư, cô nương cứ yên tâm mà tỷ thí với Phương huynh.

Doãn Mộng Hà ôm kiếm cúi người nói:

- Đa tạ sự rộng lượng của An công tử.

Ả nhìn qua Phương Tuyết Nghi và nói:

- Xin Phương công tử nương tay cho!

Phương Tuyết Nghi chậm rãi xuất kiếm và mỉm cười nói:

- Thạch thất này hơi hẹp, cô nương có thể thi triển được không?

Doãn Mộng Hà mỉm cười nói:

- Không sao, chỉ cần công tử không chê hẹp thì khỏi cần phải ra ngoài.

Tuyết Nghi hoành ngang kiếm trước ngực và nói:

- Thế thì tốt! Cô nương, mời!

Lúc này Tống Phù, An Tiểu Bình và Lý Vân đã rời bàn đá đến sát vách tường đứng bên quan chiến.

Doãn Mộng Hà nghe Tuyết Nghi mời mình xuất kiếm trước thì phá lên cười khanh khách một tràng rồi nói:

- Công tử là khách, nên mời công tử xuất chiêu trước vậy.

Tuy nói là tỷ kiếm nhưng song phương đều thừa hiểu một khi động thủ thì khó tránh khỏi sự lỡ tay hoặc hung hiểm. Vì vậy những lời khách khí vừa rồi chẳng có ý nghĩa gì cả.

Phương Tuyết Nghi mỉm cười nói:

- Tại hạ đường đường là một nam tử hán thì làm sao chiếm tiên cơ xuất thủ trước được? Xin mời cô nương vậy.

Từ khi thấy Phương Tuyết Nghi bế mục tĩnh tọa và không có chút phản ứng trước sức quyến rũ câu hồn của mình thì Doãn Mộng Hà biết vị thiếu niên này là nhân vật không dễ đối phó. Bây giờ Tuyết Nghi kiên quyết nhường cho ả xuất thủ trước thì ả cũng không tiện chối từ nữa nên mỉm cười nói:

- Nếu vậy thì tiện thiếp ra chiêu đây!

Lời vừa dứt thì trường kiếm cũng bình thế đâm tới trước.

Phương Tuyết Nghi vung kiếm lên đỡ và nói:

- Cô nương không cần khách sáo, tại hạ thật lòng thỉnh giáo nên cô nương chớ thâm tàng bất lộ nhé.

Dứt lời, chàng hất trường kiếm của Doãn Mộng Hà ra và phản công liên tiếp ba chiêu. Ba chiêu này tuy thế kiếm rất nhanh nhưng không phải là chiêu thức khó hóa giải. Dụng tâm của Phương Tuyết Nghi là bức đối phương thi triển toàn lực mà thôi.

Quả nhiên Doãn Mộng Hà bị ba chiêu kiếm pháp bức lui lại ba bước thì bất giác lòng hiếu thắng nổi dậy, ngọc diện phù dung chợt trở nên lạnh lùng, ả lớn tiếng quát:

- Kiếm pháp của công tử quả nhiên bất phàm, tiện thiếp phản công đấy nhé!

Lời chưa dứt thì Doãn Mộng Hà vũ lộng trường kiếm mạnh công liên tiếp năm chiêu. Năm chiêu kiếm này xuất thủ cực nhanh, nhanh hơn cả ba chiêu mà Phương Tuyết Nghi vừa thi triển. Phương Tuyết Nghi kinh ngạc thầm nghĩ:

- Kiếm pháp của Thiên Ma Nữ quả nhiên bất phàm!

Vừa nghĩ trường kiếm vừa hoành ngang và xuất ra một chiêu Vân Đoạn Vu Sơn, kiếm ảnh bao phủ một vùng phong tỏa toàn bộ năm chiêu kiếm của Doãn Mộng Hà.

Chiêu này vừa xuất ra vừa đắc thời vừa đắc địa nên An Tiểu Bình buột miệng nói:

- Phương huynh, chiêu Vân Đọan Vu Sơn này thật là tuyệt diệu.

Phương Tuyết Nghi nghe vậy thì bất giác rùng mình, chàng thầm nghĩ:

- Nhãn lực của An Tiểu Bình thật là lợi hại, nếu ta tận lực thi triển thì e rằng ngày sau sẽ tự chước lấy đau khổ thôi!

Nghĩ vậy nên chàng luôn có cảnh giác, lúc xuất kiếm pháp thể hiện hết sự tinh kỳ và ảo diệu của chiêu thức để khỏi tiết lộ thực lực của mình. Nhưng đấu pháp này lại giúp cho Doãn Mộng Hà chiếm không ít tiện nghi. Kiếm thế của ả nhu cương như long xuất động, chiêu chiêu thức thức đều cướp tiên cơ mà tấn công, nhất thời Phương Tuyết Nghi bị đẩy vào thế bị động. Tuy nhiên trong mười chiêu thì đã hết chín chiêu Phương Tuyệt Nghi điểm tới rồi thôi, chàng có thể mạnh công một kiếm để đánh văng trường kiếm đối phương nhưng song kiếm chưa chạm vào nhau thì chàng đã thu chiêu biến thế, đổi công thành thủ.

Chớp mắt đã qua hai mươi chiêu nhưng không bên nào chiếm được thế thượng phong tuyệt đối.

An Tiểu Bình thấy vậy thì ngạc nhiên hỏi Tống Phù:

- Tống lão, Phương huynh làm sao vậy? Tại sao chiêu thức lại trì trệ như thế?

Tống Phù theo dõi một hồi nhưng vẫn chưa tìm ra nguyên nhân nên lắc đầu, nói:

- Chuyện này lão phu cũng mù tịt rồi!

Tiểu Bình nghe vậy thì càng khẩn trương, nàng tưởng Tuyết Nghi trúng phải thủ đoạn gì của Doãn Mộng Hà nên tinh thần không thể tập trung.

Đang lúc nàng định tung người ra giúp Phương Tuyết Nghi thì bị Tống Phù giữ lại, lão khẽ nói:

- Lão đệ ngươi không được khinh suất!

An Tiểu Bình chau mày nói:

- Lẽ nào Tống lão không nhìn thấy Phương huynh có vẻ như lực bất tòng tâm?

Tống Phù lắc đầu, nói:

- Lão đệ, chuyện này có vẻ kỳ quặc, nhưng lão phu biết sở dĩ kiếm chiêu của Phương lão đệ không thi triển với trình độ ý đến kiếm đến là tất có nguyên nhân.

Lúc này chợt nghe Lý Vân kêu lên:

- Tiện thiếp hiểu ra rồi!

Tiểu Bình trừng mắt nhìn ả và hỏi:

- Cô nương hiểu ra điều gì?

Lý Vân nói:

- Phương công tử có dụng ý dụ cho nhị muội của tiện thiếp thi triển toàn bộ kiếm pháp của sư môn đấy thôi!

Tống Phù đưa tay vuốt chòm râu dê và gật gù, nói:

- Không sai! Không sai! Quả nhiên là Phương lão đệ có dụng ý này.

Tiểu Bình ngạc nhiên hỏi:

- Thật thế không? Tống lão, vậy thì vãn bối lo lắng thừa rồi!

Tống Phù nói:

- Lão đệ, nếu là lão phu thì e rằng không phải là đối thủ của Doãn cô nương rồi! Nhưng lão phu biết rất rõ kiếm pháp của Phương lão đệ, hắn...

Bỗng nhiên lão nhìn qua Lý Vân rồi mỉm cười, nói tiếp:

- Dù Lý cô nương tham chiến cũng không thể nắm chắc phần thắng!

Lý Vân nghe vậy thì kinh ngạc không ít nhưng đương nhiên là ả không tin nên mỉm cười, nói:

- Tống lão quá đề cao Phương công tử rồi đấy!

Tiểu Bình cười nhạt, nói:

- Cô nương không tin chăng?

Lý Vân nói:

- Quả thật là tiện thiếp không dám tin.

Tiểu Bình lạnh lùng nhìn Lý Vân một lúc rồi nói:

- Nếu không tin thì chờ đến lúc Doãn cô nương không cầm cự nổi, cô nương cứ liên thủ tham chiến thử xem!

Lý Vân nói:

- An công tử không sợ Phương công tử nhất thời thất thủ mà trúng ám khí của bọn tiện thiếp sao?

Tiểu Bình nghe vậy thì giật minh thầm nghĩ:

- Không sai, tại sao ta không nghĩ là bọn chúng còn có ám khí nhỉ?

Nghe thế nhưng nàng không nói gì thêm.

Tống Phù thấy song phương im lặng thì liền nói:

- An lão đệ nhìn thấy chỗ ảo diệu trong kiếm pháp của Phương lão đệ chưa?

Tiểu Bình lắc đầu nói:

- Vãn bối chưa có vinh hạnh đó.

Tống Phù nói:

- Kiếm pháp của Phương lão đệ một khi khai triển thì đừng nói là ám khí, dù là phong ba bão vũ cũng không thấu được.

Tiểu Bình mỉm cười nói:

- Ý của Tống lão muốn nói là Phương huynh không sợ ám khí của bọn họ phải không?

Tống Phù cười hì hì, nói:

- Dĩ nhiên là không sợ rồi!

An Tiểu Bình nhìn qua Lý Vân rồi nói:

- Cô nương đã nghe rõ chưa?

Lý Vân nói:

- Tiện thiếp đã nghe rõ rồi! Chỉ có điều...

Tiểu Bình liền hỏi:

- Chỉ có điều như thế nào?

Lý Vân nói:

- Ám khí của bọn tiện thiếp không tầm thường, ngoài Thiên Độc ngân châm ra còn có một loại ám khí cực kỳ lợi hại, dù kiếm pháp của Phương công tử cao cường đến độ nào cũng không thể ngăn chận nỗi.

Tiểu Bình vội hỏi:

- Là ám khí gì?

Lý Vân trầm ngâm suy nghĩ:

- Ám khí này là đại cơ mật của sư môn, làm sao ta có thể nói cho người ngoài nghe được? Nếu sư phụ biết được thì e rằng...

Nghĩ đến đây thì ả lặng lẽ cúi đầu mà không nói gì.

An Tiểu Bình thấy vậy thì càng khẩn trương, nàng nói:

- Lý cô nương, tại sao không trả lời?

Lý Vân thở dài một hồi rồi nói:

- Công tử, không phải tiện thiếp không nói mà quả thật là rất khó nói ra.

Tiểu Bình trầm giọng nói:

- Như vậy là cô nương không muốn nói.

Lý Vân vốn không muốn làm phật lòng An Tiểu Bình nên đành gượng cười nói:

- Công tử, nếu tiện thiếp nói ra thì xin công tử chớ nói lại với người khác nhé!

Tiểu Bình gật đầu, nói:

- Được! Tại hạ sẽ giữ kín miệng.

Nàng quay sang nói với Tống Phù:

- Tống lão cũng giữ kín chuyện này chứ?

Tống Phù mỉm cười nói:

- Đương nhiên! Nhưng...

Lý Vân liền hỏi:

- Nhưng thế nào?

Tống Phù nói:

- Lão phu có thể không tiết lộ với bất cứ người nào, nhưng với Phương lão đệ thì phải ngoại lệ thôi.

Tiểu Bình tiếp lời:

- Điều đó là tất nhiên rồi.

Lý Vân không phản đối chuyện Tiểu Bình sẽ nói cho Phương Tuyết Nghi biết, ả gượng cười rồi nói:

- Công tử có thể bảo Phương công tử đừng nói cho người khác không?

Tiểu Bình gật đầu nói:

- Đương nhiên là có thể! Cô nương mau nói ra xem.

Lý Vân trầm ngâm một lát rồi nói:

- Sư môn của tiện thiếp có loại ám khí này là thứ độc hỏa.

Tống Phù buột miệng hỏi:

- Là hỏa khí có hàm chứa chất độc chăng?

Lý Vân gật đầu nói:

- Không sai!

Tống Phù tiếp lời:

- Trông thần thái của cô nương thì có lẽ loại hỏa khí này cực kỳ tàn độc?

Lý Vân nói:

- Vật này một khi được phát ra thì sẽ cháy rụi bất cứ thứ gì bao trùm một vùng ba trượng vuông nên đương nhiên là rất lợi hại!

Tống Phù nghe vậy thì bất giác rùng mình còn An Tiểu Bình thì hoa dung thất sắc. Rõ ràng bọn họ không ngờ Thiên Ma Nữ lại chế ra loại ám khí tàn độc như thế nên nhất thời chưa nghĩ ra biện pháp đối phó.

Lý Vân nhìn vẻ lo lắng của An Tiểu Bình thì phập phòng bất an, ả vội khẽ nói:

- Công tử, loại Liệt Hỏa Thiên Châu của gia sư tuy lợi hại nhưng số lượng rất hạn chế, ngay cả gia sư cũng chỉ mang trên người tổng cộng bốn quả mà thôi!

Tiểu Bình buột miệng hỏi lại:

- Chỉ có bốn quả?

Lý Vân nói:

- Tiện thiếp không dám nói dối công tử, vì vậy nên gia sư coi loại thần châu này như vật chí bảo, trừ phi đối đầu với sinh tử, nếu không thì quyết chẳng sử dụng!

Tống Phù hỏi xen vào:

- Cô nương có quả nào không?

Ly Van lắc đầu, nói:

- Không! Nhưng nhị muội và tam muội mỗi người được gia sư cho giữ một quả!

Tống Phù hỏi tiếp:

- Cô nương thân là đại tỷ mà sao không có, trong khi đó lệnh nhị muội và lệnh tam muội lại có?

Lý Vân gượng cười, nói:

- Tiện thiếp tuy là đại tỷ nhưng ngộ căn thấp kém nên trình độ võ công không bằng tam muội và nhị muội. Liệt Hỏa Thần Châu là vật chí bảo của bản môn, nếu không có bản lĩnh cao cường thì khó lòng giữ được, vì thế gia sư không giao cho tiện thiếp cất giữ cũng là chuyện dễ hiểu.

Tống Phù cười hì hì, nói:

- Thì ra là như vậy! Liệt Hỏa Thần Châu đã là vật chí bảo thì có lẽ nhị muội của cô nương cất giấu rất cẩn mật nhỉ?

Lý Vân nói:

- Đương nhiên! Nhị muội xem nó còn hơn sinh mạng, ngay cả lúc đi ngủ cũng cất giấu trong nội y.

Tống Phù phá lên cười một tràng rồi nói:

- Đúng thế! Đúng thế! Đã là vật chí bảo thì đương nhiên là bất ly thân rồi!

Nói đoạn lão quét mục quang nhìn ra đương trường rồi buột miệng kêu lên:

- An lão đệ, ngươi xem kiếm thế của Phương lão đệ có gì khác không?

Tiểu Bình dõi mục quang nhìn ra rồi nói:

- Hoàn thủ vi công, đương nhiên là khác trước rất nhiều!

Thì ra lúc này Phương Tuyết Nghi không sử dụng đấu pháp như trước nữa mà đã chiếm tiên cơ, phản công một mạch ba chiêu liên tiếp? Phương vị xuất thủ của ba chiêu này cũng bất đồng, kiếm thế cực nhanh khiến cho Lý Vân đứng ngoài quan chiến mà suýt chút nữa bật kêu thành tiếng.

Nguyên ba chiêu kiếm này là kiếm pháp của sư môn của Lý Vân, chẳng biết Phương Tuyết Nghi làm thế nào mà có thể thi triển một cách thành thục như vậy?

Lý Vân ngẩn người giây lát rồi buột miệng kêu lên:

- Phương công tử, sao công tử lại biết sử dụng kiếm pháp của sư môn tiện thiếp?

An Tiểu Bình và Tống Phù nghe vậy thì bất giác phì cười.

Doãn Mộng Hà bị ba chiêu tấn công đến độ loạn chân loạn tay thối lui bốn năm bước nhưng vẫn kêu thất thanh:

- Phương công tử, đây là kiếm pháp gì vậy? Tiện thiếp trông rất quen mắt!

Phương Tuyết Nghi công ba chiêu xong thì hoành ngang kiếm trước ngực và cười lớn một tràng rồi nói:

- Đây là Thiên Ma kiếm, cô nương đã từng nghe chưa?

Bộ kiếm pháp này của Thiên Ma Nữ vốn được gọi là Tán Hoa kiếm, nhưng Phương Tuyết Nghi không biết, lúc này chàng chỉ thuận miệng nói ra như thế nên khiến cho Doãn Mộng Hà và Lý Vân ngơ ngẩn tâm thần.

Ngay lúc đó chợt nghe Tống Phù cười ha hả rồi nói:

- Không sai! Bộ kiếm pháp này chính là Thiên Ma kiếm, Doãn cô nương phải cẩn thận mới được!

Doãn Mộng Hà nghe vậy thì bất giác nộ khí xung thiên, ả lớn tiếng nói:

- Không cần lão quan tâm, tốt nhất là lão nên nói năng cẩn thận một chút.

Lời vừa dứt thì ả liền vung kiếm đâm Phương Tuyết Nghi một chiêu.

Phương Tuyết Nghi chau mày, nói:

- Tống lão sợ rằng Thiên Ma kiếm không khắc chế được bọn họ rồi!

Lời phát kiếm xuất, "soạt soạt" hai kiếm lóe lên.

Doãn Mộng Hà lại tiếp tục thối lui.

Lần này thì Doãn Mộng Hà đã trông thấy rõ ràng, ả buột miệng kêu lên:

- Đừng tay!

Phương Tuyết Nghi thu kiếm lùi một bước và mỉm cười, nói:

- Cô nương có điều chi chỉ giáo?

Doãn Mộng Hà lạnh lùng nhìn đối phương rồi nói:

- Kiếm pháp công tử sử dụng là kiếm pháp gì? Do ai truyền thụ?

Phương Tuyết Nghi nói:

- Chẳng phải tại hạ đã nói danh xưng của bộ kiếm pháp này rồi sao? Đó chính là Thiên Ma kiếm! Còn như ai truyền thụ thì tốt nhất là tại hạ không nên nói ra!

Doãn Mộng Hà hỏi:

- Tại sao?

Tuyết Nghi thản nhiên nói:

- Có nói thì ra sợ rằng cô nương cũng chẳng làm gì được người đó!

Doãn Mộng Hà lạnh lùng nói:

- Tiện thiếp không tin.

Tuyệt Nghi mỉm cười, nói:

- Cô nương không tin a? Chẳng qua là tại hạ muốn giữ thể diện cho cô nương đấy thôi!

Mộng Hà càng lúc càng tức khí, ả lạnh lùng nói:

- Tốt nhất là Phương công tử đừng có nói những lời kinh thiên động địa để dọa người, tiện thiếp từng trải qua phong ba bảo táp trên giang hồ, bằng vào mấy lời huyền hoặc của công tử mà có thể hù dọa dược tiện thiếp sao?

Phương Tuyết Nghi mỉm cười, nói:

- Thế à? Vậy mà tại hạ cứ tưởng...

Lời chưa dứt thì bỗng nhiên chàng đâm ra một kiếm và hỏi:

- Cô nương có biết chiêu này không?

Doãn Mộng Hà lạnh lùng nói:

- Sao lại không biết? Đây là chiêu thứ mười hai Hàn Dương Nguyệt Ảnh trong Tán Hoa kiếm của bản môn.

Phương Tuyết Nghĩ thầm nghi:

- Thì ra bộ kiếm pháp này của Thiên Ma Nữ kêu bằng Tán Hoa kiếm cũng hữu lý, mỗi chiêu xuất ra đều phiêu hốt như tán hoa lạc diệp.

Nghĩ đến đây thì chàng buột miệng nói:

- Không sai, chiêu này quả nhiên là Hàn Dương Nguyệt Ảnh nhưng là chiêu thứ hai trong Thiên Ma kiếm của tại hạ. Xem ra cô nương nhớ sai rồi!

Chàng chỉ thuận miệng bịa chuyện nói bừa như vậy, không ngờ Doãn Mộng Hà kinh hãi đến độ hoa dung thất sắc.

Bỗng nhiên nghe Lý Vân kêu lên:

- Nhị muội, chúng ta mắc lừa Phương công tử rồi!

Doãn Mộng Hà chau mày hỏi:

- Mắc lừa chuyện gì?

Lý Vân nói:

- Rõ ràng đây là kiếm pháp của sư môn chúng ta, thế mà Phương công tử cứ bảo là Thiên Ma kiếm gì đó, sợ rằng... Sợ rằng...

Doãn Mộng Hà liền hỏi:

- Sợ rằng thế nào?

Lý Vân trầm ngâm một lát rồi nói:

- Sợ rằng... Nhị muội chính là người truyền thụ bộ kiếm pháp này.

Doãn Mộng Hà biến sắc, lạnh lùng nói:

- Đại tỷ... Dựa vào đâu mà đại tỷ nói như vậy?

Lý Vân nói:

- Ta cho rằng Phương công tử đã học Tán Hoa kiếm pháp từ nhị muội đấy!

Doãn Mộng Hà kêu thất thanh:

- Sao có thể được! Tiểu muội... Và Phương công tử vốn chưa từng gặp mặt thì làm sao tiểu muội có thể truyền thụ kiếm pháp cho Phương công tử được?

Ả cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi bỗng nhiên phá lên cười một tràng và nói:

- Đúng rồi! Tiểu muội đã hiểu ra rồi!

Lý Vân hỏi:

- Nhị muội đã hiểu ra điều gì?

Doãn Mộng Hà nói:

- Người truyền thụ kiếm pháp chắc chắn không phải là tiểu muội mà chính là đại tỷ đấy.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-43)


<